Chương 206: Lượt hai đấu U Châu
Cao Nguyệt
17/11/2015
Ăn cơm trưa xong, tất cả mọi người đều dẫn ngựa quay về phường Khuyến Thiện, Lý Trân lấy một lệnh bài ra đưa cho Địch Yến cười nói:
- Cho muội lệnh bài này, dùng nó có thể vào công sở Nội vệ của bọn ta.
Địch Yến nhìn lệnh bài, miệng nhỏ nhẹ nhàng bĩu môi:
- Cho ta làm gì, ta không cần!
Lý Trân cười nắm lấy tay nàng, nhét lệnh bài vào tay nàng:
- Ta mời nàng làm thám báo cho bọn ta, thay bọn ta truyền tin, cho nàng ba mươi quan tiền thù lao.
Địch Yến lườm hắn một cái:
- Ba mươi quan tiền mà muốn bảo bản cô nương thay ngươi làm chân chạy, quá ít, ít nhất cũng phải một trăm quan tiền.
- Vậy thì một trăm quan tiền!
Lý Trân cười hì hì nói.
- Thế còn tạm được!
Rốt cuộc Địch Yến cũng nhận lệnh bài nói:
- Bây giờ, đưa bản cô nương về nhà trước, đợi hôm nào đó tâm trạng ta tốt ta sẽ tới kiếm một trăm quan tiền của huynh.
- Nguyện vì Địch cô nương dốc sức.
Lý Trân nói với mọi người một tiếng rồi mới cùng Địch Yến đi về phía phường An Nghiệp.
***
Qua hai ngày thi đấu kịch liệt, vòng thi đấu mã cầu đầu tiên cuối cùng đã kết thúc. Sáu mươi tư đội bóng đã bị loại một nửa, ba mươi hai đội thắng lợi đã được như mong muốn, vào vòng đấu loại thứ hai. Đối với vòng đấu thứ nhất, dân chúng Lạc Dương cũng không bình luận quá nhiều, dù sao ba mươi hai đội cũng là quá nhiều khiến người ta hoa cả mắt, không thể phán đoán chuẩn xác được. Rất nhiều người hâm mộ lâu năm không muốn đưa ra bình luận dễ dàng, sợ mình bình luận sai ảnh hưởng đến thanh danh không dễ gì có được.
Ba ngày sau chính thức cử hành vòng đấu thứ hai, chỉ cần trận đấu hoàn thành một ngày là có đợt rút thăm thứ hai. Đối thủ của đội Nội vệ chính là đội U Châu đứng thứ 9 năm ngoái.
Đội U Châu cũng là một đội mã cầu hùng mạnh, thuộc quyền quản lý của phủ đô đốc U Châu. Các cầu thủ của bọn họ phần lớn được chọn từ kỵ binh Liêu Đông thiện chiến, đều có trình độ cưỡi ngựa, bắn cung cao. Giống như đội mã cầu U Châu không hiểu gì về đội mã cầu Nội vệ, Lý Trân cũng hoàn toàn không biết gì về đội bóng này.
Còn trận đấu vòng thứ hai, rốt cuộc thiên tử Đại Đường Võ Tắc Thiên cũng lộ diện. Bà xuất hiện trong cuộc đấu của đội Phòng Châu và Cam Châu, mọi người đều biết, đội bóng Phòng Châu chính là đội bóng của Lư Lăng Vương Lý Hiển. Năm cầu thủ chủ lực thì có đến bốn người là hoàng tộc Lý thị, người còn lại chính là Vi Bá, cháu của Vi thị - vợ Lý Hiển, nên nó được gọi là đội hoàng tộc.
Còn đội mã cầu Phòng Châu năm ngoái giao đấu với đội Lương Châu đứng thứ 8, thực lực rất mạnh, có hi vọng là một trong những đội giành giải quán quân. Hơn nữa, trong đội bóng có ba người Khương Địch Hồ, kỹ thuật cưỡi ngựa của bọn họ còn hơn cả xuất quỷ nhập thần. Trong cuộc thi đấu năm ngoái, bọn họ đánh thắng đội mã cầu Lũng Hữu với tỉ số 4:1, lọt vào tốp 8.
Khán giả cổ vũ trận thi đấu mã cầu đến khàn cả giọng, chiến mã lao như bay trên sân bóng. Mã cầu cũng bay vù vù, hai đội khó phân thắng bại.
Vẻ mặt của Võ Tắc Thiên không chút cảm xúc, lạnh lùng chăm chú theo dõi trận thi đấu. Cao Diên Phúc đứng ở bên, thật cẩn thận phân giải trận thế cho Cao Diên Phúc. Cho dù trận đấu xuất hiện thế tấn công hết lần này đến lần khác nhưng Võ Tắc Thiên vẫn bất động.
