Chương 316: Vô tình gặp Vũ Mị Nương
Đạo Soái Nhị Đại
03/09/2013
Từ Tuệ quả nhiên rất tức giận, phiền muộn đến chết, nàng sống ở Giang
Nam, rất ít khi ra ngoài du ngoạn, đây là lần đầu tiên nàng tới Dương
Châu.
Từ lúc ở Tô Châu đã nghe đến Dương Châu có thể ngắm nhìn vẻ tráng lệ của hạ du Trường Giang liền tiến về phía trước du ngoạn, nhưng phát hiện hiện giờ đang từ mùa đông chuyển sang sắc xuân, mấy tháng này ít có mưa xuống, mặc dù nước sông Trường Giang chảy xiết, nhưng không thể hiện được cảm giác bành trướng, không thưởng thức được cảnh đẹp của Trường Giang, chỉ có thể mất hứng quay về.
Sau khi trở lại Dương Châu, lại bị trẻ nhỏ dùng ná cao su bắn vào mông ngựa, khiến con ngựa hoảng sợ chạy như điên. Lúc này, xa phu có kinh nghiệm sẽ từ từ trấn an con ngựa, để nó ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng khéo léo thế nào, xa phu lái xe cho Từ Tuệ là một người may mắn, trong hai mươi năm lái xe, chưa bao giờ gặp phải tình huống này, không biết làm thế nào mới đúng. Khi gặp nguy cơ luống cuống tay chân, chỉ huy lung tung, ý đồ cưỡng ép cho ngựa dừng bước, kết quả càng chỉ huy càng loạn, ngựa càng điên cuồng, không cẩn thận, bánh xe vấp vào cục đá, hất nàng ngã xuống xe ngựa.
Chiếc xe ngựa không người trực tiếp lao đi trên đường, Từ Tuệ khiếp hãi không dám mở mắt nhìn, chỉ biết khẩn cầu ông trời phù hộ, cũng không biết tình huống bên ngoài như thế nào, lúc này một lực lượng cường đại đã hất văng xe ngựa của nàng.
Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, chưa từng gặp phải chuyện như vậy, đôi mắt đã mọng đỏ, đang định đỡ người đứng dậy, một bóng đen đã đi đến, đầu nàng vừa vặn đụng vào háng đối phương, tư thế vô cùng mập mờ, đầu óc như trống rỗng.
Đỗ Hà cũng cực kỳ xấu hổ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Hắn thề với trời là chỉ định tiến đến đỡ nàng đứng dậy, nhưng không ngờ nàng lại đột nhiên đứng lên như thế, nhưng hắn nghĩ, mặc dù chuyện này không phải là lỗi của hắn, nhưng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, mình là nam nhân có lẽ cũng nên rộng rãi, không thể trách cứ nữ nhân không phải.
Vì vậy, hắn cười khổ nói:
- Cô nương, thật sự xin lỗi, ta...... Ta chỉ là muốn đỡ ngươi đứng dậy, không ngờ….
Tiếp theo hắn không nói nên lời, bởi vì hắn đã trông thấy khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên đã đỏ mọng, xấu hổ không chịu nổi.
Đỗ Hà cũng không muốn nàng khó xử, lo lắng tính tình đại tiểu thư của đối phương phát tác, làm lớn chuyện, khiến người ta chú ý, không muốn ở lâu, khẽ mĩm cười nói:
- Vì cứu người nên xe ngựa bị phá mất, thật sự là hành động bất đắc dĩ...... Đây là tiền xe.
Hắn để hai ngân lượng bên cạnh chiếc xe ngựa, buông đứa trẻ ra, nhéo mũi nó, trả tượng đất trong tay lại cho đứa trẻ, lộ ra nụ cười hòa ái nói:
- Lần sau chú ý, đi trên đường phải vô cùng cẩn thận.
Thì ra đứa bé kia muốn nhặt bức tượng đất, chạy ra chỗ chiếc xe ngựa đang lao tới, tốc độ của Đỗ Hà phát huy đến mức tận cùng, vừa cứu người đồng thời phát hiện còn dư thời gian, thuận tay cứu luôn bức tượng đất.
