Chương 506: Đều hiển kỳ năng
Đạo Soái Nhị Đại
03/09/2013
Mạc Hạ Ba Cáp xanh mặt, nhìn đội ngũ dưới trướng bị áp chế gắt gao, cắn môi đến bật máu.
Hắn thế nào cũng không ngờ tới có kết quả như vậy, hắn cũng biết tên nỏ Đường triều lợi hại, bởi vì hành quân cần tốc độ cực nhanh nên bọn chúng đều một người dẫn theo ba ngựa, không mang theo bất kỳ vật nặng, không mang áo giáp nên dù Kim Lang quân cũng ngăn cản không nổi tên nỏ, tạo thành thương vong cực lớn.
Hắn cũng biết chỗ hại của cung nỏ, trong tình huống hết tên thì cung nỏ là vật vô dụng. Tên mang theo của mỗi người có hạn, một khi dùng hết sẽ không cần kiêng kỵ, cho nên hắn phân tán đội hình Kim Lang quân để Đường quân bắn hết tên.
Lúc ban đầu thì kế hoạch của hắn khá thành công, Đường binh lợi dụng uy lực viễn trình của tên nỏ áp chế kỵ binh.
Loại hỏa lực áp chế này thoạt nhìn mãnh liệt, nhưng chính thức thương vong lại không lớn như trong tưởng tượng. Không nói đến bắn chệch, một người bị trúng nhiều tên mà chỉ với hỏa lực một trăm người không thể áp chế được bao nhiêu thời gian.
Chỉ là hắn cũng không đắc ý được lâu, bờ bên kia tựa hồ đã phát hiện dụng ý của hắn, không tiến hành bắn áp chế mà bắn chậm lại.
Tình hình như thế có lợi có tệ, tuy có thể tiết kiệm mũi tên, tạo thương tổn lớn nhất nhưng cũng cho đối phương thừa dịp.
Mạc Hạ Ba Cáp đối mặt với tình huống này quyết định thật nhanh, xua quân tiến lên nhưng lại bị một người phá hủy ― Tần Dục. Hắn tựa như một hầu tử linh hoạt, mặc bọn chúng bắn tên thế nào cũng không tổn thương được hắn mảy may, ngược lại cấp ám khí vô tận cho hắn, một đám quân tốt đi đầu đều bị hắn phóng tên giết chết.
Vào lúc Mạc Hạ Ba Cáp đang khẩn trương thì phát hiện trong đối phương có một tướng lĩnh ăn mặc đặc thù.
Người nọ mặc giáp mềm đặc thù của Đường triều, phong cách cổ xưa, trước ngực đeo miếng phòng hộ, chỉ là quá xa nên diện mạo mơ hồ không rõ. Mạc Hạ Ba Cáp dù không biết người nọ là ai nhưng đoán ra là thủ lĩnh nên lấy ra một cây trọng cung, lắp căng kéo tên bắn tới.
Với tư cách là dũng giả mạnh nhất Đột Quyết, tiễn pháp của hắn có lẽ kém Dưỡng Do Cơ, Lý Quảng trong truyền thuyết nhưng tầm bắn cũng tới 250, thế tên mãnh liệt như Phi Tướng năm xưa.
Ngõa Lan Tư cải trang thành A Sử Na Xã Nhĩ chỉ cảm thấy một luồng sát khí lợi hại đập vào mặt, còn chưa biết là gì thì mũi tên đã xé gió đến trước trán.
Ngõa Lan Tư ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đợi hắn phát giác thì đã trễ, chỉ có thể nhắm mắt đợi chết.
Tại ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc thì hàn quang lóe lên, chỉ nghe “đinh” một tiếng.
Tai của Ngõa Lan Tư ong ong, vội vàng mở mắt thì thấy mũi tên đã biến mất vô tung, chỉ có Lý Dật Phong im im lặng lặng đứng bên cạnh, trong tay cầm thanh bảo kiếm sáng như tuyết.
