Chương 28: Cảm nhận nhạy cảm, tiếng sấm rền vang
Lam Vân Thư
18/08/2021
Đồn rằng, Thái tử Chương Hoài Lý Hiền sở dĩ không hòa thuận với Võ Tắc Thiên là có liên quan đến những lời đồn trong cung. Theo những lời đồn đại đó, Thái tử không phải con trai của Võ Tắc Thiên, mà là con của Hàn Quốc phu nhân, cũng tức là con trai của chị gái Võ Tắc Thiên và hoàng đế Cao Tông.
Tin đồn vô căn cứ nhưng cũng chưa hẳn là không có nguyên nhân, Lưu Ly nhìn người phụ nữ tràn đầy xuân ý trước mắt mình, lại nhìn thấy chiếc váy hoa rõ ràng là vật phẩm trong cung kia, đột nhiên nhớ đến chuyện này.
Cho dù nàng ta không phải là mẹ ruột của Thái tử Chương Hoài, nhìn bộ dạng này chỉ e nàng ta và ông em rể Cao Tông đã... Cung đình Đường triều, quả nhiên là nơi rối loạn nhất trong thiên hạ!
Có điều tất cả những việc này đều chẳng liên quan gì đến nàng cả. Nàng chẳng phải Lý Uyên, đâu có rảnh rỗi đi lo cái mớ bòng bong trong hậu cung Đại Đường này chứ! Nàng chỉ cần biết, vị Võ Thuận Võ phu nhân này trong vòng mười năm tới vẫn có quan hệ rất tốt với Võ Tắc Thiên, vậy là đủ rồi. Mà vị phu nhân này đang muốn nhờ nàng vẽ bình phong, dùng làm quà sinh nhật cho tình nhân hoàng đế của mình, nàng có lý do gì mà từ chối đâu? Chỉ đáng tiếc, thứ mà Hoàng Đế thích nhất lại là thư pháp, nàng vẽ tranh thì còn coi được, chứ viết chữ thì chẳng ai dám nhìn, kiểu chữ Tiểu Khải* của nàng một ngàn năm sau còn có người khen, chứ ở thời kỳ thư pháp cường thịnh như bây giờ, đừng nói là so sánh với mấy người nổi tiếng, so với mấy cô gái ở hội đấu hoa hôm trước thôi, trình độ thư pháp của một nửa số họ đã hơn nàng rồi.
(*Tiều Khải: là một thể chữ trong thư pháp, ngoài ra còn có thể chữ Khải thư, Hành thư, Thảo thư...)
Có điều, nàng không viết được không có nghĩa là người khác cũng không viết được! Nếu như có thể, vẫn còn một cơ hội khác...
Lưu Ly suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu cười nói: "Nếu đã vậy, sao không dùng một bài Mặc thư làm thành bình phong sáu miếng, hoặc là làm thành một cái tráp bình, mặt chính là tranh thủy mặc phối với một đoạn từ phú? Chẳng phải đặc biệt hơn bức tranh săn bắn này nhiều sao?"
Võ phu nhân tập trung suy nghĩ một lúc, gật đầu cười đáp: "Thật hay! Thư phòng của hắn có một bức bình phong Mặc thư, là bảo vật của Chử tướng gia, nếu như lại làm một cái bình phong nữa thì sẽ không mới lạ, chi bằng ta làm một cái tráp bình, cứ lấy thư pháp phối với tranh như cô nói sẽ càng kỳ diệu hơn."
Chử tướng gia? Chính là nhà thư pháp nổi tiếng nhất thời bấy giờ Chử Toại Lương? Ông ấy và mấy người Ngu Thế Nam, Bùi Hành Kiệm nổi tiếng nhờ vào lối viết Khải thư mảnh khảnh mà kỳ ảo, Lưu Ly vội hỏi: "Bình phong sáu bức ấy là viết thể chữ Khải thư?"
Võ phu nhân trầm ngâm một hồi mới đáp: "Hình như là thể Hành thư."
Lưu Ly gật đầu, trong lòng đã nắm bắt được vài phần, cười bảo: "Sau khi phu nhân trở về thì báo cho Lưu Ly biết kích thước của tráp bình, nếu như không có gì thay đổi, trong vòng nửa tháng là xong."
Võ phu nhân lập tức tươi cười rạng rỡ: "Đợi ta trở về tìm một cái tráp bình phù hợp mới đến tìm cô."
