Chương 116: Phong thưởng bất ngờ.
Cao Nguyệt
15/10/2015
Lúc Lý Trân bị bọn thị vệ bao vây tại một cái lán nhỏ, cách chỗ của Võ Tắc Thiên không xa, do khi Lý Trân phóng tên hạ gục con báo thì Võ Tắc Thiên cũng đứng cách đó chỉ độ một trăm bước chân. Hành động này của Lý Trân đã phạm vào tội cấm động võ khi gần Thiên tử trong vòng một trăm bước chân, nếu như không được Thiên tử hạ chiếu khoan dung thì hắn không thể có được tự do.
Lý Trân ngồi trong lán trầm tư suy nghĩ về những hậu quả sẽ đến với mình, Tiết Hoài Nghĩa đưa ra ý kiến đi săn, mục đích chẳng qua cũng chỉ là mượn cơ hội này để tiêu diệt Thượng Quan Uyển Nhi.
Dù cho bản thân đã mơ hồ cảm nhận được Vi Đoàn Nhi và Tiết Hoài Nghĩa có mưu đồ với nhau nhưng cũng không thể nào nghĩ tới khả năng bọn họ có thể lợi dụng mãnh thú để thực hiện mưu đồ của mình, cũng may là tỷ phu Tào Văn lúc ở Võ phủ bị mãnh thú làm cho kinh hãi, mới giúp Lý Trân sau khi gặp Võ Phù Dung đã hiểu ra vấn đề nhanh như vậy.
Tuy nhiên việc này cũng đã làm cho mối quan hệ của Võ Phù Dung và Tiết Hoài Nghĩa bị bại lộ, vấn đề hiện tại chính là hắn có muốn nhân cơ hội này mà vạch trần sự thật hay không mà thôi.
Dù nghĩ là như vậy nhưng lý trí nói cho hắn biết, trừ khi Võ Tắc Thiên chết tâm với Tiết Hoài Nghĩa, không thì hắn không thể có cơ hội lật đổ Tiết Hoài Nghĩa được mà ngược lại còn đưa mình vào tử địa.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên từ trong lều Võ Du Tự bước tới, Lý Trân vội vàng đứng dậy thi lễ.
Võ Du Tự cười rồi khoát tay nói:
- Mau ngồi xuống đi!
Lý Trân qua nét mặt của Võ Du Tự thì biết rằng bản thân không hề gây ra chuyện phiền phức gì, nếu không thì y đã ưu phiền mà đi tới rồi liên tục than thở, Võ Du Tự không phải là con người nham hiểm, có vấn đề gì cũng đều bộc bạch hết ra vẻ bề ngoài.
Võ Du Tự bước đến rồi ngồi đối diện với Lý Trân, y trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng của mọi người, không phải là cậu đi ra ngoài đi săn sao? Sao đúng lúc cấp bách lại có thể có mặt kịp thời vậy.
Đợi lát nữa có lẽ Thánh thượng sẽ đích thân đến hỏi người tên Lý Trân làm Thiên Ngưu Vệ Tướng quân, Võ Du Tự nhất định phải nắm rõ được mọi chi tiết của sự việc.
Lý Trân cười nói:
- Tướng quân đơn giản là muốn biết chân tướng hay là muốn nghe ta kẻ vắn tắt lại mọi chuyện?
Võ Du Tự nhìn sâu vào đôi mắt của Lý Trân rồi nói:
- Ngươi cứ nói tất cả những gì đã xảy ra đi, còn sự tình ẩn đằng sau ta không quan tâm.
- Nếu đã như vậy thì ty chức xin được thành thực bẩm báo!
Lý Trân liền kể lại cho Võ Du Tự nghe chuyện bọn hắn bị đàn sói tấn công trong rừng, rồi chuyện phát hiện ra những kẻ điều khiển đàn sói đó, đem tất cả kể lại một cách tỉ mỉ, chỉ duy có việc nhìn thấy Võ Phù Dung và Vi Đoàn Nhi là không nói ra mà thôi.
- Bởi vì ty chức nhìn thấy một hình nhân có cách trang điểm có nét giống với Thượng Quan xá nhân nên mới ý thức được Thượng Quan Uyển Nhi ắt sẽ gặp phải nguy hiểm, do đó tức tốc trở về và may sao vừa kịp cứu Thượng Quan xá nhân.
Trầm tư một lúc lâu, Võ Du Tự lắc đầu nói:
- Việc ngươi phát hiện ra kẻ có thể điều khiển những con thú tuyệt đối không được nói ra, nếu nói ra ta e rằng sẽ dẫn tới một cơn mưa máu, không biết bao nhiêu người vô tội sẽ phải đầu rơi máu chảy. Hãy nhớ kĩ việc ngươi trở về là do mệnh lệnh của ta, ta sẽ che chắn cho ngươi.
Lý Trân im lặng rồi gật đầu, kì thực đây cũng là điều hắn đang nghĩ tới.
Lúc này một gã thị vệ tiến vào và nói lớn:
- Võ tướng quân, Thánh thượng có khẩu dụ cho truyền Lý Trân tới gặp.
- Ta biết rồi, ngươi cứ lui ra đi!
- Nhớ kĩ lời ta vừa nói.
Võ Du Tự vỗ vỗ bờ vai Lý Trân rồi nói:
- Đừng cuống, cứ mặc kệ cho người ta nói gì thì nói, nhưng ta tin chắc rằng việc ngươi cứu Thượng Quan xá nhân sẽ làm cho Thánh thượng cảm thấy vô cùng cảm kích.
