Chương 502: Con của Hiệt Lợi
Đạo Soái Nhị Đại
03/09/2013
Ngạ Lang Mạc Hạ Ba Cáp là thủ lĩnh mã tặc hung ác nhất trên thảo nguyên. Bọn hắn không phải là một bộ lạc nhưng có chiến sĩ kiêu dũng nhất, tham lam nhất, bởi vì không bao giờ cảm thấy thỏa mãn nên được xưng là Ngạ
Lang (sói đói).
Hắn là một cái tên khiến cho dân chúng trên thảo nguyên nghe đến đã sợ mất mật.
Không có một bộ lạc nào nguyện ý trêu chọc bọn hắn, từng có lần có một thủ lĩnh bộ lạc Sắc Lặc tên là Mạt Yết Tộc không có mắt công khai đối địch với Ngạ Lang Mạc Hạ Ba Cáp.
Mạt Yết Tộc tụ tập ba vạn cường binh chinh phạt Mạc Hạ Ba Cáp chỉ có hai ngàn binh.
Khi bọn họ còn chưa thấy bóng dáng Mạc Hạ Ba Cáp thì đã nhận được tin tức. Mạc Hạ Ba Cáp thừa dịp đại quân bọn họ đang tiếng đến đã đánh lén nơi ở của bọn họ, tru sát hơn phân nửa tộc nhân.
Vì thị uy, Mạc Hạ Ba Cáp trước khi viện binh Mạt Yết Tộc trở về đã cắt hết đầu của tộc nhân Mạt Yết Tộc bị thảm sát, hơn năm vạn đầu lâu chất cao như núi khiến lòng người rúng động.
Thủ đoạn đẫm máu như vậy khiến toàn bộ thảo nguyên kinh hoàng, dù vậy, Mạc Hạ Ba Cáp vẫn không có ý định buông tay, lãnh binh du tẩu bốn phía với Mạt Yết Tộc, không ngừng tiến hành tập kích quấy rối, lúc gặp đông quân thì bỏ chạy, ít thì liên thủ tru diệt.
Vì thế toàn bộ tộc nhân của Mạt Yết Tộc khi ra ngoài chăn thả đều cần đại bộ đội bảo hộ, loại tình huống này một mực duy trì một năm đến khi Mạt Yết Tộc bị Lĩnh Bộ chiếm đoạt mới thôi. Đáng nhắc tới chính là Lĩnh Bộ chỉ là một bộ tộc nhỏ không thể nhỏ hơn. Bọn họ có thể chiếm đoạt Mạt Yết Tộc bởi vì trong một năm, Mạc Hạ Ba Cáp đã đánh vỡ toàn bộ lực lượng kinh tế của Mạt Yết Tộc khiến cho một bộ lạc hạng trung suy sụp.
Từ đó về sau, trên thảo nguyên không ai dám trêu vào Mạc Hạ Ba Cáp, dù bị bọn chúng ăn cướp thì tù trưởng cũng chỉ tự nhận không may, không dám lên tiếng.
Cho dù là bá chủ thảo nguyên như Tiết Duyên Đà cũng không muốn tự dưng chọc đầu sói đói Mạc Hạ Ba Cáp. Đương nhiên Mạc Hạ Ba Cáp cũng không phải ngu ngốc, đi trêu chọc mãnh hổ thảo nguyên Tiết Duyên Đà.
Núi Úc Quân là danh sơn trên thảo nguyên phương bắc, cũng không biết tồn tại đã bao nhiêu năm, trong núi đại thụ cao chọc trời, đi trong núi cơ hồ không thấy mặt trời. Nơi đây địa thế hiểm trở, nếu không có người quen thuộc địa hình dẫn đường thì chắc chắn sẽ lạc đường.
Vùng này đồng cỏ và nguồn nước phong phú, nhưng không có một tộc bộ nào có lá gan tới đây ở.
Bởi vì đây là chỗ ẩn thân của Ngạ Lang trên thảo nguyên.
Bọn hắn tuy chỉ là một lực lượng nhỏ nhưng vì Úc Quân mà trở nên vô cùng cường thế.
Ngày hôm đó, tại một chỗ ít ai lui tới gần Úc Quân có một thư sinh che mặt lên núi dạo chơi.