Mạc Hạ Ba Cáp nhìn rõ hết thảy, trong lòng phiền muộn, một mũi tên tất sát lại bị người dùng kiếm đánh trúng, phát sau mà đến trước. Điều này cũng có nghĩa là tốc độ xuất thủ của thanh niên kia nhanh hơn mũi tên.
Đây là một đám người thế nào?
Một thiếu niên có thể bỏ qua ngàn vạn mưa tên, một kiếm khách có thể xuất thủ nhanh hơn tên nhọn, từ đâu xuất hiện ra loại nhân vật như vậy.
Thấy Lý Dật Phong triển thần uy, hơn trăm hộ vệ càng dâng cao sĩ khí.
Đám tặc tử càng sững sờ, vốn đã bị Tần Dục chấn nhiếp, càng thêm kinh ngạc không nói gì.
- Xông lên, toàn quân xông lên.
Mạc Hạ Ba Cáp gào thét, dù đây không phải là khu vực của Đại Đường nhưng là trọng địa quân sự, lúc nào cũng uy hiếp sự tồn tại của bọn chúng, không thể ở lâu. Hiện giờ sĩ khí đã bị Tần Dục, Lý Dật Phong đè xuống, càng lâu càng hại liền quyết đoán được ăn cả ngã về không, toàn lực ứng phó.
Dưới thế công bất kể thương vong lập tức thay đổi thế cục.
Tần Dục, Lý Dật Phong tuy lợi hại nhưng không có cách nào cứu vãn sai lệch nhân số, cả đoàn người áp lực đại tăng.
- Rút lui.
Tần Dục lui trở về, cánh tay cũng đã run lên, một mình hắn một mình đánh chết không dưới 150 người, kình lực trên tay cơ hồ dùng hết.
Lý Dật Phong cũng biết tên nỏ sắp báo nguy, không thừa dịp đối phương chưa cập bờ rút lui sẽ không kịp, cũng kêu gọi mọi người lui lại.
Mạc Hạ Ba Cáp thấy thi thể và máu tươi đầy rẫy mặt suối thì tàn khốc nói:
- Đuổi theo, ta muốn băm vằm bọn chúng.
Đoàn người Lý Dật Phong, Tần Dục rút theo hướng nam. Bọn họ ít người linh hoạt, luận tốc độ càng trên Kim Lang quân, cự ly càng kéo càng lớn, nhưng tâm trạng đều trầm trọng đến cực điểm, hiểu không thể chạy được lâu, đối phương cuối cùng sẽ đuổi theo.
Bởi vì bọn họ từ xa đến đây, một người chỉ có một kỵ, Kim Lang quân một người ba kỵ, có thể thay phiên trao đổi, sức chịu đựng càng lâu. Chỉ cần thể lực ngựa của bọn họ không thể duy trì thì tình huống sẽ lập tức chuyển biến.
Xa xa bụi đất tung bay, ánh mắt mọi người nhìn thấy hai đội hình đang nhanh chóng phi tới.
Mấy người Lý Dật Phong, Tần Dục trong lòng vui vẻ, tim đập rộn lên, cố gắng trừng to mắt nhìn sang bên kia: Đã qua không ít thời gian, chẳng lẽ là A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực đồng thời mời tới viện binh?
Nhưng hi vọng luôn đi kèm thất vọng, đội quân kia càng tiến gần thì Lý Dật Phong, Tần Dục chỉ cảm thấy trái tim rớt xuống vực sâu.
Kỵ binh xuất hiện hai bên không phải là viện binh mà là đang đuổi giết một người, chính là A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực.
A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực căn bản cũng không có thể như nguyện đến Nhạn Môn Quan hay quân doanh tìm cứu viện. Tốc độ bọn họ dù nhanh nhưng hơn trăm kỵ tặc binh như có mắt chuẩn xác không sai phong tỏa con đường phía trước đuổi họ vòng lại. Còn lại có 400 kỵ hiện ra xu thế ba mặt vây quanh, phong tỏa hết thảy.