Nhưng mười ngày sau, Võ phu nhân vẫn không thấy xuất hiện. Lưu Ly không có thời gian để ý chuyện này, khó khăn lắm mới vẽ xong khuôn in hoa bốn mùa cho Liễu phu nhân, nàng lại phải vẽ thêm hai mẫu nữa, hơn nữa còn cân nhắc sao cho phù hợp với mẫu thêu của Võ Tắc Thiên, ngày nào cũng bận rộn ở phòng vẽ cả ngày, chẳng khác biệt mấy so với cuộc sống trước khi xuyên không.
Sau khi người của Liễu phu nhân đến, Lưu Ly tưởng rằng cậu Hai An sẽ kinh ngạc hoặc tức giận, ai ngờ An Tĩnh Trí khinh bỉ nói: "Bà ta nói không được là không được sao? Chỗ cậu cũng chẳng phải chỉ có một họa sư, sau này để Sử chưởng quầy thay con chọn khách, bàn bạc kiểu mẫu các thứ, con chỉ cần không gặp mặt khách hàng, ai biết là do con vẽ?"
Nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Lưu Ly, ông ta còn cười: "Chúng ta mở tiệm ở chợ Tây, mấy loại người tự cho mình quyền cao chức trọng đó cậu thấy nhiều rồi, trước mặt đương nhiên phải cung kính xu nịnh, nhưng nếu chỉ dựa vào bọn họ thì chợ Tây này khỏi mở cửa làm cái gì nữa!"
Thực ra Lưu Ly vốn không thích xu nịnh khách hàng, sắp xếp như thế này nàng cũng rất hài lòng, ngày cả bức tranh hoa bốn mùa cũng vẽ nhanh hơn, An Tĩnh Trí lại nghĩ cách mua về hai người thợ điêu khắc, phường nhuộm làm việc ngày đêm, thời gian một tháng cũng miễn cưỡng vừa đủ, khuôn in tranh săn bắn cũng xong nhanh hơn. Mấy ngày này, Lưu Ly cứ luôn phải nhìn sáu bức tranh đó, nàng cứ mong được nhìn thấy hình dáng của nó khi được làm thành bình phong gỗ tử đàn. Đây chính là bình phong điêu khắc chính thống thời Đường, ngàn năm sau chỉ còn lưu giữ được vài bức ở Nhật Bản, cũng giống như chỉ có ở kinh đô vẫn còn giữ được một chút hình ảnh của Trường An một ngàn năm trước.
Sau giờ ngọ hôm đó, Lưu Ly đang vẽ hoa luyện tay ở trong phòng vẽ thì nghe thấy tiếng Sử chưởng quầy cười ở bên ngoài: "Bản in của Bùi công tử đã xong được mấy hôm rồi, nhuộm đẹp lắm."
Ngòi bút trong tay Lưu Ly run lên, bên cạnh đóa hoa lan vừa vẽ xong xuất hiện một đốm đen, nàng ngẩn người, tùy ý vẽ lên đốm mực đó một vài nét, vẽ thành một con ong nhưng đốm mực đó hơi lớn, nhìn vào trong như con ruồi vậy. Nàng chỉ đành cười khổ lắc đầu.
Tiểu Đàn vén rèn lên từ lâu, theo sau lưng Sử chưởng quầy chính là Bùi Cửu đã nhiều ngày không gặp, có thể là đã tháng tư, cuối xuân ấm áo, hắn mặc y phục màu trắng ngà mát mẻ, cả người càng thêm phóng khoáng, nhìn thấy Lưu Ly ngẩng đầu nhìn sang, hắn mỉm cười gật đầu với nàng, nụ cười vẫn ôn hòa như trước.
Lưu Ly đặt bút xuống cười thi lễ, dọn dẹp bút mực trên bàn rồi đến bên giá lấy ra khuôn in sáu bức đã chuẩn bị sẵn, bày từng cái một lên thư án.
Mấy mẫu này màu sắc nhuộm không hề phức tạp, chỉ dùng màu xanh nhạt làm nền, những nét vẽ người ngựa muôn thú đều dùng màu đen, núi phía xa phác họa bằng màu trắng, duy chỉ có sương và mặt người là dùng màu đỏ nhạt, phối hợp lại tạo thành một bản vẽ đơn giản mộc mạc nhưng lại vô cùng tao nhã.
Bùi Cửu nhìn không chớp mắt mấy khuôn in đẹp như tranh thủy mặc này, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Sử chưởng quầy trong lòng bất an, vội cười hỏi: "Bùi công tử thấy thế nào?"