Cao Diên Phúc nhạy cảm nhận ra Thánh thượng căn bản là không muốn xem thi đấu mã cầu, nhưng không biết bà đang nghĩ chuyện gì. Cao Diên Phúc ngậm miệng đúng lúc, không nói lời dư thừa nữa.
Lúc này, Võ Tắc Thiên lại quay đầu cười hỏi Thượng Quan Uyển Nhi:
- Đội Nội vệ thi đấu ở đâu?
Thượng Quan Uyển Nhi đứng bên cạnh Võ Tắc Thiên, nàng hiểu rõ tâm trạng của Võ Tắc Thiên hơn Cao Diên Phúc. Nàng biết vì sao Thánh thượng đến xem đội Phòng Châu thi đấu, cũng hiểu Thánh thượng đang nghĩ gì nhưng nàng không muốn làm đứt quãng suy nghĩ của Thánh thượng, chỉ lặng lẽ đứng ở bên.
Thấy Thánh thượng hỏi mình, Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng hạ thấp người nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, bọn họ đang thi đấu bên sân mã cầu Thiên kỵ doanh.
Võ Tắc Thiên cười nói:
- Chúng ta đi xem thế nào đi!
Cao Diên Phúc vội vàng nói với thị vệ:
- Bãi giá, Thánh thượng muốn đi tới sân Thiên kỵ doanh.
Võ Tắc Thiên lên long liễn, mấy trăm thị vệ bảo vệ xung quanh, tính cả hoạn quan và cung nữ phải đến hơn trăm người vây quanh long liễn của Võ Tắc Thiên đi về phía sân mã cầu Thiên kỵ doanh.
Lúc này, sân thi đấu của Thiên kỵ doanh người xem đông nghịt, gần năm vạn người vây bốn phía xung quanh xem cuộc thi đấu. Tiếng la hét như sóng biển dâng trào, tiếng trống rung trời chuyển đất. Hai đội trên sân khó phân thắng bại, điểm số vẫn ngang bằng nhau.
Đội U Châu giành được điểm số đầu tiên, chưa đến nửa chén trà, Lý Trân lại lấy lại một bàn. Tỉ số hai bên hiện tại là 3:3, cách thời gian kết thúc cuộc tranh tài còn có một khắc, cảnh này khiến hàng vạn khán giá xem cuộc chiến như điên cuồng, ai cũng nghẹn cứ cổ họng.
Địch Yến ngồi cùng bà nội trên khán đài, hai tay ôm mặt. Lúc đội U Châu tấn công bóng, nàng căng thẳng không dám nhìn nữa.
Cho dù Địch lão phu nhân là người hâm mộ trung thành của đội Thái Nguyên phủ nhưng đội Thái Nguyên phủ lại làm bà thất vọng. Trong vòng đấu thứ nhất đã bị đội Cam Châu loại bỏ. Bây giờ, ngược lại bà là người hâm mộ của đội Nội vệ, tay bà cầm một lá cờ đỏ nho nhỏ để cổ cũ đội Nội vệ thi đấu.
Lúc này, người xem trên khán đài đều dồn về hai phía, đội thị vệ xuất hiện, ngoài một khoảng đất trống, sau đó là mấy trăm thị vệ bảo vệ nữ đế Võ Tắc Thiên mặc thường phục xuất hiện. Đi hai bên còn có mười mấy cung nữ và hoạn quan. Bọn họ chiếm gần như hơn một nửa khán đài, khán giả vốn ngồi trên khán đài bị bắt phải dời đi.
Hai bà cháu Địch lão phu nhân ngồi bên cạnh, may thoát được, họ vẫn ngồi trên khán đài theo dõi. Địch lão phu nhân liếc nhìn Võ Tắc Thiên có vẻ chán ghét, tiếp tục xem bóng, căn bản không thèm để ý đến bà ta.
Võ Tắc Thiên cười hỏi:
- Tỷ số bây giờ là bao nhiêu?
Thị lang bộ Lễ Đỗ Cảnh Kiệm vội vàng bẩm báo:
- Bệ hạ, tỷ số của hai đội hiện tại là hòa 3:3, còn một khắc nữa là kết thúc.
- Ồ…
Võ Tắc Thiên ồ dài một tiếng, lại có vẻ hăng hái hỏi:
- Nếu trận đấu chấm dứt mà tỷ số vẫn hòa thì sao?
