Chương 152: Đến thanh lâu
Đạo Soái Nhị Đại
31/08/2013
Đỗ Hà theo Lăng Thần Băng đi tới huyện Vạn Niên. Trước tiên Đỗ Hà tới
tửu quán bị liên lụy điều tra, đúng như hắn dự đoán, tửu quán cũng không bị tổn hại quá lớn, chỉ là khi đánh nhau, bàn ghế bị xô đổ, khi Lăng
Thần Băng miêu tả có hơi phóng đại.
Chưởng quỹ cũng chịu chút tổn thương, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, nguyên nhân chủ yếu vẫn do đụng phải vết thương trên lưng của Kim Nhật Đông.
Đỗ Hà giao lại toàn bộ số tiền quan phủ phán cho bọn họ, để cho bọn họ tự xử lý.
Đỗ Hà đích thân quan tâm đến chuyện nhỏ như vậy khiến chưởng quầy và đám người bị hại đều cảm thấy cảm động.
Đỗ Hà ân cần hỏi han dân chúng, trấn an bọn họ rồi mới cùng Lăng Thần Băng đến nhà hắn.
Nhà của Lăng Thần Băng là một ngôi nhà tranh đơn sơ trong huyện.
Căn nhà đơn sơ nhưng gọn gàng sạch sẽ, bên trong bài trí chỉnh tề, Đỗ Hà nhìn thấy mà không ngừng gật đầu, tận đáy lòng âm thầm tán thưởng: Hắn có thể nhìn ra phẩm hạnh của một người từ cuộc sống sinh hoạt của người đó.
Trong nhà Lăng Thần Băng gọn gàng, sạch sẽ như vậy đủ thấy hắn hành sự chăm chú nghiêm cẩn, là nhân vật đáng tin cậy.
Lăng Thần Băng kêu Đỗ Hà an vị, lấy từ trên giá sách một cuốn sổ, đưa cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà ngồi trên ghế tiếp nhận cuốn sổ, chăm chú đọc qua. Tổng cộng có mười trang giấy, hắn trước sau đọc qua ba lượt. Trên cuốn sổ ghi lại tất cả những khoản thiếu hụt, hai mươi ngân lượng Đỗ Hà đưa cho hắn để mở rộng sinh kế cho lãnh địa đã được dùng sạch sẽ, không còn một đồng.
Phải biết rằng hai mươi ngân lượng tương ứng với tám vạn nhân dân tệ đời sau.
Lăng Thần Băng đảm nhiệm chức quản sự chưa đến hai tháng đã tiêu dùng hết tám vạn nhân dân tệ, nếu là người thường nhất định sẽ mắng hắn là tên phá gia bại sản.
Nhưng thần sắc Đỗ Hà vẫn tỏ ra bình thản, trên cuốn sổ ghi chép rất rõ ràng những khoản chi dùng của hai mươi ngân lượng, mỗi một đồng đều được Lăng Thần Băng dùng vào chỗ cần thiết, tạo ra cải cách không nhỏ trong huyện.
Mỗi một hạng mục cải cách đều vì cuộc sống của dân chúng, làm thế nào để dân chúng tiện lợi hơn, làm thế nào để dân chúng phú cường hơn, Đỗ Hà chỉ cần xem thế là đủ, cảm thấy mình đã không chọn nhầm người.
Hắn là địa chủ, địa chủ có hai cách kiếm tiền: Đơn giản nhất chính là bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, kiếm tiền như vậy là nhanh nhất, đương nhiên cũng nguy hiểm nhất. Một cách khác chính là cải thiện dân sinh, một khi dân chúng phú cường, kiếm được nhiều tiền, tô thuế hắn thu được đương nhiên cũng nhiều lên. Đây chính là chuyện lợi người lợi mình. Mặc dù trên sổ sách thượng thoạt nhìn đều là những khoản thiếu hụt, nhưng những khoản thiếu hụt này đều là đầu tư, hơn nữa còn là đầu tư rất thông minh. Ví dụ như trong hai mươi lượng bạc, đã có mười lượng là dùng để đào kênh dẫn nước. Sau tết âm lịch là giai đoạn cày bừa vụ xuân, Lăng Thần Băng đã động viên dân chúng, dẫn một nhánh sông vào ruộng, tưới tiêu 300 mẫu ruộng. Nếu không có gì bất ngờ, năm nay 300 mẫu ruộng này tất nhiên sẽ thu hoạch lớn, cuối năm kết toán, số tiền đầu tiên đương nhiên sẽ lấy về cả vốn lẫn lãi.
