Chương 200: Người mê cầu từng trải
Cao Nguyệt
13/11/2015
Mã cầu là quốc cầu của Đại Đường, nó tập trung kỵ binh đối kháng và để giải trí cho dân chúng, vì được dân chúng Đại Đường yêu thích, từ công khanh, vương hầu cho đến người đầy tớ bán hàng rong đều mê mệt nó.
Đối với dân quyền quý Đại Đường, nuôi một đội mã cầu cho mình chính là một hình thức giải trí của giới thượng lưu. Bọn họ có thể lợi dụng cuộc đọ sức giữa các đội mã cầu để đánh bại đối thủ hoặc gây bất hòa cho người trong triều đình, lấy thành tích đánh bại kẻ địch để thỏa mãn.
Mã cầu đối với giới quyền quý là một cách để khoe khoang, còn đối với quan địa phương và quân đội thì dựa vào nó để tồn tại ở kinh thành. Cũng vì thế mà nó được quan phủ các nơi và quân đội coi trọng. Bồi dưỡng, nuôi một đội mã cầu sẽ có thể kéo gần khoảng cách với giới quyền quý, thậm chí là đế vương, đây cũng là con đường thăng quan mờ ám.
Những năm cuối triều Đường, khi mà Hoàng Sào tạo phản đánh vào Quan Trung, Đường Hi Tông hốt hoảng bỏ trốn. Đám hoàng tử, công chúa, ái phi bị vứt bỏ không ai để ý, duy chỉ có mấy cầu thủ mã cầu ông ta yêu thích nhất được mang đi, vì thế có thể thấy được địa vị của mã cầu trong triều Đường.
Chính vì mã cầu phát triển trong xã hội thượng lưu, kéo theo sự nhiệt tình của phần lớn giai cấp trung và hạ của Đại Đường với mã cầu. Hàng năm đại hội mã cầu được tổ chức thi đấu vào mùa xuân, cũng trở thành ngày hội cường thịnh nhất Lạc Dương. Hào phú mê cầu các nơi đều vào Lạc Dương, mỗi năm đại hội thi đấu mã cầu được tổ chức một lần.
Vào trung tuần tháng hai, thời tiết dần trở nên ấm áp, sức hấp dẫn của cuộc thi đấu mã cầu cũng ngày càng trở nên mãnh liệt. Khắp đường làng, ngõ phố đều bàn tán xung quanh đề tài thi đấu mã cầu. Ví dụ như năm nay ai có thể đoạt giải quán quân, tiền tam năm ngoái có thể duy trì hay không, năm nay có dị quân tham gia hay không…
Thiên kỵ doanh năm ngoái đoạt giải quán quân thi đấu mã cầu, đội mã cầu của Thái Bình công chúa đứng thứ hai, đội mã cầu Cam Châu đứng thứ ba, còn năm nay ai sẽ đoạt giải quán quân? Rất nhiều người xem vẫn coi trọng Thiên kỵ doanh, bởi vì họ có cầu thủ Đậu Tiên Vân được công nhận là cao thủ mã cầu đệ nhất của Đại Đường.
Cũng có không ít người xem trọng đội mã cầu của Thái Bình công chúa và Lương Vương Võ Tam Tư. Nguyên nhân rất đơn giản, đội mã cầu của Võ Thừa Tự đã bị Thái Bình công chúa ăn tươi, mà đội mã cầu của Tiết Hoài Nghĩa thì lại bị đội của Võ Tam Tư thôn tính. Hai đội mã cầu này rất lợi hại, năm ngoái đội mã cầu của Thái Bình công chúa đứng thứ hai, đội của Võ Tam Tư đứng thứ nhất. Hiện tại thực lực của hai đội này đều tăng mạnh, rất có cơ hội vấn đỉnh kim quan.
Ngoài ra, hai vị hoàng đế bị phế bỏ, Lý Hiển và Lý Đán năm nay cũng cho ra hai đội mã cầu, thậm chí tâm phúc nhất bên cạnh thánh thượng là Thượng Quan Uyển Nhi cũng tổ chức và thành lập đội mã cầu. Sự xuất hiện của ba đội mã cầu này khiến cho không ít người phải chú ý.
Nhưng sự chú ý này nhiều hơn là ở góc độ chính trị. Sự xuất hiện của đội mã cầu Lý Hiển và Lý Đán cho thấy đương kim hoàng thượng đã nới lỏng sự chèn ép đối với hoàng tộc Lý thị.
Còn sự xuất hiện đội mã cầu của Thượng Quan Uyển Nhi cũng có nghĩa là Thượng Quan Uyển Nhi đã bắt đầu thay đổi từ sủng thần thành quyền thần. Mã cầu đến một mức độ nào đó có thể thể hiện sự biến đổi tinh tế của cục diện chính trị.
Trong thời gian này tâm trạng của Lý Trân cũng giống như khí trời mùa xuân bất định. Địch Yến vẫn không thèm đếm xỉa đến hắn, cũng không chịu gặp hắn nhưng chưa hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Ngày hôm qua hắn đã nhờ quản gia Lâm thúc đem chiếc vòng tay mình mua và chuôi đao ngắn sắc bén này để tặng cho Địch Yến. Kết quả nàng vẫn không chịu nhận đoản kiếm nhưng lại nhận vòng tay.
Điều này khiến Lý Trân hiểu ra, Địch Yến chỉ đang giận hắn chứ không định đoạn tuyệt ân tình với hắn. Lúc đầu kiên quyết không thèm nhìn mặt mình, đến hôm qua nàng đã nhận vòng tay của mình cho thấy thái độ của nàng đã có sự thay đổi.
Nhưng theo không khí nóng hổi của cuộc thi đấu mã cầu, Lý Trân không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện tình cảm phức tạp này. Hắn cũng chú tâm vào huấn luyện cho đội mã cầu những khâu cuối cùng.
Trong hoàng thành, sân luyện tập của Tả Vệ quân lập tức trở thành sân bóng, mấy đội mã cầu tập trung huấn luyện ở đây. Lần này cuộc thi đấu mã cầu dựa trên cơ sở 50 đội mã cầu của năm ngoái, tăng thêm 14 đội bóng, bổ sung vào làm cho danh sách đạt đến 60 đội.
Sáu mươi đội mã cầu tập trung ở Lạc Dương, sân huấn luyện không đủ, một sân có đến mấy đội bóng cùng huấn luyện đã là điều hết sức bình thường.
Trên sân mã cầu Hữu vệ, ngoài Lý Trân huấn luyện cho đội mã cầu, còn có ba đội mã cầu đến từ địa phương cùng với đội mã cầu của Thiên kỵ doanh và đội của Tương Vương Lý Đán, tổng cộng có sáu đội mã cầu cùng tập trung huấn luyện trong sân.
Trên sân mã cầu, đội trưởng của hai đội tiến hành huấn luyện đối kháng. Một bên là đội mã cầu Thiên kỵ doanh quán quân năm ngoái, còn một bên là đội mã cầu Nội vệ mới được thành lập có mấy tháng. Đây cũng chính là đội mã cầu của Thượng Quan Uyển Nhi, đây là ý tưởng của chính Thượng Quan Uyển Nhi, nàng không hi vọng dùng tên cá nhân đến quan danh, mà trải qua sự đồng ý của Võ Tắc Thiên, đội mã cầu do Lý Trân suất lĩnh đổi tên thành đội mã cầu Nội vệ.
Nhưng dù có đổi tên thế nào thì đội mã cầu Nội vệ mới thành lập này cũng chưa có danh tiếng gì, còn xa mới có thể so được với đội mã cầu Thiên kỵ doanh hiển hách, cho dù so với một đội mã cầu bình thường cũng còn kém nhiều.
Đội mã cầu Thiên kỵ doanh khiêu chiến với đội mã cầu của Lý Trân, nguyên nhân cũng chính là do Đậu Tiên Vân. Trong cuộc thi đấu cưỡi ngựa, bắn cung Đậu Tiên Vân đã thua Lý Trân, cục tức này khiến y nuốt không trôi.
Thời gian tập đối kháng thường rất ngắn, chỉ khoảng một khắc đồng hồ, chủ yếu là huấn luyện thực chiến đối kháng. Sân huấn luyện toàn là thị vệ và các đội mã cầu khác đến xem cuộc đấu. Chỉ thấy mười cầu thủ đang đấu với nhau kịch liệt trên sân bóng, chiến mã lao nhanh như bay, bụi mù cuồn cuộn, mã cầu màu xanh bay tán loạn như tia chớp trên mặt đất, xuất quỷ nhập thần.
Cuộc chiến đấu diễn ra khoảng gần một nén nhang, tỷ số của hai đội mã cầu lại là 2:2, điều này thực khiến người ta như rụng con mắt nhưng không phải đội mã cầu Thiên kỵ doanh thất thường mà do đội mã cầu Nội vệ mới thành lập phát huy xuất sắc.
Không chỉ có kỹ thuật sút gôn của Lý Trân, một cái bọc cả hai quả mà hơn nữa Bùi Khoan và Tửu Chí của thủ hậu quân cũng xuất sắc lạ thường, liên tục đánh bay ba lượt tấn công bóng của Đậu Tiên Vân.
Khán giả xem hai bên cũng không hô ầm ĩ vang trời, mà vẻ mặt của họ hơi căng thẳng nhìn chăm chú vào hai đội đang giao phong. Rất nhiều người tỏ ra khiếp sợ trước biểu hiện xuất sắc của đội mã cầu Nội vệ.
Lúc này có một lão phụ đến một góc sân bóng, mặc đồng phục mã cầu màu trắng viền vàng, ngồi trên ghế Hồ nhỏ, nhìn biểu hiện của Lý Trân trên sân vô cùng chăm chú.
Lúc này Đậu Tiên Vân trên sân bóng có vẻ hơi vội vàng. Ngoài y ra, còn bốn cầu thủ dự bị khác nhưng sức mạnh của Thiên kỵ doanh còn mạnh mẽ, bọn họ vẫn chiếm thế thượng phong như cũ nhưng kết quả vẫn không làm người khác vừa lòng.