- Nếu vẫn hòa thì sẽ tiến hành đấu vòng phụ, chính là để cho một người sút gôn quyết định thắng thua, do chúng ta ra đề. Hai bên cử ra 3 người để sút gôn, bên nào thắng vòng đấu phụ sẽ có được thắng lợi của trận đấu.
- Như vậy cũng rất thú vị, nếu có cuộc đấu phụ như vậy ta cũng muốn xem thế nào.
Nói đến đây, Võ Tắc Thiên bỗng nhìn thấy Địch lão phu nhân, bà ta nao nao, tò mò cười hỏi:
- Phụ nữ già như vậy rồi cũng đến xem thi đấu sao?
Đỗ Cảnh Kiệm khom người bẩm báo nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, đó là mẫu thân của Địch tướng quốc, nổi tiếng là mê mã cầu.
- Hóa ra là bà ta!
Võ Tắc Thiên cười nói:
- Chẳng trách trẫm nhìn lại thấy quen như vậy, Đỗ thị lang có thể mời Địch lão phu nhân lại đây gặp mặt không?
Đỗ Cảnh Kiệm vội chạy đi, Thượng Quan Uyển Nhi lại thấp giọng nói với Võ Tắc Thiên:
- Bệ hạ, tiểu nữ nhi bên cạnh Địch tướng quốc có quan hệ rất thân mật với Lý Trân.
Võ Tắc Thiên nghe thấy Thượng Quan Uyển Nhi dùng hai chữ “thân mật” không khỏi kỳ lạ nhìn Thượng Quan Uyển Nhi một cái, bà ta hiểu ra rồi cười nói:
- Lý Trân còn trẻ như vậy, có thiếu nữ nào lại không thích hắn, cũng hiểu được mà.
Một lát sau, Địch lão phu nhân được mời đến trước mặt Võ Tắc Thiên, cho dù Địch lão phu nhân rất khinh bỉ Võ Tắc Thuên không tuân theo lễ pháp nhưng bà mang danh Nhất phẩm cáo mệnh, đồng thời cũng để đứa con trai mình sớm được hồi kinh, bà vẫn thể hiện mình là một thần tử hiểu lễ nghĩa. Bà được cháu gái đỡ, run run quỳ xuống đất dập đầu:
- Thần phụ tham kiến Ngô hoàng bệ hạ!
Võ Tắc Thiên vội vàng nói:
- Lão phu nhân mau mau đứng dậy, ban cho ngồi!
Một cung nữ mang một chiếc đôn đến, Địch Yến đỡ bà nội ngồi xuống, Võ Tắc Thiên cười nói:
- Nếu trẫm nhớ không lầm, năm nay lão phu nhân đã thọ 75 rồi!
Địch lão phu nhân rất ngạc nhiên về trí nhớ của Võ Tắc Thiên liền vội vàng hạ thấp người nói:
- Lão bà hiện tại đúng là 75 tuổi rồi.
- Không dễ dàng a!
Võ Tắc Thiên thờ dài một tiếng nói:
- Thọ 75 mà còn khỏe mạnh như vậy, chen vào đám người xem mã cầu thật khiến người ta khâm phục, trẫm vốn không có được sức khỏe tốt như vậy.
- Bệ hạ là long thể, trăm công ngàn việc, quốc sự vất vả, không như lão bà nhu cầu đơn giản, có cơm ăn cơm, có trận mã cầu hay để xem, được biết tin con trai khỏe mạnh là mãn nguyện rồi.
Võ Tắc Thiên nghe trong giọng nói của Địch lão phu nhân có vẻ bất mãn, bà ta không hiểu lại chuyển hướng nhìn sang Địch Yến cười nói với nàng:
- Trẫm nhớ rõ năm đó phụ thân ngươi xin phép trẫm, nói nhà có thiên kim, phải về nhà ăn mừng. Không ngờ loáng một cái đã thành một đại cô nương, xinh đẹp thanh tú, thời gian trôi qua nhanh thật!
Bà ta lại hỏi:
- Địch cô nương năm nay chắc là mười lăm tuổi rồi?
Địch Yến quỳ gối thi lễ:
- Khởi bẩm bệ hạ, tiểu nữ năm nay mười lăm tuổi rồi!
Võ Tắc Thiên lại khẽ mỉm cười:
- Mười lăm rồi! cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, không biết đã gả cho ai, hay đã có ý trung nhân của mình chưa?
Địch Yến lập tức đỏ mặt, không biết nên trả lời thế nào, Địch lão phu nhân ở bên cạnh cười nói:
- Lão bà và cháu gái đều kiên quyết ủng hộ Lý thống lĩnh, lần nào cũng đến xem cậu ấy thi đấu, hi vọng đội của cậu ấy có thể thắng lợi.
