Đại Đường Đạo Soái

Chương 35: Cảo cá cầu đội ngoạn ngoạn

Đạo Soái Nhị Đại

31/08/2013



Đề nghị của La Thông khiến Đỗ Hà sáng mắt, người đứng sau thúc đẩy mở rộng môn mã cầu này chính là hắn, nhưng nói thật tận đáy lòng hắn cũng không có tự tin với môn bóng mà mình sáng tạo ra. Dù sao, Đỗ Hà cũng ít tiếp xúc với môn bóng này, tất cả các quy tắc thi đấu, hạng mục chú ý vốn đều là của bóng đá, bóng rổ, hắn cũng không biết vận dụng như vậy đã hợp lý hay chưa, có để người khác nhận ra sơ hở hay không?

Đỗ Hà vốn là người tùy ý, nhưng chỉ cần nhúng tay vào việc gì đó, hắn sẽ rất chăm chú, đã làm là làm đến cùng. Tất cả quy tắc của môn mã cầu đều do một mình hắn ôm đồm, Đỗ Hà cảm giác mình có nghĩa vụ làm nó càng thêm hoàn thiện, khiến nó càng thêm đại chúng hóa, để mọi người đều có thể dễ dàng tham gia. Hơn nữa muốn tìm hiểu môn mã cầu mà mình sáng tạo ra thì biện pháp tốt nhất chính là gia nhập vào trong, tự mình trải nghiệm.

- Đề nghị này rất hay!

Đỗ Hà lập tức đáp lại.

La Thông nói tiếp:

- Từ nhỏ ta đã rất thích môn mã cầu này, môn mã cầu mà hoàng thượng mới ban bố lại càng thú vị. Ta có nghiên cứu, trận đấu của môn đánh bóng mới này không chỉ là trò chơi của một người, mà chú trọng phối hợp, phải có công có thủ, như thế mới có thể bách chiến bách thắng.

Ví dụ lấy đội dũng sĩ của Trình gia mà nói, Trình Xử Mặc, Trình Xử Lượng, Trình Xử Bật, mỗi người bọn họ đều có được chân truyền của Trình lão tướng quân, thuật cưỡi ngựa nhất lưu, kỹ thuật bóng cũng bất phàm, có sức chiến đấu cực kỳ cường đại, nhưng chính thức thi đấu lại thua thê thảm. Tuyến phòng vệ của bọn họ quá kém, nguyên một đám bắt được cầu đã muốn làm dũng sĩ, dù thế nào cũng không nỡ chuyền bóng, đội bóng hơi có chút đầu óc hoàn toàn có thể tiêu diệt bọn họ.

- Cho nên ta cho rằng, thi đấu môn mã cầu mới này chú trọng hợp tác đội nhóm hơn. Ta có quen một số người, muốn tổ chức đội bóng là chuyện rất dễ dàng, nhưng lại thiếu hảo thủ như ngươi. Chúng ta tạo thành một đội, có lẽ có thể đứng đầu!

La Thông nói chuyện rất mạch lạc rõ ràng, Đỗ Hà cũng không ngừng gật đầu. Xem ra quả thật hắn đã bỏ không ít công phu nghiên cứu trò chơi này. Môn mã cầu mới này là Đỗ Hà căn cứ vào bóng rổ, bóng đá thiết lập, chú trọng nhất chiến thuật công thủ và phối hợp đội nhóm, đội hình toàn tấn công, bỏ qua hậu phương phòng thủ như Trình Giảo Kim, không thua mới là lạ.

- Được! Ta gia nhập!

Đỗ Hà xác thực chưa từng chơi qua môn bóng này, nhưng hắn biết ám khí, công phu ám khí của hắn có lẽ chỉ kém hơn Sở Lưu Hương, trong trăm mét không được bách phát bách trúng, thì cũng phải trúng đến 99 phát. Môn mã cầu chẳng qua chỉ có thêm một cây gậy đánh bóng, cũng không có gì to tát.

Đỗ Hà cũng chưa từng bỏ công phu khổ luyện kỹ thuật cưỡi ngựa, nhưng hắn biết khinh công, người hắn nhẹ như chim yến, khống chế ngựa, làm động tác có độ khó cao, cho dù là những dân tộc sống trên lưng ngựa cũng chưa chắc thắng được hắn. Chỉ cần bỏ thêm công phu, kỹ thuật cỡi ngựa cũng không phải vấn đề.

