Chương 101: Quyền đô đốc
Đạo Soái Nhị Đại
31/08/2013
Ngay khi Đỗ Hà ném phi kiếm giết kim giáp đại tướng, nhìn thấy một màn
này binh lính Thổ Phiên đều kinh hoàng, vô cùng bàng hoàng, sĩ khí sụp
đổ nhao nhao bỏ chạy.
Đỗ Hà vốn nghe không hiểu bọn họ kêu gào chuyện gì, nhưng rõ ràng nhìn ra được bọn hắn đã mất hết sĩ khí, không còn sức lực tiếp tục chống cự.
Lý Tích cũng nhìn ra vấn đề, truyền lệnh tam quân toàn bộ xuất kích, thu gọn vòng vây, triển khai cuộc chiến cuối cùng.
Cho đến giữa trưa ngày hôm sau, Thổ Phiên quân không còn người phản kháng.
Cuộc chiến này bọn họ đánh suốt một ngày đêm!
Ngoại trừ người đầu hàng, Đường quân tru sát toàn bộ địch nhân còn dựa vào nơi hiểm yếu chống cự.
Lý Tích được hộ vệ binh bảo hộ đi thẳng vào chiến trường, trực tiếp hướng chi bộ đội của Đỗ Hà đi tới.
- Là Tùng Tán Kiền Bố sao?
Lý Tích hỏi.
Đỗ Hà lắc đầu, ngay khi hắn vừa giết chết kim giáp đại tướng, lập tức đẩy ra quỷ diện của hắn, đó là gương mặt của một trung niên nhân, hơn nữa còn có râu quai nón, căn bản không phải thanh niên hai mươi mấy tuổi hắn từng thấy qua.
- Chắc hắn cố ý giả mạo Tùng Tán Kiền Bố, hấp dẫn lực chú ý của quân ta, yểm hộ Tùng Tán Kiền Bố xen lẫn trong quân tốt chạy trốn!
Đỗ Hà cảm thấy có chút ảo não, nếu thật sự có thể bắt giết Tùng Tán Kiền Bố, về sau kình địch Thổ Phiên của Đại Đường sẽ không còn tồn tại.
- Không sao!
Lý Tích hừ lạnh một tiếng nói:
- Bổn tướng cũng không tin hắn có thể bay lên trời!
- Chẳng lẽ…
Trong nội tâm Đỗ Hà hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Đỗ Hà, Lý Tích tự ngạo nói:
- Chiến dịch này quân ta vây khốn Thổ Phiên, kịch chiến một ngày đêm, không thể có một phiên binh nào đột phá được phòng tuyến của quân ta!
Đỗ Hà cũng phát ra lời tán thưởng tận đáy lòng, thật quá ngưu bức, dùng chưa đầy tám vạn người vây khốn Thổ Phiên binh số lượng tương đương, vậy mà không để chạy thoát một tên, quả thực là thành tích làm người sợ hãi thán phục.
Lý Tích không thẹn là chiến tướng nổi tiếng của Đại Đường, quả thật thâm sâu khó lường, quá giỏi!
Chiến dịch này đột kích bảy vạn năm ngàn Thổ Phiên binh, toàn quân bị diệt, địch quân bỏ mình hơn bốn vạn binh sĩ, người còn lại đều quy hàng, thương vong cực kỳ thảm trọng. Đây cũng là bại chiến lần thứ nhất trong cuộc đời Tùng Tán Kiền Bố.
Mà phương diện Đường triều, chỉ hao tổn hơn sáu ngàn, thắng thật nhẹ nhõm xinh đẹp.
Tuy Đỗ Hà lần đầu tiên ra chiến trường, nhưng địa vị của hắn trong chiến dịch này thật có thể nói là dùng từ “hết sức quan trọng” mà hình dung.
Khả năng của hắn xem như đã là xuất quỷ, mặc dù đến cuối cùng Lý Tích cũng không phát hiện được bóng dáng Tùng Tán Kiền Bố, có lẽ đã chạy thoát, có lẽ chết trong loạn chiến, tạm thời còn chưa thể biết được.