Thư sinh che mặt chính là Vũ Văn Bác Vĩ, hắn thấy Úc Quân vách núi dốc đứng, tình thế hiểm cố, là nơi dễ thủ khó công liền thầm kinh hãi, khó trách Mạc Hạ Ba Cáp có gan trêu chọc địch nhân gấp mấy chục lần. Có được Úc Quân không thể nghi ngờ là một thành lũy tự nhiên khó có thể phá được. Ở trên thảo nguyên thiếu khuyết thủ đoạn công thành thì ai có thể làm gì được bọn hắn?
Mạc Hạ Ba Cáp không chỉ chuyên đánh cướp mà còn làm Lýnh đánh thuê, chỉ cần ra giá thì bọn hắn có thể làm bất kỳ chuyện giết người phóng hỏa nào.
Tiến vào núi được một khắc, Vũ Văn Bác Vĩ phát hiện đã bị người theo dõi, dứt khoát cao giọng nói:
- Người mua không thể xưng tên, muốn cùng sói đói trên thảo nguyên sói đói làm một số giao dịch.
Từ trong rừng rất nhanh có tiếng truyền ra:
- Ngươi là Đường nhân, thủ lĩnh chúng ta đã có quy định, tuyệt không làm sinh ý với Đường nhân giảo hoạt hèn hạ.
Vũ Văn Bác Vĩ cũng không bất ngờ, chỉ nói:
- Vị huynh đệ nhìn lầm rồi, ta không phải là Đường nhân, ta chỉ là ta. Trong mắt ta, chỉ cần đối với ta có lợi, ta cũng không bận tâm ta là ai. Ta có thể cam đoan khoản giao dịch này của ta, với tư cách là con trai của hùng ưng thảo nguyên Hiệt Lợi Khả Hãn sẽ có hứng thú.
Trong rừng cây im lặng thật lâu, rõ ràng bị một câu “con trai của Hiệt Lợi Khả Hãn” chấn trụ rồi.
Thảo nguyên khi Hiệt Lợi Khả Hãn khống chế là thời đại cường thịnh nhất của Đột Quyết nhưng bởi vì đối địch với Đại Đường nên thất thủ bị bắt. Con út của Hiệt Lợi Khả Hãn tránh được một kiếp, được Kim Lang quân bảo vệ, trốn được vào Úc Quân.
Việc này cũng không muốn người biết, lại không nghĩ hôm nay để cho một người thư sinh một câu nói toạc ra.
- Ngươi chờ đó, ta đi bẩm báo thủ lĩnh.
Trầm mặc hồi lâu, người ẩn thân trong rừng cây trả lời.
Không lâu sau, từ một chỗ trong rừng cây đi ra một đại hán khôi ngô tuổi gần bốn mươi, chân tay vạm vỡ, tóc dài xõa vai, khuôn mặt gồ ghề, mắt như chuông đồng, thần sắc hung ác nham hiểm giảo hoạt, bên ngoài hùng vĩ, toàn thân phát ra mị lực tà dị khiếp người.
Vài tên võ sĩ sau lưng hắn cũng đều cường hoành hung ác, nhưng đứng bên cạnh vẫn yếu thế.
Đại hán khôi ngô đi tới cách Vũ Văn Bác Vĩ ngoài một trượng, dữ tợn cười nói:
- Ngươi rất có sự can đảm, nhưng bình thường người lá gan càng lớn chết cũng càng nhanh.
Ta mặc kệ ngươi làm sao biết được thân phận của ta, cũng không muốn biết rõ ngươi là người nào, càng thêm không có hứng thú biết mặt thật của ngươi nhưng sinh ý của ngươi không thể làm ta động tâm, ta sẽ lấy tim ngươi nhắm rượu.
Hắn lấy ra một thanh chủy thủ, vuốt ve trong tay rồi thè lưỡi liếm, cuối cùng còn rạch trên mặt một đường làm máu ứa ra.
Hắn không hề tỏ vẻ bài xích, ngược lại còn lộ vẻ say mê, tựa như cảm giác miệng đầy máu tươi là một loại hưởng thụ lớn lao.
Vũ Văn Bác Vĩ không khỏi lạnh buốt nhưng lại tự tin cười nói:
- Ta minh bạch, nhưng ta tin tưởng ý của ta đủ để con của hùng ưng thảo nguyên động tâm.
Trong mắt của Mạc Hạ Ba Cáp hiện lên một tia tàn khốc, lộ ra cảm xúc thật lớn với danh từ “hùng ưng thảo nguyên”, nói:
- Ngươi minh bạch là tốt rồi.
