Chương 300: Quần chúng phẫn nộ
Cao Nguyệt
08/04/2016
Tin tức Lai Tuấn Thần bởi vì Nội vệ Thống lĩnh Lý Trân tố giác mà bị giáng chức sớm đã truyền khắp Lạc Dương, nhất thời, Lý Trân đã trở thành hy vọng của vô số người giải oan, mấy ngàn người giải oan quỳ đầy trước ngoại công sở Nội vệ ở phường Khuyến Thiện, yêu cầu Lý Trân giúp đỡ bọn họ trình bày chi tiết oan tình.
Nhưng Lý Trân lại không có ra mặt, hắn sai Nội vệ Trưởng sử vừa mới thăng chức Dương Tín đi ra trấn an mọi người, cũng lệnh cho võ sĩ Nội vệ nhận thư khiếu nại người giải oan gửi, trên quảng trường, Dương Tín cao giọng nói với đám người đông nghìn nghịt:
- Các vị gửi thư khiếu nại chúng ta đã nhận, Lý Thống lĩnh sẽ sửa sang lại sau rồi cấp báo cho Thánh Thượng, tất cả mọi người trở về đi, tin tưởng lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, kẻ làm chuyện ác nhất định sẽ bị nghiêm trị.
Lúc Dương Tín và chúng Giáo Úy khuyên bảo lần nữa, mấy ngàn người giải oan đều lệ rơi rời đi, vài Nội vệ mang giỏ lớn làm bằng trúc chất đầy thư khiếu nại nói:
- Trưởng sử, nhiều thư khiếu nại như vậy, nên làm cái gì bây giờ?
Dương Tín thấy trong giỏ làm bằng trúc có chừng hơn một ngàn phong thư khiếu nại, không khỏi lắc đầu, thở dài nói:
- Trước mang vào trong đi đã.
Lúc này, Dương Tín thấy hơn mười người thị vệ cưỡi ngựa hộ vệ một chiếc xe ngựa nào đó chạy nhanh đến, dừng lại trước ngoại công sở Nội vệ, y vội vàng tiếp đón, chỉ thấy bên trong xe ngựa một cụ già đi ra, Dương Tín nhận ra, đó là Nội thị Cao Diên Phúc, y vội vàng tiến lên thi lễ:
- Tham kiến Phủ quân.
Cao Diên Phúc cười tủm tỉm hỏi:
- Lý Thống lĩnh có ở trong không?
- Thống lĩnh có, mời Phủ quân đi theo ta.
Cao Diên Phúc lại thấy vài tên võ sĩ Nội vệ mang giỏ lớn làm bằng trúc, không khỏi tò mò hỏi:
- Trong này là cái gì?
- Đây là thư khiếu nại vừa rồi người giải oan gửi, cầu Thống lĩnh của bọn ta thay bọn họ làm chủ.
Cao Diên Phúc mỉm cười:
- Nếu Lai Tuấn Thần bị lật đổ, chỉ sợ Thống lĩnh của ngươi sẽ trở thành ân công của vô số người, trở thành anh hùng của người dân Lạc Dương, cũng không biết hắn có chuẩn bị tâm lý này hay không.
- Thống lĩnh của ta cũng đã rất phiền não rồi, Phủ quân mời vào đi.
Hai người đi vào công sở, đi tới trước quan phòng của Lý Trân, chỉ thấy cửa quan phòng mở, bên trong có lộ ra ngọn đèn lớn, Dương Tín cao giọng nói:
- Lý Thống lĩnh, Cao phủ quân đến.
Một lát, Lý Trân ra đón, vội vàng thi lễ nói:
- Phủ quân sao lại đích thân đến đây, thật không dám nhận.
- Không có gì, ta vừa lúc có chuyện, thuận tiện tới thăm ngươi một chút.
- Phủ quân mời vào.
Lý Trân vội vàng mời Cao Diên Phúc vào quan phòng, lúc này, Dương Tín thấp giọng nói:
- Thống lĩnh, bên này còn có ——
Lý Trân thấy giỏ lớn tràn đầy thư khiếu nại, không khỏi cười khổ một tiếng, nói với Dương Tín nói:
- Thỉnh cầu Trưởng sử thay ta sửa sang lại một chút, sau đó ta đi giao cho Đại Lý Tự.
- Ty chức hiểu rồi.
