Chương 135: Dã tâm sói lang
Đạo Soái Nhị Đại
31/08/2013
- Răng rắc!
Một tiếng vang lên, Thái Khắc Văn trợn trừng mắt, kinh ngạc nói không ra lời, bàn tay của Đỗ Hà trực tiếp chạm xuống ***g ngực hắn, xâm nhập da thịt, ở trên ngực hắn để lại dấu vết bàn tay lõm vào!
Đỗ Hà quả thật không sử dụng được Bôn Ngưu Quyền, nhưng phương thức đánh ra nội kình lại không phải chỉ có Bôn Ngưu Quyền mới có thể làm được. Nội lực trong người hắn có thể trực tiếp hóa thành mũi tên nhọn xuyên thấu qua da thịt trực tiếp xâm nhập ngũ tạng lục phủ của địch nhân, so với Bôn Ngưu Quyền càng thêm hữu hiệu, càng thêm có uy lực.
Hành động đứng yên cho Đỗ Hà tụ lực của Thái Khắc Văn giống như đem đầu thò vào miệng hổ, hoàn toàn là một loại phương thức tìm tai vạ. Khi nội kình phun ra, trực tiếp đem lực lượng đánh tiến vào trong ***g ngực của hắn.
Thái Khắc Văn phun ra ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo, hai đầu gối cong lại, quỳ xuống trước mặt Đỗ Hà, hai mắt trắng dã té sấp xuống mặt sàn lôi đài.
Thắng bại vô cùng rõ ràng!
Nhưng bốn phía lại lặng ngắt như tờ, hoàn toàn không biết vì sao.
Biểu hiện của Thái Khắc Văn trên lôi đài mọi người đều biết, dù người mạnh mẽ như Trình Xử Lượng cuối cùng cũng phải ngã xuống nhưng chỉ tạo được chút tổn thương cho hắn, nhưng Đỗ Hà vừa lên lôi đài, chỉ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào người hắn, Thái Khắc Văn lập tức không duy trì được nôn ra máu té ngã dưới sàn, điều này thực sự làm người ta khó thể tin tưởng.
Nhưng rất nhanh tiếng hoan hô vang rền như thủy triều vọng lên, tuy bọn họ không nhìn thấy rõ Đỗ Hà làm sao thủ thắng, vẻ mặt đều mờ mịt khó hiểu, nhưng lại biết Đỗ Hà đã thắng, Đỗ Hà chỉ một chiêu đã đánh ngã Thái Khắc Văn, tẩy xóa đi sỉ nhục chiến bại hôm qua, vãn hồi lại mặt mũi cho Đại Đường.
Sứ đoàn Nê Bà La cảm thấy thua không rõ ràng, cao giọng kháng nghị tỏ vẻ Đỗ Hà gian trá.
Đúng ngay lúc này Trình Giảo Kim lại xông lên lôi đài, túm lấy chiếc loa trong tay trọng tài, quát to:
- Chư vị quan chúng, thỉnh an tĩnh!
Tiếng nói của hắn vang dội như sấm, mượn dùng diệu dụng của loa phóng thanh đem tiếng nói rõ ràng rơi vào trong tay từng người có mặt trong sân vận động.
Vừa rồi lão Trình ta nghe được có người đang nói Đỗ gia tiểu tử gian trá. Hắc hắc, lão Trình này thật không trách bọn họ. Bởi vì bọn họ ngu ngốc, kiến thức mỏng manh như giấy, cho nên bọn hắn không hiểu!
Kẻ hoạt bảo như Trình Giảo Kim đã lên cơn tức, ngay trước mặt hàng vạn hàng ngàn người châm chọc thẳng vào.
- Hiện tại để cho lão Trình giải thích một chút đi!
Trên thực tế là thế này, võ nghệ phân chia là kình, lực hai loại, tục ngữ nói rất đúng, lực đánh da thịt, kình đánh nội tạng!
Thủ đoạn của Đỗ gia tiểu tử cao minh, một chưởng kia nhìn qua như thật nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế lực lượng đã truyền vào trong thân thể tên tiểu tử vương bát họ Thái này, cho nên hắn mới không chịu nổi!