Võ Tắc Thiên cười ha hả:
- Hóa ra Địch cô nương thích Lý thống lĩnh, hắn rất khá, chính trực đầy triển vọng. Người lại thanh tú, lịch sự, nhưng theo trẫm biết, có rất nhiều tiểu nương thích hắn, Địch cô nương phải cố gắng nhiều hơn!
Địch Yến thoáng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, lấy hết dũng khí nói:
- Đa tạ bệ hạ quan tâm, nhưng Địch Yến và Lý thống lĩnh chỉ là bạn bè bình thường, chứ chưa đến mức như bệ hạ nói…
- A Yến!
Địch lão phu nhân nhắc nhở nàng:
- Nói chuyện với bệ hạ, không thể vô lễ như vậy được!
Võ Tắc Thiên cười khoát tay áo:
- Không sao, trẫm cũng lớn lên từ tiểu cô nương, hoàn toàn có thể hiểu được. Địch cô nương và lệnh tôn rất giống nhau!
Võ Tắc Thiên nhìn Địch Yến chằm chằm, lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Lúc này, khán giả hai bên hô lên như sóng thần, trận đấu sắp kết thúc rồi, nhưng thể cục trên sân lúc này mới bắt đầu có chuyển biến. Chỉ thấy Lý Trân đơn thương độc mã vượt qua hai gã hậu quân đang chặn, bóng ngựa chạy gấp về phía lỗ bóng cách hơn một trăm bước, mã cầu bay nhảy phía trước hắn với tốc độ cực nhanh.
Hai gã hậu quân U Châu quá sợ hãi, liều mạng đuổi theo Lý Trân nhưng con ngựa trứ danh Xích Yên Tuyết dưới hàng Lý Trân lao như bay, tốc độ càng lúc càng nhan, bỏ lại hai gã hậu quân phía sau rất xa. Lúc cách lỗ bóng còn khoảng 45 bước chân, mã cầu dừng lại nằn lặng im trên mặt đất.
Chỉ thấy chiến mã của Lý Trân chạy như bay tới, Lý Trân nghiêng người trên yên ngựa vung một trượng, đánh trúng bóng trên mặt đất, trái mã cầu vụt bay lên như sao băng trên trời, bắn thẳng vào lỗ bóng, mã cầu đã vào lỗ.
Bốn phía sân bóng như sóng sôi trào, vô số người hô to, mừng đến điên cuồng. Cho dù đội bóng Nội vệ lần đầu tiên tham gia thi đấu nhưng thuộc đội bóng của kinh thành, cho nên đại đa số khán giả đều ủng hộ cho đội Nội vệ, trong lòng họ đã thiên về nó.
Đội Nội vệ dẫn đầu vào thời khắc cuối cùng, tình cảm của dân chúng sôi trào, còn đội U Châu lại uể oải, rất nhiều cầu thủ đâu khổ vứt trượng bóng trên mặt đất.
Thời gian còn chưa đầy nửa chén trà nữa, nhiều nhất chỉ thêm một hiệp tấn công phòng ngự nữa. Lý Trân khàn khàn hô to:
- Tất cả lui về sau, rút lui hậu doanh phòng ngự.
Thời khắc quan trọng, năm cầu thủ rút về phía sau, liều lĩnh ngăn cản đội U Châu đang tấn công như điên tới. Con ngựa của Trương Lê đụng phải ngựa chiến của đối thủ, chiến mã trọng thương, hai cầu thủ đều ngã xuống.
Lý Trân gào to với Tửu Chí:
- Đừng lo cho y, đề phòng bên tay phải ngươi!
Tửu Chí đã điều ngựa trở về đúng lúc thấy mã cầu bay qua bên cạnh mình, thấy đối thủ sắp sút gôn, Tửu Chí liền bổ nhào qua, liều lĩnh giành quyền đánh bóng trước. Đánh trúng mã cầu, mã cầu bị bay ra ngoài sân bóng rơi vào khán giả. Tửu Chí cũng mất thăng bằng ngã ngựa nhưng một trượng cuối cùng của anh ta đã phá quả bóng tấn công cuối cùng của đội U Châu.
- Đang!
Tiếng chiêng kết thúc cuộc tranh tài vang lên.
Lý Trân nhảy xuống chiến mã, nhào tới bên cạnh Tửu Chí, kích động cười hô hố. Tất cả đồng đội đều xông lên, đè lên người họ chúc mừng thắng lợi trận đấu thứ hai.
Lúc này, Địch Yến quên mất bà nội và nữ hoàng đế đang ở phía sau. Nàng kích động vạn phần, cũng giơ nắm đấm lớn hô:
- Chúng ta thắng rồi
- Cho muội lệnh bài này, dùng nó có thể vào công sở Nội vệ của bọn ta.
Địch Yến nhìn lệnh bài, miệng nhỏ nhẹ nhàng bĩu môi:
- Cho ta làm gì, ta không cần!
Lý Trân cười nắm lấy tay nàng, nhét lệnh bài vào tay nàng:
- Ta mời nàng làm thám báo cho bọn ta, thay bọn ta truyền tin, cho nàng ba mươi quan tiền thù lao.
Địch Yến lườm hắn một cái:
- Ba mươi quan tiền mà muốn bảo bản cô nương thay ngươi làm chân chạy, quá ít, ít nhất cũng phải một trăm quan tiền.
- Vậy thì một trăm quan tiền!
Lý Trân cười hì hì nói.
- Thế còn tạm được!
Rốt cuộc Địch Yến cũng nhận lệnh bài nói:
- Bây giờ, đưa bản cô nương về nhà trước, đợi hôm nào đó tâm trạng ta tốt ta sẽ tới kiếm một trăm quan tiền của huynh.
- Nguyện vì Địch cô nương dốc sức.
Lý Trân nói với mọi người một tiếng rồi mới cùng Địch Yến đi về phía phường An Nghiệp.
***
Qua hai ngày thi đấu kịch liệt, vòng thi đấu mã cầu đầu tiên cuối cùng đã kết thúc. Sáu mươi tư đội bóng đã bị loại một nửa, ba mươi hai đội thắng lợi đã được như mong muốn, vào vòng đấu loại thứ hai. Đối với vòng đấu thứ nhất, dân chúng Lạc Dương cũng không bình luận quá nhiều, dù sao ba mươi hai đội cũng là quá nhiều khiến người ta hoa cả mắt, không thể phán đoán chuẩn xác được. Rất nhiều người hâm mộ lâu năm không muốn đưa ra bình luận dễ dàng, sợ mình bình luận sai ảnh hưởng đến thanh danh không dễ gì có được.
Ba ngày sau chính thức cử hành vòng đấu thứ hai, chỉ cần trận đấu hoàn thành một ngày là có đợt rút thăm thứ hai. Đối thủ của đội Nội vệ chính là đội U Châu đứng thứ 9 năm ngoái.
Đội U Châu cũng là một đội mã cầu hùng mạnh, thuộc quyền quản lý của phủ đô đốc U Châu. Các cầu thủ của bọn họ phần lớn được chọn từ kỵ binh Liêu Đông thiện chiến, đều có trình độ cưỡi ngựa, bắn cung cao. Giống như đội mã cầu U Châu không hiểu gì về đội mã cầu Nội vệ, Lý Trân cũng hoàn toàn không biết gì về đội bóng này.
Còn trận đấu vòng thứ hai, rốt cuộc thiên tử Đại Đường Võ Tắc Thiên cũng lộ diện. Bà xuất hiện trong cuộc đấu của đội Phòng Châu và Cam Châu, mọi người đều biết, đội bóng Phòng Châu chính là đội bóng của Lư Lăng Vương Lý Hiển. Năm cầu thủ chủ lực thì có đến bốn người là hoàng tộc Lý thị, người còn lại chính là Vi Bá, cháu của Vi thị - vợ Lý Hiển, nên nó được gọi là đội hoàng tộc.
Còn đội mã cầu Phòng Châu năm ngoái giao đấu với đội Lương Châu đứng thứ 8, thực lực rất mạnh, có hi vọng là một trong những đội giành giải quán quân. Hơn nữa, trong đội bóng có ba người Khương Địch Hồ, kỹ thuật cưỡi ngựa của bọn họ còn hơn cả xuất quỷ nhập thần. Trong cuộc thi đấu năm ngoái, bọn họ đánh thắng đội mã cầu Lũng Hữu với tỉ số 4:1, lọt vào tốp 8.
Khán giả cổ vũ trận thi đấu mã cầu đến khàn cả giọng, chiến mã lao như bay trên sân bóng. Mã cầu cũng bay vù vù, hai đội khó phân thắng bại.
Vẻ mặt của Võ Tắc Thiên không chút cảm xúc, lạnh lùng chăm chú theo dõi trận thi đấu. Cao Diên Phúc đứng ở bên, thật cẩn thận phân giải trận thế cho Cao Diên Phúc. Cho dù trận đấu xuất hiện thế tấn công hết lần này đến lần khác nhưng Võ Tắc Thiên vẫn bất động.
