Chương 144: Trên đường bị tập kích
Cao Nguyệt
26/10/2015
Thái Bình công chúa cũng có thư phòng của mình, thư phòng của nàng dựa theo thư phòng của mẫu thân, phòng được thiết kế rộng hơn mười gian, đầy các loại kệ sách. Còn có mấy người phụ tá thay nàng xử lý các loại công văn. Tuy không dám làm giống hoàn toàn Ngự thư phòng nhưng loại khí thế thứ hai thiên hạ này cũng đủ khiến bất cứ một gã quan lớn quyền quý nào đều không thể sánh kịp với nàng.
Thái Bình công chúa đi vào thư phòng, nàng khoan thai ngồi xuống giường ngà voi, nói với một thị nữ bên cạnh:
- Dẫn Cao Chủ Bộ đến đây!
Một lát sau, có một gã đàn ông trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú vào thư phòng, khom người thi lễ:
- Tham kiến công chúa!
Người này tên là Cao Tiễn, người Trường An Kinh Triệu, là Chủ bộ của “Thái Bình phủ” mà Thái Bình công chúa bí mật tổ chức, cũng là tâm phúc và có mối quan hệ không rõ ràng với nàng. Cao Tiễn rất tài hoa, y chuẩn bị tháng sau tham gia khoa cử.
Thái Bình công chúa trầm ngâm một lát rồi dặn dò:
- Bỏ tất cả các hành động nhằm vào Vi Thập Phương, phải nghiêm khắc kỷ luật các võ sĩ phủ Thái Bình. Trong thời gian này không được cho bất cứ kẻ nào gây thị phi bên ngoài cho ta.
- Ty chức hiểu rồi!
Chần chừ một lúc, Cao Tiễn lại thấp giọng hỏi:
- Công chúa, đã xảy ra chuyện gì sao?
Ánh mắt Thái Bình công chúa không giấu nổi sự uể oải, một lúc lâu sau nàng mới nói:
- Hôm nay Thánh thượng bổ nhiệm Lý Trân làm Phó thống lĩnh Nội vệ, người đàn bà kia đã thắng ván này rồi.
“Lý Trân”, Cao Tiễn đọc lại cái tên này, y bỗng kịp phản ứng:
- Người này không phải là Lý thị vệ ám sát chúng ta ở huyện Đăng Phong sao?
Thái Bình công chúa gật gật đầu, hơi than thở nói:
- Ta còn tưởng nàng ta sẽ đề cử Võ Tam Tư con trai của Võ Kế Thực làm Phó thống lĩnh Nội vệ, không ngờ lại là một thị vệ.
Cao Tiễn suy nghĩ rồi nói:
- Người này hình như lúc ở Đông Thú đã cứu Thượng Quan Uyển Nhi một mạng. Nàng ta vì báo ơn cứu mạng đã đề cử hắn làm Phó thống lĩnh Nội vệ cũng là hợp tình hợp lý.
- Có lẽ là do cảm tình nhưng dù sao cũng chỉ một chút. Phó thống lĩnh Nội vệ quá quan trọng với người đàn bà kia, nàng ta không thể dùng nó báo ơn được.
Nói đến đây, Thái Bình công chúa không kiêng nể gì mà mỉm cười:
- Ta cảm thấy người đàn bà kia ngủ cùng Lý Trân đó là cách báo ơn tốt nhất!
Ánh mắt của nàng lộ ra vẻ hưng phấn, chỉ có nói chuyện trước mặt tình nhân Thái Bình công chúa mới trở nên thô tục như vậy, không một chút che giấu tâm trạng.
Thái Bình công chúa đang cười đột nhiên dừng lại, nàng phát hiện Cao Tiễn hơi xấu hổ. Nàng thu nụ cười thô tục lại, nàng rất thích Cao Tiễn vì y rất giống người chồng trước đã qua đời của nàng, bao gồm cả cái kiểu giả đứng đắn này.
- Ngươi nghĩ thế nào?
Thái Bình công chúa lại ôn tồn hỏi.
- Ty chức cảm thấy công chúa nên suy nghĩ lôi kéo Lý Trân, kéo hắn về bên chúng ta. Đây là kế rút củi đáy nồi. Thượng Quan Uyển Nhi vất vả lại làm của hồi môn cho công chúa.