Mồm miệng của Trình Giảo Kim không lanh lợi, lời giải thích của hắn so với chưa giải thích cũng không có gì khác nhau.
Bản thân hắn cũng ý thức được điểm ấy, bèn quát:
- Ta cũng không giải thích nữa, các ngươi tự mình xem đi!
Hắn vạch áo Thái Khắc Văn, nhấc cao hắn lên, ngay ***g ngực Thái Khắc Văn hiện lên dấu bàn tay xâm nhập cả da thịt!
Trình Giảo Kim còn chưa thỏa mãn, hắn tìm một con ngựa bỏ Thái Khắc Văn đang nửa chết nửa sống đi dạo một vòng quanh sân vận động, lúc này mới đem hắn ném lại cho sứ đoàn Nê Bà La, liếc mắt nhìn bọn họ, vênh váo bỏ đi.
Thấy một màn này Đỗ Hà chỉ đành lắc đầu cười khổ, Tần Quỳnh cũng hiểu rõ tính nết Trình Giảo Kim cũng đang lắc đầu cười khổ.
Người này xưa nay vốn là một kẻ vô pháp vô thiên, ngày hôm qua hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện Trình Xử Lượng bị thất bại, hôm nay thấy sứ đoàn Nê Bà La không phục cao giọng kháng nghị, hắn liền nổi cơn tức, tự mình lên lôi đài giải thích nguyên do, thuận tiện phun ra một ngụm ác khí trong lòng.
- Thì ra là thế!
Đại đa số quần chúng không hiểu nguyên do bên trong bây giờ đã tỉnh ngộ, lại nhiệt liệt vỗ tay lần nữa.
Trình Giảo Kim vẫn chưa giải thích rõ ràng, nhưng có nói cho bọn họ biết Đỗ Hà dùng độc môn tuyệt kỹ, lại thấy vết thương trên người Thái Khắc Văn, lâm vào sợ hãi lẫn bội phục, tiếng hoan hô càng thêm mãnh liệt.
Sứ đoàn Nê Bà La thấy công chúng hoan hô, cũng không còn mặt mũi lưu lại nên mang theo Thái Khắc Văn nửa chết nửa sống xám xịt rời đi.
Đỗ Hà thuận lợi thăng cấp, trở lại phòng nghỉ nhận được đám bằng hữu nhiệt tình chúc mừng.
Nhất là Trình Xử Lượng càng thêm trút giận, ôm chặt hắn, thổi phồng hắn là huynh đệ tốt.
Theo Đỗ Hà thăng cấp, tiểu tổ thiếu niên đều chấm dứt toàn bộ vòng loại so đấu buổi sáng.
Lúc rời đi sân vận động, bọn họ thuận đường đi đến nơi an bài bảng đấu điều tra đối thủ ngày mai.
Bảng đấu là Đỗ Hà căn cứ tình huống trận đấu đời sau mà định ra tiến trình thi đấu.
Trước định là giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý mười tổ, sau đó dựa vào phương thức rút thăm đem người dự thi chia đều ra các tổ, tiến hành phân tổ so đấu. Sau khi lấy được quán quân các tổ lại đồng dạng rút thăm lựa chọn đối thủ.
Ngày mai chính là trận chung kết các tiểu tổ, có thể đi vào trận chung kết tiểu tổ, không ai là người thường.
Đỗ Hà đưa mắt nhìn vào tổ Tuất, tìm tên của mình, một đường chỉ đen đưa tên hắn liên tiếp cùng tên người khác, người nọ sẽ là đối thủ của hắn, sau khi nhìn thấy rõ tên người kia, ánh mắt hắn chợt híp lại.
- Đằng Nguyên Kiện Thái, lại là người Đông Doanh?
Đây là may mắn hay không may mắn?
Chiều hôm đó, đoàn người của Đỗ Hà lấy thân phận người dự thi ở thính phòng gặp mặt trận đấu của người thành niên.