A Sử Na Xã Nhĩ không thiện võ nghệ, chỉ có thể quay đầu lui về, Chấp Thất Tư Lực là mãnh tướng hiếm có của Đột Quyết, đột phá phòng tuyến trăm người vốn là chuyện dễ dàng nhưng lại coi Kim Lang quân là quân tốt Đột Quyết tuần tra nên khinh thường trúng ba mũi tên.
Tuy không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng lại vô lực phá vòng vây, cũng chỉ có lui về.
Một đoàn người hội hợp một chỗ, không biết nói gì.
Trong lúc vô hình, bọn họ đã rơi vào cục diện bị vây ba mặt.
- Làm sao bây giờ?
Mọi người trong đầu đồng thời thoáng hiện vấn đề.
A Sử Na Xã Nhĩ nói:
- Đầu tiên dùng lợi khí tên nỏ phủ đầu, sau đó triền đấu, vừa tránh được cung tên của đối phương xạ kích cùng kỵ binh đột trì...... Cường nỏ chuẩn bị, mục tiêu phía tây, chạy nước rút xạ kích, bằng tốc độ nhanh nhất nhập vào trận địa địch.
A Sử Na Xã Nhĩ thân kinh bách chiến lúc này phát huy nguyên vẹn kinh nghiệm tài trí, trước tiên định ra chiến thuật.
Vào lúc Kim Lang quân hiện ra thì tên nỏ đoạt hồn lại một lần nữa phát uy. Mũi tên nhọn đâm vào kỵ binh địch khiến máu tuôn như suối, lấy đi mạng mười tên khiến trận thế xuất hiện khe hở.
Bọn họ lao đi trong mưa tên, hung hãn đột kích khe hở, song phương hỗn chiến một chỗ.
Lý Dật Phong tựa như kiếm khách trong [hiệp khách hành], mười bước giết một kẻ, thiên lý không ngừng nghỉ. Trong sát na giáp mặt đã dựa vào bộ pháp và kiếm pháp tránh đi thế công, trường kiếm như độc xà chuẩn xác không sai cướp đi một đám tính mạng.
Chu Linh Linh nhìn như nữ tử nhu nhược, nhưng một tay Tu La đao pháp không chút nào kém, loan đao hình trăng tròn cao thấp bay múa bọc kín thân hình, mặc cho địch nhân công kích như thế nào đều không thể đột phá phòng tuyến của nàng.
Trong đám người, Tần Dục càng phát huy ưu thế linh hoạt đến cực hạn, thanh chủy thủ trong tay chỉ bằng chiêu thức đâm kích đơn giản nhất nhưng lại trở thành ác mộng của đám quân tốt. Hắn như một thích khách trong đêm, tránh đi tất cả công kích chính diện, lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng mỗi người, đâm ra một kích trí mạng.
Ba Vũ Hưng càng là hổ vào bầy dê, đôi song chùy múa tít hổ hổ sanh uy. Hắn tính tình dũng mãnh gan dạ, chém giết phảng phất Trương Phi tái sinh, hoàn toàn không để ý sinh tử.
A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực cũng là thân thủ bất phàm, bọn họ một người múa thương, một người vung đao, đối phó quân tốt bình thường cũng dư xài.
Mạc Hạ Ba Cáp đến chiến trường sau một bước, khi đó đã thấy kỵ binh phụ trách truy đuổi A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực hỗn chiến tại một chỗ, sắc mặt nhất thời đặc biệt khó coi. Với người của hắn thì chỉ cần qua mấy lần bắn tên, mấy lần trùng kích đã có thể chiếm ưu thế giành thắng lợi nhưng hỗn chiến một chỗ thì hoàn toàn mất ưu thế.
Nhất là mấy nhân vật đặc biệt của đối phương trong hỗn chiến càng có thể phát huy võ nghệ và tài trí vô cùng tinh tế.
Đây cũng là chỗ khác nhau có thủ lĩnh cùng không có thủ lĩnh, giả như lúc ấy Mạc Hạ Ba Cáp ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không để cho A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực tới hỗn chiến một chỗ, nhưng dù sao hối tiếc thế nào cũng đã trễ.
