Chương 328: Phục kích (2)
Đạo Soái Nhị Đại
03/09/2013
Ba Vũ Hưng nghe xong mừng rỡ, vỗ vai Mã Ngạn Phi, bắt đầu phân phó xuống.
Khoảng mười một giờ tối.
Tầng mây dày đặc che khuất ánh trăng, khiến ban đêm vốn đã âm u không ánh sáng càng thêm mơ hồ, từ bốn phía có hơn mười bóng người đang hướng dịch trạm tiến tới gần.
Dịch trạm kiến tạo bên ngoài khu hoang dã, là một ngôi nhà lớn cô đơn lẻ loi, ngoài cửa chính có một ngọn đèn ***g lớn chiếu sáng đường đi.
Bên trong một ngôi nhà sơ sài thuộc dịch trạm, hơn mười nha dịch ở trong phòng ngủ say, chỉ còn lại hai người đang phân ra đứng bên cạnh xe từ canh giữ Ngụy Tượng cùng phòng ngừa bị người cướp tù.
Ngụy Tượng nằm bên trong xe chở tù, hưng phấn khó ngủ, hắn nguyên tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ đến Chu Chấn Uy lại phái người đến nghĩ cách cứu viện hắn, hơn nữa còn phái ra lão tam trong năm đệ tử của chính mình.
Người này tên là Đoạn Kiền Chí, hôm nay hoàng y thanh niên cao giọng hát trên quan đạo chính là Đoạn Kiền Chí.
Nghĩ tới dọc theo đường đi bị nếm khổ sở, Ngụy Tượng chẳng khác gì một đầu độc xà nhìn hai thân ảnh nha dịch canh gác lộ ra răng nanh âm trầm.
Đột nhiên trong bóng đêm không chút tiếng động truyền lại hai tiếng vang “sưu sưu” thật khẽ.
Ngụy Tượng chợt ngây người, phát hiện hai gã nha dịch canh giữ hắn đã té ngã trên mặt đất, cũng không biết còn sống hay đã chết. Nơi cổ bọn họ có hai mũi châm nhọn đâm vào, cũng không biết xuất hiện lúc nào, giống như tự mọc dài ra như thế.
Có vài bóng đen trèo tường nhảy qua, Đoạn Kiền Chí đi đầu tiên, trong tay cầm một ống trúc nhỏ, bên hông đeo một thanh trường kiếm. Hắn mặc hoàng y, hai tay thật dài như khỉ vượn, so với người bình thường còn dài hơn, hai nha dịch té xỉu là kiệt tác của hắn.
Khi còn chưa bái Chu Chấn Uy làm sư phụ, hắn là thợ săn trong Lĩnh Nam sơn, am hiểu cách dùng thuốc mê, tự nghiên cứu chế tạo ra thuốc mê có thể làm người mất đi tri giác trong nháy mắt.
Đoạn Kiền Chí thu hồi châm nhọn cẩn thận cất kỹ.
Hắc y nhân khác tìm kiếm khắp toàn thân nha dịch, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không tìm thấy chìa khóa.
- Khiêng!
Đoạn Kiền Chí thấp giọng nói.
Những người khác hiểu ý, dùng chủy thủ mở ra đinh sắt đóng cửa xe tù, cứu Ngụy Tượng ra ngoài. Có người nâng gông xiềng cho hắn, phòng ngừa bị xích sắt va chạm lẫn nhau phát ra tiếng vang.
Ngụy Tượng không kiên nhẫn quát khẽ:
- Cần gì phiền toái như vậy, trực tiếp giết bọn hắn thu hồi chìa khóa là được!
Hắn túm lấy bội đao của hắc y nhân bên cạnh, cười dữ tợn hướng nha dịch nằm dưới đất hung hăng chém xuống.
Trong tay Đoạn Kiền Chí cầm một cây châm nhọn, dùng thủ pháp cao minh cắm vào cổ của Ngụy Tượng, lạnh lùng cười, nghĩ thầm:
- Nếu không phải vì chú ý toàn cục, ta mới lười cứu ngươi. Còn muốn đem sự tình làm lớn, thật nghĩ Đại Đường vương triều có thể tùy ý khi dễ sao?
Hắn cho người nâng Ngụy Tượng lên, dưới tình huống không kinh động bất cứ kẻ nào lặng lẽ đi ra khỏi dịch trạm.
