Chương 336: Hợp tác với kẻ thù
Cao Nguyệt
08/04/2016
Từ phủ Thái Bình công chúa trở về, tâm tình của Lý Trân đã có chút biến hóa vi diệu. Căn cứ theo kinh nghiệm hắn trường kỳ giao tiếp với Thái Bình công chúa thì hắn biết được Thái Bình công chúa là một người rất có thủ đoạn, một nữ nhân có dã tâm bừng bừng, nếu như không có phương pháp xử lý rõ ràng, cô ta sẽ không nửa đêm đến tìm mình.
Nội tâm khẩn trương của Lý Trân thoáng thả lỏng hơn, trở lại Nội VệNgoại công sở Nội Vệ, hắn lập tức lệnh binh lính tìm Triệu Thu Nương đến. Lúc này đội ngũ đã tập hợp xong, chờ đợi đã lâu, Dương Hồng Liệt tiến lên xin chỉ thị:
- Tướng quân, chúng ta đợt một lúc nữa rồi xuất phát sao?
Lý Trân gật gật đầu:
- Tình huống có biến hóa, không đi huyện Y Khuyết nữa.
Lúc này, Triệu Thu Nương bước nhanh tới, cười nói:
- Tướng quân sao còn chưa có xuất phát?
- Ta có ý kiến mới!
Hắn thấp giọng hỏi Triệu Thu Nương:
- Người kia bây giờ còn ở Bách Tước sơn trang không?
Triệu Thu Nương hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu:
- Người giám thị hắn không có tin tức gì, chắc còn ở đấy.
Lý Trân lại nhìn sắc trời một chút, mới vừa qua canh năm, đúng lúc trời tối nhất, hắn lúc này mới nói với Dương Hồng Liệt:
- Lập tức ra khỏi thành đi về phía tây, đi Bách Tước sơn trang.
Trăm tên sĩ binh Nội Vệ đều nhao nhao lên ngựa, giục ngựa lao ra cửa chính của công sở, đi theo Lý Trân như gió bay điện chớp đi về phía thành nam mà chạy.
Khi Lý Trân dẫn đầu thủ hạ đi Bách Tước sơn trang, trời bắt đầu sáng, nhưng nhiều nông dân đều sớm ra ngoài ruộng, bắt đầu bận rộn thu hoạch hoa màu. Diệu Thất Công từ xa nhìn thấy Lý Trân và đoàn kỵ binh, vội vàng đi tới, khom người thi lễ nói:
- Lý tướng quân là đi săn sao?
Tất cả mọi người đều mỉm cười, không ngờ cho là bọn họ tới đi săn, đây cũng rất thú vị. Lý Trân chỉ chỉ chiến mã phía sau cười nói:
- Phiền Thất Công dẫn chúng ta đi cất vào trong thôn cất ngựa đi.
- Không vấn đề!
Diêu Thất Công ngoắc tay gọi tới một đám thôn dân. Binh lính đều xuống ngựa, đem chiến mã giao cho thôn dân, bọn họ theo sau Lý Trân dọc theo đường núi đi lên đỉnh.
Mới đến đỉnh núi, hai tên Nội Vệ sĩ binh giám thị từ trong phòng đến bái kiến, bẩm báo nói:
- Khởi bẩm tướng quân, bọn họ không có rời đi, đều ở trong tòa nhà.
Lý Trân gật gật đầu, quay đầu nói với Dương Hồng Liệt:
- Đem các huynh đệ ở đây đi bao vây tòa nhà, không cho bất cứ người nào trốn thoát!
Dương Hồng Liệt vung tay lên, dẫn theo mười mấy tên binh lính nhanh chóng chiếm cách lối ra, đem tòa nhà bao vây các vòng, lúc này. Lý trân mang theo năm mươi tên lính đi lên phía trước, sớm có binh lính tiến phá cửa, một lát sau cửa lớn mở ra, Võ Phù Dung mang theo một đám võ sĩ xuất hiện ở cửa.
Nàng thấy Lý Trân mang theo nhóm lớn sĩ binh Nội Vệ đứng ở ngoài cửa, không khỏi ngây ngẩn cả người, một lúc sau mới nói:
- Lý tướng quân không phải nói cho chúng ta thời gian mười ngày sao?