Dương Tín vung tay lên, cùng dẫn theo mọi người đi về hướng quan phòng của mình. Lý Trân lúc này mới đi vào phòng, Cao Diên Phúc khẽ cười nói:
- Ngươi xử trí rất tốt, thư khiếu nại giải oan đó ngươi có thể nhận lấy, nhưng ngươi không có quyền hỏi đến, giao cho Đại Lý Tự là hành động sáng suốt.
Lý Trân thở dài:
- Không nghĩ tới một Lai Tuấn Thần nho nhỏ nhưng lại khiến dư luận xôn xao, Thánh Thượng biết chuyện này không?
Cao Diên Phúc gật gật đầu:
- Có tả hữu Thập di đã bẩm báo cho Người rồi, tuy nhiên Thánh Thượng cũng không có tỏ thái độ gì.
Hai người ngồi xuống, trà cùng dâng lên cho bọn họ, Cao Diên Phúc lúc này mới chậm rãi nói:
- Ta kỳ thật nhận lệnh Thánh Thượng tới tìm ngươi.
Lý Trân cả kinh, liền vội vàng hỏi:
- Thánh Thượng nói như thế nào?
- Thánh Thượng nói, ngươi đúng là rất có năng lực, có thể trở thành trụ cột Đại Đường, tuy nhiên Người hy vọng ngươi chú ý nhiều hơn con đường trước mắt.
Lý Trân đã trầm mặc một lát, lại hỏi:
- Phủ quân có thể nói thẳng?
Cao Diên Phúc cười nói: - Thánh Thượng cũng không có nói rõ, Người nói như vậy, nhưng hiểu được lời nói đó đã rất hiếm thấy, năm đó bà hy vọng Thái Bình công chúa có thể trở thành người cân bằng giữa người Lý thị và Võ thị, nhưng bà cũng không nói, hơn nữa lại gả Thái Bình công chúa cho Võ Du Kỵ, khiến Thái Bình công chúa tự mình lĩnh ngộ, Thánh Thượng để cho ta tới nói cho ngươi biết, cũng là bởi vì bà biết quan hệ của ta và ngươi khá đặc biệt.
Lý Trân trầm tư chốc lát nói:
- Thánh Thượng là khuyên nhủ ta không nên quá thân cận đi lại với Lý thị.
Cao Diên Phúc mỉm cười:
- Ngươi rất thông minh, Thánh Thượng chính là có ý tứ này, kỳ thật bà đã sớm biết mặt kim bài kia là giả, bà cũng biết kim bài của Lý Quang Thuận đích thực ở chỗ ngươi, bà chỉ giả bộ hồ đồ không biết thôi.
Lý Trân ngạc nhiên:
-Thế là sao?
- Ta không phải đã nói qua cho ngươi rồi sao? BÀ muốn chính là cân bằng, vừa không thể Lý cường Võ yếu, cũng không thể một lưới bắt hết Lý thị, Võ Thừa Tự bị lưu đày, cũng đã định trước Lý Nguyên Gia khó lòng thoát chết, kỳ thật diệt trừ Lý Nguyên Gia cũng đã cân bằng, chỉ có điều Lai Tuấn Thần rất ngu xuẩn, không thể lĩnh hội ý tứ thật sự của Thánh Thượng, kết quả một lòng một dạ phải đào bằng được Hưng Đường Hội, có thể nào không khiến Thánh Thượng căm tức?
- Nhưng Thánh Thượng cũng chỉ là hơi thi hành trừng phạt thôi, cách chức Lai Tuấn Thần làm Đồng Châu Tham quân, ta nhìn không ra bà căm tức như thế nào?
Cao Diên Phúc có thể hiểu được bất mãn của Lý Trân, cười nói:
- Bà là đế vương, chắc hẳn sẽ không suy xét cái gì thiện ác, bà sẽ chỉ xem xét năng lực hạ thần có trung thành và tận tâm đối với bà hay không. Lai Tuấn Thần đã làm nhiều chuyện sai trái, nhưng gã đối với Thánh Thượng đều trung thành và tận tâm, đồng thời cũng vô cùng có năng lực, chính là vì hai điểm này, Thánh Thượng mới phát giác được gã còn có thể có chỗ hữu dụng.
Lý Trân rất bất đắc dĩ nói:
- Phủ quân là có ý nói, ta rất khó lật đổ Lai Tuấn Thần, đúng không?
- Chuyện này không nhất định, nếu cả triều đều lên tiếng kêu giết, Thánh Thượng cũng sẽ không vì một người đắc tội văn võ cả triều đình.