Căn cứ theo kế hoạch đã sớm định ra, thân thể Ngụy Tượng cực kỳ yếu ớt, không chịu nổi lặn lội đường xa, chỉ có thể yên tĩnh tu dưỡng mới là thượng sách, kề bên nơi này cũng chỉ có Nhị Long sơn có thể giấu người cùng hoàn cảnh thật yên tĩnh vắng vẻ là tốt nhất. Ngay lập tức Đoạn Kiền Chí hạ mệnh lệnh đi về hướng Nhị Long sơn.
Trong bóng tối trước khi bình minh đến, một đội ngũ chừng mười lăm người lẳng lặng tiến vào Trường Thiên Hạp, trên tay cầm vài cây đuốc mở đường.
Bọn hắn đi rất nhanh, ở Đường triều cướp tù là một trọng tội, nếu bị phát hiện toàn quốc đều sẽ phát công văn truy nã, chỉ phải tranh thủ trước khi trời sáng kịp chạy lên núi lẩn tránh mới xem như bọn hắn được an toàn.
Chỉ là bọn họ hoàn toàn không thể ngờ ở địa phương này đã mai phục hơn ba mươi người, đang sẵn sàng chờ đợi đã lâu.
Đoạn Kiền Chí mới đi ra tới cửa hạp cốc, phía trên đỉnh núi đột nhiên lăn xuống hơn mười thân cây cùng vô số tảng đá lớn, nhất thời bụi bặm cát đá bay đầy trời, thanh âm ầm ầm điếc tai, thanh thế lại cực kỳ kinh người.
Những thân cây cùng tảng đá bị đẩy xuống hoàn toàn phá hỏng cửa cốc, ngay trong lúc bọn họ còn đang kinh hoàng thất thố, chung quanh đồng loạt sáng lên, hơn ba mươi thành viên tiểu đội Lưu Hương giơ cao cây đuốc từ khắp bốn phía dũng mãnh tiến ra, ngay lập tức vây kín quanh nhóm người của Đoạn Kiền Chí.
Đoạn Kiền Chí thấy rõ cảnh tượng khắp bốn phía, tận đáy lòng trầm đến thấp nhất. Hắn mang người đến đều là hảo thủ của Chấn Uy võ quán, đừng nói là ba mươi mấy người đối diện, mặc dù là trăm người bọn hắn cũng có tin tưởng đột phá vòng vây.
Nhưng những người thần bí đang vây quanh bọn hắn trong tay đều cầm nỏ tiễn, hơn nữa có tiền cũng không mua được, chính là Liên Hoàn Nỏ chỉ trong quân đội mới có.
Khoảng mười một giờ tối.
Tầng mây dày đặc che khuất ánh trăng, khiến ban đêm vốn đã âm u không ánh sáng càng thêm mơ hồ, từ bốn phía có hơn mười bóng người đang hướng dịch trạm tiến tới gần.
Dịch trạm kiến tạo bên ngoài khu hoang dã, là một ngôi nhà lớn cô đơn lẻ loi, ngoài cửa chính có một ngọn đèn ***g lớn chiếu sáng đường đi.
Bên trong một ngôi nhà sơ sài thuộc dịch trạm, hơn mười nha dịch ở trong phòng ngủ say, chỉ còn lại hai người đang phân ra đứng bên cạnh xe từ canh giữ Ngụy Tượng cùng phòng ngừa bị người cướp tù.
Ngụy Tượng nằm bên trong xe chở tù, hưng phấn khó ngủ, hắn nguyên tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ đến Chu Chấn Uy lại phái người đến nghĩ cách cứu viện hắn, hơn nữa còn phái ra lão tam trong năm đệ tử của chính mình.
Người này tên là Đoạn Kiền Chí, hôm nay hoàng y thanh niên cao giọng hát trên quan đạo chính là Đoạn Kiền Chí.
Nghĩ tới dọc theo đường đi bị nếm khổ sở, Ngụy Tượng chẳng khác gì một đầu độc xà nhìn hai thân ảnh nha dịch canh gác lộ ra răng nanh âm trầm.
Đột nhiên trong bóng đêm không chút tiếng động truyền lại hai tiếng vang “sưu sưu” thật khẽ.
Ngụy Tượng chợt ngây người, phát hiện hai gã nha dịch canh giữ hắn đã té ngã trên mặt đất, cũng không biết còn sống hay đã chết. Nơi cổ bọn họ có hai mũi châm nhọn đâm vào, cũng không biết xuất hiện lúc nào, giống như tự mọc dài ra như thế.
Có vài bóng đen trèo tường nhảy qua, Đoạn Kiền Chí đi đầu tiên, trong tay cầm một ống trúc nhỏ, bên hông đeo một thanh trường kiếm. Hắn mặc hoàng y, hai tay thật dài như khỉ vượn, so với người bình thường còn dài hơn, hai nha dịch té xỉu là kiệt tác của hắn.