Bùi Cửu trầm ngâm gật đầu: "Có nét cổ phong mà không dung tục."Lúc ngẩng đầu, trên mặt vẫn là nụ cười mỉm thường ngày: "Bùi tôi có mang theo số tiền còn lại đến, đang để ở ngoài xe, phiền chưởng quầy bảo nô bộc chuyển vào giúp tôi."
Sử chưởng quầy lập tức thở phào một hơi, cười hành lễ rồi nói vài câu khách khí, sau đó xoay người ra ngoài. Lưu Ly nhìn Tiểu Đàn một cái, thấy Tiểu Đàn lặng lẽ lui ra bên ngoài mới nghiêm túc nhìn Bùi Cửu, hành lễ: "Chuyện hôm trước, đa tạ Bùi công tử."
Bùi Cửu khoát tay cười, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng khiêm tốn: "Khố Địch Đại Nương khách khí quá, Bùi tôi chẳng qua suy đoán lung tung mà thôi, chẳng làm gì cả, sao dám nhận lấy câu đa tạ của cô? Cô Cả được như ý muốn, nghĩ kỹ chắc là ý trời cả thôi, còn về bản in này, thầy tôi chắc chắn thích lắm, Bùi tôi nên cảm tạ cô mới phải."
Lưu Ly hơi ngẩn người, không ngờ hắn lại trả lời như thế, nếu hắn đã không có ý muốn nhắc đến chuyện cũ thì nàng cũng sẽ không nói đến nữa, lập tức cười gật đầu, xoay người đến bên giá lấy ra một chồng bản vẽ, đặt lên trên thư án, những bản vẽ này giống hoàn toàn với mấy khuôn in đang đặt trên đó.
Nét mặt Bùi Cửu lộ ra vài phần kinh nhạc: "Đây là?"
Lưu Ly cười đáp: "Đây là tặng cho Bùi công tử, nếu như lúc lắp vào bình phong có gì sai sót cũng dễ dàng thay thế, còn nếu không có gì xảy ra, Bùi công tử tùy ý sắp xếp là được. " Kỹ thuật của bản in này rất đặc biệt, lúc nhuộm xong luôn luôn cho ra hai tấm vải hoàn toàn giống nhau, tuy Bùi Cửu chỉ đặt có một bộ nhưng đương nhiên sẽ dư ra một bộ nữa. Bộ này nếu như để lại ở tiệm in Như Ý, chắc cũng sẽ chẳng có kẻ điên nào bỏ một vạn tiền ra mua về, còn nói về uy tín của cửa hàng, cũng không thể giảm giá bán đi được, không bằng chứ tặng cho Bùi Cửu vậy.
Bùi Cửu lắc đầu nói: "Vô công bất thụ lộc, tôi sao dám nhận?"
Lưu Ly cười đáp: "Thực ra có một chuyện muốn phiền Bùi công tử, mấy ngày nữa tôi phải vẽ một bức tráp bình, có điều trên tranh phải có đề từ, mà chữ của tôi lại không đẹp, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải mặt dày nhờ Bùi công tử giúp đỡ. Tuy mấy bản in này không đủ làm tiền nhuận bút, nhưng cũng xem như chút tâm ý."
Bùi Cửu hơi bất ngờ, chỉ nhìn Lưu ly không nói, Lưu Ly vội bổ sung: "Tráp bình này không phải để bán, chỉ là có một vị phu nhân nhờ làm giúp mà thôi."
Bùi Cửu ngẩn người, rũ mắt mỉm cười: "Nếu đã như vậy, không dám không tuân."
Lưu Ly lập tức thở phào, lúc Võ phu nhân nhắc đến thư pháp, nàng liền nghĩ ngay đến bút pháp tinh diệu của Bùi Cửu, lúc nãy còn hơi lo lắng, người này nhìn thì có vẻ ôn hòa nhưng lại có một loại khí chất khiến người khác không dám thân thiết quá mức. Thân là con cháu họ Bùi, mệnh quan triều đình, nàng chỉ là một họa sư người Hồ nhỏ nhoi, lấy tư cách đâu mà nhờ người ta giúp đỡ? Nàng cũng không thể nói rằng đây là quà sinh nhật của đương kim bệ hạ được, nàng vốn dĩ còn nghĩ ra mấy câu để thuyết phục hắn, nào ngờ hắn lại dễ nói chuyện như vậy! Lưu Ly vội vàng bắt lấy cơ hội: "Vậy xin đa tạ công tử trước, chỉ là khi cần Bùi công tử nhấc bút, không biết phải làm sao để báo cho công tử?"
Bùi Cửu nói: "Chuyện này dễ thôi, đến lúc đó cô cho người đến con đường nhỏ cạnh phủ Tô tướng quân ở phía Đông Bắc Trường Lạc phường, Bùi tôi ở viện phía đông phủ Tô tướng quân, nếu như tôi không ở đó, chỉ cần nói với người gác cổng vài câu, rảnh rỗi tôi sẽ đến."
Trong lòng Lưu Ly khẽ động, đột nhiên những mối nghi hoặc hiện lên trong đầu nàng, không nhịn được liền hỏi: "Dám hỏi quý danh Bùi công tử là chi?"
Bùi Cửu thản nhiên cười: "Không dám, Bùi Hành Kiệm."
Giọng của hắn nhẹ nhàng rõ ràng, nhưng vào đến tai Lưu Ly lại như tiếng sét ngang tai, trong một lúc hai tai, trong đầu đều là tiếng ong ong. Không giống với Bùi Viêm chỉ là một cái trên trên giấy mà thôi, Bùi Hành Kiệm trong lòng nàng là một truyền kỳ, mà truyền kỳ này đã xuất hiện trước mặt nàng rất lâu rồi, nàng lại không hề nhận ra!
"Bùi Hành Kiệm?" Nàng máy móc lặp lại mấy lần, bỗng nhiên cảm thấy bản thân là một kẻ xuyên không ngu ngốc nhất từ trước tới nay, nàng phải sớm nhận ra mới phải chứ! Một người có khí chất tâm tư như Bùi Cửu sao có thể chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt? Con cháu họ Bùi thời này, viết được thư pháp đẹp đến thế, lại còn liệu việc như thần, ngoài Bùi Hành Kiệm văn thao võ lược, tài năng hơn người ra thì còn có thể là ai?
Bùi Hành Kiệm hơi ngạc nhiên nhìn nàng, trên mặt lộ ra vài tia châm chọc: "Thì ra cô Cả cũng từng nghe đến tên tôi?"
Lưu Ly giật mình, lúc này mới tỉnh lại, chỉ thấy vẻ mặt của hắn lúc này rất chói mắt, bất giác cụp mắt xuống, hơi hơi chột dạ, nàng còn nhớ cuộc đời Bùi Hành Kiệm lận đận, thành danh rất muộn, nhìn thần sắc của hắn, chẳng lẽ hắn còn có tiếng xấu gì sao? Nếu là Bùi Cửu, nàng tuy cảm kích hắn nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi, thì ba chữ "Bùi Hành Kiệm" này đã đập tan tất cả những nghi ngờ ấy. Trong lòng nàng hơi chấn động, ngẩng đầu nhướng mày cười đáp: "Nào có, chỉ là muốn nhớ kỹ một chút mà thôi, nếu không Bùi công tử chẳng chịu để lại vài chữ, thì làm sao tìm đến mà nhờ vả được?"
Bùi Hành Kiệm im lặng nhìn nàng, bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Cô Cả yên tâm, Bùi tôi, tên tự là Thủ Ước."
Cho nên sẽ giữ lời *? Nhìn đôi mắt sáng pha vài tia tinh nghịch trên gương mặt nghiêm túc của hắn, Lưu Ly phì cười.
(*Nguyên văn 守约:Hán Việt là thủ ước, dịch nghĩa ra là giữ lời hứa, nam chính ở đây đang ý nói mình tên THỦ Ước, đồng âm đồng chữ với "giữ lời hứa")
Mãi cho đến khi Bùi Cửu đã rời đi rất lâu rồi, nụ cười vẫn còn vương trên môi nàng, giúp tâm trạng nàng vui vẻ hơn nhiều. Có điều lúc Sử chưởng quầy tiến vào lần nữa, lòng nàng bỗng nhiên chấn động, nhân cơ hội hỏi: "Chưởng quầy có biết người đặt hàng tên Bùi Cửu kia chính là Bùi Hành Kiệm? Tôi luôn cảm thấy cái tên này hơi quen quen, không biết đã nghe ở đâu rồi."
Sử chưởng quầy lập tức cười: "Thì ra cô Cả cũng nghe qua, hôm đó lúc lão nhận lấy văn thư nhìn thấy cái tên kia cũng cảm thấy quen lắm, vài ngày sau mới nhớ ra, chỉ là không ngờ hắn lại hòa nhã như thế."
- --------------------------------------
Đôi lời người dịch: trước khi bắt đầu dịch truyện này, mình ko hề biết nam chính là ai, mãi cho đến khi anh Chín xuất hiện, cứ quắn quéo vì cái tính cách âm trầm lặng lẽ mà dịu dàng, nói ít làm nhiều của ảnh. Từ đó mới ngờ ngợ ảnh chính là nam chính, sau này mới hay đúng là vậy.