Vũ Văn Bác Vĩ hiểu ý cười cười, hỏi:
- Không biết đại nhân còn nhớ A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực?
Mạc Hạ Ba Cáp cũng không đáp lời nhưng nghe đến người phía trước trong mắt có vẻ hung ác, nghe đến người sau hơi lộ ra kỳ quái.
Vũ Văn Bác Vĩ nói tiếp:
- A Sử Na Xã Nhĩ là một trong những chủ mưu đối địch với cha ngươi năm đó. Nếu không phải hắn cùng Đột Lợi liên hợp đối kháng thì cha ngươi cũng sẽ không bị đại tổn thực lực để cho Đường triều có thể thừa dịp. Còn có Chấp Thất Tư Lực, người này là mãnh tướng số một dưới trướng của cha ngươi, cha ngươi kêu hắn là cánh ưng, coi là tâm phúc, nhưng hôm nay hắn lại cưới con gái của Lý Uyên, đã trở thành phò mã Đại Đường. Cha ngươi giờ chịu khổ ở Đại Đường, thậm chí bị Lý Thế Dân bức bách hiến vũ cho Lý Uyên, cuối cùng buồn bực sầu não mà chết nhưng Chấp Thất Tư Lực làm quan lại càng lớn, thế tương phản như thế chẳng lẽ không thể chứng minh một sự tình?
Mạc Hạ Ba Cáp nắm chặt quyền đầu, trong mắt thoáng hiện huyết diễm, quát lớn:
- Đừng nói nữa, ngươi muốn nói cái gì, nói thẳng đi.
Vũ Văn Bác Vĩ nói:
- Có lẽ đại nhân còn không biết hành động gần đây của A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực. Hai người này vì nịnh nọt Lý Thế Dân, làm con chó trung thành của Đường triều nên đã bắt đầu khuyên bảo dân chúng Đột Quyết nhập vào Đại Đường. Bọn họ muốn gạt bỏ dân tộc Đột Quyết muốn cho con cháu Lang thần triệt để biến thành nô tài Đường nhân.
Vũ Văn Bác Vĩ nói rất có sức thu hút, Mạc Hạ Ba Cáp thống hận nói:
- Tiểu nhân đáng xấu hổ.
Vũ Văn Bác Vĩ nói tiếp:
- Dân chúng Đột Quyết bị bọn hắn lường gạt, tuyệt đại bộ phận đều bỏ tập tục Đột Quyết. Theo suy đoán của ta, qua không lâu, bọn hắn sẽ tới quân doanh Đột Quyết khuyên bảo quân tốt Đột Quyết cũng dung nhập Đại Đường, trở thành tiên phong chinh chiến cho Đại Đường. Lý Thế Dân hèn hạ lợi dụng quân tốt Đột Quyết chịu chết nhưng A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực lại không để ý lợi ích người Đột Quyết, cam tâm làm tay sai cho Lý Thế Dân. Hai người bọn họ đáng chết đáng chết, ý ta đến đây là thế, hai người đã là địch nhân của ta, cảm giác không phải là địch nhân của đại nhân? Thay ta giết bọn chúng đi, ta trả cho các ngươi 5000 con ngựa, cộng thêm hoàng kim một ngàn lượng với tư cách báo thù.
Mạc Hạ Ba Cáp không có bất kỳ do dự, gật đầu nói:
- Thời gian, địa điểm, đối phương có bao nhiêu người?
Được Vũ Văn Bác Vĩ dụ dỗ, hắn đã động sát tâm với Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực.
Vũ Văn Bác Vĩ nói:
- Thời gian tạm thời không rõ, nhưng bọn hắn trong tháng này tất sẽ ra quân doanh tái ngoại du thuyết quân tốt Đột Quyết. Ra tới Nhạn Môn Quan cách quân doanh ba mươi dặm là thời cơ động thủ tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất. Hộ vệ đi theo bọn hắn có 100 người, trong đó còn có một số võ nghệ cao cường, là một lực lượng không nhỏ. Cơ hội chỉ có một lần, nếu bọn hắn tiến vào quân doanh, hoặc là lui về Nhạn Môn Quan thì coi như thất bại trong gang tấc, trừ phi các ngươi có được năm vạn đại quân, nếu không không có khả năng rung chuyển bọn hắn mảy may. Nói cách khác, chỗ giữa Nhạn Môn Quan và quân doanh là địa điểm phục kích tốt nhất.
Mạc Hạ Ba Cáp hơi chút trầm ngâm, bọn hắn hiện tại có 3000 người, hơn nữa đại bộ phận là năm đó Kim Lang quân dũng mãnh thiện chiến nhất dưới trướng Hiệt Lợi Khả Hãn năm đó, có thể tung hoành thảo nguyên , lấy nhiều đánh ít, dùng ngàn người chống trăm người là chuyện dễ dàng, sau đó cũng nói:
- Thành giao.
Vũ Văn Bác Vĩ nhẹ nhàng thở ra, hắn là mưu sĩ của Hiệt Lợi Khả Hãn năm xưa, biết rõ sự lợi hại của Mạc Hạ Ba Cáp cùng Kim Lang quân. Vẫn nói A Sử Na Kết Xã Suất là đệ nhất dũng sĩ thảo nguyên nhưng đó là khi con trai út Mạc Hạ Bạt của Hiệt Lợi Khả Hãn còn nhỏ. Từng có một lần đối chiến vào năm xưa, Mạc Hạ Bạt từng chỉ hai chiêu đã đánh cho A Sử Na Kết Xã Suất trọng thương, nằm nửa năm trên giường.
Mạc Hạ Bạt chính là Mạc Hạ Ba Cáp hôm nay.
Về phần Kim Lang quân, đó là kính lữ tung hoành thảo nguyên thường thắng. Vào năm Lý Tĩnh tập kích bất ngờ Tương thành, suất lĩnh một trong ba đội quân tinh nhuệ là Tiệp Thắng quân nhất Đại Đường giáp lá cà với Kim Lang quân một trận.
Trận chiến ấy Tiệp Thắng quân chuẩn bị nguyên vẹn huyết chiến với Kim Lang quân vội vàng ứng chiến, trong tình huống chiếm cứ ưu thế tuyệt đối cũng phải trả giá rất đắt mới giành được thắng lợi. Mặc dù như thế, Kim Lang quân vẫn che chở được Hiệt Lợi Khả Hãn thong dong rời đi, có thể thấy được Kim Lang quân chiến lực như thế nào.
Với hơn một ngàn người bọn hắn đối phó trăm người, đó là chuyện chắc chắn.
Hắn là một cái tên khiến cho dân chúng trên thảo nguyên nghe đến đã sợ mất mật.
Không có một bộ lạc nào nguyện ý trêu chọc bọn hắn, từng có lần có một thủ lĩnh bộ lạc Sắc Lặc tên là Mạt Yết Tộc không có mắt công khai đối địch với Ngạ Lang Mạc Hạ Ba Cáp.
Mạt Yết Tộc tụ tập ba vạn cường binh chinh phạt Mạc Hạ Ba Cáp chỉ có hai ngàn binh.
Khi bọn họ còn chưa thấy bóng dáng Mạc Hạ Ba Cáp thì đã nhận được tin tức. Mạc Hạ Ba Cáp thừa dịp đại quân bọn họ đang tiếng đến đã đánh lén nơi ở của bọn họ, tru sát hơn phân nửa tộc nhân.
Vì thị uy, Mạc Hạ Ba Cáp trước khi viện binh Mạt Yết Tộc trở về đã cắt hết đầu của tộc nhân Mạt Yết Tộc bị thảm sát, hơn năm vạn đầu lâu chất cao như núi khiến lòng người rúng động.
Thủ đoạn đẫm máu như vậy khiến toàn bộ thảo nguyên kinh hoàng, dù vậy, Mạc Hạ Ba Cáp vẫn không có ý định buông tay, lãnh binh du tẩu bốn phía với Mạt Yết Tộc, không ngừng tiến hành tập kích quấy rối, lúc gặp đông quân thì bỏ chạy, ít thì liên thủ tru diệt.
Vì thế toàn bộ tộc nhân của Mạt Yết Tộc khi ra ngoài chăn thả đều cần đại bộ đội bảo hộ, loại tình huống này một mực duy trì một năm đến khi Mạt Yết Tộc bị Lĩnh Bộ chiếm đoạt mới thôi. Đáng nhắc tới chính là Lĩnh Bộ chỉ là một bộ tộc nhỏ không thể nhỏ hơn. Bọn họ có thể chiếm đoạt Mạt Yết Tộc bởi vì trong một năm, Mạc Hạ Ba Cáp đã đánh vỡ toàn bộ lực lượng kinh tế của Mạt Yết Tộc khiến cho một bộ lạc hạng trung suy sụp.
Từ đó về sau, trên thảo nguyên không ai dám trêu vào Mạc Hạ Ba Cáp, dù bị bọn chúng ăn cướp thì tù trưởng cũng chỉ tự nhận không may, không dám lên tiếng.
Cho dù là bá chủ thảo nguyên như Tiết Duyên Đà cũng không muốn tự dưng chọc đầu sói đói Mạc Hạ Ba Cáp. Đương nhiên Mạc Hạ Ba Cáp cũng không phải ngu ngốc, đi trêu chọc mãnh hổ thảo nguyên Tiết Duyên Đà.
Núi Úc Quân là danh sơn trên thảo nguyên phương bắc, cũng không biết tồn tại đã bao nhiêu năm, trong núi đại thụ cao chọc trời, đi trong núi cơ hồ không thấy mặt trời. Nơi đây địa thế hiểm trở, nếu không có người quen thuộc địa hình dẫn đường thì chắc chắn sẽ lạc đường.
Vùng này đồng cỏ và nguồn nước phong phú, nhưng không có một tộc bộ nào có lá gan tới đây ở.
Bởi vì đây là chỗ ẩn thân của Ngạ Lang trên thảo nguyên.
Bọn hắn tuy chỉ là một lực lượng nhỏ nhưng vì Úc Quân mà trở nên vô cùng cường thế.
Ngày hôm đó, tại một chỗ ít ai lui tới gần Úc Quân có một thư sinh che mặt lên núi dạo chơi.
Thư sinh che mặt chính là Vũ Văn Bác Vĩ, hắn thấy Úc Quân vách núi dốc đứng, tình thế hiểm cố, là nơi dễ thủ khó công liền thầm kinh hãi, khó trách Mạc Hạ Ba Cáp có gan trêu chọc địch nhân gấp mấy chục lần. Có được Úc Quân không thể nghi ngờ là một thành lũy tự nhiên khó có thể phá được. Ở trên thảo nguyên thiếu khuyết thủ đoạn công thành thì ai có thể làm gì được bọn hắn?
Mạc Hạ Ba Cáp không chỉ chuyên đánh cướp mà còn làm Lýnh đánh thuê, chỉ cần ra giá thì bọn hắn có thể làm bất kỳ chuyện giết người phóng hỏa nào.
Tiến vào núi được một khắc, Vũ Văn Bác Vĩ phát hiện đã bị người theo dõi, dứt khoát cao giọng nói:
- Người mua không thể xưng tên, muốn cùng sói đói trên thảo nguyên sói đói làm một số giao dịch.
Từ trong rừng rất nhanh có tiếng truyền ra:
- Ngươi là Đường nhân, thủ lĩnh chúng ta đã có quy định, tuyệt không làm sinh ý với Đường nhân giảo hoạt hèn hạ.
Vũ Văn Bác Vĩ cũng không bất ngờ, chỉ nói:
- Vị huynh đệ nhìn lầm rồi, ta không phải là Đường nhân, ta chỉ là ta. Trong mắt ta, chỉ cần đối với ta có lợi, ta cũng không bận tâm ta là ai. Ta có thể cam đoan khoản giao dịch này của ta, với tư cách là con trai của hùng ưng thảo nguyên Hiệt Lợi Khả Hãn sẽ có hứng thú.
Trong rừng cây im lặng thật lâu, rõ ràng bị một câu “con trai của Hiệt Lợi Khả Hãn” chấn trụ rồi.
Thảo nguyên khi Hiệt Lợi Khả Hãn khống chế là thời đại cường thịnh nhất của Đột Quyết nhưng bởi vì đối địch với Đại Đường nên thất thủ bị bắt. Con út của Hiệt Lợi Khả Hãn tránh được một kiếp, được Kim Lang quân bảo vệ, trốn được vào Úc Quân.
Việc này cũng không muốn người biết, lại không nghĩ hôm nay để cho một người thư sinh một câu nói toạc ra.
- Ngươi chờ đó, ta đi bẩm báo thủ lĩnh.
Trầm mặc hồi lâu, người ẩn thân trong rừng cây trả lời.
Không lâu sau, từ một chỗ trong rừng cây đi ra một đại hán khôi ngô tuổi gần bốn mươi, chân tay vạm vỡ, tóc dài xõa vai, khuôn mặt gồ ghề, mắt như chuông đồng, thần sắc hung ác nham hiểm giảo hoạt, bên ngoài hùng vĩ, toàn thân phát ra mị lực tà dị khiếp người.
Vài tên võ sĩ sau lưng hắn cũng đều cường hoành hung ác, nhưng đứng bên cạnh vẫn yếu thế.
Đại hán khôi ngô đi tới cách Vũ Văn Bác Vĩ ngoài một trượng, dữ tợn cười nói:
- Ngươi rất có sự can đảm, nhưng bình thường người lá gan càng lớn chết cũng càng nhanh.
Ta mặc kệ ngươi làm sao biết được thân phận của ta, cũng không muốn biết rõ ngươi là người nào, càng thêm không có hứng thú biết mặt thật của ngươi nhưng sinh ý của ngươi không thể làm ta động tâm, ta sẽ lấy tim ngươi nhắm rượu.
Hắn lấy ra một thanh chủy thủ, vuốt ve trong tay rồi thè lưỡi liếm, cuối cùng còn rạch trên mặt một đường làm máu ứa ra.
Hắn không hề tỏ vẻ bài xích, ngược lại còn lộ vẻ say mê, tựa như cảm giác miệng đầy máu tươi là một loại hưởng thụ lớn lao.
Vũ Văn Bác Vĩ không khỏi lạnh buốt nhưng lại tự tin cười nói:
- Ta minh bạch, nhưng ta tin tưởng ý của ta đủ để con của hùng ưng thảo nguyên động tâm.
Trong mắt của Mạc Hạ Ba Cáp hiện lên một tia tàn khốc, lộ ra cảm xúc thật lớn với danh từ “hùng ưng thảo nguyên”, nói:
- Ngươi minh bạch là tốt rồi.
Vũ Văn Bác Vĩ hiểu ý cười cười, hỏi:
- Không biết đại nhân còn nhớ A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực?
Mạc Hạ Ba Cáp cũng không đáp lời nhưng nghe đến người phía trước trong mắt có vẻ hung ác, nghe đến người sau hơi lộ ra kỳ quái.
Vũ Văn Bác Vĩ nói tiếp:
- A Sử Na Xã Nhĩ là một trong những chủ mưu đối địch với cha ngươi năm đó. Nếu không phải hắn cùng Đột Lợi liên hợp đối kháng thì cha ngươi cũng sẽ không bị đại tổn thực lực để cho Đường triều có thể thừa dịp. Còn có Chấp Thất Tư Lực, người này là mãnh tướng số một dưới trướng của cha ngươi, cha ngươi kêu hắn là cánh ưng, coi là tâm phúc, nhưng hôm nay hắn lại cưới con gái của Lý Uyên, đã trở thành phò mã Đại Đường. Cha ngươi giờ chịu khổ ở Đại Đường, thậm chí bị Lý Thế Dân bức bách hiến vũ cho Lý Uyên, cuối cùng buồn bực sầu não mà chết nhưng Chấp Thất Tư Lực làm quan lại càng lớn, thế tương phản như thế chẳng lẽ không thể chứng minh một sự tình?
Mạc Hạ Ba Cáp nắm chặt quyền đầu, trong mắt thoáng hiện huyết diễm, quát lớn:
- Đừng nói nữa, ngươi muốn nói cái gì, nói thẳng đi.
Vũ Văn Bác Vĩ nói:
- Có lẽ đại nhân còn không biết hành động gần đây của A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực. Hai người này vì nịnh nọt Lý Thế Dân, làm con chó trung thành của Đường triều nên đã bắt đầu khuyên bảo dân chúng Đột Quyết nhập vào Đại Đường. Bọn họ muốn gạt bỏ dân tộc Đột Quyết muốn cho con cháu Lang thần triệt để biến thành nô tài Đường nhân.
Vũ Văn Bác Vĩ nói rất có sức thu hút, Mạc Hạ Ba Cáp thống hận nói:
- Tiểu nhân đáng xấu hổ.
Vũ Văn Bác Vĩ nói tiếp:
- Dân chúng Đột Quyết bị bọn hắn lường gạt, tuyệt đại bộ phận đều bỏ tập tục Đột Quyết. Theo suy đoán của ta, qua không lâu, bọn hắn sẽ tới quân doanh Đột Quyết khuyên bảo quân tốt Đột Quyết cũng dung nhập Đại Đường, trở thành tiên phong chinh chiến cho Đại Đường. Lý Thế Dân hèn hạ lợi dụng quân tốt Đột Quyết chịu chết nhưng A Sử Na Xã Nhĩ cùng Chấp Thất Tư Lực lại không để ý lợi ích người Đột Quyết, cam tâm làm tay sai cho Lý Thế Dân. Hai người bọn họ đáng chết đáng chết, ý ta đến đây là thế, hai người đã là địch nhân của ta, cảm giác không phải là địch nhân của đại nhân? Thay ta giết bọn chúng đi, ta trả cho các ngươi 5000 con ngựa, cộng thêm hoàng kim một ngàn lượng với tư cách báo thù.
Mạc Hạ Ba Cáp không có bất kỳ do dự, gật đầu nói:
- Thời gian, địa điểm, đối phương có bao nhiêu người?
Được Vũ Văn Bác Vĩ dụ dỗ, hắn đã động sát tâm với Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực.
Vũ Văn Bác Vĩ nói:
- Thời gian tạm thời không rõ, nhưng bọn hắn trong tháng này tất sẽ ra quân doanh tái ngoại du thuyết quân tốt Đột Quyết. Ra tới Nhạn Môn Quan cách quân doanh ba mươi dặm là thời cơ động thủ tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất. Hộ vệ đi theo bọn hắn có 100 người, trong đó còn có một số võ nghệ cao cường, là một lực lượng không nhỏ. Cơ hội chỉ có một lần, nếu bọn hắn tiến vào quân doanh, hoặc là lui về Nhạn Môn Quan thì coi như thất bại trong gang tấc, trừ phi các ngươi có được năm vạn đại quân, nếu không không có khả năng rung chuyển bọn hắn mảy may. Nói cách khác, chỗ giữa Nhạn Môn Quan và quân doanh là địa điểm phục kích tốt nhất.
Mạc Hạ Ba Cáp hơi chút trầm ngâm, bọn hắn hiện tại có 3000 người, hơn nữa đại bộ phận là năm đó Kim Lang quân dũng mãnh thiện chiến nhất dưới trướng Hiệt Lợi Khả Hãn năm đó, có thể tung hoành thảo nguyên , lấy nhiều đánh ít, dùng ngàn người chống trăm người là chuyện dễ dàng, sau đó cũng nói:
- Thành giao.
Vũ Văn Bác Vĩ nhẹ nhàng thở ra, hắn là mưu sĩ của Hiệt Lợi Khả Hãn năm xưa, biết rõ sự lợi hại của Mạc Hạ Ba Cáp cùng Kim Lang quân. Vẫn nói A Sử Na Kết Xã Suất là đệ nhất dũng sĩ thảo nguyên nhưng đó là khi con trai út Mạc Hạ Bạt của Hiệt Lợi Khả Hãn còn nhỏ. Từng có một lần đối chiến vào năm xưa, Mạc Hạ Bạt từng chỉ hai chiêu đã đánh cho A Sử Na Kết Xã Suất trọng thương, nằm nửa năm trên giường.
Mạc Hạ Bạt chính là Mạc Hạ Ba Cáp hôm nay.
Về phần Kim Lang quân, đó là kính lữ tung hoành thảo nguyên thường thắng. Vào năm Lý Tĩnh tập kích bất ngờ Tương thành, suất lĩnh một trong ba đội quân tinh nhuệ là Tiệp Thắng quân nhất Đại Đường giáp lá cà với Kim Lang quân một trận.
Trận chiến ấy Tiệp Thắng quân chuẩn bị nguyên vẹn huyết chiến với Kim Lang quân vội vàng ứng chiến, trong tình huống chiếm cứ ưu thế tuyệt đối cũng phải trả giá rất đắt mới giành được thắng lợi. Mặc dù như thế, Kim Lang quân vẫn che chở được Hiệt Lợi Khả Hãn thong dong rời đi, có thể thấy được Kim Lang quân chiến lực như thế nào.
Với hơn một ngàn người bọn hắn đối phó trăm người, đó là chuyện chắc chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.