Chương 340: Hạ chiến thư
Cao Nguyệt
08/04/2016
Lúc này, trong một trấn nhỏ cách huyện Vấn Thủy về phía đông khoảng mười dặm, hơn mười người áo đen cưỡi ngựa đến trước một khách điếm. Bọn họ xoay người xuống ngựa, đi vào khách điếm. Trong đám người có một trung niên nam tử tầm năm sáu mươi tuổi, ánh mắt phù thũng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt vẫn còn nét hoảng sợ chưa hết, đúng là người tìm được đường sống trong chỗ chết Võ Thừa Tự.
Đám người áo đen mà cứu được y là sĩ binh Nội Vệ, bọn họ dùng kế kim thiền thoát xác đưa Võ Thừa Tự giả lên xe ngựa, mà Võ Thừa Tự thật tránh ở trong tòa nhà, để cho khi Võ Sùng Liệt dẫn thủ hạ đuổi theo xe ngựa thì võ sĩ Nội Vệ mới mang theo Võ Thừa Tự trốn ra khỏi tòa nhà, từ cửa bắc chạy ra khỏi thành, lại đi vòng theo hướng đông, rồi mới tới trấn nhỏ này.
Võ Thừa Tự tận mắt thấy tình hình Võ Sùng Liệt dẫn nhóm lớn võ tướng đuổi giết thủ hạ và thế thân của y, trong lòng y vẫn hoảng sợ và bất an như trước, dường như Võ Sùng Liệt ngay lập tức lại đuổi theo mình. Y thấp giọng nói:
- Hay là chạy xa thêm chút đi!
Thủ lĩnh sĩ binh cười nói:
- Yên tâm đi! Nơi này rất an toàn, tướng quân của chúng ta cũng tới rồi.
Võ Thừa Tự nghe được Lý Trân cũng ở đây, lòng y lập tức buông xuống, đi theo sĩ binh Nội Vệ vào khách điếm. Trong một gian phòng ở tầng hai, Võ Thừa Tự rốt cục gặp được Lý Trân. Lý Trân cười mà khoát tay chặn lại nói:
- Võ tiên sinh mời ngồi!
Võ Thừa Tự gật gật đầu, ngồi xuống, một tên binh linh đem trà lên cho họ. Y bưng trà đang nóng bỏng tay lên uống một ngụm, lòng còn sợ hãi hỏi:
- Không biết thủ hạ của ta hiện tại sao rồi?
Lý Trân lắc lắc đầu:
- Ta vừa mới nhận được tin tức, tất cả thủ hạ và hai thị thiếp của ngươi, bao gồm cả thế thân kia đều bị giết chết rồi, không còn ai sống sót.
Võ Thừa Tự vừa hận lại vừa sợ, không kìm nổi mà run lên. Y không nghĩ tới Võ Tam Tư lại lòng lang dạ sói như vậy, phải đưa mình vào chỗ chết. Lý Trân nhìn chăm chú y trong chốc lát nói:
- Thực lực bây giờ của ngươi còn lâu mới đấu lại được Võ Tam Tư, ngươi chỉ có thể cầu Thánh Thượng che chở. Nếu Thánh Thượng đồng ý tha cho ngươi, bà nhất định sẽ bảo vệ ngươi an toàn.
- Ngươi đã đáp ứng, sẽ thuyết phục Thánh Thượng tha cho ta, đây là giao dịch của chúng ta, ngươi không thể nói không giữ lời được.
- Ta sẽ không nói mà không giữ lời, ta sẽ cầu Cao Diên Phục thay ngươi cầu tình, ta lại phối hợp một chút, tin tưởng Thánh Thượng cuối cùng sẽ bỏ qua cho ngươi, tuy nhiên ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý trước.
- Chuẩn bị tâm lý gì?
Âm thanh Võ Thừa Tự run rẩy hỏi.
- Ngươi có khả năng sẽ bị giam lỏng một thời gian ngắn. Đương nhiên, chúng ta sẽ hết sức trợ giúp ngươi, bao gồm chọn lúc tâm tình Thánh Thượng tốt nhất mà đị gặp bà, giúp ngươi tránh được kiếp này.
Kỳ thật Võ Thừa Tự không nghĩ rõ ràng, y đối với Lý Trân vẫn còn một quân cờ tốt nhất để đối phó Võ Tam Tư, không lợi dụng cho tốt, chẳng phải là đáng tiếc sao. Võ Tam Tư không nghĩ thông chỗ này, tâm tình y nặng nề gật gật đầu.
Vào đêm, Lý Trân liền hối hả dẫn Võ Tam Tư trở về Lạc Dương. Mà lúc này, Võ Sùng Liệt còn ở Huyện Vấn Thủy lùng bắt toàn thành.
Thẳng đến khi trời sáng, thủ hạ của hắn ta mới từ chỗ quân coi cửa đông biết được rằng tối qua có người theo cửa đông chạy rồi, đi về hướng nào không rõ. Võ Sùng Liệt nổi trận lôi đình, hạ lệnh đập hai mươi tên lính trông cửa đông một trận. Nhưng hắn ta lại không thể làm gì, chỉ đành phải trở về tổ trạch Võ thị tiếp túc phá mộ.
Cao Diên Phúc mời Lý Trân vào thư phòng, hai người phân chủ khách ngồi xuống. Cao Diên Phúc sai thị nữ dâng trà, rồi mới cười nói với Lý Trân:
- Từ trước ngươi và Võ Thừa Tự là đấu người chết ta sống, hiện tại không ngờ ngươi lại muốn bảo vệ y, thực làm ta nghĩ không ra mà!
