Đại Đường Song Long Truyện

Chương 606: Cuộc gặp trong Thượng Lâm Uyển.

Huỳnh Dị

21/03/2013

Xe ngựa rời khỏi Tư Đồ phủ rồi hòa vào dòng người đi lại trên đường lớn, chầm chậm tiến về phía Thượng Lâm uyển. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trong vai Thái Hành song kiệt ngồi ở chỗ dành cho người đánh xe, trong xe là Lôi Cửu Chỉ.

Mắt nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh trong ánh hoa đăng rực rỡ chiếu sáng Trường An, hai gã đều nảy sinh cảm xúc.

Khấu Trọng ghé lại gần nói:

- Sau trận chiến ở Lê Dương, tiễn Tú Ninh công chúa đi xong, tối đến ta cảm thấy vô cùng cô độc và tịch mịch, suýt nữa thì khóc ầm lên. Lúc đó trong đầu ta hiện ra toàn những chuyện không được như ý, càng có cảm giác mình đối xử không tốt đối với người khác, chỉ muốn quỳ xuống trước mặt bọn Ngọc Trí, Tú Phương, Sở Sở để tỏ lòng hối hận. Đúng là cảm giác thống khổ làm người ta phải nghẹn ngào.

Từ Tử Lăng điềm đạm hỏi:

- Sau này có tình trạng như vậy nữa không?

Khấu Trọng ngơ ngác lắc đầu rồi cười khổ đáp:

- Làm gì có thời gian mà nghĩ nữa chứ!

Từ Tử Lăng gật đầu:

- Theo lý phải là như vậy! Ngươi bị Lý Tú Ninh khơi lên những tình cảm đã chìm sâu trong đáy lòng, vì vậy mới có biểu hiện mềm yếu như thế. Sau này ngươi sẽ trở thành kẻ lòng dạ sắt đá, không bị ảnh hưởng bởi tình cảm của bản thân, mọi việc đều hướng tới mục tiêu thắng lợi.

Khấu Trọng lấy làm lạ nói:

- Phân tích của ngươi thực cổ quái. Ta lại cảm giác mình vẫn vậy thôi, chỉ là tâm trạng đã đặt hết vào chiến cuộc, không có thời gian suy nghĩ những chuyện khác!

Từ Tử Lăng nói:

- Tối hôm qua ta có một cảm giác kỳ lạ. Tai nghe những lời nói của Thạch Chi Hiên, mắt thấy lão đồ sát người của Đại Minh tôn giáo một cách không hề thương tiếc, vậy mà ta lại cảm nhận rằng chẳng thể dùng ranh giới chính tà để nhận định Thạch Chi Hiên là người như thế nào. Nhưng chắc chắn lão là kẻ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, là một người vì lợi ích sẵn sàng đạp lên tất cả mọi sự cản trở. Nhược điểm duy nhất của Thạch Chi Hiên chính là tình cảm sâu nặng không thể phai nhòa đối với Bích Tú Tâm. Nếu lão không có điểm yếu đó, tối qua tất toàn lực giết chết ta, chứ chẳng để cho chúng ta có cơ hội tính toán với lão đâu.

Khấu Trọng giật mình hỏi:

- Có phải ngươi muốn ám chỉ rằng ta vì muốn thành công tất sẽ biến thành một kẻ vô tình không từ thủ đoạn?

Từ Tử Lăng nghiêm nghị đáp:

- Bản chất của chiến tranh là bất chấp thủ đoạn để giành lấy thắng lợi. Một khi ngươi đã chọn con đường này, đương nhiên phải tuân theo nguyên tắc của trò chơi, nếu không thì về nhà đi ngủ cho xong.

Khấu Trọng lắc đầu quầy quậy:

- Ta vĩnh viễn sẽ không trở thành một người như vậy. Thật ra về mặt tình cảm ta lại là một người rất yếu đuối.

Từ Tử Lăng nói:

- Ngươi chỉ yếu đuối trong một đêm đó thôi. Ài! Nếu ngươi thực sự mềm lòng thì đã không để mặc Thượng Tú Phương đi Cao Ly, cũng đã chẳng đi ngang qua mà không ghé thăm Sở Sở, càng không bỏ qua ý nguyện của Tống Ngọc Trí để rồi lôi kéo Tống phiệt vào vòng chiến tranh, cũng chẳng biết thành địch nhân của Lý Tú Ninh. Từ khi lựa chọn con đường nhất thống thiên hạ, ngươi chưa bao giờ lùi bước trong việc vươn tới mục tiêu đó.

