Chương 188: Mang theo mỹ nữ đạp thanh
Đạo Soái Nhị Đại
03/09/2013
Đỗ Hà vừa kêu to, quỷ quái như Cao Dương sao không biết rõ ý định của hắn?
- Thả ta ra.
Cao Dương giãy dụa:
- Tên hỗn đản này, vương bát đản, đồ quỷ sứ chán ghét, ta hận chết ngươi luôn.
Đỗ Hà không dùng lực nhưng đối phó với nha đầu Cao Dương vẫn dư xài.
Cao Dương giãy giụa không được liền nhấc chân giẫm mạnh vào bàn chân Đỗ Hà.
Đỗ Hà chỉ nhẹ nhàng bước về phía trước một bước đã có thể né tránh. Cao Dương cắn răng, dẫm lại một cước, Đỗ Hà lại tránh đi. Nàng biết giẫm không được Đỗ Hà, sắc mặt hung ác, không nói hai lời, dùng mu bàn chân đá loạn xạ vào đùi hắn.
Đỗ Hà có chút phát hỏa, tiểu nha đầu này quả thật không phải hời hợt, đủ đanh đá, ra chân cũng đủ ngoan độc. Giày Đường triều phần lớn đều là đầu tròn, mũi giày có thể đính đủ các phụ kiện: Nếp uốn, hoa văn, nơ con bướm, đeo vào rất xinh đẹp. Hơn nữa hoặc đi, hoặc nhảy, hoặc chạy đều tự nhiên, không hề bị ảnh hưởng.
Cao Dương đeo giày này nhưng trên mũi không hề có nếp uốn, hoa văn gì mà là đinh châu lấp lóe, uy lực chỉ hơn giày cao gót đời sau chứ không hề kém, nếu để đá trúng chắc chắn sẽ đau nhức mấy ngày.
Đỗ Hà cười khổ, xem ra lần này bản thân đã đắc tội tiểu bạo long này đến chết, nhưng vì hạnh phúc thì cần đắc tội vẫn phải đắc tội. Hắn nhấc chân liền để mũi giày của Cao Dương đá trúng vào đế.
Cao Dương không tin, liên tục đá năm sáu cước đều bị đế giày của Đỗ Hà cản lại.
Cao Dương thật sự không đá được, chỉ có thể hung hăng nói:
- Thả ta ra, không thả ta sẽ đem mấy lời buồn nôn của các ngươi vừa rồi nói ra, sau đó lại nói cho phụ hoàng chuyện các ngươi đi thanh lâu.
Đỗ Hà thấp giọng cười lạnh nói:
- Ngươi thích nói cứ nói, ta đã dám nói ra sao còn sợ người nghe qua. Về phần đi dạo kỹ viện, tiểu nha đầu đừng quên ngươi là chủ mưu. Nếu ngươi không sợ trách phạt, cứ việc nói đi.
- Ách.
Cao Dương lúc này mới nhớ lại, là nàng xúi giục hai nữ đi vào kỹ viện liền thè lưỡi.
- Được rồi, hảo tỷ phu, hảo tỷ phu, ngươi tạm tha Cao Dương lúc này đi! Cao Dương biết sai rồi, không đi là được mà!
Vô kế khả thi, nàng lựa chọn cải biến chiến thuật, vẻ mặt cầu khẩn, con mắt lập tức ngập nước, không ngừng đảo quanh.
Đỗ Hà lại một lần nữa há mồm vì nghệ thuật trở mặt của Cao Dương đại sư, thật không biết hai mắt của nha đầu kia có phải là vòi nước hay không mà vặn một cái là ra nước mắt, vặn một cái lại dừng lại, vặn ba bốn cái đã nước ngập lai láng.
Bội phục mặc bội phục, nhưng vấn đề nguyên tắc nhất định tuân thủ, dù trời sập xuống cũng tuyệt không bỏ qua.
Điểm thủ đoạn này của Cao Dương không thể qua mặt được ai.
Chỉ cần tránh được cửa ải Trưởng Tôn, nếu nàng không giở trò để được mang đi, Đỗ Hà có thể đem đầu của mình cắt bỏ cho bất luận kẻ nào đem làm bóng đá.
Nghe Cao Dương huyên náo lợi hại, Trường Nhạc làm tỷ tỷ có chút không đành lòng:
- Hay là cứ mang nó đi?
Cao Dương nghe xong có hy vọng, lập tức kêu lên:
- Trường Nhạc tỷ tỷ thật tốt, hảo tỷ phu, ngươi xem Trường Nhạc tỷ tỷ cũng đã đồng ý, ngươi bỏ tay ra đi, cùng lắm ra ngoài ta không quấy các ngươi là được!
- Không được!
Đỗ Hà thiết diện vô tư, không chút nào có thể nói tình cảm, bộ dạng như Bao thanh thiên. Nếu là thật ra đến bên ngoài, nha đầu kia nổi hứng mà không phân thân chiếu cố, vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì dù mười đầu cũng không gánh nổi!
- Đã đến bên ngoài, ngươi có thể không quấy rầy chúng ta. Chúng ta lại không thể mặc kệ ngươi, đồng dạng không có đùa giỡn. Hôm nay ngươi bỏ ý định ra ngoài đi, không đem ngươi giao cho Hoàng hậu nương nương thì ta tuyệt đối không bỏ tay.
Hắn nói xong lại nắm chặt thêm một chút.
- Buông tay. Buông ra, ngươi làm ta bị thương rồi.
Van xin mãi không làm nên chuyện gì, cuối cùng nhất nàng sử xuất tuyệt chiêu gào khóc của mình, khóc đến để Hoàng hậu nương nương đau lòng, để cho Hoàng hậu nương nương mắng chết tỷ phu thối. Cao Dương bụm mặt, ác ý nghĩ thầm, nước mắt lại trào ra.
- Khóc, ngươi còn khóc thì ta sẽ đem chuyện ngươi lần trước trốn đi nói cho Hoàng hậu nương nương. Nói cho người biết ngươi có bao nhiêu chuyện làm xằng làm bậy, xem người sau này có để ngươi ra ngoài hay không.
Đỗ Hà bị nàng khóc đến tâm phiền ý loạn, linh cơ khẽ động, nhớ tới lúc trước nói chuyện phiếm với Trường Nhạc từng nói qua Cao Dương. Lúc ấy, Trường Nhạc từng kể Cao Dương nghịch ngợm như thế nào, yêu nhiều như thế nào, tương lai gả ra ngoài như thế nào, còn lấy ví dụ thực tế, cuối cùng còn thêm một câu:
- Việc này muội còn chưa nói cho mẫu hậu. Nếu mẫu hậu biết rõ, nha đầu Cao Dương chắc sẽ bị phạt.
Cao Dương khóc lại để cho Đỗ Hà nhớ tới việc này, không do dự, trực tiếp uy hiếp.
Cao Dương lập tức nín khóc, chớp mắt cắn răng chịu thua.
- Hảo tỷ phu. Lần này ta không đi, lần sau nhất định phải mang ta đi!
Càng lúc càng gần Trưởng Tôn hoàng hậu nên Cao Dương cũng biết khả năng khó ra ngoài lần này, nhỏ giọng cầu cơ hội lần sau.
Đỗ Hà thấy nàng thật sự đáng thương, cũng gật đầu đáp ứng.
Tới trước mặt Trưởng Tôn hoàng hậu, Đỗ Hà lên tiếng.
- Bái kiến Hoàng hậu nương nương!
- Bái kiến mẫu hậu!
Đỗ Hà cùng Cao Dương cũng gọi một tiếng Hoàng hậu nương nương, người gọi mẫu hậu tự nhiên là Trường Nhạc.
Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn qua ba người, thấy con mắt hơi hoe đỏ của Cao Dương, liền hiểu ý cười nhẹ, đoán được đại khái, vẫy tay bảo ba người miễn lễ, kéo Cao Dương đến bên cạnh rồi cười bảo với Đỗ Hà, Trường Nhạc:
- Không mấy khi được ngày tốt trời.
Trường Nhạc hơi đỏ mặt, lại để cho mẫu thân trêu chọc như thế!
Đỗ Hà phụ họa:
- Khí trời tốt như vậy không ngoài ra dạo chơi ngoại thành cũng thấy thẹn đối với ông trời ban ân. Thần cố tình mang Trường Nhạc công chúa ra ngoài du ngoạn, hy vọng Hoàng hậu nương nương ân chuẩn!
Trưởng Tôn hoàng hậu nhíu mày, cười vẻ cổ quái, bất ngờ nói một câu:
- Không cho phép!
Đỗ Hà, Trường Nhạc ngẩn cả người, nhất thời không biết đáp lại như thế nào, đứng đó kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn hoàng hậu.
Thấy bộ dạng luống cuống của cả hai, Trưởng Tôn hoàng hậu nói:
- Trường Nhạc là công chúa Đại Đường. Khanh gia dùng thân phận gì mang Trường Nhạc xuất cung?
Trên mặt nàng một mảnh tường hòa, nhìn không ra đáy lòng nghĩ cái gì.
Đỗ Hà thấy Trưởng Tôn hoàng hậu cố ý khó xử cũng không biết mình đắc tội ở chỗ nào, chỉ có thể nói:
- Được Bệ Hạ nương nương coi trọng, đem công chúa gả cho, cái này thân phận tự nhiên là vị hôn phu tương lai!
