Chương 1: Trong nhà có ngưu tỷ
Cao Nguyệt
24/03/2015
Một chiếc máy bay đang bay trên bầu trời bao la, xuyên qua một đám mây rộng lớn, bỗng nhiên bầu trời từ trong xanh chuyển thành tối đen như mực.
Phía trước chiếc phi cơ bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lờ, chớp điện sấm giật tứ phía, phảng phất như cái miệng lớn đầy máu tanh của ma quỷ.
Từ trên không, chiếc máy bay đột nhiên vỡ vụn thành nhiều mảnh, tất cả hành khách bay lên không trung, chỉ có một người trẻ tuổi bị hút vào bên trong vòng xoáy.
- “Không!” Người trẻ tuổi tuyệt vọng mà hô to, vô tận bóng tối dần dần nuốt chửng người thanh niên ấy..
…..
Lúc này, những tia sáng yếu ớt dần dần xuất hiện, con mắt của Lý Chân từ từ mở ra, trong giấc mộng của hắn,bị cái hố đen bóng tối vô tận kia giày vò, làm cho linh hồn của hắn chịu đựng không ít thống khổ, cảm giác cứ như bị xé rách ra.
“Giấc mộng này khi nào mới kết thúc!” Đó là suy nghĩ duy nhất của hắn lúc này.
Hăn bắt đầu nhớ lại. Trong một đêm giông tố vào hai năm trước, một tia chớp bất ngờ làm khơi dậy ký ức sâu xa từ kiếp trước, hắn mới hiểu rõ, nguyên lai bản thân mình không hoàn toàn thuộc về Đại Đường.
Mà ở kiếp trước, bản thân hắn là thương nhân trẻ tại Thượng Hải đã phấn đầu sự nghiệp gần 10 năm, sắp đi đến thành công trên con đường sự nghiệp, chuẩn bị cưới vợ, nhưng hết thảy gấc mơ đều bị chuyến bay kia phá nát.
Mà ở kiếp này, hắn chỉ là một tên thiếu niên bình thường ở Sa Châu, Đôn Hoàng, Đại Đường. Vật đổi sao dời, hắn đã xuyên việt về Đại Đường 1300 năm trước. Hắn năm nay mới 17 tuổi, cha mẹ hắn đã mất lúc hắn còn nhỏ, chính tổ phụ và tỷ tỷ hăn đã nuôi nấng hắn lớn lên.
Tại thời đại rất để ý đến dòng dõi của bản thân này, Lý Chân cũng được xem như là Lý thị tộc nhân, một trong Tứ đại thế gia tại Đôn Hoàng, có điều tổ phụ của hắn chính là bàng chi tộc nhân của Lý thị gia tộc. Trong mắt người ngoài, trên người hắn đã không thấy bóng dáng gì của danh môn thế gia.
“A Chân, mau chóng dậy khỏi giường!”
Trong sân vọng lại tiếng của tỷ tỷ hắn, phá vỡ tâm tư của Lý Chân, làm hắn đang suy nghĩ trầm tư kéo về hiện thực, hắn ngáp dài một cái, làm cho cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo đến, lúc này mới ý thức được là chính bản thân mình cả đêm chưa ngủ.
Lúc này hắn mới để ý đến gian phòng của mình, nó rất nhỏ, chỉ có một tấm trải ra giường nằm cùng với một cái giá sách nho nhỏ, trên đầu giường có treo một bộ cung tên với một thanh trường kiếm.
Trong phòng rất tối, hầu như không có ánh sáng, tại khe cửa sổ chỉ lộ ra chút tia nắng. Mặt trời đã dần lên cao, đúng lúc này, vang lên 1 tiếng mở cửa rất lớn, cửa sổ bị mở ra, ánh nắng chói chang chiếu vào gian phòng.
Bị tia nắng chiếu vào làm cho chói mắt, Lý Chân vội vàng trùm chăn lên đầu.