Số tiền còn lại cũng được dùng ở những nơi mấu chốt, như sửa đường, lọc nước bẩn….đều là những chuyện không thể thiếu tiền.
Mới hơn hai tháng ngắn ngủn, Lăng Thần Băng đã có thành tựu như vậy, quả nhiên rất cao minh, Đỗ Hà lập tức cười nói:
- Kể từ hôm nay, ta chính thức giao phần lợi tức cá nhân cho ngươi quản lý.
Lăng Thần Băng cũng không cảm giác bất ngờ, ung dung cười nói:
- Thần Băng tạ ơn đại nhân.
Đỗ Hà nhìn hắn nói:
- Hình như ngươi không thấy kinh ngạc, cũng không thấy lo lắng?
Lăng Thần Băng tự tin đáp:
- Nếu đại nhân không nhìn ra mấu chốt của cuốn sổ này, chỉ có thể nói rõ đại nhân là người không biết nhìn xa trông rộng, nếu đại nhân nhìn ra mấu chốt của cuốn sổ, lại không dùng tại hạ, cũng chỉ có thể nói đại nhân không biết dùng người. Nếu đại nhân thật sự là một trong hai loại người trên, tại hạ đi theo đại nhân cũng không thể nào tạo dựng sự nghiệp, chi bằng rời đi. Hiện giờ đại nhân đồng ý trọng dụng tại hạ, có thể thấy năng lực của tại hạ đã được đại nhân công nhận, đương nhiên cũng không cần kinh ngạc.
Đỗ Hà mỉm cười:
- Nói rất đúng, nếu không trọng dụng một nhân tài như ngươi, đương nhiên ta là một kẻ tài trí tầm thường.
Lần này ta sẽ chi cho ngươi 50 ngân lượng, ngươi dựa vào suy nghĩ của mình tiếp tục cải cách, đừng sợ thiếu, nhưng phải đưa cho ta sổ sách rõ ràng.
- Được!
Lăng Thần Băng tràn đầy tự tin trả lời.
- Ngươi hãy đi cùng ta đến trong huyện, đây là lần đầu tiên ta có cơ hội đi xem đất phong của mình.
Đỗ Hà đứng dậy, bước ra khỏi nhà.
Lăng Thần Băng đi theo sau lưng, giới thiệu với hắn dân chúng của đất phong.
Đỗ Hà được phong làm Huyện tử, thực tế chỉ quản lý trăm hộ nhân khẩu, cho nên phạm vi đất phong cũng không lớn, vừa vặn là một thôn lớn, nhưng cũng may nằm gần Trường An, ảnh hưởng không khí phồn hoa của Trường An, vì vậy dân chúng tương đối sung túc.
Từ đầu thôn đi vào cuối thôn chỉ trong giây lát là đến.
Một lão bà đi tới, cầm trong tay hai quả táo cười nói:
- Thần Băng à, năm nay cây táo sau vườn của bà thu hoạch nhiều, cho ngươi với bằng hữu mỗi người một quả, các ngươi cầm ăn.
Lăng Thần Băng đưa tay tiếp nhận cười nói:
- Cám ơn bà, nhưng bà nhầm người rồi, vị này chính là Đỗ Hà, Đỗ đại nhân của chúng ta.
Lão bà nghe xong lộ ra vẻ cả kinh, từ trước tới nay dân chúng đều rất sợ hãi quan viên, huống chi đây là lần đầu tiên Đỗ Hà xuất hiện, hoàn toàn không biết đối phương là người tốt hay xấu.
Lăng Thần Băng nói:
- Bà đừng sợ, Đỗ đại nhân làm nhiều chuyện tốt cho thôn chúng ta như vậy, há lại là người xấu?
Lão bà giật mình, lập tức cũng mỉm cười nói:
- Thì ra ngài chính là Đỗ đại nhân. Lão bà này càn rỡ thô lỗ rồi. Nhờ phúc của đại nhân, ba mẫu đất của nhà ta đều được tưới nước, năm nay chắc chắn thu hoạch tốt! Để bà trở về, lấy thêm mấy quả táo cho ngài nếm thử.
Đỗ Hà cười nói:
- Không làm phiền bà, quả táo này của bà ta nhận, bà bận việc thì cứ đi đi, đừng để ý đến chúng ta.
Hắn lấy quả táo trong tay Lăng Thần Băng ăn ngon lành, quả táo hơi chua nhưng vẫn rất ngon.
