Chương 213: Đại phong thân tộc
Huỳnh Dị
20/03/2013
Từ Tử Lăng ngây người đứng nơi đầu thuyền. Gió sông thổi tới làm y phục gã bay lên phần phật, nhưng không thể thổi bay đi những hồi ức kinh hoàng thảm liệt trên chiến trường. Gã hiểu rõ chiến tranh là không thể tránh khỏi, cũng giống như những đấu tranh cừu sát không ngơi không nghỉ trên chốn giang hồ vậy.
Cho dù Sư Phi Huyên có siêu nhiên thoát tục, nàng vẫn không thể coi nỗi khổ của vạn dân như không, đồng thời cũng hiểu rõ việc dùng vũ lực ngăn ngừa vũ lực là thủ đoạn cần thiết để thống nhất giang sơn.
Khấu Trọng bước đến bên cạnh gã, dõi mắt nhìn vầng thái dương đỏ rực đang từ từ khuất dần nơi chân trời, chậm rãi nói: “Sau trận kịch chiến, ta có cảm giác những thứ hết sức bình phàm thường nhật đều trở nên hết sức quý giá. Thử hỏi trong giờ khắc chém giết quyết sinh tử trên chiến trường, có ai để tâm lưu ý đến cảnh sắc tuyệt diệu lúc mặt trời mọc đằng Đông, mặt trời lặn nơi trời Tây thế này chứ?”.
Từ Tử Lăng nở một nụ cười khổ não: “Trọng thiếu gia dường như rất hưởng thụ dư âm sau đại chiến thì phải?”.
Khấu Trọng nói: “Sau đại chiến, chỉ cần không mất mạng, ai chẳng có một niềm vui không thể gọi tên cơ chứ, huống hồ chúng ta lại vừa chiến thắng, mà còn thắng rất hiểm nữa”. Ngưng lại một chút rồi gã lại trầm ngâm: “Ta nhất định phải tổ chức một đội kỵ binh thân vệ vô địch, bằng không tương lai gặp phải Lý Thế Dân, làm sao địch lại Hắc Giáp Kỵ của hắn?”.
Thanh âm của Tuyên Vĩnh vang lên phía sau: “Cách nghĩ của Khấu gia thật vô cùng đúng, không biết Khấu gia đã nghe qua mười cái lợi của dùng kỵ binh chưa?”.
Khấu Trọng vui vẻ nói: “Xin Tuyên huynh chỉ giáo?”.
Tuyên Vĩnh đến bên Khấu Trọng, chậm rãi nói: “Một là nghênh địch đến trước, hai là có thể thừa lúc địch sơ hở mà đánh bại, ba là có thể truy kích địch lúc tán loạn, bốn là có thể tập kích từ phía sau, làm địch phải bôn tẩu, năm là có thể cướp lương đốt thảo, tuyệt đường quân đạo, sáu là có thể chiếm cửa khẩu, bến sông, đoạt cầu chắn đường, bảy là công kỳ vô bị, tấn công lúc địch mệt mỏi, tám là xuất kỳ bất ý, chín là có thể cướp trại, thiêu hủy nhà cửa, làm quân địch sợ hãi, mười là có thể truy bắt kẻ địch nơi điền dã. Đây chính là mười điều lợi của việc dùng kỵ binh. Lần này Khấu gia có thể đại phá Lý Mật, tất cả cũng vì có thể phát huy toàn bộ ưu điểm của kỵ chiến, thế nên mới có thể lấy ít thắng nhiều, tốc chiến tốc thắng”.
Từ Tử Lăng chau mày: “Vấn đề là ai ai cũng biết cái lợi của kỵ chiến, nhưng tại sao chỉ mình Lý Thế Dân là có một đội kỵ bịnh vô địch, hơn nữa nhân số cũng có có hơn ngàn người?”.
Tuyên Vĩnh đáp: “Chuyện này nói thì dễ mà làm được thì rất khó. Ai chẳng muốn kỵ đội của mình uy lực hơn người, nhưng do các hạn chế như tướng tài, kỹ thuật, tố chất của binh sĩ, chiến mã và trang bị nên đều khó mà thành được. Nếu chỉ luận về kỵ binh, thiên hạ không ai hơn được Phi Mã Mục Trường đã nhiều đời nuôi ngựa bán ngựa, bởi thế mà chỉ với một đội quân nhỏ có mấy vạn người, họ vẫn có thể cự với Đỗ Phục Uy ở phía Đông, phía tay kháng lại Chu Xán, phía Bắc Ngăn Vương Thế Sung, ngăn cản Tiêu Tiễn, Lâm Sĩ Hồng, khiến cho tam Đại Khấu không thể tiến thêm, đây chính là nhờ uy lực của kỵ bịnh. Đến như lửa đi như gió, khiến người ta không thế phòng ngừa.
Hai mắt Khấu Trọng sáng rực lên.
Yển Sư đã hiện ra trong tầm mắt, trên thành kỳ hiệu tung bay.
Khấu Trọng thở phào nhẹ nhõm: “Tạ thiên tạ địa! Chỉ cần lão nhân gia Yển Sư ngươi vẫn an toàn thì lần này Lý Mật chết chắc rối!”.
oOo
Dương Công Khanh nghe xong, ánh mắt đảo một vòng trên gương mặt sáu người bọn Khấu Trọng, Trác Kiều, Tuyên Vĩnh, Vương Huyền Nộ, Đồ Thúc Phương là Linh Lung Kiều, gật đầu nói: “Lý Mật và Bính Nguyên Chân đều không đáng ngại, nhưng đám tân binh của Đơn Hùng Tín hiện giờ đang đắp lũy cố thủ, chỉ cần ngăn cản được chúng ta mười ngày nửa tháng, đợi Lý Mật chấn chỉnh lại đội ngũ, cục diện sẽ hoàn toàn đổi khác”.
Trác Kiều đưa mắt nhìn Khấu Trọng, rõ ràng là sau kỳ tích đại phá Lý Mật, cách nhìn của nàng ta với gã đã thay đổi hoàn toàn, coi gã như quân sư của mình vậy.
Từ Tử Lăng không tham dự cuộc hội nghị quan trọng này mà lánh vào tịnh thất nghỉ ngơi.
Khấu Trọng ung dung nói: “Do lần này Lý Mật tưởng rằng chúng ta thiếu lương thảo, nên đã quyết định tốc chiến tốc thắng, tránh để chúng ta có thể bổ sung thêm lương thảo từ Đông Đô, bởi thế lần này hắn Nam hạ, khẳng định không mang theo nhiều lương thảo. Vì vậy, chỉ cần chúng ta có thể làm Vương Bá Đương ở Kim Dung thành luống cuống tay chân, vô phương tiếp viện cho Đơn Hùng Tín, vậy thì cho dù Đơn Hùng Tín có trăm vạn đại quân, cũng chỉ có một con đường đầu hàng mà thôi”.
Trác Kiều gật đầu tiếp lời: “Binh lực trong Kim Dung thành của Vương Bá Đương chỉ có vài nghìn, lại toàn là tân binh hoặc những kẻ già yếu bệnh tật, tuyệt đối không đủ sức giữ thành”.
Tuyên Vĩnh cũng nói: “Trong Kim Dung thành có người của chúng ta, chỉ cần đại tướng quân hư trương thanh thế công thành, nhân lúc nhân tâm hoảng loạn, chúng tôi sẽ thừa cơ đốt lương thảo, nội ngoại hiệp kích, lúc ấy thì Vương Bá Đương ngoại trừ bỏ thành vượt sông chạy về Hà Dương ra, chẳng còn đường nào khác nữa”.
Dương Công Khanh động dung: “Đây đúng là kế hay”.
Vương Huyền Nộ chau mày lo lắng: “Nếu chúng ta tiến quân đánh Kim Dung, Đơn Hùng Tín nhân lúc ấy chia binh hai đường, một quay về tiếp viện Kim Dung, một tấn công Yển Sư, còn Lý Mật thì sẽ thừa thế Đông lai, vậy không phải chúng ta sẽ vô cùng nguy hiểm hay sao?”.
