Chương 16: Cao nhân bất lộ
Lý Phù An
15/05/2022
Trong lao bầu không khí rất hài hòa, ai nói cứ nói, ai ngủ cứ ngủ. Tiếng nói chuyện chan hòa cùng tiếng ngáy vang, hầu như không ai can thiệp
vào chuyện của ai, ai cũng không ghét bỏ ai.
Hình bộ cũng không như những tiểu nha môn khác, tội ba năm chỉ như hạt vừng không náo động nổi nơi này. Có thể vào đây đều là khách dài ngày, ít ai chỉ dăm ba năm, những người ở không lâu cũng có, đó là đợi nhận phán quyết xử trảm rồi chờ hành hình luôn.
Không thể chết ngay được cũng không thể ngóng trông được ra ngoài. Lúc vừa vào còn khắc dấu đếm ngày trên tường, tính xem là hôm nào sẽ được ra, đến khi được ra có khi lại quên mất đã đếm được bao nhiêu ngày.
Đây là một loại bình tĩnh trôi nổi trên tuyệt vọng, đều còn sống hữu khí vô lực, tính tình hung bạo cũng bị mài dũa đi hết, ai nấy cũng dần bình tĩnh lạnh nhạt như thánh nhân.
Hầy! Mấy người nói xem có phải trước khi đến đây tính tình như thế thì có phải tốt không? Cũng không đến nỗi thành kết cục này!
Nhạc Chức ngồi xếp bằng trong lao, tay nâng má, hứng thú dạt dào nhìn hết thảy trước mắt. Ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt tuyệt vọng, Nhạc Chức bỗng nhiên có chút thương xót những người này, nàng đã nhờ tiểu thổ địa đưa thư cho Nữ Đế, nhất định lập tức có thể ra ngoài, nhưng những người này thì không được như vậy.
Nhưng nghĩ lại, đã vào tới đây thì không phải đều là tự làm tự chịu sao? Có gì đáng thương xót đâu? Vì vậy tiếp tục vui vẻ xem náo nhiệt.
"Ách xì...!" Nhạc Chức hắt hơi một cái, hắt hơi xong ngẩng đầu lên mới phát hiện, trong lao bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường. Tất cả mọi người đều ngủ thiếp đi, bao gồm cả nhóm người trước đó trò chuyện đầy hứng khởi. Hương vị trong không khí cũng thay đổi, tràn ngập hương phấn mê người.
Ngay sau đó, một thân ảnh không thể quen thuộc hơn đứng trước cửa nhà lao.
"A Trản?" Nhạc Chức ngạc nhiên từ dưới đất bò dậy, trong mắt tràn đầy nước mắt ủy khuất.
"A Chức!" A Trản nhẹ nhàng xuyên qua cửa nhà lao, kéo Nhạc Chức dậy bắt đầu quan sát từ trên xuống dưới, vừa dò xét vừa quan tâm hỏi: "Có thương tổn chỗ nào không a?"
Nhạc Chức ôm chặt lấy A Trản, vui vẻ nói: "Không có bị thương. Chỉ rất nhớ tỷ thôi a! Mấy ngày nay tỷ không có ở đây Bắc Sơn xảy ra nhiều chuyện lắm, miếu chúng ta vừa xây cũng mất rồi."
"Đừng buồn nữa, trở về ta sẽ xây cho muội một cái càng lớn càng đẹp hơn nữa nha." A Trản đau lòng vuốt ve khuôn mặt bẩn của Nhạc Chức nói: "May là muội bình yên vô sự, bằng không ta sẽ không tha cho Hoàng đế! Cơ mà? Muội tay chân lành lặn sao lại không chịu trốn đi?"
Nhạc Chức thuật lại chuyện Linh Âm sứ giả đến thế gian truyền lời, còn bản thân mình phải đến Hình bộ nhận tội cho A Trản biết. Dứt lời cười nói: "Chuyện này tỷ nghĩ oan cho Hoàng đế rồi, người ta không chỉ không làm khó ta mà còn rất khách khí nữa kìa."
"Nghĩa là? Vì thế cho nên muội không thể vượt ngục?" A Trản ghét bỏ liếc nhìn nhà giam: "Sẽ không thật sự ở chỗ này ba năm đó chứ?"
"Làm sao mà ở được? Đồ Chu đã giúp ta đưa thư cho Hoàng đế, nhất định là nàng sẽ thả ta ra." Nhạc Chức xúc động nói: "Xem như ta đã rõ, vì cớ gì mà hơn năm nghìn năm tỷ chết sống cũng không chịu thành tiên. Quy củ thần tiên đúng là nhiều quá trời quá đất!"
"Làm người làm yêu làm tiên kỳ thật đều như nhau thôi, đều có cái khó riêng." A Trản cười chọc Nhạc Chức: "Hối hận rồi à?"
"Không hối hận! Dù sao chờ trở về Bắc Sơn, ta sẽ không thèm xuống núi nữa." Nhạc Chức sợ có người đến tuần sát, vội thúc giục A Trản: "Tỷ đi trước đi! Cùng lắm hai ngày nữa ta sẽ ra ngoài."
A Trản chỉ vào mặt đất bẩn đến mức không có cách nào đặt chân nói: "Ta giúp muội thu dọn xong rồi hẵng đi! Nơi này làm sao mà người ở được? Vừa dơ vừa thối ngay cả một chỗ ngả lưng nghỉ một lát cũng không có."
"Tỷ tỷ à, ta đang ở tù, không phải ở khách điếm a!" Nhạc Chức cười đẩy A Trản ra ngoài: "Tỷ cứ về Triêu Hi Lâu trước chờ ta có được không?"
A Trản vẫn không yên lòng, lúc ra cửa nhà lao còn đứng lại căn dặn Nhạc Chức: "Có người bắt nạt muội nhất định phải nói cho ta biết a, muội không động được tay nhưng ta thì có thể động đấy."
"Biết rồi! Tỷ cũng cẩn thận một chút, nhớ mang kỹ vòng tay đừng để mất, thành Trường An nhiều đạo sĩ lắm." Nhạc Chức ghé vào song cửa lưu luyến không rời đưa mắt nhìn A Trản, lúc đầu chỉ muốn ló cái đầu ra thôi, kết quả suýt thì ló hẳn cả người. Cũng may là không ai nhìn thấy, nàng vội vàng ngoan ngoãn lui về trong lao.
(Y như phim Châu Tinh Trì zị trời )
*
Sau khi A Trản đi chưa bao lâu, tiểu thổ địa hỗ trợ đưa tin đã trở về.
Tiểu thổ địa tên gọi Đồ Chu, mang hình hài đứa trẻ bảy tám tuổi, bởi vì tích phúc đức mấy đời nên sau khi chết được làm Thổ Địa hoàng thành. Bố cục phòng giam của Nhạc Chức thật ra không tệ, có một góc chết bên ngoài không nhìn thấy được, lúc Đồ Chu độn thổ đi vào đều ở chỗ này nói chuyện với Nhạc Chức. Chưa kể lúc A Trản đến đã làm tất cả mọi người ngủ mê, giờ phút này nói chuyện cũng không cần kiêng dè ai.
"Nữ Đế đã hồi âm chưa?" Nhạc Chức nhìn Tiểu Đồ Chu hai tay trống trơn, không khỏi hỏi.
Tiểu Đồ Chu lắc đầu: "Chưa có hồi âm."
"Vậy thư gửi nàng đã được nhặt lên chưa?" Nhạc Chức cảm thấy không có hồi âm rất bình thường, Nữ Đế trực tiếp hạ chỉ thả nàng ra là được, không cần phải hồi âm vẽ vời thêm chuyện.
Tiểu Đồ Chu khẽ gật đầu.
"Vậy là được rồi." Nhạc Chức an tâm nói: "Chắc là sẽ lập tức thả ta ra thôi."
Tiểu Đồ Chu đầy mắt đau lòng nhìn Nhạc Chức nói: "A Chức tỷ tỷ, lẽ ra ta nghe được gì nhìn thấy gì đều không nên nói..." Thổ Địa không thể nói là không gì không biết nhưng cũng được cho là biết vạn sự trên đời, nhưng có thế giới nào mà không tồn tại những dối trá và bí mật đáng sợ, cho nên bọn họ sẽ chỉ đứng ngoài quan sát chứ không nhúng tay. Nhưng hiện giờ thật không đành lòng trơ mắt nhìn Nhạc Chức ngây ngốc thế này, do dự mãi mới quyết định nói cho Nhạc Chức.
"Khoan đã!" Nhạc Chức đã nếm qua mùi thua thiệt, vội ngăn Đồ Chu nói: "Ngươi thử nghĩ kỹ xem lời này có nên nói ra hay không? Có phạm luật trời hay là luật pháp nhân gian gì không nhé?"
Tiểu Đồ Chu cười khúc khích: "Xem ra. A Chức tỷ tỷ ngã một lần khôn hơn một chút rồi a?"
"Ta không hạ sơn không biết thần tiên khổ a!" Nhạc Chức đau lòng nói: "Đúng rồi, ngươi muốn nói gì với ta vậy?"
"Muốn nói cho ngài, không cần đưa thư cho nữ hoàng bệ hạ nữa, vô dụng thôi." Tiểu Đồ Chu chỉ lên nhà giam trước mắt tối tăm không thấy mặt trời nói: "Tề Thượng Thư phụng mệnh Nữ Đế nhốt ngài ở chỗ này, mấy ổ khóa trên cửa phòng giam của ngài nhiều hơn của người khác cũng là do Nữ Đế ra lệnh cho hắn thêm vào."
"Ngươi chính tai nghe thấy Hoàng đế nói sao?" Nhạc Chức nhận đả kích quá lớn. Nàng vẫn cảm thấy Nữ Đế là người rất tốt, dù chuyện độ tiên khí Nữ Đế không biết nhưng vớt Hoàng đế từ trong hồ ra ngoài thì nàng ta có biết đó nha! Đây không phải là lấy oán trả ơn sao?
"Không phải. Chuyện trong cung ta nghe không đến, bọn ta làm Thổ Địa cũng có quy củ của Thổ Địa, chuyện dưới mái nhà không được nghe. Ta chỉ tình cờ nghe thấy Tề Thượng Thư phàn nàn, nói Nữ Đế không muốn làm người xấu nên mới bảo hắn làm." Tiểu Đồ Chu đau lòng dắt tay Nhạc Chức nói: "Ngài an tâm ở chỗ này đi, ba năm cũng không lâu đâu, nếu cảm thấy buồn chán thì ta sẽ thường xuyên đến tán dóc với ngài, muốn cái gì thiếu cái gì chỉ cần không quá lộ liễu ta đều có thể mang vào giúp ngài."
Nhạc Chức vẫn không thể tin được. Hôm qua tiểu nha đầu chết tiệt trong cung kia thế mà đang cười vào mặt nàng! Quả nhiên lòng người hiểm ác, nàng vẫn còn quá non nớt, uổng cho mình sống hơn ngàn năm thế mà nhìn không thấu một nha đầu phàm nhân mới mười mấy hai mươi tuổi đầu.
Nhưng vượt ngục là chuyện không thể được, không chừng lại kinh động tới Linh Âm.
Ngồi tù ba năm càng không thể được! Chỉ có thể nhờ A Trản hỗ trợ nghĩ cách. Nhạc Chức xin nhờ Tiểu Đồ Chu lại giúp một chút, đi Triêu Hi Lâu tìm A Trản tới.
*
Mạc Điệp một đường cuồng đuổi nhưng vẫn mất dấu A Trản, đành phải nhanh chóng về Đại Minh cung, an bài việc hộ giá.
"Đại gia, Mạc Điệp đã về." Thường Hoan bẩm với Lý Chiêu đang chơi đùa cùng muội muội. Người trong cung đều gọi Mạc Điệp là Mạc tiên sư, Thường Hoan lại gọi thẳng tên. Hắn đã nhìn thấy Mạc Điệp từ một đứa nhỏ lớn lên như bây giờ, gọi đã quen.
"Nhanh gọi nàng vào đây." Lý Chiêu lúc mới đầu không quá đồng ý chuyện Mạc Điệp xuất cung. Thái Sử vừa đi, đạo sĩ mà nàng có thể tin tưởng trông cậy chỉ có mình Mạc Điệp, mọi chuyện ở Đại Minh cung đều chỉ dựa vào nha đầu kia. Xuất cung tìm thế ngoại cao nhân ư? Lý Chiêu vốn không ôm kỳ vọng. Nhưng nha đầu kia cứ bướng bỉnh không chịu nghe, ngay cả đưa tang sư phụ nàng cũng chờ không nổi đã vội đi.
Mạc Điệp một khắc không ngừng bay trở về Trường An, mệt mỏi thở dốc.
"Không cần thi lễ. Ngồi xuống nói đi!" Lý Chiêu nhìn Mạc Điệp mệt mỏi thành như vậy, không khỏi có chút lo lắng. "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là không tìm được vị thế ngoại cao nhân kia? Yên tâm đi! Trẫm sẽ không trách ngươi."