“ A Chân, ngươi còn không mau chóng đứng dậy?” Tiếng nói mang theo chút tức giận của tỷ tỷ từ ngoài cửa sổ truyền đến.
“ Rốt cuộc đệ muốn ta kêu ngươi mấy lần đây?”
Cha mẹ của Lý Chân tại Đại Đường đã mất sớm, chỉ có bản thân hắn cùng tỷ tỷ Lý Tuyền sống nương tựa vào nhau, tỷ tỷ lớn hơn hắn gần 7 tuổi, có câu nói “Trưởng tử thay mẫu thân”, có nhiều khi, Lý Tuyền đối xử với tiểu đệ cứ như mẫu thân chăm sóc hài tử, quản giáo rất nghiêm đối với Lý Chân.
Trong cơn buồn ngủ khiến cho Lý Chân rên lên một tiếng, dùng âm thanh hết sức van nài mà nói:
“A tỷ, tối qua ta ngủ không được đủ giấc, cho ta ngủ thêm 1 tý được không?”
“Không được!”
Trong giọng nói của Lý Tuyền không có nửa điểm thương lượng, hết sức cứng rắn mà nói:
“Ngày mai ngươi phải tham gia vũ cử thi hương, ngày hôm nay ngươi phải đi luyện bắn cung, ngươi mà không dậy nổi, ta dùng nước giội cho đến khi ngươi tỉnh mới thôi!”
“ A tỷ a, có thể thương biểu đệ một tí được không?”
Vừa dứt lời, một chậu nước từ ngoài cửa sổ dội vào, làm cho Lý Chân toàn thân cảm thấy mát lạnh, lúc này đã là gần cuối mùa xuân, nhưng chậu nước đó khiến hắn cảm thấy giật mình cả người, làm cho hắn nhãy đựng lên mà hét:
“A tỷ, ngươi chơi thật à!”
“Ta nói lần cuối, nếu người còn không bước ra khỏi phòng, chậu nước thứ 2 sẽ tới. Một !! “
“Được rồi, được rồi ! Ta đi ra ngay đây ! “
Lý Chân đánh bất đắc dĩ hô to, hắn làm sao giám chọc giận chị gái hung hãn như vậy. Giày cũng chưa kịp mang, Lý Chân để chân đất chạy ra sân, toàn thân chỉ mang 1 cái nội khố nho nhỏ.
Hắn vừa mới bước vào trong sân, 1 thiếu nữ 13, 14 tuổi đang tung tăng từ phía cửa viện chạy vào mà kêu :
“ Tam lang ca ca, đã chuẩn bị kỹ càng gì chưa ? “
Thiếu nữ tuổi không lớn lắm, nhưng dáng người rất cao ráo, chóp mũi thanh tú, cặp long mày tinh tế , dưới cặp lông mày ấy là cặp mắt to sáng ngời. Trên người nàng mang một bộ váy xòe màu đỏ phổ thông, trên đầu đội mũ bát giác hình quả dưa, mái tóc đen nhánh búi thành bím tóc dài, nhìn vô cùng xinh đẹp, nhưng nhìn qua là biết không phải là Hán tộc, mà chính là người Hồ ở Tây Vực.
Tên của nàng là Khang Tư Tư, hàng xóm của Lý Chân, phụ thân của Khang Tư Tư là thương nhân người Túc Đặc, tại con phố lớn này thuê một nửa gian phòng của Lý gia để làm ăn đã gần 10 năm.
Từ nhỏ Khang Tư Tư với Lý Chân cùng nhau lớn lên, tuy rằng nàng sinh ra và lớn lên ở Đôn Hoàng, nhưng chưa bao giờ về quê cả, nhưng nàng vẫn giống như mọi thiếu nữ Túc Đặc khác, một lòng muốn tới Trường An và Lạc Dương, không muốn sinh sống ở địa phương nhỏ như Đôn Hoàng.