- Trước khác nay khác, hiện tại bảo vệ y, cũng chỉ là không muốn y chết, không cho y có ý tưởng phục chức lần nữa. Giữ y lại là có lợi cho chúng ta, phủ quân cảm thấy thế nào?
Cao Diên Phúc biết rằng Lý Trân chỉ ‘chúng ta’ là ý chỉ Hưng Đường Hội, ông đương nhiên hiểu được tại sao Lý Trân phải bảo vệ Võ Thừa Tự. Võ Thừa Tự không chết, Võ Tam Tự có đối thủ một mất một còn, gia tộc Võ thị sẽ không thể bền chắc như thép được. Điều này đối với hoàng tộc Lý thị đương nhiên có lợi, là Cao Diên Phúc vì ủng hộ Tương Vương Lý Đán, kết cục này cũng là ông hy vọng nhìn thấy.
Cao Diên Phúc khẽ mỉm cười:
- Việc gì cũng có lợi có hại, nếu lưu lại Võ Thừa Tự đúng là lợi nhiều hơn hại, như vậy đi! Hai ngày tiếp ta sẽ tìm cơ hội nói với Thánh Thượng một câu, để bà nhìn mặt mũi của cha và huynh, tha cho Võ Thừa Tự một mạng.
Lòng Lý Trân lập tức hạ xuống, chỉ cần Cao Diên Phúc đáp ứng, chuyện này thành được tám phần. Lúc này, hắn lại nghĩ tới việc mình suýt chút nữa thành nam sủng, trên mặt nóng lên, thấp giọng hỏi:
- Phủ quân, gần đây Thánh Thượng có hỏi đến ta không?
Ánh mắt Cao Diên Phúc lập tức híp lại, cười ha hả nói:
- Ngày hôm qua Thánh Thượng còn hỏi về ngươi, hỏi Lý tướng quân đi đâu rồi?
Tim Lý Trân nhảy dựng lên, chẳng nhẽ Trương Xương Tông vẫn không thể thỏa mãn được bà ta. Bà ta vẫn có ý đồ với mình sao?
Cao Diên Phúc liếc mắt nhìn hắn đầy thâm y, lắc đầu nói:
- Ngươi ấy! Cơ hội ngàn năm một thuở không ngờ ngươi lại từ bỏ, bao nhiêu người năm mơ cũng không được, ngươi lại ra sức khước từ, cuối cùng để cho huynh đệ Trương thị được lợi.
Trong lòng Lý Trân có chút không thoải mái, như Cao Diên Phúc mà cũng trở nên dung tục, không ngờ coi chuyện như thế này là cơ hội? Nhưng hắn cũng nghĩ lại, Cao Diên Phúc là thái giám, hàng năm lại sinh hoạt trong cung, ông ấy nghĩ như vậy cũng chẳng có gì lạ, một chút vui sướng trong lòng Lý Trân cũng lập tức biến mất, hắn tò mò hỏi:
- Tại sao lại là huynh đệ Trương thị?
Cao Diên Phúc khẽ mỉm cười:
- Thánh Thượng dục vọng rất cao, Trương Xương Tông ăn hơi không tiêu, gã lại kêu huynh trưởng đang làm thị vệ của mình là Trương Dịch Chi đề cử cho Thánh Thượng. Người này vừa trắng vừa đẹp, lại giỏi âm luật ca từ, hai người cùng nhau hầu hạ Thánh Thượng, cho nên hai huynh đệ cùng được sủng ái. Trương Xương Tông làm Vân Huy tướng quân, trung lang tướng của Thiên Ngưu Vệ, Trương Dịch Chi làm Ti vệ thiếu khanh, mới qua có hai ba ngày mà hai người đó lại được thăng làm Ngân thanh quang lộc đại phu, Hữu tán kỵ thường thị, đều phong hầu tước, một đêm được thăng chức làm chấn động toàn dân. Chúng ta đều cho rằng nếu như không có huynh đệ Trương thị thay thế thì Lý Trân hiện tại là Thiên Ngưu Vệ đại tướng quân, làm quốc công rồi. Đáng tiếc, cơ hội tốt như thế lại không nắm chắc.
Lý Trân giờ mới hiểu được là Trương Dịch Chi cũng vào cung rồi, hắn lại nói:
- Nếu hiện tại ta tiến cung diện thánh, chắc không còn gì khó xử nữa nhỉ!
- Ý ngươi là việc gì, nếu như là chuyện nam sủng, vậy ngươi có thể hết hi vọng đi, Thánh Thượng hiện tại vô cùng say mê huynh đệ Trương thị, bà không còn hứng thú gì với ngươi nữa.
Lý Trân rốt cục yên tâm, đứng dậy thi lễ nói:
- Việc Võ Thừa Tự, vậy không làm phiền phủ quân nữa, ta không quấy rầy phủ quân nghỉ ngơi, xin cáo từ.
Cao Diên Phúc cũng không lưu hắn lại, tiễn hắn ra tòa nhà. Nhìn bóng dáng Lý Trân đi xa, Cao Diên Phúc không khỏi lắc đầu, ông quả thật có chút không rõ, tại sao Lý Trân phải từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này…
Lý Trân về tới Nội Vệ ngoại công sở, trưa đã qua rồi, hắn kêu thủ hạ đi mua cái gì đấy để ăn, lung tung cho hết bữa trưa, liền đứng dậy đi tới quân doanh của Tây Uyển Nội Vệ.