Cao Diên Phúc nhạy cảm nhận ra Thánh thượng căn bản là không muốn xem thi đấu mã cầu, nhưng không biết bà đang nghĩ chuyện gì. Cao Diên Phúc ngậm miệng đúng lúc, không nói lời dư thừa nữa.
Lúc này, Võ Tắc Thiên lại quay đầu cười hỏi Thượng Quan Uyển Nhi:
- Đội Nội vệ thi đấu ở đâu?
Thượng Quan Uyển Nhi đứng bên cạnh Võ Tắc Thiên, nàng hiểu rõ tâm trạng của Võ Tắc Thiên hơn Cao Diên Phúc. Nàng biết vì sao Thánh thượng đến xem đội Phòng Châu thi đấu, cũng hiểu Thánh thượng đang nghĩ gì nhưng nàng không muốn làm đứt quãng suy nghĩ của Thánh thượng, chỉ lặng lẽ đứng ở bên.
Thấy Thánh thượng hỏi mình, Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng hạ thấp người nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, bọn họ đang thi đấu bên sân mã cầu Thiên kỵ doanh.
Võ Tắc Thiên cười nói:
- Chúng ta đi xem thế nào đi!
Cao Diên Phúc vội vàng nói với thị vệ:
- Bãi giá, Thánh thượng muốn đi tới sân Thiên kỵ doanh.
Võ Tắc Thiên lên long liễn, mấy trăm thị vệ bảo vệ xung quanh, tính cả hoạn quan và cung nữ phải đến hơn trăm người vây quanh long liễn của Võ Tắc Thiên đi về phía sân mã cầu Thiên kỵ doanh.
Lúc này, sân thi đấu của Thiên kỵ doanh người xem đông nghịt, gần năm vạn người vây bốn phía xung quanh xem cuộc thi đấu. Tiếng la hét như sóng biển dâng trào, tiếng trống rung trời chuyển đất. Hai đội trên sân khó phân thắng bại, điểm số vẫn ngang bằng nhau.
Đội U Châu giành được điểm số đầu tiên, chưa đến nửa chén trà, Lý Trân lại lấy lại một bàn. Tỉ số hai bên hiện tại là 3:3, cách thời gian kết thúc cuộc tranh tài còn có một khắc, cảnh này khiến hàng vạn khán giá xem cuộc chiến như điên cuồng, ai cũng nghẹn cứ cổ họng.
Địch Yến ngồi cùng bà nội trên khán đài, hai tay ôm mặt. Lúc đội U Châu tấn công bóng, nàng căng thẳng không dám nhìn nữa.
Cho dù Địch lão phu nhân là người hâm mộ trung thành của đội Thái Nguyên phủ nhưng đội Thái Nguyên phủ lại làm bà thất vọng. Trong vòng đấu thứ nhất đã bị đội Cam Châu loại bỏ. Bây giờ, ngược lại bà là người hâm mộ của đội Nội vệ, tay bà cầm một lá cờ đỏ nho nhỏ để cổ cũ đội Nội vệ thi đấu.
Lúc này, người xem trên khán đài đều dồn về hai phía, đội thị vệ xuất hiện, ngoài một khoảng đất trống, sau đó là mấy trăm thị vệ bảo vệ nữ đế Võ Tắc Thiên mặc thường phục xuất hiện. Đi hai bên còn có mười mấy cung nữ và hoạn quan. Bọn họ chiếm gần như hơn một nửa khán đài, khán giả vốn ngồi trên khán đài bị bắt phải dời đi.
Hai bà cháu Địch lão phu nhân ngồi bên cạnh, may thoát được, họ vẫn ngồi trên khán đài theo dõi. Địch lão phu nhân liếc nhìn Võ Tắc Thiên có vẻ chán ghét, tiếp tục xem bóng, căn bản không thèm để ý đến bà ta.
Võ Tắc Thiên cười hỏi:
- Tỷ số bây giờ là bao nhiêu?
Thị lang bộ Lễ Đỗ Cảnh Kiệm vội vàng bẩm báo:
- Bệ hạ, tỷ số của hai đội hiện tại là hòa 3:3, còn một khắc nữa là kết thúc.
- Ồ…
Võ Tắc Thiên ồ dài một tiếng, lại có vẻ hăng hái hỏi:
- Nếu trận đấu chấm dứt mà tỷ số vẫn hòa thì sao?
- Nếu vẫn hòa thì sẽ tiến hành đấu vòng phụ, chính là để cho một người sút gôn quyết định thắng thua, do chúng ta ra đề. Hai bên cử ra 3 người để sút gôn, bên nào thắng vòng đấu phụ sẽ có được thắng lợi của trận đấu.