Thái Bình công chúa trầm tư không nói, ánh mắt híp lại tỏ ra đa mưu túc trí. Cao Tiễn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt của nàng khiến y nhớ đến lần đầu tiên nàng dụ hắn lên giường.
- Cao Tiễn, ngươi có phản bội ta không?
Thái Bình công chúa hỏi.
Cao Tiễn lập tức hoàng sợ, lắc đầu như trống bỏi:
- Ty chức tuyệt đối không.
- Là bởi vì ngươi vừa mới được ta coi trọng, cho nên ngươi không làm, nhưng sau khi ngươi đã quyền cao chức trọng, có lẽ ngươi sẽ không kiên định như vậy. Ta nói không sai chứ?
Cao Tiễn dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, y nói với giọng không quá tin tưởng:
- Ty chức mãi mãi không phản bội công chúa.
- Đừng khẳng định như vậy, nếu có một ngày ngươi cưới Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi sẽ không nói như vậy.
Cao Tiễn khẩn cấp biện bạch không thể cưới Thượng Quan Uyển Nhi, Thái Bình công chúa khoát tay chặn lại nói:
- Ta chỉ là ví thử, chúng ta đừng lạc đề nữa. Thật ra ta đã nói với Lý Trân, hắn vừa mới được người đàn bà kia coi trọng, dù ta lôi kéo thế nào hắn cũng sẽ không phản bội. Để hắn dần dần nắm được thực quyền, ta nghĩ mới có cơ hội.
Cao Tiễn cúi đầu không nói, vừa rồi Thái Bình công chúa nói câu kia thực sự đã làm tổn thương đến lòng tự ái của y. Thái Bình công chúa chú ý đến cái gì đó, nàng đứng dậy đi đến trước mặt y vươn đôi tay mềm mại ôm chầm lấy cổ y, nhìn y với ánh mắt dịu dàng:
- Để ta bồi thường xứng đáng cho ngươi, đừng nóng giận!
Trong lòng Cao Tiễn dấy lên ngọn lửa, y ôm lấy eo Thái Bình công chúa, hai người chầm chậm lại gần, nhưng lúc này lại có thị nữ ngoài cửa thấp giọng bẩm báo:
- Công chúa, Vạn thống lĩnh đến rồi.
Cho dù Vạn Quốc Tuấn bị Thái Bình công chúa gọi đến nhưng y lại xuất hiện không đúng lúc khiến công chúa tức giận. Cao Tiễn phải đi lại bị nàng giữ chặt lại, chỉ vào trong phòng thấp giọng nói:
- Ta chỉ nói với ông ấy hai câu thôi.
Cao Tiễn thực sự không thích cảm giác gà trống hóa gà mái này nhưng y lại không dám làm nàng mất hứng, đành phải vào trong buồng, đóng cửa lại.
Thái Bình công chúa quay lại vị trí, lạnh lùng nói:
- Bảo ông ta vào!
Một lúc sau, Vạn Quốc Tuấn bước nhanh vào phòng quỳ gối ôm quyền nói:
- Tham kiến công chúa điện hạ!
Đàn ông trong mắt Thái Bình công chúa chia làm bốn loại. Một loại cần kết giao là xuất phát từ chính trị, như Võ Tam Tư, Tiết Hoài Nghĩa. Thậm chí bao gồm cả chồng của nàng là Võ Du Kỵ.
Loại thứ hai là nàng thực sự thích, cho đến giờ chỉ có hai người. Một là chồng trước của nàng Tiết Thiệu, người còn lại chính là Cao Tiễn. Nhưng trên thực tế, nàng thích Cao Tiễn cũng bởi vì y quá giống chồng trước của nàng.
Loại đàn ông thứ ba là mang đến cho nàng cảm giác sung sướng. Loại đàn ông này không được lâu dài, nàng cũng sẽ không để tâm đến họ, chơi chán thì vứt bỏ.
Loại thứ tư, chính là loại vì nàng mà cống hiến trung thành và tận tâm. Trước mắt Vạn Quốc Tuấn chính là loại này.