Đậu Tiên Vân nhìn sự huấn luyện phối hợp của đối phương không được nhuần nhuyễn cho lắm, nhưng sự phối hợp có hơi lạ. Liên tục phối hợp sai lầm ba lần nhưng kỹ thuật bóng cá nhân của họ thì khá tốt, hơn nữa phong độ rất cao, hết lần này đến lần khác hóa giải được sự tấn công sắc bén của Thiên kỵ doanh.
Thấy thời gian đã gần hết rồi, Đậu Tiên Vân quyết định được ăn cả ngã về không, y hét lớn một tiếng, gậy bóng vung lên “bốp” một tiếng giòn vang, bóng bay sang góc phải. Cầu thủ Lưu Dũ ở trung tâm bên kia tiếp ứng, bóng bắn trên mặt đất một chút, tốc độ cực nhanh, Lý Lâm Phủ ở hàng phòng ngự giục ngựa chạy gấp, vung gậy cản quả bóng này.
Lý Trân từ phía trước chạy về như bay nhưng không kịp, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, phía bên phải của đối phương không có người tiếp ứng, đây là quả bóng giả, hắn quát to:
- Trương Lê, phòng thủ trung lộ.
Quả nhiên, đây là kế điệu hổ ly sơn của Đậu Tiên Vân, để Lý Lâm Phủ đi sang bên phải, chỉ thấy Lưu Dũ giục ngựa lên đón, không đợi cho Lý Lâm ra trượng, y đã giành quyền đẩy bóng, đưa mã cầu quay lại trung lộ.
Đậu Tiên Vân thúc ngựa đuổi tới giữa đường, y lệch người dùng vai phải kiềm chế Trương Lê, tay trái vung trượng thật mạnh, đánh vào mã cầu, mã cầu bay một đường thẳng tắp về phía lưới cách bốn mươi bước.
Lúc này Tửu Chí được điều đến phòng ngự Lưu Dũ, còn Bùi Khoan bị một gã Thiên kỵ doanh khác cản bóng, giữa đường xuất hiện một khoảng không, mã cầu từ khoảng không xuyên qua văng lên rơi vào động cầu.
Cùng lúc đó, tiếng khua chiêng gõ trống đã dứt, người xem hai bên vỗ tay rầm rầm, cuối cùng Thiên kỵ doanh đã thắng với tỷ số 3:2, giữ được thể diện.
Đậu Tiên Vân giục ngựa tiến lên, Lý Trân đánh mạnh một chưởng cười tán dương:
- Đánh hay lắm!
Lý Trân lắc lắc đầu thành khẩn nói:
- Thực sự còn kém Thiên kỵ doanh xa lắm, nếu thi đấu chính thức với Thiên kỵ doanh thì chúng ta thua là cái chắc.
- Ta không cố ý để các ngươi mất mặt, quả thực các ngươi đánh cũng khá lắm, chỉ có điều phối hợp hơi kém một chút, lãng phí hai cơ hội tấn công rất tốt. Dù chúng ta không thắng thì hai bên ít nhất cũng hòa nhau.
Đậu Tiên Vân trầm ngâm một chút rồi lại nói:
- Với sự thể hiện sức mạnh của các ngươi hôm nay, ta cho rằng lần này các ngươi sẽ nằm trong tám đội dẫn đầu.
- Đa tạ tướng quân đã khích lệ, chúng tôi sẽ cố gắng.
Lý Trân ôm quyền chắp tay về phía Đậu Tiên Vân rồi giục ngựa đi về một phía góc sân, mấy đội mã cầu khác vẫn đang tập luyện. Lúc này, Tửu Chí nói với Lý Trân:
- Lão Lý, có một phụ lão tìm huynh.
Lý Trân nhìn về phía ngón tay Tửu Chí chỉ, chỉ thấy một lão thái thái đang cười híp mắt với mình. Hắn nhận ra bà lão này, là tổ mẫu của Địch Yến. Hắn hoảng sợ, vội vàng xoay người xuống ngựa bước nhanh lên trước khom người thi lễ hỏi:
- Lão phu nhân sao lại đến đây?
Địch lão thái thái cười híp mắt nói:
- Ta ở nhà buồn chán, đến hoàng thành xem đội mã cầu Thái Nguyên tập luyện, kết quả là không thấy đội của Thái Nguyên đâu mà lại nhìn thấy đội của các cháu. Tiểu Lý Tử, trận đấu này hay lắm, phối hợp tốt chút nữa, ta cảm thấy có thể tiến đến bát danh đấy.
Lý Trân biết lão tổ mẫu tuy đã già nhưng ham mê mã cầu rất cuồng nhiệt. Nếu có thể khiến bà vui chưa biết chừng có thể làm lành được với Địch Yến. Hắn vội vàng hỏi han:
- Lão phu nhân có thể chỉ điểm cho chúng cháu một chút không ạ?
Lúc này, các cầu thủ đều xông tới. Lý Trân giới thiệu cho bọn họ một chút, mọi người nghe nói lão thái thái là mẫu thân của Địch tướng quốc đều kính nể, cùng thi lễ về phía bà.