Dương Công Khanh cười cười: “Nhị công tử không cần bận tâm chuyện này. Nói chuyện tấn công Kim Dung, chúng ta chỉ cần phái ra năm nghìn kỵ binh đóng bên ngoài thành, khi Đơn Hùng Tín biết tin thì chúng ta đã ổn định trận cước, thận chí còn có thể dùng khinh kỵ đột kích, đánh cho đám tân binh của hắn tơi bời tan tác. Trong lúc nhân tâm hoảng loạn này, tân binh của họ Đơn căn bản không có năng lực và sĩ khí để ứng chiến đâu”.
Đồ Thúc Phương hít một hơi thuốc, thở ra những làn khói nhẹ, mỉm cười nói: “Chỉ cần có thể bức Vương Bá Đương bỏ Kim Dung, thì Đồ mỗ có thể đến gặp Đơn Hùng Tín, nói rõ thiệt hơn, phân tích lợi hại với y, xem xem người này có phải là kẻ thức thời vụ lợi hay không. Có điều trước khi đến gặp y, tốt nhất là có thể khiến Bính Nguyên Chân không đánh mà hàng, vậy thì Lý Mật sẽ thế cùng lực kiệt, vĩnh viễn cũng không thể Đông Sơn tái khởi nữa”.
Linh Lung Kiều cũng lên tiếng: “Đơn Hùng Tín ít nhất cũng cần thêm mười ngày nửa tháng mới có thể chặt cây đóng xe làm thang, làm xong công việc chuẩn bị công thành, vì vậy hiện giờ chắc hắn cũng không dám khinh cử vọng động”.
Dương Công Khanh nói: “Lấy Kim Dung chỉ là chuyện nhỏ, cho dù không thể đốt lương thảo của Vương Bá Đương, nhưng chỉ cần chúng ta hư trương thanh thế, đảm bảo họ Vương cũng sẽ trốn chui trốn nhủi. Kim Dung cũng không phải kiên thành, kém xa Yển Sư, trước nay nó chưa từng thất thủ chẳng qua là vì đại quân của Lý Mật luôn kềm chế chúng ta đó thôi”.
Y ngừng giây lát rồi lại nói: “Có điều nếu muốn Bính Nguyên Chân đầu hàng, thì phải dụ Lý Mật rời khỏi Lạc Khẩu, bằng không vớ y vọng của hắn, tất sẽ làm Bính Nguyên Chân e sợ mà không dám”.
Tuyên Vĩnh vỗ ngực tự tin nói: “Bất luận là Bính Nguyên Chân hay Đơn Hùng Tín đều là cực bộ của Trác gia, đối với chuyện Lý Mật hại chết đại long đầu từ lâu đã bất mãn, chỉ là chỉ dám giận mà không dám nói ra mà thôi. Gần năm nay Lý Mật không ngừng o bế thủ hạ thân tín của hắn, chuyện này càng tăng thêm sự bất mãn của họ với Lý Mật, vì vậy chỉ cần chúng ta tạo ra được tình thế uy hiếp, tại hạ có thể đảm bảo hai người này sẽ đầu hàng quy thuận, quyết không bán mạng cho một kẻ thanh thế đả đến hồi suy thoái như Lý Mật nữa đâu”.
Dương Công Khanh nhìn sang phía Khấu Trong: “Khấu quân sư có lương sách gì không?”.
Khấu Trọng cười nói: “Kế này gọi là binh phân nhị lộ, hư trương thanh thế, một mặt phái xuất khoái mã bức đến Kim Dung, một mặt chấn chỉnh lại đội ngũ vượt sông, giả như định tấn công Lạc Khẩu bằng đường bộ. Hai việc này phải có trước có sau, phải đuổi được Vương Bá Đương thì mới vượt sông”.
Vương Huyền Nộ nói: “Nếu muốn đưa các trang bị công thành qua bờ đối diện, thì phải mất rất nhiều thời gian, vì phù kiều bị hạn chế trong lượng, nếu Đơn Hùng Tín và Lý Mật nghe tin đến tập kích thì không phải là rất nguy hiểm hay sao?”.
Khấu Trọng mỉm cười: “Vì thế mới phải đuổi Vương Bá Đương đi trước, cắt đoạn hậu lộ của Đơn Hùng Tín, rồi khuyên y đầu hàng, sau đó mới tiến hành được chuyện này. Lúc ấy Lý Mật nghe tin đuổi đến, phát giác Đơn Hùng Tín dụng binh tự thử, Bính Nguyên Chân lại hiến Lạc Khẩu, vậy thì ngoại trừ trốn chạy ra y còn biết làm gì nữa chứ?”.
Dương Công Khanh cười ha hả nói: “Khấu quân sư quả là tính toán tài tình. Chuyện không thể chậm trễ được nữa. Đêm nay chúng ta nghỉ ngơ cho tốt, ủy lạo tam quân, nâng cao sĩ khí. Đêm mai nhân lúc tối trời sẽ hành binh, sẽ phái năm ngàn kỵ binh hư trương thanh thế, chỉ cần Vương Bá Đương bỏ thành đào tẩu, liên hoàn diệu kế sẽ có thể tiếng hành thuận lợi, khiến cho Lý Mật mãi mãi không thể ngẩng đầu, nuốt hận mà chết”.
oOo
Khấu Trọng và Từ Tử Lăn đứng hai bên Trác Kiều trên lầu canh phía Bắc, dõi mắt nhìn doanh trại của quân địch trải dài, phía sau là dãy Mang Sơn rộng lớn.
Trác Kiều đã thay đổi rất nhiều, tuy tính tình vẫn còn thô lỗ nóng nảy, nhưng rõ rà đã không còn không nói đạo lý như vị thiên kim tiểu thư xưa kia nữa, mà đã chịu nghe lời người khác khuyên bảo.
Vì Tố Tố, nên hai gã đặc biệt kính trọng và bảo hộ nàng ta.
Trác Kiều đột nhiên thở dài nói: “Nếu cha ở trên trời có linh thiêng, biết được quân Ngõa Cương do mình chính tay sáng lập lại bị nhi nữ của người đại phá, không biết sẽ có cảm xúc thế nào?”.
Khấu Trọng hiểu được tâm trạng mâu thuẫn là lo được lo mất của nàng, uyển chuyển khuyên giải: “Nếu thuyết luân hồi của Phật gia là thật, vậy hiện giờ đại long đầu có thể là một đứa bé dễ thương khả ái rồi.Đương nhiên cũng đã quên hết mọi chuyện của kiếp trước, không lo không nghĩ. Hoặc giả thuyết nói người chết như đèn tắt là đúng, vậy thì ngươi sẽ giống như chìm sâu vào một giấc ngủ dài, tứ đại giai không. Cũng không còn phiền nảo gì nữa. Vì vậy đại tiểu thư không cần lo lắng chuyện đại long đầu ở trên trời làm gì. Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này giết chết Lý Mật sẽ cảm thấy thống khoái thế nào là được rồi.
Đôi mắt lớn của Trác Kiều sáng rực lên, khẳng định nói: “Cha nhất định đã đầu thai thành một tiểu bảo bảo khỏe mạnh hồng hào, nếu ta có thể tìm được đứa bé ấy, không phải là có thể gặp lại cha hay sao? Hai tên tiểu tử các ngươi mau nghĩ cách giúp ta đi!”.
Hai gã nghe xong đều cảm thấy buồn bã. Đến tận lúc này Trác Kiều vẫn không chịu chấp nhận sự thực tàn khốc rằng Trác Nhượng đã chết, mãi mãi cũng không thể phục sinh, nên mới có cách nghĩ như vậy.
Khấu Trọng gãi đầu nói: “Phương pháp duy nhất có lẽ là tìm một bà tử tinh thông vu thuật, biết đâu lại tìm được tin tức của đại long đầu cũng không chừng”.