…
- Trong vòng trăm bước quanh Thánh thượng mà dám phóng tên, đó là tội chết. Hơn nữa đây là tội không thể dung thứ, nhất định phải xử tử kẻ này.
Ở đại trướng Kim Đỉnh, Tiết Hoài Nghĩa đang liều mạng thuyết phục Võ Tắc Thiên xử tử Lý Trân, trong lòng hắn thực sự cảm thấy vô cùng uất hận, kế hoạch hắn đã bố trí tỉ mỉ như vậy, chắc hẳn sẽ thành công vậy mà vào giây phút cuối cùng lại bị Lý Trân phá hỏng, vậy làm sao có thể không khiến hắn căm phẫn được cơ chứ, bởi vậy hắn vin vào cái cớ này để thuyết phục Võ Tắc Thiên xử Lý Trân.
Song Võ Tắc Thiên chỉ cúi đầu phê duyệt tấu chương mà không có bất cứ phản ứng nào trước lời thuyết phục của hắn, cứ như là bà không hề nghe thấy hắn nói gì vậy. Thấy vậy Vi Đoàn Nhi đang đứng phía sau cũng cảm thấy lo lắng, nàng rất hiểu tâm tư của Võ Tắc Thiên, hiện giờ không ban thưởng cho Lý Trân thì thôi, sao có thể xử trí hắn được.
Vi Đoàn Nhi liều mạng nhìn Tiết Hoài Nghĩa rồi nháy mắt, ra hiệu cho hắn không nên nói nữa, tuy nhiên Tiết Hoài Nghĩa giờ đã bị cơn giận dữ làm cho không còn tỉnh táo nữa, bởi vậy hắn sao có thể nhìn cái nháy mắt ra hiệu của Vi Đoàn Nhi.
Hắn không cam lòng, tiếp tục thuyết phục:
- Bệ hạ, chuyện này không thể để như thế này được, nếu bệ hạ không nghiêm trị hắn thì ắt sau này sẽ có nhiều người vi phạm điều cấm này, vậy đây chính là thích khách rồi.
- Khụ! Khụ!
Vi Đoàn Nhi rốt cục không kìm nổi, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Tiết Hoài Nghĩa lúc này mới như bừng tỉnh, hắn ngoái đầu nhìn Vi Đoàn Nhi song cũng không hiểu ý tứ của Vi Đoàn Nhi là như thế nào, hắn bèn quay người nháy mắt mấy cái, mấp máy môi khẽ hỏi Vi Đoàn Nhi xem nàng có ý gì?
Lúc này bỗng nhiên Võ Tắc Thiên hướng ánh mắt của mình lên, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Tiết Hoài Nghĩa, dù cho Vi Đoàn Nhi đang đứng ở sau lưng nhưng qua nét mặt của Tiết Hoài Nghĩa bà chắc chắn cũng đoán được hai kẻ này đang muốn làm cái gì.
Dám ở trước mặt bà mắt la mày lém với nhau, Võ Tắc Thiên vô cùng tức giận, bà dùng cây thước chặn giấy đập mạnh xuống bàn, “Bang”, một âm thanh chứa đầy uy lực vang lên khiến cho cả Tiết Hoài Nghĩa và Vi Đoàn Nhi sợ hãi run rẩy cúi đầu.
Võ Tắc Thiên chỉ vào Tiết Hoài Nghĩa rồi hét lên, ra lệnh cho thị vệ:
- Đêm hắn ra ngoài cho trẫm.
Vài tên thị vệ tiến đến khẽ đẩy Tiết Hoài Nghĩa, Tiết Hoài Nghĩa vẻ mặt xấu hổ, rồi lui nhanh. Vi Đoàn Nhi cũng sợ tới mức ngã quỵ xuống đất, Võ Tắc Thiên nhìn về phía ả rồi quát lớn:
- Ngươi và hắn còn dám câu kết với nhau à, cẩn thận không ta lột da ngươi đó!
- Nô tì không dám!
- Cút!
Võ Tắc Thiên hận là không thể tát lật mặt con tiện tì này, chỉ vì là thân phận hoàng đế nên bà đành nén lại cơn giận trong lòng.
Vi Đoàn Nhi bị dọa sợ đến mức mặt trắng bệch, ả vội vàng hấp tấp bước đi, Võ Tắc Thiên thở dài, tâm trạng mang đầy hờn giận, quá nhiều chuyện đang chất chứa trong nội tâm, chỉ có điều……. Võ Tắc Thiên giận tím mặt lẩm bẩm:
- Xem ra trẫm đã để hắn quá xấc láo rồi.
Bà lại hỏi ngự y Thẩm Nam Mậu đang đứng ngay trước cửa:
- Uyển Nhi sao rồi?
Thẩm Nam Mậu hướng về phía Võ Tắc Thiên bẩm báo về tình hình sức khỏe của Thượng Quan Uyển Nhi, vội vàng tiến lên phía trước nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, Thượng Quan xá nhân khi bị con báo vồ tới, vai trái bị móng vuốt sắc nhọn của nó quẹt qua làm bị thương, còn lại thì đều ổn.
- Trạng thái tinh thần thì sao?
Võ Tắc Thiên lại hỏi một cách đầy quan tâm.