Hào quang nam chính của truyện này có vẻ không mấy rực rỡ, nhưng lại chậm rãi gây ấn tượng trong lòng người đọc (trước mắt là tui ^-^)
Tin đồn vô căn cứ nhưng cũng chưa hẳn là không có nguyên nhân, Lưu Ly nhìn người phụ nữ tràn đầy xuân ý trước mắt mình, lại nhìn thấy chiếc váy hoa rõ ràng là vật phẩm trong cung kia, đột nhiên nhớ đến chuyện này.
Cho dù nàng ta không phải là mẹ ruột của Thái tử Chương Hoài, nhìn bộ dạng này chỉ e nàng ta và ông em rể Cao Tông đã... Cung đình Đường triều, quả nhiên là nơi rối loạn nhất trong thiên hạ!
Có điều tất cả những việc này đều chẳng liên quan gì đến nàng cả. Nàng chẳng phải Lý Uyên, đâu có rảnh rỗi đi lo cái mớ bòng bong trong hậu cung Đại Đường này chứ! Nàng chỉ cần biết, vị Võ Thuận Võ phu nhân này trong vòng mười năm tới vẫn có quan hệ rất tốt với Võ Tắc Thiên, vậy là đủ rồi. Mà vị phu nhân này đang muốn nhờ nàng vẽ bình phong, dùng làm quà sinh nhật cho tình nhân hoàng đế của mình, nàng có lý do gì mà từ chối đâu? Chỉ đáng tiếc, thứ mà Hoàng Đế thích nhất lại là thư pháp, nàng vẽ tranh thì còn coi được, chứ viết chữ thì chẳng ai dám nhìn, kiểu chữ Tiểu Khải* của nàng một ngàn năm sau còn có người khen, chứ ở thời kỳ thư pháp cường thịnh như bây giờ, đừng nói là so sánh với mấy người nổi tiếng, so với mấy cô gái ở hội đấu hoa hôm trước thôi, trình độ thư pháp của một nửa số họ đã hơn nàng rồi.
(*Tiều Khải: là một thể chữ trong thư pháp, ngoài ra còn có thể chữ Khải thư, Hành thư, Thảo thư...)
Có điều, nàng không viết được không có nghĩa là người khác cũng không viết được! Nếu như có thể, vẫn còn một cơ hội khác...
Lưu Ly suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu cười nói: "Nếu đã vậy, sao không dùng một bài Mặc thư làm thành bình phong sáu miếng, hoặc là làm thành một cái tráp bình, mặt chính là tranh thủy mặc phối với một đoạn từ phú? Chẳng phải đặc biệt hơn bức tranh săn bắn này nhiều sao?"
Võ phu nhân tập trung suy nghĩ một lúc, gật đầu cười đáp: "Thật hay! Thư phòng của hắn có một bức bình phong Mặc thư, là bảo vật của Chử tướng gia, nếu như lại làm một cái bình phong nữa thì sẽ không mới lạ, chi bằng ta làm một cái tráp bình, cứ lấy thư pháp phối với tranh như cô nói sẽ càng kỳ diệu hơn."
Chử tướng gia? Chính là nhà thư pháp nổi tiếng nhất thời bấy giờ Chử Toại Lương? Ông ấy và mấy người Ngu Thế Nam, Bùi Hành Kiệm nổi tiếng nhờ vào lối viết Khải thư mảnh khảnh mà kỳ ảo, Lưu Ly vội hỏi: "Bình phong sáu bức ấy là viết thể chữ Khải thư?"
Võ phu nhân trầm ngâm một hồi mới đáp: "Hình như là thể Hành thư."
Lưu Ly gật đầu, trong lòng đã nắm bắt được vài phần, cười bảo: "Sau khi phu nhân trở về thì báo cho Lưu Ly biết kích thước của tráp bình, nếu như không có gì thay đổi, trong vòng nửa tháng là xong."
Võ phu nhân lập tức tươi cười rạng rỡ: "Đợi ta trở về tìm một cái tráp bình phù hợp mới đến tìm cô."
Nhưng mười ngày sau, Võ phu nhân vẫn không thấy xuất hiện. Lưu Ly không có thời gian để ý chuyện này, khó khăn lắm mới vẽ xong khuôn in hoa bốn mùa cho Liễu phu nhân, nàng lại phải vẽ thêm hai mẫu nữa, hơn nữa còn cân nhắc sao cho phù hợp với mẫu thêu của Võ Tắc Thiên, ngày nào cũng bận rộn ở phòng vẽ cả ngày, chẳng khác biệt mấy so với cuộc sống trước khi xuyên không.