Lý Trân gật đầu:
- Chúng ta nói chuyện này sau, nếu Thánh Thượng không hy vọng ta cùng Lý thị đi lại quá thân cận, ta đây nên làm gì bây giờ? Phủ quân có thể dạy ta không?
Cao Diên Phúc lấy một cái lọ sáp đưa cho hắn:
- Cái này ngươi nhận lấy trước, đừng vội xem, và có một ngày ta bị giáng chức rời khỏi hoàng cung, ngươi hãy mở nó, liền biết mình nên làm như thế nào rồi.
Lý Trân giật mình kinh hãi:
- Phủ quân phạm phải chuyện gì sao?
Cao Diên Phúc lắc đầu, cười khổ nói:
- Kỳ thật ta giống như ngươi, cùng Lý thị đi lại quá gần, có nhân tất có quả, ta đưa Lực Sĩ đi bồi Lâm Truy Vương đọc sách, chỉ biết sẽ có một ngày như vậy, vậy cũng là ta nên trả giá cao thôi.
Lạc Dương phường Đại Đồng có một tòa nhà lớn ước chừng ba mươi mẫu đất, nơi này là phủ trạch của Đại Lý Tự khanh Lý Nguyên Tố, Lý Nguyên Tố là đệ đệ của Tướng quốc Trung thư lệnh Lý Kính Huyền, là người ngay thẳng chính trực, lúc Lai Tuấn Thần khởi xướng án Lý Nguyên Gia thông đồng lén lút, ông cũng bị vu cáo hãm hại, bị bỏ tù, đã chịu khổ hình của Lai Tuấn Thần, nhưng rất nhanh ông liền được Võ Tắc Thiên hạ chỉ thả ra, phục nguyên chức quan.
Bởi vì ở trong ngục bị thương, trong khoảng thời gian này Lý Nguyên Tố luôn luôn ở trong nhà tĩnh dưỡng, không vào triều, Lý Nguyên Tố hai ngày trước cũng nghe nói Lai Tuấn Thần vì một chuyện bị giáng chức làm Đồng Châu Tham quân, ông rất là hưng phấn, uống đến say mèm để ăn mừng.
Lúc này, Lý Nguyên Tố đang ngồi trong phòng đọc sách, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ nghe con thứ Lý Bình ở ngoài cửa nói:
- Phụ thân, Binh quan Tôn Thị lang đến.
Lý Nguyên Tố ngẩn ra, đây là Binh bộ Thị lang Tôn Nguyên Hanh đến đây, ông và Tôn Nguyên Hanh giao tình cũng không sâu, hơn nữa Tôn Nguyên Hanh trước đó cũng không có hẹn trước, sao lại bỗng nhiên tới cửa thăm hỏi, tất nhiên là có chuyện gì, ông vội vàng phân phó nói:
- Mời y đến ngoại thư phòng của ta ngồi tạm, ta lập tức đến ngay.
Lý Nguyên Tố thay đổi một bộ quần áo, lúc này mới không chút hoang mang hướng ra phía ngoài thư phòng đi đến, vào cửa thư phòng, Lý Nguyên Tố cười nói:
- Đã khiến Tôn Thị lang đợi lâu.
Tôn Nguyên Hanh vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Là ta đường đột tới cửa thăm hỏi, có thất lễ, mong rằng Lý Tự Khanh rộng lượng tha thứ.
- Không cần phải khách khí, mời ngồi.
Lý Nguyên Tố mời Tôn Nguyên Hanh ngồi xuống, lại sai thị nữ dâng trà, Tôn Nguyên Hanh thân thiết hỏi han:
- Lý Tự Khanh sức khỏe như thế nào, có tốt hay không?
- Đa tạ đã quan tâm, ta đã hoàn toàn bình phục, chuẩn bị mai kia bắt đầu vào triều.
- Bình phục là tốt rồi, ai cũng thương Lý tướng quốc và Tô tướng quốc bị Lai Tuấn Thần vu cáo hãm hại, nghe nói Lý tướng quốc bị giáng chức làm Nam khách Huyện Úy, về sau, Thánh Thượng lại hạ chỉ sửa phong ông ấy làm Giám sát Ngự Sử, nhưng ông ấy tuổi tác đã cao, nửa đường ngã bệnh, cũng không biết có thể sống qua kiếp nạn này hay không.