Thẩm Nam Mậu bẩm:
- Thượng Quan xá nhân thực sự rất kiên nghị, nếu là người khác thì có lẽ đã sợ tới mức hồn xiêu phách lạc rồi. Nàng chỉ bị sợ hãi một chút, hiện giờ thần trí đã hoàn toàn bình thường, nàng còn nhờ thần chuyển lời tới Hoàng thượng rằng nàng ổn, Thánh thượng không cần quá lo lắng cho nàng
Võ Tắc Thiên vui mừng gật đầu nói:
- Để ta sẽ đi thăm hỏi tình hình sức khỏe của Uyển Nhi.
Trên chiếc bàn Võ Tắc Thiên thường ngồi làm việc có một quyển tấu, đây chính là bản tin chiến sự được ghi chép một cách tỉ mỉ về cuộc chiến của Đôn Hoàng vào mùa xuân, bà lật đến tờ thứ hai, trên mặt giấy được viết một hàng chữ rõ ràng, nghĩa sĩ Lý Trân đơn thương độc mã giết chết quân giặc Đột Quyết, đã lập nhiều chiến công cho Đôn Hoàng.
Trong phần báo cáo này đã năm lần nhắc đến cái tên Lý Trân, đây là do Cao Diên Phúc nói cho bà biết, Lý Trân từng lập nhiều chiến công trong cuộc chiến bảo vệ Đôn Hoàng, bà đã cho người đi tìm bằng được tin báo cáo này.
Hơn nữa Cao Diên Phúc còn nói cho bà biết, lúc trước ông ta phụng chỉ tới Đôn Hoàng đi sứ, đã bị bọn thám báo Thổ Phiên tập kích suýt nữa thì bỏ mạng, ông ta còn sống được đến lúc này cũng là do Lý Trân cứu, việc này Võ Tắc Thiên nghe Cao Diên Phúc báo cáo, nhưng thật không ngờ đến hôm nay trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, thanh niên này lại một lần nữa cứu mạng Thượng Quan Uyển Nhi.
Võ Tắc Thiên đánh một vòng tròn mực đỏ quanh cái tên Lý Trân rồi hỏi:
- Thị vệ Lý Trân tuyên vào đã tới chưa?
- Khởi bẩm, hắn đã ở ngoài cửa đợi khá lâu rồi.
Võ Tắc Thiên buông bút nói:
- Tuyên hắn vào yết kiến.
- Bệ hạ có chỉ, tuyên Thiên ngưu thị vệ Lý Trân vào yết kiến.
Không bao lâu sau khi giọng của tên thị vệ vừa dứt, Lý Trân dưới sự hộ tống của vài tên thị vệ bước vào trong lều lớn, ngay khi nãy hắn đã được một gã hoạn quan giảng giải những lễ nghi khi lần đầu tiên diện kiến Thánh thượng.
Đương kim Thiên tử là người cực kì chú ý đến lễ tiết, hơn nữa lại là người tinh tế nên ai có chút gì đó bất kính đều bị bà nhìn ra ngay.
Lý Trân cúi đầu đi vào lều lớn, hắn đã tìm được vạch màu hồng trên mặt thảm, theo lễ nghi thì hắn không được vượt quá khoảng cách từ vạch này tới chỗ Võ Tắc Thiên ngồi, nếu phạm phải điều này thì kiểu gì cũng bị đánh chết, bởi vậy hắn nhớ rất kĩ điều này.
Những lễ tiết cần chú ý thì thật là quá phiến phức, hắn cuối cùng rút ra một câu: “Lễ nhiều người không trách!”
Lý Trân tiến tới rồi quỳ xuống chắp tay thi lễ:
- Vi thần Lý Trân bái kiến Hoàng Đế Bệ Hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Võ Tắc Thiên cười tủm tỉm nói:
- Lý thị vệ miễn lễ, mau bình thân.
Lý Trân chậm rãi đứng lên, thối lui qua một bên đứng khoanh tay. Võ Tắc Thiên đánh giá về Lý Trân một cách rất cẩn thận, trước mặt bà Lý Trân đã bắn chết con báo để cứu Thượng Quan Uyển Nhi.
Sự tình đã qua nhưng Lý Trân bay người trong không trung rồi giương cung bắn tên một cách đầy tự nhiên phóng khoáng, đối mặt với con báo tinh thần của hắn bình tĩnh vững chắc tựa như núi, điều này để lại những ấn tượng cực kì sâu sắc cho Võ Tắc Thiên, khiến bà khắc ghi sâu trong đầu.
Loại vẻ đẹp kỹ năng võ thuật này làm bà cảm thấy vậy là quá đủ rồi, bà là nữ nhân, đối với những mỹ cảm này thì thật càng thêm phần tinh tế.
Người đứng trước mặt có dáng vẻ cao lớn trẻ tuổi và tỏ ra vô cùng cung kính nhưng những cảm xúc tinh tế của Võ Tắc Thiên có thể giúp bà hiểu thấu tâm can của Lý Trân.
Bộ dạng của Lý Trân không phải là quá toàn mĩ, làn da cũng không phải là quá trắng, thậm chí còn hơi đen đen, nhưng gương mặt góc cạnh vô cùng nam tính chứ không dã tính như Tiết Hoài Nghĩa.
Có lẽ lý do khiến Võ Tắc Thiên có thiện cảm với Lý Trân là đôi mắt, bà lại càng thích hơn nữa đó chính là Lý Trân không giống với những kẻ trẻ tuổi khác.
- Ngươi chính là người Sa Châu Đôn Hoàng?
- Vâng! Vi thần từ nhỏ đã sống và lớn lên ở Đôn Hoàng.
Lý Trân trả lời đầy bình tĩnh.
