Chương 43:
Cổ Mộc Ngư
30/01/2024
ữ nhân có hai thống khổ lớn là nam nhân vĩnh viễn đều không thể cảm nhận được.
Một sinh con, hai là dì lớn.
Đường Dung đến có dì, nhưng mà Tần Thiên từ đầu cũng không hề cảm thấy cái này có cái gì đặc biệt. Mỗi tháng có một cô dì đều có, hắn cảm thấy chuyện này đối với nữ nhân mà nói cũng rất bình thường.
Mà khi nàng lật qua lật lại trên giường, phía dưới đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh, ngay sau đó nghe được cửa két một tiếng mở ra, hơi nghiêng người, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh Tần Thiên biến mất trong màn đêm.
Nhìn thấy Tần Thiên rời đi, nàng đột nhiên cảm thấy đau lòng.
"Chẳng lẽ chuyện tối nay lại khiến ta càng phiền chán sao?" Đường Dong từ trên giường ngồi dậy, không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng vẫn rất buồn phiền, cứ tưởng Tần Thiên đối xử với nàng chán ghét.
Dù sao đêm nay nàng thật sự có một số việc, làm trễ nải Tần Thiên nghỉ ngơi.
Nàng đột nhiên có chút oán hận, oán hận vì sao hết lần này tới lần khác có dì dì lớn ở buổi tối hôm nay.
Đêm đã khuya, Tần Thiên chỉ là vì thực sự không ngủ được mới muốn đi ra ngoài, cũng không có ý tứ phiền chán với Đường Dong, hơn nữa hắn rất lo lắng mình sẽ tiếp tục ở lại.
Trước đây Tần Thiên không biết cách may vá này, nhưng hiện tại có ngón tay vàng ở đây, thứ gì cũng đều dễ như trở bàn tay, rất quen thuộc.
Cho nên không bao lâu, Tần Thiên có bảy tám cái khe, hắn cảm thấy những thứ này đủ để Đường Dong sử dụng tháng này, hơn nữa bận rộn còn có chút buồn ngủ, thế là trực tiếp ngủ ở chỗ này.
Sáng sớm hôm sau, Đường Dong không biết mình ngủ lúc nào, lúc nàng tỉnh lại, phát hiện đầu gối ướt đẫm, nàng đột nhiên nhớ tới mình đêm qua hình như đã khóc.
Không khỏi một trận thương tâm không nói nên lời đập vào mặt.
Đúng lúc này, Tiểu Thanh từ bên ngoài chạy tới.
"Tiểu thư, tiểu thư, người xem đây là thứ gì?"
Tiểu Thanh cầm theo băng cô chạy vào. Vật này không lớn, nhưng cũng chỉ lớn bằng bàn tay, ở giữa phồng lên mềm mại, xung quanh được may bằng những sợi nhỏ.
Đường Dong cũng không biết đây là cái gì, thậm chí nhìn xem hình dạng của thứ này, cũng hoàn toàn không rõ thứ này có tác dụng gì.
"Tiểu Thanh, ngươi lại tham chơi, đây là thứ gì?" Đường Dung không thoải mái, thân thể cũng không thoải mái, không khỏi nóng nảy, lạnh lùng nói.
Bên này khuôn mặt Tiểu Thanh lại là ủy khuất: "Tiểu thư, đây là khăn dì."
"Giối của dì?" Đường Dung càng ngày càng kỳ lạ, nàng chưa từng nghe qua cái tên này, chẳng lẽ thứ này có quan hệ cùng dì, nhưng nàng cũng không có dì.
"Đúng vậy tiểu thư, không phải người tới trăng rồi sao, để thứ này lên rồi thoải mái, lại có thể phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn rất vệ sinh, dùng rất tốt." Tiểu Thanh hưng phấn nói, cứ như nàng đang dùng vậy.
Mà lúc này lại được tác dụng của dì Tiểu Thanh nói ra, Đường Dung phát hiện thứ đó thật sự có chút giống như, vì vậy hắn liền cầm lấy một cái trong tay, sau khi sờ vào, phát hiện trên giường có quấn giường quả nhiên rất mềm, thoải mái hơn là dùng sợi vải đêm qua rất nhiều.
Nàng cởi áo ra thử một cái, phát hiện rất thoải mái, hơn nữa không ảnh hưởng đến việc đi lại thường ngày của mình.
"Tiểu Thanh, đồ tốt như vậy, từ đó mà có được sao?"
Tiểu Thanh cười cười: "Sáng sớm hôm nay cô gia gọi ta tới cho ta mượn, dầm cũng là cô gia phát minh ra, hôm qua hắn cũng chế tạo cả đêm đấy. Hôm nay lúc ta nhìn thấy hắn, mắt hắn đã sưng đỏ rồi."