Lý Nguyên Tố biết Tôn Nguyên Hanh luôn bất hòa với Lý Đức Chiêu, hôm nay nói lời này chưa chắc là thật tâm, ông chỉ cười cười, không nói gì.
Lúc này, Tôn Nguyên Hanh lấy ra một cuốn trục, thấp giọng nói:
- Lâu tướng quốc cho rằng Lai Tuấn Thần khi quân phạm thượng, vu cáo hãm hại hoàng tộc, lại chỉ bị giáng chức truất Đồng Châu, tội xử quá nhẹ, không đủ để răn đe quan lại, liền muốn khởi xướng các quan lại thỉnh nguyện, yêu cầu Thánh Thượng truy cứu tội trạng Lai Tuấn Thần, chấn chỉnh triều cương, đây là thỉnh nguyện thư, đã có hơn một trăm quan viên kí tên.
Lý Nguyên Tố lập tức thấy hứng thú, vội vàng tiếp nhận quyển trục, chậm rãi mở ra, quả nhiên là tướng quốc Lâu Sư Đức khởi xướng thỉnh nguyện thư truy cứu tội trạng Lai Tuấn Thần, trên có ký đầy tên các quan viên, đầu tiên chính là Lâu Sư Đức, tiếp theo là Tông Sở Khách.
Nhìn đến một đống chữ viết mạnh mẽ, đều là không chút do dự ký tên, Lý Nguyên Tố trong lòng cảm động hết sức, ông không hỏi nhiều cái gì, lập tức cầm bút kí tên mình.
- Tôn Thị lang còn muốn tìm những đại thần khác sao?
- Sẽ tìm một số, gom đủ hai trăm trọng thần dâng lên Thánh Thượng được rồi.
Lý Nguyên Tố gật gật đầu, thành khẩn nói với Tôn Nguyên Hanh:
- Thật sự là vất vả cho Thị lang rồi.
Tôn Nguyên Hanh thu hồi quyển trục, đứng dậy chắp tay cười nói:
- Ta còn muốn đi đến nhà những đại thần khác, sẽ không quấy rầy Lý Tự Khanh, hôm nào lại tới bái phỏng Lý Tự Khanh.
Lúc này đây, Lý Nguyên Tố tự mình tiễn y ra cửa phủ, đứng nhìn xe ngựa của y đi xa, Lý Nguyên Tố thở dài, không biết các đại thần thỉnh cầu như thế, Thánh Thượng có thể sửa dây cung dễ đứt hay không.
Bên trong phủ Thái Bình công chúa, Cao Tiễn ở bên ngoài thư phòng chờ giây lát, chỉ thấy trượng phu của Thái Bình công chúa Võ Du Kỵ cáo từ đi ra, hai người vừa lúc mặt đối mặt, Cao Tiễn lập tức có chút xấu hổ, hắn và Thái Bình công chúa quan hệ mập mờ cả phủ đều biết, nói vậy Võ Du Kỵ cũng biết, chỉ có điều mọi người chưa bao giờ gặp mặt, nên cũng không có cảm nhận trực tiếp.
Nhưng hôm nay ở trước thư phòng tình cờ gặp, thực tại khiến Cao Tiễn từng đợt mặt đỏ, kỳ thật Cao Tiễn cũng chỉ muốn thoát khỏi loại quan hệ này với Thái Bình công chúa, nhưng Thái Bình công chúa nắm bắt tiền đồ của hắn, khiến cho hắn không thể không cúi đầu.
- Ty chức tham kiến Phò mã.
Cao Tiễn vội vàng thi lễ, cũng cúi đầu, không dám đối diện với Võ Du Kỵ.
Thê tử chứa có nhiều nhân tình Võ Du Kỵ đương nhiên biết, chỉ có điều hắn trời sinh tính yếu đuối, sợ hãi chọc giận tới Thánh Thượng, cho nên tận lực giả bộ hồ đồ thôi.
Hơn nữa chính hắn cũng có ái thiếp, mọi người đều không thấy đó là chuyện lạ,không xâm phạm lẫn nhau, ở bên trong phủ thê tử chứa nhiều tình nhân ở, Võ Du Kỵ duy chỉ có đối với Cao Tiễn để mắt, ít nhất Cao Tiễn không có nông cạn thô lỗ như vậy, coi như biết lễ hiểu chuyện.
