Chương 193: Kỵ xạ tranh hùng (thượng)
Cao Nguyệt
09/11/2015
Địch Yến vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hàng trăm thị vệ, quan thần, và đám cung nữ vây quanh một chiếc ô lớn màu vàng chậm rãi đi tới, đám thị vệ dẹp đường hai bên, để ra một khoảng trống. Địch Yến cũng đã nhìn thấy, nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên mặc trang phục nam nhân đang đứng bên chiếc xe ngựa, bên cạnh có Thượng Quan Uyển Nhi đi theo, phía sau còn có hơn chục vị cao quan theo sau.
Bỗng nhiên Địch Yến nghĩ tới phụ thân, nếu phụ thân không bị bãi miễn thì ông ấy chắc hẳn sẽ đi phía sau hoàng đế. Trong lòng nàng có chút buồn bã, nàng biết rằng phụ thân rất mong muốn được quay trở lại triều đình, vì nước vì dân mà cống hiến, không biết khi nào phụ thân mới có thể phục quan trở về đây?
Hôm nay Võ Tắc Thiên cũng không có việc gì, bà biết rằng hôm nay trong hoàng thành tiến hành cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung, liền vui vẻ đến xem. Lúc này, quan chủ khảo, Binh bộ thượng thư Vương Tuyền dẫn theo đám khảo quan vội vàng chạy tới bái kiến Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên cười hỏi:
- Võ cử bắt đầu được bao lâu rồi?
- Hồi bẩm bệ hạ, cũng đã quá nửa rồi.
Võ Tắc Thiên gật đầu lại hỏi:
- Năm nay võ nghệ của đám sĩ tử tham gia võ cử thế nào?
- Hồi bẩm bệ hạ, năm nay võ nghệ của đám sĩ tử nhìn chung cao hơn mặt bằng năm ngoái. Mấy ngày trước diễn ra kỳ thi thử đã xuất hiện năm người được điểm tối đa, chắc hẳn ngôi vị Võ trạng nguyên năm nay sẽ nằm trong số bọn họ.
- Ồ, năm người nào vậy?
Võ Tắc Thiên có phần hứng thú hỏi.
- Một người là Giáo úy được Bắc đình quân đề cử tên là Cái Gia Vận, một người là Thiên kỵ lang tướng Đậu Tiên Vân, một người được Lỗ Nguyên lang tướng Lũng Hữu quân tiến cử, cùng với Tông thất Lý Y, và cuối cùng là một vị phó thống lĩnh Nội vệ Lý Trân. Năm vị này đều là những người có tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung hơn hẳn những sĩ tử khác. Nếu là năm ngoái, thì mỗi người trong số năm người này đều đạt giải nhất, nhưng bọn họ đều xuất hiện trong năm nay.
Trong năm người này, Võ Tắc Thiên biết ba người, Đậu Tiên Vân là mã cầu đệ nhất cao thủ, danh tiếng lừng lẫy, Lý Y thì đương nhiên bà biết rồi, là chắt của Thái tông, là cháu ruột của Ngô Vương Lý Khác, còn về phần Lý Trân, năm ngoái Võ Tắc Thiên đã tận mắt chứng kiến tài cưỡi ngựa bắn cung của hắn, nói hắn có khả năng kỵ xạ hơn người quả không ngoa chút nào.
- Bọn họ đều bắn rồi sao?
- Hồi bệ hạ, Lỗ Nguyên của Lũng Hữu quân đã bắn rồi, kỵ xạ ba điểm thượng thượng, điểm phụ thêm ba mươi chín điểm, trước mắt đứng vị trí thứ nhất, ngoài ra bốn người kia vẫn chưa bắt đầu.
Võ Tắc Thiên cười hỏi:
- Thời gian của Trẫm không nhiều, Vương Thượng Thư có thể sắp xếp cho bọn họ cùng thi để Trẫm mở rộng tầm mắt.
- Vi thần tuân chỉ.
Vương Tuyền vội vàng đi chuẩn bị, trên đã có lời thì dưới ắt phải làm theo. Với tư cách là binh bộ Thượng thư, lại là một Tướng quốc, Vương Tuyền hiểu được rằng thánh thượng thích gì, hắn biết phải làm gì để thánh thượng được vui, thực ra cái đó ai cũng biết mà ai cũng thích đó chính là luận võ.
Tất cả đám thị vệ đứng xem và cả những sĩ tử đã thi rồi đều vỗ tay cổ vũ, cho dù Binh bộ Thượng thư chỉ chọn ra bốn người nhưng không có ai dám tỏ vẻ hoài nghi đối với bọn họ.
Đám thị vệ đặt cược kia đều đang nói chuyện rôm rả, tất cả mọi người đều biết mấy người kia đều là những cao thủ trong cuộc thi võ cử năm nay ai nấy đều có tài kỵ xạ vô song.
Đậu Tiên Vân được công nhận là Đại Đường đệ nhất mã cầu, tinh thông kỵ xạ, Lý Y là người rất nổi bật trong Tông thất, rất có tiếng tăm trong những kỵ xạ Lạc Dương, còn về phần phó thống lĩnh Nội vệ Lý Trân, rất nhiều người đã nghe tên tuổi về tài kỵ xạ của hắn rồi, trong lúc hắn huấn luyện, không ít người đã nhìn thấy, nhưng phần lớn là chưa được chứng kiến tận mắt, hôm nay đúng là một cơ hội quá tuyệt vời.
Còn một người khác đó là Cái Gia Vận tuy ít tiếng tăm hơn, nhưng y đến từ vùng đất có tài kỵ xạ mạnh nhất đó là Tây Vực, hơn nữa lúc dự thi y được điểm tuyệt đối, chắc hẳn tài kỵ xạ của y không thể dưới vị trí thứ ba được.
Đám thị vệ tới xem ngày một đông thêm, có lẽ đã lên tới hơn vạn người. Bọn họ vây quanh hai phía tây, bắc, tinh thần rất phấn khích, cổ vũ rất nhiệt tình.
Vương Tuyền gọi Đậu Tiên Vân, Lý Y, Cái Gia Vận và Lý Trân tới phía trước, rồi nói với bốn người họ:
- Thánh thượng đích thân đến khảo trường, phương thức thi thố có chút điều chỉnh, bốn người các ngươi thi từng người một, cứ theo tứ tự mà thi, mỗi người vẫn là ba mũi tên, nhưng phải dùng Chu hồng đại tiễn và bia tên di động. Có vấn đề gì không?
Chu hồng đại tiễn mà một loại tên dùng để biểu diễn, thân tiễn được sơn màu đỏ, chiếc bia tên kia không giống như hình nộm làm bằng cỏ mà dùng gỗ dẻo để tạo thành hình người, được treo trên khôi giáp do binh sĩ vừa chạy vừa giơ lên, tuy dễ dàng cho những người ở xa thưởng thức, nhưng cách này vô hình chung làm cho cuộc thi trở nên khó khăn hơn.
Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, Chu hồng tiễn và người gỗ tuy có chút bận tâm, nhưng điều bận tâm hơn cả đó là chiếc bia di động, rõ ràng độ khó được tăng lên gấp nhiều lần, chưa chắc bọn họ đã bắn trúng ba phát thượng thượng, nếu làm không tốt có thể rớt chức võ cử, điều này rõ ràng là không công bằng.
Đậu Tiên Vân có chút bất mãn nói:
- Bia đỡ tên di động như vậy chẳng phải không công bằng với bọn ta rồi sao?
Trong lòng Vương Tuyền cũng hiểu rõ, những sĩ tử khác thì dùng bia bất động để thi còn bọn họ lại phải dùng bia di động, quả thực không công bằng chút nào, liền nói với bọn họ:
- Các vị đều là cao thủ kỵ xạ, có chút khó khăn thì cũng chẳng đáng là bao, như thế này đi, cứ theo quy định cũ của cuộc thi kỵ xạ trong cung, điểm thượng hạ trong bia di động tương ứng với điểm thượng thượng trong bia đứng im, điều kiện này chắc cũng dễ hơn một chút rồi chứ.
Đậu Tiên Vân đã tham gia những cuộc tỷ thí kỵ xạ trong cung, y hiểu rõ quy tắc. Trên thực tế, điểm trung thượng trong bia di động tương ứng với điểm thượng thượng trong bia đứng im, đây là tiêu chuẩn đã được công nhận trong các cuộc thi kỵ xạ, nhưng Vương thượng thư này lại để tiêu chuẩn kia nâng cao lên một cấp, nhưng Đậu Tiên Vân rất tự tin về tài kỵ xạ của mình nên không muốn đôi co nửa bèn chắp tay nói:
- Ta chấp nhận phương án này.
Đậu Tiên Vân đã mở miệng, ba người còn lại cũng đều đồng ý. Vương Tuyền rất vui mừng lập tức nói:
- Bây giờ chúng ta sẽ bốc thăm xem thứ tự xuất trận.
Trong lòng bốn người đều hiểu rõ, bọn họ đang tỷ thí một trận kỵ xạ là vì thánh thượng. Bốn người xoa xoa tay hừng hực khí thế. Trên thực tế, Đậu Tiên Vân và Cái Gia Vận vì dùng cung tiễn nhẹ hơn một đấu nên điểm phụ của bọn họ bị thấp hơn một điểm, trước mắt được xếp vào vị trí áp chót.
Nếu là bia bất động, thì danh hiệu trạng nguyên khó mà lọt khỏi tay hai người họ được, nhưng bia di động lại có độ khó hơn hẳn, rất dễ để bắn trượt hoặc bắn được điểm thấp, điều này cũng khiến cho hai người họ có một chút hi vọng, dù gì ba mũi tên trúng mi và ba mũi tên trúng cổ, điểm số ắt sẽ có sự khác biệt.
Lý Trân rút trong tay Vương Tuyền một chiếc thăm có số hiệu là bốn, cũng đồng nghĩa với việc hắn là người thi cuối cùng. Lý Trân không nói một lời nào nhận lấy một hũ Chu hồng đại tiễn rồi đi sang một bên, hắn phải làm quen với cảm giác của chiếc Chu hồng đại tiễn này.
Lý Trân rút ra một chiếc Chu hồng đại tiễn, chỉ thấy tiễn vũ, thân tiễn, và đầu tiễn được bôi một lớp sơn màu đỏ tươi, độ dài hơn tên bình thường một thốn, tiễn vũ cũng to hơn chút, nặng hơn chút, hắn đưa chiếc tên gắn vào cung hơi kéo dây cung lên để lấy cảm giác.
Lúc này, bên cạnh có người cười nói:
- Đúng là có khác một chút.
Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy Lý Y khoanh tay trước ngực đứng cách chỗ Lý Trân đứng chừng hơn chục bước quan sát hắn, nhếch lên nụ cười rất thản nhiên. Tuổi của Lý Y chừng hơn hai mươi, dáng người cao nhỏ, đôi vai rất rộng, đôi tay rất dài hơn nữa lại rất có lực, khuôn mặt y vừa nhỏ vừa dài, sắc mặt có chút xanh nhợt, đôi mắt lóe lên những tia sáng chói lọi.
Lý Y cũng là cung hai thạch, dự thi cũng điểm tuyệt đối, trước mắt điểm phụ bằng điểm với Lý Trân cùng xếp ở vị trí thứ nhất. Nếu dựa vào quy tắc bia bất động thì danh hiệu Trạng nguyên sẽ là cuộc tranh đấu giữa hai người họ, nhưng Lý Y cũng tham gia vào khoa cử năm nay tuy không thể thi đõ tiến sĩ nhưng cũng là một người văn võ song toàn.
Lý Y chậm rãi tiến lên phía trước, từ sau lưng rút ra một chiếc Chu đại hồng tiễn, chú ý quan sát một lát, rồi cười nói với Lý Trân:
- Mùa thu năm ngoái ta đã bỏ ra một tháng để luyện Chu hồng đại tiễn, đương nhiên là không phải vì trận tỷ thí hôm nay, ta chỉ thấy hiếu kỳ tuy kỵ xạ có chút khó hơn, chỉ sai một lý y sẽ đi ngàn dặm, nhưng ta phát hiện nguyên nhân sâu xa chính là tâm lý, nếu ngươi coi đó là những mũi tên bình thường thì người sẽ không bị ảnh hưởng về mặt tâm lý.
Trên khuôn mặt Lý Trân hiện lên vẻ cảm kích cười nói:
- Vì cớ gì mà Y công tử lại nói với ta những điều này?
- Bởi vì ta muốn ngươi có thể phát huy được những kỹ thuật cao siêu của ngươi, ta hi vọng ngươi là bạn chứ không phải là địch.
Lý Trân nhìn chăm chú y một lát rồi cười nói:
- Chúng ta chỉ là đối thủ cạnh tranh, chẳng phải sao? Đối thủ không phải là kẻ địch, trên trận thì là đối thủ nhưng bình thường có thể là bằng hữu.
Lý Y ha ha cười lớn:
- Vậy chúng ta sẽ toàn lực ứng phó, lấy kỹ thuật bắn tên để phân cao thấp, cho dù cuối cùng ai là người thắng cuộc thì chúng ta đều tâm phục khẩu phục.
Nói xong, Lý Y hành lễ với Lý Trân một cái, quay người đi về phía chiến mã của mình. Lý Trân cười nói:
- Y công tử, chiến mã của ta có thể sẽ chiếm một chút ưu thế.
- Như nhau thôi, cung của ta là do Chử Phương Minh một người được mệnh danh là thợ thủ công đệ nhất Đại Đường tạo cung, như vậy ta cũng chiếm được chút ưu thế.
Hai người đều cười ồ lên, lúc này. Lý Trân đột nhiên cảm thấy cho dù có thắng hay thua nếu có thể kết giao với người này thì cũng không tệ chút nào.
......
Trên khán đài, Địch Yến có chút lo lắng, tuy trên miệng lúc nào cũng nói không buông tha cho Lý Trân, đều tìm những điểm yếu của hắn mà thế này thế nọ nhưng trên thực tế nàng là người quan tâm Lý Trân hơn bất kỳ ai. Đương nhiên nàng muốn Lý Trân đoạt được giải nhất, cũng hi vọng thông qua lần võ cử này hắn có thể rời khỏi cung đình.
Nhất là khi nàng nghe thấy thị vệ thân cận của nữ hoàng cũng vì nữ hoàng mà làm những chuyện đặc thù khác, trong lòng nàng bỗng lo lắng không ngừng, đồng thời cũng vì Lý Trân mà thị vệ thân cận của Võ Tắc Thiên kịp thời rời khỏi bà ấy nên cũng cảm thấy may mắn.
Nhưng Nội vệ cũng là một trong những thị vệ, cho dù Lý Trân cũng đã thăng chức lên phó Thống lĩnh nhưng vẫn khiến nàng thấy không vui, điều này khiến nàng rất mâu thuẫn và cũng rất khó xử. Nàng biết rằng bản thân không thể thay đổi được hiện thực, đã vào Nội vệ thì không phải muốn đi là có thể đi được, nàng khuyên Lý Trân viết tấu xin điều tới biên cương cũng chỉ là trong phút buồn bực mà thôi.
Lúc này, một tên cưỡi ngựa vào điểm thi, đám thị vệ liền hoan hô vang dội, Địch Yến vội vàng hỏi:
- Mập, ai đấy?
Tửu Chí nhìn chăm chú một lát rồi nói:
- Đậu Tiên Vân thì ta biết, Lý Y cũng đã gặp qua, Lỗ Nguyên thì đã bắn tên rồi, vậy thì người này chắc chắn là Cái Gia Vận.
- Hắn... hắn rất lợi hại phải không?
- Có thể có tên trong bàn cược đương nhiên là người rất lợi hại rồi, mau nhìn đi, hắn bắt đầu rồi đó
Cái Gia Vận bốc vào lá thăm có số một, là người đầu tiên xuất trận. Y bắt đầu vào cuộc, móng ngựa chiến mã khẽ đạp xuống mặt đất, y thúc ngựa xông lên, chiến mã chạy quanh một vòng, rồi lập tức thúc ngựa lao về phái đường băng.
Đường băng kỵ xạ dài chừng một trăm năm mươi bước, bắn tên trong phạm vi sau mươi bước. Trong sáu mươi bước bắn ra ba mũi tên, thời gian vô cùng gấp rút, đối với những sĩ tử có thể vào kinh tham gia Võ cử mà nói, sáu mươi bước mà bắn ba mũi tên thì không vấn đề gì, cho nên thời gian thi mới quá một nửa nhưng chưa có ai bắn không hết ba mũi tên cả.
Nhưng đó là nói đến chiếc bia bất động còn đối với bia dia động thì hoàn toàn lại là chuyện khác, bên ngoài tám mươi bước được bao quanh dài chừng trăm bước, sau tám hàng rào chắn hai bên có ba tên binh sĩ cẩm chiếc bia xếp thành hàng rồi chạy.
Thí sinh có thể bắn trái có thể bắn phải, nếu có thể cả hai bên trái phải đều khai cung thì sẽ được thêm điểm, nhưng độ khó thì tăng lên rất nhiều và thời gian sẽ kèo dài hơn. Sáu mươi bước bắn ra ba mũi tên thì thời gian cũng đã gấp lắm rồi nhất là mũi tên thứ ba thì lại càng gấp gáp hơn.
Cái Gia Vận chưa đến hai mươi tuổi rất trẻ trung nhưng khí chất thì rất ổn định. Y cắn răng phi ngựa như bay, chiến mã phi qua được bắn tên, một mũi tên được gắn vào dây cung lập tức được bắn đi giống như những ngôi sao băng vụt bay, một mũi tên bắn trúng vào gò má của bia nằm ở bên trái, y lập tức xoay người, cung được chuyển sang tay kia, một mũi tên nữa bắn trúng mi mắt của chiếc bia di động nằm bên phải, mũi tên thứ ba được xuất kích cuối cùng nhắm trúng não bộ của bia nằm bên phải.
Kỹ thuật bắn cung trái phải của Cái Gia Vận rất điêu luyện khiến đám thị vệ hoan hô không ngừng.
Bỗng nhiên Địch Yến nghĩ tới phụ thân, nếu phụ thân không bị bãi miễn thì ông ấy chắc hẳn sẽ đi phía sau hoàng đế. Trong lòng nàng có chút buồn bã, nàng biết rằng phụ thân rất mong muốn được quay trở lại triều đình, vì nước vì dân mà cống hiến, không biết khi nào phụ thân mới có thể phục quan trở về đây?
Hôm nay Võ Tắc Thiên cũng không có việc gì, bà biết rằng hôm nay trong hoàng thành tiến hành cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung, liền vui vẻ đến xem. Lúc này, quan chủ khảo, Binh bộ thượng thư Vương Tuyền dẫn theo đám khảo quan vội vàng chạy tới bái kiến Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên cười hỏi:
- Võ cử bắt đầu được bao lâu rồi?
- Hồi bẩm bệ hạ, cũng đã quá nửa rồi.
Võ Tắc Thiên gật đầu lại hỏi:
- Năm nay võ nghệ của đám sĩ tử tham gia võ cử thế nào?
- Hồi bẩm bệ hạ, năm nay võ nghệ của đám sĩ tử nhìn chung cao hơn mặt bằng năm ngoái. Mấy ngày trước diễn ra kỳ thi thử đã xuất hiện năm người được điểm tối đa, chắc hẳn ngôi vị Võ trạng nguyên năm nay sẽ nằm trong số bọn họ.
- Ồ, năm người nào vậy?
Võ Tắc Thiên có phần hứng thú hỏi.
- Một người là Giáo úy được Bắc đình quân đề cử tên là Cái Gia Vận, một người là Thiên kỵ lang tướng Đậu Tiên Vân, một người được Lỗ Nguyên lang tướng Lũng Hữu quân tiến cử, cùng với Tông thất Lý Y, và cuối cùng là một vị phó thống lĩnh Nội vệ Lý Trân. Năm vị này đều là những người có tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung hơn hẳn những sĩ tử khác. Nếu là năm ngoái, thì mỗi người trong số năm người này đều đạt giải nhất, nhưng bọn họ đều xuất hiện trong năm nay.
Trong năm người này, Võ Tắc Thiên biết ba người, Đậu Tiên Vân là mã cầu đệ nhất cao thủ, danh tiếng lừng lẫy, Lý Y thì đương nhiên bà biết rồi, là chắt của Thái tông, là cháu ruột của Ngô Vương Lý Khác, còn về phần Lý Trân, năm ngoái Võ Tắc Thiên đã tận mắt chứng kiến tài cưỡi ngựa bắn cung của hắn, nói hắn có khả năng kỵ xạ hơn người quả không ngoa chút nào.
- Bọn họ đều bắn rồi sao?
- Hồi bệ hạ, Lỗ Nguyên của Lũng Hữu quân đã bắn rồi, kỵ xạ ba điểm thượng thượng, điểm phụ thêm ba mươi chín điểm, trước mắt đứng vị trí thứ nhất, ngoài ra bốn người kia vẫn chưa bắt đầu.
Võ Tắc Thiên cười hỏi:
- Thời gian của Trẫm không nhiều, Vương Thượng Thư có thể sắp xếp cho bọn họ cùng thi để Trẫm mở rộng tầm mắt.
- Vi thần tuân chỉ.
Vương Tuyền vội vàng đi chuẩn bị, trên đã có lời thì dưới ắt phải làm theo. Với tư cách là binh bộ Thượng thư, lại là một Tướng quốc, Vương Tuyền hiểu được rằng thánh thượng thích gì, hắn biết phải làm gì để thánh thượng được vui, thực ra cái đó ai cũng biết mà ai cũng thích đó chính là luận võ.
Tất cả đám thị vệ đứng xem và cả những sĩ tử đã thi rồi đều vỗ tay cổ vũ, cho dù Binh bộ Thượng thư chỉ chọn ra bốn người nhưng không có ai dám tỏ vẻ hoài nghi đối với bọn họ.
Đám thị vệ đặt cược kia đều đang nói chuyện rôm rả, tất cả mọi người đều biết mấy người kia đều là những cao thủ trong cuộc thi võ cử năm nay ai nấy đều có tài kỵ xạ vô song.
Đậu Tiên Vân được công nhận là Đại Đường đệ nhất mã cầu, tinh thông kỵ xạ, Lý Y là người rất nổi bật trong Tông thất, rất có tiếng tăm trong những kỵ xạ Lạc Dương, còn về phần phó thống lĩnh Nội vệ Lý Trân, rất nhiều người đã nghe tên tuổi về tài kỵ xạ của hắn rồi, trong lúc hắn huấn luyện, không ít người đã nhìn thấy, nhưng phần lớn là chưa được chứng kiến tận mắt, hôm nay đúng là một cơ hội quá tuyệt vời.
Còn một người khác đó là Cái Gia Vận tuy ít tiếng tăm hơn, nhưng y đến từ vùng đất có tài kỵ xạ mạnh nhất đó là Tây Vực, hơn nữa lúc dự thi y được điểm tuyệt đối, chắc hẳn tài kỵ xạ của y không thể dưới vị trí thứ ba được.
Đám thị vệ tới xem ngày một đông thêm, có lẽ đã lên tới hơn vạn người. Bọn họ vây quanh hai phía tây, bắc, tinh thần rất phấn khích, cổ vũ rất nhiệt tình.
Vương Tuyền gọi Đậu Tiên Vân, Lý Y, Cái Gia Vận và Lý Trân tới phía trước, rồi nói với bốn người họ:
- Thánh thượng đích thân đến khảo trường, phương thức thi thố có chút điều chỉnh, bốn người các ngươi thi từng người một, cứ theo tứ tự mà thi, mỗi người vẫn là ba mũi tên, nhưng phải dùng Chu hồng đại tiễn và bia tên di động. Có vấn đề gì không?
Chu hồng đại tiễn mà một loại tên dùng để biểu diễn, thân tiễn được sơn màu đỏ, chiếc bia tên kia không giống như hình nộm làm bằng cỏ mà dùng gỗ dẻo để tạo thành hình người, được treo trên khôi giáp do binh sĩ vừa chạy vừa giơ lên, tuy dễ dàng cho những người ở xa thưởng thức, nhưng cách này vô hình chung làm cho cuộc thi trở nên khó khăn hơn.
Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, Chu hồng tiễn và người gỗ tuy có chút bận tâm, nhưng điều bận tâm hơn cả đó là chiếc bia di động, rõ ràng độ khó được tăng lên gấp nhiều lần, chưa chắc bọn họ đã bắn trúng ba phát thượng thượng, nếu làm không tốt có thể rớt chức võ cử, điều này rõ ràng là không công bằng.
Đậu Tiên Vân có chút bất mãn nói:
- Bia đỡ tên di động như vậy chẳng phải không công bằng với bọn ta rồi sao?
Trong lòng Vương Tuyền cũng hiểu rõ, những sĩ tử khác thì dùng bia bất động để thi còn bọn họ lại phải dùng bia di động, quả thực không công bằng chút nào, liền nói với bọn họ:
- Các vị đều là cao thủ kỵ xạ, có chút khó khăn thì cũng chẳng đáng là bao, như thế này đi, cứ theo quy định cũ của cuộc thi kỵ xạ trong cung, điểm thượng hạ trong bia di động tương ứng với điểm thượng thượng trong bia đứng im, điều kiện này chắc cũng dễ hơn một chút rồi chứ.
Đậu Tiên Vân đã tham gia những cuộc tỷ thí kỵ xạ trong cung, y hiểu rõ quy tắc. Trên thực tế, điểm trung thượng trong bia di động tương ứng với điểm thượng thượng trong bia đứng im, đây là tiêu chuẩn đã được công nhận trong các cuộc thi kỵ xạ, nhưng Vương thượng thư này lại để tiêu chuẩn kia nâng cao lên một cấp, nhưng Đậu Tiên Vân rất tự tin về tài kỵ xạ của mình nên không muốn đôi co nửa bèn chắp tay nói:
- Ta chấp nhận phương án này.
Đậu Tiên Vân đã mở miệng, ba người còn lại cũng đều đồng ý. Vương Tuyền rất vui mừng lập tức nói:
- Bây giờ chúng ta sẽ bốc thăm xem thứ tự xuất trận.
Trong lòng bốn người đều hiểu rõ, bọn họ đang tỷ thí một trận kỵ xạ là vì thánh thượng. Bốn người xoa xoa tay hừng hực khí thế. Trên thực tế, Đậu Tiên Vân và Cái Gia Vận vì dùng cung tiễn nhẹ hơn một đấu nên điểm phụ của bọn họ bị thấp hơn một điểm, trước mắt được xếp vào vị trí áp chót.