Lý Trân cười nói:
- Võ cô nương, tình huống nhất thời có thay đổi, ta muốn gặp người ngươi giấu ở trong hậu viện.
Sắc mặt Võ Phù Dung lập tức biến đổi, tay đè lên chuôi kiếm, hung tợn nhìn chằm chằm Lý Trân:
- Ta không hiểu ý của ngươi, ta không có giấu bất cứ người nào!
Lý Trân vẫn giọng điệu bình thản như trước:
- Thực không dám dấu diếm, thế thân ở Quảng Châu kia đã bị bại lộ, tối hôm qua Thánh Thượng giận dữ, cả đêm triệu kiến Võ Tam Tư.
Võ Phù Dung sợ tới mức lui về phía sau hai bước, chuyện mà cô lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra, cô chỉ vào Lý Trân run giọng hỏi:
- Các ngươi đến là. Bắt người sao?
Lý Trân lắc đầu:
- Ta không phải tới bắt người, chẳng qua nếu như Võ cô nương không phối hợp, ta đây đành phải không khách khí rồi. Ta nói thật cho ngươi biết, ta mang đến trăm tên Nội Vệ tinh nhuệ, mỗi người có thể một địch năm, Võ cô nương có thể thoát được kiếp này sao?
Mặt Võ Phù Dung lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ đành hỏi:
- Ngươi rốt cục muốn làm cái gì?
- Ta đã nói rồi, hôm nay ta không phải đến bắt người, chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút.
Võ Phù Dung nhìn nhìn nhóm binh lính, cô cắn răng nói:
- Nhiều nhất chỉ được vào mười người.
- Không vấn đề.
Lý Trân nháy mắt với một đội binh lính. Mười tên lính đi theo hắn vào trong tòa nhà. Đây là lần đầu tiên Lý Trân đi vào trong, chỉ thấy trong tòa nhà cây cao bóng cả, từng tòa đình đài lầu các tinh xảo thấp thoáng ở trong bụi cây, vài dòng sơn tuyền chảy thành các dòng suối nhỏ, chảy róc rách xung quanh tòa nhà.
Lý Trân đối với phong cảnh này tán thưởng không thôi:
- Không tồi! Phong cảnh tuyệt đẹp, ta rất thích nơi này.
Võ Phù Dung trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ đến việc chỗ này đã thành sản nghiệp của hắn rồi, không khỏi ảm đạm. Phụ thân luôn làm hỏng việc, liên lụy đến người nhà, hiện tại gia nghiệp cũng không giữ được rồi.
- Lý tướng quân, ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì?
Sau khi đi vào đại sảnh Võ Phù Dung liền căm giận hỏi.
Lý Trân lắc lắc đầu:
- Không phải nói chuyện với ngươi, ta muốn nói chuyện với phụ thân ngươi.
- Ngươi vào ông ấy có gì hay mà nói chuyện?
Lý Trân lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Võ Phù Dung:
- Ngươi đem khối ngọc bội này cho phụ thân ngươi nhìn, nếu ông ấy không muốn nói chuyện thì ta sẽ rời đi.
Võ Phù Dung chần chừ tiếp nhận ngọc bội, đánh giá một chút, chỉ cảm thấy khối ngọc bội này vô cùng quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã nhìn thấy ở chỗ nào, cô liền gật đầu nói:
- Ngươi chờ một lát!
Võ Phù Dung cầm ngọc bội đi nhanh về tòa nhà phía sau, không bao lâu, cô lại vội vàng trở ra, ngọc bội trong tay đã không còn. Cô gật đầu với Lý Trân nói:
- Ngươi đi theo ta vào!
Hai người một trước một sau đi về phía tòa nhà, phía sau Lý Trân có mười tên thủ hạ. Không bao lâu sau, bọn họ đi tới chỗ Võ Thừa Tự đang ẩn thân. Võ Phù Dung đẩy cửa đi vào, Lý Trân cũng lập tức theo vào, chỉ thấy một tên nam tử trung niên trọc nửa đầu đang ngồi bên bàn nhỏ nhìn kỹ khối ngọc bội kia.
Ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Trân. Lý Trân lúc này mới nhận ra, hóa ra nam nhân trọc nửa đầu này đúng là Võ Thừa Tự bị biếm truất đi Quảng Châu. So sánh với lần gặp trước thì ông ta dường như già đi thêm mười mấy tuổi, trên mặt da nhão, mí mắt phù thũng, tóc hoa râm thưa thớt, làm sao còn là bộ dáng của một vị nam tử trung niên hơn hơn bốn mươi tuổi nữa chứ.
Võ Thừa Tự nhìn thoáng qua Lý Trân, trong mắt hiện lên một tia lửa giận, rồi lập tức lại bình tĩnh lại, giơ ngọc bội lên hỏi:
- Đây là ngọc bội của gia tộc Võ Tam Tư, tại sao lại ở trong tay ngươi?
Lý Trân khẽ mỉm cười:
- Võ tiên sinh hỏi như vậy, dường như không phải là đạo đãi khách thì phải!
- Ngươi....
Võ Thừa Tự nhịn lửa giận xuống, khoát tay rồi lại hung ác nói:
- Mời ngồi!
Lý Trân ngồi đối diện ông ta, vừa liếc nhìn vào phía sau Võ Phù Dung. Võ Phù Dung một lời cũng không nói ngồi xuống bên cạnh, trong tay nắm chặt chuôi kiếm, nội tâm cô có một cảm giác không nói lên lời, không ngờ Lý Trân lại đang ngồi đối diện với phụ thân mình, tình cảnh này mấy tháng trước còn không tưởng tượng nổi, tuy nhiên lúc này trong nội tâm cô lại cực kỳ lo lắng, phụ thân tự tiện lên phương bắc, Thánh Thượng đã biết rồi, vậy giờ phải làm sao?
Trong lòng Võ Thừa Tự lại hết sức nghi hoặc, khối ngọc trong tay mình bình thường sẽ không đưa cho người khác, huống chi là Võ Tam Tư, nó tại sao lại ở trong tay Lý Trân, ông hơi cấp bách khó nhịn hỏi:
- Hiện tại có thể nói chứ! Khối ngọc này sao lại ở trong tay ngươi?
- Đây là ta cùng Võ Tam Tư đạt thành một hiệp nghị, hiệp nghị này có liên quan tới ngươi, ngọc bội đấy là do y đưa cho ta làm tín vật.
- Hiệp nghị gì?
Võ Thừa Tự nghe nói có liên quan tới mình, ông ta không khỏi có chút khẩn trương hỏi han.
Lý Trân nhìn chăm chú vào ông ta nói:
- Võ Tam Tư muốn đầu của ngươi, lấy làm điều kiện, y đưa ta một viên dạ minh châu, đấy là y chủ động đề xuất điều kiện với ta.
‘Rầm!’ một tiếng, cái bàn nhỏ bị lật ngược, Võ Thừa Tự nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau vài bước, lấy kiếm treo trên tường ra, chỉ vào Lý Trân hét lớn:
- Ngươi muốn giết ta, nằm mơ!
Lý Trân vẫn không nhúc nhích, trong lòng của hắn thở dài, ai cũng nói Võ Thừa Tự ngu xuẩn như heo, Võ Tam Tư khôn khéo như quỷ, hiện tại xem ra không hề sai, nếu mình giết ông ta, còn có thể ngồi ở đây nói với ông ta cái gì? Không ngờ ông ta thất thố như thế.
Võ Phù Dung kịp phản ứng trước, tiến lên lấy kiếm trong tay phụ thân ra, hết sức bất mãn nói:
- Phụ thân, hắn không phải tới giết người, người nghe hắn nói xong đã.
Thân thể Võ Thừa Tự đã bị tửu sắc lấy hết, ông ta thở hổn hển mấy hơi, chửi thề nói:
- Ngươi nói đi, rốt cục ngươi muốn làm gì?
- Võ tiên sinh an tâm một chút chớ vội, mời ngồi!
Lý Trân khoát tay chặn lại, cười tủm tỉm nói.
Trong mắt Võ Thừa Tự tràn đầy hoài nghi nhìn hắn, lại từ từ ngồi xuống. Lý Trân cười nói:
- Đầu tiên, Võ tiên sinh có tin lời nói của ta hay không?
Võ Thừa Tự chậm rãi gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta biết y một lòng muốn diệt trừ ta, y không biết hại ta bao nhiêu lần, ta tuyệt đối không bỏ qua cho y.