Võ Du Kỵ cũng không nói thêm gì, vỗ vỗ bả vai Cao Tiễn, bước nhanh đi rồi, Cao Tiễn nhìn Võ Du Kỵ đi xa bối cảnh, trong lòng của hắn bỗng nhiên phát lên một trận loại tình cảm áy náy mãnh liệt, hắn âm thầm báo cho chính mình, không thể lại cùng Thái Bình công chúa có bất kỳ quan hệ nào.
Nhưng Lý Trân lại không có ra mặt, hắn sai Nội vệ Trưởng sử vừa mới thăng chức Dương Tín đi ra trấn an mọi người, cũng lệnh cho võ sĩ Nội vệ nhận thư khiếu nại người giải oan gửi, trên quảng trường, Dương Tín cao giọng nói với đám người đông nghìn nghịt:
- Các vị gửi thư khiếu nại chúng ta đã nhận, Lý Thống lĩnh sẽ sửa sang lại sau rồi cấp báo cho Thánh Thượng, tất cả mọi người trở về đi, tin tưởng lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, kẻ làm chuyện ác nhất định sẽ bị nghiêm trị.
Lúc Dương Tín và chúng Giáo Úy khuyên bảo lần nữa, mấy ngàn người giải oan đều lệ rơi rời đi, vài Nội vệ mang giỏ lớn làm bằng trúc chất đầy thư khiếu nại nói:
- Trưởng sử, nhiều thư khiếu nại như vậy, nên làm cái gì bây giờ?
Dương Tín thấy trong giỏ làm bằng trúc có chừng hơn một ngàn phong thư khiếu nại, không khỏi lắc đầu, thở dài nói:
- Trước mang vào trong đi đã.
Lúc này, Dương Tín thấy hơn mười người thị vệ cưỡi ngựa hộ vệ một chiếc xe ngựa nào đó chạy nhanh đến, dừng lại trước ngoại công sở Nội vệ, y vội vàng tiếp đón, chỉ thấy bên trong xe ngựa một cụ già đi ra, Dương Tín nhận ra, đó là Nội thị Cao Diên Phúc, y vội vàng tiến lên thi lễ:
- Tham kiến Phủ quân.
Cao Diên Phúc cười tủm tỉm hỏi:
- Lý Thống lĩnh có ở trong không?
- Thống lĩnh có, mời Phủ quân đi theo ta.
Cao Diên Phúc lại thấy vài tên võ sĩ Nội vệ mang giỏ lớn làm bằng trúc, không khỏi tò mò hỏi:
- Trong này là cái gì?
- Đây là thư khiếu nại vừa rồi người giải oan gửi, cầu Thống lĩnh của bọn ta thay bọn họ làm chủ.
Cao Diên Phúc mỉm cười:
- Nếu Lai Tuấn Thần bị lật đổ, chỉ sợ Thống lĩnh của ngươi sẽ trở thành ân công của vô số người, trở thành anh hùng của người dân Lạc Dương, cũng không biết hắn có chuẩn bị tâm lý này hay không.
- Thống lĩnh của ta cũng đã rất phiền não rồi, Phủ quân mời vào đi.
Hai người đi vào công sở, đi tới trước quan phòng của Lý Trân, chỉ thấy cửa quan phòng mở, bên trong có lộ ra ngọn đèn lớn, Dương Tín cao giọng nói:
- Lý Thống lĩnh, Cao phủ quân đến.
Một lát, Lý Trân ra đón, vội vàng thi lễ nói:
- Phủ quân sao lại đích thân đến đây, thật không dám nhận.
- Không có gì, ta vừa lúc có chuyện, thuận tiện tới thăm ngươi một chút.
- Phủ quân mời vào.
Lý Trân vội vàng mời Cao Diên Phúc vào quan phòng, lúc này, Dương Tín thấp giọng nói:
- Thống lĩnh, bên này còn có ——
Lý Trân thấy giỏ lớn tràn đầy thư khiếu nại, không khỏi cười khổ một tiếng, nói với Dương Tín nói:
- Thỉnh cầu Trưởng sử thay ta sửa sang lại một chút, sau đó ta đi giao cho Đại Lý Tự.
- Ty chức hiểu rồi.
Dương Tín vung tay lên, cùng dẫn theo mọi người đi về hướng quan phòng của mình. Lý Trân lúc này mới đi vào phòng, Cao Diên Phúc khẽ cười nói:
- Ngươi xử trí rất tốt, thư khiếu nại giải oan đó ngươi có thể nhận lấy, nhưng ngươi không có quyền hỏi đến, giao cho Đại Lý Tự là hành động sáng suốt.