Từ sự hấp dẫn nam nữ mà nói, Thái Bình công chúa thực sự không thích Vạn Quốc Tuấn. Lông mi thô như vậy, khuôn mặt bẹp, bả vai rộng dáng người lại không cao khiến nàng thấy ghét.
Nhưng Vạn Quốc Tuấn lại nguyện vì nàng cống hiến, như vậy là đủ rồi. Thái Bình công chúa bị Vạn Quốc Tuấn làm mất hứng, trong lòng nàng không vui, giọng điệu cũng không khoan dung mà lạnh lùng nói:
- Tìm ngươi đến là muốn nói cho ngươi biết, hôm nay Thánh thượng đã bổ nhiệm Lý Trân làm Phó thống lĩnh Nội vệ.
Vạn Quốc Tuấn chấn động, y vốn đang mong chờ tin Lý Trân bị trừng trị, không ngờ lại là tin hắn được trọng dụng. Lại là Phó thống lĩnh Nội vệ khiến cho y có một cảm giác hụt hẫng mất mát, đầu chôn càng sâu, trong lòng chua xót khôn tả.
- Công chúa điện hạ, ty chức nên làm thế nào đây?
- Ta muốn ngươi và hắn nước sông không phạm nước giếng. Hắn đi con đường của hắn, ngươi đi cầu của ngươi.
Thấy Vạn Quốc Tuấn không hé răng, giọng của Thái Bình công chúa lập tức nghiêm nghị nói:
- Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám tự tiện khiêu khích, vứt bỏ Nội vệ của ta, đừng trách ta trở mặt vô tình.
- Ty chức… nhớ rồi!
- Đi đi!
Vạn Quốc Tuấn đang một bụng tức, đang hứng thú chạy đến thì lại bị giáo huấn một trận, khiến vẻ mặt y không chịu được nữa nhưng lại không dám chọc giận Thái Bình công chúa đành phải đứng dậy thi lễ, ấm ức dời đi.
Bước chân của Vạn Quốc Tuấn biến mất, trong phòng sau của Thái Bình công chúa có tiếng gõ cửa nhẹ. Sắc mặt nàng dịu xuống, nàng đứng dậy đi vào trong nhà.
Đúng lúc này, có tiếng chân dồn dập bên ngoài, quản gia lo lắng bẩm báo:
- Khởi bẩm phu nhân, lão gia đã quay về, ông…. cả người ông ấy bị thương toàn là máu.
Thái Bình công chúa ngẩn người ra, mất hứng nói:
- Bị ai đánh?
- Hình như là…. Lương Vương.
Lương Vương chính là Võ Tam Tư, hôm nay ông ta tổ chức buổi tiệc tộc nhân thảo luận về việc tế tộc năm mới, sao lại đánh chồng nàng?
Thái Bình công chúa lại nhìn trong phòng một chút, một bên là nhân tình đang chờ mình, một bên là chồng bị thương khiến nàng thật khó xử. Do dự một lát nàng đành phải xoay người ra ngoài.
- Y đang ở đâu? Dẫn ta đi xem.
…
Ngay lúc trong Võ gia phát sinh mâu thuẫn, Lý Trân cũng về nhà thu dọn một chút, để lại cho đại tỷ tờ giấy và dẫn Triệu Thu Nương cùng một đám thủ hạ dời khỏi Trường An phi ngựa về hướng Yển Sư.
Tổng cộng hắn dẫn theo hơn hai mươi người, bọn họ là ẩn vệ thủ hạ của Triệu Thu Nương, ngoài việc không mặc quân phục ra thì trang bị đều giống nhau có hoành đao, chiến kiếm và quân nỏ.
Bọn họ ai cũng võ công cao cường, ngựa cưỡi đã được chọn kỹ lưỡng khiến tốc độ của họ càng thêm nhanh. Không lâu sau đã đi khỏi thành Lạc Dương rất xa.
Huyện Yển Sư cách Lạc Dương khoảng 50 dặm, phía bắc dựa vào Mang Sơn, phía nam dựa vào Lạc Thủy, địa thế hiểm trở. Từ xưa đã là lá chắn phía đông Lạc Dương, có lẽ vì quá gần Thần Đô Lạc Dương mà dọc đường người đông đúc, chỗ nào cũng nhìn thấy thôn trang.