Sau khi người của Liễu phu nhân đến, Lưu Ly tưởng rằng cậu Hai An sẽ kinh ngạc hoặc tức giận, ai ngờ An Tĩnh Trí khinh bỉ nói: "Bà ta nói không được là không được sao? Chỗ cậu cũng chẳng phải chỉ có một họa sư, sau này để Sử chưởng quầy thay con chọn khách, bàn bạc kiểu mẫu các thứ, con chỉ cần không gặp mặt khách hàng, ai biết là do con vẽ?"
Nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Lưu Ly, ông ta còn cười: "Chúng ta mở tiệm ở chợ Tây, mấy loại người tự cho mình quyền cao chức trọng đó cậu thấy nhiều rồi, trước mặt đương nhiên phải cung kính xu nịnh, nhưng nếu chỉ dựa vào bọn họ thì chợ Tây này khỏi mở cửa làm cái gì nữa!"
Thực ra Lưu Ly vốn không thích xu nịnh khách hàng, sắp xếp như thế này nàng cũng rất hài lòng, ngày cả bức tranh hoa bốn mùa cũng vẽ nhanh hơn, An Tĩnh Trí lại nghĩ cách mua về hai người thợ điêu khắc, phường nhuộm làm việc ngày đêm, thời gian một tháng cũng miễn cưỡng vừa đủ, khuôn in tranh săn bắn cũng xong nhanh hơn. Mấy ngày này, Lưu Ly cứ luôn phải nhìn sáu bức tranh đó, nàng cứ mong được nhìn thấy hình dáng của nó khi được làm thành bình phong gỗ tử đàn. Đây chính là bình phong điêu khắc chính thống thời Đường, ngàn năm sau chỉ còn lưu giữ được vài bức ở Nhật Bản, cũng giống như chỉ có ở kinh đô vẫn còn giữ được một chút hình ảnh của Trường An một ngàn năm trước.
Sau giờ ngọ hôm đó, Lưu Ly đang vẽ hoa luyện tay ở trong phòng vẽ thì nghe thấy tiếng Sử chưởng quầy cười ở bên ngoài: "Bản in của Bùi công tử đã xong được mấy hôm rồi, nhuộm đẹp lắm."
Ngòi bút trong tay Lưu Ly run lên, bên cạnh đóa hoa lan vừa vẽ xong xuất hiện một đốm đen, nàng ngẩn người, tùy ý vẽ lên đốm mực đó một vài nét, vẽ thành một con ong nhưng đốm mực đó hơi lớn, nhìn vào trong như con ruồi vậy. Nàng chỉ đành cười khổ lắc đầu.
Tiểu Đàn vén rèn lên từ lâu, theo sau lưng Sử chưởng quầy chính là Bùi Cửu đã nhiều ngày không gặp, có thể là đã tháng tư, cuối xuân ấm áo, hắn mặc y phục màu trắng ngà mát mẻ, cả người càng thêm phóng khoáng, nhìn thấy Lưu Ly ngẩng đầu nhìn sang, hắn mỉm cười gật đầu với nàng, nụ cười vẫn ôn hòa như trước.
Lưu Ly đặt bút xuống cười thi lễ, dọn dẹp bút mực trên bàn rồi đến bên giá lấy ra khuôn in sáu bức đã chuẩn bị sẵn, bày từng cái một lên thư án.
Mấy mẫu này màu sắc nhuộm không hề phức tạp, chỉ dùng màu xanh nhạt làm nền, những nét vẽ người ngựa muôn thú đều dùng màu đen, núi phía xa phác họa bằng màu trắng, duy chỉ có sương và mặt người là dùng màu đỏ nhạt, phối hợp lại tạo thành một bản vẽ đơn giản mộc mạc nhưng lại vô cùng tao nhã.
Bùi Cửu nhìn không chớp mắt mấy khuôn in đẹp như tranh thủy mặc này, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Sử chưởng quầy trong lòng bất an, vội cười hỏi: "Bùi công tử thấy thế nào?"
Bùi Cửu trầm ngâm gật đầu: "Có nét cổ phong mà không dung tục."Lúc ngẩng đầu, trên mặt vẫn là nụ cười mỉm thường ngày: "Bùi tôi có mang theo số tiền còn lại đến, đang để ở ngoài xe, phiền chưởng quầy bảo nô bộc chuyển vào giúp tôi."