Lý Trân thở dài:
- Không nghĩ tới một Lai Tuấn Thần nho nhỏ nhưng lại khiến dư luận xôn xao, Thánh Thượng biết chuyện này không?
Cao Diên Phúc gật gật đầu:
- Có tả hữu Thập di đã bẩm báo cho Người rồi, tuy nhiên Thánh Thượng cũng không có tỏ thái độ gì.
Hai người ngồi xuống, trà cùng dâng lên cho bọn họ, Cao Diên Phúc lúc này mới chậm rãi nói:
- Ta kỳ thật nhận lệnh Thánh Thượng tới tìm ngươi.
Lý Trân cả kinh, liền vội vàng hỏi:
- Thánh Thượng nói như thế nào?
- Thánh Thượng nói, ngươi đúng là rất có năng lực, có thể trở thành trụ cột Đại Đường, tuy nhiên Người hy vọng ngươi chú ý nhiều hơn con đường trước mắt.
Lý Trân đã trầm mặc một lát, lại hỏi:
- Phủ quân có thể nói thẳng?
Cao Diên Phúc cười nói: - Thánh Thượng cũng không có nói rõ, Người nói như vậy, nhưng hiểu được lời nói đó đã rất hiếm thấy, năm đó bà hy vọng Thái Bình công chúa có thể trở thành người cân bằng giữa người Lý thị và Võ thị, nhưng bà cũng không nói, hơn nữa lại gả Thái Bình công chúa cho Võ Du Kỵ, khiến Thái Bình công chúa tự mình lĩnh ngộ, Thánh Thượng để cho ta tới nói cho ngươi biết, cũng là bởi vì bà biết quan hệ của ta và ngươi khá đặc biệt.
Lý Trân trầm tư chốc lát nói:
- Thánh Thượng là khuyên nhủ ta không nên quá thân cận đi lại với Lý thị.
Cao Diên Phúc mỉm cười:
- Ngươi rất thông minh, Thánh Thượng chính là có ý tứ này, kỳ thật bà đã sớm biết mặt kim bài kia là giả, bà cũng biết kim bài của Lý Quang Thuận đích thực ở chỗ ngươi, bà chỉ giả bộ hồ đồ không biết thôi.
Lý Trân ngạc nhiên:
-Thế là sao?
- Ta không phải đã nói qua cho ngươi rồi sao? BÀ muốn chính là cân bằng, vừa không thể Lý cường Võ yếu, cũng không thể một lưới bắt hết Lý thị, Võ Thừa Tự bị lưu đày, cũng đã định trước Lý Nguyên Gia khó lòng thoát chết, kỳ thật diệt trừ Lý Nguyên Gia cũng đã cân bằng, chỉ có điều Lai Tuấn Thần rất ngu xuẩn, không thể lĩnh hội ý tứ thật sự của Thánh Thượng, kết quả một lòng một dạ phải đào bằng được Hưng Đường Hội, có thể nào không khiến Thánh Thượng căm tức?
- Nhưng Thánh Thượng cũng chỉ là hơi thi hành trừng phạt thôi, cách chức Lai Tuấn Thần làm Đồng Châu Tham quân, ta nhìn không ra bà căm tức như thế nào?
Cao Diên Phúc có thể hiểu được bất mãn của Lý Trân, cười nói:
- Bà là đế vương, chắc hẳn sẽ không suy xét cái gì thiện ác, bà sẽ chỉ xem xét năng lực hạ thần có trung thành và tận tâm đối với bà hay không. Lai Tuấn Thần đã làm nhiều chuyện sai trái, nhưng gã đối với Thánh Thượng đều trung thành và tận tâm, đồng thời cũng vô cùng có năng lực, chính là vì hai điểm này, Thánh Thượng mới phát giác được gã còn có thể có chỗ hữu dụng.
Lý Trân rất bất đắc dĩ nói:
- Phủ quân là có ý nói, ta rất khó lật đổ Lai Tuấn Thần, đúng không?
- Chuyện này không nhất định, nếu cả triều đều lên tiếng kêu giết, Thánh Thượng cũng sẽ không vì một người đắc tội văn võ cả triều đình.
Lý Trân gật đầu:
- Chúng ta nói chuyện này sau, nếu Thánh Thượng không hy vọng ta cùng Lý thị đi lại quá thân cận, ta đây nên làm gì bây giờ? Phủ quân có thể dạy ta không?