Đứa trẻ cầm bức tượng đất, nín khóc mỉm cười, Đỗ Hà sờ lên đầu đứa trẻ, bước nhanh rời đi.
Từ Tuệ ngơ ngác nhìn mọi chuyện diễn ra trước mặt, nhìn vẻ lạnh lùng phảng phất như băng tuyết hòa tan ánh mặt trời, lại có một nụ cười chân thành như vậy, tổng kết trước sau cũng mơ hồ hiểu rõ ngọn nguồn, càng tin tưởng hắn là người vô tội, khi nàng đang định mở miệng tạ ơn, chợt nhớ tới tư thế mập mờ lúc trước, hai má lại ửng đỏ, thật sự kêu không ra tiếng.
Lúc này, một thiếu nữ dáng vẻ nha hoàn từ đằng xa chạy tới, kêu khóc gọi:
- Tiểu thư, tiểu thư...... Người thế nào rồi, có bị thương không?
Từ Tuệ nhìn nha đầu tâm phúc của mình, lắc đầu, quay đầu tìm bóng người kia, phát hiện hắn đã biến mất.
Kỳ thật Đỗ Hà cũng hiểu lầm Từ Tuệ giống như đám thiên kim đại tiểu thư trên ti vi đều là người điêu ngoa, hung dữ. Từ Tuệ xuất thân từ Từ gia Giang Nam, nhưng nàng không phải dạng nữ nhân điêu ngoa, lại càng không hung dữ, ngược lại vì từ nhỏ đã được giáo dục đầy đủ, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Khi chuyện vừa xảy ra, nàng thật sự vừa thẹn vừa giận, bản năng cho rằng gặp phải loại dê xồm nhưng nhìn thấy biểu hiện sau đó của Đỗ Hà cũng mơ hồ đoán ra hắn vì cứu đứa trẻ nên mới phá hủy xe của mình, lòng thầm băn khoăn, cho nên muốn đứng dậy hỏi han, nhưng khi nàng đứng dậy, vô tình lại đụng phải hắn, tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm. Mình không những không thể tức giận, ngược lại nên cảm tạ mới đúng, dù sao chỉ là hiểu lầm.
Nha hoàn thấy tiểu thư nhà mình có vẻ kỳ lạ, nhìn theo ánh mắt của nàng, ngạc nhiên nói:
- Tiểu thư, người đang tìm gì vậy?
Từ Tuệ ngại ngần cười nói:
- Không có gì, chỉ là thiếu một người một câu cám ơn!
Vọng Giang lâu!
Vọng Giang lâu là một cảnh lâu ngắm cảnh cao nhất trong thành Dương Châu, hiện lên hình dáng bảo tháp, có tổng cộng năm tầng, là một trong những công trình kiến trúc cao nhất của Dương Châu. Trên tầng cao nhất có thể nhìn trọn tất cả cảnh vật của Dương Châu, cũng có thể thưởng thức cảnh sắc của Đại Giang, cho nên mới đặt tên là Vọng Giang lâu.
Lúc này Đỗ Hà đang đứng trên Vọng Giang lâu đưa mắt nhìn ra xa, hắn không nhìn Trường Giang mênh mông, mà là Từ phủ tây thành Dương Châu, nơi đó là phủ đệ của Từ Mạn Thành.
Chuyến đi này cũng không phải lần đầu hay lần thứ hai, nhưng ý nghĩa của lần này đối với Đỗ Hà mà nói vô cùng trọng yếu.
Đạo soái sở dĩ ưu nhã, mấu chốt ở chỗ trước mỗi lần động thủ đều thông báo trước cho đối phương, sau đó trước hàng trăm con mắt quan sát của mọi người, thoải mái cầm thứ đó đi.
Cái không hỏi mà cầm, gọi là lấy trộm, còn hỏi rồi cầm đi gọi là lấy.
Hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau.
Đỗ Hà ở đời sau rất quang minh chính đại cầm đồ đi, trong thiên hạ không có chỗ nào hắn không thể tới, nhưng sau khi xuyên việt quay về thời cổ đại, chiếm cứ một thân thể tửu sắc rỗng tuếch. Mặc dù hắn tiến bộ rất nhanh, nhưng bởi vì thân thể Đỗ Hà đã sớm vượt qua tuổi luyện nội công, mỗi lần đột phá đều cảm thấy vô cùng khó khăn.
Cho nên khinh công của hắn hiện giờ vẫn có thể ngạo thị thiên hạ, nhưng không được như gió, tung hoành thiên hạ như đời sau.
Có lẽ đây chính là ý trời, bằng không sống ở thế giới này cũng không còn thú vị nữa, giống như đánh địch, với trình độ đỉnh phong đời sau của hắn, trực tiếp có thể chém thủ cấp của tướng địch trong thiên quân vạn mã, cũng có thể trực tiếp đến thủ đô nước khác lấy đầu quốc vương hay Hoàng Đế của bọn chúng, sau đó quân đội Đại Đường thừa dịp xông vào, chỉ trong nháy mắt nhất thống thiên hạ.
Nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy cũng mất đi ý nghĩa.
Đỗ Hà cho rằng ông trời cho mình cơ hội trọng sinh, cho mình tri thức hơn một ngàn năm qua, để cho mình có ưu thế áp đảo bất cứ kẻ nào, đồng thời cũng cho mình một thân thể cực kỳ kém cỏi, tạo cho mình khó khăn để mình vượt qua.
Cho nên, Đỗ Hà cũng không báo oán.
Hiện giờ nội lực của hắn đang từ từ tịnh tiến, đột phá tầng thứ hai, gần trong gang tấc, chính là thời điểm Đạo soái hùng phong.
Lần này động thủ, là lần đầu tiên hắn ném danh thiếp trước, cho nên đặc biệt thận trọng.
Hắn cũng không muốn lần đầu hành động đã thất thủ, ném đi biển chữ vàng Đạo soái, vì vậy ở trên cao quan sát địa hình, để một kích đắc thủ.
Nhìn địa hình của Từ phủ, Đỗ Hà mơ hồ đã có kế hoạch.
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ xa truyền đến một thanh âm nịnh nọt:
- Mị Nương, phía trước là Vọng Giang lâu, tầng cao nhất ở đây chẳng những có thể nhìn trọn cảnh vật của Dương Châu, ngay cả Trường Giang mênh mông cũng có thể nhìn thấy, thật sự là đệ nhất cảnh Dương Châu.
Đỗ Hà nghe thấy hai chữ “Mị Nương”, thân thể bất giác run lên, dung nhan mỹ lệ của Vũ Mị Nương lại hiện ra trước mắt, thầm nghĩ:
- Không biết là cùng tên, hay chính là nàng?
Hắn biết rõ Vũ Mị Nương là người sắc sảo, hắn cải trang có thể giấu diếm được người khác, nhưng tuyệt đối không giấu diếm được Vũ Mị Nương, lập tức đề phòng bại lộ, giấu người ở chỗ tối.
Tiếng bước chân dần dần vang lên, thanh âm nịnh nọt không nói tiếp nữa, xem ra người tên “Mị Nương”căn bản không để ý đến hắn.
Nhưng một lát sau người đó lại lên tiếng:
- Vũ cô nương, đây là lần đầu tiên cô tới Dương Châu đúng không, đến Dương Châu mà không đến Vọng Giang lâu thì chẳng khác nào không đến.
- Đúng!
Đỗ Hà rốt cuộc đã nghe thấy người tên là “Mị Nương” đáp lời, mặc dù chỉ có một tiếng ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để Đỗ Hà xác định người đó chính là Vũ Mị Nương.
Đỗ Hà thầm nghĩ:
- Mị Nương làm sao vậy, nghe thanh âm của nàng có vẻ mệt mỏi, nàng bị bệnh sao….
Hai đạo thân ảnh xuất hiện ở tầng cao nhất của Vọng Giang lâu.
Đỗ Hà âm thầm nhìn lại, lâu rồi không gặp, Vũ Mị Nương tựa hồ gầy đi rất nhiều, nhìn nàng có vẻ mệt mỏi, hoàn toàn không giống như Vũ Mị Nương dung nhan tuyệt sắc, sức sống tràn đầy trước kia. Bên cạnh nàng là một thanh niên anh vĩ đầu đội mũ quan, mặc một bộ hoa phục võ sĩ màu đen, hình thể cao lớn, lưng hùm vai gấu, tràn đầy nam tính, hai mắt lấp lánh tinh quang, mũi thẳng, vô cùng có ngạo khí và tự phụ.
Người xuất hiện ở Vọng Giang lâu quả nhiên là Vũ Mị Nương.
Bởi vì Đỗ Hà mất tích ly kỳ, khiến Vũ Mị Nương tâm tình không yên, sau khi tỷ tỷ có lời mời, ma xui quỷ khiến đã đáp ứng, lần này xuôi nam, hơn nữa một ngày trước đã tới Dương Châu. Đại tỷ Vũ Thuận truyền tin, nói có một người muốn đi cùng nàng, giúp nàng lãnh hội phong cảnh Trường Giang, sau đó xuôi về Giang Nam.
Vũ Mị Nương vốn tưởng rằng đó là một nữ nhân, nhưng không ngờ đó lại là một nam nhân tên là Vân Trác, lập tức hiểu rằng đại tỷ có ý tác hợp cho nàng, nàng vốn đã sầu muộn, tâm tình càng thêm khó chịu, chỉ có điều nàng không muốn làm đại tỷ khó xử, nên đành miễn cưỡng đáp ứng lời mời của Vân Trác.
Trên đường đi Vân Trác luôn ra vẻ thân thiết với nàng, gọi nàng là Mị Nương, mới đầu Vũ Mị Nương còn kiên nhẫn thẳng thắn nói cho hắn biết:
- Trác công tử, hai chữ Mị Nương, không phải cho ngươi gọi.
Đồng thời trong lòng nàng cũng nghĩ:
- Hai chữ “Mị Nương” ngoại trừ người nhà, trong thiên hạ cũng chỉ có Đỗ đại ca có thể gọi!
Vân Trác đáp ứng vô cùng tốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn kêu.
Vũ Mị Nương cuối cùng ngại nói nhiều cũng để mặc cho hắn gọi, nhưng chỉ cần trong câu nói của hắn có hai chữ Mị Nương liền trực tiếp bỏ qua, xem những lời hắn đều là đánh rắm, hoàn toàn không để tâm.
Hôm nay Vân Trác mời nàng tới Vọng Giang lâu.
Từ lúc ở Tô Châu đã nghe đến Dương Châu có thể ngắm nhìn vẻ tráng lệ của hạ du Trường Giang liền tiến về phía trước du ngoạn, nhưng phát hiện hiện giờ đang từ mùa đông chuyển sang sắc xuân, mấy tháng này ít có mưa xuống, mặc dù nước sông Trường Giang chảy xiết, nhưng không thể hiện được cảm giác bành trướng, không thưởng thức được cảnh đẹp của Trường Giang, chỉ có thể mất hứng quay về.
Sau khi trở lại Dương Châu, lại bị trẻ nhỏ dùng ná cao su bắn vào mông ngựa, khiến con ngựa hoảng sợ chạy như điên. Lúc này, xa phu có kinh nghiệm sẽ từ từ trấn an con ngựa, để nó ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng khéo léo thế nào, xa phu lái xe cho Từ Tuệ là một người may mắn, trong hai mươi năm lái xe, chưa bao giờ gặp phải tình huống này, không biết làm thế nào mới đúng. Khi gặp nguy cơ luống cuống tay chân, chỉ huy lung tung, ý đồ cưỡng ép cho ngựa dừng bước, kết quả càng chỉ huy càng loạn, ngựa càng điên cuồng, không cẩn thận, bánh xe vấp vào cục đá, hất nàng ngã xuống xe ngựa.
Chiếc xe ngựa không người trực tiếp lao đi trên đường, Từ Tuệ khiếp hãi không dám mở mắt nhìn, chỉ biết khẩn cầu ông trời phù hộ, cũng không biết tình huống bên ngoài như thế nào, lúc này một lực lượng cường đại đã hất văng xe ngựa của nàng.
Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, chưa từng gặp phải chuyện như vậy, đôi mắt đã mọng đỏ, đang định đỡ người đứng dậy, một bóng đen đã đi đến, đầu nàng vừa vặn đụng vào háng đối phương, tư thế vô cùng mập mờ, đầu óc như trống rỗng.
Đỗ Hà cũng cực kỳ xấu hổ, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Hắn thề với trời là chỉ định tiến đến đỡ nàng đứng dậy, nhưng không ngờ nàng lại đột nhiên đứng lên như thế, nhưng hắn nghĩ, mặc dù chuyện này không phải là lỗi của hắn, nhưng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, mình là nam nhân có lẽ cũng nên rộng rãi, không thể trách cứ nữ nhân không phải.
Vì vậy, hắn cười khổ nói:
- Cô nương, thật sự xin lỗi, ta...... Ta chỉ là muốn đỡ ngươi đứng dậy, không ngờ….
Tiếp theo hắn không nói nên lời, bởi vì hắn đã trông thấy khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên đã đỏ mọng, xấu hổ không chịu nổi.
Đỗ Hà cũng không muốn nàng khó xử, lo lắng tính tình đại tiểu thư của đối phương phát tác, làm lớn chuyện, khiến người ta chú ý, không muốn ở lâu, khẽ mĩm cười nói:
- Vì cứu người nên xe ngựa bị phá mất, thật sự là hành động bất đắc dĩ...... Đây là tiền xe.
Hắn để hai ngân lượng bên cạnh chiếc xe ngựa, buông đứa trẻ ra, nhéo mũi nó, trả tượng đất trong tay lại cho đứa trẻ, lộ ra nụ cười hòa ái nói:
- Lần sau chú ý, đi trên đường phải vô cùng cẩn thận.
Thì ra đứa bé kia muốn nhặt bức tượng đất, chạy ra chỗ chiếc xe ngựa đang lao tới, tốc độ của Đỗ Hà phát huy đến mức tận cùng, vừa cứu người đồng thời phát hiện còn dư thời gian, thuận tay cứu luôn bức tượng đất.
Đứa trẻ cầm bức tượng đất, nín khóc mỉm cười, Đỗ Hà sờ lên đầu đứa trẻ, bước nhanh rời đi.
Từ Tuệ ngơ ngác nhìn mọi chuyện diễn ra trước mặt, nhìn vẻ lạnh lùng phảng phất như băng tuyết hòa tan ánh mặt trời, lại có một nụ cười chân thành như vậy, tổng kết trước sau cũng mơ hồ hiểu rõ ngọn nguồn, càng tin tưởng hắn là người vô tội, khi nàng đang định mở miệng tạ ơn, chợt nhớ tới tư thế mập mờ lúc trước, hai má lại ửng đỏ, thật sự kêu không ra tiếng.
Lúc này, một thiếu nữ dáng vẻ nha hoàn từ đằng xa chạy tới, kêu khóc gọi:
- Tiểu thư, tiểu thư...... Người thế nào rồi, có bị thương không?
Từ Tuệ nhìn nha đầu tâm phúc của mình, lắc đầu, quay đầu tìm bóng người kia, phát hiện hắn đã biến mất.
Kỳ thật Đỗ Hà cũng hiểu lầm Từ Tuệ giống như đám thiên kim đại tiểu thư trên ti vi đều là người điêu ngoa, hung dữ. Từ Tuệ xuất thân từ Từ gia Giang Nam, nhưng nàng không phải dạng nữ nhân điêu ngoa, lại càng không hung dữ, ngược lại vì từ nhỏ đã được giáo dục đầy đủ, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Khi chuyện vừa xảy ra, nàng thật sự vừa thẹn vừa giận, bản năng cho rằng gặp phải loại dê xồm nhưng nhìn thấy biểu hiện sau đó của Đỗ Hà cũng mơ hồ đoán ra hắn vì cứu đứa trẻ nên mới phá hủy xe của mình, lòng thầm băn khoăn, cho nên muốn đứng dậy hỏi han, nhưng khi nàng đứng dậy, vô tình lại đụng phải hắn, tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm. Mình không những không thể tức giận, ngược lại nên cảm tạ mới đúng, dù sao chỉ là hiểu lầm.
Nha hoàn thấy tiểu thư nhà mình có vẻ kỳ lạ, nhìn theo ánh mắt của nàng, ngạc nhiên nói:
- Tiểu thư, người đang tìm gì vậy?
Từ Tuệ ngại ngần cười nói:
- Không có gì, chỉ là thiếu một người một câu cám ơn!
Vọng Giang lâu!
Vọng Giang lâu là một cảnh lâu ngắm cảnh cao nhất trong thành Dương Châu, hiện lên hình dáng bảo tháp, có tổng cộng năm tầng, là một trong những công trình kiến trúc cao nhất của Dương Châu. Trên tầng cao nhất có thể nhìn trọn tất cả cảnh vật của Dương Châu, cũng có thể thưởng thức cảnh sắc của Đại Giang, cho nên mới đặt tên là Vọng Giang lâu.
Lúc này Đỗ Hà đang đứng trên Vọng Giang lâu đưa mắt nhìn ra xa, hắn không nhìn Trường Giang mênh mông, mà là Từ phủ tây thành Dương Châu, nơi đó là phủ đệ của Từ Mạn Thành.
Chuyến đi này cũng không phải lần đầu hay lần thứ hai, nhưng ý nghĩa của lần này đối với Đỗ Hà mà nói vô cùng trọng yếu.
Đạo soái sở dĩ ưu nhã, mấu chốt ở chỗ trước mỗi lần động thủ đều thông báo trước cho đối phương, sau đó trước hàng trăm con mắt quan sát của mọi người, thoải mái cầm thứ đó đi.
Cái không hỏi mà cầm, gọi là lấy trộm, còn hỏi rồi cầm đi gọi là lấy.
Hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau.
Đỗ Hà ở đời sau rất quang minh chính đại cầm đồ đi, trong thiên hạ không có chỗ nào hắn không thể tới, nhưng sau khi xuyên việt quay về thời cổ đại, chiếm cứ một thân thể tửu sắc rỗng tuếch. Mặc dù hắn tiến bộ rất nhanh, nhưng bởi vì thân thể Đỗ Hà đã sớm vượt qua tuổi luyện nội công, mỗi lần đột phá đều cảm thấy vô cùng khó khăn.
Cho nên khinh công của hắn hiện giờ vẫn có thể ngạo thị thiên hạ, nhưng không được như gió, tung hoành thiên hạ như đời sau.
Có lẽ đây chính là ý trời, bằng không sống ở thế giới này cũng không còn thú vị nữa, giống như đánh địch, với trình độ đỉnh phong đời sau của hắn, trực tiếp có thể chém thủ cấp của tướng địch trong thiên quân vạn mã, cũng có thể trực tiếp đến thủ đô nước khác lấy đầu quốc vương hay Hoàng Đế của bọn chúng, sau đó quân đội Đại Đường thừa dịp xông vào, chỉ trong nháy mắt nhất thống thiên hạ.
Nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy cũng mất đi ý nghĩa.
Đỗ Hà cho rằng ông trời cho mình cơ hội trọng sinh, cho mình tri thức hơn một ngàn năm qua, để cho mình có ưu thế áp đảo bất cứ kẻ nào, đồng thời cũng cho mình một thân thể cực kỳ kém cỏi, tạo cho mình khó khăn để mình vượt qua.
Cho nên, Đỗ Hà cũng không báo oán.
Hiện giờ nội lực của hắn đang từ từ tịnh tiến, đột phá tầng thứ hai, gần trong gang tấc, chính là thời điểm Đạo soái hùng phong.
Lần này động thủ, là lần đầu tiên hắn ném danh thiếp trước, cho nên đặc biệt thận trọng.
Hắn cũng không muốn lần đầu hành động đã thất thủ, ném đi biển chữ vàng Đạo soái, vì vậy ở trên cao quan sát địa hình, để một kích đắc thủ.
Nhìn địa hình của Từ phủ, Đỗ Hà mơ hồ đã có kế hoạch.
Đúng lúc này, bỗng nhiên từ xa truyền đến một thanh âm nịnh nọt:
- Mị Nương, phía trước là Vọng Giang lâu, tầng cao nhất ở đây chẳng những có thể nhìn trọn cảnh vật của Dương Châu, ngay cả Trường Giang mênh mông cũng có thể nhìn thấy, thật sự là đệ nhất cảnh Dương Châu.