- Nếu Võ tiên sinh có thể thành khẩn như vậy, ta cũng ăn ngay nói thật.
Lý trân nhìn chăm chú vào Võ Thừa Tự, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Ta không thèm dạ minh châu của y, ta cũng không đáp ứng y, chỉ nói là muốn suy nghĩ một chút.
- Ngươi là muốn đến đặt điều kiện với ta?
Võ Thừa Tự bỗng nhiên hiểu được ý của hắn.
Lý Trân chậm rãi gật đầu:
- Ta muốn làm một giao dịch với Võ tiên sinh.
Trong đầu Võ Thừa Tự hỗn loạn, y nghĩ hỗn, căn bản không biết phản ứng thế nào, cũng không biết có nên đáp ứng hay không. Ông ta cầu viện về phía nữ nhi, Võ Phù Dung cũng rất tỉnh táo, cô biết nếu Lý Trân không đáp ứng điều kiện của Võ Tam Tư, vậy điều kiện hắn muốn nhất định rất hà khắc.
Cô cúi đầu suy nghĩ một chút nói:
- Vậy Lý tướng quân có thể giúp chúng ta cái gì?
- Ta có thể giúp phụ thân ngươi thoát khỏi tai họa thoát khỏi Quảng Châu lần này.
- Có thể nói rõ chút không?
- Rất đơn giản, các ngươi lập tức trở về tổ địa, nói lệnh tôn mơ thấy phụ thân đã mất khóc lóc kể lể, liền nghĩ đến phụ thân sốt ruột, lén lút trở về? Giúp phụ thân sửa mộ, sau đó ngươi lại chứng minh là phụ thân ngươi thực sự là có sửa sang lại mộ, ta nghĩ Thánh Thượng thấy lệnh tôn một lòng hiếu tâm sẽ tha thứ cho ông ta lần này, có lẽ có thể kêu ông ta ở lại Trung Nguyên.
Lời Lý Trân là lời trong tâm khảm của Võ Phù Dung, cô chính là suy tính như vậy, chỉ có điều phụ thân không chịu, cô vội vàng lại hỏi:
- Vậy điều kiện của ngươi là gì?
- Điều kiện của ta rất đơn giản!
Lý Trân nhìn chăm chú vào Võ Phù Dung chậm rãi nói:
- Ta hy vọng Võ Tam Tư bị trừ bỏ, điều kiện này thôi.
- Nhưng điều kiện này cũng không có dễ dàng như vậy.
Võ Phù Dung trầm tư một chút nói.
- Người khác có lẽ rất khó, nhưng các ngươi có thể làm được, ví dụ như một ít bí mật mà Võ Tam Tư không nói cho ai biết.
Ánh mắt Lý Trân chuyển hướng về phía Võ Thừa Tự. Võ Thừa Tự trạng thái dần trở nên mờ mịt, ông ta nhớ tới những hãm hại mà Võ Tam Tư làm với chính mình.
Năm đó Minh tiên sinh cổ động mình dùng phật kinh hạ độc, nhưng Minh tiên sinh này là người của Võ Tam Tư, rõ ràng là Võ Tam Tư bày mưu đặt kế, còn mình bị đày đi Quảng Châu, sau lưng không phải là không có Võ Tam Tư thúc đẩy, là do mình cùng y tranh đoạt thái tử vị, y liền tận lực hãm hại mình.
Nghĩ đến đây, Võ Thừa Tự nghiến răng nghiến lợi, không đợi Võ Phù Dung trả lời, ông ta lập tức đáp ứng điều kiện của Lý Trân:
- Vậy chúng ta một lời đã định!
Lý Trân đứng dậy cáo từ, rất nhanh dẫn quân rời khỏi Bách Tước sơn trang. Võ Phù Dung có chút lo lắng hỏi phụ thân:
- Phụ thân thực tính toán hợp tác với hắn sao?
- Nếu như là đối phó người khác ta có lẽ sẽ suy xét, nhưng Võ Tam Tư ta tuyệt đối không bỏ qua cho y.
Trong mắt Võ Thừa Tự bắn ra một tia thù hận khắc sâu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cho dù ta không lên làm thái tử, y cũng mơ mà được lên làm!