Khấu Trọng ngẩn người suy nghĩ, một lúc sau mới khó khăn cất tiếng:

- Chẳng lẽ ta thực sự là một kẻ lòng dạ sắt đá sao?

Từ Tử Lăng trả lời:

- Nói thẳng ra thì ngươi chưa được lợi hại như vậy đâu, vì thế xưa nay ta vẫn phải lo lắng cho ngươi!

Khấu Trọng nói:

- Ta tuyệt không muốn trở thành kiểu người như thế. Vậy nghĩa là ta đã có sự lựa chọn sai lầm sao?

Từ Tử Lăng cười khổ:

- Cái đó thì chỉ lão Thiên gia mới hiểu nổi! Những việc tai nghe mắt thấy trong chuyến đi Trường An lần này đã hoàn toàn thay đổi những suy nghĩ bấy lâu nay vẫn khắc sâu trong tâm trí ta, thậm chí ta còn hoài nghi sự chính xác của việc Phi Huyên lựa chọn Lý Thế Dân. Căn cứ vào sự tiến triển của tình thế trước mắt thì thắng lợi của Lý Thế Dân chỉ đem lại tiện nghi cho Ma môn hoặc người Đột Quyết.

Đoạn gã lại lắc đầu nói:

- Ta thực sự không biết! Kìa! Đến rồi!

Trong sự đón tiếp ân cần của đám lễ tân ở Thượng Lâm uyển, Nhậm Tuấn trong vai Tư Đồ Phúc Vinh, Tống Sư Đạo với vai Thân Văn Giang cùng nhau đi vào bên trong.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đỗ xe ở một góc của chiếc sân rộng theo sự chỉ dẫn rồi đi lấy nước cho ngựa uống. Bọn gã bất giác nhớ đến lũ ái mã Thiên Lý Mộng và Vạn Lý Ban, vì đề phòng bất trắc nên hai thớt ngựa bảo bối đó đều được để lại Quan Ngoại.

Khấu Trọng cất tiếng hỏi:

- Lão bản của Thượng Lâm Uyển là thần thánh phương nào và có bối cảnh xuất thân ra sao nhỉ?

Từ Tử Lăng đáp:

- Muốn biết chuyện đó thì nên đi hỏi Hầu công tử của chúng ta!

Đúng lúc này chợt có một cỗ xe ngựa tiến vào sân, Khấu Trọng đưa mắt nhìn lướt qua rồi hạ giọng:

- Tên tiểu tử này tính tình không thay đổi chút nào, vẫn cứ chìm đắm trong chốn ca xướng hằng đêm.

Từ Tử Lăng nhìn theo ánh mắt của gã, thấy một nhân vật quần áo hoa lệ ra dáng công tử con nhà quyền quý liền hỏi khẽ:

- Tên này sao trông mặt quen thế nhỉ?

Khấu Trọng trả lời:

- Hắn là nhị thiếu gia Sa Thành Công, cùng với Sa Thành Tựu trở thành một cặp thích cờ bạc và rong chơi của Sa gia. May mà nhà ấy còn có tam thiếu gia Sa Thành Đức duy trì gia nghiệp.

Từ Tử Lăng nói:

- Thời gian không còn nhiều, ta đi gặp Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn, còn ngươi ở lại đây trông coi đại cục.



Khấu Trọng nói vội:

- Ở đây thì có việc gì mà làm? Chỉ tổ làm ta bực mình thôi, để ta cùng đi với ngươi một thể!

Từ Tử Lăng gạt đi:

- Vậy rất không hợp lý, bởi bây giờ ta đi nói với bọn họ rằng tối nay bận tới mức hận là không thể phân thân, vậy mà ngươi lại vẫn có thể cặp kè cùng ta, Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn không nảy sinh nghi ngờ mới là lạ đó! Người anh em à, nhẫn nại một chút nhé!

Nói xong gã tủm tỉm cười bỏ đi.