“Bốp!”.
Bàn tay to lớn của Trác Kiều vỗ mạnh vào vai Khấu Trọng, làm gã suýt nữa thì cắn phải lưỡi, mừng rỡ reo lên: “Tiểu tử quả nhiên biết động não, trên giang hồ nói về thuật chiêu hồn dẫn phách thì không ai hơn được Thông Thiên Thần Lão Hạ Diệu Doanh của Hợp Nhất Phái ở Tứ Xuyên, sau khi giết chết Lý Mật, các ngươi hãy đi theo ta đến đó kiếm bà ta”.
Khấu Trọng thất thanh kêu lên: “Đây là tà phái gì vậy?”.
Trác Kiều tức giận nói: “Chỉ cần tìm được cha, ta mặc kệ tà phái hay chính phái, rốt cuộc các ngươi có chịu đi với ta không?”.
Từ Tử Lăng nhũn nhặn đáp: “Có điều, chúng ta phải đi tìm Tố tỷ trước đã”.
Trác Kiều giật mình thốt: “Tố Tố còn sống sao?”.
Khấu Trọng ngạc nhiên: “Ai nói Tố tỷ đã…”.
Song mục Trác Kiều ràn rụa nước mắt, run run nói: “Hiện giờ Tố Tố ở đâu?”.
Đối với vị tiểu thư này mà nói, hai người thân nhất trên thế gian này chính là Trác Nhượng và ái tỷ đã lớn lên cùng nàng, lúc này nghe được tin Tố Tố vẫn còn sống trên đời, bất giác không thể khống chế được tình cảm của mình, nhiệt lệ trào dâng.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lúc cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với Trác Kiều.
Từ Tử Lăng thấp giọng nói: “Tố tỷ hiện giờ đang ở Ba Lăng, đã… đã lấy chồng sinh con rồi”.
Trác Kiều bóp chặt hai vai Từ Tử Lăng, hét lên: “Sau khi giết chết Lý Mật, chúng ta sẽ đi tìm Tố Tố, sau đó đến Tứ Xuyên, Tố Tố gả cho ai rồi?”.
Khấu Trọng lí nhí đáp: “Kẻ đó tên Hương Ngọc Sơn, là thủ hạ đại tướng của Tiêu Tiễn! Ôi! Tên tiểu tử này…”.
Lệ châu lã chả tuôn rơi trên gương mặt xấu xí của Trác Kiều, khóe miệng nở ra một nụ cười chân thành, không hề cảm thấy hai gã còn chưa nói hết lời, buông Từ Tử Lăng ra, hân hoan nói: “Tố Tố còn sống là tốt rồi”.
Khấu Trọng dè dặt nói: “Chúng tôi còn phải làm xong mấy chuyện rồi mới đi tìm Tố tỷ được”.
Trác Kiều không ngờ cũng gật đầu nói: “Ta cũng còn chuyện phải làm, chúng ta cứ định ra một thời gian và địa điểm để hội họp, sau đó cùng đi Ba Lăng”.
Hai gã không dám cự tuyệt, đành thầm kêu khổ trong lòng.
Niềm vui thắng lợi hoàn toàn bị nỗi áy náy trong lòng thay thế.
oOo
Khấu Trọng thở dài não nuột: “Tốt nhất là đại tiểu thư thấy Tố tỷ gã cho người xấu, tức giận giết chết bọn ta cho xong, vậy thì bọn ta có thể đầu thai lần nữa, quên hết mọi chuyện của kiếp này, liễu kết mọi ân oán tình thù rồi”.
Từ Tử Lăng cũng mệt mỏi ngồi trên ghế đá, lắc đầu nói: “Đây chỉ là cách nghĩ của kẻ nhược phu, sau khi đến Ba Lăng, bất luận thế nào bọn ta cũng phải đưa mẹ con Tố tỷ đi, kẻ nào dám phản đối, ta sẽ giết kẻ đó”.
Khấu Trọng xót xa nói: “Nếu người phản đối lại chính là Tố tỷ thì sao? Lẽ nào cả tỷ ấy ngươi cũng giết được? Hơn nữa nếu chúng ta nói cho Tố tỷ biết Hương Ngọc Sơn chỉ là một tên lừa gạt tình cảm, một người đã từng bị Lý Tịnh làm cho đứt ruột đứt gan như tỷ ấy có chịu được đả kích này hay không?”.
Từ Tử Lăng úp mặt vào tay, lẩm bẩm nói: “Lão thiên gia à lão thiên gia, người bảo chúng con phải làm sao mới được đây?”.
Khấu Trọng chau mày suy nghĩ: “Bốc Thiên Chí có lẽ sẽ giúp được chúng ta chuyện này, ít nhất y cũng có thể về Ba Lăng thăm dò tình hình mẫu tử Tố tỷ, rồi chúng ta sẽ tùy theo tình thế mà tìm ra đối sách”.
Từ Tử Lăng ngẩng đầu lên nói: “Đây cũng là cách duy nhất chúng ta có thể làm được trong lúc không có cách nào. Tốt nhất là có thể tìm được nhược điểm của Hương tiểu tử, bức y tự động buông tay”.
Khấu Trọng đặt tay lên vai gã, thấp giọng nói: “Sau khi ứng phó xong chuyện ở Giang Đô, ta và ngươi sẽ cùng trở về Ba Lăng, Dương Công Bảo Khố cái gì cứ vứt sang một bên, trên đời này còn có chuyện gì quan trọng hơn Tố tỷ nữa chứ?”.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “Vậy làm sao được, trừ phi ngươi không còn muốn tranh đoạt thiên hạ nữa, bằng không không thể gác chuyện này lại được”.
Khấu Trọng cười khổ ngồi xuống: “Tố tỷ hiện giờ là người thân duy nhất của chúng ta, nếu tỷ ấy có gì bất trắc, cả đời này ta cũng không thể yên tâm được, tranh thiên hạ phỏng còn ý nghĩa gì nữa chứ?”.
Từ Tử Lăng gật đầu: “Từ Giang Đô ngồi thuyền đến Ba Lăng chỉ mất mười ngày công phu, ta chỉ sợ Tiêu Tiễn không để chúng ta dẫn Tố tỷ đi thôi. Chuyện này phải tính toán cho cẩn thận mới được. Đêm rồi, về phòng nghỉ ngơi đã!”.
oOo
Ngày hôm sau dù Yển Sư vẫn còn không khí đại thắng, nhưng quân tướng cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho trận đại chiến tiếp theo. Các trang bị công thành được xếp hàng dài trên con sông thông thẳng tới Nam môn, bất cứ lúc nào cũng có thể rời thành vượt sông sang bờ đối diện, bày ra tư thái như muốn tấn công Lạc Khẩu.
Do thủy lộ đã bị địch nhân phong tỏa, nên đường bộ trở thành con đường duy nhất có thể dẫn đến Lạc Khẩu.
Chính ngọ, hai chiến thuyền lớn từ Đông Đô cập bến, đại tướng Trương Trấn Châu phụng mệnh Vương Thế Sung đến khao thưởng tam quân, đồng thời dẫn theo một ngàn viện binh.
Trương Trấn Châu và Dương Công Khanh vào mật thất hội kiến, cả canh giờ sau mới gọi Khấu Trọng vào, cả Vương Huyền Nộ cũng không được dự họp.
Hai người thần sắc cực kỳ nghiêm trọng.
Khấu Trọng ngồi xuống ngạc nhiên thốt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào đã để Dương Động và Độc Cô Phong chiếm thượng phong rồi sao?”.
Trương Trấn Châu hừ lạnh nói: “Độc Cô Phong biết Lý Mật đại bại, liền lập tức đào tẩu khỏi Đông Đô, chúng ta đánh vào Hoàng Cung, bắt Nguyên Văn Đô và Lư Đạt xử trảm tại chỗ, nhốt Dương Động lại, giờ đây Đông Đô đã hoàn toàn lọt vào tay thượng thự đại nhận”.