Trận đấu của người thành niên khác với bọn họ, luận kịch liệt phấn khích còn hơn thật nhiều, người lên đài đều là những nhân vật danh chấn một thời.
Chẳng hạn như Đại Đường vũ dũng sau Tần Quỳnh chính là Uất Trì Kính Đức, dũng mãnh Trình Giảo Kim, vạn phu khó địch Hầu Quân Tập, Tô Định Phương, Lưu Hoằng Cơ…Người tham gia ở các nước đều là nhân vật trong nhân vật! Mãnh tướng một thời đều hiển lộ phấn khích uy danh.
Nhất là Uất Trì Kính Đức. Hắn am hiểu nhất chính là cướp đoạt binh khí của đối thủ, cho nên cơ hồ mỗi cuộc tranh tài đến cuối cùng đều là hắn dùng binh khí đối phương đem đối phương đánh rơi xuống ngựa, hung hăng cuồng ngạo, có chút không ai bì nổi, nhưng hắn thực sự có bổn sự để hung hăng như thế.
Đỗ Hà cũng không thể không thầm than, chiến tướng nổi danh cùng Tần Quỳnh quả nhiên danh bất hư truyền.
Gió lạnh thấu xương, nhưng trên đường lớn đi thông Trường An xa mã như long, nối liền không dứt, khách thương lui tới nhiều hơn ngàn vạn lần.
Tôn Phẩm mang theo một chiếc rương nặng nề đi tới Trần Thương huyện Trường An, gõ cửa một đại trạch mặt đông Trần Thương huyện.
Bên trong đại trạch có thật nhiều người, ước chừng tới hai ba mươi người, mỗi người đều khí chất hung hãn.
Một người từ trong đại sảnh đi ra, vừa thấy Tôn Phẩm liền mừng rỡ:
- Triệu huynh, vật cần thiết đều mang đến sao?
Người kia ước chừng trên dưới hai mươi, bộ dạng thật thấp lùn, bên hông đeo Đường đao, đôi mắt hình tam giác, tạo cho người khác cảm nhận thật lãnh khốc vô tình.
Tôn Phẩm dùng tên giả là Triệu Trung thản nhiên cười nói:
- Yêu cầu của Đằng Nguyên huynh ta sao dám không theo, đồ vật toàn bộ nơi đây, ngươi xem lại rõ ràng!
Người gọi là Đằng Nguyên huynh quá đỗi vui mừng, bước nhanh đi tới chỗ Tôn Phẩm, khẩn cấp mở rương gỗ, bên trong cũng không phải trân bảo hiếm thế gì mà chỉ là một bộ sách.
Nhìn bộ sách, Đằng Nguyên lại giống như lấy được chí bảo, trong miệng không ngừng nói:
- Đúng là nó!
Hắn tiện tay lấy ra một quyển, là “Trửu hậu cứu tốt phương” thời Đông Tấn Cát Hồng, “Trửu hậu cứu tốt phương” là bộ sổ tay ghi chép cấp cứu lâm sàng đầu tiên của Trung Quốc. Là Chuyên tác Đông y trị liệu học, bên trong chủ yếu ghi lại các loại chứng bệnh cấp tính hoặc một vài bệnh mãn tính, phương thuốc trị liệu cấp tính phát tác, châm viêm, ngoại trị pháp, là một trong những hồn bảo của y học giới.
Tuy Đằng Nguyên xem mà không hiểu nhưng sắc mặt vui mừng không hề giảm bớt.
Hắn gọi đến hai người, cho họ kiểm tra rương sách, lật tới lật lui, đem toàn bộ sách nhất nhất xem qua sau đó mới thì thầm một lúc với Đằng Nguyên.
Đằng Nguyên chợt ngẩng đầu, hai mắt sững sờ, trừng mắt nhìn Tôn Phẩm hỏi:
- Triệu huynh, ngươi mang đến các loại sách y thuật, nông canh, lịch pháp, tạo giấy, nhưỡng rượu chứng thật đều là vật báu vô giá, ta rất hài lòng. Nhưng tại sao không có phương pháp rèn binh khí?
Tôn Phẩm bị hắn ép hỏi đành cười xấu hổ nói:
- Ta có đến hỏi Binh Khí Giám, toàn bộ kỹ thuật tinh luyện kim loại, phương pháp rèn đúc đã bị theo dõi chặt chẽ, ta thật sự không khả năng lấy được!
Đằng Nguyên hừ lạnh một tiếng, quát:
- Triệu Trung, Đằng Nguyên Kiện này xem ngươi là bằng hữu mới nói với ngươi, ngươi đừng không biết điều! Khi dễ ta không biết Triệu Trung chỉ là giả danh sao? Tên thật của ngươi ta không rảnh hỏi cũng không muốn biết. Nhưng có thể khẳng định thế lực sau lưng ngươi rất lớn, ngươi có tâm muốn lấy nhất định có biện pháp lấy được. Ngươi muốn ta giết Đỗ Hà, ta đáp ứng ngươi. Nhưng ngươi nhất định phải làm được chuyện ngươi đã đáp ứng ta. Bằng không giao dịch này chúng ta không thể tiếp tục làm được được. Ta không thể làm việc không công, không thấy sách rèn binh khí, ngày mai ta sẽ không động thủ!
Đằng Nguyên Kiện nói như đinh đóng cột, không cho chút dư âm thương lượng.
Tôn Phẩm cắn chặt răng, chỉ đành thỏa hiệp:
- Người chờ, ta nghĩ thêm biện pháp là được!
Tôn Phẩm xoay người rời đi, Đằng Nguyên Kiện tức giận quát một tiếng:
- Đáng chết!
Đường đao lướt qua, trên không trung xẹt qua một đạo đường cong, năm cây thúy trúc nằm gần bên tay trái lập tức đứt đoạn.
Hai người bên cạnh khen ngợi:
- Đao pháp tốt!
Đằng Nguyên Kiện giống như nâng niu bảo bối, hai tay cầm bảo đao thì thầm:
- Không phải đao pháp tốt mà là đao tốt! Dù các ngươi cầm lấy đao này cũng có thể dễ dàng làm được. Kỹ thuật tạo ra binh khí của Đại Đường vượt chúng ta nhiều lắm, muốn quốc gia chúng ta cường đại lần này chúng ta phải nhân cơ hội lấy được kỹ thuật này của Đại Đường, dù trả giá hết thảy đại giới!
Trong quan nha Trần Thương huyện, phòng nghị sự.
Lưu Nhân Quỹ nhàn rỗi ngồi trong phòng mình lật xem cổ thư, dương dương tự đắc. Hắn là Trần Thương úy, quản lý trị an một phương, chức vị tương đương với cục trưởng cục công an. Dưới sự cố gắng nhiều năm của hắn, phối hợp cùng Đại Đường hưng thịnh, nền trị an của Trần Thương huyện rất tốt, trăm họ trên dưới an cư lạc nghiệp, không nhặt của rơi, suốt năm không có một án kiện hình sự nào, ngẫu nhiên có phân tranh nho nhỏ cũng không làm ảnh hưởng toàn cục, không đáng giá nhắc tới.
Như thế cũng làm Trần Thương úy như hắn ngày ngày nhàn rỗi, chỉ có thể dựa vào việc đọc sách mua vui.
- Đại nhân, đại nhân!
Lưu Nhân Quỹ đang xem sách mê mẩn, chợt thấy bộ hạ vội vàng xông vào.
- Chuyện gì kích động như thế!
Mắt Lưu Nhân Quỹ không rời quyển sách, đang xem thật hào hứng.
- Có động tĩnh, trong một căn nhà tại mặt đông có động tĩnh!
Ngữ khí tiểu bộ hạ mang theo vẻ hưng phấn kêu lên, thần sắc tràn đầy kích động.
- Có động tĩnh thật sao?
Lưu Nhân Quỹ buông quyển sách trên tay, động dung đứng lên, trên gương mặt tuấn nhã lộ ra nụ cười tự tin:
- Tiểu Vương, truyền lệnh xuống, mệnh lệnh toàn bộ nha dịch chuẩn bị đợi lệnh, chúng ta có chuyện làm!