Hắn rút thương, định xông tới nhưng đúng vào lúc này trên không trung vang lên tiến vỗ cánh của thần ưng, là tiêu thức báo động.
Hắn thế nào cũng không ngờ tới có kết quả như vậy, hắn cũng biết tên nỏ Đường triều lợi hại, bởi vì hành quân cần tốc độ cực nhanh nên bọn chúng đều một người dẫn theo ba ngựa, không mang theo bất kỳ vật nặng, không mang áo giáp nên dù Kim Lang quân cũng ngăn cản không nổi tên nỏ, tạo thành thương vong cực lớn.
Hắn cũng biết chỗ hại của cung nỏ, trong tình huống hết tên thì cung nỏ là vật vô dụng. Tên mang theo của mỗi người có hạn, một khi dùng hết sẽ không cần kiêng kỵ, cho nên hắn phân tán đội hình Kim Lang quân để Đường quân bắn hết tên.
Lúc ban đầu thì kế hoạch của hắn khá thành công, Đường binh lợi dụng uy lực viễn trình của tên nỏ áp chế kỵ binh.
Loại hỏa lực áp chế này thoạt nhìn mãnh liệt, nhưng chính thức thương vong lại không lớn như trong tưởng tượng. Không nói đến bắn chệch, một người bị trúng nhiều tên mà chỉ với hỏa lực một trăm người không thể áp chế được bao nhiêu thời gian.
Chỉ là hắn cũng không đắc ý được lâu, bờ bên kia tựa hồ đã phát hiện dụng ý của hắn, không tiến hành bắn áp chế mà bắn chậm lại.
Tình hình như thế có lợi có tệ, tuy có thể tiết kiệm mũi tên, tạo thương tổn lớn nhất nhưng cũng cho đối phương thừa dịp.
Mạc Hạ Ba Cáp đối mặt với tình huống này quyết định thật nhanh, xua quân tiến lên nhưng lại bị một người phá hủy ― Tần Dục. Hắn tựa như một hầu tử linh hoạt, mặc bọn chúng bắn tên thế nào cũng không tổn thương được hắn mảy may, ngược lại cấp ám khí vô tận cho hắn, một đám quân tốt đi đầu đều bị hắn phóng tên giết chết.
Vào lúc Mạc Hạ Ba Cáp đang khẩn trương thì phát hiện trong đối phương có một tướng lĩnh ăn mặc đặc thù.
Người nọ mặc giáp mềm đặc thù của Đường triều, phong cách cổ xưa, trước ngực đeo miếng phòng hộ, chỉ là quá xa nên diện mạo mơ hồ không rõ. Mạc Hạ Ba Cáp dù không biết người nọ là ai nhưng đoán ra là thủ lĩnh nên lấy ra một cây trọng cung, lắp căng kéo tên bắn tới.
Với tư cách là dũng giả mạnh nhất Đột Quyết, tiễn pháp của hắn có lẽ kém Dưỡng Do Cơ, Lý Quảng trong truyền thuyết nhưng tầm bắn cũng tới 250, thế tên mãnh liệt như Phi Tướng năm xưa.
Ngõa Lan Tư cải trang thành A Sử Na Xã Nhĩ chỉ cảm thấy một luồng sát khí lợi hại đập vào mặt, còn chưa biết là gì thì mũi tên đã xé gió đến trước trán.
Ngõa Lan Tư ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đợi hắn phát giác thì đã trễ, chỉ có thể nhắm mắt đợi chết.
Tại ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc thì hàn quang lóe lên, chỉ nghe “đinh” một tiếng.
Tai của Ngõa Lan Tư ong ong, vội vàng mở mắt thì thấy mũi tên đã biến mất vô tung, chỉ có Lý Dật Phong im im lặng lặng đứng bên cạnh, trong tay cầm thanh bảo kiếm sáng như tuyết.
Mạc Hạ Ba Cáp nhìn rõ hết thảy, trong lòng phiền muộn, một mũi tên tất sát lại bị người dùng kiếm đánh trúng, phát sau mà đến trước. Điều này cũng có nghĩa là tốc độ xuất thủ của thanh niên kia nhanh hơn mũi tên.