Tây Uyển ở tây bắc Lạc Dương, là lâm viên của hoàng gia Đại Đường, phạm vi khoảng mấy ngàn mẫu, diện thích bao la, không chỉ có đình đài lầu các tinh xảo, núi giả ao cá, các loại kỳ hoa dị thảo cái gì cũng có, hơn nữa phía tây Lâm Uyển còn có vô bờ là rừng rậm và thảo nguyên, các loại động vật sinh sống.
Mặt khác, Tây Uyển còn là nơi đóng quân của cấm quân, bao gồm Vũ Lâm quân, Thiên Kỵ doanh, Thiên Ngưu Vệ. Lính gác cổng có khoảng vạn người, quân doanh Nội Vệ cũng trú trong vòng Tây Uyển.
Trước khi Nội Vệ trở thành quân doanh, Nội Vệ thuộc về biên chế của Thiên Ngưu Vệ, thống lĩnh Nội Vệ do tướng quân Thiên Ngưu Vệ kiêm nhiệm. Võ sĩ Nội Vệ ở cùng một chỗ với lính của Thiên Ngưu Vệ, mà hiện tại Nội Vệ có quân doanh độc lập, đất chiếm không lớn, chỉ hơn hai mươi mẫu, hơn ba trăm lều lớn, có khoảng ngàn kỵ binh, bốn phía quân doanh có hàng rào vây quanh.
Đi Tây Uyển nhất định phải đi qua hoàng thành. Khi Lý Trân đi qua Ứng Thiên Môn, lại không ngờ phát hiện ra Võ Tam Tư và Tông Sở Khách, hai người đứng trước cửa cung nói chuyện. Tông Sở Khách là cháu ngoại của Võ Tắc Thiên, hiện tại làm Hộ bộ thượng thư, một trong năm vị tướng quốc, trong tay nắm quốc khố của Đại Đường, ông tuổi tầm trên dưới năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, da trắng, đầu óc thấu đáo trí tuệ, rất được Võ Tắc Thiên coi trọng.
Lúc này, Võ Tam Tư thấy Lý Trân, vẻ mặt tươi cười chạy ra đón:
- Lý tướng quân muốn đi diện thánh sao?
Trong sự tươi cười ông ta tràn đầy dối trá, trong mắt sớm đã không còn nhiệt tình. Ông ta vốn tưởng rằng Lý Trân sắp trở thành nam sủng mới của Thánh Thượng, cho nên đối với hắn cực kỳ lấy lòng, nhưng hiện tại đã bị huynh đệ Trương thị đoạt rồi, Lý Trân đã không còn hy vọng, ông ta đối với Lý Trân không còn hứng thú nữa.
Lý Trân lấy ngọc bội của Võ Tam Tư ra, đưa cho ông ta nói:
- Ngọc bội kia vẫn là nên trả lại cho vương gia thì hơn!
Võ Tam Tư vội vàng tiếp nhận ngọc bội. Ông ta vốn hối hận đưa ngọc bội cho Lý Trân, hiện tại Lý Trân đồng ý trả lại cho ông ta, ông ta đương nhiên phải nhận lại, thấp giọng cười nói:
- Không biết Võ Thừa Tự thế nào rồi?
Lý Trân ha hả cười:
- Ta đã bắt được y, ở trên đường đi Vấn Thủy, dường như y ở Vấn Thủy gặp nguy hiểm gì đó, hốt hoảng trốn đi, vừa lúc bị ta gặp được.
Võ Tam Tư còn chưa có tin tức gì của nhi tử Võ Sùng Liệt, Lý Trân lại nói cho ông ta biết Võ Thừa Tự đã bị bắt, ông không khỏi ngây ngẩn cả người, ý đây không phải bảo con ông ta đã thất bại sao?
Võ Tam Tư sau một lúc lâu nói không ra lời. Lúc này, Tông Sở Khách đi lên cười nói:
- Nghe nói Địch tướng quốc có ý định chọn Lý tướng quân làm con rể, chúc mừng Lý tướng quân rồi.
- Đa tạ Tông tướng quốc!
Tông Sở Khách lại ha hả cười:
- Kỳ thật chúng ta nói rồi! Tuy rằng ai cũng muốn tranh làm con rể của Địch tướng quốc, nhưng Địch tướng quốc cũng không chọn mà! Ngoại trừ Lý tướng quân, ông ấy còn có thể chọn ai làm con rể chứ? Lương Vương, ngươi nói có đúng hay không?
Lý Trân nghe ra trong lời nói có gai, sắc mặt lập tức sầm xuống. Đúng lúc này, từ trong Ứng Thiên Môn đi ra một đội nhân mã, hơn mười người của Thiên Ngưu Vệ đang vây quanh một gã công tử trẻ tuổi tuấn mỹ, chính là Trương Xương Tông đang được súng ái, chỉ thấy gã mặc áo lông khổng tước bảy màu, trang điểm đầy mặt, đầu đội kim quan, từ xa đã có làn gió thơm ập vào mũi, đẹp dĩ thường.
Võ Tam Tư và Tông Sở Khách nhìn thấy Trương Xương Tông, vội vàng từ phía sau chạy lên trước. Võ Tam Tư nhanh tay, cướp dây cương, Tông Sở Khách chỉ đành đoạt roi ngựa từ trong tay tùy tùng, hai người cúi đầu khom lưng cười nói:
- Trương đại phu muốn đi đâu? Chúng ta nguyện ý cống hiến sức lực!