"Tìm được rồi ạ." Mạc Điệp nhấp chén trà Thường Hoan đưa tới thấm giọng một cái nói: "Nhưng nghe nói người ta bị bệ hạ nhốt trong đại lao Hình bộ. Không biết là giữa nàng và ngài có hiểu lầm gì không?"
Cao nhân bị nhốt trong đại lao Hình bộ? Sắc mặt Lý Chiêu tối sầm lại: "Cao nhân trong lời ngươi nói, chắc không phải là đạo sĩ Nhạc Chức ngụ ở Bắc Sơn đó chứ?"
Mạc Điệp không biết Sơn Thần bà bà họ gì, nhưng hoa yêu nãi nãi cứ nhắc mãi "A Chức nhà ta" sớm đã khắc sâu trong đầu nàng, mà Sơn Thần bà bà cũng xác thực ngụ ở Bắc Sơn, nhất định không sai. "Vâng. Ngài không làm khó dễ nàng chứ ạ?" Nàng thật sự rất sợ hoa yêu nãi nãi sẽ báo thù cho người yêu, tiến cung đại khai sát giới.
Trong cung chỉ e không một đạo sĩ nào có thể ngăn cản hoa yêu nãi nãi. Sư thúc Cù Thanh Liên thì có thể đánh được một trận đấy, nhưng hắn và hoa yêu nãi nãi trông có vẻ quan hệ không tồi, chưa kể lại hận sư phụ như vậy, làm sao có thể hỗ trợ chứ?
"Yên tâm đi, nàng ta không sao." Lý Chiêu cười nói: "Ta còn tự hỏi nàng là thần thánh phương nào mà Đại Minh cung nói vào là vào. Xem ra thật sự lợi hại như vậy sao? So với Thái Sử thì thế nào?"
"Ai cũng có sở trường riêng ạ!" Mạc Điệp khó xử cười cười. Một người là phàm nhân, một người là thần tiên, sao mà so sánh được a!
Lý Chiêu phất tay ra hiệu Thường Hoan ra ngoài, chờ đến khi chỉ còn Mạc Điệp mới nói: "Nàng có thể trị được Phục Linh đan sao?"
Mạc Điệp nói thẳng: "Nếu nàng mà không làm được thì sẽ không ai làm được."
Hình bộ cũng không như những tiểu nha môn khác, tội ba năm chỉ như hạt vừng không náo động nổi nơi này. Có thể vào đây đều là khách dài ngày, ít ai chỉ dăm ba năm, những người ở không lâu cũng có, đó là đợi nhận phán quyết xử trảm rồi chờ hành hình luôn.
Không thể chết ngay được cũng không thể ngóng trông được ra ngoài. Lúc vừa vào còn khắc dấu đếm ngày trên tường, tính xem là hôm nào sẽ được ra, đến khi được ra có khi lại quên mất đã đếm được bao nhiêu ngày.
Đây là một loại bình tĩnh trôi nổi trên tuyệt vọng, đều còn sống hữu khí vô lực, tính tình hung bạo cũng bị mài dũa đi hết, ai nấy cũng dần bình tĩnh lạnh nhạt như thánh nhân.
Hầy! Mấy người nói xem có phải trước khi đến đây tính tình như thế thì có phải tốt không? Cũng không đến nỗi thành kết cục này!
Nhạc Chức ngồi xếp bằng trong lao, tay nâng má, hứng thú dạt dào nhìn hết thảy trước mắt. Ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt tuyệt vọng, Nhạc Chức bỗng nhiên có chút thương xót những người này, nàng đã nhờ tiểu thổ địa đưa thư cho Nữ Đế, nhất định lập tức có thể ra ngoài, nhưng những người này thì không được như vậy.
Nhưng nghĩ lại, đã vào tới đây thì không phải đều là tự làm tự chịu sao? Có gì đáng thương xót đâu? Vì vậy tiếp tục vui vẻ xem náo nhiệt.
"Ách xì...!" Nhạc Chức hắt hơi một cái, hắt hơi xong ngẩng đầu lên mới phát hiện, trong lao bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường. Tất cả mọi người đều ngủ thiếp đi, bao gồm cả nhóm người trước đó trò chuyện đầy hứng khởi. Hương vị trong không khí cũng thay đổi, tràn ngập hương phấn mê người.
Ngay sau đó, một thân ảnh không thể quen thuộc hơn đứng trước cửa nhà lao.
"A Trản?" Nhạc Chức ngạc nhiên từ dưới đất bò dậy, trong mắt tràn đầy nước mắt ủy khuất.
"A Chức!" A Trản nhẹ nhàng xuyên qua cửa nhà lao, kéo Nhạc Chức dậy bắt đầu quan sát từ trên xuống dưới, vừa dò xét vừa quan tâm hỏi: "Có thương tổn chỗ nào không a?"
Nhạc Chức ôm chặt lấy A Trản, vui vẻ nói: "Không có bị thương. Chỉ rất nhớ tỷ thôi a! Mấy ngày nay tỷ không có ở đây Bắc Sơn xảy ra nhiều chuyện lắm, miếu chúng ta vừa xây cũng mất rồi."
"Đừng buồn nữa, trở về ta sẽ xây cho muội một cái càng lớn càng đẹp hơn nữa nha." A Trản đau lòng vuốt ve khuôn mặt bẩn của Nhạc Chức nói: "May là muội bình yên vô sự, bằng không ta sẽ không tha cho Hoàng đế! Cơ mà? Muội tay chân lành lặn sao lại không chịu trốn đi?"
Nhạc Chức thuật lại chuyện Linh Âm sứ giả đến thế gian truyền lời, còn bản thân mình phải đến Hình bộ nhận tội cho A Trản biết. Dứt lời cười nói: "Chuyện này tỷ nghĩ oan cho Hoàng đế rồi, người ta không chỉ không làm khó ta mà còn rất khách khí nữa kìa."
"Nghĩa là? Vì thế cho nên muội không thể vượt ngục?" A Trản ghét bỏ liếc nhìn nhà giam: "Sẽ không thật sự ở chỗ này ba năm đó chứ?"
"Làm sao mà ở được? Đồ Chu đã giúp ta đưa thư cho Hoàng đế, nhất định là nàng sẽ thả ta ra." Nhạc Chức xúc động nói: "Xem như ta đã rõ, vì cớ gì mà hơn năm nghìn năm tỷ chết sống cũng không chịu thành tiên. Quy củ thần tiên đúng là nhiều quá trời quá đất!"
"Làm người làm yêu làm tiên kỳ thật đều như nhau thôi, đều có cái khó riêng." A Trản cười chọc Nhạc Chức: "Hối hận rồi à?"
"Không hối hận! Dù sao chờ trở về Bắc Sơn, ta sẽ không thèm xuống núi nữa." Nhạc Chức sợ có người đến tuần sát, vội thúc giục A Trản: "Tỷ đi trước đi! Cùng lắm hai ngày nữa ta sẽ ra ngoài."
A Trản chỉ vào mặt đất bẩn đến mức không có cách nào đặt chân nói: "Ta giúp muội thu dọn xong rồi hẵng đi! Nơi này làm sao mà người ở được? Vừa dơ vừa thối ngay cả một chỗ ngả lưng nghỉ một lát cũng không có."
"Tỷ tỷ à, ta đang ở tù, không phải ở khách điếm a!" Nhạc Chức cười đẩy A Trản ra ngoài: "Tỷ cứ về Triêu Hi Lâu trước chờ ta có được không?"
A Trản vẫn không yên lòng, lúc ra cửa nhà lao còn đứng lại căn dặn Nhạc Chức: "Có người bắt nạt muội nhất định phải nói cho ta biết a, muội không động được tay nhưng ta thì có thể động đấy."
"Biết rồi! Tỷ cũng cẩn thận một chút, nhớ mang kỹ vòng tay đừng để mất, thành Trường An nhiều đạo sĩ lắm." Nhạc Chức ghé vào song cửa lưu luyến không rời đưa mắt nhìn A Trản, lúc đầu chỉ muốn ló cái đầu ra thôi, kết quả suýt thì ló hẳn cả người. Cũng may là không ai nhìn thấy, nàng vội vàng ngoan ngoãn lui về trong lao.
(Y như phim Châu Tinh Trì zị trời )
*
Sau khi A Trản đi chưa bao lâu, tiểu thổ địa hỗ trợ đưa tin đã trở về.
Tiểu thổ địa tên gọi Đồ Chu, mang hình hài đứa trẻ bảy tám tuổi, bởi vì tích phúc đức mấy đời nên sau khi chết được làm Thổ Địa hoàng thành. Bố cục phòng giam của Nhạc Chức thật ra không tệ, có một góc chết bên ngoài không nhìn thấy được, lúc Đồ Chu độn thổ đi vào đều ở chỗ này nói chuyện với Nhạc Chức. Chưa kể lúc A Trản đến đã làm tất cả mọi người ngủ mê, giờ phút này nói chuyện cũng không cần kiêng dè ai.
"Nữ Đế đã hồi âm chưa?" Nhạc Chức nhìn Tiểu Đồ Chu hai tay trống trơn, không khỏi hỏi.
Tiểu Đồ Chu lắc đầu: "Chưa có hồi âm."
"Vậy thư gửi nàng đã được nhặt lên chưa?" Nhạc Chức cảm thấy không có hồi âm rất bình thường, Nữ Đế trực tiếp hạ chỉ thả nàng ra là được, không cần phải hồi âm vẽ vời thêm chuyện.
Tiểu Đồ Chu khẽ gật đầu.
"Vậy là được rồi." Nhạc Chức an tâm nói: "Chắc là sẽ lập tức thả ta ra thôi."
Tiểu Đồ Chu đầy mắt đau lòng nhìn Nhạc Chức nói: "A Chức tỷ tỷ, lẽ ra ta nghe được gì nhìn thấy gì đều không nên nói..." Thổ Địa không thể nói là không gì không biết nhưng cũng được cho là biết vạn sự trên đời, nhưng có thế giới nào mà không tồn tại những dối trá và bí mật đáng sợ, cho nên bọn họ sẽ chỉ đứng ngoài quan sát chứ không nhúng tay. Nhưng hiện giờ thật không đành lòng trơ mắt nhìn Nhạc Chức ngây ngốc thế này, do dự mãi mới quyết định nói cho Nhạc Chức.
"Khoan đã!" Nhạc Chức đã nếm qua mùi thua thiệt, vội ngăn Đồ Chu nói: "Ngươi thử nghĩ kỹ xem lời này có nên nói ra hay không? Có phạm luật trời hay là luật pháp nhân gian gì không nhé?"
Tiểu Đồ Chu cười khúc khích: "Xem ra. A Chức tỷ tỷ ngã một lần khôn hơn một chút rồi a?"
"Ta không hạ sơn không biết thần tiên khổ a!" Nhạc Chức đau lòng nói: "Đúng rồi, ngươi muốn nói gì với ta vậy?"
"Muốn nói cho ngài, không cần đưa thư cho nữ hoàng bệ hạ nữa, vô dụng thôi." Tiểu Đồ Chu chỉ lên nhà giam trước mắt tối tăm không thấy mặt trời nói: "Tề Thượng Thư phụng mệnh Nữ Đế nhốt ngài ở chỗ này, mấy ổ khóa trên cửa phòng giam của ngài nhiều hơn của người khác cũng là do Nữ Đế ra lệnh cho hắn thêm vào."
"Ngươi chính tai nghe thấy Hoàng đế nói sao?" Nhạc Chức nhận đả kích quá lớn. Nàng vẫn cảm thấy Nữ Đế là người rất tốt, dù chuyện độ tiên khí Nữ Đế không biết nhưng vớt Hoàng đế từ trong hồ ra ngoài thì nàng ta có biết đó nha! Đây không phải là lấy oán trả ơn sao?
"Không phải. Chuyện trong cung ta nghe không đến, bọn ta làm Thổ Địa cũng có quy củ của Thổ Địa, chuyện dưới mái nhà không được nghe. Ta chỉ tình cờ nghe thấy Tề Thượng Thư phàn nàn, nói Nữ Đế không muốn làm người xấu nên mới bảo hắn làm." Tiểu Đồ Chu đau lòng dắt tay Nhạc Chức nói: "Ngài an tâm ở chỗ này đi, ba năm cũng không lâu đâu, nếu cảm thấy buồn chán thì ta sẽ thường xuyên đến tán dóc với ngài, muốn cái gì thiếu cái gì chỉ cần không quá lộ liễu ta đều có thể mang vào giúp ngài."
Nhạc Chức vẫn không thể tin được. Hôm qua tiểu nha đầu chết tiệt trong cung kia thế mà đang cười vào mặt nàng! Quả nhiên lòng người hiểm ác, nàng vẫn còn quá non nớt, uổng cho mình sống hơn ngàn năm thế mà nhìn không thấu một nha đầu phàm nhân mới mười mấy hai mươi tuổi đầu.