Khấu Trọng thoáng chút chán nản, tâm tình lại quay trở về trận chiến ở Lạc Dương. Từ sau khi rời khỏi Từ Giản, gã đã cố hết sức không nghĩ đến chuyện này, chỉ tập trung sự chú ý vào Thạch Chi Hiên, bởi lão đang uy hiếp tới mạng sống của hảo huynh đệ Từ Tử Lăng, điều này còn quan trọng hơn so với trường tranh bá thiên hạ của gã. Vì vậy, trong lúc Lạc Dương còn ngập chìm trong vòng binh đao khói lửa, gã vẫn bỏ qua tất cả để đến Trường An đối phó với Thạch Chi Hiên.

Khi mọi việc ở đây kết thúc, gã tất phải lập tức trở về Bành Lương, tiếp nhận nhân mã của Dương Công Khanh cũng đang triệt thoái về đó. Kế tiếp thì phải tuân theo quy tắc của trò chơi, bằng mọi giá đoạt lấy Giang Đô từ tay Lý Tử Thông, vùng đất mà gã thông thuộc nhất. Việc bất chấp thủ đoạn này chỉ dùng để đối phó với địch nhân, còn những người dân vô tội thì gã tuyệt không thể tàn nhẫn xuống tay, đó là ranh giới và nguyên tắc của gã.

Vừa nghĩ đến đây, chợt Khấu Trọng nghe có tiếng bước chân lại gần từ phía sau, căn cứ vào âm thanh thì có lẽ là một người nào đó trong Thượng Lâm uyển. Cố ý chờ cho người đó tới gần gã mới giả vờ giật mình quay đầu nhìn lại.

Chỉ cần nhìn qua Khấu Trọng cũng dám khẳng định đối phương là Trì Sanh Xuân. Hắn tuy cao lớn hơn Hương Ngọc Sơn nhưng vóc dáng cũng hơi gầy gầy, giống Hương Ngọc Sơn đến bốn năm phần. Cử chỉ văn nhã không hề mang tục khí của người trong giang hồ, khóe môi nở một nụ cười đầy vẻ tự tin và lão luyện, chứng tỏ hắn rất giỏi giao tiếp. Tuy không thể nói là hắn đẹp mã nhưng trông rất vừa mắt.

Thấy Khấu Trọng quay người lại, Trì Sanh Xuân đưa mắt nhìn gã dò xét, sau đó mỉm cười cung tay chào:

- Đây nhất định là Thái huynh danh chấn Thái Hành rồi, tiểu đệ tên Trì Sanh Xuân. Sao lại không thấy Khuông huynh?

Khấu Trọng thấy hắn không hề có người nào đi theo, phong thái ung dung tiêu sái, chắc là mới từ Lục Phúc đổ quán bên kia đường đi sang. Tuy nhiên trong lúc đột ngột gã vẫn chưa nhận định được mục đích tới “kết giao” của đối phương, liền giả vờ tỏ vẻ giật mình kinh ngạc, đoạn vội vàng ôm quyền nói:

- Thì ra là Trì đại lão bản của Lục Phúc đổ quán, Phúc Vinh gia chúng tôi đang ở bên trong. Văn Thông thì đang đi có chút việc rồi sẽ quay lại sau.

Trì Sanh Xuân ung dung bước lại gần Khấu Trọng rồi nói khẽ:

- Tối hôm qua ta có nghe Nhĩ Văn Hoán đại nhân nhắc đến Thái huynh và Khuông huynh. Nhĩ đại nhân rất tán thưởng hai vị, còn nói các vị là bằng hữu mới kết giao. Trì Sanh Xuân ta cũng là người rất thích làm bạn với những anh hùng hảo hán. Nào, chúng ta vào bên trong nói chuyện! Đã đến Trường An sao có thể ngại ngùng đứng ngoài cổng Thượng Lâm Uyển mà không vào chứ!

Khấu Trọng tỏ vẻ lúng túng như vì được kính trọng mà sợ hãi, miệng lắp ba lắp bắp:

- Việc này… Ài! Việc này không tốt lắm đâu! Bây giờ tiểu đệ đang làm việc cho Phúc Vinh gia mà. Ài!

Kéo gã đi về phía đại môn, Trì Sanh Xuân vui vẻ nói:

- Ta đối với Tư Đồ huynh hâm mộ đã lâu, đêm nay chính là đến đây để chiêm ngưỡng phong thái của huynh ấy. Đối với cá nhân ta, Tư Đồ huynh là bằng hữu, Thái huynh và Khuông huynh cũng là bằng hữu. Ở Trường An này nếu Thái huynh có điều gì cần giúp đỡ thì cứ nói ra, tiểu đệ nhất định thu xếp ổn thỏa cho huynh.