Sử chưởng quầy lập tức thở phào một hơi, cười hành lễ rồi nói vài câu khách khí, sau đó xoay người ra ngoài. Lưu Ly nhìn Tiểu Đàn một cái, thấy Tiểu Đàn lặng lẽ lui ra bên ngoài mới nghiêm túc nhìn Bùi Cửu, hành lễ: "Chuyện hôm trước, đa tạ Bùi công tử."
Bùi Cửu khoát tay cười, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng khiêm tốn: "Khố Địch Đại Nương khách khí quá, Bùi tôi chẳng qua suy đoán lung tung mà thôi, chẳng làm gì cả, sao dám nhận lấy câu đa tạ của cô? Cô Cả được như ý muốn, nghĩ kỹ chắc là ý trời cả thôi, còn về bản in này, thầy tôi chắc chắn thích lắm, Bùi tôi nên cảm tạ cô mới phải."
Lưu Ly hơi ngẩn người, không ngờ hắn lại trả lời như thế, nếu hắn đã không có ý muốn nhắc đến chuyện cũ thì nàng cũng sẽ không nói đến nữa, lập tức cười gật đầu, xoay người đến bên giá lấy ra một chồng bản vẽ, đặt lên trên thư án, những bản vẽ này giống hoàn toàn với mấy khuôn in đang đặt trên đó.
Nét mặt Bùi Cửu lộ ra vài phần kinh nhạc: "Đây là?"
Lưu Ly cười đáp: "Đây là tặng cho Bùi công tử, nếu như lúc lắp vào bình phong có gì sai sót cũng dễ dàng thay thế, còn nếu không có gì xảy ra, Bùi công tử tùy ý sắp xếp là được. " Kỹ thuật của bản in này rất đặc biệt, lúc nhuộm xong luôn luôn cho ra hai tấm vải hoàn toàn giống nhau, tuy Bùi Cửu chỉ đặt có một bộ nhưng đương nhiên sẽ dư ra một bộ nữa. Bộ này nếu như để lại ở tiệm in Như Ý, chắc cũng sẽ chẳng có kẻ điên nào bỏ một vạn tiền ra mua về, còn nói về uy tín của cửa hàng, cũng không thể giảm giá bán đi được, không bằng chứ tặng cho Bùi Cửu vậy.
Bùi Cửu lắc đầu nói: "Vô công bất thụ lộc, tôi sao dám nhận?"
Lưu Ly cười đáp: "Thực ra có một chuyện muốn phiền Bùi công tử, mấy ngày nữa tôi phải vẽ một bức tráp bình, có điều trên tranh phải có đề từ, mà chữ của tôi lại không đẹp, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải mặt dày nhờ Bùi công tử giúp đỡ. Tuy mấy bản in này không đủ làm tiền nhuận bút, nhưng cũng xem như chút tâm ý."
Bùi Cửu hơi bất ngờ, chỉ nhìn Lưu ly không nói, Lưu Ly vội bổ sung: "Tráp bình này không phải để bán, chỉ là có một vị phu nhân nhờ làm giúp mà thôi."
Bùi Cửu ngẩn người, rũ mắt mỉm cười: "Nếu đã như vậy, không dám không tuân."
Lưu Ly lập tức thở phào, lúc Võ phu nhân nhắc đến thư pháp, nàng liền nghĩ ngay đến bút pháp tinh diệu của Bùi Cửu, lúc nãy còn hơi lo lắng, người này nhìn thì có vẻ ôn hòa nhưng lại có một loại khí chất khiến người khác không dám thân thiết quá mức. Thân là con cháu họ Bùi, mệnh quan triều đình, nàng chỉ là một họa sư người Hồ nhỏ nhoi, lấy tư cách đâu mà nhờ người ta giúp đỡ? Nàng cũng không thể nói rằng đây là quà sinh nhật của đương kim bệ hạ được, nàng vốn dĩ còn nghĩ ra mấy câu để thuyết phục hắn, nào ngờ hắn lại dễ nói chuyện như vậy! Lưu Ly vội vàng bắt lấy cơ hội: "Vậy xin đa tạ công tử trước, chỉ là khi cần Bùi công tử nhấc bút, không biết phải làm sao để báo cho công tử?"
Bùi Cửu nói: "Chuyện này dễ thôi, đến lúc đó cô cho người đến con đường nhỏ cạnh phủ Tô tướng quân ở phía Đông Bắc Trường Lạc phường, Bùi tôi ở viện phía đông phủ Tô tướng quân, nếu như tôi không ở đó, chỉ cần nói với người gác cổng vài câu, rảnh rỗi tôi sẽ đến."