Khấu Trọng nghi hoặc hỏi: “Vậy tại sao sắc mặt hai vị tướng quân lại khó coi như vậy chứ?”.
Dương Công Khanh trầm giọng nói: “Hiện giờ thượng thư đại nhân đang muốn bức Dương Động thoái vị, chuẩn bị xưng đế”.
Trương Trấn Châu tiếp lời: “Trịnh Quốc Công muốn lấy quốc hiệu là Trịnh, đồng thời đại phong thân tộc. Theo ta được biết Vương Huyền Ứng phong làm thái tử, Huyền Nộ làm Hán Vương, Vương Hồng Liệt là Ngụy Vương, Vương Hành Bản là Kinh Vương, Vương Thái Trấn là Tống Vương, Vương Thế Uẩn làm Tề Vương, Vương Đạo Tuần làm Lỗ Vương, còn hai người chúng ta và Lang Phụng, Tống Mông Thu thì chỉ là Tứ Trấn Tướng Quân, chia nhau trấn thủ bốn thành lớn bên ngoài Đông Đô”.
Khấu Trọng lập tức hiểu ra.
Vương Thế Sung cuối cùng vẫn không thể là nhân vật làm nên nghiệp lớn, vừa mới đắc thế đã vội vàng đại phong thân tộc, như vậy làm sao khiến những tướng lĩnh đã vào sinh ra tử vì y tâm phục cho được, lạm dụng thân thích, đây thực sự là một nguyên nhân chí mạng dẫn đến thất bại của Vương Thế Sung sau này.
Trương Trấn Châu gằn giọng nói: “Chuyện này còn chưa chắc chắn, nếu thật sự là vậy, thật khiến người ta phải chán nản. Sự thực thì trận này có thể đại phá Lý Mật, lập nên chiến tích huy hoàng như vậy, công lao lớn nhất không ngoài Khấu quân sư, ấy vậy mà đại nhân chẳng những không nhắc một câu tới chuyện này, còn ra lệnh cho ta ngầm giám thị quân sư nữa”.
Khấu Trọng cảm kích nói: “Hiếm được hai vị đại tướng giãi bày tâm sự với Khấu mỗ thế này, có điều chuyện quan trọng nhất hiện nay vẫn là phải triệt để tiêu diệt quân Ngõa Cương, những chuyện khác hãy để sau này ứng phó”>
Trương Trấn Châu và Dương Công Khanh cũng biết trong tình hình khẩn bách hiện nay không nên phân tâm vì chút quyền vị, sau khi thương nghị một hồi, liền chia nhau đi hành sự.
Khấu Trọng trở lại hậu viện tìm Từ Tử Lăng, thì thấy gã đang nói chuyện với Đồ Thúc Phương trong tiều đình ngoài sân.
Vừa thấy Khấu Trọng, Từ Tử Lăng đã nói: “Ta đã kể chuyện Tố tỷ cho Phương thúc, hi vọng thúc ấy có thể khuyên đại tiểu thư chờ chúng ta cứu mẫu tử Tố tỷ khỏi bàn tay Tiêu Tiễn và Hương Ngọ Sơn, rồi mới hội họp với tỷ ấy”.
Đồ Thúc Phương thở dài: “Tố Tố gặp chuyện chẳng lành, thật khiến ta vô cùng đau xót. Bên phía tiểu thư, hai người cứ yên tâm. Nói ra sợ hai người cũng không tin, tiểu thư vì chuyện trù bị quân hưởng mà mấy năm nay đã đi buôn da dê, sinh ý rất thịnh vượng đó”.
Khấu Trọng ngồi xuống nói: “Có Phương thúc và Tuyên huynh trợ giúp, sinh ý tự nhiên phải càng lúc càng tốt rồi”.
Đồ Thúc Phương nói: “Vì vậy ta mới nói hai người không tin, chuyện làm ăn này là do một mình đại tiểu thư lo liệu, tuy là dùng số tiền mà Trác gia lưu lại, người cũng là thuộc hạ cũ, nhưng nếu không phải tiểu thư tính toán từng vụ mua bán một, thì tuyệt đối không kiếm được nhiều như bây giờ đâu”.
Hai gã đều lấy làm ngạc nhiên, đâu ngờ Trác Kiều biết làm ăn buôn bán.
“Ngoại trừ việc phục cừu ra, tinh thần của tiểu thư đềi đặt cả vào việc buôn bán này. Buôn bán hiện giờ, ngoại trừ có đầu óc kinh doanh ra, còn phải có quyền đấu thật cứng nữa, vì vậy tiểu thư phải coi sóc chuyện buôn bán này rất sát, ta chỉ cần khuyên một hai câu là người nhất định sẽ đáp ứng đợi Tố Tố đến tương tụ”.
Giờ hai gã mới hiểu chuyện Trác Kiều nói hôm trước là gì.
Đồ Thúc Phương nói: “Tuyên Vĩnh là một tướng tài hiếm có, con người lại thông minh tuyệt đỉnh, nếu Tiểu Trọng muốn tranh đoạt thiên hạ, y có thể trở thành tả hữu của ngươi đó”.
Khấu Trọng ngần ngừ nhìn Từ Tử Lăng nói: “Cả chuyện này ngươi cũng nói ra à?”.
Đồ Thúc Phương tỏ ý không vui nói: “Có gì mà giấu ta chứ? Đại trượng phu lập thân hành sự, phải dám làm dám nhận, không sợ người khác dèm pha. Tiểu Trọng có đại trí như vậy, Phương thúc vui mừng tay cho ngươi còn chẳng kịp nữa là”. Ngưng lại giây lát rồi y nói tiếp: “Cây đại thụ Lý Mật đã đổ, quân Ngõa Cương tự nhiên sẽ chia năm sẻ bảy, với quan hệ của tiểu thư cộng với thanh thế của hai người trên giang hồ lúc này, ta có thể cùng với Tiểu Vĩnh giúp ngươi bôn tẩu một phen, chiêu mộ các binh lính tinh nhuệ trong quân Ngõa Cương. Lấy tiêu chí là chọn những người trẽ tuổi tinh minh, sau này sẽ rất có lợi cho đại nghiệp của ngươi, vấn đề lương hưởng lại càng không thành vấn đề”.
Khấu Trọng cả mừng nói: “Đa tạ Phương thúc đã ủng hộ”.
Đồ Thúc Phương thở dài nói: “Năm xưa khi ta cùng tiểu thư bỏ trốn, vốn tưởng rằng không có hi vọng phục cừu, nhưng ngờ đâu chớp mắt đã thấy ngày đền tội của hắn gần kề. Trên đời này không có gì là không thể xảy ra. Phương thúc rất có kỳ vọng ở ngươi”.
Khấu Trọng liền hỏi: “Không phải mọi người vẫn dựa vào Cốc Ưng Thái ở Lý Bình Quận sao? Người này thế nào?”.
Đồ Thúc Phương lắc đầu: “Người này có quan hệ rất mật thiết với Đậu Kiến Đức, tuy thế bất lưỡng lập với Lý Mật, song rất khó thuyết phục y nghiêng về phía ngươi. Không nhắc đến thì hơn”.
Tiếng bước chân vang lên,
Ba người nhìn qua, chỉ thấy nữ tỳ khả ái Sở Sở đang uyển chuyễn bước đến trước mặt, ánh mắt liếc nhìn Khấu Trọng không giấu nổi vẻ vui mừng.
Khấu Trọng vui vẻ hỏi: “Sở Sở đến lúc nào vậy, tại sao ta không biết nhỉ?”.
Sở Sở khom người nói: “Sáng sớm nay Sở Sở mới đến đây để phục thị tiểu thư. Khấu gia ngài bận như vậy, làm sao mà biết được”. Sau đó quay sang nói với Đồ Thúc Phương là Trác Kiều muốn gặp y.
Từ Tử Lăng biết điều đứng dậy cùng Đồ Thúc Phương rời khỏi, để hai người có cơ hội nói chuyện riêng với nhau.