Đây là một đám người thế nào?
Một thiếu niên có thể bỏ qua ngàn vạn mưa tên, một kiếm khách có thể xuất thủ nhanh hơn tên nhọn, từ đâu xuất hiện ra loại nhân vật như vậy.
Thấy Lý Dật Phong triển thần uy, hơn trăm hộ vệ càng dâng cao sĩ khí.
Đám tặc tử càng sững sờ, vốn đã bị Tần Dục chấn nhiếp, càng thêm kinh ngạc không nói gì.
- Xông lên, toàn quân xông lên.
Mạc Hạ Ba Cáp gào thét, dù đây không phải là khu vực của Đại Đường nhưng là trọng địa quân sự, lúc nào cũng uy hiếp sự tồn tại của bọn chúng, không thể ở lâu. Hiện giờ sĩ khí đã bị Tần Dục, Lý Dật Phong đè xuống, càng lâu càng hại liền quyết đoán được ăn cả ngã về không, toàn lực ứng phó.
Dưới thế công bất kể thương vong lập tức thay đổi thế cục.
Tần Dục, Lý Dật Phong tuy lợi hại nhưng không có cách nào cứu vãn sai lệch nhân số, cả đoàn người áp lực đại tăng.
- Rút lui.
Tần Dục lui trở về, cánh tay cũng đã run lên, một mình hắn một mình đánh chết không dưới 150 người, kình lực trên tay cơ hồ dùng hết.
Lý Dật Phong cũng biết tên nỏ sắp báo nguy, không thừa dịp đối phương chưa cập bờ rút lui sẽ không kịp, cũng kêu gọi mọi người lui lại.
Mạc Hạ Ba Cáp thấy thi thể và máu tươi đầy rẫy mặt suối thì tàn khốc nói:
- Đuổi theo, ta muốn băm vằm bọn chúng.
Đoàn người Lý Dật Phong, Tần Dục rút theo hướng nam. Bọn họ ít người linh hoạt, luận tốc độ càng trên Kim Lang quân, cự ly càng kéo càng lớn, nhưng tâm trạng đều trầm trọng đến cực điểm, hiểu không thể chạy được lâu, đối phương cuối cùng sẽ đuổi theo.
Bởi vì bọn họ từ xa đến đây, một người chỉ có một kỵ, Kim Lang quân một người ba kỵ, có thể thay phiên trao đổi, sức chịu đựng càng lâu. Chỉ cần thể lực ngựa của bọn họ không thể duy trì thì tình huống sẽ lập tức chuyển biến.
Xa xa bụi đất tung bay, ánh mắt mọi người nhìn thấy hai đội hình đang nhanh chóng phi tới.
Mấy người Lý Dật Phong, Tần Dục trong lòng vui vẻ, tim đập rộn lên, cố gắng trừng to mắt nhìn sang bên kia: Đã qua không ít thời gian, chẳng lẽ là A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực đồng thời mời tới viện binh?
Nhưng hi vọng luôn đi kèm thất vọng, đội quân kia càng tiến gần thì Lý Dật Phong, Tần Dục chỉ cảm thấy trái tim rớt xuống vực sâu.
Kỵ binh xuất hiện hai bên không phải là viện binh mà là đang đuổi giết một người, chính là A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực.
A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực căn bản cũng không có thể như nguyện đến Nhạn Môn Quan hay quân doanh tìm cứu viện. Tốc độ bọn họ dù nhanh nhưng hơn trăm kỵ tặc binh như có mắt chuẩn xác không sai phong tỏa con đường phía trước đuổi họ vòng lại. Còn lại có 400 kỵ hiện ra xu thế ba mặt vây quanh, phong tỏa hết thảy.
A Sử Na Xã Nhĩ không thiện võ nghệ, chỉ có thể quay đầu lui về, Chấp Thất Tư Lực là mãnh tướng hiếm có của Đột Quyết, đột phá phòng tuyến trăm người vốn là chuyện dễ dàng nhưng lại coi Kim Lang quân là quân tốt Đột Quyết tuần tra nên khinh thường trúng ba mũi tên.
Tuy không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng lại vô lực phá vòng vây, cũng chỉ có lui về.
Một đoàn người hội hợp một chỗ, không biết nói gì.
Trong lúc vô hình, bọn họ đã rơi vào cục diện bị vây ba mặt.
- Làm sao bây giờ?
Mọi người trong đầu đồng thời thoáng hiện vấn đề.
A Sử Na Xã Nhĩ nói:
- Đầu tiên dùng lợi khí tên nỏ phủ đầu, sau đó triền đấu, vừa tránh được cung tên của đối phương xạ kích cùng kỵ binh đột trì...... Cường nỏ chuẩn bị, mục tiêu phía tây, chạy nước rút xạ kích, bằng tốc độ nhanh nhất nhập vào trận địa địch.
A Sử Na Xã Nhĩ thân kinh bách chiến lúc này phát huy nguyên vẹn kinh nghiệm tài trí, trước tiên định ra chiến thuật.
Vào lúc Kim Lang quân hiện ra thì tên nỏ đoạt hồn lại một lần nữa phát uy. Mũi tên nhọn đâm vào kỵ binh địch khiến máu tuôn như suối, lấy đi mạng mười tên khiến trận thế xuất hiện khe hở.
Bọn họ lao đi trong mưa tên, hung hãn đột kích khe hở, song phương hỗn chiến một chỗ.
Lý Dật Phong tựa như kiếm khách trong [hiệp khách hành], mười bước giết một kẻ, thiên lý không ngừng nghỉ. Trong sát na giáp mặt đã dựa vào bộ pháp và kiếm pháp tránh đi thế công, trường kiếm như độc xà chuẩn xác không sai cướp đi một đám tính mạng.
Chu Linh Linh nhìn như nữ tử nhu nhược, nhưng một tay Tu La đao pháp không chút nào kém, loan đao hình trăng tròn cao thấp bay múa bọc kín thân hình, mặc cho địch nhân công kích như thế nào đều không thể đột phá phòng tuyến của nàng.
Trong đám người, Tần Dục càng phát huy ưu thế linh hoạt đến cực hạn, thanh chủy thủ trong tay chỉ bằng chiêu thức đâm kích đơn giản nhất nhưng lại trở thành ác mộng của đám quân tốt. Hắn như một thích khách trong đêm, tránh đi tất cả công kích chính diện, lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng mỗi người, đâm ra một kích trí mạng.
Ba Vũ Hưng càng là hổ vào bầy dê, đôi song chùy múa tít hổ hổ sanh uy. Hắn tính tình dũng mãnh gan dạ, chém giết phảng phất Trương Phi tái sinh, hoàn toàn không để ý sinh tử.
A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực cũng là thân thủ bất phàm, bọn họ một người múa thương, một người vung đao, đối phó quân tốt bình thường cũng dư xài.
Mạc Hạ Ba Cáp đến chiến trường sau một bước, khi đó đã thấy kỵ binh phụ trách truy đuổi A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực hỗn chiến tại một chỗ, sắc mặt nhất thời đặc biệt khó coi. Với người của hắn thì chỉ cần qua mấy lần bắn tên, mấy lần trùng kích đã có thể chiếm ưu thế giành thắng lợi nhưng hỗn chiến một chỗ thì hoàn toàn mất ưu thế.
Nhất là mấy nhân vật đặc biệt của đối phương trong hỗn chiến càng có thể phát huy võ nghệ và tài trí vô cùng tinh tế.
Đây cũng là chỗ khác nhau có thủ lĩnh cùng không có thủ lĩnh, giả như lúc ấy Mạc Hạ Ba Cáp ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không để cho A Sử Na Xã Nhĩ, Chấp Thất Tư Lực tới hỗn chiến một chỗ, nhưng dù sao hối tiếc thế nào cũng đã trễ.
Hắn rút thương, định xông tới nhưng đúng vào lúc này trên không trung vang lên tiến vỗ cánh của thần ưng, là tiêu thức báo động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.