Lão bà thấy Đỗ Hà hiền hòa như vậy cũng mỉm cười rời đi. Hai người tiếp tục đi lên phía trước, trên đường đi thấy rất nhiều thôn dân qua lại chào hỏi Lăng Thần Băng, Đỗ Hà cười nói:
- Ta không nhìn ra, ngươi còn rất được lòng mọi người?
Lăng Thần Băng đáp:
- Ở đây đều là bà con đồng hương, bình thường có khó khăn thì giúp đỡ lẫn nhau, quan hệ tình cảm thân thiết.
Sau này lại nhờ ơn đại nhân, giúp đại nhân làm mấy chuyện lợi dân lợi mình, lại càng được mọi người ủng hộ. Đại nhân ít đến đất phong, cho nên mọi người còn xa lạ, mới cảm thấy sợ hãi như vậy. Nhưng sau khi bọn họ biết đại nhân là người thế nào, đương nhiên sẽ không như vậy nữa.
Đỗ Hà minh bạch đạo lý trong đó, cũng không nhiều lời.
- Chúng ta đến đất phong xem đi, ta muốn nhìn xem thành quả lớn nhất trong hai tháng qua của ngươi!
Đỗ Hà tiếp tục quan sát đất phong, đi đến những mẫu ruộng gần đó, nhìn kênh đào Lăng Thần Băng đưa tới cũng liên tục tán thưởng.
Khi đi đến chỗ sâu nhất dưới chân núi, đập vào mắt Đỗ Hà chính là một vùng trà xanh mơn mởn, rộng chừng năm mươi mẫu.
Đỗ Hà giật mình, ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện này là thế nào?
Lăng Thần Băng cũng lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết nhiều về cây trà, chỉ nhớ khi ta còn bé mẫu thân từng nói có một thương nhân bán trà từng nói nơi này thích hợp trồng trà nhất, vì vậy khai khẩn trồng trà, nhưng sau này trà thương đó bệnh chết, mảnh đất này lại nằm dưới chân núi, hơn nữa thổ nhưỡng cũng không tốt vì vậy không có ai quan tâm, chỉ là không biết tại sao, những cây trà này càng ngày càng tốt, khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Đỗ Hà khẽ gật đầu, cũng không nói gì.
Đang muốn phản hồi, đã thấy La Thông từ xa giục ngựa đi đến, trong tay còn dẫn con ngựa hắn để lại cho Lăng Thần Băng.
- Làm sao vậy?
Đỗ Hà hỏi.
- Đi theo ta.
La Thông nhảy xuống ngựa, lập tức kéo hắn ra bên ngoài.
- Đi đâu?
- Đến thanh lâu.
Chưởng quỹ cũng chịu chút tổn thương, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, nguyên nhân chủ yếu vẫn do đụng phải vết thương trên lưng của Kim Nhật Đông.
Đỗ Hà giao lại toàn bộ số tiền quan phủ phán cho bọn họ, để cho bọn họ tự xử lý.
Đỗ Hà đích thân quan tâm đến chuyện nhỏ như vậy khiến chưởng quầy và đám người bị hại đều cảm thấy cảm động.
Đỗ Hà ân cần hỏi han dân chúng, trấn an bọn họ rồi mới cùng Lăng Thần Băng đến nhà hắn.
Nhà của Lăng Thần Băng là một ngôi nhà tranh đơn sơ trong huyện.
Căn nhà đơn sơ nhưng gọn gàng sạch sẽ, bên trong bài trí chỉnh tề, Đỗ Hà nhìn thấy mà không ngừng gật đầu, tận đáy lòng âm thầm tán thưởng: Hắn có thể nhìn ra phẩm hạnh của một người từ cuộc sống sinh hoạt của người đó.
Trong nhà Lăng Thần Băng gọn gàng, sạch sẽ như vậy đủ thấy hắn hành sự chăm chú nghiêm cẩn, là nhân vật đáng tin cậy.
Lăng Thần Băng kêu Đỗ Hà an vị, lấy từ trên giá sách một cuốn sổ, đưa cho Đỗ Hà.
Đỗ Hà ngồi trên ghế tiếp nhận cuốn sổ, chăm chú đọc qua. Tổng cộng có mười trang giấy, hắn trước sau đọc qua ba lượt. Trên cuốn sổ ghi lại tất cả những khoản thiếu hụt, hai mươi ngân lượng Đỗ Hà đưa cho hắn để mở rộng sinh kế cho lãnh địa đã được dùng sạch sẽ, không còn một đồng.
Phải biết rằng hai mươi ngân lượng tương ứng với tám vạn nhân dân tệ đời sau.