Địch lão thái thái nhìn từng người một, trong lòng rất dễ chịu liền nói với mọi người:
- Lão nhân gia ta rất ít khi phát biểu ý kiến, hôm nay coi như đám trẻ các cháu muốn thỉnh giáo, lão nhân gia ta sẽ chỉ điếm cho mấy điều.
Bà cười tủm tỉm khen từng người một rồi nói:
- Về tổng thể của các cháu hôm nay khá lắm, chỉ có điều hơi không hiểu ý nhau. Đây là do các cháu đánh bóng với nhau ít, nhưng quả thất thủ cuối cùng nguyên nhân là do Tiểu Lý Tử.
Mọi người hiểu ý bà nói Tiểu Lý Tử là Lý Trân. Lý Lâm Phủ vội vàng nói:
- Lão nhân gia, quả đỡ bóng cuối cùng bị lỡ là trách nhiệm của cháu, cháu không nên rời khỏi vị trí đi chặn bóng.
Địch lão thái thái cười lạnh một tiếng:
- Nếu như cháu không sang phải chặn bóng, đối phương sẽ tấn công trực tiếp, chiến thuật của bọn họ hư hư thực thực, thay đổi liên tục. Cháu đi chặn là không sai, vấn đề nằm ở cầu thủ chủ tướng.
Bà trừng mắt nhìn Lý Trân nói:
- Cuộc thi đấu chỉ có một khắc, nhìn thấy sắp kết thúc rồi, cháu rõ ràng vẫn phải duy trì trận hình tiến công, lẽ nào cháu không biết đối phương vì giữ thể diện chắc chắn sẽ xông lên, được ăn cả ngã về không sao? Lẽ nào cháu không biết bất phân thắng bại chính là thắng lợi của các cháu sao?
Lúc này, người làm chủ tướng phải thu toàn tuyến trở về, tấn công cuối cùng vào thế phòng ngự của đối phương. Nếu lúc đó các cháu tập trung ưu thế binh lực, hai người giáp công Đậu Tiên Vân để y không đánh ra được quả bóng này thì các cháu đã thành công rồi.
Lý Trân xấu hổ thi lễ thật sâu:
- Lý Trân kinh nghiệm non nớt, đa tạ lão phu nhân đã chỉ ra chỗ quan trọng.
Mọi người đều cảm tạ, rồi tiếp tục đi tập luyện, chỉ còn lại Địch lão thái thái và Lý Trân. Địch lão thái thái cười giảo hoạt:
- Tiểu tử ngươi là người thông minh, ta không tin cháu lại không nhìn ra cơ hội cuối cùng. Cháu nói cho ta biết, là cháu cố tình thua Thiên kỵ doanh phải không?
Lý Trân gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói:
- Không giấu gì lão phu nhân, cuối cùng đúng là cháu cố tình thua, vì nếu bất phân thắng bại với Thiên kỵ doanh chúng cháu chắc chắn sẽ tiếng lành đồn xa. Tất cả đối thủ sẽ xem trọng chúng cháu, sẽ bất lợi cho chúng cháu trong cuộc đấu chính thức. Chúng cháu phải thua như thế mới dễ ẩn mình.
Địch lão thái thái giơ ngón tay cái lên khen ngợi:
- Quả là có đầu óc, có mưu lược, lão nhân gia ta rất thích, thật không hổ cho A Yến nhà ta đã nhìn trúng cháu.
Nét mặt của Lý Trân trở nên không tự nhiên, không ngờ lão thái thái lại nhắc đến Địch Yến. Hắn do dự một chút rồi hơi ngượng ngùng hỏi:
- Lão phu nhân, A Yến thế nào rồi?
- A Yến vẫn khỏe!
Địch lão thái thái cười tủm tỉm vỗ bờ vai tráng kiện của Lý Trân:
- Đàn ông trẻ tuổi, lúc nóng nảy làm sai điều gì đó có thể hiểu, chỉ cần sửa sai đúng lúc là được.
Cháu gái bảo bối của ta mặc dù tính khí nóng nảy nhưng nó cũng không phải đứa ngốc. Rất nhiều chuyện nó suy nghĩ kỹ càng, nếu nó thực sự tức giận sẽ quay về Bành Trạch, nếu nó vẫn ở Lạc Dương thì cháu cũng không cần lo lắng gì.
Lý Trân bỗng ngộ ra, Địch lão phu nhân đến xem thi đấu mã cầu chỉ là cái cớ. Thực ra bà đến là tìm mình để giải quyết mâu thuẫn giữa mình và Địch Yến. Hôm qua Địch Yến vẫn đồng ý nhận vòng tay của mình e là do lão thái thái khuyên nhủ.
Trong lòng Lý Trân trần đầy cảm kích với lão thái thái, hắn gãi đầu nói:
- Cháu sút gôn mấy cái nữa cho lão phu nhân thưởng thức, xin lão phu nhân chỉ giáo mấy điều.
Lão thái thái lập tức tươi cười rạng rỡ:
- Được, tốt nhất là quay lưng bắn bóng, ta thích xem, con cần phải đánh trúng, đừng để ta thất vọng.
- Cháu sẽ không để lão phu nhân thất vọng đâu.
Lý Trân giục ngựa chạy gấp, vung trượng hô với Tửu Chí:
- Lão béo, giúp ta chuyền bóng.