- Nếu là vị hôn phu tương lai, lúc trước ngươi gọi Bổn cung là gì?
Trưởng Tôn hoàng hậu che miệng cười, thanh âm như chuông bạc, trong mắt lộ vẻ đùa giỡn.
- Mẫu hậu!
Trường Nhạc càng mắc cỡ dùng ống tay áo che mặt, không dám nhìn người.
Đỗ Hà vẫn không rõ Trưởng Tôn hoàng hậu đang nói cái gì, liền bái hạ:
- Tiểu tế Đỗ Hà bái kiến nhạc mẫu đại nhân, hôm nay thời tiết nắng ráo sáng sủa. Tiểu tế lo lắng công chúa trong cung lâu ngày buồn bã nên muốn mang nàng đi ra ngoài một chút, hy vọng nhạc mẫu đại nhân thành toàn.
Trưởng Tôn hoàng hậu cười đến híp mắt:
- Đi thôi, đi thôi, nhưng phải cẩn thận, chú ý an toàn.
Dứt lời kéo Cao Dương tiếp tục tản bộ.
Cao Dương quay đầu lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, quay đầu về sau lại lộ ra vẻ âm trầm bất định, thầm nguyền rủa:
- Tỷ phu xấu, tỷ phu nát, tỷ phu thối. Cao Dương rủa ngươi đi đường ngã gãy chân, uống nước sặc chóng mặt, leo núi cũng lăn từ trên núi xuống!
Nàng lén nhìn theo bóng lưng hai người, trong mắt lộ ra thần sắc hâm mộ.
Ra khỏi hoàng cung, Trường Nhạc dùng sa mỏng che đi dung nhan kinh thế.
- Chúng ta đi đâu?
Trường Nhạc cưỡi ngựa nhỏ chuyên cho nữ giới, bước song song với Đỗ Hà.
- Đi lên núi! Trường An náo nhiệt, nàng đã từng thấy nhưng chắc chưa thấy cảnh sắc trên núi.!
Đỗ Hà đã nghĩ kỹ nơi hẹn hò.
Trường Nhạc sáng mắt, lộ vẻ mong đợi.
Hai người tới Đỗ Quyên sơn gần Trường An.
Đỗ Quyên sơn nổi tiếng vì có nhiều hoa đỗ quyên, thế núi không cao, nhưng là một trong số không nhiều lắm danh sơn gần Trường An, nhất là vào tiết xuân, hoa đỗ quyên nở đỏ rực, là chỗ chơi xuân rất thú vị.
Dưới núi có quán trà, còn có đình chuyên để buộc ngựa, có người trông coi nhưng cần trả ít tiền, tính chất gần giống với bãi đỗ xe đời sau.
Đỗ Hà cũng cười bọn họ biết làm ăn, đem ngựa gửi cùng với Trường Nhạc rồi đi bộ lên núi.
Không khí mùa xuân rất trong lành, nhất là ở trên núi. Cây cối đâm chồi càng khiến không khí thêm mới mẻ khiến lòng người sảng khoái.
Đỗ Hà cảm khái nói:
- Thường ngày có thể leo núi quả là một lựa chọn
không tệ!
Có lẽ là do gần đây tinh thần hơi căng thẳng, lúc này vừa lúc thảnh thơi nên rất thoải mái, huống chi lại có mỹ nữ bên cạnh.
- Ừ!
Trường Nhạc cũng gật đầu cười nói:
- Thân thể của muội từ nhỏ không tốt, hô hấp khó khăn nhưng tới đây lại có cảm giác thông suốt, tinh thần tốt!
Đỗ Hà cười nói:
- Tâm tình thanh thản, không khí trong lành là cách chữa bệnh tốt nhất, xem ra sau này phải đem muội đi dạo nhiều hơn!
Trường Nhạc mừng thầm trong lòng, cũng không nhiều lời.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã gặp phiền toái.
Nguyên nhân tự nhiên là mỹ mạo tuyệt thế của Trường Nhạc, dù nàng đeo mạng che mặt nhưng khí chất không thể che giấu, thỉnh thoảng lại có vài kẻ không biết lượng sức đến gần.
Mới đầu Trường Nhạc còn có lễ phép từ chối nhưng liên tục như vậy cũng không thể bảo trì nên không để ý tới.
Đỗ Hà càng kéo tay Trường Nhạc thân mật sóng vai, biểu lộ bọn họ là một đôi.
Hai người thân mật cùng ưu tú, cũng đuổi đi không ít ruồi nhặng.
Trường Nhạc tuy có chút thẹn thùng, nhưng Đường triều phong khí cởi mở, hai người lại đã định hôn ước nên cũng không bài xích, phối hợp đi lên trên núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.