Trong lòng Lưu Ly khẽ động, đột nhiên những mối nghi hoặc hiện lên trong đầu nàng, không nhịn được liền hỏi: "Dám hỏi quý danh Bùi công tử là chi?"
Bùi Cửu thản nhiên cười: "Không dám, Bùi Hành Kiệm."
Giọng của hắn nhẹ nhàng rõ ràng, nhưng vào đến tai Lưu Ly lại như tiếng sét ngang tai, trong một lúc hai tai, trong đầu đều là tiếng ong ong. Không giống với Bùi Viêm chỉ là một cái trên trên giấy mà thôi, Bùi Hành Kiệm trong lòng nàng là một truyền kỳ, mà truyền kỳ này đã xuất hiện trước mặt nàng rất lâu rồi, nàng lại không hề nhận ra!
"Bùi Hành Kiệm?" Nàng máy móc lặp lại mấy lần, bỗng nhiên cảm thấy bản thân là một kẻ xuyên không ngu ngốc nhất từ trước tới nay, nàng phải sớm nhận ra mới phải chứ! Một người có khí chất tâm tư như Bùi Cửu sao có thể chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt? Con cháu họ Bùi thời này, viết được thư pháp đẹp đến thế, lại còn liệu việc như thần, ngoài Bùi Hành Kiệm văn thao võ lược, tài năng hơn người ra thì còn có thể là ai?
Bùi Hành Kiệm hơi ngạc nhiên nhìn nàng, trên mặt lộ ra vài tia châm chọc: "Thì ra cô Cả cũng từng nghe đến tên tôi?"
Lưu Ly giật mình, lúc này mới tỉnh lại, chỉ thấy vẻ mặt của hắn lúc này rất chói mắt, bất giác cụp mắt xuống, hơi hơi chột dạ, nàng còn nhớ cuộc đời Bùi Hành Kiệm lận đận, thành danh rất muộn, nhìn thần sắc của hắn, chẳng lẽ hắn còn có tiếng xấu gì sao? Nếu là Bùi Cửu, nàng tuy cảm kích hắn nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi, thì ba chữ "Bùi Hành Kiệm" này đã đập tan tất cả những nghi ngờ ấy. Trong lòng nàng hơi chấn động, ngẩng đầu nhướng mày cười đáp: "Nào có, chỉ là muốn nhớ kỹ một chút mà thôi, nếu không Bùi công tử chẳng chịu để lại vài chữ, thì làm sao tìm đến mà nhờ vả được?"
Bùi Hành Kiệm im lặng nhìn nàng, bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Cô Cả yên tâm, Bùi tôi, tên tự là Thủ Ước."
Cho nên sẽ giữ lời *? Nhìn đôi mắt sáng pha vài tia tinh nghịch trên gương mặt nghiêm túc của hắn, Lưu Ly phì cười.
(*Nguyên văn 守约:Hán Việt là thủ ước, dịch nghĩa ra là giữ lời hứa, nam chính ở đây đang ý nói mình tên THỦ Ước, đồng âm đồng chữ với "giữ lời hứa")
Mãi cho đến khi Bùi Cửu đã rời đi rất lâu rồi, nụ cười vẫn còn vương trên môi nàng, giúp tâm trạng nàng vui vẻ hơn nhiều. Có điều lúc Sử chưởng quầy tiến vào lần nữa, lòng nàng bỗng nhiên chấn động, nhân cơ hội hỏi: "Chưởng quầy có biết người đặt hàng tên Bùi Cửu kia chính là Bùi Hành Kiệm? Tôi luôn cảm thấy cái tên này hơi quen quen, không biết đã nghe ở đâu rồi."
Sử chưởng quầy lập tức cười: "Thì ra cô Cả cũng nghe qua, hôm đó lúc lão nhận lấy văn thư nhìn thấy cái tên kia cũng cảm thấy quen lắm, vài ngày sau mới nhớ ra, chỉ là không ngờ hắn lại hòa nhã như thế."
- --------------------------------------
Đôi lời người dịch: trước khi bắt đầu dịch truyện này, mình ko hề biết nam chính là ai, mãi cho đến khi anh Chín xuất hiện, cứ quắn quéo vì cái tính cách âm trầm lặng lẽ mà dịu dàng, nói ít làm nhiều của ảnh. Từ đó mới ngờ ngợ ảnh chính là nam chính, sau này mới hay đúng là vậy.
Hào quang nam chính của truyện này có vẻ không mấy rực rỡ, nhưng lại chậm rãi gây ấn tượng trong lòng người đọc (trước mắt là tui ^-^)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.