Khấu Trọng thầm kêu lợi hại, thủ đoạn lung lạc lòng người của Trì Sanh Xuân rất bài bản và nhiệt tình. Nếu gã thực sự là Thái Nguyên Dũng, được hắn kết giao với vẻ tôn trọng và ngưỡng mộ ra mặt như vậy, không ngây ngất bay bổng mới là lạ.

Trên đường đi vào, bất kể người trong Thượng Lâm uyển hay là khách khứa, ai gặp cũng đều thỉnh an chào hỏi Trì Sanh Xuân, chứng tỏ hắn giao du rộng rãi, quen biết khắp nơi.

Trì Sanh Xuân cười nói:

- Trông Trường An rộng lớn là thế, nhưng chỉ cần có bất kỳ động tĩnh gì cũng lập tức truyền ra khắp thành. Người của Quan Trung kiếm phái rảnh rỗi quá nên thích nhất là đi quản chuyện của người khác, rất nhiều người trong đó có cả tiểu đệ sớm đã thấy gai mắt. Ỷ có đại đệ tử là Đoạn Chí Huyền làm việc dưới trướng Tần Vương, lão già sống dai Khâu Văn Thịnh hung hăng độc đoán, dựa thế hoành hành. Không phải ta nói quá để dọa dẫm đâu, hôm ấy người của Quan Trung kiếm phái tuy bị ép phải nói là sẽ không quấy nhiễu hai vị lão huynh, nhưng chúng vẫn còn lớn giọng lắm. Suy cho cùng thì Trường An là địa bàn của bọn họ, người ta nói mãnh hổ xuống bình nguyên bị chó lờn, Thái huynh phải cẩn thận đấy.

Khấu Trọng chợt hiểu ra Thái Hành song kiệt bọn gã đã bị cuốn vào trường tranh đấu ở Trường An. Còn việc Nhĩ Văn Hoán buông tay cho Tiếu Tu Minh và Tạ Gia Vinh chính là bởi hắn muốn thả dây dài câu cá lớn, mục đích cuối cùng đương nhiên là để nắm được sơ hở của Khâu Văn Thịnh, tiêu diệt hoàn toàn Quan Trung kiếm phái, khiến Lý Thế Dân trở nên bị cô lập.

Gã vội vàng làm bộ vô cùng kinh sợ, giọng nói trầm hẳn xuống:

- Rốt cuộc bọn họ muốn đối phó với chúng ta như thế nào?

Lúc này hai người đã đi đến giữa vườn, Trì Sanh Xuân kéo gã lại bên hồ sen rồi nghiêm mặt nói:

- Khâu Văn Thịnh hành sự tâm ngoan thủ lạt, bao giờ cũng có mưu kế, có thể nói là dù muốn phòng tránh cũng chẳng được. Trì Sanh Xuân này xưa nay vẫn bất mãn đối với những hành động ngang ngược trắng trợn của lão, thêm vào đó ta đối với Thái huynh đệ tuy mới gặp mà như đã thân quen, việc này ta sẽ không ngồi nhìn đâu, hãy chờ ta và Nhĩ đại nhân thương lượng kỹ lưỡng. Chỉ cần có thể mời được Tề Vương ra mặt giúp hai vị, bảo đảm Khâu Văn Thịnh sẽ không có đường mà chạy. Hắc! Tối nay đúng ra không nên bàn ba cái chuyện làm ảnh hưởng đến không khí chung như vậy. Hãy cùng nhau tận hưởng ca nghệ của Trường An đệ nhất danh kỹ Kỷ Thiến, ngày mai ta sẽ có tin tức tốt lành báo cho Thái huynh.

Khấu Trọng nghe đến cái tên Kỷ Thiến lòng đã thầm kinh hãi, nhưng cũng may Từ Tử Lăng không ở đây để bị Trì Sanh Xuân ép vào thế phải dự yến.

Trì Sanh Xuân dẫn đường, hắn vừa đi vừa nói:

- Chờ Khuông huynh làm xong việc quay lại, bọn gác cửa sẽ tự động dẫn vào trong. Đêm nay mọi người hãy cùng nhau vui vẻ một trận, không say không về!