Võ Tắc Thiên đã xem qua lý lịch của hắn, người Đôn Hoàng, tổ phụ Lý Đan Bình là Bác sĩ Sa Châu Châu Học, môn đệ thư hương, song tôn tử lại cưỡi ngựa bắn cung rất tài.
Tuy nhiên Võ Tắc Thiên cũng không cảm thấy kì quái, Lý Trân xuất thân từ Lý thị Lũng Tây, gia tộc của hắn trước tới giờ sản sinh ra rất nhiều mãnh tướng, Lý Quảng lấy cưỡi ngựa bắn cung mà làm nên danh tiếng trong lịch sử há không phải là tổ tiên của Lý Trân hay sao?
Võ Tắc Thiên nở nụ cười hiền hậu rồi nói:
- Ngươi chính là người đã lập nhiều chiến công trong cuộc chiến bảo vệ Đôn Hoàng, đáng lẽ ra phải phong thưởng cho ngươi, nhưng mọi người lại không tìm thấy ngươi ở đâu cả, thật không ngờ ngươi lại ở ngay gần trẫm đây, hay là ngươi định đợi trẫm đến tìm ngươi để phong thưởng chăng?
Lý Trân hoảng sợ vội vàng nói:
- Vi thần không dám!
- Ngươi là con dân của trẫm, không gì là trẫm không thể phong thưởng cho ngươi cả, chỉ có điều hiện giờ huân quan cũng đã tràn lan rồi, đến những kẻ hào phú ở địa phương cũng có được danh phong Trụ Quốc thì ta tin rằng ngươi cũng không muốn cùng một giuộc với những kẻ như vậy.
Lời nói của Võ Tắc Thiên rất chậm rãi nhưng dường như từng lời từng chữ đi thấu vào tâm khảm của Lý Trân. Hắn thầm nghĩ hóa ra là Hoàng thượng cũng biết mình có tham gia vụ án Xá Lợi.
Nhưng Võ Tắc Thiên không nói tiếp tới việc Xá Lợi, chủ đề câu chuyện lập tức được chuyển, bà lại chậm rãi nói:
- Ngươi đã cứu Uyển Nhi một mạng, trẫm rất cảm kích, ngươi muốn trẫm phong thưởng cho ngươi như thế nào cứ nói?
Lý Trân lắc đầu nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, thần là Thiên Ngưu Bị Thân, việc cứu người là trách nhiệm và phận sự của thần, vì vậy không đòi hỏi bệ hạ phong thưởng gì.
Võ Tắc Thiên vui vẻ nói:
- Anh dũng giết giặc, vì nước báo ân, dũng cảm cứu Thượng Quan xá nhân, tận tâm với chức trách, nếu như trẫm không phong thưởng cho ngươi thì cũng đồng nghĩa với việc trẫm không làm tròn chức trách của mình rồi.
Võ Tắc Thiên khoanh tay rồi bước đi hai bước, trầm tư một lát rồi quay đầu nói:
- Lý Trân nghe phong!
Lý Trân tiến lên một bước rồi quỳ một gối xuống đất:
- Có vi thần!
Võ Tắc Thiên quay người nhìn hắn nói:
- Đôn Hoàng Lý Trân có công trong cuộc chiến bảo vệ biên cương, trẫm phong tước cho ngươi làm Khai quốc Huyện nam để ngợi khen những công lao của ngươi.
Trong lòng Lý Trân thực sự chấn động, không ngờ mình lại được phong tước vị, tuy rằng Khai quốc Huyện nam chỉ là tước vị cửu đẳng, tước vị tuy thấp nhưng tiền tài bổng lộc so với huân quan thì nhiều hơn nhiều.
Trong Thiên Ngưu Vệ cũng chỉ có tướng quân Võ Du Tự là được phong làm Khai quốc Huyện bá, hơn nữa Võ Tắc Thiên cũng vô cùng nghiêm túc trong việc lấy quân công đến trao tặng cho mình.
Lý Trân vội vàng chắp tay nói:
- Vi thần tạ ơn bệ hạ chi phong!
Võ Tắc Thiên ngồi xuống cười nói:
- Nhưng còn việc ngươi cứu Thượng Quan Uyển Nhi ta cũng nhất định phải ban thưởng, vậy trẫm ban thưởng ngươi cái gì đây?
Ánh mắt của bà dừng lại ở chiếc thước chặn giấy đặt ở trên bàn, đây là chiếc thước bạch ngọc mà bà vô cùng yêu quí, bà vốn là dự định sẽ thưởng cho Thượng Quan Uyển Nhi, vậy nếu người trẻ tuổi trước mặt này đã cứu Thượng Quan Uyển Nhi một mạng thì tại sao không tặng hắn phần thưởng này.
Võ Tắc Thiên lấy chiếc thước chặn giấy ra rồi đưa cho hắn:
- Đây là vật trẫm vô cùng yêu quí, bây giờ ban thưởng cho ngươi, hy vọng ngươi cũng giống như cây thước này, làm một bậc chính nhân quân tử và không làm trẫm thất vọng.
Một tên thái giám tiến lên tiếp nhận chiếc thước chặn giấy bằng bạch ngọc rồi chuyển cho Lý Trân, Lý Trân quì gối đưa hai tay lên cao đỡ lấy chiếc thước rồi trầm giọng nói:
- Vi thần tạ ơn bệ hạ, xin khắc ghi lời dặn dò của người.
Phong và thưởng đều đã có, Lý Trân đang chuẩn bị cáo lui nhưng Võ Tắc Thiên lại nói thêm một câu làm hắn thất kinh giật mình mà suýt chút nữa đánh rơi chiếc thước xuống đất.