“A….. !! “
Khang Tư Tư hét lên 1 tiếng, trước mắt nàng xuất hiện một người nam nhân ở trần, làm cho nàng sợ hãi mà che mặt. Lý Chân cũng căn bản không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, hắn rất giật mình, theo bản năng dùng 2 tay che lại phía dưới, xoay người hướng về phía phòng của mình mà chạy đi, vừa chạy vừa nghĩ :
“ A tỷ thực sự là hại chết ta rồi."
Đôi mắt của Khang Tư Tư tròn xoe, nhìn Lý Chân chật vật chạy trốn, nàng vừa che miệng vừa nở nụ cười. Lúc này, Lý Tuyền mang theo chậu nước dương dương tự đắc mà bước đến :
“ Nếu không dùng biện pháp như thế, tiểu tử này sẽ không bao giờ chịu rời khỏi giường ! “
Tuổi của Lý Tuyền đã gần 20 tuổi, dung mạo rất thanh tú, vóc người không cao, có chút gầy yếu, nhưng tác phong của nàng rất mạnh mẽ, lại là người rất khôn khéo, xử lý mọi chuyện trong nhà rất ngay ngắn rõ ràng.
Lý Tuyền đã xuất giá nhiều năm, trượng phu của nàng là môn sinh đắc ý của tổ phụ nàng khi còn sống, hiện nay làm tiểu lại ở huyện nha. Nàng nhìn thấy Khang Tư Tư liền cười cười mà nói :
“ Tư Tư, trời còn sớm mà đã đến rồi à ? “
“ Vâng, ta cùng tam lang ca ca đã hẹn trước, sáng nay đi luyện bắn cung. “
“ Tiểu từ này còn muốn ăn điểm tâm rồi mới đi, hay là người cùng hắn ăn điểm tâm rồi đi. “
“ Không cần, ta cũng muốn thu thập lại đồ dùng, chờ tam lang ca ca chuẩn bị xong, ta còn muốn đi Vũ Phường luyện võ . “
Khang Tư Tư vừa chạy ra sân, lại ló đầu trờ lại nói :
“ Tam lang ca ca lúc nào ăn xong, phải gọi ta một tiếng đó ! “
“ Mau đi chuẩn bị đi, Ta không quên đâu ! “
Lý Tuyền đi tới cửa viện, nhìn bóng lưng vui vẻ của nàng lúc rời đi, không khỏi lắc đầu mà suy nghĩ : “ Cô gái nhỏ này mới biết yêu, không hề có ý tứ che giấu tình cảm của chình mình, ai cũng biết nàng thích đệ đệ. “
Bên trong căn phòng, Lý Chân đã mặc xong quần áo, đang ngồi xếp bằng trước bàn cơm húp cháo, lúc này Lý Tuyền bưng một bàn bánh mới rán xong bước đến.
“ Gần đây ta phát hiện người càng ngày càng lạ, trước đây trời chưa kịp sáng ngươi đã đi luyện bắn cung, hiện tại lại phải chờ ta gọi ngươi, ngươi đã quên mai là ngày gì sao ? “
Lý Chân cầm một chiếc bánh rán lên, cắn một miếng, hàm hồ mà nói : “ Ta biết rồi ! “
“ Ngươi đã biết còn không chịu nỗ lực, tiêu chuẩn để tiến vào kinh chỉ có 3 người, nếu như bị người khác cướp đi, ngươi khóc còn không kịp a ! “
Lý Chân uống một hớp nước nóng, cười hì hì mà nói : “ Lão đệ của ngươi cưỡi ngựa bắn cung thế nào, ngươi còn không biết sao ? Lo lắng cái gì ?! “
Lý Tuyên suy nghĩ lại cũng thấy đúng, đệ đệ của nàng tại thành Đôn Hoàng khá có danh tiếng, được xưng là song tuyệt tiễn cầu, một cái là tài năng bắn cung cao siêu, tại thành Đôn Hoàng không có thanh niên nào có thể so sánh, ngay cả quân đội cũng hiếm có đối thủ.