Khi còn chưa bái Chu Chấn Uy làm sư phụ, hắn là thợ săn trong Lĩnh Nam sơn, am hiểu cách dùng thuốc mê, tự nghiên cứu chế tạo ra thuốc mê có thể làm người mất đi tri giác trong nháy mắt.
Đoạn Kiền Chí thu hồi châm nhọn cẩn thận cất kỹ.
Hắc y nhân khác tìm kiếm khắp toàn thân nha dịch, lắc lắc đầu, tỏ vẻ không tìm thấy chìa khóa.
- Khiêng!
Đoạn Kiền Chí thấp giọng nói.
Những người khác hiểu ý, dùng chủy thủ mở ra đinh sắt đóng cửa xe tù, cứu Ngụy Tượng ra ngoài. Có người nâng gông xiềng cho hắn, phòng ngừa bị xích sắt va chạm lẫn nhau phát ra tiếng vang.
Ngụy Tượng không kiên nhẫn quát khẽ:
- Cần gì phiền toái như vậy, trực tiếp giết bọn hắn thu hồi chìa khóa là được!
Hắn túm lấy bội đao của hắc y nhân bên cạnh, cười dữ tợn hướng nha dịch nằm dưới đất hung hăng chém xuống.
Trong tay Đoạn Kiền Chí cầm một cây châm nhọn, dùng thủ pháp cao minh cắm vào cổ của Ngụy Tượng, lạnh lùng cười, nghĩ thầm:
- Nếu không phải vì chú ý toàn cục, ta mới lười cứu ngươi. Còn muốn đem sự tình làm lớn, thật nghĩ Đại Đường vương triều có thể tùy ý khi dễ sao?
Hắn cho người nâng Ngụy Tượng lên, dưới tình huống không kinh động bất cứ kẻ nào lặng lẽ đi ra khỏi dịch trạm.
Căn cứ theo kế hoạch đã sớm định ra, thân thể Ngụy Tượng cực kỳ yếu ớt, không chịu nổi lặn lội đường xa, chỉ có thể yên tĩnh tu dưỡng mới là thượng sách, kề bên nơi này cũng chỉ có Nhị Long sơn có thể giấu người cùng hoàn cảnh thật yên tĩnh vắng vẻ là tốt nhất. Ngay lập tức Đoạn Kiền Chí hạ mệnh lệnh đi về hướng Nhị Long sơn.
Trong bóng tối trước khi bình minh đến, một đội ngũ chừng mười lăm người lẳng lặng tiến vào Trường Thiên Hạp, trên tay cầm vài cây đuốc mở đường.
Bọn hắn đi rất nhanh, ở Đường triều cướp tù là một trọng tội, nếu bị phát hiện toàn quốc đều sẽ phát công văn truy nã, chỉ phải tranh thủ trước khi trời sáng kịp chạy lên núi lẩn tránh mới xem như bọn hắn được an toàn.
Chỉ là bọn họ hoàn toàn không thể ngờ ở địa phương này đã mai phục hơn ba mươi người, đang sẵn sàng chờ đợi đã lâu.
Đoạn Kiền Chí mới đi ra tới cửa hạp cốc, phía trên đỉnh núi đột nhiên lăn xuống hơn mười thân cây cùng vô số tảng đá lớn, nhất thời bụi bặm cát đá bay đầy trời, thanh âm ầm ầm điếc tai, thanh thế lại cực kỳ kinh người.
Những thân cây cùng tảng đá bị đẩy xuống hoàn toàn phá hỏng cửa cốc, ngay trong lúc bọn họ còn đang kinh hoàng thất thố, chung quanh đồng loạt sáng lên, hơn ba mươi thành viên tiểu đội Lưu Hương giơ cao cây đuốc từ khắp bốn phía dũng mãnh tiến ra, ngay lập tức vây kín quanh nhóm người của Đoạn Kiền Chí.
Đoạn Kiền Chí thấy rõ cảnh tượng khắp bốn phía, tận đáy lòng trầm đến thấp nhất. Hắn mang người đến đều là hảo thủ của Chấn Uy võ quán, đừng nói là ba mươi mấy người đối diện, mặc dù là trăm người bọn hắn cũng có tin tưởng đột phá vòng vây.
Nhưng những người thần bí đang vây quanh bọn hắn trong tay đều cầm nỏ tiễn, hơn nữa có tiền cũng không mua được, chính là Liên Hoàn Nỏ chỉ trong quân đội mới có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.