Ánh mắt Trương Xương Tông cười híp lại, tể tướng, thân vương lại muốn thay mình dắt ngựa, loại nịnh nọt này làm cằm gã giương lên, ngạo mạn nói:
- Trong cung buồn chán, ta muốn ra ngoài dạo một chút, hai vị cũng muốn đi cùng ta ư?
- Có thể cùng Trương đại phu đi quả thực là chúng ta kiếp trước tu được phúc khí, nguyện ý! Nguyện ý! Chúng ta thay Trương đại phu dắt ngựa, muốn đi nơi nào nhỉ?
Lúc này, Trương Xương Tông bỗng nhiên chìn thấy Lý Trân, trong mắt gã hiện lên một tia kinh ngạc, liền đẩy Võ Tam Tư ra, giục ngựa chậm rãi đi lên, đánh giá Lý Trân một chút, đắc ý cười nói:
- Lý tướng quân, ngại quá, ta đoạt đi sủng ái của ngươi, ngươi cũng đừng mang hận nhé!
Lý Trân thản nhiên nói:
- Đây là phúc phận của Trương công tử, không có quan hệ gì với Lý Trân, ta cũng muốn chúc mừng ngươi rồi.
Lý Trân nhấn mạnh hai chữ phúc phận, Trương Xương Tông không nghe ra được sự châm chọc của Lý Trân, gã còn tưởng rằng Lý Trân đang hâm mộ mình, gã đắc ý ngửa đầu lên cười to. Lúc này, gã bỗng nhiên nhớ tới trong trận đấu mã cầu, Lý Trân đánh bại mình, trong lòng lập tức không thoải mái, gã nhướn mày nói:
- Lý tướng quân, ta nghĩ muốn lại cùng ngươi thi đấu mã cầu lần nữa, ngươi đừng có từ chối.
Lý Trân khẽ mỉm cười:
- Nếu Trương công tử có hứng thú, Lý Trân dĩ nhiên hầu tiếp!
- Được! Chúng ta một lời đã định.
Trương Xương Tông cười to một trận, dường như gã đã thấy được cảnh tượng khi Lý Trân bại trận quỳ xuống trước mặt gã. Lý Trân lười để ý đến gã, giục ngựa đi về phía tây. Võ Tam Tư và Tông Sở Khách lại xông tới, Tông Sở Khách cười nịnh nói:
- Có muốn ta đến giúp không, bảo đảm Lý Trân thua trong tay Trương đại phu!
Võ Tam Tư cũng cướp lời nói:
- Có cần gì thì chúng ta sẽ dốc lực, Trương đại phu cứ việc phân phó!
Trương Xương Tông lại lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ngay cả chút việc nhỏ ý mà ta cũng làm không xong, còn cần các ngươi hỗ trợ ư?
Võ Tam Tư và Tông Sở Khách đều lộ vẻ xấu hổ, vội vàng xoay chuyển nói:
- Đương nhiên! Đương nhiên! Chút chuyện nhỏ ấy, đối với Trương đại phu mà nói là tiện tay mà thôi.
Trương Xương Tông nhìn bóng lưng Lý Trân đã đi xa, gã hừ lạnh một tiếng, trong lòng có một ý mới…
Võ Tam Tư tuy rằng nịnh bợ Trương Xương Tông khá thành công nhưng cuộc nói chuyện với Lý Trân làm cho tâm tình của ông ta hiện tại thật sự không tốt, con của ông ta vô năng, không ngờ không giết chết được Võ Thừa Tự, để cho y chạy thoát rồi, cuối cùng không ngờ rơi vào tay Lý Trân, làm không tốt để Thánh Thượng nhất thời mềm lòng thì lại tha cho tên khốn kia một mạng.
Ông ta lại nghĩ tới chuyện mình bị bãi chức, tuy rằng đã qua gần nửa tháng, nhưng đây là nỗi đau trong lòng ông ta. Mắt thấy có thể nắm giữ quyền to của lễ bộ, lại bị một hồi vụ phong ba về lăng mộ mà chẳng hiểu làm sao thì bị bãi chức tướng quốc. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng ông ta đều đau lòng.
- Tam công tử trở lại chưa?
Võ Tam Tư khi vừa về trong phủ thì mất hứng hỏi.
Quản gia lắc đầu:
- Khởi bẩm vương gia, tạm thời chưa có tin tức của tam công tử.
- Sai người đưa tin cho nó, kêu nó lập tức trở về, đồ vô dụng!
Quản gia vội vàng an bài người đi truyền tin cho Võ Sùng Liệt. Võ Tam Tư trở lại thư phòng của mình, quản gia cũng đi qua:
- Lão gia, còn có một chuyện cần bẩm báo.
- Còn có chuyện gì?
- Phòng khách quý đến một người, hình như là người Kiến An Vương giới thiệu đến.
Võ Tam Tư nghe thấy hơi kỳ quái, Võ Du Nghi giới thiệu người nào đến, liền hỏi:
- Gã tên gọi là gì?
- Người tới không chịu nói, nhất định muốn gặp vương gia.
Quản gia lại hạ giọng:
- Gã mang tới một rương nhỏ bằng gỗ tử đàn, lớn như thế, lão nô dẫn gã đi tới phòng khách quý rồi.
Quản gia khoa chân múa tay một chút, Võ Tam Tư lập tức hơi động tâm. Ông ta đương nhiên biết, người tới nhất định có việc cầu mình hỗ trợ, nói chung hộp càng nhỏ đồ vật bên trong lại càng đáng giá, rương nhỏ như vậy đến tột cùng vật bên trong tốt thế nào đây?
- Kêu gã chờ một chút, ta lập tức ra ngay.
Đám người áo đen mà cứu được y là sĩ binh Nội Vệ, bọn họ dùng kế kim thiền thoát xác đưa Võ Thừa Tự giả lên xe ngựa, mà Võ Thừa Tự thật tránh ở trong tòa nhà, để cho khi Võ Sùng Liệt dẫn thủ hạ đuổi theo xe ngựa thì võ sĩ Nội Vệ mới mang theo Võ Thừa Tự trốn ra khỏi tòa nhà, từ cửa bắc chạy ra khỏi thành, lại đi vòng theo hướng đông, rồi mới tới trấn nhỏ này.
Võ Thừa Tự tận mắt thấy tình hình Võ Sùng Liệt dẫn nhóm lớn võ tướng đuổi giết thủ hạ và thế thân của y, trong lòng y vẫn hoảng sợ và bất an như trước, dường như Võ Sùng Liệt ngay lập tức lại đuổi theo mình. Y thấp giọng nói:
- Hay là chạy xa thêm chút đi!
Thủ lĩnh sĩ binh cười nói:
- Yên tâm đi! Nơi này rất an toàn, tướng quân của chúng ta cũng tới rồi.
Võ Thừa Tự nghe được Lý Trân cũng ở đây, lòng y lập tức buông xuống, đi theo sĩ binh Nội Vệ vào khách điếm. Trong một gian phòng ở tầng hai, Võ Thừa Tự rốt cục gặp được Lý Trân. Lý Trân cười mà khoát tay chặn lại nói:
- Võ tiên sinh mời ngồi!
Võ Thừa Tự gật gật đầu, ngồi xuống, một tên binh linh đem trà lên cho họ. Y bưng trà đang nóng bỏng tay lên uống một ngụm, lòng còn sợ hãi hỏi:
- Không biết thủ hạ của ta hiện tại sao rồi?
Lý Trân lắc lắc đầu:
- Ta vừa mới nhận được tin tức, tất cả thủ hạ và hai thị thiếp của ngươi, bao gồm cả thế thân kia đều bị giết chết rồi, không còn ai sống sót.
Võ Thừa Tự vừa hận lại vừa sợ, không kìm nổi mà run lên. Y không nghĩ tới Võ Tam Tư lại lòng lang dạ sói như vậy, phải đưa mình vào chỗ chết. Lý Trân nhìn chăm chú y trong chốc lát nói:
- Thực lực bây giờ của ngươi còn lâu mới đấu lại được Võ Tam Tư, ngươi chỉ có thể cầu Thánh Thượng che chở. Nếu Thánh Thượng đồng ý tha cho ngươi, bà nhất định sẽ bảo vệ ngươi an toàn.
- Ngươi đã đáp ứng, sẽ thuyết phục Thánh Thượng tha cho ta, đây là giao dịch của chúng ta, ngươi không thể nói không giữ lời được.
- Ta sẽ không nói mà không giữ lời, ta sẽ cầu Cao Diên Phục thay ngươi cầu tình, ta lại phối hợp một chút, tin tưởng Thánh Thượng cuối cùng sẽ bỏ qua cho ngươi, tuy nhiên ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý trước.
- Chuẩn bị tâm lý gì?
Âm thanh Võ Thừa Tự run rẩy hỏi.
- Ngươi có khả năng sẽ bị giam lỏng một thời gian ngắn. Đương nhiên, chúng ta sẽ hết sức trợ giúp ngươi, bao gồm chọn lúc tâm tình Thánh Thượng tốt nhất mà đị gặp bà, giúp ngươi tránh được kiếp này.
Kỳ thật Võ Thừa Tự không nghĩ rõ ràng, y đối với Lý Trân vẫn còn một quân cờ tốt nhất để đối phó Võ Tam Tư, không lợi dụng cho tốt, chẳng phải là đáng tiếc sao. Võ Tam Tư không nghĩ thông chỗ này, tâm tình y nặng nề gật gật đầu.
Vào đêm, Lý Trân liền hối hả dẫn Võ Tam Tư trở về Lạc Dương. Mà lúc này, Võ Sùng Liệt còn ở Huyện Vấn Thủy lùng bắt toàn thành.
Thẳng đến khi trời sáng, thủ hạ của hắn ta mới từ chỗ quân coi cửa đông biết được rằng tối qua có người theo cửa đông chạy rồi, đi về hướng nào không rõ. Võ Sùng Liệt nổi trận lôi đình, hạ lệnh đập hai mươi tên lính trông cửa đông một trận. Nhưng hắn ta lại không thể làm gì, chỉ đành phải trở về tổ trạch Võ thị tiếp túc phá mộ.
Cao Diên Phúc mời Lý Trân vào thư phòng, hai người phân chủ khách ngồi xuống. Cao Diên Phúc sai thị nữ dâng trà, rồi mới cười nói với Lý Trân:
- Từ trước ngươi và Võ Thừa Tự là đấu người chết ta sống, hiện tại không ngờ ngươi lại muốn bảo vệ y, thực làm ta nghĩ không ra mà!
- Trước khác nay khác, hiện tại bảo vệ y, cũng chỉ là không muốn y chết, không cho y có ý tưởng phục chức lần nữa. Giữ y lại là có lợi cho chúng ta, phủ quân cảm thấy thế nào?
Cao Diên Phúc biết rằng Lý Trân chỉ ‘chúng ta’ là ý chỉ Hưng Đường Hội, ông đương nhiên hiểu được tại sao Lý Trân phải bảo vệ Võ Thừa Tự. Võ Thừa Tự không chết, Võ Tam Tự có đối thủ một mất một còn, gia tộc Võ thị sẽ không thể bền chắc như thép được. Điều này đối với hoàng tộc Lý thị đương nhiên có lợi, là Cao Diên Phúc vì ủng hộ Tương Vương Lý Đán, kết cục này cũng là ông hy vọng nhìn thấy.
Cao Diên Phúc khẽ mỉm cười:
- Việc gì cũng có lợi có hại, nếu lưu lại Võ Thừa Tự đúng là lợi nhiều hơn hại, như vậy đi! Hai ngày tiếp ta sẽ tìm cơ hội nói với Thánh Thượng một câu, để bà nhìn mặt mũi của cha và huynh, tha cho Võ Thừa Tự một mạng.
Lòng Lý Trân lập tức hạ xuống, chỉ cần Cao Diên Phúc đáp ứng, chuyện này thành được tám phần. Lúc này, hắn lại nghĩ tới việc mình suýt chút nữa thành nam sủng, trên mặt nóng lên, thấp giọng hỏi:
- Phủ quân, gần đây Thánh Thượng có hỏi đến ta không?
Ánh mắt Cao Diên Phúc lập tức híp lại, cười ha hả nói:
- Ngày hôm qua Thánh Thượng còn hỏi về ngươi, hỏi Lý tướng quân đi đâu rồi?
Tim Lý Trân nhảy dựng lên, chẳng nhẽ Trương Xương Tông vẫn không thể thỏa mãn được bà ta. Bà ta vẫn có ý đồ với mình sao?
Cao Diên Phúc liếc mắt nhìn hắn đầy thâm y, lắc đầu nói:
- Ngươi ấy! Cơ hội ngàn năm một thuở không ngờ ngươi lại từ bỏ, bao nhiêu người năm mơ cũng không được, ngươi lại ra sức khước từ, cuối cùng để cho huynh đệ Trương thị được lợi.
Trong lòng Lý Trân có chút không thoải mái, như Cao Diên Phúc mà cũng trở nên dung tục, không ngờ coi chuyện như thế này là cơ hội? Nhưng hắn cũng nghĩ lại, Cao Diên Phúc là thái giám, hàng năm lại sinh hoạt trong cung, ông ấy nghĩ như vậy cũng chẳng có gì lạ, một chút vui sướng trong lòng Lý Trân cũng lập tức biến mất, hắn tò mò hỏi:
- Tại sao lại là huynh đệ Trương thị?
Cao Diên Phúc khẽ mỉm cười:
- Thánh Thượng dục vọng rất cao, Trương Xương Tông ăn hơi không tiêu, gã lại kêu huynh trưởng đang làm thị vệ của mình là Trương Dịch Chi đề cử cho Thánh Thượng. Người này vừa trắng vừa đẹp, lại giỏi âm luật ca từ, hai người cùng nhau hầu hạ Thánh Thượng, cho nên hai huynh đệ cùng được sủng ái. Trương Xương Tông làm Vân Huy tướng quân, trung lang tướng của Thiên Ngưu Vệ, Trương Dịch Chi làm Ti vệ thiếu khanh, mới qua có hai ba ngày mà hai người đó lại được thăng làm Ngân thanh quang lộc đại phu, Hữu tán kỵ thường thị, đều phong hầu tước, một đêm được thăng chức làm chấn động toàn dân. Chúng ta đều cho rằng nếu như không có huynh đệ Trương thị thay thế thì Lý Trân hiện tại là Thiên Ngưu Vệ đại tướng quân, làm quốc công rồi. Đáng tiếc, cơ hội tốt như thế lại không nắm chắc.
Lý Trân giờ mới hiểu được là Trương Dịch Chi cũng vào cung rồi, hắn lại nói:
- Nếu hiện tại ta tiến cung diện thánh, chắc không còn gì khó xử nữa nhỉ!
- Ý ngươi là việc gì, nếu như là chuyện nam sủng, vậy ngươi có thể hết hi vọng đi, Thánh Thượng hiện tại vô cùng say mê huynh đệ Trương thị, bà không còn hứng thú gì với ngươi nữa.
Lý Trân rốt cục yên tâm, đứng dậy thi lễ nói:
- Việc Võ Thừa Tự, vậy không làm phiền phủ quân nữa, ta không quấy rầy phủ quân nghỉ ngơi, xin cáo từ.
Cao Diên Phúc cũng không lưu hắn lại, tiễn hắn ra tòa nhà. Nhìn bóng dáng Lý Trân đi xa, Cao Diên Phúc không khỏi lắc đầu, ông quả thật có chút không rõ, tại sao Lý Trân phải từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này…
Lý Trân về tới Nội Vệ ngoại công sở, trưa đã qua rồi, hắn kêu thủ hạ đi mua cái gì đấy để ăn, lung tung cho hết bữa trưa, liền đứng dậy đi tới quân doanh của Tây Uyển Nội Vệ.
Tây Uyển ở tây bắc Lạc Dương, là lâm viên của hoàng gia Đại Đường, phạm vi khoảng mấy ngàn mẫu, diện thích bao la, không chỉ có đình đài lầu các tinh xảo, núi giả ao cá, các loại kỳ hoa dị thảo cái gì cũng có, hơn nữa phía tây Lâm Uyển còn có vô bờ là rừng rậm và thảo nguyên, các loại động vật sinh sống.
Mặt khác, Tây Uyển còn là nơi đóng quân của cấm quân, bao gồm Vũ Lâm quân, Thiên Kỵ doanh, Thiên Ngưu Vệ. Lính gác cổng có khoảng vạn người, quân doanh Nội Vệ cũng trú trong vòng Tây Uyển.
Trước khi Nội Vệ trở thành quân doanh, Nội Vệ thuộc về biên chế của Thiên Ngưu Vệ, thống lĩnh Nội Vệ do tướng quân Thiên Ngưu Vệ kiêm nhiệm. Võ sĩ Nội Vệ ở cùng một chỗ với lính của Thiên Ngưu Vệ, mà hiện tại Nội Vệ có quân doanh độc lập, đất chiếm không lớn, chỉ hơn hai mươi mẫu, hơn ba trăm lều lớn, có khoảng ngàn kỵ binh, bốn phía quân doanh có hàng rào vây quanh.
Đi Tây Uyển nhất định phải đi qua hoàng thành. Khi Lý Trân đi qua Ứng Thiên Môn, lại không ngờ phát hiện ra Võ Tam Tư và Tông Sở Khách, hai người đứng trước cửa cung nói chuyện. Tông Sở Khách là cháu ngoại của Võ Tắc Thiên, hiện tại làm Hộ bộ thượng thư, một trong năm vị tướng quốc, trong tay nắm quốc khố của Đại Đường, ông tuổi tầm trên dưới năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, da trắng, đầu óc thấu đáo trí tuệ, rất được Võ Tắc Thiên coi trọng.
Lúc này, Võ Tam Tư thấy Lý Trân, vẻ mặt tươi cười chạy ra đón:
- Lý tướng quân muốn đi diện thánh sao?
Trong sự tươi cười ông ta tràn đầy dối trá, trong mắt sớm đã không còn nhiệt tình. Ông ta vốn tưởng rằng Lý Trân sắp trở thành nam sủng mới của Thánh Thượng, cho nên đối với hắn cực kỳ lấy lòng, nhưng hiện tại đã bị huynh đệ Trương thị đoạt rồi, Lý Trân đã không còn hy vọng, ông ta đối với Lý Trân không còn hứng thú nữa.
Lý Trân lấy ngọc bội của Võ Tam Tư ra, đưa cho ông ta nói:
- Ngọc bội kia vẫn là nên trả lại cho vương gia thì hơn!
Võ Tam Tư vội vàng tiếp nhận ngọc bội. Ông ta vốn hối hận đưa ngọc bội cho Lý Trân, hiện tại Lý Trân đồng ý trả lại cho ông ta, ông ta đương nhiên phải nhận lại, thấp giọng cười nói:
- Không biết Võ Thừa Tự thế nào rồi?
Lý Trân ha hả cười:
- Ta đã bắt được y, ở trên đường đi Vấn Thủy, dường như y ở Vấn Thủy gặp nguy hiểm gì đó, hốt hoảng trốn đi, vừa lúc bị ta gặp được.
Võ Tam Tư còn chưa có tin tức gì của nhi tử Võ Sùng Liệt, Lý Trân lại nói cho ông ta biết Võ Thừa Tự đã bị bắt, ông không khỏi ngây ngẩn cả người, ý đây không phải bảo con ông ta đã thất bại sao?
Võ Tam Tư sau một lúc lâu nói không ra lời. Lúc này, Tông Sở Khách đi lên cười nói:
- Nghe nói Địch tướng quốc có ý định chọn Lý tướng quân làm con rể, chúc mừng Lý tướng quân rồi.
- Đa tạ Tông tướng quốc!
Tông Sở Khách lại ha hả cười:
- Kỳ thật chúng ta nói rồi! Tuy rằng ai cũng muốn tranh làm con rể của Địch tướng quốc, nhưng Địch tướng quốc cũng không chọn mà! Ngoại trừ Lý tướng quân, ông ấy còn có thể chọn ai làm con rể chứ? Lương Vương, ngươi nói có đúng hay không?
Lý Trân nghe ra trong lời nói có gai, sắc mặt lập tức sầm xuống. Đúng lúc này, từ trong Ứng Thiên Môn đi ra một đội nhân mã, hơn mười người của Thiên Ngưu Vệ đang vây quanh một gã công tử trẻ tuổi tuấn mỹ, chính là Trương Xương Tông đang được súng ái, chỉ thấy gã mặc áo lông khổng tước bảy màu, trang điểm đầy mặt, đầu đội kim quan, từ xa đã có làn gió thơm ập vào mũi, đẹp dĩ thường.
Võ Tam Tư và Tông Sở Khách nhìn thấy Trương Xương Tông, vội vàng từ phía sau chạy lên trước. Võ Tam Tư nhanh tay, cướp dây cương, Tông Sở Khách chỉ đành đoạt roi ngựa từ trong tay tùy tùng, hai người cúi đầu khom lưng cười nói:
- Trương đại phu muốn đi đâu? Chúng ta nguyện ý cống hiến sức lực!
Ánh mắt Trương Xương Tông cười híp lại, tể tướng, thân vương lại muốn thay mình dắt ngựa, loại nịnh nọt này làm cằm gã giương lên, ngạo mạn nói:
- Trong cung buồn chán, ta muốn ra ngoài dạo một chút, hai vị cũng muốn đi cùng ta ư?
- Có thể cùng Trương đại phu đi quả thực là chúng ta kiếp trước tu được phúc khí, nguyện ý! Nguyện ý! Chúng ta thay Trương đại phu dắt ngựa, muốn đi nơi nào nhỉ?
Lúc này, Trương Xương Tông bỗng nhiên chìn thấy Lý Trân, trong mắt gã hiện lên một tia kinh ngạc, liền đẩy Võ Tam Tư ra, giục ngựa chậm rãi đi lên, đánh giá Lý Trân một chút, đắc ý cười nói:
- Lý tướng quân, ngại quá, ta đoạt đi sủng ái của ngươi, ngươi cũng đừng mang hận nhé!
Lý Trân thản nhiên nói:
- Đây là phúc phận của Trương công tử, không có quan hệ gì với Lý Trân, ta cũng muốn chúc mừng ngươi rồi.
Lý Trân nhấn mạnh hai chữ phúc phận, Trương Xương Tông không nghe ra được sự châm chọc của Lý Trân, gã còn tưởng rằng Lý Trân đang hâm mộ mình, gã đắc ý ngửa đầu lên cười to. Lúc này, gã bỗng nhiên nhớ tới trong trận đấu mã cầu, Lý Trân đánh bại mình, trong lòng lập tức không thoải mái, gã nhướn mày nói:
- Lý tướng quân, ta nghĩ muốn lại cùng ngươi thi đấu mã cầu lần nữa, ngươi đừng có từ chối.
Lý Trân khẽ mỉm cười:
- Nếu Trương công tử có hứng thú, Lý Trân dĩ nhiên hầu tiếp!
- Được! Chúng ta một lời đã định.
Trương Xương Tông cười to một trận, dường như gã đã thấy được cảnh tượng khi Lý Trân bại trận quỳ xuống trước mặt gã. Lý Trân lười để ý đến gã, giục ngựa đi về phía tây. Võ Tam Tư và Tông Sở Khách lại xông tới, Tông Sở Khách cười nịnh nói:
- Có muốn ta đến giúp không, bảo đảm Lý Trân thua trong tay Trương đại phu!
Võ Tam Tư cũng cướp lời nói:
- Có cần gì thì chúng ta sẽ dốc lực, Trương đại phu cứ việc phân phó!
Trương Xương Tông lại lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ngay cả chút việc nhỏ ý mà ta cũng làm không xong, còn cần các ngươi hỗ trợ ư?
Võ Tam Tư và Tông Sở Khách đều lộ vẻ xấu hổ, vội vàng xoay chuyển nói:
- Đương nhiên! Đương nhiên! Chút chuyện nhỏ ấy, đối với Trương đại phu mà nói là tiện tay mà thôi.
Trương Xương Tông nhìn bóng lưng Lý Trân đã đi xa, gã hừ lạnh một tiếng, trong lòng có một ý mới…
Võ Tam Tư tuy rằng nịnh bợ Trương Xương Tông khá thành công nhưng cuộc nói chuyện với Lý Trân làm cho tâm tình của ông ta hiện tại thật sự không tốt, con của ông ta vô năng, không ngờ không giết chết được Võ Thừa Tự, để cho y chạy thoát rồi, cuối cùng không ngờ rơi vào tay Lý Trân, làm không tốt để Thánh Thượng nhất thời mềm lòng thì lại tha cho tên khốn kia một mạng.
Ông ta lại nghĩ tới chuyện mình bị bãi chức, tuy rằng đã qua gần nửa tháng, nhưng đây là nỗi đau trong lòng ông ta. Mắt thấy có thể nắm giữ quyền to của lễ bộ, lại bị một hồi vụ phong ba về lăng mộ mà chẳng hiểu làm sao thì bị bãi chức tướng quốc. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng ông ta đều đau lòng.
- Tam công tử trở lại chưa?
Võ Tam Tư khi vừa về trong phủ thì mất hứng hỏi.
Quản gia lắc đầu:
- Khởi bẩm vương gia, tạm thời chưa có tin tức của tam công tử.
- Sai người đưa tin cho nó, kêu nó lập tức trở về, đồ vô dụng!
Quản gia vội vàng an bài người đi truyền tin cho Võ Sùng Liệt. Võ Tam Tư trở lại thư phòng của mình, quản gia cũng đi qua:
- Lão gia, còn có một chuyện cần bẩm báo.
- Còn có chuyện gì?
- Phòng khách quý đến một người, hình như là người Kiến An Vương giới thiệu đến.
Võ Tam Tư nghe thấy hơi kỳ quái, Võ Du Nghi giới thiệu người nào đến, liền hỏi:
- Gã tên gọi là gì?
- Người tới không chịu nói, nhất định muốn gặp vương gia.
Quản gia lại hạ giọng:
- Gã mang tới một rương nhỏ bằng gỗ tử đàn, lớn như thế, lão nô dẫn gã đi tới phòng khách quý rồi.
Quản gia khoa chân múa tay một chút, Võ Tam Tư lập tức hơi động tâm. Ông ta đương nhiên biết, người tới nhất định có việc cầu mình hỗ trợ, nói chung hộp càng nhỏ đồ vật bên trong lại càng đáng giá, rương nhỏ như vậy đến tột cùng vật bên trong tốt thế nào đây?
- Kêu gã chờ một chút, ta lập tức ra ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.