Dù sao trên chiến trường chuyện gì cũng có thể phát sinh, hơn bốn vạn thi thể Thổ Phiên binh, số lượng bị hủy gương mặt cũng không ít, lại không biết được hình dáng đặc thù của hắn, càng không khả năng đi tìm kiếm từng thi thể một, chỉ đành lướt qua mà thôi.
Chiến sự vừa kết thúc, Lý Tích lập tức điều động đại tướng quân Chấp Thất Tư Lực tiến công Tùng Châu, còn lại hơn vạn tướng sĩ Thổ Phiên binh tại Tùng Châu vừa biết được đại quân chủ lực toàn quân bị diệt, làm sao còn dám ở lại lâu hơn, nhao nhao bỏ thành mà chạy.
Chấp Thất Tư Lực xuất lĩnh binh mã đã bị kiệt lực sau một đêm kịch chiến đuổi theo, nhưng trước khi đến hắn từng phái đi một chi tiểu đội tập kích đường vận chuyển lương thực của Thổ Phiên binh, vì vậy hắn lập tức truyền lệnh cho chi tiểu đội truy kích theo sau.
Đội ngũ đi cướp lương chỉ có hơn ba ngàn người, nhưng Đại Đường quân tốt xưa nay vốn dũng mãnh gan dạ, muốn chống lại một đội quân hơn vạn người đã mất hết sĩ khí cũng là đủ sức.
Truy kích suốt ba ngày, lấy được hơn một ngàn đầu địch quân làm chiến tích.
Sau khi tin tức Thổ Phiên đại quân toàn quân bị diệt được truyền ra, liền uy chấn toàn bộ nam phương.
Các nước như Tượng Hùng quốc, Nam Chiếu, Nê Bà La nghe tin đều hoảng sợ.
Đại Đường cường thịnh bọn hắn cũng chỉ được nghe qua, nhưng chưa từng được chứng kiến, nhưng Thổ Phiên là nước láng giềng lại thật cường thế bọn hắn đều hiểu thật rõ ràng.
Nhưng Đại Đường chỉ dùng chưa đầy một tháng thời gian lại làm mười vạn đại quân Thổ Phiên toàn bộ bị diệt, phần năng lực này không phải những tiểu quốc có thể đánh đồng.
Nội thành Tùng Châu!
Chiến dịch Giao Xuyên đánh được cực kỳ xinh đẹp cũng cực kỳ hung ác.
Ngoại trừ Đỗ Hà dựa vào một thân khinh công xuất thần nhập hóa không bị thương, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có chút vết thương, kể cả cao thủ như La Thông cũng không ngoại lệ, mặc dù Phòng Di Ái dựa vào áo giáp miễn được rất nhiều đả kích, nhưng nơi yếu kém trên áo giáp cũng không tránh khỏi một ít tổn hại.
Cũng bởi vì như thế, Đỗ Hà liền bi kịch nhận lấy một ít đãi ngộ bất bình đẳng. Trong chư tướng cũng chỉ có một mình hắn không bị thương, không cần tĩnh dưỡng, vì vậy đủ loại sự tình đều rơi trên đầu của hắn, đều giao cho hắn xử lý.
Mỗi lần nhìn thấy hồ bằng cẩu hữu đi dạo tán gẫu trong thành, đáy lòng của hắn tức giận không nói nên lời.
Chỉ có thể ngày đêm đi tìm Lý Kính Nghiệp đòi ăn uống bắt hắn trả tiền, chỉ khi nhìn thấy hình dáng cầu xin tha thứ của hắn đáy lòng Đỗ Hà mới thoải mái hơn một ít.
Sáng sớm hôm đó, Đỗ Hà lại bị Lý Tích gọi tới.
Đỗ Hà đi vào đô đốc phủ, vừa tiến vào cửa lớn đã mở miệng phàn nàn:
- Lý thúc phụ, lão nhân gia không cho tiểu chất nghỉ ngơi một chút, tiểu chất mệt mỏi quá a!