Lăng Thần Băng đảm nhiệm chức quản sự chưa đến hai tháng đã tiêu dùng hết tám vạn nhân dân tệ, nếu là người thường nhất định sẽ mắng hắn là tên phá gia bại sản.
Nhưng thần sắc Đỗ Hà vẫn tỏ ra bình thản, trên cuốn sổ ghi chép rất rõ ràng những khoản chi dùng của hai mươi ngân lượng, mỗi một đồng đều được Lăng Thần Băng dùng vào chỗ cần thiết, tạo ra cải cách không nhỏ trong huyện.
Mỗi một hạng mục cải cách đều vì cuộc sống của dân chúng, làm thế nào để dân chúng tiện lợi hơn, làm thế nào để dân chúng phú cường hơn, Đỗ Hà chỉ cần xem thế là đủ, cảm thấy mình đã không chọn nhầm người.
Hắn là địa chủ, địa chủ có hai cách kiếm tiền: Đơn giản nhất chính là bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, kiếm tiền như vậy là nhanh nhất, đương nhiên cũng nguy hiểm nhất. Một cách khác chính là cải thiện dân sinh, một khi dân chúng phú cường, kiếm được nhiều tiền, tô thuế hắn thu được đương nhiên cũng nhiều lên. Đây chính là chuyện lợi người lợi mình. Mặc dù trên sổ sách thượng thoạt nhìn đều là những khoản thiếu hụt, nhưng những khoản thiếu hụt này đều là đầu tư, hơn nữa còn là đầu tư rất thông minh. Ví dụ như trong hai mươi lượng bạc, đã có mười lượng là dùng để đào kênh dẫn nước. Sau tết âm lịch là giai đoạn cày bừa vụ xuân, Lăng Thần Băng đã động viên dân chúng, dẫn một nhánh sông vào ruộng, tưới tiêu 300 mẫu ruộng. Nếu không có gì bất ngờ, năm nay 300 mẫu ruộng này tất nhiên sẽ thu hoạch lớn, cuối năm kết toán, số tiền đầu tiên đương nhiên sẽ lấy về cả vốn lẫn lãi.
Số tiền còn lại cũng được dùng ở những nơi mấu chốt, như sửa đường, lọc nước bẩn….đều là những chuyện không thể thiếu tiền.
Mới hơn hai tháng ngắn ngủn, Lăng Thần Băng đã có thành tựu như vậy, quả nhiên rất cao minh, Đỗ Hà lập tức cười nói:
- Kể từ hôm nay, ta chính thức giao phần lợi tức cá nhân cho ngươi quản lý.
Lăng Thần Băng cũng không cảm giác bất ngờ, ung dung cười nói:
- Thần Băng tạ ơn đại nhân.
Đỗ Hà nhìn hắn nói:
- Hình như ngươi không thấy kinh ngạc, cũng không thấy lo lắng?
Lăng Thần Băng tự tin đáp:
- Nếu đại nhân không nhìn ra mấu chốt của cuốn sổ này, chỉ có thể nói rõ đại nhân là người không biết nhìn xa trông rộng, nếu đại nhân nhìn ra mấu chốt của cuốn sổ, lại không dùng tại hạ, cũng chỉ có thể nói đại nhân không biết dùng người. Nếu đại nhân thật sự là một trong hai loại người trên, tại hạ đi theo đại nhân cũng không thể nào tạo dựng sự nghiệp, chi bằng rời đi. Hiện giờ đại nhân đồng ý trọng dụng tại hạ, có thể thấy năng lực của tại hạ đã được đại nhân công nhận, đương nhiên cũng không cần kinh ngạc.
Đỗ Hà mỉm cười:
- Nói rất đúng, nếu không trọng dụng một nhân tài như ngươi, đương nhiên ta là một kẻ tài trí tầm thường.
Lần này ta sẽ chi cho ngươi 50 ngân lượng, ngươi dựa vào suy nghĩ của mình tiếp tục cải cách, đừng sợ thiếu, nhưng phải đưa cho ta sổ sách rõ ràng.
- Được!
Lăng Thần Băng tràn đầy tự tin trả lời.
- Ngươi hãy đi cùng ta đến trong huyện, đây là lần đầu tiên ta có cơ hội đi xem đất phong của mình.
Đỗ Hà đứng dậy, bước ra khỏi nhà.
Lăng Thần Băng đi theo sau lưng, giới thiệu với hắn dân chúng của đất phong.
Đỗ Hà được phong làm Huyện tử, thực tế chỉ quản lý trăm hộ nhân khẩu, cho nên phạm vi đất phong cũng không lớn, vừa vặn là một thôn lớn, nhưng cũng may nằm gần Trường An, ảnh hưởng không khí phồn hoa của Trường An, vì vậy dân chúng tương đối sung túc.