Khấu Trọng thầm kêu khổ, Kỷ Thiến và Từ Tử Lăng quan hệ mật thiết, nếu nàng ta bằng trực giác nhạy bén của nữ nhân khám phá ra thân phận của hắn, vậy phen này đúng là phải về quê cày ruộng rồi.

o0o

Trong thực quán, Nhĩ Văn Hoán nghe xong lý do của Từ Tử Lăng liền cười nói:

- Xin tha lỗi vì ta nói thẳng, tại Trường An này sự an toàn của Tư Đồ lão bản tuyệt đối không có vấn đề. Ta và Thành Thủ sở đã có chú ý, trừ phi Tống Khuyết đích thân đến đây, nếu không…hà hà!

Kiều Công Sơn cũng nói thêm vào:

- Tống gia hiện tại tự lo cho mình không xong, đối với Tư Đồ lão bản chỉ là hư ngôn hăm dọa, Khuông huynh không cần phải để trong lòng, ngược lại hai vị phải đề phòng sự ám toán của người khác.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi lại:

- Sự ám toán của kẻ khác?

Nhĩ Văn Hoán ghé lại gần một chút, hạ thấp giọng nói:

- Theo những gì bọn ta nghe ngóng được, người của Quan Trung kiếm phái lòng dạ hiểm ác, chúng quyết tâm đưa hai vị vào chỗ chết. Việc này còn có người của Thiên Sách phủ hậu thuẫn, chỉ cần xuất thủ thì sẽ như lôi đình vạn quân, kẻ hữu tâm đối phó người vô tâm, hai vị rất dễ rơi vào tay họ đó.

Cũng giống như Khấu Trọng, Từ Tử Lăng hiểu ra hoàn cảnh của bọn gã. Đối với việc xảy ra ngoài dự tính này gã cảm thấy vô cùng đau đầu, chỉ hận là không thể lộ ra những phản ứng trong lòng. Ánh mắt tỏ vẻ lo sợ, gã nói:

- Nếu ta và Nguyên Dũng có bị bốn dài hai ngắn, ai cũng có thể đoán ra là do chúng ra tay. Lá gan bọn ấy lớn như vậy sao?

Kiều Công Sơn nghiêm mặt nói:

- Nếu không có Thiên Sách phủ ngầm ủng hộ, dù cho Khâu Văn Thịnh có gan bằng trời cũng không dám động đến một sợi lông của hai vị. Tuy nhiên các vị cũng đừng lo lắng, bọn ta sẽ nghĩ giúp biện pháp để đối phó.



Nhĩ Văn Hoán trầm giọng:

- Tiên phát chế nhân, hậu phát chế vu nhân. Khuông huynh cũng đã từng đi lại trên giang hồ, đương nhiên phải hiểu đạo lý này.

Từ Tử Lăng gật đầu đáp:

- May mà lần này gặp được hai vị quý nhân là Nhĩ huynh và Kiều huynh! Ài! Việc này có nên để Phúc Vinh gia biết không đây?

Kiều Công Sơn trả lời:

- Các ngươi làm việc cho Tư Đồ lão bản, vì vậy xét về cả tình lẫn lý đều nên cho lão nhân gia biết chuyện này, nhưng không cần nói nghiêm trọng quá.

Nhĩ Văn Hoán vỗ vai gã động viên:

- Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, bọn ta sẽ lưu ý, kể cả việc bọn thỏ đế Quan Trung kiếm phái tự bôi tro trát trấu làm loạn đó. Lục Phúc quán luôn luôn mở cửa suốt đêm, hai vị nếu đi lén được thì lúc nào bọn ta cũng có thể an bài thỏa đáng.

Kiều Công Sơn cười nói:

- Lần trước đã đến Lục Phúc, lần này phải đến Minh Đường Oa để mở rộng tầm mắt. Minh Đường Oa là cái tên lâu đời nhất trong lịch sử Trường An, có từ khi thành này được xây dựng.

Từ Tử Lăng vờ tỏ ra động lòng, bất chợt lại thở dài:

- Về chậm một chút không thành vấn đề, nhưng cả đêm ra ngoài đánh bạc thì làm sao ăn nói đây, chi bằng ngày mai hãy đến Minh Đường Oa học hỏi. Ài! Con người ta không có việc gì hay, chỉ có một điểm là nghiện cờ bạc.