Cao Diên Phúc lấy một cái lọ sáp đưa cho hắn:
- Cái này ngươi nhận lấy trước, đừng vội xem, và có một ngày ta bị giáng chức rời khỏi hoàng cung, ngươi hãy mở nó, liền biết mình nên làm như thế nào rồi.
Lý Trân giật mình kinh hãi:
- Phủ quân phạm phải chuyện gì sao?
Cao Diên Phúc lắc đầu, cười khổ nói:
- Kỳ thật ta giống như ngươi, cùng Lý thị đi lại quá gần, có nhân tất có quả, ta đưa Lực Sĩ đi bồi Lâm Truy Vương đọc sách, chỉ biết sẽ có một ngày như vậy, vậy cũng là ta nên trả giá cao thôi.
Lạc Dương phường Đại Đồng có một tòa nhà lớn ước chừng ba mươi mẫu đất, nơi này là phủ trạch của Đại Lý Tự khanh Lý Nguyên Tố, Lý Nguyên Tố là đệ đệ của Tướng quốc Trung thư lệnh Lý Kính Huyền, là người ngay thẳng chính trực, lúc Lai Tuấn Thần khởi xướng án Lý Nguyên Gia thông đồng lén lút, ông cũng bị vu cáo hãm hại, bị bỏ tù, đã chịu khổ hình của Lai Tuấn Thần, nhưng rất nhanh ông liền được Võ Tắc Thiên hạ chỉ thả ra, phục nguyên chức quan.
Bởi vì ở trong ngục bị thương, trong khoảng thời gian này Lý Nguyên Tố luôn luôn ở trong nhà tĩnh dưỡng, không vào triều, Lý Nguyên Tố hai ngày trước cũng nghe nói Lai Tuấn Thần vì một chuyện bị giáng chức làm Đồng Châu Tham quân, ông rất là hưng phấn, uống đến say mèm để ăn mừng.
Lúc này, Lý Nguyên Tố đang ngồi trong phòng đọc sách, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ nghe con thứ Lý Bình ở ngoài cửa nói:
- Phụ thân, Binh quan Tôn Thị lang đến.
Lý Nguyên Tố ngẩn ra, đây là Binh bộ Thị lang Tôn Nguyên Hanh đến đây, ông và Tôn Nguyên Hanh giao tình cũng không sâu, hơn nữa Tôn Nguyên Hanh trước đó cũng không có hẹn trước, sao lại bỗng nhiên tới cửa thăm hỏi, tất nhiên là có chuyện gì, ông vội vàng phân phó nói:
- Mời y đến ngoại thư phòng của ta ngồi tạm, ta lập tức đến ngay.
Lý Nguyên Tố thay đổi một bộ quần áo, lúc này mới không chút hoang mang hướng ra phía ngoài thư phòng đi đến, vào cửa thư phòng, Lý Nguyên Tố cười nói:
- Đã khiến Tôn Thị lang đợi lâu.
Tôn Nguyên Hanh vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Là ta đường đột tới cửa thăm hỏi, có thất lễ, mong rằng Lý Tự Khanh rộng lượng tha thứ.
- Không cần phải khách khí, mời ngồi.
Lý Nguyên Tố mời Tôn Nguyên Hanh ngồi xuống, lại sai thị nữ dâng trà, Tôn Nguyên Hanh thân thiết hỏi han:
- Lý Tự Khanh sức khỏe như thế nào, có tốt hay không?
- Đa tạ đã quan tâm, ta đã hoàn toàn bình phục, chuẩn bị mai kia bắt đầu vào triều.
- Bình phục là tốt rồi, ai cũng thương Lý tướng quốc và Tô tướng quốc bị Lai Tuấn Thần vu cáo hãm hại, nghe nói Lý tướng quốc bị giáng chức làm Nam khách Huyện Úy, về sau, Thánh Thượng lại hạ chỉ sửa phong ông ấy làm Giám sát Ngự Sử, nhưng ông ấy tuổi tác đã cao, nửa đường ngã bệnh, cũng không biết có thể sống qua kiếp nạn này hay không.
Lý Nguyên Tố biết Tôn Nguyên Hanh luôn bất hòa với Lý Đức Chiêu, hôm nay nói lời này chưa chắc là thật tâm, ông chỉ cười cười, không nói gì.