Lý Tích cười tủm tỉm nói:
- Người tài giỏi đương nhiên luôn có nhiều việc phải làm, ngươi yên tâm, chiến công của ngươi ta sẽ luôn nhớ kỹ ghi chép vào công lao bộ, sẽ không thiếu ngươi nửa phần. Đúng rồi…Ta vừa mới nhận được hai phong thiếp mời thật có ý tứ, ngươi nhìn xem!
Vẻ mặt Lý Tích tươi cười, nhưng Đỗ Hà nhìn ra được nụ cười của hắn có hương vị, rất âm hiểm, rất âm trầm.
Đỗ Hà hiếu kỳ tiếp nhận hai phần thiếp mời có ý tứ kia, mở ra xem.
Hai phần thiếp mời đều thật bình thường, cũng không có ý tứ gì đặc biệt, nhưng nơi có ý tứ chính là tên người viết bên dưới thiếp. Một là Biệt Tùng Ngọa Thi, một là Sử Bả Lợi Bộ Lợi. Danh tự rất đặc biệt, nghe xong cũng biết là dị tộc nhân.
Hơn nữa đối với hai người này Đỗ Hà đã sớm có nghe thấy, đó là trên tấu chương của Tùng Châu đô đốc Hàn Uy. Hai người bọn họ chính là hai thứ sử phản bội Đại Đường.
Đúng như suy đoán trước kia của Đỗ Hà, sau khi tin tức đại quân Thổ Phiên bị tiêu diệt truyền ra, hai người lập tức dâng biểu nhận tội, đem chính mình giải thích là vô tội thế nào, là bất đắc dĩ ra sao, sau đó lại biểu đạt lòng trung thành, đem bản thân mình khoa trương giống như Khương Duy chỉ là giả ý đầu hàng Thổ Phiên, là đại trung thần mưu phúc cho Đại Đường.
Vì nịnh nọt thống soái tam quân như Lý Tích, còn đặc biệt tự mình viết riêng phong thư mời cho hắn, hy vọng hắn có thể đến dự tiệc một lần.
Đỗ Hà lạnh lùng nhìn hai phong thiếp mời, hỏi:
- Thúc phụ, ngài định làm như thế nào?
- Không phải ta định làm thế nào, mà là ngươi định làm thế nào!
Lý Tích giống như cười mà không cười nói.
Trong lúc Đỗ Hà còn chưa hiểu ra sao, Lý Tích đột nhiên đứng dậy cao giọng quát:
- Hoàng thượng khẩu dụ, Tả Uy Vệ trung lang tướng Đỗ Hà tiến lên nghe chỉ!
- Thần tại!
Đỗ Hà theo bản năng đứng thẳng lên, suy nghĩ không biết Lý Thế Dân lại đang chơi trò gì, có chuyện gì sao không nói thẳng mà đòi truyền khẩu dụ.
- Trẫm lệnh cho Tả Uy Vệ trung lang tướng Đỗ Hà tạm nhận chức Tùng Châu đô đốc, trước khi tân nhậm đô đốc đến, toàn quyền phụ trách hết thảy sự việc tại Tùng Châu Đô Hộ Phủ!
- Thần lĩnh chỉ!
Trong mắt Đỗ Hà lập lòe hàn quang, cũng đã hiểu rõ dụng ý thực sự của Lý Thế Dân.
Tùng Châu đô đốc là trưởng quan Đô Hộ Phủ, chức trách Đô Hộ Phủ là trấn an chư phiên, chống cự giặc ngoại xâm, có quyền lợi an ủi, chinh phạt, đánh giá thành tích, cách chức toàn bộ dị tộc chung quanh nơi này.
Nói đơn giản một chút là Đỗ Hà đã xem như trở thành lão đại của dị tộc nơi này, có quyền hành nắm giữ sinh tử của bọn họ.
- Lý thúc phụ, hai phong thiếp mời này tiểu chất nhận lấy, cứ để tiểu chất đi thay ngài một chuyến đi!
Đỗ Hà mỉm cười, lúc này dáng tươi cười của hắn cũng giống như Lý Tích, cũng rất âm hiểm, rất âm trầm.
Đỗ Hà vốn nghe không hiểu bọn họ kêu gào chuyện gì, nhưng rõ ràng nhìn ra được bọn hắn đã mất hết sĩ khí, không còn sức lực tiếp tục chống cự.
Lý Tích cũng nhìn ra vấn đề, truyền lệnh tam quân toàn bộ xuất kích, thu gọn vòng vây, triển khai cuộc chiến cuối cùng.
Cho đến giữa trưa ngày hôm sau, Thổ Phiên quân không còn người phản kháng.
Cuộc chiến này bọn họ đánh suốt một ngày đêm!
Ngoại trừ người đầu hàng, Đường quân tru sát toàn bộ địch nhân còn dựa vào nơi hiểm yếu chống cự.
Lý Tích được hộ vệ binh bảo hộ đi thẳng vào chiến trường, trực tiếp hướng chi bộ đội của Đỗ Hà đi tới.
- Là Tùng Tán Kiền Bố sao?
Lý Tích hỏi.
Đỗ Hà lắc đầu, ngay khi hắn vừa giết chết kim giáp đại tướng, lập tức đẩy ra quỷ diện của hắn, đó là gương mặt của một trung niên nhân, hơn nữa còn có râu quai nón, căn bản không phải thanh niên hai mươi mấy tuổi hắn từng thấy qua.
- Chắc hắn cố ý giả mạo Tùng Tán Kiền Bố, hấp dẫn lực chú ý của quân ta, yểm hộ Tùng Tán Kiền Bố xen lẫn trong quân tốt chạy trốn!
Đỗ Hà cảm thấy có chút ảo não, nếu thật sự có thể bắt giết Tùng Tán Kiền Bố, về sau kình địch Thổ Phiên của Đại Đường sẽ không còn tồn tại.
- Không sao!
Lý Tích hừ lạnh một tiếng nói:
- Bổn tướng cũng không tin hắn có thể bay lên trời!
- Chẳng lẽ…
Trong nội tâm Đỗ Hà hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Đỗ Hà, Lý Tích tự ngạo nói:
- Chiến dịch này quân ta vây khốn Thổ Phiên, kịch chiến một ngày đêm, không thể có một phiên binh nào đột phá được phòng tuyến của quân ta!
Đỗ Hà cũng phát ra lời tán thưởng tận đáy lòng, thật quá ngưu bức, dùng chưa đầy tám vạn người vây khốn Thổ Phiên binh số lượng tương đương, vậy mà không để chạy thoát một tên, quả thực là thành tích làm người sợ hãi thán phục.
Lý Tích không thẹn là chiến tướng nổi tiếng của Đại Đường, quả thật thâm sâu khó lường, quá giỏi!
Chiến dịch này đột kích bảy vạn năm ngàn Thổ Phiên binh, toàn quân bị diệt, địch quân bỏ mình hơn bốn vạn binh sĩ, người còn lại đều quy hàng, thương vong cực kỳ thảm trọng. Đây cũng là bại chiến lần thứ nhất trong cuộc đời Tùng Tán Kiền Bố.
Mà phương diện Đường triều, chỉ hao tổn hơn sáu ngàn, thắng thật nhẹ nhõm xinh đẹp.
Tuy Đỗ Hà lần đầu tiên ra chiến trường, nhưng địa vị của hắn trong chiến dịch này thật có thể nói là dùng từ “hết sức quan trọng” mà hình dung.
Khả năng của hắn xem như đã là xuất quỷ, mặc dù đến cuối cùng Lý Tích cũng không phát hiện được bóng dáng Tùng Tán Kiền Bố, có lẽ đã chạy thoát, có lẽ chết trong loạn chiến, tạm thời còn chưa thể biết được.
Dù sao trên chiến trường chuyện gì cũng có thể phát sinh, hơn bốn vạn thi thể Thổ Phiên binh, số lượng bị hủy gương mặt cũng không ít, lại không biết được hình dáng đặc thù của hắn, càng không khả năng đi tìm kiếm từng thi thể một, chỉ đành lướt qua mà thôi.
Chiến sự vừa kết thúc, Lý Tích lập tức điều động đại tướng quân Chấp Thất Tư Lực tiến công Tùng Châu, còn lại hơn vạn tướng sĩ Thổ Phiên binh tại Tùng Châu vừa biết được đại quân chủ lực toàn quân bị diệt, làm sao còn dám ở lại lâu hơn, nhao nhao bỏ thành mà chạy.
Chấp Thất Tư Lực xuất lĩnh binh mã đã bị kiệt lực sau một đêm kịch chiến đuổi theo, nhưng trước khi đến hắn từng phái đi một chi tiểu đội tập kích đường vận chuyển lương thực của Thổ Phiên binh, vì vậy hắn lập tức truyền lệnh cho chi tiểu đội truy kích theo sau.
Đội ngũ đi cướp lương chỉ có hơn ba ngàn người, nhưng Đại Đường quân tốt xưa nay vốn dũng mãnh gan dạ, muốn chống lại một đội quân hơn vạn người đã mất hết sĩ khí cũng là đủ sức.
Truy kích suốt ba ngày, lấy được hơn một ngàn đầu địch quân làm chiến tích.
Sau khi tin tức Thổ Phiên đại quân toàn quân bị diệt được truyền ra, liền uy chấn toàn bộ nam phương.
Các nước như Tượng Hùng quốc, Nam Chiếu, Nê Bà La nghe tin đều hoảng sợ.
Đại Đường cường thịnh bọn hắn cũng chỉ được nghe qua, nhưng chưa từng được chứng kiến, nhưng Thổ Phiên là nước láng giềng lại thật cường thế bọn hắn đều hiểu thật rõ ràng.
Nhưng Đại Đường chỉ dùng chưa đầy một tháng thời gian lại làm mười vạn đại quân Thổ Phiên toàn bộ bị diệt, phần năng lực này không phải những tiểu quốc có thể đánh đồng.
Nội thành Tùng Châu!
Chiến dịch Giao Xuyên đánh được cực kỳ xinh đẹp cũng cực kỳ hung ác.
Ngoại trừ Đỗ Hà dựa vào một thân khinh công xuất thần nhập hóa không bị thương, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có chút vết thương, kể cả cao thủ như La Thông cũng không ngoại lệ, mặc dù Phòng Di Ái dựa vào áo giáp miễn được rất nhiều đả kích, nhưng nơi yếu kém trên áo giáp cũng không tránh khỏi một ít tổn hại.
Cũng bởi vì như thế, Đỗ Hà liền bi kịch nhận lấy một ít đãi ngộ bất bình đẳng. Trong chư tướng cũng chỉ có một mình hắn không bị thương, không cần tĩnh dưỡng, vì vậy đủ loại sự tình đều rơi trên đầu của hắn, đều giao cho hắn xử lý.
Mỗi lần nhìn thấy hồ bằng cẩu hữu đi dạo tán gẫu trong thành, đáy lòng của hắn tức giận không nói nên lời.
Chỉ có thể ngày đêm đi tìm Lý Kính Nghiệp đòi ăn uống bắt hắn trả tiền, chỉ khi nhìn thấy hình dáng cầu xin tha thứ của hắn đáy lòng Đỗ Hà mới thoải mái hơn một ít.
Sáng sớm hôm đó, Đỗ Hà lại bị Lý Tích gọi tới.
Đỗ Hà đi vào đô đốc phủ, vừa tiến vào cửa lớn đã mở miệng phàn nàn:
- Lý thúc phụ, lão nhân gia không cho tiểu chất nghỉ ngơi một chút, tiểu chất mệt mỏi quá a!