Lão thái thái cười vẻ mặt như quả hạch đào, rồi nheo mắt lẩm bẩm:
- Đứa trẻ này ta thích, ta thật sự rất thích
Đối với dân quyền quý Đại Đường, nuôi một đội mã cầu cho mình chính là một hình thức giải trí của giới thượng lưu. Bọn họ có thể lợi dụng cuộc đọ sức giữa các đội mã cầu để đánh bại đối thủ hoặc gây bất hòa cho người trong triều đình, lấy thành tích đánh bại kẻ địch để thỏa mãn.
Mã cầu đối với giới quyền quý là một cách để khoe khoang, còn đối với quan địa phương và quân đội thì dựa vào nó để tồn tại ở kinh thành. Cũng vì thế mà nó được quan phủ các nơi và quân đội coi trọng. Bồi dưỡng, nuôi một đội mã cầu sẽ có thể kéo gần khoảng cách với giới quyền quý, thậm chí là đế vương, đây cũng là con đường thăng quan mờ ám.
Những năm cuối triều Đường, khi mà Hoàng Sào tạo phản đánh vào Quan Trung, Đường Hi Tông hốt hoảng bỏ trốn. Đám hoàng tử, công chúa, ái phi bị vứt bỏ không ai để ý, duy chỉ có mấy cầu thủ mã cầu ông ta yêu thích nhất được mang đi, vì thế có thể thấy được địa vị của mã cầu trong triều Đường.
Chính vì mã cầu phát triển trong xã hội thượng lưu, kéo theo sự nhiệt tình của phần lớn giai cấp trung và hạ của Đại Đường với mã cầu. Hàng năm đại hội mã cầu được tổ chức thi đấu vào mùa xuân, cũng trở thành ngày hội cường thịnh nhất Lạc Dương. Hào phú mê cầu các nơi đều vào Lạc Dương, mỗi năm đại hội thi đấu mã cầu được tổ chức một lần.
Vào trung tuần tháng hai, thời tiết dần trở nên ấm áp, sức hấp dẫn của cuộc thi đấu mã cầu cũng ngày càng trở nên mãnh liệt. Khắp đường làng, ngõ phố đều bàn tán xung quanh đề tài thi đấu mã cầu. Ví dụ như năm nay ai có thể đoạt giải quán quân, tiền tam năm ngoái có thể duy trì hay không, năm nay có dị quân tham gia hay không…
Thiên kỵ doanh năm ngoái đoạt giải quán quân thi đấu mã cầu, đội mã cầu của Thái Bình công chúa đứng thứ hai, đội mã cầu Cam Châu đứng thứ ba, còn năm nay ai sẽ đoạt giải quán quân? Rất nhiều người xem vẫn coi trọng Thiên kỵ doanh, bởi vì họ có cầu thủ Đậu Tiên Vân được công nhận là cao thủ mã cầu đệ nhất của Đại Đường.
Cũng có không ít người xem trọng đội mã cầu của Thái Bình công chúa và Lương Vương Võ Tam Tư. Nguyên nhân rất đơn giản, đội mã cầu của Võ Thừa Tự đã bị Thái Bình công chúa ăn tươi, mà đội mã cầu của Tiết Hoài Nghĩa thì lại bị đội của Võ Tam Tư thôn tính. Hai đội mã cầu này rất lợi hại, năm ngoái đội mã cầu của Thái Bình công chúa đứng thứ hai, đội của Võ Tam Tư đứng thứ nhất. Hiện tại thực lực của hai đội này đều tăng mạnh, rất có cơ hội vấn đỉnh kim quan.
Ngoài ra, hai vị hoàng đế bị phế bỏ, Lý Hiển và Lý Đán năm nay cũng cho ra hai đội mã cầu, thậm chí tâm phúc nhất bên cạnh thánh thượng là Thượng Quan Uyển Nhi cũng tổ chức và thành lập đội mã cầu. Sự xuất hiện của ba đội mã cầu này khiến cho không ít người phải chú ý.
Nhưng sự chú ý này nhiều hơn là ở góc độ chính trị. Sự xuất hiện của đội mã cầu Lý Hiển và Lý Đán cho thấy đương kim hoàng thượng đã nới lỏng sự chèn ép đối với hoàng tộc Lý thị.
Còn sự xuất hiện đội mã cầu của Thượng Quan Uyển Nhi cũng có nghĩa là Thượng Quan Uyển Nhi đã bắt đầu thay đổi từ sủng thần thành quyền thần. Mã cầu đến một mức độ nào đó có thể thể hiện sự biến đổi tinh tế của cục diện chính trị.
Trong thời gian này tâm trạng của Lý Trân cũng giống như khí trời mùa xuân bất định. Địch Yến vẫn không thèm đếm xỉa đến hắn, cũng không chịu gặp hắn nhưng chưa hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Ngày hôm qua hắn đã nhờ quản gia Lâm thúc đem chiếc vòng tay mình mua và chuôi đao ngắn sắc bén này để tặng cho Địch Yến. Kết quả nàng vẫn không chịu nhận đoản kiếm nhưng lại nhận vòng tay.
Điều này khiến Lý Trân hiểu ra, Địch Yến chỉ đang giận hắn chứ không định đoạn tuyệt ân tình với hắn. Lúc đầu kiên quyết không thèm nhìn mặt mình, đến hôm qua nàng đã nhận vòng tay của mình cho thấy thái độ của nàng đã có sự thay đổi.
Nhưng theo không khí nóng hổi của cuộc thi đấu mã cầu, Lý Trân không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện tình cảm phức tạp này. Hắn cũng chú tâm vào huấn luyện cho đội mã cầu những khâu cuối cùng.
Trong hoàng thành, sân luyện tập của Tả Vệ quân lập tức trở thành sân bóng, mấy đội mã cầu tập trung huấn luyện ở đây. Lần này cuộc thi đấu mã cầu dựa trên cơ sở 50 đội mã cầu của năm ngoái, tăng thêm 14 đội bóng, bổ sung vào làm cho danh sách đạt đến 60 đội.
Sáu mươi đội mã cầu tập trung ở Lạc Dương, sân huấn luyện không đủ, một sân có đến mấy đội bóng cùng huấn luyện đã là điều hết sức bình thường.
Trên sân mã cầu Hữu vệ, ngoài Lý Trân huấn luyện cho đội mã cầu, còn có ba đội mã cầu đến từ địa phương cùng với đội mã cầu của Thiên kỵ doanh và đội của Tương Vương Lý Đán, tổng cộng có sáu đội mã cầu cùng tập trung huấn luyện trong sân.
Trên sân mã cầu, đội trưởng của hai đội tiến hành huấn luyện đối kháng. Một bên là đội mã cầu Thiên kỵ doanh quán quân năm ngoái, còn một bên là đội mã cầu Nội vệ mới được thành lập có mấy tháng. Đây cũng chính là đội mã cầu của Thượng Quan Uyển Nhi, đây là ý tưởng của chính Thượng Quan Uyển Nhi, nàng không hi vọng dùng tên cá nhân đến quan danh, mà trải qua sự đồng ý của Võ Tắc Thiên, đội mã cầu do Lý Trân suất lĩnh đổi tên thành đội mã cầu Nội vệ.
Nhưng dù có đổi tên thế nào thì đội mã cầu Nội vệ mới thành lập này cũng chưa có danh tiếng gì, còn xa mới có thể so được với đội mã cầu Thiên kỵ doanh hiển hách, cho dù so với một đội mã cầu bình thường cũng còn kém nhiều.
Đội mã cầu Thiên kỵ doanh khiêu chiến với đội mã cầu của Lý Trân, nguyên nhân cũng chính là do Đậu Tiên Vân. Trong cuộc thi đấu cưỡi ngựa, bắn cung Đậu Tiên Vân đã thua Lý Trân, cục tức này khiến y nuốt không trôi.
Thời gian tập đối kháng thường rất ngắn, chỉ khoảng một khắc đồng hồ, chủ yếu là huấn luyện thực chiến đối kháng. Sân huấn luyện toàn là thị vệ và các đội mã cầu khác đến xem cuộc đấu. Chỉ thấy mười cầu thủ đang đấu với nhau kịch liệt trên sân bóng, chiến mã lao nhanh như bay, bụi mù cuồn cuộn, mã cầu màu xanh bay tán loạn như tia chớp trên mặt đất, xuất quỷ nhập thần.
Cuộc chiến đấu diễn ra khoảng gần một nén nhang, tỷ số của hai đội mã cầu lại là 2:2, điều này thực khiến người ta như rụng con mắt nhưng không phải đội mã cầu Thiên kỵ doanh thất thường mà do đội mã cầu Nội vệ mới thành lập phát huy xuất sắc.
Không chỉ có kỹ thuật sút gôn của Lý Trân, một cái bọc cả hai quả mà hơn nữa Bùi Khoan và Tửu Chí của thủ hậu quân cũng xuất sắc lạ thường, liên tục đánh bay ba lượt tấn công bóng của Đậu Tiên Vân.
Khán giả xem hai bên cũng không hô ầm ĩ vang trời, mà vẻ mặt của họ hơi căng thẳng nhìn chăm chú vào hai đội đang giao phong. Rất nhiều người tỏ ra khiếp sợ trước biểu hiện xuất sắc của đội mã cầu Nội vệ.
Lúc này có một lão phụ đến một góc sân bóng, mặc đồng phục mã cầu màu trắng viền vàng, ngồi trên ghế Hồ nhỏ, nhìn biểu hiện của Lý Trân trên sân vô cùng chăm chú.
Lúc này Đậu Tiên Vân trên sân bóng có vẻ hơi vội vàng. Ngoài y ra, còn bốn cầu thủ dự bị khác nhưng sức mạnh của Thiên kỵ doanh còn mạnh mẽ, bọn họ vẫn chiếm thế thượng phong như cũ nhưng kết quả vẫn không làm người khác vừa lòng.
Đậu Tiên Vân nhìn sự huấn luyện phối hợp của đối phương không được nhuần nhuyễn cho lắm, nhưng sự phối hợp có hơi lạ. Liên tục phối hợp sai lầm ba lần nhưng kỹ thuật bóng cá nhân của họ thì khá tốt, hơn nữa phong độ rất cao, hết lần này đến lần khác hóa giải được sự tấn công sắc bén của Thiên kỵ doanh.
Thấy thời gian đã gần hết rồi, Đậu Tiên Vân quyết định được ăn cả ngã về không, y hét lớn một tiếng, gậy bóng vung lên “bốp” một tiếng giòn vang, bóng bay sang góc phải. Cầu thủ Lưu Dũ ở trung tâm bên kia tiếp ứng, bóng bắn trên mặt đất một chút, tốc độ cực nhanh, Lý Lâm Phủ ở hàng phòng ngự giục ngựa chạy gấp, vung gậy cản quả bóng này.
Lý Trân từ phía trước chạy về như bay nhưng không kịp, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, phía bên phải của đối phương không có người tiếp ứng, đây là quả bóng giả, hắn quát to:
- Trương Lê, phòng thủ trung lộ.
Quả nhiên, đây là kế điệu hổ ly sơn của Đậu Tiên Vân, để Lý Lâm Phủ đi sang bên phải, chỉ thấy Lưu Dũ giục ngựa lên đón, không đợi cho Lý Lâm ra trượng, y đã giành quyền đẩy bóng, đưa mã cầu quay lại trung lộ.
Đậu Tiên Vân thúc ngựa đuổi tới giữa đường, y lệch người dùng vai phải kiềm chế Trương Lê, tay trái vung trượng thật mạnh, đánh vào mã cầu, mã cầu bay một đường thẳng tắp về phía lưới cách bốn mươi bước.
Lúc này Tửu Chí được điều đến phòng ngự Lưu Dũ, còn Bùi Khoan bị một gã Thiên kỵ doanh khác cản bóng, giữa đường xuất hiện một khoảng không, mã cầu từ khoảng không xuyên qua văng lên rơi vào động cầu.
Cùng lúc đó, tiếng khua chiêng gõ trống đã dứt, người xem hai bên vỗ tay rầm rầm, cuối cùng Thiên kỵ doanh đã thắng với tỷ số 3:2, giữ được thể diện.
Đậu Tiên Vân giục ngựa tiến lên, Lý Trân đánh mạnh một chưởng cười tán dương:
- Đánh hay lắm!
Lý Trân lắc lắc đầu thành khẩn nói:
- Thực sự còn kém Thiên kỵ doanh xa lắm, nếu thi đấu chính thức với Thiên kỵ doanh thì chúng ta thua là cái chắc.
- Ta không cố ý để các ngươi mất mặt, quả thực các ngươi đánh cũng khá lắm, chỉ có điều phối hợp hơi kém một chút, lãng phí hai cơ hội tấn công rất tốt. Dù chúng ta không thắng thì hai bên ít nhất cũng hòa nhau.
Đậu Tiên Vân trầm ngâm một chút rồi lại nói:
- Với sự thể hiện sức mạnh của các ngươi hôm nay, ta cho rằng lần này các ngươi sẽ nằm trong tám đội dẫn đầu.
- Đa tạ tướng quân đã khích lệ, chúng tôi sẽ cố gắng.
Lý Trân ôm quyền chắp tay về phía Đậu Tiên Vân rồi giục ngựa đi về một phía góc sân, mấy đội mã cầu khác vẫn đang tập luyện. Lúc này, Tửu Chí nói với Lý Trân:
- Lão Lý, có một phụ lão tìm huynh.
Lý Trân nhìn về phía ngón tay Tửu Chí chỉ, chỉ thấy một lão thái thái đang cười híp mắt với mình. Hắn nhận ra bà lão này, là tổ mẫu của Địch Yến. Hắn hoảng sợ, vội vàng xoay người xuống ngựa bước nhanh lên trước khom người thi lễ hỏi:
- Lão phu nhân sao lại đến đây?
Địch lão thái thái cười híp mắt nói:
- Ta ở nhà buồn chán, đến hoàng thành xem đội mã cầu Thái Nguyên tập luyện, kết quả là không thấy đội của Thái Nguyên đâu mà lại nhìn thấy đội của các cháu. Tiểu Lý Tử, trận đấu này hay lắm, phối hợp tốt chút nữa, ta cảm thấy có thể tiến đến bát danh đấy.
Lý Trân biết lão tổ mẫu tuy đã già nhưng ham mê mã cầu rất cuồng nhiệt. Nếu có thể khiến bà vui chưa biết chừng có thể làm lành được với Địch Yến. Hắn vội vàng hỏi han:
- Lão phu nhân có thể chỉ điểm cho chúng cháu một chút không ạ?
Lúc này, các cầu thủ đều xông tới. Lý Trân giới thiệu cho bọn họ một chút, mọi người nghe nói lão thái thái là mẫu thân của Địch tướng quốc đều kính nể, cùng thi lễ về phía bà.
Địch lão thái thái nhìn từng người một, trong lòng rất dễ chịu liền nói với mọi người:
- Lão nhân gia ta rất ít khi phát biểu ý kiến, hôm nay coi như đám trẻ các cháu muốn thỉnh giáo, lão nhân gia ta sẽ chỉ điếm cho mấy điều.
Bà cười tủm tỉm khen từng người một rồi nói:
- Về tổng thể của các cháu hôm nay khá lắm, chỉ có điều hơi không hiểu ý nhau. Đây là do các cháu đánh bóng với nhau ít, nhưng quả thất thủ cuối cùng nguyên nhân là do Tiểu Lý Tử.
Mọi người hiểu ý bà nói Tiểu Lý Tử là Lý Trân. Lý Lâm Phủ vội vàng nói:
- Lão nhân gia, quả đỡ bóng cuối cùng bị lỡ là trách nhiệm của cháu, cháu không nên rời khỏi vị trí đi chặn bóng.
Địch lão thái thái cười lạnh một tiếng:
- Nếu như cháu không sang phải chặn bóng, đối phương sẽ tấn công trực tiếp, chiến thuật của bọn họ hư hư thực thực, thay đổi liên tục. Cháu đi chặn là không sai, vấn đề nằm ở cầu thủ chủ tướng.
Bà trừng mắt nhìn Lý Trân nói:
- Cuộc thi đấu chỉ có một khắc, nhìn thấy sắp kết thúc rồi, cháu rõ ràng vẫn phải duy trì trận hình tiến công, lẽ nào cháu không biết đối phương vì giữ thể diện chắc chắn sẽ xông lên, được ăn cả ngã về không sao? Lẽ nào cháu không biết bất phân thắng bại chính là thắng lợi của các cháu sao?
Lúc này, người làm chủ tướng phải thu toàn tuyến trở về, tấn công cuối cùng vào thế phòng ngự của đối phương. Nếu lúc đó các cháu tập trung ưu thế binh lực, hai người giáp công Đậu Tiên Vân để y không đánh ra được quả bóng này thì các cháu đã thành công rồi.
Lý Trân xấu hổ thi lễ thật sâu:
- Lý Trân kinh nghiệm non nớt, đa tạ lão phu nhân đã chỉ ra chỗ quan trọng.
Mọi người đều cảm tạ, rồi tiếp tục đi tập luyện, chỉ còn lại Địch lão thái thái và Lý Trân. Địch lão thái thái cười giảo hoạt:
- Tiểu tử ngươi là người thông minh, ta không tin cháu lại không nhìn ra cơ hội cuối cùng. Cháu nói cho ta biết, là cháu cố tình thua Thiên kỵ doanh phải không?
Lý Trân gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói:
- Không giấu gì lão phu nhân, cuối cùng đúng là cháu cố tình thua, vì nếu bất phân thắng bại với Thiên kỵ doanh chúng cháu chắc chắn sẽ tiếng lành đồn xa. Tất cả đối thủ sẽ xem trọng chúng cháu, sẽ bất lợi cho chúng cháu trong cuộc đấu chính thức. Chúng cháu phải thua như thế mới dễ ẩn mình.
Địch lão thái thái giơ ngón tay cái lên khen ngợi:
- Quả là có đầu óc, có mưu lược, lão nhân gia ta rất thích, thật không hổ cho A Yến nhà ta đã nhìn trúng cháu.
Nét mặt của Lý Trân trở nên không tự nhiên, không ngờ lão thái thái lại nhắc đến Địch Yến. Hắn do dự một chút rồi hơi ngượng ngùng hỏi:
- Lão phu nhân, A Yến thế nào rồi?
- A Yến vẫn khỏe!
Địch lão thái thái cười tủm tỉm vỗ bờ vai tráng kiện của Lý Trân:
- Đàn ông trẻ tuổi, lúc nóng nảy làm sai điều gì đó có thể hiểu, chỉ cần sửa sai đúng lúc là được.
Cháu gái bảo bối của ta mặc dù tính khí nóng nảy nhưng nó cũng không phải đứa ngốc. Rất nhiều chuyện nó suy nghĩ kỹ càng, nếu nó thực sự tức giận sẽ quay về Bành Trạch, nếu nó vẫn ở Lạc Dương thì cháu cũng không cần lo lắng gì.
Lý Trân bỗng ngộ ra, Địch lão phu nhân đến xem thi đấu mã cầu chỉ là cái cớ. Thực ra bà đến là tìm mình để giải quyết mâu thuẫn giữa mình và Địch Yến. Hôm qua Địch Yến vẫn đồng ý nhận vòng tay của mình e là do lão thái thái khuyên nhủ.
Trong lòng Lý Trân trần đầy cảm kích với lão thái thái, hắn gãi đầu nói:
- Cháu sút gôn mấy cái nữa cho lão phu nhân thưởng thức, xin lão phu nhân chỉ giáo mấy điều.
Lão thái thái lập tức tươi cười rạng rỡ:
- Được, tốt nhất là quay lưng bắn bóng, ta thích xem, con cần phải đánh trúng, đừng để ta thất vọng.
- Cháu sẽ không để lão phu nhân thất vọng đâu.
Lý Trân giục ngựa chạy gấp, vung trượng hô với Tửu Chí:
- Lão béo, giúp ta chuyền bóng.
Lão thái thái cười vẻ mặt như quả hạch đào, rồi nheo mắt lẩm bẩm:
- Đứa trẻ này ta thích, ta thật sự rất thích
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.