Chương 202: Trình Giảo Kim phát uy
Đạo Soái Nhị Đại
03/09/2013
Tiếng đao gãy nhất thời khiến tất cả mọi người trong trường động dung. Lý Thế Dân trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin, nguyên một đám chư tướng bên cạnh cũng biểu lộ như thế, dù cả Quân Thần Lý Tĩnh đã lục tuần cũng ngây dại.
Không chỉ là bọn họ, ngay cả người chế tạo ra cây đao là Âu Dương Phi cũng sợ đến choáng váng.
Nghi đao tuy chỉ mang trên người với tính chất bài trí là là chủ yếu nhưng cấu tạo cũng là do tâm huyết của Âu Dương Phi và một đám danh tượng Đại Đường, nếu bản thân không có thực lực tương đương thì dù đao Nhật cũng không có cơ hội ra đời rồi.
Nghi đao như vậy lại bị thanh đao vừa chế tạo của Đỗ Hà một nhát chặt đứt, thật sự khiến người ta không thể tin.
Yên tĩnh hồi lâu, Lý Thế Dân mới động dung nói:
- Cây đao này được chế từ thủ pháp hay tài liệu đặc biệt hay sao?
- Không phải!
Âu Dương Phi đứng dậy, cây đao này là do chính hắn rèn ra, hiểu hơn ai hết, lúc này cũng chấn động:
- Dùng thép, cách rèn không khác nhiều với Nghi đao! Về phần tại sao có hiệu quả này thì ta cũng không biết!
Nói xong hắn nhìn qua Đỗ Hà, đáp án cũng chỉ có Đỗ Hà mới có thể trả lời.
- Nói cho trẫm nghe một chút trong đó có gì huyền diệu?
Lý Thế Dân tựa như một đứa trẻ ham học hỏi, nhìn Đỗ Hà vẻ đầy hứng thú.
Biểu tình mấy người Lý Tĩnh, Hầu Quân Tập, Lý Tích cũng tương tự.
Đỗ Hà cười nói:
- Kỳ thật vấn đề này cũng không khó khăn, mấu chốt ở chỗ lực! Đơn cử ví dụ đơn giản nhất là một cây gậy gỗ nếu chọc vào đúng vị trí có thể nạy ra một tảng đá ngàn cân!
Vào triều Đường, việc vận dụng nguyên lý đòn bẩy đã tương đối thành thục, tuy bọn họ không biết nguyên do trong đó nhưng đều biết việc này.
Hắn cầm lại thanh Đại Mã Sĩ đao trên tay Úy Trì Kính Đức, chỉ vào đao giới thiệu cho mọi người:
- Đao này cũng đồng dạng, các ngươi xem nó uốn lượn thành hình sóng, đoạn trước lồi ra, dùng có kỳ hiệu tụ lực. Phía sau thụt vào nửa bộ vị, có hiệu quả tán lực, toàn bộ thân đao đều phù hợp nguyên lý lực học. Một đao kia chém ra, lực lượng không tụ ở thân đao mà tụ tại nửa trước vì thế cực lớn. Tựa như người luyện Ngạnh Khí Công, bị đánh mười quyền có thể không ngã nhưng chỉ cần dùng một cây tú hoa trâm đâm vào lại có thể khiến hắn khóc trời gọi đất.
- Thì ra là thế!
Cả đám nhân vật lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Lý Tĩnh nói:
- Hiền chất nói như vậy, cũng tiết lộ cây đao này chưa đủ, thân đao uốn lượn không cách nào đâm kích, lực lượng chưa đủ phá giáp nhưng chỉ cần sử dụng trên lưng ngựa sẽ có kỳ hiệu, hoàn toàn phát huy được đặc tính đao này! Nếu như lão phu đoán không sai, đây là binh khí để tác chiến trên ngựa.
Cặp mắt hắn sắc bén như Ưng, phát ra vẻ cơ trí.
- Lý bá bá nói không sai, đây là binh khí bổ chém trên ngựa!
Đỗ Hà cầm Thất Nhãn Đại Cẩu Thối loan đao trên tay nói:
- Đây mới là binh khí ta chế tác rộng rãi cho bộ binh. Cây đao này dựa theo đặc tính của bộ binh để chế tác, chẳng những có thể chặt chém trên chiến trường mà có có thể đâm, điểm, đoạt trong chiến đấu cận thân. Hơn nữa chém có thể trí mạng, đâm có thể phá giáp! So với hoành đao của triều đình ta hơn không chỉ một bậc.
Hắn còn chưa nói xong thì Trình Giảo Kim đã đoạt mất.
Trình Giảo Kim vuốt ve thanh đao như bảo bối, trong mắt đầy vẻ tán thán, cấu tạo thanh trường đao vừa ưu mỹ nhu hòa lại hiện ra vẻ cứng cáp bất phàm, hơn cả binh khí lúc hắn còn làm tướng quân.
Hắn còn đang cảm thán, không quên tiện tay huơ khẽ, chỉ thấy ánh đao lóe lên, mang theo từng điểm bạc, phát huy tận cùng lực lượng của bản thân.
Trong lòng Trình Giảo Kim đột nhiên xuất hiện một cảm giác “bảo đao nơi tay, ai dám tranh phong”.
Hào hùng dâng lên, Trình Giảo Kim khống chế không nổi đắc ý cười ha hả, hứng thú vẫy tay với Úy Trì Kính Đức vẻ khiêu khích:
- Đồ đầu đen, tới đây đấu một hồi!
Mọi người không hiểu thấu, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời không rõ Trình Giảo Kim lấy đâu ra hào khí.
Ai có thể không biết, trong chư tướng Đại Đường thì võ nghệ mạnh nhất là Tần Quỳnh, thứ hai là Úy Trì Kính Đức. Trình Giảo Kim dũng giả như vậy nhưng ngay cả tốp 5 cũng chưa lọt vào, đấu với Úy Trì Kính Đức chẳng phải là tìm tai vạ sao?
Úy Trì Kính Đức nhếch miệng nở nụ cười:
- Gia gia lại sợ lão mập ngươi? Tới thì tới!
Hai người bọn họ là nhân vật hiếu chiến nhất dưới trướng Lý Thế Dân, năm xưa không thiếu tranh đấu, bất luận là bộ chiến hay mã chiến thì Trình Giảo Kim vẫn chưa hề thắng qua một lần.
Úy Trì Kính Đức bảo người ra cửa lấy roi sắt của hắn rồi bước ra bãi trống.
Cũng không biết có phải vì cầm bảo đao nơi mà nhìn Trình Giảo Kim hôm nay tin tưởng mười phần, chiến ý tăng vọt.
- Lão gia hỏa này thật sự đã hưng phấn rồi.
Lý Thế Dân hiểu rõ Trình Giảo Kim, cũng hào hứng bảo người tìm một cái bàn ngồi xuống.
Úy Trì Kính Đức cầm cây roi nơi tay.
Trình Giảo Kim ngạo nghễ nói:
- Đồ đầu đen, tới đây.
Úy Trì Kính Đức cũng biết Trình Giảo Kim có chỗ dựa vào nên chuẩn bị kỹ càng.
Trình Giảo Kim bách chiến trăm bại càng biết rõ Úy Trì Kính Đức lợi hại, vừa ra tay cũng không lưu tình, Thất Nhãn Đại Cẩu Thối loan đao giơ lên cao được ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh, hàn quang bắn ra bốn phía, khí thế như cầu vồng.
Úy Trì Kính Đức vốn đang có chút khinh thị, chợt thấy Trình Giảo Kim mượn lực chấn nhiếp vô cùng của Thất Nhãn Đại Cẩu Thối loan đao như gió lốc bay tới thì trên mặt bắt đầu ngưng trọng.
Đỗ Hà cũng bất ngờ nhìn Trình Giảo Kim, không ngờ lão gia hỏa này lại bản lĩnh như vậy, về khí thế hoàn toàn không thua Úy Trì Kính Đức.
Trình Giảo Kim sử ra một chiêu Lực Phách Hoa Sơn đơn giản nhất, Thất Nhãn Đại Cẩu Thối loan đao như một vòng lưu tinh xẹt qua không trung một quỹ đạo hoa mỹ. Đao phong lưu chuyển dùng thế sét đánh lôi đình bổ tới Úy Trì Kính Đức.
Úy Trì Kính Đức hiển nhiên bị khí thế của Trình Giảo Kim áp đảo, lần đầu tiên không dám đón đỡ, lách mình trở ra.
Trình Giảo Kim thấy thế càng dấn tới không buông tha, tấn công liên tiếp, đao phong mãnh liệt cuồng quyển bốn phía, ngay cả Úy Trì Kính Đức uy mãnh như vậy nhưng vừa mất đi tiên cơ cũng chỉ có thể phòng thủ.
Úy Trì Kính Đức khẩn trương nhưng không sợ hãi, chuyển từ đón đỡ sang đâm.
Đ-A-N-G...G! một tiếng, roi sắc của hắn đâm không bạt được đao của Trình Giảo Kim liền vội vàng thu roi phòng thân, hóa thành một vùng roi ảnh. Trình Giảo Kim đã đoạt được tiên cơ không ngừng xông tới, nhất thời tiếng đinh đương vang lên không ngớt.
Úy Trì Kính Đức thầm kêu khổ, từng đao của Trình Giảo Kim nhìn như tiện tay chém ra nhưng lực phá hoại đều kinh người khiến cho tim hắn đập mạnh. Mỗi lẫn đao roi giao kích thì chiếc roi đều bị bắn ra, nếu không phải nó được làm từ thép đặc biệt thì đã sớm bị cắt thành mấy đoạn. Không thể tưởng được, Trình Giảo Kim dựa vào lợi khí lại như đổi thành một người khác.
- Hay cho lão mập, lại có thể bức Kính Đức đến vậy, rất giỏi!
Lý Thế Dân vỗ tay cười to.
Đỗ Hà cũng nhìn chăm chăm, thầm phân tích tình huống song phương, thầm nghĩ:
- Tuy lão Trình chiếm thượng phong nhưng luận thực lực tổng hợp thì Úy Trì Tướng quân chiếm cứ ưu thế.
Đúng như hắn suy nghĩ, thế công của Trình Giảo Kim tuy chưa từng yếu đi, khí thế vẫn đồng dạng cường hãn nhưng sau một hồi Úy Trì Kính Đức đã bắt đầu lấy lại thế dằng co. Nếu như không phải hắn cố kỵ sự bá đạo của Thất Nhãn Đại Cẩu Thối loan đao trong tay Trình Giảo Kim thì sớm đã phóng tay phản kích.
Trình Giảo Kim đột nhiên quát lên một tiếng, dồn hết lực tiến công.
Úy Trì Kính Đức không thể tưởng được Trình Giảo Kim lại đột nhiên điên cuồng như thế, trong lòng thầm kêu hỏng bét thì đao ảnh đã như điện quang ập tới, không hề hoa dạng, không hề có chiêu thức nào, chỉ là lực thuần túy mau lẹ nhất. Tám đao liên tiếp bổ xuống đầu Úy Trì Kính Đức như từng đạo điện quang.
Trong tiếng đao phong rít lên chói tai, Úy Trì Kính Đức không thể chống đỡ nổi, lui về phía sau.
Lúc này mọi người mới hiểu được, đồng thanh ồ lên.
Đỗ Hà cười nói:
- Một trận chiến này Trình thúc thúc thắng!
Lý Thế Dân ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao nói như thế?
- Binh khí!
Đỗ Hà cùng Tần Quỳnh đồng thời trả lời, hai người cũng nhìn nhau cười cười.
Lý Thế Dân trước khi đăng cơ hoàng đế cũng là một hãn tướng thân kinh bách chiến, nghe hai người nhắc nhở vậy cũng có phản ứng, lắc đầu cười khổ:
- Lão mập này vẫn giữ được giảo hoạt.
Thất Nhãn Đại Cẩu Thối loan đao trong tay Trình Giảo Kim được rèn bởi kỹ thuật đỉnh cao của Đường triều, vượt xa binh khí thông thường. Cây roi của Úy Trì Kính Đức đã theo hắn chinh chiến bao năm, thép nguyên dù cứng hơn thép thường rất nhiều nhưng vẫn chưa thể bằng thép đã tôi nhiều lần.
Trình Giảo Kim biết chỉ cần để cho Úy Trì Kính Đức giằng co thì chắc chắn sẽ thua, vì vậy đáng cược một lần, ngưng tụ toàn bộ lực lượng nhằm vào roi sắt của Úy Trì Kính Đức công kích, chỉ cần có thể dồn lực đánh gãy roi sắt thì coi như thắng.
Mỗi lần Thất Nhãn Đại Cẩu Thối loan đao bổ trúng roi sắt thì cây roi đều bị chém ra một chút.
- Đ-A-N-G...G!, đến khi cây roi không trụ nổi gãy gục thì Trình Giảo Kim cười dài một tiếng, thu đao mà đứng, cũng không tiến công.
Úy Trì Kính Đức nắm một nửa cây roi còn lại, thở dài một tiếng, cây roi này theo hắn ba mươi năm, rốt cục cũng kết thúc.
- Đao tốt!
Úy Trì Kính Đức tán thưởng một tiếng, ánh mắt không khách khí, chỉ khen bảo đao trong tay đối phương cũng vì hẳn chỉ bại bởi binh khí, không tâm phục khẩu phục, sự thật cũng là như thế.
Trình Giảo Kim không để ý, da mặt hắn vốn dày, vẫn như tướng quân khải hoàn trở về bên cạnh Lý Thế Dân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.