Nhất thời, đôi nam nữ này đều có cảm giác như đã cách biệt mấy mươi năm, thiên ngôn bạn ngữ mà không biết mở lời từ đâu.
Cho dù Sư Phi Huyên có siêu nhiên thoát tục, nàng vẫn không thể coi nỗi khổ của vạn dân như không, đồng thời cũng hiểu rõ việc dùng vũ lực ngăn ngừa vũ lực là thủ đoạn cần thiết để thống nhất giang sơn.
Khấu Trọng bước đến bên cạnh gã, dõi mắt nhìn vầng thái dương đỏ rực đang từ từ khuất dần nơi chân trời, chậm rãi nói: “Sau trận kịch chiến, ta có cảm giác những thứ hết sức bình phàm thường nhật đều trở nên hết sức quý giá. Thử hỏi trong giờ khắc chém giết quyết sinh tử trên chiến trường, có ai để tâm lưu ý đến cảnh sắc tuyệt diệu lúc mặt trời mọc đằng Đông, mặt trời lặn nơi trời Tây thế này chứ?”.
Từ Tử Lăng nở một nụ cười khổ não: “Trọng thiếu gia dường như rất hưởng thụ dư âm sau đại chiến thì phải?”.
Khấu Trọng nói: “Sau đại chiến, chỉ cần không mất mạng, ai chẳng có một niềm vui không thể gọi tên cơ chứ, huống hồ chúng ta lại vừa chiến thắng, mà còn thắng rất hiểm nữa”. Ngưng lại một chút rồi gã lại trầm ngâm: “Ta nhất định phải tổ chức một đội kỵ binh thân vệ vô địch, bằng không tương lai gặp phải Lý Thế Dân, làm sao địch lại Hắc Giáp Kỵ của hắn?”.
Thanh âm của Tuyên Vĩnh vang lên phía sau: “Cách nghĩ của Khấu gia thật vô cùng đúng, không biết Khấu gia đã nghe qua mười cái lợi của dùng kỵ binh chưa?”.
Khấu Trọng vui vẻ nói: “Xin Tuyên huynh chỉ giáo?”.
Tuyên Vĩnh đến bên Khấu Trọng, chậm rãi nói: “Một là nghênh địch đến trước, hai là có thể thừa lúc địch sơ hở mà đánh bại, ba là có thể truy kích địch lúc tán loạn, bốn là có thể tập kích từ phía sau, làm địch phải bôn tẩu, năm là có thể cướp lương đốt thảo, tuyệt đường quân đạo, sáu là có thể chiếm cửa khẩu, bến sông, đoạt cầu chắn đường, bảy là công kỳ vô bị, tấn công lúc địch mệt mỏi, tám là xuất kỳ bất ý, chín là có thể cướp trại, thiêu hủy nhà cửa, làm quân địch sợ hãi, mười là có thể truy bắt kẻ địch nơi điền dã. Đây chính là mười điều lợi của việc dùng kỵ binh. Lần này Khấu gia có thể đại phá Lý Mật, tất cả cũng vì có thể phát huy toàn bộ ưu điểm của kỵ chiến, thế nên mới có thể lấy ít thắng nhiều, tốc chiến tốc thắng”.
Từ Tử Lăng chau mày: “Vấn đề là ai ai cũng biết cái lợi của kỵ chiến, nhưng tại sao chỉ mình Lý Thế Dân là có một đội kỵ bịnh vô địch, hơn nữa nhân số cũng có có hơn ngàn người?”.
Tuyên Vĩnh đáp: “Chuyện này nói thì dễ mà làm được thì rất khó. Ai chẳng muốn kỵ đội của mình uy lực hơn người, nhưng do các hạn chế như tướng tài, kỹ thuật, tố chất của binh sĩ, chiến mã và trang bị nên đều khó mà thành được. Nếu chỉ luận về kỵ binh, thiên hạ không ai hơn được Phi Mã Mục Trường đã nhiều đời nuôi ngựa bán ngựa, bởi thế mà chỉ với một đội quân nhỏ có mấy vạn người, họ vẫn có thể cự với Đỗ Phục Uy ở phía Đông, phía tay kháng lại Chu Xán, phía Bắc Ngăn Vương Thế Sung, ngăn cản Tiêu Tiễn, Lâm Sĩ Hồng, khiến cho tam Đại Khấu không thể tiến thêm, đây chính là nhờ uy lực của kỵ bịnh. Đến như lửa đi như gió, khiến người ta không thế phòng ngừa.
Hai mắt Khấu Trọng sáng rực lên.
Yển Sư đã hiện ra trong tầm mắt, trên thành kỳ hiệu tung bay.
Khấu Trọng thở phào nhẹ nhõm: “Tạ thiên tạ địa! Chỉ cần lão nhân gia Yển Sư ngươi vẫn an toàn thì lần này Lý Mật chết chắc rối!”.
oOo
Dương Công Khanh nghe xong, ánh mắt đảo một vòng trên gương mặt sáu người bọn Khấu Trọng, Trác Kiều, Tuyên Vĩnh, Vương Huyền Nộ, Đồ Thúc Phương là Linh Lung Kiều, gật đầu nói: “Lý Mật và Bính Nguyên Chân đều không đáng ngại, nhưng đám tân binh của Đơn Hùng Tín hiện giờ đang đắp lũy cố thủ, chỉ cần ngăn cản được chúng ta mười ngày nửa tháng, đợi Lý Mật chấn chỉnh lại đội ngũ, cục diện sẽ hoàn toàn đổi khác”.
Trác Kiều đưa mắt nhìn Khấu Trọng, rõ ràng là sau kỳ tích đại phá Lý Mật, cách nhìn của nàng ta với gã đã thay đổi hoàn toàn, coi gã như quân sư của mình vậy.
Từ Tử Lăng không tham dự cuộc hội nghị quan trọng này mà lánh vào tịnh thất nghỉ ngơi.
Khấu Trọng ung dung nói: “Do lần này Lý Mật tưởng rằng chúng ta thiếu lương thảo, nên đã quyết định tốc chiến tốc thắng, tránh để chúng ta có thể bổ sung thêm lương thảo từ Đông Đô, bởi thế lần này hắn Nam hạ, khẳng định không mang theo nhiều lương thảo. Vì vậy, chỉ cần chúng ta có thể làm Vương Bá Đương ở Kim Dung thành luống cuống tay chân, vô phương tiếp viện cho Đơn Hùng Tín, vậy thì cho dù Đơn Hùng Tín có trăm vạn đại quân, cũng chỉ có một con đường đầu hàng mà thôi”.
Trác Kiều gật đầu tiếp lời: “Binh lực trong Kim Dung thành của Vương Bá Đương chỉ có vài nghìn, lại toàn là tân binh hoặc những kẻ già yếu bệnh tật, tuyệt đối không đủ sức giữ thành”.
Tuyên Vĩnh cũng nói: “Trong Kim Dung thành có người của chúng ta, chỉ cần đại tướng quân hư trương thanh thế công thành, nhân lúc nhân tâm hoảng loạn, chúng tôi sẽ thừa cơ đốt lương thảo, nội ngoại hiệp kích, lúc ấy thì Vương Bá Đương ngoại trừ bỏ thành vượt sông chạy về Hà Dương ra, chẳng còn đường nào khác nữa”.
Dương Công Khanh động dung: “Đây đúng là kế hay”.
Vương Huyền Nộ chau mày lo lắng: “Nếu chúng ta tiến quân đánh Kim Dung, Đơn Hùng Tín nhân lúc ấy chia binh hai đường, một quay về tiếp viện Kim Dung, một tấn công Yển Sư, còn Lý Mật thì sẽ thừa thế Đông lai, vậy không phải chúng ta sẽ vô cùng nguy hiểm hay sao?”.