Nhưng vượt ngục là chuyện không thể được, không chừng lại kinh động tới Linh Âm.
Ngồi tù ba năm càng không thể được! Chỉ có thể nhờ A Trản hỗ trợ nghĩ cách. Nhạc Chức xin nhờ Tiểu Đồ Chu lại giúp một chút, đi Triêu Hi Lâu tìm A Trản tới.
*
Mạc Điệp một đường cuồng đuổi nhưng vẫn mất dấu A Trản, đành phải nhanh chóng về Đại Minh cung, an bài việc hộ giá.
"Đại gia, Mạc Điệp đã về." Thường Hoan bẩm với Lý Chiêu đang chơi đùa cùng muội muội. Người trong cung đều gọi Mạc Điệp là Mạc tiên sư, Thường Hoan lại gọi thẳng tên. Hắn đã nhìn thấy Mạc Điệp từ một đứa nhỏ lớn lên như bây giờ, gọi đã quen.
"Nhanh gọi nàng vào đây." Lý Chiêu lúc mới đầu không quá đồng ý chuyện Mạc Điệp xuất cung. Thái Sử vừa đi, đạo sĩ mà nàng có thể tin tưởng trông cậy chỉ có mình Mạc Điệp, mọi chuyện ở Đại Minh cung đều chỉ dựa vào nha đầu kia. Xuất cung tìm thế ngoại cao nhân ư? Lý Chiêu vốn không ôm kỳ vọng. Nhưng nha đầu kia cứ bướng bỉnh không chịu nghe, ngay cả đưa tang sư phụ nàng cũng chờ không nổi đã vội đi.
Mạc Điệp một khắc không ngừng bay trở về Trường An, mệt mỏi thở dốc.
"Không cần thi lễ. Ngồi xuống nói đi!" Lý Chiêu nhìn Mạc Điệp mệt mỏi thành như vậy, không khỏi có chút lo lắng. "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là không tìm được vị thế ngoại cao nhân kia? Yên tâm đi! Trẫm sẽ không trách ngươi."
"Tìm được rồi ạ." Mạc Điệp nhấp chén trà Thường Hoan đưa tới thấm giọng một cái nói: "Nhưng nghe nói người ta bị bệ hạ nhốt trong đại lao Hình bộ. Không biết là giữa nàng và ngài có hiểu lầm gì không?"
Cao nhân bị nhốt trong đại lao Hình bộ? Sắc mặt Lý Chiêu tối sầm lại: "Cao nhân trong lời ngươi nói, chắc không phải là đạo sĩ Nhạc Chức ngụ ở Bắc Sơn đó chứ?"
Mạc Điệp không biết Sơn Thần bà bà họ gì, nhưng hoa yêu nãi nãi cứ nhắc mãi "A Chức nhà ta" sớm đã khắc sâu trong đầu nàng, mà Sơn Thần bà bà cũng xác thực ngụ ở Bắc Sơn, nhất định không sai. "Vâng. Ngài không làm khó dễ nàng chứ ạ?" Nàng thật sự rất sợ hoa yêu nãi nãi sẽ báo thù cho người yêu, tiến cung đại khai sát giới.
Trong cung chỉ e không một đạo sĩ nào có thể ngăn cản hoa yêu nãi nãi. Sư thúc Cù Thanh Liên thì có thể đánh được một trận đấy, nhưng hắn và hoa yêu nãi nãi trông có vẻ quan hệ không tồi, chưa kể lại hận sư phụ như vậy, làm sao có thể hỗ trợ chứ?
"Yên tâm đi, nàng ta không sao." Lý Chiêu cười nói: "Ta còn tự hỏi nàng là thần thánh phương nào mà Đại Minh cung nói vào là vào. Xem ra thật sự lợi hại như vậy sao? So với Thái Sử thì thế nào?"
"Ai cũng có sở trường riêng ạ!" Mạc Điệp khó xử cười cười. Một người là phàm nhân, một người là thần tiên, sao mà so sánh được a!
Lý Chiêu phất tay ra hiệu Thường Hoan ra ngoài, chờ đến khi chỉ còn Mạc Điệp mới nói: "Nàng có thể trị được Phục Linh đan sao?"
Mạc Điệp nói thẳng: "Nếu nàng mà không làm được thì sẽ không ai làm được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.