Lý Tích cười tủm tỉm nói:
- Người tài giỏi đương nhiên luôn có nhiều việc phải làm, ngươi yên tâm, chiến công của ngươi ta sẽ luôn nhớ kỹ ghi chép vào công lao bộ, sẽ không thiếu ngươi nửa phần. Đúng rồi…Ta vừa mới nhận được hai phong thiếp mời thật có ý tứ, ngươi nhìn xem!
Vẻ mặt Lý Tích tươi cười, nhưng Đỗ Hà nhìn ra được nụ cười của hắn có hương vị, rất âm hiểm, rất âm trầm.
Đỗ Hà hiếu kỳ tiếp nhận hai phần thiếp mời có ý tứ kia, mở ra xem.
Hai phần thiếp mời đều thật bình thường, cũng không có ý tứ gì đặc biệt, nhưng nơi có ý tứ chính là tên người viết bên dưới thiếp. Một là Biệt Tùng Ngọa Thi, một là Sử Bả Lợi Bộ Lợi. Danh tự rất đặc biệt, nghe xong cũng biết là dị tộc nhân.
Hơn nữa đối với hai người này Đỗ Hà đã sớm có nghe thấy, đó là trên tấu chương của Tùng Châu đô đốc Hàn Uy. Hai người bọn họ chính là hai thứ sử phản bội Đại Đường.
Đúng như suy đoán trước kia của Đỗ Hà, sau khi tin tức đại quân Thổ Phiên bị tiêu diệt truyền ra, hai người lập tức dâng biểu nhận tội, đem chính mình giải thích là vô tội thế nào, là bất đắc dĩ ra sao, sau đó lại biểu đạt lòng trung thành, đem bản thân mình khoa trương giống như Khương Duy chỉ là giả ý đầu hàng Thổ Phiên, là đại trung thần mưu phúc cho Đại Đường.
Vì nịnh nọt thống soái tam quân như Lý Tích, còn đặc biệt tự mình viết riêng phong thư mời cho hắn, hy vọng hắn có thể đến dự tiệc một lần.
Đỗ Hà lạnh lùng nhìn hai phong thiếp mời, hỏi:
- Thúc phụ, ngài định làm như thế nào?
- Không phải ta định làm thế nào, mà là ngươi định làm thế nào!
Lý Tích giống như cười mà không cười nói.
Trong lúc Đỗ Hà còn chưa hiểu ra sao, Lý Tích đột nhiên đứng dậy cao giọng quát:
- Hoàng thượng khẩu dụ, Tả Uy Vệ trung lang tướng Đỗ Hà tiến lên nghe chỉ!
- Thần tại!
Đỗ Hà theo bản năng đứng thẳng lên, suy nghĩ không biết Lý Thế Dân lại đang chơi trò gì, có chuyện gì sao không nói thẳng mà đòi truyền khẩu dụ.
- Trẫm lệnh cho Tả Uy Vệ trung lang tướng Đỗ Hà tạm nhận chức Tùng Châu đô đốc, trước khi tân nhậm đô đốc đến, toàn quyền phụ trách hết thảy sự việc tại Tùng Châu Đô Hộ Phủ!
- Thần lĩnh chỉ!
Trong mắt Đỗ Hà lập lòe hàn quang, cũng đã hiểu rõ dụng ý thực sự của Lý Thế Dân.
Tùng Châu đô đốc là trưởng quan Đô Hộ Phủ, chức trách Đô Hộ Phủ là trấn an chư phiên, chống cự giặc ngoại xâm, có quyền lợi an ủi, chinh phạt, đánh giá thành tích, cách chức toàn bộ dị tộc chung quanh nơi này.
Nói đơn giản một chút là Đỗ Hà đã xem như trở thành lão đại của dị tộc nơi này, có quyền hành nắm giữ sinh tử của bọn họ.
- Lý thúc phụ, hai phong thiếp mời này tiểu chất nhận lấy, cứ để tiểu chất đi thay ngài một chuyến đi!
Đỗ Hà mỉm cười, lúc này dáng tươi cười của hắn cũng giống như Lý Tích, cũng rất âm hiểm, rất âm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.