Lúc này, Tôn Nguyên Hanh lấy ra một cuốn trục, thấp giọng nói:
- Lâu tướng quốc cho rằng Lai Tuấn Thần khi quân phạm thượng, vu cáo hãm hại hoàng tộc, lại chỉ bị giáng chức truất Đồng Châu, tội xử quá nhẹ, không đủ để răn đe quan lại, liền muốn khởi xướng các quan lại thỉnh nguyện, yêu cầu Thánh Thượng truy cứu tội trạng Lai Tuấn Thần, chấn chỉnh triều cương, đây là thỉnh nguyện thư, đã có hơn một trăm quan viên kí tên.
Lý Nguyên Tố lập tức thấy hứng thú, vội vàng tiếp nhận quyển trục, chậm rãi mở ra, quả nhiên là tướng quốc Lâu Sư Đức khởi xướng thỉnh nguyện thư truy cứu tội trạng Lai Tuấn Thần, trên có ký đầy tên các quan viên, đầu tiên chính là Lâu Sư Đức, tiếp theo là Tông Sở Khách.
Nhìn đến một đống chữ viết mạnh mẽ, đều là không chút do dự ký tên, Lý Nguyên Tố trong lòng cảm động hết sức, ông không hỏi nhiều cái gì, lập tức cầm bút kí tên mình.
- Tôn Thị lang còn muốn tìm những đại thần khác sao?
- Sẽ tìm một số, gom đủ hai trăm trọng thần dâng lên Thánh Thượng được rồi.
Lý Nguyên Tố gật gật đầu, thành khẩn nói với Tôn Nguyên Hanh:
- Thật sự là vất vả cho Thị lang rồi.
Tôn Nguyên Hanh thu hồi quyển trục, đứng dậy chắp tay cười nói:
- Ta còn muốn đi đến nhà những đại thần khác, sẽ không quấy rầy Lý Tự Khanh, hôm nào lại tới bái phỏng Lý Tự Khanh.
Lúc này đây, Lý Nguyên Tố tự mình tiễn y ra cửa phủ, đứng nhìn xe ngựa của y đi xa, Lý Nguyên Tố thở dài, không biết các đại thần thỉnh cầu như thế, Thánh Thượng có thể sửa dây cung dễ đứt hay không.
Bên trong phủ Thái Bình công chúa, Cao Tiễn ở bên ngoài thư phòng chờ giây lát, chỉ thấy trượng phu của Thái Bình công chúa Võ Du Kỵ cáo từ đi ra, hai người vừa lúc mặt đối mặt, Cao Tiễn lập tức có chút xấu hổ, hắn và Thái Bình công chúa quan hệ mập mờ cả phủ đều biết, nói vậy Võ Du Kỵ cũng biết, chỉ có điều mọi người chưa bao giờ gặp mặt, nên cũng không có cảm nhận trực tiếp.
Nhưng hôm nay ở trước thư phòng tình cờ gặp, thực tại khiến Cao Tiễn từng đợt mặt đỏ, kỳ thật Cao Tiễn cũng chỉ muốn thoát khỏi loại quan hệ này với Thái Bình công chúa, nhưng Thái Bình công chúa nắm bắt tiền đồ của hắn, khiến cho hắn không thể không cúi đầu.
- Ty chức tham kiến Phò mã.
Cao Tiễn vội vàng thi lễ, cũng cúi đầu, không dám đối diện với Võ Du Kỵ.
Thê tử chứa có nhiều nhân tình Võ Du Kỵ đương nhiên biết, chỉ có điều hắn trời sinh tính yếu đuối, sợ hãi chọc giận tới Thánh Thượng, cho nên tận lực giả bộ hồ đồ thôi.
Hơn nữa chính hắn cũng có ái thiếp, mọi người đều không thấy đó là chuyện lạ,không xâm phạm lẫn nhau, ở bên trong phủ thê tử chứa nhiều tình nhân ở, Võ Du Kỵ duy chỉ có đối với Cao Tiễn để mắt, ít nhất Cao Tiễn không có nông cạn thô lỗ như vậy, coi như biết lễ hiểu chuyện.
Võ Du Kỵ cũng không nói thêm gì, vỗ vỗ bả vai Cao Tiễn, bước nhanh đi rồi, Cao Tiễn nhìn Võ Du Kỵ đi xa bối cảnh, trong lòng của hắn bỗng nhiên phát lên một trận loại tình cảm áy náy mãnh liệt, hắn âm thầm báo cho chính mình, không thể lại cùng Thái Bình công chúa có bất kỳ quan hệ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.