Nhĩ Văn Hoán cười vẻ dâm tà:

- Khuông huynh chỉ nghiện có cờ bạc thôi sao?

Từ Tử Lăng nhớ lại chiến tích lừa tiền gạt tình của bọn mình, liền cười hắc hắc nói:

- Thích vui vẻ với nữ nhi là thiên tính của nam nhân, không nên tính tới là hơn! Hà hà!

Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn cùng cười theo, tỏ ra cũng có cùng đam mê sở thích.

Từ Tử Lăng ước hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt trong ngày mai với bọn chúng rồi đứng dậy cáo từ. Lạ thay Nhĩ Văn Hoán và Kiều Công Sơn không hề níu kéo, để gã thoải mái rời đi.

o0o

Buổi yến được sắp đặt trong Hoàng Cúc sảnh nằm ở Tây viên của Thượng Lâm uyển. Tiệc rượu được bày sẵn, một hàng ghế bị dỡ bỏ để tạo thêm khoảng trống dùng làm nơi biểu diễn ca múa nhạc.

Lúc Trì Sanh Xuân và Khấu Trọng đến nơi, hơn mười ca kỹ trang điểm lộng lẫy đang lui ra từ cửa Thiên môn nhìn thấy đều liếc mắt đong đưa, tuy nhiên phần lớn là tập trung vào Trì Sanh Xuân, một hai ỏn ẻn “Trì đại gia”. Ngay cả người đứng bên cạnh như Khấu Trọng cũng cảm giác được hương vị ôn nhu khiến tâm can người ta phải bay bổng.

Trì Sanh Xuân vừa bước vào đã cười dài rồi nói:

- Ngưỡng mộ đại danh Tư Đồ đã lâu, hôm nay Trì Sanh Xuân ta cũng có cơ hội được thỏa mãn tâm nguyện! Rất hân hạnh!

Những người ngồi đó lần lượt đứng dậy đón chào, Nhậm Tuấn trong vai Tư Đồ Phúc Vinh cũng dùng tư thái thần khí của hắn cười đáp lại:

- Thì ra là Trì đại lão bản, người một tay sáng lập Lục Phúc đổ quán. Không ngờ lại trẻ như thế này. Việc làm ăn trong đổ trường không phải cứ có tiền là làm được, đạt tới mức có thanh có sắc khiến mọi người phải tán tụng thì lại càng hiếm!

Duẫn Tổ Văn vui vẻ nói:

- Bên cạnh đổ trường tất có hiệu cầm đồ, Sanh Xuân càng hữu thanh hữu sắc thì sinh ý của Tư Đồ lão bản càng dồi dào. Vì vậy cuộc vui hôm nay sao có thể thiếu Sanh Xuân và Đại Tiên lão nhân gia được chứ?

Khấu Trọng khép nép thu mình sau lưng Trì Sanh Xuân, vì gã vừa nhìn qua một lượt đã phải hít vội một hơi khí lạnh, lòng thầm lo sợ bị người khác nhận ra qua vóc dáng và khí độ. Đúng là có tật giật mình.

Duẫn Tổ Văn ngồi ở ngôi chủ tiệc ở phía Nam, bên tay phải lão lần lượt là Nhậm Tuấn trong vai Tư Đồ Phúc Vinh, rồi tới Đại Tiên Hồ Phật, liền bên cạnh Hồ Phật không ngờ lại là Sa Thành Công.

Vị nhị thiếu gia hiếu sắc này khi mới đến Trường An không hề được như ý. Tầng lớp quyền quý của Đường thất tuy nhờ vào sự ủng hộ của cha hắn là Sa Thiên Nam nhưng đối với vị công tử ăn chơi không làm được việc gì ra hồn này chẳng hề để trong mắt. Vậy mà đêm nay hắn có thể xuất hiện trong yến tiệc này, hiển nhiên là Duẫn Tổ Văn có ý lung lạc, không phải lão nhìn trúng tên ngốc này mà là lão muốn nắm rõ về tình hình binh khí và nghiệp vụ khai khoáng của Sa gia.

Khấu Trọng không sợ Sa Thành Công nhận ra gã chính là thần y xấu xí Mạc Nhất Tâm bởi vì hắn chẳng thể có nhãn lực cao minh như vậy. Nhân vật gã e ngại đang ngồi bên phải Sa Thành Công, chính là Tiết Vạn Triệt. Người này là đại tướng tâm phúc của Lý Nguyên Cát, bất kể tài trí hay võ công đều không dưới chủ. Lúc này sự chú ý của hắn lại đang tập trung lên mình gã, sự lo lắng của Khấu Trọng không phải là vô căn cứ.

Bên cạnh Tiết Vạn Triệt là Tống Sư Đạo trong vai Thân Văn Giang, tiếp đó là một chỗ trống chưa có người ngồi. Vị trí này đối diện với Duẫn Tổ Văn, rõ ràng là để dành cho Trì Sanh Xuân. Tiếp đó là Tô quản gia tức Lôi Cửu Chỉ. Lão tiểu tử này vẻ như đang nhìn chằm chặp vào Khấu Trọng, sắc mặt không vừa ý, phản ứng y như thật.

Bên cạnh Lôi Cửu Chỉ cũng là một người quen cũ, chính là Ôn Ngạn Bác có tài ăn nói của Bộ Lễ. Y chuyên trách tiếp đãi khách ngoại quốc nên việc xuất hiện ở những yến tiệc như thế này cũng không làm người ta cảm thấy bất ngờ.

Tiếp theo là hai chỗ trống khác, Khấu Trọng đoán được trong đó nhất định có một chỗ để dành cho vị danh kỹ có địa vị nhất thành Trường An là Kỷ Thiến. Chỗ còn lại thì gã chịu không hiểu để dành cho ai.

Từ việc sắp xếp chỗ ngồi cho tân khách có thể thấy sự cao minh của Duẫn Tổ Văn. Nếu không phải bọn Khấu Trọng đã biết được thân phận thực sự của lão, lại đến đây để đối phó với Trì Sanh Xuân, nhất định sẽ nhìn không ra mục đích của yến hội này là hành động đầu tiên trong âm mưu của lão và họ Trì.

Mọi việc ập tới quá nhanh và đột ngột, trong lúc bối rối mọi người lần lượt ngồi xuống, trực tiếp đánh giá thực lực đối phương.

Khấu Trọng mới gặp Hồ Phật đã nhận thấy khí chất của vị tông sư trong đổ giới khá giống với Hầu Hy Bạch, mang một nét thanh cao quý phái mà những nhân vật giang hồ bình thường không có. Chẳng biết có phải vì cùng sở hữu tình cảm yêu thích đối với nghệ thuật vẽ tranh đối chữ hay không mà hai người hoàn toàn khác nhau lại có khí chất gần gũi đến vậy.

Đại Tiên Hồ Phật cười ha hả đáp:

- Bên cạnh đổ trường luôn có hiệu cầm đồ là sự thật chẳng thể chối cãi. Tuy nhiên bên cạnh hiệu cầm đồ thì không nhất thiết phải có đổ trường. Việc làm ăn nhỏ nhặt của ta và Trì Sanh Xuân làm sao có thể so sánh được với Tư Đồ huynh chứ! Hà hà!

Mọi người cùng cười hưởng ứng!

Trì Sanh Xuân phát hiện ra ánh mắt đang nhìn về phía Khấu Trọng của Lôi Cửu Chỉ, hiểu được là chuyện gì liền thò tay ra phía sau kéo Khấu Trọng đi về phía yến tiệc. Hắn cười nói:

- Bọn người như chúng ta mở miệng ra là làm ăn, khép miệng lại cũng là làm ăn, nhưng Thượng Lâm uyển là nơi không nên bàn tới chuyện đó. Huynh đài đây là đỉnh đỉnh đại danh Thái Nguyên Dũng trong Thái Hành song kiệt!

Đoạn hắn quay sang nói với một thiếu nữ xinh đẹp phụ trách những người phục vụ:

- Sắp xếp cho ta thêm hai chỗ ngồi, chỗ còn lại là của Khuông huynh.

Khấu Trọng đành nhắm mắt đưa chân theo hắn nhập tiệc. Gã vừa thu liễm nhãn thần vừa cầu thần lạy phật để không bị hai người quen cũ là Tiết Vạn Triệt và Ôn Ngạn Bác nhìn ra thân phận Thái Nguyên Dũng giả mạo, nếu không mọi việc coi như chấm hết tại đây!

(Hết hồi 606).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Đường Song Long Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook