Chương 12:
Cổ Mộc Ngư
28/01/2024
Sau khi Tần Phi Yến thuật lại sắp xếp mọi chuyện một lượt với Tần Thiên thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến tận lúc này, nàng mới đột nhiên phát hiện cả người mình đều rất mát mẻ.
Sau khi cẩn thận lắng nghe, bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng mưa rơi tí tách.
Tần Phi Yến sửng sốt: "Trời mưa à? Đừng chậm trễ chuyện ngày mai nhen."
Nói xong, trong lòng lại có điểm kỳ quái, nàng nhớ lúc mình đến, mặt trời đã rất gay gắt rồi, căn bản không hề có dấu hiệu muốn trời mưa a?
Phúc bá ở bên cạnh thấy Tần Phi Yến như vậy vội vàng giải thích: "Tiểu thư, không phải là mưa, là phòng tự mưa do thiếu gia làm, có thể giảm nhiệt độ trong phòng xuống, mấy ngày nay người vẫn không có đến, lão nô đã quên nói với người, bệnh của thiếu gia khỏi rồi, hơn nữa mấy ngày hôm trước thiếu gia còn phát minh ra muỗi, bán được không ít tiền đấy."
Phúc bá hưng phấn nói, tiểu điệp thì ở bên cạnh bổ sung một câu: "Còn có thịt kho đại ca làm, ăn rất ngon đó."
Nghe Phúc bá và tiểu điệp nói, Tần Phi Yến có chút sững sờ, bệnh của đệ đệ mình đã khỏi?
Sao nàng vẫn luôn không phát hiện?
Không khỏi, Tần Phi Yến liền nhìn về phía Tần Thiên, sau khi xem như vậy, nàng thật sự cảm thấy đệ đệ của mình có chút không giống với trước kia, trong lúc mơ hồ, trưởng thành hơn rất nhiều.
"Tiểu Thiên, đây là sự thật sao?"
Tần Thiên gật đầu: "A tỷ, ta thật sự rất tốt, sau này Tần gia trọng trách, giao cho nam nhân này của ta là được rồi, ta sẽ chống đỡ Tần gia."
Một câu nói ra khỏi miệng, Tần Phi Yến đột nhiên không nhịn được nữa, bật khóc, nhưng không phải khóc, mà là mừng đến phát khóc, là sự phóng thích sau một lúc lâu.
"Tiểu thư, thiếu gia bệnh nặng rồi, người khóc cái gì, hẳn là cao hứng mới đúng a."
"Đúng đó, đại tỷ, người đừng khóc..." Tiểu Điệp chạy tới kéo lấy y phục của Tần Phi Yến.
Nhưng Tần Thiên cũng không có tới khuyên nhủ, nó biết đại tỷ của mình đã tích tụ rất nhiều oan ức và chua xót, khóc lóc càng có lợi cho việc phát tiết hơn.
Đối với đại tỷ mà nói đây là chuyện tốt.
Mà sự tình cũng đúng là như thế, chờ sau khi Tần Phi Yến khóc một hồi, cả người thoạt nhìn cũng thoải mái hơn trước rất nhiều.
"Đệ đệ tốt, đệ đệ tốt a. Đi thôi, dẫn đại tỷ nhìn xem đệ làm từ phòng mưa tự tạo ra."
"Còn có Văn Hương, tiểu thư."
"Còn có thịt kho, đại tỷ..."
Chờ sau khi Tần Phi Yến xem qua nhà mưa và muỗi đốt, nàng đã hoàn toàn tin tưởng đệ đệ của mình khỏi rồi, nếu như đệ đệ không khỏi bệnh, làm sao có thể làm ra thứ gì đó như vậy?
Mà sau khi nàng tin chắc vấn đề này thì đột nhiên lại dặn dò Tần Thiên lại.
"Xem ra tiểu thư Đường gia này thật đúng là phúc tinh Tần gia chúng ta a, hôn sự của các ngươi vừa định, bệnh của ngươi tốt rồi, sau này nếu nàng gả tới, Tần gia chúng ta còn không ngừng phát triển, về sau ngươi cần phải đối xử tốt với người ta, dám để ta biết ngươi khi dễ nàng, ta quất ngươi..."
Tần Thiên thầm kêu khổ, cái này có quan hệ gì với Đường Dong chứ, đều là do mình thông minh hay không?
Làm sao Đường Dung còn chưa gả tới, tỷ tỷ mình đã bắt đầu bảo vệ nàng?
Nhưng Tần Thiên cũng không dám phản bác, chỉ có thể liên tục đồng ý. Dù sao y cũng không nghĩ tới việc khi dễ người ta. Đường Dong kia ở Đường gia không được chào đón là đã đủ khổ rồi. Nếu trở thành vợ của Tần Thiên y thì đối với nàng sẽ rất tốt, vậy thì có thể khi dễ người ta a.
"A tỷ yên tâm là được, có ngài ở đây, muội dám a..."
"Ta không ở đây cũng không cho ngươi bắt nạt người ta..."
"Vâng, vâng vâng..."
---------------------
Đường phủ.
Thời tiết nóng bức dị thường, Đường Dung sốt ruột đi tới đi lui trong đình viện, cả người đều đã ướt đẫm, nhưng lúc này nàng cũng bất chấp những thứ này, vừa đi vừa đi vừa thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.
Nhưng mà, cửa ra vào yên bình, Tiểu Thanh đi hỏi thăm tin tức đến giờ vẫn chưa về.
Hôm nay là mười chín, người Đường gia đều đi lễ đáp lễ, ngày mai chính mình sẽ lập gia đình, nhưng cho đến bây giờ, nàng đối với Tần Thiên vẫn không chút nào hiểu rõ.
Lúc trước nàng bảo Tiểu Thanh đi hỏi thăm, nhưng Liễu thị nhìn hai người bọn họ rất nghiêm, Tiểu Thanh căn bản không có cơ hội đi ra ngoài, cho đến hôm nay, bởi vì hồi Lễ phủ quá loạn, mới cho Tiểu Thanh có thể thừa cơ hội.
"Tiểu Thanh a Tiểu Thanh, sao ngươi còn chưa trở về?"
Đường Dong không ngừng lẩm bẩm, ngay lúc này, một thân ảnh đột nhiên từ bên ngoài vội vã chạy vào: "Tiểu thư, tiểu thư..."
Tiểu Thanh đã trở về, nhưng nàng lại vừa khóc vừa trở về.
"Chuyện gì xảy ra vậy, ngươi khóc cái gì?" Đường Dung rất khó hiểu, Tiểu Thanh khóc cái gì?
Tiểu Thanh lau nước mắt, nói: "Tiểu thư, ngài bảo Tiểu Thanh hỏi thăm chuyện này thì Tiểu Thanh cũng đã hỏi rồi, đây là Tiểu Thanh đang khóc vì tiểu thư, mệnh của tiểu thư thật sự là quá khổ..."
Nghe nói như thế, Đường Dong liền biết sự tình không ổn, nhưng nàng cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, dù sao Liễu thị chọn cho nàng vị hôn phu mới là lạ.
"Trước tiên ngươi đừng khóc, Tần Thiên là ai?"
"Tiểu thư, Tần Thiên Nhân kia đúng là rất tốt, lớn lên cũng được, chỉ là đầu óc có vấn đề thôi."
"Cái gì mà đầu óc có vấn đề, ngu quá rồi?"
"Không phải quá ngu ngốc, là do lúc trước nó quá kinh hãi, vẫn luôn giống một đứa nhóc tầm mười mấy tuổi, người trong thôn bọn họ đều gọi nó là kẻ ngốc."
"Kẻ ngu?" Đường Dong đột nhiên ngã ngồi trên ghế đá, nàng làm sao cũng không ngờ, Liễu thị lại tìm cho nàng một kẻ ngốc, vốn tưởng rằng cho dù không phải Kim quy tế, nhưng ít ra cũng bình thường một chút đi, nhưng Liễu thị thật tàn nhẫn.
"Tiểu thư, hiện tại phải làm sao đây?" Tiểu Thanh sốt ruột, tiểu thư nhà mình ưu tú như vậy sao có thể gả cho một thằng ngốc được?
Thật ra Tiểu Thanh cũng quá nóng vội, lúc đến Tần gia thôn nghe ngóng tin tức, hỏi được một nửa, vừa nghe Tần Thiên là một tên ngốc, lời nói phía dưới cũng không có tâm tình đi nghe, vội vàng chạy về.
"Tiểu thư, hay là chúng ta trốn đi, hoặc là từ hôn?"
Thấy tiểu thư nhà mình không nói một lời, Tiểu Thanh càng sốt ruột hơn, vì sợ Đường Dong có gì bất ngờ, nhưng rất nhanh Đường Dong đã khôi phục lại bình tĩnh.
"Trốn chắc chắn là không được, trước không nói chạy cuộc hôn nhân sẽ làm cha và Đường gia khó chịu, cho dù là Liễu thị ở nơi này, sợ cũng không dễ chịu, khẳng định bà cũng sớm nghĩ đến điểm ấy, đề phòng chúng ta. Về phần từ hôn? Ba thư lục lễ đều đã làm xong việc rồi, cha cũng đem thiếp mời đều đưa ra ngoài, con cho rằng hôn nhân này là dễ thối lui sao?"
Đường Dong cắn chặt răng, hiển nhiên là dùng nghị lực rất lớn mới khiến bản thân giữ được tỉnh táo, nói ra những lời như vậy.
"Vậy...Tiểu thư biết làm sao bây giờ. Ngài cũng không thể thật sự gả cho tên ngu kia được, cứ sống cả đời với tên đần ấy đi?"
Đường Dong lắc đầu, Đường Dong nàng nhớ đến thân tình và vinh dự Đường gia, nhưng nàng cũng tuyệt đối không muốn hi sinh người hạnh phúc của mình, tuyệt đối không có khả năng cùng một kẻ ngu cả đời.
"Không phải ngươi vừa mới nói Tần Thiên là một đứa nhỏ tầm mười tuổi sao?"
"Đúng vậy, thôn dân Tần gia đã nói như vậy, có điều bọn họ đều nói Tần Thiên là người rất tốt."
Đường Dong gật đầu: "Chỉ cần nó giống hài tử là được, ta có thể lấy trước, dụ nó và ta theo là được. Việc trốn hôn này có ảnh hưởng rất lớn tới Đường gia, nhưng với Ly thì không sao."
Đến tận lúc này, nàng mới đột nhiên phát hiện cả người mình đều rất mát mẻ.
Sau khi cẩn thận lắng nghe, bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng mưa rơi tí tách.
Tần Phi Yến sửng sốt: "Trời mưa à? Đừng chậm trễ chuyện ngày mai nhen."
Nói xong, trong lòng lại có điểm kỳ quái, nàng nhớ lúc mình đến, mặt trời đã rất gay gắt rồi, căn bản không hề có dấu hiệu muốn trời mưa a?
Phúc bá ở bên cạnh thấy Tần Phi Yến như vậy vội vàng giải thích: "Tiểu thư, không phải là mưa, là phòng tự mưa do thiếu gia làm, có thể giảm nhiệt độ trong phòng xuống, mấy ngày nay người vẫn không có đến, lão nô đã quên nói với người, bệnh của thiếu gia khỏi rồi, hơn nữa mấy ngày hôm trước thiếu gia còn phát minh ra muỗi, bán được không ít tiền đấy."
Phúc bá hưng phấn nói, tiểu điệp thì ở bên cạnh bổ sung một câu: "Còn có thịt kho đại ca làm, ăn rất ngon đó."
Nghe Phúc bá và tiểu điệp nói, Tần Phi Yến có chút sững sờ, bệnh của đệ đệ mình đã khỏi?
Sao nàng vẫn luôn không phát hiện?
Không khỏi, Tần Phi Yến liền nhìn về phía Tần Thiên, sau khi xem như vậy, nàng thật sự cảm thấy đệ đệ của mình có chút không giống với trước kia, trong lúc mơ hồ, trưởng thành hơn rất nhiều.
"Tiểu Thiên, đây là sự thật sao?"
Tần Thiên gật đầu: "A tỷ, ta thật sự rất tốt, sau này Tần gia trọng trách, giao cho nam nhân này của ta là được rồi, ta sẽ chống đỡ Tần gia."
Một câu nói ra khỏi miệng, Tần Phi Yến đột nhiên không nhịn được nữa, bật khóc, nhưng không phải khóc, mà là mừng đến phát khóc, là sự phóng thích sau một lúc lâu.
"Tiểu thư, thiếu gia bệnh nặng rồi, người khóc cái gì, hẳn là cao hứng mới đúng a."
"Đúng đó, đại tỷ, người đừng khóc..." Tiểu Điệp chạy tới kéo lấy y phục của Tần Phi Yến.
Nhưng Tần Thiên cũng không có tới khuyên nhủ, nó biết đại tỷ của mình đã tích tụ rất nhiều oan ức và chua xót, khóc lóc càng có lợi cho việc phát tiết hơn.
Đối với đại tỷ mà nói đây là chuyện tốt.
Mà sự tình cũng đúng là như thế, chờ sau khi Tần Phi Yến khóc một hồi, cả người thoạt nhìn cũng thoải mái hơn trước rất nhiều.
"Đệ đệ tốt, đệ đệ tốt a. Đi thôi, dẫn đại tỷ nhìn xem đệ làm từ phòng mưa tự tạo ra."
"Còn có Văn Hương, tiểu thư."
"Còn có thịt kho, đại tỷ..."
Chờ sau khi Tần Phi Yến xem qua nhà mưa và muỗi đốt, nàng đã hoàn toàn tin tưởng đệ đệ của mình khỏi rồi, nếu như đệ đệ không khỏi bệnh, làm sao có thể làm ra thứ gì đó như vậy?
Mà sau khi nàng tin chắc vấn đề này thì đột nhiên lại dặn dò Tần Thiên lại.
"Xem ra tiểu thư Đường gia này thật đúng là phúc tinh Tần gia chúng ta a, hôn sự của các ngươi vừa định, bệnh của ngươi tốt rồi, sau này nếu nàng gả tới, Tần gia chúng ta còn không ngừng phát triển, về sau ngươi cần phải đối xử tốt với người ta, dám để ta biết ngươi khi dễ nàng, ta quất ngươi..."
Tần Thiên thầm kêu khổ, cái này có quan hệ gì với Đường Dong chứ, đều là do mình thông minh hay không?
Làm sao Đường Dung còn chưa gả tới, tỷ tỷ mình đã bắt đầu bảo vệ nàng?
Nhưng Tần Thiên cũng không dám phản bác, chỉ có thể liên tục đồng ý. Dù sao y cũng không nghĩ tới việc khi dễ người ta. Đường Dong kia ở Đường gia không được chào đón là đã đủ khổ rồi. Nếu trở thành vợ của Tần Thiên y thì đối với nàng sẽ rất tốt, vậy thì có thể khi dễ người ta a.
"A tỷ yên tâm là được, có ngài ở đây, muội dám a..."
"Ta không ở đây cũng không cho ngươi bắt nạt người ta..."
"Vâng, vâng vâng..."
---------------------
Đường phủ.
Thời tiết nóng bức dị thường, Đường Dung sốt ruột đi tới đi lui trong đình viện, cả người đều đã ướt đẫm, nhưng lúc này nàng cũng bất chấp những thứ này, vừa đi vừa đi vừa thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.
Nhưng mà, cửa ra vào yên bình, Tiểu Thanh đi hỏi thăm tin tức đến giờ vẫn chưa về.
Hôm nay là mười chín, người Đường gia đều đi lễ đáp lễ, ngày mai chính mình sẽ lập gia đình, nhưng cho đến bây giờ, nàng đối với Tần Thiên vẫn không chút nào hiểu rõ.
Lúc trước nàng bảo Tiểu Thanh đi hỏi thăm, nhưng Liễu thị nhìn hai người bọn họ rất nghiêm, Tiểu Thanh căn bản không có cơ hội đi ra ngoài, cho đến hôm nay, bởi vì hồi Lễ phủ quá loạn, mới cho Tiểu Thanh có thể thừa cơ hội.
"Tiểu Thanh a Tiểu Thanh, sao ngươi còn chưa trở về?"
Đường Dong không ngừng lẩm bẩm, ngay lúc này, một thân ảnh đột nhiên từ bên ngoài vội vã chạy vào: "Tiểu thư, tiểu thư..."
