Chương 250: Tao ngộ đàn sói
Đạo Soái Nhị Đại
03/09/2013
Sau khi An Long Mã rời đi được mấy ngày, Đỗ Hà liền đem sự vụ giao cho Lưu Nhân Quý, hơn nữa lại để cho Trương Hùng phụ tá.
Trương Hùng nghe Đỗ Hà nói muốn xâm nhập Đại Sa Hải tìm người, lập tức khuyên hắn đừng đi, nói Đại Sa Hải càng nguy hiểm hơn Mạc Hạ Duyên Khuê. Mạc Hạ Duyên Khuê nguy hiểm ở khí hậu còn Đại Sa Hải nguy hiểm ở động vật, trong đó tràn ngập các loại động vật nguy hiểm không biết tên.
Đỗ Hà không để ý, vẫn muốn rời đi, mang theo La Thông cùng hai mươi mấy tên hộ vệ, tìm một người Người dẫn đường tiến nhập Đại Sa Hải.
Đại Sa Hải!
Nghe danh tự cũng biết là địa phương nào, nơi đây sa mạc mênh mông kéo dài như Mạc Hạ Duyên Khuê, bất quá lại có rất nhiều sinh cơ.
Mạc Hạ Duyên Khuê là một mảnh hoang vu, chỗ duy nhất có nước là Dã Mã tuyền còn ở đây tuy cũng là sa mạc mênh mông nhưng bốn phía có thể thấy thực vật thưa thớt, xương lạc đà, không ít ốc đảo cỡ nhỏ. Ở đây chủ yếu vẫn là động vật, có cừu, cáo sa mạc, lạc đà hoang, chuột sa mạc còn có Bách Linh, oanh sa mạc, gà gô, ngỗng trời…chúng tụ thành từng đám qua lại, hơn nữa biết ngụy trang bằng màu sắc nên chỉ nghe tiếng mà không thấy bóng dáng.
Xâm nhập Đại Sa Hải đến ngày thứ ba, Đỗ Hà cũng biết Trương Hùng vì sao nói Đại Sa Hải càng thêm nguy hiểm, tại đây không chỉ có có những sinh vật vô hại mà còn tồn tại những thứ tấn công người như thằn lằn, rắn đuôi chuông, ngốc ưng.
Nhất là rắn đuôi chuông càng lợi hại, ẩn thân trong cát rồi vụt lên, nếu không kịp thời trị liệu lập tức xong đời.
Nhưng người dẫn đường lại nói trong Đại Sa Hải lợi hại nhất không phải là rắn đuôi chuông mà là một loại Ưng gọi là Thực Lang Ưng!
- Thực Lang Ưng là loại Ưng nào?
Đỗ Hà có được trí thức đời sau nên rất ít chuyện không biết, Thực Lang Ưng là một trong số đó.
Người dẫn đường chừng hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt chất phác đáp:
- Thực Lang Ưng là bá chủ trong sa mạc, có móng vuốt vô cùng sắc bén, có thể xé rách hết thảy, có thể trực tiếp bóp vỡ xương đầu của sói, là khắc tinh của chúng, thích ăn thịt sói. Trong Đại Mạc thường thấy Thực Lang Ưng công kích đàn sói, đối mặt Thực Lang Ưng hung ác, dù Sói đông hơn cũng chỉ có thể viễn độn. Phụ thân của ta từng nói tận mắt nhìn thấy trong Đại Sa Hải chỉ cần một Thực Lang Ưng đã có thể tung hoành trong bầy sói trăm con, giết một hơi mười lăm con mới thỏa mãn rời đi, đàn sói căn bản không làm gì được được nó.
Nói đến đây, vẻ mặt người dẫn đường ánh lên vẻ sùng bái.
Đỗ Hà nghĩ một lúc, nói:
- Thứ ngươi nói là loại ưng có đỉnh đầu màu đen, lông vũ sau gáy dài nhọn, cánh màu nâu, lông màu vàng kim?
Nếu là loại ưng này, Đỗ Hà biết rõ, đời sau gọi chúng là Kim Điêu, một trong những giống ưng cổ hung ác nhất.
Người dẫn đường ngạc nhiên nói:
- Nguyên lai công tử cũng biết Thực Lang Ưng.
Hắn nói như vậy coi như thừa nhận lời của Đỗ Hà.
Đỗ Hà mỉm cười gật đầu.
Bọn họ tiếp tục đi trong Đại Sa Hải, qua một ngày nữa thì thấy trời chiều như máu, sắc trời đen kịt liền tìm chỗ nghỉ ngơi.
Người dẫn đường nói:
- Ta nhớ phía trước một dặm có ốc đảo, chúng ta có thể tới chỗ đó nghỉ ngơi.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, được một dặm thì đột nhiên đàn ngựa bất an gõ móng.
Đỗ Hà ra sức khống chế mới có thể trấn an.
- Sao lại thế này?
Đỗ Hà kinh ngạc, tọa kỵ của hắn đã được tuần mã sư huấn luyện nghiêm khắc, dù gặp địch tập kích cũng không như vậy!
- Không tốt! Gần đây có Sói!
Người dẫn đường kinh hãi thấp giọng hô một tiếng, hắn đã thấy qua tình huống tương tự, trực giác của ngựa hơn xa nhân loại nên hết sức nhạy cảm với thiên địch.
- Mau nhìn, dưới mặt đất.
Cách bọn hắn không xa xuất hiện từng dãy dấu chân, không phải là người mà dấu chân động vật. Người dẫn đường tiến lên nhìn rồi sợ hãi nói:
- Là dấu chân Sói, không phải một hai con mà là một đàn sói. Mau lui lại, chúng ta gặp phải đàn sói rồi.
Những cơn gió thoảng qua, ngoài cảm giác mát mẻ thì còn mang theo thanh âm rất nhẹ.
- Chờ đã.
Đỗ Hà yên lặng tập trung lắng nghe, loáng thoáng hình như phía trước có tiếng chém giết:
- Phía trước có đánh nhau, đã gặp được không thể mặc kệ. Người dẫn đường, ngươi ở một bên nhìn xem, các huynh đệ cầm vũ khí!
Đi theo Đỗ Hà toàn là binh sĩ tinh nhuệ, với hai mươi người bọn họ đối phó đàn sói trăm con cũng không phải chuyện khó, lập tức theo lệnh hành sự!
Người dẫn đường cũng rút loan đao tùy thân, kiêng kỵ nhất trong Đại Sa Hải là độc hành ban đêm. Dù hắn sợ nhưng cũng biết lúc này chỉ đi theo quân binh mới là cách để bảo vệ tính mạng.
Đỗ Hà theo dấu chân đuổi theo, chưa qua nửa dặm thì tới một sườn núi cát, bên dưới là một vùng đất nhỏ, trên đó là chừng một trăm con sói vây lấy một đại hán khôi ngô chừng ba lăm ba sáu.
Đại hán tay cầm loan đao cùng đàn sói giằng co, bên cạnh có sáu xác sói.
Hắn bình thản đứng yên, dù bị đàn sói bao quanh nhưng cũng không lộ vẻ bối rối. Đám người Đỗ Hà đứng trên sườn núi cát có thể thấy hết mọi chuyện.
Người dẫn đường run giọng nói:
- Có hơn một trăm năm mươi con sói, xong rồi, người này xong rồi, chúng ta nên lui đi, trước khi đàn sói chú ý tới.
Đỗ Hà im lặng, chỉ lựa chọn thời cơ thích hợp để xuất kích. Sói là một trong những quần thể cơ trí giảo hoạt nhất, chúng bao vây đại hán nhưng không tấn công, ý đồ rõ ràng là để tiêu hao thể lực để có thể thừa cơ.
Bất quá súc sinh vẫn là súc sinh, chúng tuy biết dùng mưu nhưng không biết cách phân tích.
Thần sắc đại hán không hề lộ ra kinh hoảng, thủy chung bảo trì tỉnh táo, nhìn ánh mắt mẫn duệ như ưng, Đỗ Hà biết đến đến tám chín phần đây là Thác Bạt Vô Song.
Đỗ Hà quan sát trong đàn sói để tìm con đầu đàn. Đàn sói cũng như đội quân, có một con thủ lĩnh gọi là Lang Vương, chỉ cần giết nó sẽ khiến cả đoàn hỗn loạn.
Dưới bóng đêm, Đỗ Hà nhìn thấy một con sói bạc, ánh mắt đỏ ngầu nhìn vào đại hán, xung quanh có vài con khác hộ vệ.
Ngay tại lúc Đỗ Hà đang tập trung nhìn con sói kia thì đại hán chợt thét dài một tiếng rồi một bóng đen từ trên không trung ập xuống.
Khi Đỗ Hà phục hồi tinh thần thì đã thấy con sói đầu đàn nằm trong vũng máu.
Bóng đen kia dĩ nhiên là một con ưng khổng lồ hình dáng quái dị, tốc độ săn giết cực nhanh đến mức khiến hắn không kịp phản ứng, tập trung suy nghĩ hồi tưởng như cảnh quay chậm mới thấy rõ ràng cảnh vừa ròi: Con chim ưng lao xuống như thiên thạch, nhờ vào xung lực cực lớn cắm ngập móng vuốt vào da thịt sói. Con sói theo bản năng quay đầu thì cự ưng không chút do dự vọt lên một trảo chộp vào mắt, xuyên thẳng qua đầu, một kích trực tiếp khiến con sói vong mạng.
Con sói đầu đàn vừa chết đi, cả đàn sói tán loạn, gào lên điên dại nhào vào đại hán.
- Sát!
Đỗ Hà biết đàn sói đã mất đi thủ lĩnh, là thời cơ thích hợp nhất để công kích, giục ngựa lao tới, rút ra ba phi đao bên hông ném về đàn sói giết ngay ba con. Cùng lúc La Thông bắn ra hai mũi tên lấy đi hai mạng sói. Đỗ Hà lao từ trên cao xuống, dũng mãnh bổ vào đàn sói trái đâm phải chém, chỉ qua lần đầu giao phong đã khiến đàn sói yếu đi hơn nửa.
Sói đầu đàn vong mạng, lại bị đả kích mãnh liệt, đàn sói lập tức bỏ chạy thục mạng. Con chim ưng lại bay lượn trên cao không ngừng ra đòn, cơ hồ không có con sói nào có thể giữ được mạng sống dưới nanh vuốt của nó.
- Con ưng thật lợi hại!
Đỗ Hà lần đầu tiên lĩnh ngộ được cách Thác Bạt Vô Song cứu người trong ngàn người. Hắn có thể chỉ huy Lão Ưng chuẩn xác đánh chết sói đầu đàn thì đừng nói là thủ lĩnh nhân loại, một khi chế phục được thủ lĩnh thì những người còn lại không dám vọng động. Chắc hẳn lúc trước hắn cứu An Long Mã đã dùng phương pháp này.
Đàn lùi đàn sói, Đỗ Hà đi tới trước mặt đại hán, hỏi:
- Xin hỏi các hạ là Thác Bạt Vô Song?
- Không sai, ta chính là Thác Bạt Vô Song!
Thác Bạt Vô Song không biết Đỗ Hà vì sao biết rõ
tên của mình nhưng thấy đối phương có ân cứu mạng nên cũng không hỏi nhiều, chỉ thi lễ thật sâu:
- Đa tạ ân cứu mạng của công tử, nếu không có công tử, Thác Bạt Vô Song lúc này sớm đã táng thân trong bụng sói rồi.
Đỗ Hà xoay người xuống ngựa, cười nói:
- Ngươi quá khách khí, ngươi có thần Ưng tương trợ, ta tin tưởng dù chúng ta không đến, ngươi cũng có thể kiên trì. Chắc ngươi từ thần Ưng đã phát hiện sự hiện hữu của chúng ta? Bằng không thì ngươi sẽ không đánh chết sói đầu đàn, chủ tâm chọc giận đàn sói, tạo cho chúng ta cơ hội tốt để tiến công.
Thác Bạt Vô Song cũng không giấu diếm, cười nói:
- Đến bây giờ tim ta còn đập mạnh, cũng may tin đúng người, không để ta thành món ăn của đám ác lang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.