Dương Công Khanh cười cười: “Nhị công tử không cần bận tâm chuyện này. Nói chuyện tấn công Kim Dung, chúng ta chỉ cần phái ra năm nghìn kỵ binh đóng bên ngoài thành, khi Đơn Hùng Tín biết tin thì chúng ta đã ổn định trận cước, thận chí còn có thể dùng khinh kỵ đột kích, đánh cho đám tân binh của hắn tơi bời tan tác. Trong lúc nhân tâm hoảng loạn này, tân binh của họ Đơn căn bản không có năng lực và sĩ khí để ứng chiến đâu”.
Đồ Thúc Phương hít một hơi thuốc, thở ra những làn khói nhẹ, mỉm cười nói: “Chỉ cần có thể bức Vương Bá Đương bỏ Kim Dung, thì Đồ mỗ có thể đến gặp Đơn Hùng Tín, nói rõ thiệt hơn, phân tích lợi hại với y, xem xem người này có phải là kẻ thức thời vụ lợi hay không. Có điều trước khi đến gặp y, tốt nhất là có thể khiến Bính Nguyên Chân không đánh mà hàng, vậy thì Lý Mật sẽ thế cùng lực kiệt, vĩnh viễn cũng không thể Đông Sơn tái khởi nữa”.
Linh Lung Kiều cũng lên tiếng: “Đơn Hùng Tín ít nhất cũng cần thêm mười ngày nửa tháng mới có thể chặt cây đóng xe làm thang, làm xong công việc chuẩn bị công thành, vì vậy hiện giờ chắc hắn cũng không dám khinh cử vọng động”.
Dương Công Khanh nói: “Lấy Kim Dung chỉ là chuyện nhỏ, cho dù không thể đốt lương thảo của Vương Bá Đương, nhưng chỉ cần chúng ta hư trương thanh thế, đảm bảo họ Vương cũng sẽ trốn chui trốn nhủi. Kim Dung cũng không phải kiên thành, kém xa Yển Sư, trước nay nó chưa từng thất thủ chẳng qua là vì đại quân của Lý Mật luôn kềm chế chúng ta đó thôi”.
Y ngừng giây lát rồi lại nói: “Có điều nếu muốn Bính Nguyên Chân đầu hàng, thì phải dụ Lý Mật rời khỏi Lạc Khẩu, bằng không vớ y vọng của hắn, tất sẽ làm Bính Nguyên Chân e sợ mà không dám”.
Tuyên Vĩnh vỗ ngực tự tin nói: “Bất luận là Bính Nguyên Chân hay Đơn Hùng Tín đều là cực bộ của Trác gia, đối với chuyện Lý Mật hại chết đại long đầu từ lâu đã bất mãn, chỉ là chỉ dám giận mà không dám nói ra mà thôi. Gần năm nay Lý Mật không ngừng o bế thủ hạ thân tín của hắn, chuyện này càng tăng thêm sự bất mãn của họ với Lý Mật, vì vậy chỉ cần chúng ta tạo ra được tình thế uy hiếp, tại hạ có thể đảm bảo hai người này sẽ đầu hàng quy thuận, quyết không bán mạng cho một kẻ thanh thế đả đến hồi suy thoái như Lý Mật nữa đâu”.
Dương Công Khanh nhìn sang phía Khấu Trong: “Khấu quân sư có lương sách gì không?”.
Khấu Trọng cười nói: “Kế này gọi là binh phân nhị lộ, hư trương thanh thế, một mặt phái xuất khoái mã bức đến Kim Dung, một mặt chấn chỉnh lại đội ngũ vượt sông, giả như định tấn công Lạc Khẩu bằng đường bộ. Hai việc này phải có trước có sau, phải đuổi được Vương Bá Đương thì mới vượt sông”.
Vương Huyền Nộ nói: “Nếu muốn đưa các trang bị công thành qua bờ đối diện, thì phải mất rất nhiều thời gian, vì phù kiều bị hạn chế trong lượng, nếu Đơn Hùng Tín và Lý Mật nghe tin đến tập kích thì không phải là rất nguy hiểm hay sao?”.
Khấu Trọng mỉm cười: “Vì thế mới phải đuổi Vương Bá Đương đi trước, cắt đoạn hậu lộ của Đơn Hùng Tín, rồi khuyên y đầu hàng, sau đó mới tiến hành được chuyện này. Lúc ấy Lý Mật nghe tin đuổi đến, phát giác Đơn Hùng Tín dụng binh tự thử, Bính Nguyên Chân lại hiến Lạc Khẩu, vậy thì ngoại trừ trốn chạy ra y còn biết làm gì nữa chứ?”.
Dương Công Khanh cười ha hả nói: “Khấu quân sư quả là tính toán tài tình. Chuyện không thể chậm trễ được nữa. Đêm nay chúng ta nghỉ ngơ cho tốt, ủy lạo tam quân, nâng cao sĩ khí. Đêm mai nhân lúc tối trời sẽ hành binh, sẽ phái năm ngàn kỵ binh hư trương thanh thế, chỉ cần Vương Bá Đương bỏ thành đào tẩu, liên hoàn diệu kế sẽ có thể tiếng hành thuận lợi, khiến cho Lý Mật mãi mãi không thể ngẩng đầu, nuốt hận mà chết”.
oOo
Khấu Trọng và Từ Tử Lăn đứng hai bên Trác Kiều trên lầu canh phía Bắc, dõi mắt nhìn doanh trại của quân địch trải dài, phía sau là dãy Mang Sơn rộng lớn.
Trác Kiều đã thay đổi rất nhiều, tuy tính tình vẫn còn thô lỗ nóng nảy, nhưng rõ rà đã không còn không nói đạo lý như vị thiên kim tiểu thư xưa kia nữa, mà đã chịu nghe lời người khác khuyên bảo.
Vì Tố Tố, nên hai gã đặc biệt kính trọng và bảo hộ nàng ta.
Trác Kiều đột nhiên thở dài nói: “Nếu cha ở trên trời có linh thiêng, biết được quân Ngõa Cương do mình chính tay sáng lập lại bị nhi nữ của người đại phá, không biết sẽ có cảm xúc thế nào?”.
Khấu Trọng hiểu được tâm trạng mâu thuẫn là lo được lo mất của nàng, uyển chuyển khuyên giải: “Nếu thuyết luân hồi của Phật gia là thật, vậy hiện giờ đại long đầu có thể là một đứa bé dễ thương khả ái rồi.Đương nhiên cũng đã quên hết mọi chuyện của kiếp trước, không lo không nghĩ. Hoặc giả thuyết nói người chết như đèn tắt là đúng, vậy thì ngươi sẽ giống như chìm sâu vào một giấc ngủ dài, tứ đại giai không. Cũng không còn phiền nảo gì nữa. Vì vậy đại tiểu thư không cần lo lắng chuyện đại long đầu ở trên trời làm gì. Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này giết chết Lý Mật sẽ cảm thấy thống khoái thế nào là được rồi.
Đôi mắt lớn của Trác Kiều sáng rực lên, khẳng định nói: “Cha nhất định đã đầu thai thành một tiểu bảo bảo khỏe mạnh hồng hào, nếu ta có thể tìm được đứa bé ấy, không phải là có thể gặp lại cha hay sao? Hai tên tiểu tử các ngươi mau nghĩ cách giúp ta đi!”.
Hai gã nghe xong đều cảm thấy buồn bã. Đến tận lúc này Trác Kiều vẫn không chịu chấp nhận sự thực tàn khốc rằng Trác Nhượng đã chết, mãi mãi cũng không thể phục sinh, nên mới có cách nghĩ như vậy.
Khấu Trọng gãi đầu nói: “Phương pháp duy nhất có lẽ là tìm một bà tử tinh thông vu thuật, biết đâu lại tìm được tin tức của đại long đầu cũng không chừng”.
“Bốp!”.
Bàn tay to lớn của Trác Kiều vỗ mạnh vào vai Khấu Trọng, làm gã suýt nữa thì cắn phải lưỡi, mừng rỡ reo lên: “Tiểu tử quả nhiên biết động não, trên giang hồ nói về thuật chiêu hồn dẫn phách thì không ai hơn được Thông Thiên Thần Lão Hạ Diệu Doanh của Hợp Nhất Phái ở Tứ Xuyên, sau khi giết chết Lý Mật, các ngươi hãy đi theo ta đến đó kiếm bà ta”.
Khấu Trọng thất thanh kêu lên: “Đây là tà phái gì vậy?”.
Trác Kiều tức giận nói: “Chỉ cần tìm được cha, ta mặc kệ tà phái hay chính phái, rốt cuộc các ngươi có chịu đi với ta không?”.
Từ Tử Lăng nhũn nhặn đáp: “Có điều, chúng ta phải đi tìm Tố tỷ trước đã”.
Trác Kiều giật mình thốt: “Tố Tố còn sống sao?”.
Khấu Trọng ngạc nhiên: “Ai nói Tố tỷ đã…”.
Song mục Trác Kiều ràn rụa nước mắt, run run nói: “Hiện giờ Tố Tố ở đâu?”.
Đối với vị tiểu thư này mà nói, hai người thân nhất trên thế gian này chính là Trác Nhượng và ái tỷ đã lớn lên cùng nàng, lúc này nghe được tin Tố Tố vẫn còn sống trên đời, bất giác không thể khống chế được tình cảm của mình, nhiệt lệ trào dâng.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lúc cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với Trác Kiều.
Từ Tử Lăng thấp giọng nói: “Tố tỷ hiện giờ đang ở Ba Lăng, đã… đã lấy chồng sinh con rồi”.
Trác Kiều bóp chặt hai vai Từ Tử Lăng, hét lên: “Sau khi giết chết Lý Mật, chúng ta sẽ đi tìm Tố Tố, sau đó đến Tứ Xuyên, Tố Tố gả cho ai rồi?”.
Khấu Trọng lí nhí đáp: “Kẻ đó tên Hương Ngọc Sơn, là thủ hạ đại tướng của Tiêu Tiễn! Ôi! Tên tiểu tử này…”.
Lệ châu lã chả tuôn rơi trên gương mặt xấu xí của Trác Kiều, khóe miệng nở ra một nụ cười chân thành, không hề cảm thấy hai gã còn chưa nói hết lời, buông Từ Tử Lăng ra, hân hoan nói: “Tố Tố còn sống là tốt rồi”.
Khấu Trọng dè dặt nói: “Chúng tôi còn phải làm xong mấy chuyện rồi mới đi tìm Tố tỷ được”.
Trác Kiều không ngờ cũng gật đầu nói: “Ta cũng còn chuyện phải làm, chúng ta cứ định ra một thời gian và địa điểm để hội họp, sau đó cùng đi Ba Lăng”.
Hai gã không dám cự tuyệt, đành thầm kêu khổ trong lòng.
Niềm vui thắng lợi hoàn toàn bị nỗi áy náy trong lòng thay thế.
oOo
Khấu Trọng thở dài não nuột: “Tốt nhất là đại tiểu thư thấy Tố tỷ gã cho người xấu, tức giận giết chết bọn ta cho xong, vậy thì bọn ta có thể đầu thai lần nữa, quên hết mọi chuyện của kiếp này, liễu kết mọi ân oán tình thù rồi”.
Từ Tử Lăng cũng mệt mỏi ngồi trên ghế đá, lắc đầu nói: “Đây chỉ là cách nghĩ của kẻ nhược phu, sau khi đến Ba Lăng, bất luận thế nào bọn ta cũng phải đưa mẹ con Tố tỷ đi, kẻ nào dám phản đối, ta sẽ giết kẻ đó”.
Khấu Trọng xót xa nói: “Nếu người phản đối lại chính là Tố tỷ thì sao? Lẽ nào cả tỷ ấy ngươi cũng giết được? Hơn nữa nếu chúng ta nói cho Tố tỷ biết Hương Ngọc Sơn chỉ là một tên lừa gạt tình cảm, một người đã từng bị Lý Tịnh làm cho đứt ruột đứt gan như tỷ ấy có chịu được đả kích này hay không?”.
Từ Tử Lăng úp mặt vào tay, lẩm bẩm nói: “Lão thiên gia à lão thiên gia, người bảo chúng con phải làm sao mới được đây?”.
Khấu Trọng chau mày suy nghĩ: “Bốc Thiên Chí có lẽ sẽ giúp được chúng ta chuyện này, ít nhất y cũng có thể về Ba Lăng thăm dò tình hình mẫu tử Tố tỷ, rồi chúng ta sẽ tùy theo tình thế mà tìm ra đối sách”.
Từ Tử Lăng ngẩng đầu lên nói: “Đây cũng là cách duy nhất chúng ta có thể làm được trong lúc không có cách nào. Tốt nhất là có thể tìm được nhược điểm của Hương tiểu tử, bức y tự động buông tay”.
Khấu Trọng đặt tay lên vai gã, thấp giọng nói: “Sau khi ứng phó xong chuyện ở Giang Đô, ta và ngươi sẽ cùng trở về Ba Lăng, Dương Công Bảo Khố cái gì cứ vứt sang một bên, trên đời này còn có chuyện gì quan trọng hơn Tố tỷ nữa chứ?”.
Từ Tử Lăng ngạc nhiên: “Vậy làm sao được, trừ phi ngươi không còn muốn tranh đoạt thiên hạ nữa, bằng không không thể gác chuyện này lại được”.
Khấu Trọng cười khổ ngồi xuống: “Tố tỷ hiện giờ là người thân duy nhất của chúng ta, nếu tỷ ấy có gì bất trắc, cả đời này ta cũng không thể yên tâm được, tranh thiên hạ phỏng còn ý nghĩa gì nữa chứ?”.
Từ Tử Lăng gật đầu: “Từ Giang Đô ngồi thuyền đến Ba Lăng chỉ mất mười ngày công phu, ta chỉ sợ Tiêu Tiễn không để chúng ta dẫn Tố tỷ đi thôi. Chuyện này phải tính toán cho cẩn thận mới được. Đêm rồi, về phòng nghỉ ngơi đã!”.
oOo
Ngày hôm sau dù Yển Sư vẫn còn không khí đại thắng, nhưng quân tướng cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho trận đại chiến tiếp theo. Các trang bị công thành được xếp hàng dài trên con sông thông thẳng tới Nam môn, bất cứ lúc nào cũng có thể rời thành vượt sông sang bờ đối diện, bày ra tư thái như muốn tấn công Lạc Khẩu.
Do thủy lộ đã bị địch nhân phong tỏa, nên đường bộ trở thành con đường duy nhất có thể dẫn đến Lạc Khẩu.
Chính ngọ, hai chiến thuyền lớn từ Đông Đô cập bến, đại tướng Trương Trấn Châu phụng mệnh Vương Thế Sung đến khao thưởng tam quân, đồng thời dẫn theo một ngàn viện binh.
Trương Trấn Châu và Dương Công Khanh vào mật thất hội kiến, cả canh giờ sau mới gọi Khấu Trọng vào, cả Vương Huyền Nộ cũng không được dự họp.
Hai người thần sắc cực kỳ nghiêm trọng.
Khấu Trọng ngồi xuống ngạc nhiên thốt: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào đã để Dương Động và Độc Cô Phong chiếm thượng phong rồi sao?”.
Trương Trấn Châu hừ lạnh nói: “Độc Cô Phong biết Lý Mật đại bại, liền lập tức đào tẩu khỏi Đông Đô, chúng ta đánh vào Hoàng Cung, bắt Nguyên Văn Đô và Lư Đạt xử trảm tại chỗ, nhốt Dương Động lại, giờ đây Đông Đô đã hoàn toàn lọt vào tay thượng thự đại nhận”.
Khấu Trọng nghi hoặc hỏi: “Vậy tại sao sắc mặt hai vị tướng quân lại khó coi như vậy chứ?”.