- Như vậy cũng rất thú vị, nếu có cuộc đấu phụ như vậy ta cũng muốn xem thế nào.
Nói đến đây, Võ Tắc Thiên bỗng nhìn thấy Địch lão phu nhân, bà ta nao nao, tò mò cười hỏi:
- Phụ nữ già như vậy rồi cũng đến xem thi đấu sao?
Đỗ Cảnh Kiệm khom người bẩm báo nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, đó là mẫu thân của Địch tướng quốc, nổi tiếng là mê mã cầu.
- Hóa ra là bà ta!
Võ Tắc Thiên cười nói:
- Chẳng trách trẫm nhìn lại thấy quen như vậy, Đỗ thị lang có thể mời Địch lão phu nhân lại đây gặp mặt không?
Đỗ Cảnh Kiệm vội chạy đi, Thượng Quan Uyển Nhi lại thấp giọng nói với Võ Tắc Thiên:
- Bệ hạ, tiểu nữ nhi bên cạnh Địch tướng quốc có quan hệ rất thân mật với Lý Trân.
Võ Tắc Thiên nghe thấy Thượng Quan Uyển Nhi dùng hai chữ “thân mật” không khỏi kỳ lạ nhìn Thượng Quan Uyển Nhi một cái, bà ta hiểu ra rồi cười nói:
- Lý Trân còn trẻ như vậy, có thiếu nữ nào lại không thích hắn, cũng hiểu được mà.
Một lát sau, Địch lão phu nhân được mời đến trước mặt Võ Tắc Thiên, cho dù Địch lão phu nhân rất khinh bỉ Võ Tắc Thuên không tuân theo lễ pháp nhưng bà mang danh Nhất phẩm cáo mệnh, đồng thời cũng để đứa con trai mình sớm được hồi kinh, bà vẫn thể hiện mình là một thần tử hiểu lễ nghĩa. Bà được cháu gái đỡ, run run quỳ xuống đất dập đầu:
- Thần phụ tham kiến Ngô hoàng bệ hạ!
Võ Tắc Thiên vội vàng nói:
- Lão phu nhân mau mau đứng dậy, ban cho ngồi!
Một cung nữ mang một chiếc đôn đến, Địch Yến đỡ bà nội ngồi xuống, Võ Tắc Thiên cười nói:
- Nếu trẫm nhớ không lầm, năm nay lão phu nhân đã thọ 75 rồi!
Địch lão phu nhân rất ngạc nhiên về trí nhớ của Võ Tắc Thiên liền vội vàng hạ thấp người nói:
- Lão bà hiện tại đúng là 75 tuổi rồi.
- Không dễ dàng a!
Võ Tắc Thiên thờ dài một tiếng nói:
- Thọ 75 mà còn khỏe mạnh như vậy, chen vào đám người xem mã cầu thật khiến người ta khâm phục, trẫm vốn không có được sức khỏe tốt như vậy.
- Bệ hạ là long thể, trăm công ngàn việc, quốc sự vất vả, không như lão bà nhu cầu đơn giản, có cơm ăn cơm, có trận mã cầu hay để xem, được biết tin con trai khỏe mạnh là mãn nguyện rồi.
Võ Tắc Thiên nghe trong giọng nói của Địch lão phu nhân có vẻ bất mãn, bà ta không hiểu lại chuyển hướng nhìn sang Địch Yến cười nói với nàng:
- Trẫm nhớ rõ năm đó phụ thân ngươi xin phép trẫm, nói nhà có thiên kim, phải về nhà ăn mừng. Không ngờ loáng một cái đã thành một đại cô nương, xinh đẹp thanh tú, thời gian trôi qua nhanh thật!
Bà ta lại hỏi:
- Địch cô nương năm nay chắc là mười lăm tuổi rồi?
Địch Yến quỳ gối thi lễ:
- Khởi bẩm bệ hạ, tiểu nữ năm nay mười lăm tuổi rồi!
Võ Tắc Thiên lại khẽ mỉm cười:
- Mười lăm rồi! cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, không biết đã gả cho ai, hay đã có ý trung nhân của mình chưa?
Địch Yến lập tức đỏ mặt, không biết nên trả lời thế nào, Địch lão phu nhân ở bên cạnh cười nói:
- Lão bà và cháu gái đều kiên quyết ủng hộ Lý thống lĩnh, lần nào cũng đến xem cậu ấy thi đấu, hi vọng đội của cậu ấy có thể thắng lợi.