Lý Trân dẫn một đám thuộc hạ Nội vệ chạy gấp, không lâu sau màn đêm đã bao phủ, sau khi đi được khoảng hơn hai mươi dặm, Lý Trân dong ngựa đi từ từ.
- Công tử, sao vậy?
Triệu Thu Nương chạy đến bên cạnh hắn, hỏi han hơi lo lắng.
Tuy lúc này Lý Trân đã là người lãnh đạo trực tiếp của Thu Nương nhưng nàng vẫn chưa sửa đổi cách xưng hô với hắn ngay được. Lúc này nàng đang rất lo lắng cho thuộc hạ của nàng ẩn thân ở huyện Yển Sư, không biết có bị người của Thái Bình công chúa và Tiết Hoài Nghĩa tìm được hay không?
Lý Trân nhớ đến lời Thái Bình công chúa cảnh cáo hắn, để ý đến Hồ Tăng của Tiết Hoài Nghĩa. Lý Trân hiểu rất rõ bọn Hồ Tăng này, tổng cộng có khoảng 300 người, giết người như ngóe.
Đám người này giỏi về phục kích, ví dụ như phục kích Võ thị gia tướng ở Trường An. Hai tháng trước phục kích Ngư Phẩm Long đều dùng đoản mâu, lực sát thương rất mạnh.
Nếu bọn họ đến Yển Sư gấp như vậy thì khả năng bị phục kích sẽ rất lớn. Những người này làm việc bất chấp hậu quả, cho dù là quân đội của hoàng đế xuất hành bọn chúng cũng giết không tha.
Quan trọng hơn là, lần này đi Yển Sư tiếp ứng Nội vệ là chuyện đầu tiên sau khi hắn nhậm chức, liên quan đến việc hắn có lập được uy danh không.
Lý Trân nhìn đường trong bóng đêm, dường như nhìn thấu màn đêm đen đặc phía trước.
- Ta lo bị người của Tiết Hoài Nghĩa phục kích, vẫn nên cẩn thận một chút, đừng vội vã nhất thời.
Triệu Thu Nương gật gật đầu, quay lại cao giọng hô:
- Mọi người chú ý một chút, chú ý hai bên mai phục!
Tất cả mọi người đều căng thẳng, cẩn thận chú ý đến động tĩnh hai bên đường. Cũng có hai huynh đệ chạy lên phía trước tuần tra hai bên đường.
Đi được khoảng bảy, tám dặm bỗng phía trước có tiếng hô to:
- Là ai, đi ra!
Huynh đệ phía trước phát hiện ra tình hình, đám Nội vệ rút hết trường kiếm ra, giục ngựa đi lên trước. Lý Trân cũng lấy cung tên ra, dẫn đầu đi tìm hiểu tình hình. Bên trái đường có một con mương, cỏ hoang cao bằng đầu người. Hai tên lính dùng nỏ quân chỉ vào trong mương, lớn tiếng hét to:
- Nếu không ra, sẽ phóng tên!
- Ai đó!
Lý Trân thấp giọng hỏi.
- Không rõ, vừa rồi có bóng người chui vào!
Lý Trân chăm chú nhìn vào bụi cỏ, không lâu sau chỉ thấy có một người run rẩy bước ra từ trong bụi cỏ, giơ tay khóc lóc:
- Đừng… giết tôi!
Một tên lính lao xuống bắt người này lên đường lớn.
- Khởi bẩm thống lĩnh, hình như y bị thương.
Lý Trân xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt người này chỉ thấy người này khoảng hai mươi tuổi, dáng người nhỏ gầy, mặc quần áo ngắn đầu đội mũ bát giác mềm. Bình thường chỉ tiểu nhị mới ăn mặc như vậy.
Lý Trân thấy anh ta quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ, vai phải băng bó. Hắn sờ bả vai người này phát hiện tay mình toàn là máu. Lý Trân lập tức ra lệnh:
- Cầm máu cho anh ta trước đã.
Hai tên lính đi lên bôi thuốc cho người thanh niên này, anh ta thấy họ dường như không muốn giết mình lúc này mới hơi bình tĩnh dập đầu với Lý Trân nhưng trong lòng vẫn hơi sợ hãi:
- Khởi bẩm quan gia, tiểu nhân là tiểu nhị của trạm nghỉ chân phía trước. Vừa rồi đám Hồ Tăng giết người ở trạm nghỉ chân, vai tiểu nhân trúng một vết đâo, mãi mới trốn ra được.
Thái Bình công chúa đi vào thư phòng, nàng khoan thai ngồi xuống giường ngà voi, nói với một thị nữ bên cạnh:
- Dẫn Cao Chủ Bộ đến đây!
Một lát sau, có một gã đàn ông trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú vào thư phòng, khom người thi lễ:
- Tham kiến công chúa!
Người này tên là Cao Tiễn, người Trường An Kinh Triệu, là Chủ bộ của “Thái Bình phủ” mà Thái Bình công chúa bí mật tổ chức, cũng là tâm phúc và có mối quan hệ không rõ ràng với nàng. Cao Tiễn rất tài hoa, y chuẩn bị tháng sau tham gia khoa cử.
Thái Bình công chúa trầm ngâm một lát rồi dặn dò:
- Bỏ tất cả các hành động nhằm vào Vi Thập Phương, phải nghiêm khắc kỷ luật các võ sĩ phủ Thái Bình. Trong thời gian này không được cho bất cứ kẻ nào gây thị phi bên ngoài cho ta.
- Ty chức hiểu rồi!
Chần chừ một lúc, Cao Tiễn lại thấp giọng hỏi:
- Công chúa, đã xảy ra chuyện gì sao?
Ánh mắt Thái Bình công chúa không giấu nổi sự uể oải, một lúc lâu sau nàng mới nói:
- Hôm nay Thánh thượng bổ nhiệm Lý Trân làm Phó thống lĩnh Nội vệ, người đàn bà kia đã thắng ván này rồi.
“Lý Trân”, Cao Tiễn đọc lại cái tên này, y bỗng kịp phản ứng:
- Người này không phải là Lý thị vệ ám sát chúng ta ở huyện Đăng Phong sao?
Thái Bình công chúa gật gật đầu, hơi than thở nói:
- Ta còn tưởng nàng ta sẽ đề cử Võ Tam Tư con trai của Võ Kế Thực làm Phó thống lĩnh Nội vệ, không ngờ lại là một thị vệ.
Cao Tiễn suy nghĩ rồi nói:
- Người này hình như lúc ở Đông Thú đã cứu Thượng Quan Uyển Nhi một mạng. Nàng ta vì báo ơn cứu mạng đã đề cử hắn làm Phó thống lĩnh Nội vệ cũng là hợp tình hợp lý.
- Có lẽ là do cảm tình nhưng dù sao cũng chỉ một chút. Phó thống lĩnh Nội vệ quá quan trọng với người đàn bà kia, nàng ta không thể dùng nó báo ơn được.
Nói đến đây, Thái Bình công chúa không kiêng nể gì mà mỉm cười:
- Ta cảm thấy người đàn bà kia ngủ cùng Lý Trân đó là cách báo ơn tốt nhất!
Ánh mắt của nàng lộ ra vẻ hưng phấn, chỉ có nói chuyện trước mặt tình nhân Thái Bình công chúa mới trở nên thô tục như vậy, không một chút che giấu tâm trạng.
Thái Bình công chúa đang cười đột nhiên dừng lại, nàng phát hiện Cao Tiễn hơi xấu hổ. Nàng thu nụ cười thô tục lại, nàng rất thích Cao Tiễn vì y rất giống người chồng trước đã qua đời của nàng, bao gồm cả cái kiểu giả đứng đắn này.
- Ngươi nghĩ thế nào?
Thái Bình công chúa lại ôn tồn hỏi.
- Ty chức cảm thấy công chúa nên suy nghĩ lôi kéo Lý Trân, kéo hắn về bên chúng ta. Đây là kế rút củi đáy nồi. Thượng Quan Uyển Nhi vất vả lại làm của hồi môn cho công chúa.
Thái Bình công chúa trầm tư không nói, ánh mắt híp lại tỏ ra đa mưu túc trí. Cao Tiễn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt của nàng khiến y nhớ đến lần đầu tiên nàng dụ hắn lên giường.
- Cao Tiễn, ngươi có phản bội ta không?
Thái Bình công chúa hỏi.
Cao Tiễn lập tức hoàng sợ, lắc đầu như trống bỏi:
- Ty chức tuyệt đối không.
- Là bởi vì ngươi vừa mới được ta coi trọng, cho nên ngươi không làm, nhưng sau khi ngươi đã quyền cao chức trọng, có lẽ ngươi sẽ không kiên định như vậy. Ta nói không sai chứ?
Cao Tiễn dùng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, y nói với giọng không quá tin tưởng:
- Ty chức mãi mãi không phản bội công chúa.
- Đừng khẳng định như vậy, nếu có một ngày ngươi cưới Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi sẽ không nói như vậy.
Cao Tiễn khẩn cấp biện bạch không thể cưới Thượng Quan Uyển Nhi, Thái Bình công chúa khoát tay chặn lại nói:
- Ta chỉ là ví thử, chúng ta đừng lạc đề nữa. Thật ra ta đã nói với Lý Trân, hắn vừa mới được người đàn bà kia coi trọng, dù ta lôi kéo thế nào hắn cũng sẽ không phản bội. Để hắn dần dần nắm được thực quyền, ta nghĩ mới có cơ hội.
Cao Tiễn cúi đầu không nói, vừa rồi Thái Bình công chúa nói câu kia thực sự đã làm tổn thương đến lòng tự ái của y. Thái Bình công chúa chú ý đến cái gì đó, nàng đứng dậy đi đến trước mặt y vươn đôi tay mềm mại ôm chầm lấy cổ y, nhìn y với ánh mắt dịu dàng:
- Để ta bồi thường xứng đáng cho ngươi, đừng nóng giận!
Trong lòng Cao Tiễn dấy lên ngọn lửa, y ôm lấy eo Thái Bình công chúa, hai người chầm chậm lại gần, nhưng lúc này lại có thị nữ ngoài cửa thấp giọng bẩm báo:
- Công chúa, Vạn thống lĩnh đến rồi.
Cho dù Vạn Quốc Tuấn bị Thái Bình công chúa gọi đến nhưng y lại xuất hiện không đúng lúc khiến công chúa tức giận. Cao Tiễn phải đi lại bị nàng giữ chặt lại, chỉ vào trong phòng thấp giọng nói:
- Ta chỉ nói với ông ấy hai câu thôi.
Cao Tiễn thực sự không thích cảm giác gà trống hóa gà mái này nhưng y lại không dám làm nàng mất hứng, đành phải vào trong buồng, đóng cửa lại.
Thái Bình công chúa quay lại vị trí, lạnh lùng nói:
- Bảo ông ta vào!
Một lúc sau, Vạn Quốc Tuấn bước nhanh vào phòng quỳ gối ôm quyền nói:
- Tham kiến công chúa điện hạ!
Đàn ông trong mắt Thái Bình công chúa chia làm bốn loại. Một loại cần kết giao là xuất phát từ chính trị, như Võ Tam Tư, Tiết Hoài Nghĩa. Thậm chí bao gồm cả chồng của nàng là Võ Du Kỵ.
Loại thứ hai là nàng thực sự thích, cho đến giờ chỉ có hai người. Một là chồng trước của nàng Tiết Thiệu, người còn lại chính là Cao Tiễn. Nhưng trên thực tế, nàng thích Cao Tiễn cũng bởi vì y quá giống chồng trước của nàng.
Loại đàn ông thứ ba là mang đến cho nàng cảm giác sung sướng. Loại đàn ông này không được lâu dài, nàng cũng sẽ không để tâm đến họ, chơi chán thì vứt bỏ.
Loại thứ tư, chính là loại vì nàng mà cống hiến trung thành và tận tâm. Trước mắt Vạn Quốc Tuấn chính là loại này.
Từ sự hấp dẫn nam nữ mà nói, Thái Bình công chúa thực sự không thích Vạn Quốc Tuấn. Lông mi thô như vậy, khuôn mặt bẹp, bả vai rộng dáng người lại không cao khiến nàng thấy ghét.
Nhưng Vạn Quốc Tuấn lại nguyện vì nàng cống hiến, như vậy là đủ rồi. Thái Bình công chúa bị Vạn Quốc Tuấn làm mất hứng, trong lòng nàng không vui, giọng điệu cũng không khoan dung mà lạnh lùng nói:
- Tìm ngươi đến là muốn nói cho ngươi biết, hôm nay Thánh thượng đã bổ nhiệm Lý Trân làm Phó thống lĩnh Nội vệ.
Vạn Quốc Tuấn chấn động, y vốn đang mong chờ tin Lý Trân bị trừng trị, không ngờ lại là tin hắn được trọng dụng. Lại là Phó thống lĩnh Nội vệ khiến cho y có một cảm giác hụt hẫng mất mát, đầu chôn càng sâu, trong lòng chua xót khôn tả.
- Công chúa điện hạ, ty chức nên làm thế nào đây?
- Ta muốn ngươi và hắn nước sông không phạm nước giếng. Hắn đi con đường của hắn, ngươi đi cầu của ngươi.
Thấy Vạn Quốc Tuấn không hé răng, giọng của Thái Bình công chúa lập tức nghiêm nghị nói:
- Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám tự tiện khiêu khích, vứt bỏ Nội vệ của ta, đừng trách ta trở mặt vô tình.
- Ty chức… nhớ rồi!
- Đi đi!
Vạn Quốc Tuấn đang một bụng tức, đang hứng thú chạy đến thì lại bị giáo huấn một trận, khiến vẻ mặt y không chịu được nữa nhưng lại không dám chọc giận Thái Bình công chúa đành phải đứng dậy thi lễ, ấm ức dời đi.
Bước chân của Vạn Quốc Tuấn biến mất, trong phòng sau của Thái Bình công chúa có tiếng gõ cửa nhẹ. Sắc mặt nàng dịu xuống, nàng đứng dậy đi vào trong nhà.
Đúng lúc này, có tiếng chân dồn dập bên ngoài, quản gia lo lắng bẩm báo:
- Khởi bẩm phu nhân, lão gia đã quay về, ông…. cả người ông ấy bị thương toàn là máu.
Thái Bình công chúa ngẩn người ra, mất hứng nói:
- Bị ai đánh?
- Hình như là…. Lương Vương.
Lương Vương chính là Võ Tam Tư, hôm nay ông ta tổ chức buổi tiệc tộc nhân thảo luận về việc tế tộc năm mới, sao lại đánh chồng nàng?
Thái Bình công chúa lại nhìn trong phòng một chút, một bên là nhân tình đang chờ mình, một bên là chồng bị thương khiến nàng thật khó xử. Do dự một lát nàng đành phải xoay người ra ngoài.
- Y đang ở đâu? Dẫn ta đi xem.
…
Ngay lúc trong Võ gia phát sinh mâu thuẫn, Lý Trân cũng về nhà thu dọn một chút, để lại cho đại tỷ tờ giấy và dẫn Triệu Thu Nương cùng một đám thủ hạ dời khỏi Trường An phi ngựa về hướng Yển Sư.
Tổng cộng hắn dẫn theo hơn hai mươi người, bọn họ là ẩn vệ thủ hạ của Triệu Thu Nương, ngoài việc không mặc quân phục ra thì trang bị đều giống nhau có hoành đao, chiến kiếm và quân nỏ.
Bọn họ ai cũng võ công cao cường, ngựa cưỡi đã được chọn kỹ lưỡng khiến tốc độ của họ càng thêm nhanh. Không lâu sau đã đi khỏi thành Lạc Dương rất xa.
Huyện Yển Sư cách Lạc Dương khoảng 50 dặm, phía bắc dựa vào Mang Sơn, phía nam dựa vào Lạc Thủy, địa thế hiểm trở. Từ xưa đã là lá chắn phía đông Lạc Dương, có lẽ vì quá gần Thần Đô Lạc Dương mà dọc đường người đông đúc, chỗ nào cũng nhìn thấy thôn trang.
Lý Trân dẫn một đám thuộc hạ Nội vệ chạy gấp, không lâu sau màn đêm đã bao phủ, sau khi đi được khoảng hơn hai mươi dặm, Lý Trân dong ngựa đi từ từ.
- Công tử, sao vậy?
Triệu Thu Nương chạy đến bên cạnh hắn, hỏi han hơi lo lắng.
Tuy lúc này Lý Trân đã là người lãnh đạo trực tiếp của Thu Nương nhưng nàng vẫn chưa sửa đổi cách xưng hô với hắn ngay được. Lúc này nàng đang rất lo lắng cho thuộc hạ của nàng ẩn thân ở huyện Yển Sư, không biết có bị người của Thái Bình công chúa và Tiết Hoài Nghĩa tìm được hay không?
Lý Trân nhớ đến lời Thái Bình công chúa cảnh cáo hắn, để ý đến Hồ Tăng của Tiết Hoài Nghĩa. Lý Trân hiểu rất rõ bọn Hồ Tăng này, tổng cộng có khoảng 300 người, giết người như ngóe.
Đám người này giỏi về phục kích, ví dụ như phục kích Võ thị gia tướng ở Trường An. Hai tháng trước phục kích Ngư Phẩm Long đều dùng đoản mâu, lực sát thương rất mạnh.
Nếu bọn họ đến Yển Sư gấp như vậy thì khả năng bị phục kích sẽ rất lớn. Những người này làm việc bất chấp hậu quả, cho dù là quân đội của hoàng đế xuất hành bọn chúng cũng giết không tha.
Quan trọng hơn là, lần này đi Yển Sư tiếp ứng Nội vệ là chuyện đầu tiên sau khi hắn nhậm chức, liên quan đến việc hắn có lập được uy danh không.
Lý Trân nhìn đường trong bóng đêm, dường như nhìn thấu màn đêm đen đặc phía trước.
- Ta lo bị người của Tiết Hoài Nghĩa phục kích, vẫn nên cẩn thận một chút, đừng vội vã nhất thời.
Triệu Thu Nương gật gật đầu, quay lại cao giọng hô:
- Mọi người chú ý một chút, chú ý hai bên mai phục!
Tất cả mọi người đều căng thẳng, cẩn thận chú ý đến động tĩnh hai bên đường. Cũng có hai huynh đệ chạy lên phía trước tuần tra hai bên đường.
Đi được khoảng bảy, tám dặm bỗng phía trước có tiếng hô to:
- Là ai, đi ra!
Huynh đệ phía trước phát hiện ra tình hình, đám Nội vệ rút hết trường kiếm ra, giục ngựa đi lên trước. Lý Trân cũng lấy cung tên ra, dẫn đầu đi tìm hiểu tình hình. Bên trái đường có một con mương, cỏ hoang cao bằng đầu người. Hai tên lính dùng nỏ quân chỉ vào trong mương, lớn tiếng hét to:
- Nếu không ra, sẽ phóng tên!
- Ai đó!
Lý Trân thấp giọng hỏi.
- Không rõ, vừa rồi có bóng người chui vào!
Lý Trân chăm chú nhìn vào bụi cỏ, không lâu sau chỉ thấy có một người run rẩy bước ra từ trong bụi cỏ, giơ tay khóc lóc:
- Đừng… giết tôi!
Một tên lính lao xuống bắt người này lên đường lớn.
- Khởi bẩm thống lĩnh, hình như y bị thương.
Lý Trân xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt người này chỉ thấy người này khoảng hai mươi tuổi, dáng người nhỏ gầy, mặc quần áo ngắn đầu đội mũ bát giác mềm. Bình thường chỉ tiểu nhị mới ăn mặc như vậy.
Lý Trân thấy anh ta quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ, vai phải băng bó. Hắn sờ bả vai người này phát hiện tay mình toàn là máu. Lý Trân lập tức ra lệnh:
- Cầm máu cho anh ta trước đã.
Hai tên lính đi lên bôi thuốc cho người thanh niên này, anh ta thấy họ dường như không muốn giết mình lúc này mới hơi bình tĩnh dập đầu với Lý Trân nhưng trong lòng vẫn hơi sợ hãi:
- Khởi bẩm quan gia, tiểu nhân là tiểu nhị của trạm nghỉ chân phía trước. Vừa rồi đám Hồ Tăng giết người ở trạm nghỉ chân, vai tiểu nhân trúng một vết đâo, mãi mới trốn ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.