Từ đầu thôn đi vào cuối thôn chỉ trong giây lát là đến.
Một lão bà đi tới, cầm trong tay hai quả táo cười nói:
- Thần Băng à, năm nay cây táo sau vườn của bà thu hoạch nhiều, cho ngươi với bằng hữu mỗi người một quả, các ngươi cầm ăn.
Lăng Thần Băng đưa tay tiếp nhận cười nói:
- Cám ơn bà, nhưng bà nhầm người rồi, vị này chính là Đỗ Hà, Đỗ đại nhân của chúng ta.
Lão bà nghe xong lộ ra vẻ cả kinh, từ trước tới nay dân chúng đều rất sợ hãi quan viên, huống chi đây là lần đầu tiên Đỗ Hà xuất hiện, hoàn toàn không biết đối phương là người tốt hay xấu.
Lăng Thần Băng nói:
- Bà đừng sợ, Đỗ đại nhân làm nhiều chuyện tốt cho thôn chúng ta như vậy, há lại là người xấu?
Lão bà giật mình, lập tức cũng mỉm cười nói:
- Thì ra ngài chính là Đỗ đại nhân. Lão bà này càn rỡ thô lỗ rồi. Nhờ phúc của đại nhân, ba mẫu đất của nhà ta đều được tưới nước, năm nay chắc chắn thu hoạch tốt! Để bà trở về, lấy thêm mấy quả táo cho ngài nếm thử.
Đỗ Hà cười nói:
- Không làm phiền bà, quả táo này của bà ta nhận, bà bận việc thì cứ đi đi, đừng để ý đến chúng ta.
Hắn lấy quả táo trong tay Lăng Thần Băng ăn ngon lành, quả táo hơi chua nhưng vẫn rất ngon.
Lão bà thấy Đỗ Hà hiền hòa như vậy cũng mỉm cười rời đi. Hai người tiếp tục đi lên phía trước, trên đường đi thấy rất nhiều thôn dân qua lại chào hỏi Lăng Thần Băng, Đỗ Hà cười nói:
- Ta không nhìn ra, ngươi còn rất được lòng mọi người?
Lăng Thần Băng đáp:
- Ở đây đều là bà con đồng hương, bình thường có khó khăn thì giúp đỡ lẫn nhau, quan hệ tình cảm thân thiết.
Sau này lại nhờ ơn đại nhân, giúp đại nhân làm mấy chuyện lợi dân lợi mình, lại càng được mọi người ủng hộ. Đại nhân ít đến đất phong, cho nên mọi người còn xa lạ, mới cảm thấy sợ hãi như vậy. Nhưng sau khi bọn họ biết đại nhân là người thế nào, đương nhiên sẽ không như vậy nữa.
Đỗ Hà minh bạch đạo lý trong đó, cũng không nhiều lời.
- Chúng ta đến đất phong xem đi, ta muốn nhìn xem thành quả lớn nhất trong hai tháng qua của ngươi!
Đỗ Hà tiếp tục quan sát đất phong, đi đến những mẫu ruộng gần đó, nhìn kênh đào Lăng Thần Băng đưa tới cũng liên tục tán thưởng.
Khi đi đến chỗ sâu nhất dưới chân núi, đập vào mắt Đỗ Hà chính là một vùng trà xanh mơn mởn, rộng chừng năm mươi mẫu.
Đỗ Hà giật mình, ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện này là thế nào?
Lăng Thần Băng cũng lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết nhiều về cây trà, chỉ nhớ khi ta còn bé mẫu thân từng nói có một thương nhân bán trà từng nói nơi này thích hợp trồng trà nhất, vì vậy khai khẩn trồng trà, nhưng sau này trà thương đó bệnh chết, mảnh đất này lại nằm dưới chân núi, hơn nữa thổ nhưỡng cũng không tốt vì vậy không có ai quan tâm, chỉ là không biết tại sao, những cây trà này càng ngày càng tốt, khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Đỗ Hà khẽ gật đầu, cũng không nói gì.
Đang muốn phản hồi, đã thấy La Thông từ xa giục ngựa đi đến, trong tay còn dẫn con ngựa hắn để lại cho Lăng Thần Băng.
- Làm sao vậy?
Đỗ Hà hỏi.
- Đi theo ta.
La Thông nhảy xuống ngựa, lập tức kéo hắn ra bên ngoài.
- Đi đâu?
- Đến thanh lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.