Dương Công Khanh trầm giọng nói: “Hiện giờ thượng thư đại nhân đang muốn bức Dương Động thoái vị, chuẩn bị xưng đế”.
Trương Trấn Châu tiếp lời: “Trịnh Quốc Công muốn lấy quốc hiệu là Trịnh, đồng thời đại phong thân tộc. Theo ta được biết Vương Huyền Ứng phong làm thái tử, Huyền Nộ làm Hán Vương, Vương Hồng Liệt là Ngụy Vương, Vương Hành Bản là Kinh Vương, Vương Thái Trấn là Tống Vương, Vương Thế Uẩn làm Tề Vương, Vương Đạo Tuần làm Lỗ Vương, còn hai người chúng ta và Lang Phụng, Tống Mông Thu thì chỉ là Tứ Trấn Tướng Quân, chia nhau trấn thủ bốn thành lớn bên ngoài Đông Đô”.
Khấu Trọng lập tức hiểu ra.
Vương Thế Sung cuối cùng vẫn không thể là nhân vật làm nên nghiệp lớn, vừa mới đắc thế đã vội vàng đại phong thân tộc, như vậy làm sao khiến những tướng lĩnh đã vào sinh ra tử vì y tâm phục cho được, lạm dụng thân thích, đây thực sự là một nguyên nhân chí mạng dẫn đến thất bại của Vương Thế Sung sau này.
Trương Trấn Châu gằn giọng nói: “Chuyện này còn chưa chắc chắn, nếu thật sự là vậy, thật khiến người ta phải chán nản. Sự thực thì trận này có thể đại phá Lý Mật, lập nên chiến tích huy hoàng như vậy, công lao lớn nhất không ngoài Khấu quân sư, ấy vậy mà đại nhân chẳng những không nhắc một câu tới chuyện này, còn ra lệnh cho ta ngầm giám thị quân sư nữa”.
Khấu Trọng cảm kích nói: “Hiếm được hai vị đại tướng giãi bày tâm sự với Khấu mỗ thế này, có điều chuyện quan trọng nhất hiện nay vẫn là phải triệt để tiêu diệt quân Ngõa Cương, những chuyện khác hãy để sau này ứng phó”>
Trương Trấn Châu và Dương Công Khanh cũng biết trong tình hình khẩn bách hiện nay không nên phân tâm vì chút quyền vị, sau khi thương nghị một hồi, liền chia nhau đi hành sự.
Khấu Trọng trở lại hậu viện tìm Từ Tử Lăng, thì thấy gã đang nói chuyện với Đồ Thúc Phương trong tiều đình ngoài sân.
Vừa thấy Khấu Trọng, Từ Tử Lăng đã nói: “Ta đã kể chuyện Tố tỷ cho Phương thúc, hi vọng thúc ấy có thể khuyên đại tiểu thư chờ chúng ta cứu mẫu tử Tố tỷ khỏi bàn tay Tiêu Tiễn và Hương Ngọ Sơn, rồi mới hội họp với tỷ ấy”.
Đồ Thúc Phương thở dài: “Tố Tố gặp chuyện chẳng lành, thật khiến ta vô cùng đau xót. Bên phía tiểu thư, hai người cứ yên tâm. Nói ra sợ hai người cũng không tin, tiểu thư vì chuyện trù bị quân hưởng mà mấy năm nay đã đi buôn da dê, sinh ý rất thịnh vượng đó”.
Khấu Trọng ngồi xuống nói: “Có Phương thúc và Tuyên huynh trợ giúp, sinh ý tự nhiên phải càng lúc càng tốt rồi”.
Đồ Thúc Phương nói: “Vì vậy ta mới nói hai người không tin, chuyện làm ăn này là do một mình đại tiểu thư lo liệu, tuy là dùng số tiền mà Trác gia lưu lại, người cũng là thuộc hạ cũ, nhưng nếu không phải tiểu thư tính toán từng vụ mua bán một, thì tuyệt đối không kiếm được nhiều như bây giờ đâu”.
Hai gã đều lấy làm ngạc nhiên, đâu ngờ Trác Kiều biết làm ăn buôn bán.
“Ngoại trừ việc phục cừu ra, tinh thần của tiểu thư đềi đặt cả vào việc buôn bán này. Buôn bán hiện giờ, ngoại trừ có đầu óc kinh doanh ra, còn phải có quyền đấu thật cứng nữa, vì vậy tiểu thư phải coi sóc chuyện buôn bán này rất sát, ta chỉ cần khuyên một hai câu là người nhất định sẽ đáp ứng đợi Tố Tố đến tương tụ”.
Giờ hai gã mới hiểu chuyện Trác Kiều nói hôm trước là gì.
Đồ Thúc Phương nói: “Tuyên Vĩnh là một tướng tài hiếm có, con người lại thông minh tuyệt đỉnh, nếu Tiểu Trọng muốn tranh đoạt thiên hạ, y có thể trở thành tả hữu của ngươi đó”.
Khấu Trọng ngần ngừ nhìn Từ Tử Lăng nói: “Cả chuyện này ngươi cũng nói ra à?”.
Đồ Thúc Phương tỏ ý không vui nói: “Có gì mà giấu ta chứ? Đại trượng phu lập thân hành sự, phải dám làm dám nhận, không sợ người khác dèm pha. Tiểu Trọng có đại trí như vậy, Phương thúc vui mừng tay cho ngươi còn chẳng kịp nữa là”. Ngưng lại giây lát rồi y nói tiếp: “Cây đại thụ Lý Mật đã đổ, quân Ngõa Cương tự nhiên sẽ chia năm sẻ bảy, với quan hệ của tiểu thư cộng với thanh thế của hai người trên giang hồ lúc này, ta có thể cùng với Tiểu Vĩnh giúp ngươi bôn tẩu một phen, chiêu mộ các binh lính tinh nhuệ trong quân Ngõa Cương. Lấy tiêu chí là chọn những người trẽ tuổi tinh minh, sau này sẽ rất có lợi cho đại nghiệp của ngươi, vấn đề lương hưởng lại càng không thành vấn đề”.
Khấu Trọng cả mừng nói: “Đa tạ Phương thúc đã ủng hộ”.
Đồ Thúc Phương thở dài nói: “Năm xưa khi ta cùng tiểu thư bỏ trốn, vốn tưởng rằng không có hi vọng phục cừu, nhưng ngờ đâu chớp mắt đã thấy ngày đền tội của hắn gần kề. Trên đời này không có gì là không thể xảy ra. Phương thúc rất có kỳ vọng ở ngươi”.
Khấu Trọng liền hỏi: “Không phải mọi người vẫn dựa vào Cốc Ưng Thái ở Lý Bình Quận sao? Người này thế nào?”.
Đồ Thúc Phương lắc đầu: “Người này có quan hệ rất mật thiết với Đậu Kiến Đức, tuy thế bất lưỡng lập với Lý Mật, song rất khó thuyết phục y nghiêng về phía ngươi. Không nhắc đến thì hơn”.
Tiếng bước chân vang lên,
Ba người nhìn qua, chỉ thấy nữ tỳ khả ái Sở Sở đang uyển chuyễn bước đến trước mặt, ánh mắt liếc nhìn Khấu Trọng không giấu nổi vẻ vui mừng.
Khấu Trọng vui vẻ hỏi: “Sở Sở đến lúc nào vậy, tại sao ta không biết nhỉ?”.
Sở Sở khom người nói: “Sáng sớm nay Sở Sở mới đến đây để phục thị tiểu thư. Khấu gia ngài bận như vậy, làm sao mà biết được”. Sau đó quay sang nói với Đồ Thúc Phương là Trác Kiều muốn gặp y.
Từ Tử Lăng biết điều đứng dậy cùng Đồ Thúc Phương rời khỏi, để hai người có cơ hội nói chuyện riêng với nhau.
Nhất thời, đôi nam nữ này đều có cảm giác như đã cách biệt mấy mươi năm, thiên ngôn bạn ngữ mà không biết mở lời từ đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.