Nghe được băng vị của Tần Thiên thức đêm làm cho mình, trong lòng Đường Dung ấm áp một trận ập tới, có một người đàn ông muốn làm việc này cho mình như thế nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Hận không thể lập tức đầu nhập vào trong vòng tay nam nhân này.
Nữ nhân của bọn họ luôn luôn là tồn tại phụ thuộc của nam nhân, nam nhân kia chịu tiêu tốn tâm tư vì nữ nhân làm những chuyện này?
Nhưng khi Đường Dong đang chuẩn bị khoe khoang tâm địa với Tần Thiên thì đột nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là vị dì này có dây kim không tồi, ngay cả nàng tinh thông nữ hồng cũng có chút mặc cảm không bằng, không tới bốn năm năm tuổi thì e là nàng không luyện ra được điểm này.
Tiểu Thanh nói thứ này do Tần Thiên làm, thế nhưng sao một đại nam nhân như hắn lại phải làm?
"Chẳng lẽ..." Đường Dong đột nhiên có một ý niệm không tốt trong đầu.
Một nam nhân dĩ nhiên sẽ làm công việc may mắn, hơn nữa nam nhân này đối diện với một mỹ nữ như mình còn có thể thờ ơ, nói hắn là nam nhân, ai tin?
"Chẳng lẽ hắn không phải nam nhân?"
Lúc này Đường Dong cảm thấy hai thứ này, Tần Thiên nhất định là chiếm một thứ, bằng không những phản ứng trước đó của hắn hoàn toàn không nói ra được.
Mà sau khi nghĩ tới những điều này, Đường Dong lập tức ngồi bệt xuống đất, trong lòng càng ngày càng khổ, vốn tưởng gả cho nam nhân tốt, chưa từng nghĩ gả cho nam nhân giả, cuộc đời mình xem như hết hy vọng rồi.
Nước mắt từ trên mặt Đường Dong chảy xuống, về phần đi tìm Tần Thiên kể lể tâm địa trong lòng, tự nhiên là sớm tan thành mây khói, đối với một nam nhân giả những thứ này, có ích lợi gì chứ?
"Tiểu thư, người khóc cái gì a, cô gia đối với người thật tốt a." Tiểu Thanh không hiểu sao Đường Dong lại đột nhiên bật khóc. Nàng hơi lo lắng, Đường Dong khẽ thở dài, lau nước mắt nói: "Tiểu thư vui vẻ."
"Tiểu thư vui vẻ khóc lóc, ta đi nói với cô gia..."
Một sinh con, hai là dì lớn.
Đường Dung đến có dì, nhưng mà Tần Thiên từ đầu cũng không hề cảm thấy cái này có cái gì đặc biệt. Mỗi tháng có một cô dì đều có, hắn cảm thấy chuyện này đối với nữ nhân mà nói cũng rất bình thường.
Mà khi nàng lật qua lật lại trên giường, phía dưới đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh, ngay sau đó nghe được cửa két một tiếng mở ra, hơi nghiêng người, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh Tần Thiên biến mất trong màn đêm.
Nhìn thấy Tần Thiên rời đi, nàng đột nhiên cảm thấy đau lòng.
"Chẳng lẽ chuyện tối nay lại khiến ta càng phiền chán sao?" Đường Dong từ trên giường ngồi dậy, không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng vẫn rất buồn phiền, cứ tưởng Tần Thiên đối xử với nàng chán ghét.
Dù sao đêm nay nàng thật sự có một số việc, làm trễ nải Tần Thiên nghỉ ngơi.
Nàng đột nhiên có chút oán hận, oán hận vì sao hết lần này tới lần khác có dì dì lớn ở buổi tối hôm nay.
Đêm đã khuya, Tần Thiên chỉ là vì thực sự không ngủ được mới muốn đi ra ngoài, cũng không có ý tứ phiền chán với Đường Dong, hơn nữa hắn rất lo lắng mình sẽ tiếp tục ở lại.
Trước đây Tần Thiên không biết cách may vá này, nhưng hiện tại có ngón tay vàng ở đây, thứ gì cũng đều dễ như trở bàn tay, rất quen thuộc.
Cho nên không bao lâu, Tần Thiên có bảy tám cái khe, hắn cảm thấy những thứ này đủ để Đường Dong sử dụng tháng này, hơn nữa bận rộn còn có chút buồn ngủ, thế là trực tiếp ngủ ở chỗ này.
Sáng sớm hôm sau, Đường Dong không biết mình ngủ lúc nào, lúc nàng tỉnh lại, phát hiện đầu gối ướt đẫm, nàng đột nhiên nhớ tới mình đêm qua hình như đã khóc.
Không khỏi một trận thương tâm không nói nên lời đập vào mặt.
Đúng lúc này, Tiểu Thanh từ bên ngoài chạy tới.
"Tiểu thư, tiểu thư, người xem đây là thứ gì?"
Tiểu Thanh cầm theo băng cô chạy vào. Vật này không lớn, nhưng cũng chỉ lớn bằng bàn tay, ở giữa phồng lên mềm mại, xung quanh được may bằng những sợi nhỏ.
Đường Dong cũng không biết đây là cái gì, thậm chí nhìn xem hình dạng của thứ này, cũng hoàn toàn không rõ thứ này có tác dụng gì.
"Tiểu Thanh, ngươi lại tham chơi, đây là thứ gì?" Đường Dung không thoải mái, thân thể cũng không thoải mái, không khỏi nóng nảy, lạnh lùng nói.
Bên này khuôn mặt Tiểu Thanh lại là ủy khuất: "Tiểu thư, đây là khăn dì."
"Giối của dì?" Đường Dung càng ngày càng kỳ lạ, nàng chưa từng nghe qua cái tên này, chẳng lẽ thứ này có quan hệ cùng dì, nhưng nàng cũng không có dì.
"Đúng vậy tiểu thư, không phải người tới trăng rồi sao, để thứ này lên rồi thoải mái, lại có thể phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn rất vệ sinh, dùng rất tốt." Tiểu Thanh hưng phấn nói, cứ như nàng đang dùng vậy.
Mà lúc này lại được tác dụng của dì Tiểu Thanh nói ra, Đường Dung phát hiện thứ đó thật sự có chút giống như, vì vậy hắn liền cầm lấy một cái trong tay, sau khi sờ vào, phát hiện trên giường có quấn giường quả nhiên rất mềm, thoải mái hơn là dùng sợi vải đêm qua rất nhiều.
Nàng cởi áo ra thử một cái, phát hiện rất thoải mái, hơn nữa không ảnh hưởng đến việc đi lại thường ngày của mình.
"Tiểu Thanh, đồ tốt như vậy, từ đó mà có được sao?"
Tiểu Thanh cười cười: "Sáng sớm hôm nay cô gia gọi ta tới cho ta mượn, dầm cũng là cô gia phát minh ra, hôm qua hắn cũng chế tạo cả đêm đấy. Hôm nay lúc ta nhìn thấy hắn, mắt hắn đã sưng đỏ rồi."
Nghe được băng vị của Tần Thiên thức đêm làm cho mình, trong lòng Đường Dung ấm áp một trận ập tới, có một người đàn ông muốn làm việc này cho mình như thế nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Hận không thể lập tức đầu nhập vào trong vòng tay nam nhân này.
Nữ nhân của bọn họ luôn luôn là tồn tại phụ thuộc của nam nhân, nam nhân kia chịu tiêu tốn tâm tư vì nữ nhân làm những chuyện này?
Nhưng khi Đường Dong đang chuẩn bị khoe khoang tâm địa với Tần Thiên thì đột nhiên ý thức được một vấn đề, đó chính là vị dì này có dây kim không tồi, ngay cả nàng tinh thông nữ hồng cũng có chút mặc cảm không bằng, không tới bốn năm năm tuổi thì e là nàng không luyện ra được điểm này.
Tiểu Thanh nói thứ này do Tần Thiên làm, thế nhưng sao một đại nam nhân như hắn lại phải làm?
"Chẳng lẽ..." Đường Dong đột nhiên có một ý niệm không tốt trong đầu.
Một nam nhân dĩ nhiên sẽ làm công việc may mắn, hơn nữa nam nhân này đối diện với một mỹ nữ như mình còn có thể thờ ơ, nói hắn là nam nhân, ai tin?
"Chẳng lẽ hắn không phải nam nhân?"
Lúc này Đường Dong cảm thấy hai thứ này, Tần Thiên nhất định là chiếm một thứ, bằng không những phản ứng trước đó của hắn hoàn toàn không nói ra được.
Mà sau khi nghĩ tới những điều này, Đường Dong lập tức ngồi bệt xuống đất, trong lòng càng ngày càng khổ, vốn tưởng gả cho nam nhân tốt, chưa từng nghĩ gả cho nam nhân giả, cuộc đời mình xem như hết hy vọng rồi.
Nước mắt từ trên mặt Đường Dong chảy xuống, về phần đi tìm Tần Thiên kể lể tâm địa trong lòng, tự nhiên là sớm tan thành mây khói, đối với một nam nhân giả những thứ này, có ích lợi gì chứ?
"Tiểu thư, người khóc cái gì a, cô gia đối với người thật tốt a." Tiểu Thanh không hiểu sao Đường Dong lại đột nhiên bật khóc. Nàng hơi lo lắng, Đường Dong khẽ thở dài, lau nước mắt nói: "Tiểu thư vui vẻ."
"Tiểu thư vui vẻ khóc lóc, ta đi nói với cô gia..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.