Đỗ Hà nghe thấy hai chữ “Mị Nương”, thân thể bất giác run lên, dung nhan mỹ lệ của Vũ Mị Nương lại hiện ra trước mắt, thầm nghĩ:
- Không biết là cùng tên, hay chính là nàng?
Hắn biết rõ Vũ Mị Nương là người sắc sảo, hắn cải trang có thể giấu diếm được người khác, nhưng tuyệt đối không giấu diếm được Vũ Mị Nương, lập tức đề phòng bại lộ, giấu người ở chỗ tối.
Tiếng bước chân dần dần vang lên, thanh âm nịnh nọt không nói tiếp nữa, xem ra người tên “Mị Nương”căn bản không để ý đến hắn.
Nhưng một lát sau người đó lại lên tiếng:
- Vũ cô nương, đây là lần đầu tiên cô tới Dương Châu đúng không, đến Dương Châu mà không đến Vọng Giang lâu thì chẳng khác nào không đến.
- Đúng!
Đỗ Hà rốt cuộc đã nghe thấy người tên là “Mị Nương” đáp lời, mặc dù chỉ có một tiếng ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để Đỗ Hà xác định người đó chính là Vũ Mị Nương.
Đỗ Hà thầm nghĩ:
- Mị Nương làm sao vậy, nghe thanh âm của nàng có vẻ mệt mỏi, nàng bị bệnh sao….
Hai đạo thân ảnh xuất hiện ở tầng cao nhất của Vọng Giang lâu.
Đỗ Hà âm thầm nhìn lại, lâu rồi không gặp, Vũ Mị Nương tựa hồ gầy đi rất nhiều, nhìn nàng có vẻ mệt mỏi, hoàn toàn không giống như Vũ Mị Nương dung nhan tuyệt sắc, sức sống tràn đầy trước kia. Bên cạnh nàng là một thanh niên anh vĩ đầu đội mũ quan, mặc một bộ hoa phục võ sĩ màu đen, hình thể cao lớn, lưng hùm vai gấu, tràn đầy nam tính, hai mắt lấp lánh tinh quang, mũi thẳng, vô cùng có ngạo khí và tự phụ.
Người xuất hiện ở Vọng Giang lâu quả nhiên là Vũ Mị Nương.
Bởi vì Đỗ Hà mất tích ly kỳ, khiến Vũ Mị Nương tâm tình không yên, sau khi tỷ tỷ có lời mời, ma xui quỷ khiến đã đáp ứng, lần này xuôi nam, hơn nữa một ngày trước đã tới Dương Châu. Đại tỷ Vũ Thuận truyền tin, nói có một người muốn đi cùng nàng, giúp nàng lãnh hội phong cảnh Trường Giang, sau đó xuôi về Giang Nam.
Vũ Mị Nương vốn tưởng rằng đó là một nữ nhân, nhưng không ngờ đó lại là một nam nhân tên là Vân Trác, lập tức hiểu rằng đại tỷ có ý tác hợp cho nàng, nàng vốn đã sầu muộn, tâm tình càng thêm khó chịu, chỉ có điều nàng không muốn làm đại tỷ khó xử, nên đành miễn cưỡng đáp ứng lời mời của Vân Trác.
Trên đường đi Vân Trác luôn ra vẻ thân thiết với nàng, gọi nàng là Mị Nương, mới đầu Vũ Mị Nương còn kiên nhẫn thẳng thắn nói cho hắn biết:
- Trác công tử, hai chữ Mị Nương, không phải cho ngươi gọi.
Đồng thời trong lòng nàng cũng nghĩ:
- Hai chữ “Mị Nương” ngoại trừ người nhà, trong thiên hạ cũng chỉ có Đỗ đại ca có thể gọi!
Vân Trác đáp ứng vô cùng tốt, nhưng thỉnh thoảng vẫn kêu.
Vũ Mị Nương cuối cùng ngại nói nhiều cũng để mặc cho hắn gọi, nhưng chỉ cần trong câu nói của hắn có hai chữ Mị Nương liền trực tiếp bỏ qua, xem những lời hắn đều là đánh rắm, hoàn toàn không để tâm.
Hôm nay Vân Trác mời nàng tới Vọng Giang lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.