Võ Phù Dung không phản đối, cô kỳ thật càng hy vọng phụ thân có thể tránh được một kiếp trước mắt này, chỉ mong Lý Trân có thể nói lời giữ lời, trợ giúp phụ thân miễn tội, mà được ở lại Trung Nguyên.
Nội tâm khẩn trương của Lý Trân thoáng thả lỏng hơn, trở lại Nội VệNgoại công sở Nội Vệ, hắn lập tức lệnh binh lính tìm Triệu Thu Nương đến. Lúc này đội ngũ đã tập hợp xong, chờ đợi đã lâu, Dương Hồng Liệt tiến lên xin chỉ thị:
- Tướng quân, chúng ta đợt một lúc nữa rồi xuất phát sao?
Lý Trân gật gật đầu:
- Tình huống có biến hóa, không đi huyện Y Khuyết nữa.
Lúc này, Triệu Thu Nương bước nhanh tới, cười nói:
- Tướng quân sao còn chưa có xuất phát?
- Ta có ý kiến mới!
Hắn thấp giọng hỏi Triệu Thu Nương:
- Người kia bây giờ còn ở Bách Tước sơn trang không?
Triệu Thu Nương hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu:
- Người giám thị hắn không có tin tức gì, chắc còn ở đấy.
Lý Trân lại nhìn sắc trời một chút, mới vừa qua canh năm, đúng lúc trời tối nhất, hắn lúc này mới nói với Dương Hồng Liệt:
- Lập tức ra khỏi thành đi về phía tây, đi Bách Tước sơn trang.
Trăm tên sĩ binh Nội Vệ đều nhao nhao lên ngựa, giục ngựa lao ra cửa chính của công sở, đi theo Lý Trân như gió bay điện chớp đi về phía thành nam mà chạy.
Khi Lý Trân dẫn đầu thủ hạ đi Bách Tước sơn trang, trời bắt đầu sáng, nhưng nhiều nông dân đều sớm ra ngoài ruộng, bắt đầu bận rộn thu hoạch hoa màu. Diệu Thất Công từ xa nhìn thấy Lý Trân và đoàn kỵ binh, vội vàng đi tới, khom người thi lễ nói:
- Lý tướng quân là đi săn sao?
Tất cả mọi người đều mỉm cười, không ngờ cho là bọn họ tới đi săn, đây cũng rất thú vị. Lý Trân chỉ chỉ chiến mã phía sau cười nói:
- Phiền Thất Công dẫn chúng ta đi cất vào trong thôn cất ngựa đi.
- Không vấn đề!
Diêu Thất Công ngoắc tay gọi tới một đám thôn dân. Binh lính đều xuống ngựa, đem chiến mã giao cho thôn dân, bọn họ theo sau Lý Trân dọc theo đường núi đi lên đỉnh.
Mới đến đỉnh núi, hai tên Nội Vệ sĩ binh giám thị từ trong phòng đến bái kiến, bẩm báo nói:
- Khởi bẩm tướng quân, bọn họ không có rời đi, đều ở trong tòa nhà.
Lý Trân gật gật đầu, quay đầu nói với Dương Hồng Liệt:
- Đem các huynh đệ ở đây đi bao vây tòa nhà, không cho bất cứ người nào trốn thoát!
Dương Hồng Liệt vung tay lên, dẫn theo mười mấy tên binh lính nhanh chóng chiếm cách lối ra, đem tòa nhà bao vây các vòng, lúc này. Lý trân mang theo năm mươi tên lính đi lên phía trước, sớm có binh lính tiến phá cửa, một lát sau cửa lớn mở ra, Võ Phù Dung mang theo một đám võ sĩ xuất hiện ở cửa.
Nàng thấy Lý Trân mang theo nhóm lớn sĩ binh Nội Vệ đứng ở ngoài cửa, không khỏi ngây ngẩn cả người, một lúc sau mới nói:
- Lý tướng quân không phải nói cho chúng ta thời gian mười ngày sao?
Lý Trân cười nói:
- Võ cô nương, tình huống nhất thời có thay đổi, ta muốn gặp người ngươi giấu ở trong hậu viện.
Sắc mặt Võ Phù Dung lập tức biến đổi, tay đè lên chuôi kiếm, hung tợn nhìn chằm chằm Lý Trân:
- Ta không hiểu ý của ngươi, ta không có giấu bất cứ người nào!
Lý Trân vẫn giọng điệu bình thản như trước:
- Thực không dám dấu diếm, thế thân ở Quảng Châu kia đã bị bại lộ, tối hôm qua Thánh Thượng giận dữ, cả đêm triệu kiến Võ Tam Tư.
Võ Phù Dung sợ tới mức lui về phía sau hai bước, chuyện mà cô lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra, cô chỉ vào Lý Trân run giọng hỏi:
- Các ngươi đến là. Bắt người sao?
Lý Trân lắc đầu:
- Ta không phải tới bắt người, chẳng qua nếu như Võ cô nương không phối hợp, ta đây đành phải không khách khí rồi. Ta nói thật cho ngươi biết, ta mang đến trăm tên Nội Vệ tinh nhuệ, mỗi người có thể một địch năm, Võ cô nương có thể thoát được kiếp này sao?
Mặt Võ Phù Dung lúc đỏ lúc trắng, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ đành hỏi:
- Ngươi rốt cục muốn làm cái gì?
- Ta đã nói rồi, hôm nay ta không phải đến bắt người, chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút.
Võ Phù Dung nhìn nhìn nhóm binh lính, cô cắn răng nói:
- Nhiều nhất chỉ được vào mười người.
- Không vấn đề.
Lý Trân nháy mắt với một đội binh lính. Mười tên lính đi theo hắn vào trong tòa nhà. Đây là lần đầu tiên Lý Trân đi vào trong, chỉ thấy trong tòa nhà cây cao bóng cả, từng tòa đình đài lầu các tinh xảo thấp thoáng ở trong bụi cây, vài dòng sơn tuyền chảy thành các dòng suối nhỏ, chảy róc rách xung quanh tòa nhà.
Lý Trân đối với phong cảnh này tán thưởng không thôi:
- Không tồi! Phong cảnh tuyệt đẹp, ta rất thích nơi này.
Võ Phù Dung trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ đến việc chỗ này đã thành sản nghiệp của hắn rồi, không khỏi ảm đạm. Phụ thân luôn làm hỏng việc, liên lụy đến người nhà, hiện tại gia nghiệp cũng không giữ được rồi.
- Lý tướng quân, ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì?
Sau khi đi vào đại sảnh Võ Phù Dung liền căm giận hỏi.
Lý Trân lắc lắc đầu:
- Không phải nói chuyện với ngươi, ta muốn nói chuyện với phụ thân ngươi.
- Ngươi vào ông ấy có gì hay mà nói chuyện?
Lý Trân lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Võ Phù Dung:
- Ngươi đem khối ngọc bội này cho phụ thân ngươi nhìn, nếu ông ấy không muốn nói chuyện thì ta sẽ rời đi.
Võ Phù Dung chần chừ tiếp nhận ngọc bội, đánh giá một chút, chỉ cảm thấy khối ngọc bội này vô cùng quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã nhìn thấy ở chỗ nào, cô liền gật đầu nói:
- Ngươi chờ một lát!
Võ Phù Dung cầm ngọc bội đi nhanh về tòa nhà phía sau, không bao lâu, cô lại vội vàng trở ra, ngọc bội trong tay đã không còn. Cô gật đầu với Lý Trân nói:
- Ngươi đi theo ta vào!
Hai người một trước một sau đi về phía tòa nhà, phía sau Lý Trân có mười tên thủ hạ. Không bao lâu sau, bọn họ đi tới chỗ Võ Thừa Tự đang ẩn thân. Võ Phù Dung đẩy cửa đi vào, Lý Trân cũng lập tức theo vào, chỉ thấy một tên nam tử trung niên trọc nửa đầu đang ngồi bên bàn nhỏ nhìn kỹ khối ngọc bội kia.
Ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Trân. Lý Trân lúc này mới nhận ra, hóa ra nam nhân trọc nửa đầu này đúng là Võ Thừa Tự bị biếm truất đi Quảng Châu. So sánh với lần gặp trước thì ông ta dường như già đi thêm mười mấy tuổi, trên mặt da nhão, mí mắt phù thũng, tóc hoa râm thưa thớt, làm sao còn là bộ dáng của một vị nam tử trung niên hơn hơn bốn mươi tuổi nữa chứ.
Võ Thừa Tự nhìn thoáng qua Lý Trân, trong mắt hiện lên một tia lửa giận, rồi lập tức lại bình tĩnh lại, giơ ngọc bội lên hỏi:
- Đây là ngọc bội của gia tộc Võ Tam Tư, tại sao lại ở trong tay ngươi?
Lý Trân khẽ mỉm cười:
- Võ tiên sinh hỏi như vậy, dường như không phải là đạo đãi khách thì phải!
- Ngươi....
Võ Thừa Tự nhịn lửa giận xuống, khoát tay rồi lại hung ác nói:
- Mời ngồi!
Lý Trân ngồi đối diện ông ta, vừa liếc nhìn vào phía sau Võ Phù Dung. Võ Phù Dung một lời cũng không nói ngồi xuống bên cạnh, trong tay nắm chặt chuôi kiếm, nội tâm cô có một cảm giác không nói lên lời, không ngờ Lý Trân lại đang ngồi đối diện với phụ thân mình, tình cảnh này mấy tháng trước còn không tưởng tượng nổi, tuy nhiên lúc này trong nội tâm cô lại cực kỳ lo lắng, phụ thân tự tiện lên phương bắc, Thánh Thượng đã biết rồi, vậy giờ phải làm sao?
Trong lòng Võ Thừa Tự lại hết sức nghi hoặc, khối ngọc trong tay mình bình thường sẽ không đưa cho người khác, huống chi là Võ Tam Tư, nó tại sao lại ở trong tay Lý Trân, ông hơi cấp bách khó nhịn hỏi:
- Hiện tại có thể nói chứ! Khối ngọc này sao lại ở trong tay ngươi?
- Đây là ta cùng Võ Tam Tư đạt thành một hiệp nghị, hiệp nghị này có liên quan tới ngươi, ngọc bội đấy là do y đưa cho ta làm tín vật.
- Hiệp nghị gì?
Võ Thừa Tự nghe nói có liên quan tới mình, ông ta không khỏi có chút khẩn trương hỏi han.
Lý Trân nhìn chăm chú vào ông ta nói:
- Võ Tam Tư muốn đầu của ngươi, lấy làm điều kiện, y đưa ta một viên dạ minh châu, đấy là y chủ động đề xuất điều kiện với ta.
‘Rầm!’ một tiếng, cái bàn nhỏ bị lật ngược, Võ Thừa Tự nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau vài bước, lấy kiếm treo trên tường ra, chỉ vào Lý Trân hét lớn:
- Ngươi muốn giết ta, nằm mơ!
Lý Trân vẫn không nhúc nhích, trong lòng của hắn thở dài, ai cũng nói Võ Thừa Tự ngu xuẩn như heo, Võ Tam Tư khôn khéo như quỷ, hiện tại xem ra không hề sai, nếu mình giết ông ta, còn có thể ngồi ở đây nói với ông ta cái gì? Không ngờ ông ta thất thố như thế.
Võ Phù Dung kịp phản ứng trước, tiến lên lấy kiếm trong tay phụ thân ra, hết sức bất mãn nói:
- Phụ thân, hắn không phải tới giết người, người nghe hắn nói xong đã.
Thân thể Võ Thừa Tự đã bị tửu sắc lấy hết, ông ta thở hổn hển mấy hơi, chửi thề nói:
- Ngươi nói đi, rốt cục ngươi muốn làm gì?
- Võ tiên sinh an tâm một chút chớ vội, mời ngồi!
Lý Trân khoát tay chặn lại, cười tủm tỉm nói.
Trong mắt Võ Thừa Tự tràn đầy hoài nghi nhìn hắn, lại từ từ ngồi xuống. Lý Trân cười nói:
- Đầu tiên, Võ tiên sinh có tin lời nói của ta hay không?
Võ Thừa Tự chậm rãi gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta biết y một lòng muốn diệt trừ ta, y không biết hại ta bao nhiêu lần, ta tuyệt đối không bỏ qua cho y.
- Nếu Võ tiên sinh có thể thành khẩn như vậy, ta cũng ăn ngay nói thật.
Lý trân nhìn chăm chú vào Võ Thừa Tự, vẻ mặt thành khẩn nói:
- Ta không thèm dạ minh châu của y, ta cũng không đáp ứng y, chỉ nói là muốn suy nghĩ một chút.