Còn lại là môn mã cầu vô cùng giỏi, năm ngoài thành Đôn Hoàng tổ chức hội thi cá nhân về mã cầu, một thân thần kỹ xuyên vân cầu ngoài mười bước làm khiếp sợ toàn trường, là người cuối cùng chiến thắng được giải thưởng là một thớt Bạch Long tuấn mã.
Lấy bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung của đệ đệ, không thể không đoạt được tiêu chuẩn đề vào kinh, bình sinh tâm nguyện lớn nhất của nàng là hi vọng đệ đệ của mình có thể vào kinh tranh thủ công danh, làm một công tử có tiền đồ rộng lớn. Như vậy, nàng mới có thể trả lời với tổ phụ, cha mẹ đã mất.
“Nhanh ăn đi ! Tư Tư còn đang chờ ngươi đấy ! “
Lý Chân ăn liền mấy cái bánh, uống đến chục bát canh, bụng căng tròn đến hết mức có thể, lau miệng mà nói : “ A tỷ, ta đi thày quần áo ! “
Không lâu sau, Lý Chân thay đổi một bộ võ sỹ bào màu xanh lam, eo cột dây sam, chân mang một đôi dày màu đồng, trường kiếm cột phía eo, sau lưng mang một bộ cung tên, tay cầm dây cương của thớt bạch tuấn mã.
Lý Chân vóc người rất cao, chừng ngoài sáu thước, tương đương với hiện đại 1m85, da dẻ hơi đen, vai rộng tay dài, trên mặt uy vũ, lông mày sắc bén, khóe mắt thoáng hướng lên, cả người tràn ngập cảm giác oai hùng cương khí.
Ánh mắt của Lý Tuyền sáng lên, trong lòng không khỏi âm thầm ủng hộ, có biểu đệ hiên ngang như thế, chẳng trách tâm tư của thiếu nữ Tư Tư bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Nàng tiến lên sửa sang lại quần áo của Lý Chân, cười nói :
“ Xong chưa, đi nhanh đi ! “
Lý Chân dẫn ngựa vừa muốn đi, lại nghĩ đến 1 chuyện, hỏi vội : “ A tỷ, cái lồng sắt ta cầm về ngày hôm qua đâu rồi ? “
Lý Tuyền hơi nhướng mày, chỉ về phía góc tường : “Ở nơi đó, sau này không được mang đồ vật như thế cầm về nhà ! “
Lý Chân chạy đến phía sau góc tường canh cây hòe cầm ra 1 cái lống sắt, nhìn tới nhìn lui, liền cười hỏi : “ Phía trên có che một mảnh vãi ? “
Lý Tuyền trừng mắt : “ Ngươi nói thử xem, ngươi có muốn ăn cơm nữa không ? “
Lý Chân làm bộ như không nghe thấy, vội vã dắt ngựa ra ngoài : “ A tỷ, buổi trưa ta trở về ! “
Tư Tư chờ đã lâu ở đầu hẻm, thấy hắn vừa đi ra, cưởi tủm tỉm tiến đến bên cạnh Lý Chân, tay cầm chiếc lồng sắt mà hỏi : “ Tam lang ca ca, ta cầm giúp ngươi ! “
“Chuyện này.. .. Cái này hơi nặng, thôi để ta cầm cho ! “
“Không có chuyện gì đâu, ta cầm được mà ! “
Tư Tư đoạt lấy cái lồng sắt, nhìn phía trên bị che kính, cười hỏi : “ Bên trong có cái gì ? “
“ A .. Bên trong là một đám … một đám …. Hắc diện tiểu lang quân. “
Tư Tư tò mò muốn mở ra xem, Lý Chân vội vã ngăn cản nàng. “ Đi tới thao trường thôi, chúng ta nhanh lên một chút, tí nữa không còn chỗ trống bây giờ ! “
“Được. “
Tư Tư trong lòng rất vui mừng, theo sát bên cạnh hắn, 2 người bước nhanh về thao trường ngoài thành.
Chú ý 1 : Võ Tắc Thiên tuy rằng cải quốc hiệu là Võ Chu, nhưng trong quyển sách này thuận tiện cho độc giả, nên tạm thời không cần cái tên đó.
Phía trước chiếc phi cơ bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lờ, chớp điện sấm giật tứ phía, phảng phất như cái miệng lớn đầy máu tanh của ma quỷ.
Từ trên không, chiếc máy bay đột nhiên vỡ vụn thành nhiều mảnh, tất cả hành khách bay lên không trung, chỉ có một người trẻ tuổi bị hút vào bên trong vòng xoáy.
- “Không!” Người trẻ tuổi tuyệt vọng mà hô to, vô tận bóng tối dần dần nuốt chửng người thanh niên ấy..
…..
Lúc này, những tia sáng yếu ớt dần dần xuất hiện, con mắt của Lý Chân từ từ mở ra, trong giấc mộng của hắn,bị cái hố đen bóng tối vô tận kia giày vò, làm cho linh hồn của hắn chịu đựng không ít thống khổ, cảm giác cứ như bị xé rách ra.
“Giấc mộng này khi nào mới kết thúc!” Đó là suy nghĩ duy nhất của hắn lúc này.
Hăn bắt đầu nhớ lại. Trong một đêm giông tố vào hai năm trước, một tia chớp bất ngờ làm khơi dậy ký ức sâu xa từ kiếp trước, hắn mới hiểu rõ, nguyên lai bản thân mình không hoàn toàn thuộc về Đại Đường.
Mà ở kiếp trước, bản thân hắn là thương nhân trẻ tại Thượng Hải đã phấn đầu sự nghiệp gần 10 năm, sắp đi đến thành công trên con đường sự nghiệp, chuẩn bị cưới vợ, nhưng hết thảy gấc mơ đều bị chuyến bay kia phá nát.
Mà ở kiếp này, hắn chỉ là một tên thiếu niên bình thường ở Sa Châu, Đôn Hoàng, Đại Đường. Vật đổi sao dời, hắn đã xuyên việt về Đại Đường 1300 năm trước. Hắn năm nay mới 17 tuổi, cha mẹ hắn đã mất lúc hắn còn nhỏ, chính tổ phụ và tỷ tỷ hăn đã nuôi nấng hắn lớn lên.
Tại thời đại rất để ý đến dòng dõi của bản thân này, Lý Chân cũng được xem như là Lý thị tộc nhân, một trong Tứ đại thế gia tại Đôn Hoàng, có điều tổ phụ của hắn chính là bàng chi tộc nhân của Lý thị gia tộc. Trong mắt người ngoài, trên người hắn đã không thấy bóng dáng gì của danh môn thế gia.
“A Chân, mau chóng dậy khỏi giường!”
Trong sân vọng lại tiếng của tỷ tỷ hắn, phá vỡ tâm tư của Lý Chân, làm hắn đang suy nghĩ trầm tư kéo về hiện thực, hắn ngáp dài một cái, làm cho cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo đến, lúc này mới ý thức được là chính bản thân mình cả đêm chưa ngủ.
Lúc này hắn mới để ý đến gian phòng của mình, nó rất nhỏ, chỉ có một tấm trải ra giường nằm cùng với một cái giá sách nho nhỏ, trên đầu giường có treo một bộ cung tên với một thanh trường kiếm.
Trong phòng rất tối, hầu như không có ánh sáng, tại khe cửa sổ chỉ lộ ra chút tia nắng. Mặt trời đã dần lên cao, đúng lúc này, vang lên 1 tiếng mở cửa rất lớn, cửa sổ bị mở ra, ánh nắng chói chang chiếu vào gian phòng.
Bị tia nắng chiếu vào làm cho chói mắt, Lý Chân vội vàng trùm chăn lên đầu.
“ A Chân, ngươi còn không mau chóng đứng dậy?” Tiếng nói mang theo chút tức giận của tỷ tỷ từ ngoài cửa sổ truyền đến.
“ Rốt cuộc đệ muốn ta kêu ngươi mấy lần đây?”
Cha mẹ của Lý Chân tại Đại Đường đã mất sớm, chỉ có bản thân hắn cùng tỷ tỷ Lý Tuyền sống nương tựa vào nhau, tỷ tỷ lớn hơn hắn gần 7 tuổi, có câu nói “Trưởng tử thay mẫu thân”, có nhiều khi, Lý Tuyền đối xử với tiểu đệ cứ như mẫu thân chăm sóc hài tử, quản giáo rất nghiêm đối với Lý Chân.
Trong cơn buồn ngủ khiến cho Lý Chân rên lên một tiếng, dùng âm thanh hết sức van nài mà nói:
“A tỷ, tối qua ta ngủ không được đủ giấc, cho ta ngủ thêm 1 tý được không?”
“Không được!”
Trong giọng nói của Lý Tuyền không có nửa điểm thương lượng, hết sức cứng rắn mà nói:
“Ngày mai ngươi phải tham gia vũ cử thi hương, ngày hôm nay ngươi phải đi luyện bắn cung, ngươi mà không dậy nổi, ta dùng nước giội cho đến khi ngươi tỉnh mới thôi!”
“ A tỷ a, có thể thương biểu đệ một tí được không?”
Vừa dứt lời, một chậu nước từ ngoài cửa sổ dội vào, làm cho Lý Chân toàn thân cảm thấy mát lạnh, lúc này đã là gần cuối mùa xuân, nhưng chậu nước đó khiến hắn cảm thấy giật mình cả người, làm cho hắn nhãy đựng lên mà hét:
“A tỷ, ngươi chơi thật à!”
“Ta nói lần cuối, nếu người còn không bước ra khỏi phòng, chậu nước thứ 2 sẽ tới. Một !! “
“Được rồi, được rồi ! Ta đi ra ngay đây ! “
Lý Chân đánh bất đắc dĩ hô to, hắn làm sao giám chọc giận chị gái hung hãn như vậy. Giày cũng chưa kịp mang, Lý Chân để chân đất chạy ra sân, toàn thân chỉ mang 1 cái nội khố nho nhỏ.
Hắn vừa mới bước vào trong sân, 1 thiếu nữ 13, 14 tuổi đang tung tăng từ phía cửa viện chạy vào mà kêu :
“ Tam lang ca ca, đã chuẩn bị kỹ càng gì chưa ? “
Thiếu nữ tuổi không lớn lắm, nhưng dáng người rất cao ráo, chóp mũi thanh tú, cặp long mày tinh tế , dưới cặp lông mày ấy là cặp mắt to sáng ngời. Trên người nàng mang một bộ váy xòe màu đỏ phổ thông, trên đầu đội mũ bát giác hình quả dưa, mái tóc đen nhánh búi thành bím tóc dài, nhìn vô cùng xinh đẹp, nhưng nhìn qua là biết không phải là Hán tộc, mà chính là người Hồ ở Tây Vực.
Tên của nàng là Khang Tư Tư, hàng xóm của Lý Chân, phụ thân của Khang Tư Tư là thương nhân người Túc Đặc, tại con phố lớn này thuê một nửa gian phòng của Lý gia để làm ăn đã gần 10 năm.
Từ nhỏ Khang Tư Tư với Lý Chân cùng nhau lớn lên, tuy rằng nàng sinh ra và lớn lên ở Đôn Hoàng, nhưng chưa bao giờ về quê cả, nhưng nàng vẫn giống như mọi thiếu nữ Túc Đặc khác, một lòng muốn tới Trường An và Lạc Dương, không muốn sinh sống ở địa phương nhỏ như Đôn Hoàng.
“A….. !! “
Khang Tư Tư hét lên 1 tiếng, trước mắt nàng xuất hiện một người nam nhân ở trần, làm cho nàng sợ hãi mà che mặt. Lý Chân cũng căn bản không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, hắn rất giật mình, theo bản năng dùng 2 tay che lại phía dưới, xoay người hướng về phía phòng của mình mà chạy đi, vừa chạy vừa nghĩ :
“ A tỷ thực sự là hại chết ta rồi."
Đôi mắt của Khang Tư Tư tròn xoe, nhìn Lý Chân chật vật chạy trốn, nàng vừa che miệng vừa nở nụ cười. Lúc này, Lý Tuyền mang theo chậu nước dương dương tự đắc mà bước đến :
“ Nếu không dùng biện pháp như thế, tiểu tử này sẽ không bao giờ chịu rời khỏi giường ! “
Tuổi của Lý Tuyền đã gần 20 tuổi, dung mạo rất thanh tú, vóc người không cao, có chút gầy yếu, nhưng tác phong của nàng rất mạnh mẽ, lại là người rất khôn khéo, xử lý mọi chuyện trong nhà rất ngay ngắn rõ ràng.
Lý Tuyền đã xuất giá nhiều năm, trượng phu của nàng là môn sinh đắc ý của tổ phụ nàng khi còn sống, hiện nay làm tiểu lại ở huyện nha. Nàng nhìn thấy Khang Tư Tư liền cười cười mà nói :
“ Tư Tư, trời còn sớm mà đã đến rồi à ? “
“ Vâng, ta cùng tam lang ca ca đã hẹn trước, sáng nay đi luyện bắn cung. “
“ Tiểu từ này còn muốn ăn điểm tâm rồi mới đi, hay là người cùng hắn ăn điểm tâm rồi đi. “
“ Không cần, ta cũng muốn thu thập lại đồ dùng, chờ tam lang ca ca chuẩn bị xong, ta còn muốn đi Vũ Phường luyện võ . “
Khang Tư Tư vừa chạy ra sân, lại ló đầu trờ lại nói :
“ Tam lang ca ca lúc nào ăn xong, phải gọi ta một tiếng đó ! “
“ Mau đi chuẩn bị đi, Ta không quên đâu ! “
Lý Tuyền đi tới cửa viện, nhìn bóng lưng vui vẻ của nàng lúc rời đi, không khỏi lắc đầu mà suy nghĩ : “ Cô gái nhỏ này mới biết yêu, không hề có ý tứ che giấu tình cảm của chình mình, ai cũng biết nàng thích đệ đệ. “
Bên trong căn phòng, Lý Chân đã mặc xong quần áo, đang ngồi xếp bằng trước bàn cơm húp cháo, lúc này Lý Tuyền bưng một bàn bánh mới rán xong bước đến.
“ Gần đây ta phát hiện người càng ngày càng lạ, trước đây trời chưa kịp sáng ngươi đã đi luyện bắn cung, hiện tại lại phải chờ ta gọi ngươi, ngươi đã quên mai là ngày gì sao ? “
Lý Chân cầm một chiếc bánh rán lên, cắn một miếng, hàm hồ mà nói : “ Ta biết rồi ! “
“ Ngươi đã biết còn không chịu nỗ lực, tiêu chuẩn để tiến vào kinh chỉ có 3 người, nếu như bị người khác cướp đi, ngươi khóc còn không kịp a ! “
Lý Chân uống một hớp nước nóng, cười hì hì mà nói : “ Lão đệ của ngươi cưỡi ngựa bắn cung thế nào, ngươi còn không biết sao ? Lo lắng cái gì ?! “
Lý Tuyên suy nghĩ lại cũng thấy đúng, đệ đệ của nàng tại thành Đôn Hoàng khá có danh tiếng, được xưng là song tuyệt tiễn cầu, một cái là tài năng bắn cung cao siêu, tại thành Đôn Hoàng không có thanh niên nào có thể so sánh, ngay cả quân đội cũng hiếm có đối thủ.
Còn lại là môn mã cầu vô cùng giỏi, năm ngoài thành Đôn Hoàng tổ chức hội thi cá nhân về mã cầu, một thân thần kỹ xuyên vân cầu ngoài mười bước làm khiếp sợ toàn trường, là người cuối cùng chiến thắng được giải thưởng là một thớt Bạch Long tuấn mã.