Một tiếng vang lên, Thái Khắc Văn trợn trừng mắt, kinh ngạc nói không ra lời, bàn tay của Đỗ Hà trực tiếp chạm xuống ***g ngực hắn, xâm nhập da thịt, ở trên ngực hắn để lại dấu vết bàn tay lõm vào!
Đỗ Hà quả thật không sử dụng được Bôn Ngưu Quyền, nhưng phương thức đánh ra nội kình lại không phải chỉ có Bôn Ngưu Quyền mới có thể làm được. Nội lực trong người hắn có thể trực tiếp hóa thành mũi tên nhọn xuyên thấu qua da thịt trực tiếp xâm nhập ngũ tạng lục phủ của địch nhân, so với Bôn Ngưu Quyền càng thêm hữu hiệu, càng thêm có uy lực.
Hành động đứng yên cho Đỗ Hà tụ lực của Thái Khắc Văn giống như đem đầu thò vào miệng hổ, hoàn toàn là một loại phương thức tìm tai vạ. Khi nội kình phun ra, trực tiếp đem lực lượng đánh tiến vào trong ***g ngực của hắn.
Thái Khắc Văn phun ra ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo, hai đầu gối cong lại, quỳ xuống trước mặt Đỗ Hà, hai mắt trắng dã té sấp xuống mặt sàn lôi đài.
Thắng bại vô cùng rõ ràng!
Nhưng bốn phía lại lặng ngắt như tờ, hoàn toàn không biết vì sao.
Biểu hiện của Thái Khắc Văn trên lôi đài mọi người đều biết, dù người mạnh mẽ như Trình Xử Lượng cuối cùng cũng phải ngã xuống nhưng chỉ tạo được chút tổn thương cho hắn, nhưng Đỗ Hà vừa lên lôi đài, chỉ đưa tay nhẹ nhàng chạm vào người hắn, Thái Khắc Văn lập tức không duy trì được nôn ra máu té ngã dưới sàn, điều này thực sự làm người ta khó thể tin tưởng.
Nhưng rất nhanh tiếng hoan hô vang rền như thủy triều vọng lên, tuy bọn họ không nhìn thấy rõ Đỗ Hà làm sao thủ thắng, vẻ mặt đều mờ mịt khó hiểu, nhưng lại biết Đỗ Hà đã thắng, Đỗ Hà chỉ một chiêu đã đánh ngã Thái Khắc Văn, tẩy xóa đi sỉ nhục chiến bại hôm qua, vãn hồi lại mặt mũi cho Đại Đường.
Sứ đoàn Nê Bà La cảm thấy thua không rõ ràng, cao giọng kháng nghị tỏ vẻ Đỗ Hà gian trá.
Đúng ngay lúc này Trình Giảo Kim lại xông lên lôi đài, túm lấy chiếc loa trong tay trọng tài, quát to:
- Chư vị quan chúng, thỉnh an tĩnh!
Tiếng nói của hắn vang dội như sấm, mượn dùng diệu dụng của loa phóng thanh đem tiếng nói rõ ràng rơi vào trong tay từng người có mặt trong sân vận động.
Vừa rồi lão Trình ta nghe được có người đang nói Đỗ gia tiểu tử gian trá. Hắc hắc, lão Trình này thật không trách bọn họ. Bởi vì bọn họ ngu ngốc, kiến thức mỏng manh như giấy, cho nên bọn hắn không hiểu!
Kẻ hoạt bảo như Trình Giảo Kim đã lên cơn tức, ngay trước mặt hàng vạn hàng ngàn người châm chọc thẳng vào.
- Hiện tại để cho lão Trình giải thích một chút đi!
Trên thực tế là thế này, võ nghệ phân chia là kình, lực hai loại, tục ngữ nói rất đúng, lực đánh da thịt, kình đánh nội tạng!
Thủ đoạn của Đỗ gia tiểu tử cao minh, một chưởng kia nhìn qua như thật nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế lực lượng đã truyền vào trong thân thể tên tiểu tử vương bát họ Thái này, cho nên hắn mới không chịu nổi!
Mồm miệng của Trình Giảo Kim không lanh lợi, lời giải thích của hắn so với chưa giải thích cũng không có gì khác nhau.
Bản thân hắn cũng ý thức được điểm ấy, bèn quát:
- Ta cũng không giải thích nữa, các ngươi tự mình xem đi!
Hắn vạch áo Thái Khắc Văn, nhấc cao hắn lên, ngay ***g ngực Thái Khắc Văn hiện lên dấu bàn tay xâm nhập cả da thịt!
Trình Giảo Kim còn chưa thỏa mãn, hắn tìm một con ngựa bỏ Thái Khắc Văn đang nửa chết nửa sống đi dạo một vòng quanh sân vận động, lúc này mới đem hắn ném lại cho sứ đoàn Nê Bà La, liếc mắt nhìn bọn họ, vênh váo bỏ đi.
Thấy một màn này Đỗ Hà chỉ đành lắc đầu cười khổ, Tần Quỳnh cũng hiểu rõ tính nết Trình Giảo Kim cũng đang lắc đầu cười khổ.
Người này xưa nay vốn là một kẻ vô pháp vô thiên, ngày hôm qua hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện Trình Xử Lượng bị thất bại, hôm nay thấy sứ đoàn Nê Bà La không phục cao giọng kháng nghị, hắn liền nổi cơn tức, tự mình lên lôi đài giải thích nguyên do, thuận tiện phun ra một ngụm ác khí trong lòng.
- Thì ra là thế!
Đại đa số quần chúng không hiểu nguyên do bên trong bây giờ đã tỉnh ngộ, lại nhiệt liệt vỗ tay lần nữa.
Trình Giảo Kim vẫn chưa giải thích rõ ràng, nhưng có nói cho bọn họ biết Đỗ Hà dùng độc môn tuyệt kỹ, lại thấy vết thương trên người Thái Khắc Văn, lâm vào sợ hãi lẫn bội phục, tiếng hoan hô càng thêm mãnh liệt.
Sứ đoàn Nê Bà La thấy công chúng hoan hô, cũng không còn mặt mũi lưu lại nên mang theo Thái Khắc Văn nửa chết nửa sống xám xịt rời đi.
Đỗ Hà thuận lợi thăng cấp, trở lại phòng nghỉ nhận được đám bằng hữu nhiệt tình chúc mừng.
Nhất là Trình Xử Lượng càng thêm trút giận, ôm chặt hắn, thổi phồng hắn là huynh đệ tốt.
Theo Đỗ Hà thăng cấp, tiểu tổ thiếu niên đều chấm dứt toàn bộ vòng loại so đấu buổi sáng.
Lúc rời đi sân vận động, bọn họ thuận đường đi đến nơi an bài bảng đấu điều tra đối thủ ngày mai.
Bảng đấu là Đỗ Hà căn cứ tình huống trận đấu đời sau mà định ra tiến trình thi đấu.
Trước định là giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý mười tổ, sau đó dựa vào phương thức rút thăm đem người dự thi chia đều ra các tổ, tiến hành phân tổ so đấu. Sau khi lấy được quán quân các tổ lại đồng dạng rút thăm lựa chọn đối thủ.
Ngày mai chính là trận chung kết các tiểu tổ, có thể đi vào trận chung kết tiểu tổ, không ai là người thường.
Đỗ Hà đưa mắt nhìn vào tổ Tuất, tìm tên của mình, một đường chỉ đen đưa tên hắn liên tiếp cùng tên người khác, người nọ sẽ là đối thủ của hắn, sau khi nhìn thấy rõ tên người kia, ánh mắt hắn chợt híp lại.
- Đằng Nguyên Kiện Thái, lại là người Đông Doanh?
Đây là may mắn hay không may mắn?
Chiều hôm đó, đoàn người của Đỗ Hà lấy thân phận người dự thi ở thính phòng gặp mặt trận đấu của người thành niên.
Trận đấu của người thành niên khác với bọn họ, luận kịch liệt phấn khích còn hơn thật nhiều, người lên đài đều là những nhân vật danh chấn một thời.