Đỗ Hà đi theo La Thông tới một phong địa bên ngoài thành. Phụ thân La Thông qua đời sớm, nhưng lúc ấy La Sĩ Tín là một trong những mãnh tướng được Lý Thế Dân xem trọng nhất, luôn đi theo Lý Thế Dân nam chinh bắc chiến. Khi đó Lưu Hắc Thát khởi binh ở Hà Bắc, Lý Thế Dân suất quân chinh phạt. Lưu Hắc Thát mãnh liệt vây công vùng quân sự quan trọng phía nam Hà Bắc, Lý Thế Dân suất quân ba lượt cứu viện, đều bị Lưu Hắc Thát chặn đánh, không thể tiến lên. Lý Thế Dân chỉ sợ tướng phòng thủ Vương Quân Khuếch không thể chèo chống, lúc này La Sĩ Tín chủ động xin đi giết giặc, thỉnh cầu tiếp nhận Vương Quân Khuếch.



Vì vậy, Lý Thế Dân lệnh cho Vương Quân Khuếch suất lĩnh bộ đội phá vòng vây, La Sĩ Tín suất lĩnh binh sĩ thẳng hướng dưới thành, anh dũng công kích, dũng mãnh phi thường đột phá vòng vây, tiến vào trong thành. Lúc này gió tuyết rơi rất nhiều, Lý Thế Dân đến tiếp sau cứu binh, vì gió tuyết ngăn cản, không cách nào vào thành, làm cho La Sĩ Tín không thể chống chọi với quân địch hùng mạnh, bị bắt, cuối cùng vì không muốn đầu hàng mà bị sát hại. Cho nên Lý Thế Dân cảm thấy rất áy náy trước cái chết của La Sĩ Tín, cũng rất chiếu cố người của La gia, phong cho La gia một khu vực hoàng kim ở ngoài thành Trường An không xa.

Hai người đi tới phía trước, một sân bóng tiêu chuẩn xuất hiện trước mặt Đỗ Hà, trên sân bóng đã có 16 người đang tiến hành huấn luyện, bọn họ chia làm hai đội tranh cầu trên sân. Bọn họ không có thủ môn, chỉ là một đám người đang tập tranh bóng, đoạt bóng.

- Bọn họ đang luyện gì vậy?

Đỗ Hà hỏi.

La Thông nói:

- Đương nhiên là kỹ thuật liều mạng cướp bóng của cầu thủ?

- Vô nghĩa!

Đỗ Hà lập tức ý thức được vấn đề tồn tại đầu tiên. Hắn chia đội viên thành tiên phong, trung phong, hậu vệ, nhưng tựa hồ không giảng giải kỹ càng công dụng của từng vị trí.

Đỗ Hà nói:

- Tiên phong là người đứng đầu tiên của đội bóng, nhiệm vụ của bọn họ là dẫn bóng. Bọn họ giống như một lưỡi dao sắc bén, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cắm vào trận địa địch, xé rách phòng tuyến của trận địa địch, từ đó công phá cầu gôn của đối phương.

Trung phong ở phía sau tiên phong, phía trước hậu vệ, nhiệm vụ của hắn là phụ tá tiên phong dẫn bóng, đồng thời, quan trọng hơn là phụ tá hậu vệ phòng thủ. Cho nên một trung phong tốt, chẳng những phải có đủ năng lực tiến công phòng thủ, mà còn phải có năng lực khống chế bóng trác tuyệt, năng lực dẫn bóng và chuyền bóng tinh diệu. Hậu vệ là cột trụ trước cầu môn, nhiệm vụ chủ yếu đương nhiên là phòng thủ, đoạt bóng và ngăn cản đối phương tiến công, khi từ thủ chuyển sang công phải tổ chức tiến công. Còn về phần thủ môn, nhiệm vụ cũng không cần phải nói.

Cho nên, một tiên phong tốt, không cần phòng thủ, có thể tiến công là được. Một trung phong có thể chuyền được quả bóng tốt, chính là trung phong hợp cách. Còn hậu vệ, không có năng lực tiến công cũng không quan trọng, chỉ cần bọn họ phòng thủ chặt thì chính là hậu vệ tốt. Ngươi huấn luyện như vậy, hoàn toàn là hồ đồ!

Những lời này khiến La Thông trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại rất hưng phấn.

La Thông rất thích tranh đấu tàn nhẫn, nhưng cũng không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, điều này có thể nhìn ra được từ chỗ lý giải của hắn đối với môn mã cầu mới. Nghe Đỗ Hà phân tích như vậy, lập tức kêu lên:

- Ta hiểu rồi, tiên phong, trung phong, hậu vệ, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình. Tiên phong chủ công dẫn bóng, cho nên huấn luyện phải chú trọng kỹ thuật tốc độ, linh hoạt, kỹ xảo…. xé rách phòng tuyến địch, trung phong cần có kỹ xảo công thủ nhất định, nhưng mấu chốt ở chỗ hắn có thể không truyền ra trái bóng tốt, cho nên trung phong phải chú trọng huấn luyện chuyền bóng, hậu vệ, thủ môn cũng như vậy.



Đỗ Hà hiểu ý cười nói:

- Mỗi vị trí có nhiệm vụ của mình, sau đó phối hợp với nhau, sau khi luyện tập năng lực bản thân, thì phải bồi dưỡng tinh thần đội nhóm, đây mới là mục đích của thi đấu thể thao.

La Thông nghe Đỗ Hà nói đến đây, ánh mắt càng sáng ngời, cười nói:

- Không ngờ Thanh Liên lại hiểu biết về môn mã cầu phong phú hơn ta rất nhiều.

Đỗ Hà thầm thấy buồn cười, tất cả mọi thứ của môn bóng này đều do hắn một tay sáng tạo ra, nếu không hiểu biết mới là lạ.

- Bốp!

La Thông vỗ hai tay lại, cười nói:

- Quyết định như vậy đi, từ hôm nay trở đi Thanh Liên chính là đội trưởng đội bóng của chúng ta, phụ trách huấn luyện chúng ta, sau này chúng ta sẽ nghe theo ngươi!

Hắn căn bản không để cho Đỗ Hà cơ hội cự tuyệt, kêu lên với mọi người trên sân bóng:

- Tất cả mọi người dừng lại, từ hôm nay trở đi, vị đứng cạnh ta đây chính là đội trưởng của chúng ta. Hắn tên là Đỗ Hà, Đỗ Thanh Liên, mọi người mau đến bái kiến đội trưởng.

Đỗ Hà giật mình, chỉ lắc đầu cười khổ. La Thông rất thông minh, hắn căn bản không thèm để ý đến chức vị đội trưởng. Hắn sáng tạo ra đội bóng, mục đích chỉ vì chơi bóng, luyện tập kỹ thuật của mình, thấy Đỗ Hà rất am hiểu môn bóng này, phân tích rất rõ ràng mạch lạch, vì vậy quyết đoán nhượng xuất quyền chỉ huy, nếu để hắn chỉ huy lung tung, chi bằng nhường lại cho Đỗ Hà, để đội bóng càng thêm cường đại.

Đỗ Hà cũng suy tư: Nếu đã muốn chơi, vậy thì phải chơi cho thoải mái. Sau khi học chơi môn mã cầu này cũng có thể luyện tập thuật cưỡi ngựa, sau này cũng có cơ hội thể hiện bản lĩnh trên chiến trường.

Đỗ Hà thống khoái tiếp nhận chức vị đội trưởng, sau đó căn cứ vào đặc điểm của tất cả các thành viên, phân phối hợp lý ra tiên phong, trung phong và hậu vệ, thủ môn.

La Thông có kỹ thuật chắc chắn, lại có tiến công mãnh liệt, hoàn toàn xứng đáng được chọn lựa làm người tiên phong. Đỗ Hà vạn năng, đương nhiên trở thành trung tâm trong sân. Kỳ thật Đỗ Hà còn có suy nghĩ làm thủ môn, với nhãn lực và tốc độ của hắn, cho dù bóng có bay nhanh đến đâu hắn cũng có thể dễ dàng đỡ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Đường Đạo Soái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook