Chương 486: Tự bạt tai
Đạo Soái Nhị Đại
03/09/2013
Bởi vì tố chất thân thể của A Sử Na Kết Xã Suất cường hãn, tuy nói trọng tâm võ công của hắn đặt vào công kích nhưng chỉ cần dựa vào thân thể biến thái, quyền cước bình thường cũng đừng mơ tưởng tổn thương hắn mảy may.
Cho nên một chưởng của Đỗ Hà đánh ra bên trong còn ẩn hàm nội lực, lúc chạm vào ***g ngực của A Sử Na Kết Xã Suất thì nội lực xuyên thấu vào nội phủ khiến hắn dù cường kiện cũng không thể ngăn lại, trực tiếp trọng thương, phun ra một búng máu, ngã rầm trên mặt đất.
A Sử Na Kết Xã Suất tâm tính cao ngạo, sao chịu được đả kích như thế, cắn răng liều mạng định đứng dậy phản kích, nhưng một chưởng của Đỗ Hà đã thấu vào phổi, nhất thời không thể đứng dậy, cưỡng ép giãy dụa một lát, cuối cùng vẫn vô lực ngã trên mặt đất.
Vừa đúng lúc này, trong tai hắn nghe được câu “Mới năm chiêu, xem ra ta là đánh giá cao ngươi rồi!” của Đỗ Hà thì đỏ bừng mặt ngất xỉu.
Vốn thắng bại là chuyện thường binh gia, luận võ so nghệ, thắng thua cũng không trọng yếu.
Nhưng A Sử Na Kết Xã Suất lúc trước vừa cuồng vọng tự đại, đối mặt với tình huống này chẳng khác tự bạt tai, mắc cỡ không mặt mũi gặp người, nghe câu chế giễu vậy mới tức giận đến hôn mê tại chỗ.
Đối với kết cục này, dù là A Sử Na Xã Nhĩ cũng không thể nói gì hơn. Cho dù trong lòng của hắn hướng A Sử Na Kết Xã Suất nhưng cũng không thể chấp nhận được thái độ ngạo mạn vừa rồi, đây cũng coi như bài học.
Lý Thế Dân thấy Đỗ Hà một chưởng đánh cho A Sử Na Kết Xã Suất hôn mê, sắc mặt lại khẽ biến, vội vàng bảo thái y đi theo trị liệu. Kế hoạch của hắn còn cần A Sử Na Kết Xã Suất phối hợp, giả như bởi vì Đỗ Hà đánh trọng thương bất tỉnh làm trễ kế hoạch, đây chẳng phải là thất bại trong gang tấc rồi.
Kỳ thật Lý Thế Dân lo lắng xa xôi, hắn không biết Đỗ Hà sớm đã khám phá âm mưu của A Sử Na Kết Xã Suất, ra tay lại há không đúng mực?
Một chưởng bao hàm nội lực, Đỗ Hà muốn giết chết A Sử Na Kết Xã Suất đó là chuyện dễ dàng, chỉ cần hắn tăng thêm lực đạo, hoặc là đưa bàn tay phải lên một tấc đã có thể đơn giản dẫn nội lực xuyên thấu trái tim, trực tiếp trí mạng. Nhưng bởi vì hắn còn cần dẫn xà xuất động, đem các loại phản nghịch đi theo A Sử Na Kết Xã Suất một mẻ hốt gọn, cho nên lưu lại dư địa, chỉ đơn thuần đánh bại, cam đoan ngày mai A Sử Na Kết Xã Suất có thể khôi phục tám phần chiến lực.
Tám phần công lực, với võ nghệ A Sử Na Kết Xã Suất cũng là đủ.
Quả nhiên thái y nói cũng không lo ngại.
Lý Thế Dân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tán thưởng nhìn Đỗ Hà, dĩ nhiên hắn mong con rể mình thắng, nhất là khi A Sử Na Kết Xã Suất thắng lại để cho người cho rằng Đại Đường không người.
Sau khi Đỗ Hà thắng A Sử Na Kết Xã Suất thì cũng không còn ai dám tới khiêu chiến. Nhìn vào thực lực như vậy, ai cũng nhìn lại bản thân.
Lý Thế Dân cười nói:
- Xem ra hiền tế là đệ nhất hảo thủ trong cùng thế hệ rồi.
Đỗ Hà lại nói:
- Bệ Hạ, thiên hạ anh tài nhiều không kể xiết, tiểu tế cũng không dám đảm đương danh xưng đệ nhất. Ít nhất trong hiểu biết của tiểu tế thì có một người ngang tay, khó phân thắng bại.
Lý Thế Dân thấy Đỗ Hà khó được khiêm tốn, kinh ngạc nói:
- Trẫm thật muốn xem đến tột cùng là người phương nào rồi!
Ba năm qua ở chung, hắn sao có thể không biết cách làm người của Đỗ Hà.
Đỗ Hà mặc dù không ngạo mạn khiến người ta chán ghét như A Sử Na Kết Xã Suất nhưng bên trong lại ẩn chứa ngạo khí. Nếu không phải là người chân chính có bổn sự có tài học thì hắn sẽ không tiến cử. Trong ba năm này, người duy nhất mà Đỗ Hà tiến cử là Lưu Nhân Quỹ.
Lưu Nhân Quỹ hôm nay ở Giang Nam biểu hiện rực rỡ, chỉ cần qua một thời gian điều vào triều đảm nhiệm trọng trách, từ đó có thể thấy được năng lực nhìn người của Đỗ Hà.
Hôm nay ở trước mặt mọi người, Đỗ Hà lần thứ hai tiến cử nhân tài, điều này khiến Lý Thế Dân ái tài như mạng vạn phần coi trọng.
Đỗ Hà nói:
- Hắn là người huyện Long Môn Tu thôn, họ Tiết, tên Lễ, chữ Nhân Quý, luận võ nghệ không dưới tiểu tế. Bởi vì tổ tiên là danh tiếng thời Nam Bắc triều, thuở nhỏ nghiên tập binh pháp, thao lược, có tạo nghệ rất sâu, hiện giờ đảm nhiệm chức Hiệu úy dưới trướng tiểu tế.
Trong lịch sử cũng không có cái gì gọi là thần linh báo mộng, Lý Thế Dân cũng là lần đầu tiên nghe được tên này, tự nhiên không hề có ấn tượng nhưng lại tin tưởng ánh mắt Đỗ Hà, lại có lòng cầu tài như khát nước, vội vàng giục bảoTiết Nhân Quý ra gặp.
Đỗ Hà bảo Tiết Nhân Quý đi ra.
Tiết Nhân Quý với tư cách một kẻ thảo dân, trong nội tâm kích động không thể nói nhưng hắn thiên tính trầm ổn, cũng không để lộ cảm xúc, bước ra bái kiến, nhất cử nhất động không hề bối rối, phối hợp với khí chất trầm ổn khiến cho người cảm giác nhất định không phải vật trong ao.
Xem người, biết người là một loại học vấn rất sâu.
Lý Thế Dân với tư cách Hoàng Đế đã từng thấy qua vô số người, ánh mắt chuẩn xác, từ khí chất đã nhìn ra Tiết Nhân Quý bất phàm, lại thêm Đỗ Hà long trọng tiến cử, càng cho thấy cái này Tiết Nhân Quý tuyệt không phải chỉ là võ nghệ cao cường, liền nói ngay:
- Hiền tế đã tán dương vị Tiết Hiệu úy này như thế, sao không nhân cơ hội biểu hiện để chúng ta mở mắt. Hai người các ngươi ai thắng thì sẽ có được ngọc bội của trẫm tối nay.
Đỗ Hà, Tiết Nhân Quý nhìn nhau cười cười.
Bọn họ sau lần quyết đấu ở Tu thôn, về tới Trường An, Đỗ Hà bề bộn nhiều việc chính vụ còn Tiết Nhân Quý cũng bởi vì mới nhập quân doanh nên rất nhiều thứ muốn học, hai người đều không có thời gian tiến hành luận bàn.
Đỗ Hà vẫn luôn chờ mong một trận chiến với Tiết Nhân Quý còn Tiết Nhân Quý càng minh bạch khổ tâm và dụng ý của Đỗ Hà, để không cô phụ quyết định toàn lực ứng phó.
Hai người đều thuộc về hảo thủ khó được, một khi toàn lực ứng phó quyết đấu tự nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Một trận chiến này đủ để dùng bốn chữ “long tranh hổ đấu” để hình dung.
Tiết Nhân Quý chiêu thức cường ngạnh công thủ, Đỗ Hà phiêu dật, thành thạo công kích phòng thủ khiến hết thảy thỏa mãn.
Mấy người Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức, Trình Giảo Kim nhìn cuộc đấu đều rung động, liếc lẫn nhau. Bọn họ xem thực lực của Đỗ Hà, Tiết Nhân Quý biểu lộ còn thắng qua bọn họ khi cùng tuổi, có lẽ vài năm nữa thì thiên hạ Đại Đường là nơi để hai người tung hoành.
Một trận chiến này đến cuối cùng cũng không phân thắng bại, Đỗ Hà không cần khinh công mưu lợi, thực khó chiến thắng Tiết Nhân Quý. Đương nhiên Tiết Nhân Quý muốn hơn Đỗ Hà cũng là bất lực.
Sau khi thu trường, ánh mắt Lý Thế Dân nhìn Tiết Nhân Quý đã trở nên nóng bỏng.
Bất luận thắng thua, mục đích cũng đã đạt được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.