Nếu là bia bất động, thì danh hiệu trạng nguyên khó mà lọt khỏi tay hai người họ được, nhưng bia di động lại có độ khó hơn hẳn, rất dễ để bắn trượt hoặc bắn được điểm thấp, điều này cũng khiến cho hai người họ có một chút hi vọng, dù gì ba mũi tên trúng mi và ba mũi tên trúng cổ, điểm số ắt sẽ có sự khác biệt.
Lý Trân rút trong tay Vương Tuyền một chiếc thăm có số hiệu là bốn, cũng đồng nghĩa với việc hắn là người thi cuối cùng. Lý Trân không nói một lời nào nhận lấy một hũ Chu hồng đại tiễn rồi đi sang một bên, hắn phải làm quen với cảm giác của chiếc Chu hồng đại tiễn này.
Lý Trân rút ra một chiếc Chu hồng đại tiễn, chỉ thấy tiễn vũ, thân tiễn, và đầu tiễn được bôi một lớp sơn màu đỏ tươi, độ dài hơn tên bình thường một thốn, tiễn vũ cũng to hơn chút, nặng hơn chút, hắn đưa chiếc tên gắn vào cung hơi kéo dây cung lên để lấy cảm giác.
Lúc này, bên cạnh có người cười nói:
- Đúng là có khác một chút.
Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy Lý Y khoanh tay trước ngực đứng cách chỗ Lý Trân đứng chừng hơn chục bước quan sát hắn, nhếch lên nụ cười rất thản nhiên. Tuổi của Lý Y chừng hơn hai mươi, dáng người cao nhỏ, đôi vai rất rộng, đôi tay rất dài hơn nữa lại rất có lực, khuôn mặt y vừa nhỏ vừa dài, sắc mặt có chút xanh nhợt, đôi mắt lóe lên những tia sáng chói lọi.
Lý Y cũng là cung hai thạch, dự thi cũng điểm tuyệt đối, trước mắt điểm phụ bằng điểm với Lý Trân cùng xếp ở vị trí thứ nhất. Nếu dựa vào quy tắc bia bất động thì danh hiệu Trạng nguyên sẽ là cuộc tranh đấu giữa hai người họ, nhưng Lý Y cũng tham gia vào khoa cử năm nay tuy không thể thi đõ tiến sĩ nhưng cũng là một người văn võ song toàn.
Lý Y chậm rãi tiến lên phía trước, từ sau lưng rút ra một chiếc Chu đại hồng tiễn, chú ý quan sát một lát, rồi cười nói với Lý Trân:
- Mùa thu năm ngoái ta đã bỏ ra một tháng để luyện Chu hồng đại tiễn, đương nhiên là không phải vì trận tỷ thí hôm nay, ta chỉ thấy hiếu kỳ tuy kỵ xạ có chút khó hơn, chỉ sai một lý y sẽ đi ngàn dặm, nhưng ta phát hiện nguyên nhân sâu xa chính là tâm lý, nếu ngươi coi đó là những mũi tên bình thường thì người sẽ không bị ảnh hưởng về mặt tâm lý.
Trên khuôn mặt Lý Trân hiện lên vẻ cảm kích cười nói:
- Vì cớ gì mà Y công tử lại nói với ta những điều này?
- Bởi vì ta muốn ngươi có thể phát huy được những kỹ thuật cao siêu của ngươi, ta hi vọng ngươi là bạn chứ không phải là địch.
Lý Trân nhìn chăm chú y một lát rồi cười nói:
- Chúng ta chỉ là đối thủ cạnh tranh, chẳng phải sao? Đối thủ không phải là kẻ địch, trên trận thì là đối thủ nhưng bình thường có thể là bằng hữu.
Lý Y ha ha cười lớn:
- Vậy chúng ta sẽ toàn lực ứng phó, lấy kỹ thuật bắn tên để phân cao thấp, cho dù cuối cùng ai là người thắng cuộc thì chúng ta đều tâm phục khẩu phục.
Nói xong, Lý Y hành lễ với Lý Trân một cái, quay người đi về phía chiến mã của mình. Lý Trân cười nói:
- Y công tử, chiến mã của ta có thể sẽ chiếm một chút ưu thế.
- Như nhau thôi, cung của ta là do Chử Phương Minh một người được mệnh danh là thợ thủ công đệ nhất Đại Đường tạo cung, như vậy ta cũng chiếm được chút ưu thế.
Hai người đều cười ồ lên, lúc này. Lý Trân đột nhiên cảm thấy cho dù có thắng hay thua nếu có thể kết giao với người này thì cũng không tệ chút nào.
......
Trên khán đài, Địch Yến có chút lo lắng, tuy trên miệng lúc nào cũng nói không buông tha cho Lý Trân, đều tìm những điểm yếu của hắn mà thế này thế nọ nhưng trên thực tế nàng là người quan tâm Lý Trân hơn bất kỳ ai. Đương nhiên nàng muốn Lý Trân đoạt được giải nhất, cũng hi vọng thông qua lần võ cử này hắn có thể rời khỏi cung đình.
Nhất là khi nàng nghe thấy thị vệ thân cận của nữ hoàng cũng vì nữ hoàng mà làm những chuyện đặc thù khác, trong lòng nàng bỗng lo lắng không ngừng, đồng thời cũng vì Lý Trân mà thị vệ thân cận của Võ Tắc Thiên kịp thời rời khỏi bà ấy nên cũng cảm thấy may mắn.
Nhưng Nội vệ cũng là một trong những thị vệ, cho dù Lý Trân cũng đã thăng chức lên phó Thống lĩnh nhưng vẫn khiến nàng thấy không vui, điều này khiến nàng rất mâu thuẫn và cũng rất khó xử. Nàng biết rằng bản thân không thể thay đổi được hiện thực, đã vào Nội vệ thì không phải muốn đi là có thể đi được, nàng khuyên Lý Trân viết tấu xin điều tới biên cương cũng chỉ là trong phút buồn bực mà thôi.
Lúc này, một tên cưỡi ngựa vào điểm thi, đám thị vệ liền hoan hô vang dội, Địch Yến vội vàng hỏi:
- Mập, ai đấy?
Tửu Chí nhìn chăm chú một lát rồi nói:
- Đậu Tiên Vân thì ta biết, Lý Y cũng đã gặp qua, Lỗ Nguyên thì đã bắn tên rồi, vậy thì người này chắc chắn là Cái Gia Vận.
- Hắn... hắn rất lợi hại phải không?
- Có thể có tên trong bàn cược đương nhiên là người rất lợi hại rồi, mau nhìn đi, hắn bắt đầu rồi đó
Cái Gia Vận bốc vào lá thăm có số một, là người đầu tiên xuất trận. Y bắt đầu vào cuộc, móng ngựa chiến mã khẽ đạp xuống mặt đất, y thúc ngựa xông lên, chiến mã chạy quanh một vòng, rồi lập tức thúc ngựa lao về phái đường băng.
Đường băng kỵ xạ dài chừng một trăm năm mươi bước, bắn tên trong phạm vi sau mươi bước. Trong sáu mươi bước bắn ra ba mũi tên, thời gian vô cùng gấp rút, đối với những sĩ tử có thể vào kinh tham gia Võ cử mà nói, sáu mươi bước mà bắn ba mũi tên thì không vấn đề gì, cho nên thời gian thi mới quá một nửa nhưng chưa có ai bắn không hết ba mũi tên cả.
Nhưng đó là nói đến chiếc bia bất động còn đối với bia dia động thì hoàn toàn lại là chuyện khác, bên ngoài tám mươi bước được bao quanh dài chừng trăm bước, sau tám hàng rào chắn hai bên có ba tên binh sĩ cẩm chiếc bia xếp thành hàng rồi chạy.
Thí sinh có thể bắn trái có thể bắn phải, nếu có thể cả hai bên trái phải đều khai cung thì sẽ được thêm điểm, nhưng độ khó thì tăng lên rất nhiều và thời gian sẽ kèo dài hơn. Sáu mươi bước bắn ra ba mũi tên thì thời gian cũng đã gấp lắm rồi nhất là mũi tên thứ ba thì lại càng gấp gáp hơn.
Cái Gia Vận chưa đến hai mươi tuổi rất trẻ trung nhưng khí chất thì rất ổn định. Y cắn răng phi ngựa như bay, chiến mã phi qua được bắn tên, một mũi tên được gắn vào dây cung lập tức được bắn đi giống như những ngôi sao băng vụt bay, một mũi tên bắn trúng vào gò má của bia nằm ở bên trái, y lập tức xoay người, cung được chuyển sang tay kia, một mũi tên nữa bắn trúng mi mắt của chiếc bia di động nằm bên phải, mũi tên thứ ba được xuất kích cuối cùng nhắm trúng não bộ của bia nằm bên phải.
Kỹ thuật bắn cung trái phải của Cái Gia Vận rất điêu luyện khiến đám thị vệ hoan hô không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.