Võ Tắc Thiên cười ha hả:
- Hóa ra Địch cô nương thích Lý thống lĩnh, hắn rất khá, chính trực đầy triển vọng. Người lại thanh tú, lịch sự, nhưng theo trẫm biết, có rất nhiều tiểu nương thích hắn, Địch cô nương phải cố gắng nhiều hơn!
Địch Yến thoáng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, lấy hết dũng khí nói:
- Đa tạ bệ hạ quan tâm, nhưng Địch Yến và Lý thống lĩnh chỉ là bạn bè bình thường, chứ chưa đến mức như bệ hạ nói…
- A Yến!
Địch lão phu nhân nhắc nhở nàng:
- Nói chuyện với bệ hạ, không thể vô lễ như vậy được!
Võ Tắc Thiên cười khoát tay áo:
- Không sao, trẫm cũng lớn lên từ tiểu cô nương, hoàn toàn có thể hiểu được. Địch cô nương và lệnh tôn rất giống nhau!
Võ Tắc Thiên nhìn Địch Yến chằm chằm, lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Lúc này, khán giả hai bên hô lên như sóng thần, trận đấu sắp kết thúc rồi, nhưng thể cục trên sân lúc này mới bắt đầu có chuyển biến. Chỉ thấy Lý Trân đơn thương độc mã vượt qua hai gã hậu quân đang chặn, bóng ngựa chạy gấp về phía lỗ bóng cách hơn một trăm bước, mã cầu bay nhảy phía trước hắn với tốc độ cực nhanh.
Hai gã hậu quân U Châu quá sợ hãi, liều mạng đuổi theo Lý Trân nhưng con ngựa trứ danh Xích Yên Tuyết dưới hàng Lý Trân lao như bay, tốc độ càng lúc càng nhan, bỏ lại hai gã hậu quân phía sau rất xa. Lúc cách lỗ bóng còn khoảng 45 bước chân, mã cầu dừng lại nằn lặng im trên mặt đất.
Chỉ thấy chiến mã của Lý Trân chạy như bay tới, Lý Trân nghiêng người trên yên ngựa vung một trượng, đánh trúng bóng trên mặt đất, trái mã cầu vụt bay lên như sao băng trên trời, bắn thẳng vào lỗ bóng, mã cầu đã vào lỗ.
Bốn phía sân bóng như sóng sôi trào, vô số người hô to, mừng đến điên cuồng. Cho dù đội bóng Nội vệ lần đầu tiên tham gia thi đấu nhưng thuộc đội bóng của kinh thành, cho nên đại đa số khán giả đều ủng hộ cho đội Nội vệ, trong lòng họ đã thiên về nó.
Đội Nội vệ dẫn đầu vào thời khắc cuối cùng, tình cảm của dân chúng sôi trào, còn đội U Châu lại uể oải, rất nhiều cầu thủ đâu khổ vứt trượng bóng trên mặt đất.
Thời gian còn chưa đầy nửa chén trà nữa, nhiều nhất chỉ thêm một hiệp tấn công phòng ngự nữa. Lý Trân khàn khàn hô to:
- Tất cả lui về sau, rút lui hậu doanh phòng ngự.
Thời khắc quan trọng, năm cầu thủ rút về phía sau, liều lĩnh ngăn cản đội U Châu đang tấn công như điên tới. Con ngựa của Trương Lê đụng phải ngựa chiến của đối thủ, chiến mã trọng thương, hai cầu thủ đều ngã xuống.
Lý Trân gào to với Tửu Chí:
- Đừng lo cho y, đề phòng bên tay phải ngươi!
Tửu Chí đã điều ngựa trở về đúng lúc thấy mã cầu bay qua bên cạnh mình, thấy đối thủ sắp sút gôn, Tửu Chí liền bổ nhào qua, liều lĩnh giành quyền đánh bóng trước. Đánh trúng mã cầu, mã cầu bị bay ra ngoài sân bóng rơi vào khán giả. Tửu Chí cũng mất thăng bằng ngã ngựa nhưng một trượng cuối cùng của anh ta đã phá quả bóng tấn công cuối cùng của đội U Châu.
- Đang!
Tiếng chiêng kết thúc cuộc tranh tài vang lên.
Lý Trân nhảy xuống chiến mã, nhào tới bên cạnh Tửu Chí, kích động cười hô hố. Tất cả đồng đội đều xông lên, đè lên người họ chúc mừng thắng lợi trận đấu thứ hai.
Lúc này, Địch Yến quên mất bà nội và nữ hoàng đế đang ở phía sau. Nàng kích động vạn phần, cũng giơ nắm đấm lớn hô:
- Chúng ta thắng rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.