Võ Tắc Thiên ánh mắt như đang cười, nhìn hắn chăm chú rồi nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi đến bên trẫm đảm nhiệm Thiên Ngưu Bị Thân của trẫm.
Lý Trân ngồi trong lán trầm tư suy nghĩ về những hậu quả sẽ đến với mình, Tiết Hoài Nghĩa đưa ra ý kiến đi săn, mục đích chẳng qua cũng chỉ là mượn cơ hội này để tiêu diệt Thượng Quan Uyển Nhi.
Dù cho bản thân đã mơ hồ cảm nhận được Vi Đoàn Nhi và Tiết Hoài Nghĩa có mưu đồ với nhau nhưng cũng không thể nào nghĩ tới khả năng bọn họ có thể lợi dụng mãnh thú để thực hiện mưu đồ của mình, cũng may là tỷ phu Tào Văn lúc ở Võ phủ bị mãnh thú làm cho kinh hãi, mới giúp Lý Trân sau khi gặp Võ Phù Dung đã hiểu ra vấn đề nhanh như vậy.
Tuy nhiên việc này cũng đã làm cho mối quan hệ của Võ Phù Dung và Tiết Hoài Nghĩa bị bại lộ, vấn đề hiện tại chính là hắn có muốn nhân cơ hội này mà vạch trần sự thật hay không mà thôi.
Dù nghĩ là như vậy nhưng lý trí nói cho hắn biết, trừ khi Võ Tắc Thiên chết tâm với Tiết Hoài Nghĩa, không thì hắn không thể có cơ hội lật đổ Tiết Hoài Nghĩa được mà ngược lại còn đưa mình vào tử địa.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên từ trong lều Võ Du Tự bước tới, Lý Trân vội vàng đứng dậy thi lễ.
Võ Du Tự cười rồi khoát tay nói:
- Mau ngồi xuống đi!
Lý Trân qua nét mặt của Võ Du Tự thì biết rằng bản thân không hề gây ra chuyện phiền phức gì, nếu không thì y đã ưu phiền mà đi tới rồi liên tục than thở, Võ Du Tự không phải là con người nham hiểm, có vấn đề gì cũng đều bộc bạch hết ra vẻ bề ngoài.
Võ Du Tự bước đến rồi ngồi đối diện với Lý Trân, y trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng của mọi người, không phải là cậu đi ra ngoài đi săn sao? Sao đúng lúc cấp bách lại có thể có mặt kịp thời vậy.
Đợi lát nữa có lẽ Thánh thượng sẽ đích thân đến hỏi người tên Lý Trân làm Thiên Ngưu Vệ Tướng quân, Võ Du Tự nhất định phải nắm rõ được mọi chi tiết của sự việc.
Lý Trân cười nói:
- Tướng quân đơn giản là muốn biết chân tướng hay là muốn nghe ta kẻ vắn tắt lại mọi chuyện?
Võ Du Tự nhìn sâu vào đôi mắt của Lý Trân rồi nói:
- Ngươi cứ nói tất cả những gì đã xảy ra đi, còn sự tình ẩn đằng sau ta không quan tâm.
- Nếu đã như vậy thì ty chức xin được thành thực bẩm báo!
Lý Trân liền kể lại cho Võ Du Tự nghe chuyện bọn hắn bị đàn sói tấn công trong rừng, rồi chuyện phát hiện ra những kẻ điều khiển đàn sói đó, đem tất cả kể lại một cách tỉ mỉ, chỉ duy có việc nhìn thấy Võ Phù Dung và Vi Đoàn Nhi là không nói ra mà thôi.
- Bởi vì ty chức nhìn thấy một hình nhân có cách trang điểm có nét giống với Thượng Quan xá nhân nên mới ý thức được Thượng Quan Uyển Nhi ắt sẽ gặp phải nguy hiểm, do đó tức tốc trở về và may sao vừa kịp cứu Thượng Quan xá nhân.
Trầm tư một lúc lâu, Võ Du Tự lắc đầu nói:
- Việc ngươi phát hiện ra kẻ có thể điều khiển những con thú tuyệt đối không được nói ra, nếu nói ra ta e rằng sẽ dẫn tới một cơn mưa máu, không biết bao nhiêu người vô tội sẽ phải đầu rơi máu chảy. Hãy nhớ kĩ việc ngươi trở về là do mệnh lệnh của ta, ta sẽ che chắn cho ngươi.
Lý Trân im lặng rồi gật đầu, kì thực đây cũng là điều hắn đang nghĩ tới.
Lúc này một gã thị vệ tiến vào và nói lớn:
- Võ tướng quân, Thánh thượng có khẩu dụ cho truyền Lý Trân tới gặp.
- Ta biết rồi, ngươi cứ lui ra đi!
- Nhớ kĩ lời ta vừa nói.
Võ Du Tự vỗ vỗ bờ vai Lý Trân rồi nói:
- Đừng cuống, cứ mặc kệ cho người ta nói gì thì nói, nhưng ta tin chắc rằng việc ngươi cứu Thượng Quan xá nhân sẽ làm cho Thánh thượng cảm thấy vô cùng cảm kích.
…
- Trong vòng trăm bước quanh Thánh thượng mà dám phóng tên, đó là tội chết. Hơn nữa đây là tội không thể dung thứ, nhất định phải xử tử kẻ này.
Ở đại trướng Kim Đỉnh, Tiết Hoài Nghĩa đang liều mạng thuyết phục Võ Tắc Thiên xử tử Lý Trân, trong lòng hắn thực sự cảm thấy vô cùng uất hận, kế hoạch hắn đã bố trí tỉ mỉ như vậy, chắc hẳn sẽ thành công vậy mà vào giây phút cuối cùng lại bị Lý Trân phá hỏng, vậy làm sao có thể không khiến hắn căm phẫn được cơ chứ, bởi vậy hắn vin vào cái cớ này để thuyết phục Võ Tắc Thiên xử Lý Trân.
Song Võ Tắc Thiên chỉ cúi đầu phê duyệt tấu chương mà không có bất cứ phản ứng nào trước lời thuyết phục của hắn, cứ như là bà không hề nghe thấy hắn nói gì vậy. Thấy vậy Vi Đoàn Nhi đang đứng phía sau cũng cảm thấy lo lắng, nàng rất hiểu tâm tư của Võ Tắc Thiên, hiện giờ không ban thưởng cho Lý Trân thì thôi, sao có thể xử trí hắn được.
Vi Đoàn Nhi liều mạng nhìn Tiết Hoài Nghĩa rồi nháy mắt, ra hiệu cho hắn không nên nói nữa, tuy nhiên Tiết Hoài Nghĩa giờ đã bị cơn giận dữ làm cho không còn tỉnh táo nữa, bởi vậy hắn sao có thể nhìn cái nháy mắt ra hiệu của Vi Đoàn Nhi.
Hắn không cam lòng, tiếp tục thuyết phục:
- Bệ hạ, chuyện này không thể để như thế này được, nếu bệ hạ không nghiêm trị hắn thì ắt sau này sẽ có nhiều người vi phạm điều cấm này, vậy đây chính là thích khách rồi.
- Khụ! Khụ!
Vi Đoàn Nhi rốt cục không kìm nổi, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Tiết Hoài Nghĩa lúc này mới như bừng tỉnh, hắn ngoái đầu nhìn Vi Đoàn Nhi song cũng không hiểu ý tứ của Vi Đoàn Nhi là như thế nào, hắn bèn quay người nháy mắt mấy cái, mấp máy môi khẽ hỏi Vi Đoàn Nhi xem nàng có ý gì?
Lúc này bỗng nhiên Võ Tắc Thiên hướng ánh mắt của mình lên, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Tiết Hoài Nghĩa, dù cho Vi Đoàn Nhi đang đứng ở sau lưng nhưng qua nét mặt của Tiết Hoài Nghĩa bà chắc chắn cũng đoán được hai kẻ này đang muốn làm cái gì.
Dám ở trước mặt bà mắt la mày lém với nhau, Võ Tắc Thiên vô cùng tức giận, bà dùng cây thước chặn giấy đập mạnh xuống bàn, “Bang”, một âm thanh chứa đầy uy lực vang lên khiến cho cả Tiết Hoài Nghĩa và Vi Đoàn Nhi sợ hãi run rẩy cúi đầu.
Võ Tắc Thiên chỉ vào Tiết Hoài Nghĩa rồi hét lên, ra lệnh cho thị vệ:
- Đêm hắn ra ngoài cho trẫm.
Vài tên thị vệ tiến đến khẽ đẩy Tiết Hoài Nghĩa, Tiết Hoài Nghĩa vẻ mặt xấu hổ, rồi lui nhanh. Vi Đoàn Nhi cũng sợ tới mức ngã quỵ xuống đất, Võ Tắc Thiên nhìn về phía ả rồi quát lớn:
- Ngươi và hắn còn dám câu kết với nhau à, cẩn thận không ta lột da ngươi đó!
- Nô tì không dám!
- Cút!
Võ Tắc Thiên hận là không thể tát lật mặt con tiện tì này, chỉ vì là thân phận hoàng đế nên bà đành nén lại cơn giận trong lòng.
Vi Đoàn Nhi bị dọa sợ đến mức mặt trắng bệch, ả vội vàng hấp tấp bước đi, Võ Tắc Thiên thở dài, tâm trạng mang đầy hờn giận, quá nhiều chuyện đang chất chứa trong nội tâm, chỉ có điều……. Võ Tắc Thiên giận tím mặt lẩm bẩm:
- Xem ra trẫm đã để hắn quá xấc láo rồi.
Bà lại hỏi ngự y Thẩm Nam Mậu đang đứng ngay trước cửa:
- Uyển Nhi sao rồi?
Thẩm Nam Mậu hướng về phía Võ Tắc Thiên bẩm báo về tình hình sức khỏe của Thượng Quan Uyển Nhi, vội vàng tiến lên phía trước nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, Thượng Quan xá nhân khi bị con báo vồ tới, vai trái bị móng vuốt sắc nhọn của nó quẹt qua làm bị thương, còn lại thì đều ổn.
- Trạng thái tinh thần thì sao?
Võ Tắc Thiên lại hỏi một cách đầy quan tâm.
Thẩm Nam Mậu bẩm:
- Thượng Quan xá nhân thực sự rất kiên nghị, nếu là người khác thì có lẽ đã sợ tới mức hồn xiêu phách lạc rồi. Nàng chỉ bị sợ hãi một chút, hiện giờ thần trí đã hoàn toàn bình thường, nàng còn nhờ thần chuyển lời tới Hoàng thượng rằng nàng ổn, Thánh thượng không cần quá lo lắng cho nàng
Võ Tắc Thiên vui mừng gật đầu nói:
- Để ta sẽ đi thăm hỏi tình hình sức khỏe của Uyển Nhi.