Chẳng hạn như Đại Đường vũ dũng sau Tần Quỳnh chính là Uất Trì Kính Đức, dũng mãnh Trình Giảo Kim, vạn phu khó địch Hầu Quân Tập, Tô Định Phương, Lưu Hoằng Cơ…Người tham gia ở các nước đều là nhân vật trong nhân vật! Mãnh tướng một thời đều hiển lộ phấn khích uy danh.
Nhất là Uất Trì Kính Đức. Hắn am hiểu nhất chính là cướp đoạt binh khí của đối thủ, cho nên cơ hồ mỗi cuộc tranh tài đến cuối cùng đều là hắn dùng binh khí đối phương đem đối phương đánh rơi xuống ngựa, hung hăng cuồng ngạo, có chút không ai bì nổi, nhưng hắn thực sự có bổn sự để hung hăng như thế.
Đỗ Hà cũng không thể không thầm than, chiến tướng nổi danh cùng Tần Quỳnh quả nhiên danh bất hư truyền.
Gió lạnh thấu xương, nhưng trên đường lớn đi thông Trường An xa mã như long, nối liền không dứt, khách thương lui tới nhiều hơn ngàn vạn lần.
Tôn Phẩm mang theo một chiếc rương nặng nề đi tới Trần Thương huyện Trường An, gõ cửa một đại trạch mặt đông Trần Thương huyện.
Bên trong đại trạch có thật nhiều người, ước chừng tới hai ba mươi người, mỗi người đều khí chất hung hãn.
Một người từ trong đại sảnh đi ra, vừa thấy Tôn Phẩm liền mừng rỡ:
- Triệu huynh, vật cần thiết đều mang đến sao?
Người kia ước chừng trên dưới hai mươi, bộ dạng thật thấp lùn, bên hông đeo Đường đao, đôi mắt hình tam giác, tạo cho người khác cảm nhận thật lãnh khốc vô tình.
Tôn Phẩm dùng tên giả là Triệu Trung thản nhiên cười nói:
- Yêu cầu của Đằng Nguyên huynh ta sao dám không theo, đồ vật toàn bộ nơi đây, ngươi xem lại rõ ràng!
Người gọi là Đằng Nguyên huynh quá đỗi vui mừng, bước nhanh đi tới chỗ Tôn Phẩm, khẩn cấp mở rương gỗ, bên trong cũng không phải trân bảo hiếm thế gì mà chỉ là một bộ sách.
Nhìn bộ sách, Đằng Nguyên lại giống như lấy được chí bảo, trong miệng không ngừng nói:
- Đúng là nó!
Hắn tiện tay lấy ra một quyển, là “Trửu hậu cứu tốt phương” thời Đông Tấn Cát Hồng, “Trửu hậu cứu tốt phương” là bộ sổ tay ghi chép cấp cứu lâm sàng đầu tiên của Trung Quốc. Là Chuyên tác Đông y trị liệu học, bên trong chủ yếu ghi lại các loại chứng bệnh cấp tính hoặc một vài bệnh mãn tính, phương thuốc trị liệu cấp tính phát tác, châm viêm, ngoại trị pháp, là một trong những hồn bảo của y học giới.
Tuy Đằng Nguyên xem mà không hiểu nhưng sắc mặt vui mừng không hề giảm bớt.
Hắn gọi đến hai người, cho họ kiểm tra rương sách, lật tới lật lui, đem toàn bộ sách nhất nhất xem qua sau đó mới thì thầm một lúc với Đằng Nguyên.
Đằng Nguyên chợt ngẩng đầu, hai mắt sững sờ, trừng mắt nhìn Tôn Phẩm hỏi:
- Triệu huynh, ngươi mang đến các loại sách y thuật, nông canh, lịch pháp, tạo giấy, nhưỡng rượu chứng thật đều là vật báu vô giá, ta rất hài lòng. Nhưng tại sao không có phương pháp rèn binh khí?