Tiểu Thanh đã trở về, nhưng nàng lại vừa khóc vừa trở về.
"Chuyện gì xảy ra vậy, ngươi khóc cái gì?" Đường Dung rất khó hiểu, Tiểu Thanh khóc cái gì?
Tiểu Thanh lau nước mắt, nói: "Tiểu thư, ngài bảo Tiểu Thanh hỏi thăm chuyện này thì Tiểu Thanh cũng đã hỏi rồi, đây là Tiểu Thanh đang khóc vì tiểu thư, mệnh của tiểu thư thật sự là quá khổ..."
Nghe nói như thế, Đường Dong liền biết sự tình không ổn, nhưng nàng cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, dù sao Liễu thị chọn cho nàng vị hôn phu mới là lạ.
"Trước tiên ngươi đừng khóc, Tần Thiên là ai?"
"Tiểu thư, Tần Thiên Nhân kia đúng là rất tốt, lớn lên cũng được, chỉ là đầu óc có vấn đề thôi."
"Cái gì mà đầu óc có vấn đề, ngu quá rồi?"
"Không phải quá ngu ngốc, là do lúc trước nó quá kinh hãi, vẫn luôn giống một đứa nhóc tầm mười mấy tuổi, người trong thôn bọn họ đều gọi nó là kẻ ngốc."
"Kẻ ngu?" Đường Dong đột nhiên ngã ngồi trên ghế đá, nàng làm sao cũng không ngờ, Liễu thị lại tìm cho nàng một kẻ ngốc, vốn tưởng rằng cho dù không phải Kim quy tế, nhưng ít ra cũng bình thường một chút đi, nhưng Liễu thị thật tàn nhẫn.
"Tiểu thư, hiện tại phải làm sao đây?" Tiểu Thanh sốt ruột, tiểu thư nhà mình ưu tú như vậy sao có thể gả cho một thằng ngốc được?
Thật ra Tiểu Thanh cũng quá nóng vội, lúc đến Tần gia thôn nghe ngóng tin tức, hỏi được một nửa, vừa nghe Tần Thiên là một tên ngốc, lời nói phía dưới cũng không có tâm tình đi nghe, vội vàng chạy về.
"Tiểu thư, hay là chúng ta trốn đi, hoặc là từ hôn?"
Thấy tiểu thư nhà mình không nói một lời, Tiểu Thanh càng sốt ruột hơn, vì sợ Đường Dong có gì bất ngờ, nhưng rất nhanh Đường Dong đã khôi phục lại bình tĩnh.
"Trốn chắc chắn là không được, trước không nói chạy cuộc hôn nhân sẽ làm cha và Đường gia khó chịu, cho dù là Liễu thị ở nơi này, sợ cũng không dễ chịu, khẳng định bà cũng sớm nghĩ đến điểm ấy, đề phòng chúng ta. Về phần từ hôn? Ba thư lục lễ đều đã làm xong việc rồi, cha cũng đem thiếp mời đều đưa ra ngoài, con cho rằng hôn nhân này là dễ thối lui sao?"
Đường Dong cắn chặt răng, hiển nhiên là dùng nghị lực rất lớn mới khiến bản thân giữ được tỉnh táo, nói ra những lời như vậy.
"Vậy...Tiểu thư biết làm sao bây giờ. Ngài cũng không thể thật sự gả cho tên ngu kia được, cứ sống cả đời với tên đần ấy đi?"
Đường Dong lắc đầu, Đường Dong nàng nhớ đến thân tình và vinh dự Đường gia, nhưng nàng cũng tuyệt đối không muốn hi sinh người hạnh phúc của mình, tuyệt đối không có khả năng cùng một kẻ ngu cả đời.
"Không phải ngươi vừa mới nói Tần Thiên là một đứa nhỏ tầm mười tuổi sao?"
"Đúng vậy, thôn dân Tần gia đã nói như vậy, có điều bọn họ đều nói Tần Thiên là người rất tốt."
Đường Dong gật đầu: "Chỉ cần nó giống hài tử là được, ta có thể lấy trước, dụ nó và ta theo là được. Việc trốn hôn này có ảnh hưởng rất lớn tới Đường gia, nhưng với Ly thì không sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.