Trên chiếc bàn Võ Tắc Thiên thường ngồi làm việc có một quyển tấu, đây chính là bản tin chiến sự được ghi chép một cách tỉ mỉ về cuộc chiến của Đôn Hoàng vào mùa xuân, bà lật đến tờ thứ hai, trên mặt giấy được viết một hàng chữ rõ ràng, nghĩa sĩ Lý Trân đơn thương độc mã giết chết quân giặc Đột Quyết, đã lập nhiều chiến công cho Đôn Hoàng.
Trong phần báo cáo này đã năm lần nhắc đến cái tên Lý Trân, đây là do Cao Diên Phúc nói cho bà biết, Lý Trân từng lập nhiều chiến công trong cuộc chiến bảo vệ Đôn Hoàng, bà đã cho người đi tìm bằng được tin báo cáo này.
Hơn nữa Cao Diên Phúc còn nói cho bà biết, lúc trước ông ta phụng chỉ tới Đôn Hoàng đi sứ, đã bị bọn thám báo Thổ Phiên tập kích suýt nữa thì bỏ mạng, ông ta còn sống được đến lúc này cũng là do Lý Trân cứu, việc này Võ Tắc Thiên nghe Cao Diên Phúc báo cáo, nhưng thật không ngờ đến hôm nay trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, thanh niên này lại một lần nữa cứu mạng Thượng Quan Uyển Nhi.
Võ Tắc Thiên đánh một vòng tròn mực đỏ quanh cái tên Lý Trân rồi hỏi:
- Thị vệ Lý Trân tuyên vào đã tới chưa?
- Khởi bẩm, hắn đã ở ngoài cửa đợi khá lâu rồi.
Võ Tắc Thiên buông bút nói:
- Tuyên hắn vào yết kiến.
- Bệ hạ có chỉ, tuyên Thiên ngưu thị vệ Lý Trân vào yết kiến.
Không bao lâu sau khi giọng của tên thị vệ vừa dứt, Lý Trân dưới sự hộ tống của vài tên thị vệ bước vào trong lều lớn, ngay khi nãy hắn đã được một gã hoạn quan giảng giải những lễ nghi khi lần đầu tiên diện kiến Thánh thượng.
Đương kim Thiên tử là người cực kì chú ý đến lễ tiết, hơn nữa lại là người tinh tế nên ai có chút gì đó bất kính đều bị bà nhìn ra ngay.
Lý Trân cúi đầu đi vào lều lớn, hắn đã tìm được vạch màu hồng trên mặt thảm, theo lễ nghi thì hắn không được vượt quá khoảng cách từ vạch này tới chỗ Võ Tắc Thiên ngồi, nếu phạm phải điều này thì kiểu gì cũng bị đánh chết, bởi vậy hắn nhớ rất kĩ điều này.
Những lễ tiết cần chú ý thì thật là quá phiến phức, hắn cuối cùng rút ra một câu: “Lễ nhiều người không trách!”
Lý Trân tiến tới rồi quỳ xuống chắp tay thi lễ:
- Vi thần Lý Trân bái kiến Hoàng Đế Bệ Hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Võ Tắc Thiên cười tủm tỉm nói:
- Lý thị vệ miễn lễ, mau bình thân.
Lý Trân chậm rãi đứng lên, thối lui qua một bên đứng khoanh tay. Võ Tắc Thiên đánh giá về Lý Trân một cách rất cẩn thận, trước mặt bà Lý Trân đã bắn chết con báo để cứu Thượng Quan Uyển Nhi.
Sự tình đã qua nhưng Lý Trân bay người trong không trung rồi giương cung bắn tên một cách đầy tự nhiên phóng khoáng, đối mặt với con báo tinh thần của hắn bình tĩnh vững chắc tựa như núi, điều này để lại những ấn tượng cực kì sâu sắc cho Võ Tắc Thiên, khiến bà khắc ghi sâu trong đầu.
Loại vẻ đẹp kỹ năng võ thuật này làm bà cảm thấy vậy là quá đủ rồi, bà là nữ nhân, đối với những mỹ cảm này thì thật càng thêm phần tinh tế.
Người đứng trước mặt có dáng vẻ cao lớn trẻ tuổi và tỏ ra vô cùng cung kính nhưng những cảm xúc tinh tế của Võ Tắc Thiên có thể giúp bà hiểu thấu tâm can của Lý Trân.
Bộ dạng của Lý Trân không phải là quá toàn mĩ, làn da cũng không phải là quá trắng, thậm chí còn hơi đen đen, nhưng gương mặt góc cạnh vô cùng nam tính chứ không dã tính như Tiết Hoài Nghĩa.
Có lẽ lý do khiến Võ Tắc Thiên có thiện cảm với Lý Trân là đôi mắt, bà lại càng thích hơn nữa đó chính là Lý Trân không giống với những kẻ trẻ tuổi khác.
- Ngươi chính là người Sa Châu Đôn Hoàng?
- Vâng! Vi thần từ nhỏ đã sống và lớn lên ở Đôn Hoàng.
Lý Trân trả lời đầy bình tĩnh.
Võ Tắc Thiên đã xem qua lý lịch của hắn, người Đôn Hoàng, tổ phụ Lý Đan Bình là Bác sĩ Sa Châu Châu Học, môn đệ thư hương, song tôn tử lại cưỡi ngựa bắn cung rất tài.