Tôn Phẩm bị hắn ép hỏi đành cười xấu hổ nói:
- Ta có đến hỏi Binh Khí Giám, toàn bộ kỹ thuật tinh luyện kim loại, phương pháp rèn đúc đã bị theo dõi chặt chẽ, ta thật sự không khả năng lấy được!
Đằng Nguyên hừ lạnh một tiếng, quát:
- Triệu Trung, Đằng Nguyên Kiện này xem ngươi là bằng hữu mới nói với ngươi, ngươi đừng không biết điều! Khi dễ ta không biết Triệu Trung chỉ là giả danh sao? Tên thật của ngươi ta không rảnh hỏi cũng không muốn biết. Nhưng có thể khẳng định thế lực sau lưng ngươi rất lớn, ngươi có tâm muốn lấy nhất định có biện pháp lấy được. Ngươi muốn ta giết Đỗ Hà, ta đáp ứng ngươi. Nhưng ngươi nhất định phải làm được chuyện ngươi đã đáp ứng ta. Bằng không giao dịch này chúng ta không thể tiếp tục làm được được. Ta không thể làm việc không công, không thấy sách rèn binh khí, ngày mai ta sẽ không động thủ!
Đằng Nguyên Kiện nói như đinh đóng cột, không cho chút dư âm thương lượng.
Tôn Phẩm cắn chặt răng, chỉ đành thỏa hiệp:
- Người chờ, ta nghĩ thêm biện pháp là được!
Tôn Phẩm xoay người rời đi, Đằng Nguyên Kiện tức giận quát một tiếng:
- Đáng chết!
Đường đao lướt qua, trên không trung xẹt qua một đạo đường cong, năm cây thúy trúc nằm gần bên tay trái lập tức đứt đoạn.
Hai người bên cạnh khen ngợi:
- Đao pháp tốt!
Đằng Nguyên Kiện giống như nâng niu bảo bối, hai tay cầm bảo đao thì thầm:
- Không phải đao pháp tốt mà là đao tốt! Dù các ngươi cầm lấy đao này cũng có thể dễ dàng làm được. Kỹ thuật tạo ra binh khí của Đại Đường vượt chúng ta nhiều lắm, muốn quốc gia chúng ta cường đại lần này chúng ta phải nhân cơ hội lấy được kỹ thuật này của Đại Đường, dù trả giá hết thảy đại giới!
Trong quan nha Trần Thương huyện, phòng nghị sự.
Lưu Nhân Quỹ nhàn rỗi ngồi trong phòng mình lật xem cổ thư, dương dương tự đắc. Hắn là Trần Thương úy, quản lý trị an một phương, chức vị tương đương với cục trưởng cục công an. Dưới sự cố gắng nhiều năm của hắn, phối hợp cùng Đại Đường hưng thịnh, nền trị an của Trần Thương huyện rất tốt, trăm họ trên dưới an cư lạc nghiệp, không nhặt của rơi, suốt năm không có một án kiện hình sự nào, ngẫu nhiên có phân tranh nho nhỏ cũng không làm ảnh hưởng toàn cục, không đáng giá nhắc tới.
Như thế cũng làm Trần Thương úy như hắn ngày ngày nhàn rỗi, chỉ có thể dựa vào việc đọc sách mua vui.
- Đại nhân, đại nhân!
Lưu Nhân Quỹ đang xem sách mê mẩn, chợt thấy bộ hạ vội vàng xông vào.
- Chuyện gì kích động như thế!
Mắt Lưu Nhân Quỹ không rời quyển sách, đang xem thật hào hứng.
- Có động tĩnh, trong một căn nhà tại mặt đông có động tĩnh!
Ngữ khí tiểu bộ hạ mang theo vẻ hưng phấn kêu lên, thần sắc tràn đầy kích động.
- Có động tĩnh thật sao?
Lưu Nhân Quỹ buông quyển sách trên tay, động dung đứng lên, trên gương mặt tuấn nhã lộ ra nụ cười tự tin:
- Tiểu Vương, truyền lệnh xuống, mệnh lệnh toàn bộ nha dịch chuẩn bị đợi lệnh, chúng ta có chuyện làm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.