Lấy bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung của đệ đệ, không thể không đoạt được tiêu chuẩn đề vào kinh, bình sinh tâm nguyện lớn nhất của nàng là hi vọng đệ đệ của mình có thể vào kinh tranh thủ công danh, làm một công tử có tiền đồ rộng lớn. Như vậy, nàng mới có thể trả lời với tổ phụ, cha mẹ đã mất.
“Nhanh ăn đi ! Tư Tư còn đang chờ ngươi đấy ! “
Lý Chân ăn liền mấy cái bánh, uống đến chục bát canh, bụng căng tròn đến hết mức có thể, lau miệng mà nói : “ A tỷ, ta đi thày quần áo ! “
Không lâu sau, Lý Chân thay đổi một bộ võ sỹ bào màu xanh lam, eo cột dây sam, chân mang một đôi dày màu đồng, trường kiếm cột phía eo, sau lưng mang một bộ cung tên, tay cầm dây cương của thớt bạch tuấn mã.
Lý Chân vóc người rất cao, chừng ngoài sáu thước, tương đương với hiện đại 1m85, da dẻ hơi đen, vai rộng tay dài, trên mặt uy vũ, lông mày sắc bén, khóe mắt thoáng hướng lên, cả người tràn ngập cảm giác oai hùng cương khí.
Ánh mắt của Lý Tuyền sáng lên, trong lòng không khỏi âm thầm ủng hộ, có biểu đệ hiên ngang như thế, chẳng trách tâm tư của thiếu nữ Tư Tư bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Nàng tiến lên sửa sang lại quần áo của Lý Chân, cười nói :
“ Xong chưa, đi nhanh đi ! “
Lý Chân dẫn ngựa vừa muốn đi, lại nghĩ đến 1 chuyện, hỏi vội : “ A tỷ, cái lồng sắt ta cầm về ngày hôm qua đâu rồi ? “
Lý Tuyền hơi nhướng mày, chỉ về phía góc tường : “Ở nơi đó, sau này không được mang đồ vật như thế cầm về nhà ! “
Lý Chân chạy đến phía sau góc tường canh cây hòe cầm ra 1 cái lống sắt, nhìn tới nhìn lui, liền cười hỏi : “ Phía trên có che một mảnh vãi ? “
Lý Tuyền trừng mắt : “ Ngươi nói thử xem, ngươi có muốn ăn cơm nữa không ? “
Lý Chân làm bộ như không nghe thấy, vội vã dắt ngựa ra ngoài : “ A tỷ, buổi trưa ta trở về ! “
Tư Tư chờ đã lâu ở đầu hẻm, thấy hắn vừa đi ra, cưởi tủm tỉm tiến đến bên cạnh Lý Chân, tay cầm chiếc lồng sắt mà hỏi : “ Tam lang ca ca, ta cầm giúp ngươi ! “
“Chuyện này.. .. Cái này hơi nặng, thôi để ta cầm cho ! “
“Không có chuyện gì đâu, ta cầm được mà ! “
Tư Tư đoạt lấy cái lồng sắt, nhìn phía trên bị che kính, cười hỏi : “ Bên trong có cái gì ? “
“ A .. Bên trong là một đám … một đám …. Hắc diện tiểu lang quân. “
Tư Tư tò mò muốn mở ra xem, Lý Chân vội vã ngăn cản nàng. “ Đi tới thao trường thôi, chúng ta nhanh lên một chút, tí nữa không còn chỗ trống bây giờ ! “
“Được. “
Tư Tư trong lòng rất vui mừng, theo sát bên cạnh hắn, 2 người bước nhanh về thao trường ngoài thành.
Chú ý 1 : Võ Tắc Thiên tuy rằng cải quốc hiệu là Võ Chu, nhưng trong quyển sách này thuận tiện cho độc giả, nên tạm thời không cần cái tên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.