- Ngươi là muốn đến đặt điều kiện với ta?
Võ Thừa Tự bỗng nhiên hiểu được ý của hắn.
Lý Trân chậm rãi gật đầu:
- Ta muốn làm một giao dịch với Võ tiên sinh.
Trong đầu Võ Thừa Tự hỗn loạn, y nghĩ hỗn, căn bản không biết phản ứng thế nào, cũng không biết có nên đáp ứng hay không. Ông ta cầu viện về phía nữ nhi, Võ Phù Dung cũng rất tỉnh táo, cô biết nếu Lý Trân không đáp ứng điều kiện của Võ Tam Tư, vậy điều kiện hắn muốn nhất định rất hà khắc.
Cô cúi đầu suy nghĩ một chút nói:
- Vậy Lý tướng quân có thể giúp chúng ta cái gì?
- Ta có thể giúp phụ thân ngươi thoát khỏi tai họa thoát khỏi Quảng Châu lần này.
- Có thể nói rõ chút không?
- Rất đơn giản, các ngươi lập tức trở về tổ địa, nói lệnh tôn mơ thấy phụ thân đã mất khóc lóc kể lể, liền nghĩ đến phụ thân sốt ruột, lén lút trở về? Giúp phụ thân sửa mộ, sau đó ngươi lại chứng minh là phụ thân ngươi thực sự là có sửa sang lại mộ, ta nghĩ Thánh Thượng thấy lệnh tôn một lòng hiếu tâm sẽ tha thứ cho ông ta lần này, có lẽ có thể kêu ông ta ở lại Trung Nguyên.
Lời Lý Trân là lời trong tâm khảm của Võ Phù Dung, cô chính là suy tính như vậy, chỉ có điều phụ thân không chịu, cô vội vàng lại hỏi:
- Vậy điều kiện của ngươi là gì?
- Điều kiện của ta rất đơn giản!
Lý Trân nhìn chăm chú vào Võ Phù Dung chậm rãi nói:
- Ta hy vọng Võ Tam Tư bị trừ bỏ, điều kiện này thôi.
- Nhưng điều kiện này cũng không có dễ dàng như vậy.
Võ Phù Dung trầm tư một chút nói.
- Người khác có lẽ rất khó, nhưng các ngươi có thể làm được, ví dụ như một ít bí mật mà Võ Tam Tư không nói cho ai biết.
Ánh mắt Lý Trân chuyển hướng về phía Võ Thừa Tự. Võ Thừa Tự trạng thái dần trở nên mờ mịt, ông ta nhớ tới những hãm hại mà Võ Tam Tư làm với chính mình.
Năm đó Minh tiên sinh cổ động mình dùng phật kinh hạ độc, nhưng Minh tiên sinh này là người của Võ Tam Tư, rõ ràng là Võ Tam Tư bày mưu đặt kế, còn mình bị đày đi Quảng Châu, sau lưng không phải là không có Võ Tam Tư thúc đẩy, là do mình cùng y tranh đoạt thái tử vị, y liền tận lực hãm hại mình.
Nghĩ đến đây, Võ Thừa Tự nghiến răng nghiến lợi, không đợi Võ Phù Dung trả lời, ông ta lập tức đáp ứng điều kiện của Lý Trân:
- Vậy chúng ta một lời đã định!
Lý Trân đứng dậy cáo từ, rất nhanh dẫn quân rời khỏi Bách Tước sơn trang. Võ Phù Dung có chút lo lắng hỏi phụ thân:
- Phụ thân thực tính toán hợp tác với hắn sao?
- Nếu như là đối phó người khác ta có lẽ sẽ suy xét, nhưng Võ Tam Tư ta tuyệt đối không bỏ qua cho y.
Trong mắt Võ Thừa Tự bắn ra một tia thù hận khắc sâu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cho dù ta không lên làm thái tử, y cũng mơ mà được lên làm!
Võ Phù Dung không phản đối, cô kỳ thật càng hy vọng phụ thân có thể tránh được một kiếp trước mắt này, chỉ mong Lý Trân có thể nói lời giữ lời, trợ giúp phụ thân miễn tội, mà được ở lại Trung Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.