Tuy nhiên Võ Tắc Thiên cũng không cảm thấy kì quái, Lý Trân xuất thân từ Lý thị Lũng Tây, gia tộc của hắn trước tới giờ sản sinh ra rất nhiều mãnh tướng, Lý Quảng lấy cưỡi ngựa bắn cung mà làm nên danh tiếng trong lịch sử há không phải là tổ tiên của Lý Trân hay sao?
Võ Tắc Thiên nở nụ cười hiền hậu rồi nói:
- Ngươi chính là người đã lập nhiều chiến công trong cuộc chiến bảo vệ Đôn Hoàng, đáng lẽ ra phải phong thưởng cho ngươi, nhưng mọi người lại không tìm thấy ngươi ở đâu cả, thật không ngờ ngươi lại ở ngay gần trẫm đây, hay là ngươi định đợi trẫm đến tìm ngươi để phong thưởng chăng?
Lý Trân hoảng sợ vội vàng nói:
- Vi thần không dám!
- Ngươi là con dân của trẫm, không gì là trẫm không thể phong thưởng cho ngươi cả, chỉ có điều hiện giờ huân quan cũng đã tràn lan rồi, đến những kẻ hào phú ở địa phương cũng có được danh phong Trụ Quốc thì ta tin rằng ngươi cũng không muốn cùng một giuộc với những kẻ như vậy.
Lời nói của Võ Tắc Thiên rất chậm rãi nhưng dường như từng lời từng chữ đi thấu vào tâm khảm của Lý Trân. Hắn thầm nghĩ hóa ra là Hoàng thượng cũng biết mình có tham gia vụ án Xá Lợi.
Nhưng Võ Tắc Thiên không nói tiếp tới việc Xá Lợi, chủ đề câu chuyện lập tức được chuyển, bà lại chậm rãi nói:
- Ngươi đã cứu Uyển Nhi một mạng, trẫm rất cảm kích, ngươi muốn trẫm phong thưởng cho ngươi như thế nào cứ nói?
Lý Trân lắc đầu nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, thần là Thiên Ngưu Bị Thân, việc cứu người là trách nhiệm và phận sự của thần, vì vậy không đòi hỏi bệ hạ phong thưởng gì.
Võ Tắc Thiên vui vẻ nói:
- Anh dũng giết giặc, vì nước báo ân, dũng cảm cứu Thượng Quan xá nhân, tận tâm với chức trách, nếu như trẫm không phong thưởng cho ngươi thì cũng đồng nghĩa với việc trẫm không làm tròn chức trách của mình rồi.
Võ Tắc Thiên khoanh tay rồi bước đi hai bước, trầm tư một lát rồi quay đầu nói:
- Lý Trân nghe phong!
Lý Trân tiến lên một bước rồi quỳ một gối xuống đất:
- Có vi thần!
Võ Tắc Thiên quay người nhìn hắn nói:
- Đôn Hoàng Lý Trân có công trong cuộc chiến bảo vệ biên cương, trẫm phong tước cho ngươi làm Khai quốc Huyện nam để ngợi khen những công lao của ngươi.
Trong lòng Lý Trân thực sự chấn động, không ngờ mình lại được phong tước vị, tuy rằng Khai quốc Huyện nam chỉ là tước vị cửu đẳng, tước vị tuy thấp nhưng tiền tài bổng lộc so với huân quan thì nhiều hơn nhiều.
Trong Thiên Ngưu Vệ cũng chỉ có tướng quân Võ Du Tự là được phong làm Khai quốc Huyện bá, hơn nữa Võ Tắc Thiên cũng vô cùng nghiêm túc trong việc lấy quân công đến trao tặng cho mình.
Lý Trân vội vàng chắp tay nói:
- Vi thần tạ ơn bệ hạ chi phong!
Võ Tắc Thiên ngồi xuống cười nói:
- Nhưng còn việc ngươi cứu Thượng Quan Uyển Nhi ta cũng nhất định phải ban thưởng, vậy trẫm ban thưởng ngươi cái gì đây?
Ánh mắt của bà dừng lại ở chiếc thước chặn giấy đặt ở trên bàn, đây là chiếc thước bạch ngọc mà bà vô cùng yêu quí, bà vốn là dự định sẽ thưởng cho Thượng Quan Uyển Nhi, vậy nếu người trẻ tuổi trước mặt này đã cứu Thượng Quan Uyển Nhi một mạng thì tại sao không tặng hắn phần thưởng này.
Võ Tắc Thiên lấy chiếc thước chặn giấy ra rồi đưa cho hắn:
- Đây là vật trẫm vô cùng yêu quí, bây giờ ban thưởng cho ngươi, hy vọng ngươi cũng giống như cây thước này, làm một bậc chính nhân quân tử và không làm trẫm thất vọng.
Một tên thái giám tiến lên tiếp nhận chiếc thước chặn giấy bằng bạch ngọc rồi chuyển cho Lý Trân, Lý Trân quì gối đưa hai tay lên cao đỡ lấy chiếc thước rồi trầm giọng nói:
- Vi thần tạ ơn bệ hạ, xin khắc ghi lời dặn dò của người.
Phong và thưởng đều đã có, Lý Trân đang chuẩn bị cáo lui nhưng Võ Tắc Thiên lại nói thêm một câu làm hắn thất kinh giật mình mà suýt chút nữa đánh rơi chiếc thước xuống đất.
Võ Tắc Thiên ánh mắt như đang cười, nhìn hắn chăm chú rồi nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi đến bên trẫm đảm nhiệm Thiên Ngưu Bị Thân của trẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.