Đại Đường Song Long Truyện

Chương 317: Thập đổ cửu phiến

Huỳnh Dị

20/03/2013

Vân Ngọc Chân chỉ ra phía cửa lớn ngôi nhà mới dành cho khách quí, nói:

- Hiện tại không có người nào có thể nghe thấy chúng ta nói gì, khu vực này tường xây đặc biệt, có thể cách âm.

Từ Tử Lăng tiến tới ngồi xuống một cái ghế rồi nói:

- Hải trường chủ có hỏi ngươi về ta không?

Vân Ngọc Chân ngồi yên vị bên trái gã, nói:

- Đương nhiên ta không nói ra ngươi là Từ Tử Lăng, chỉ nói với ngươi có chút giao tình. Ta vốn giao du rộng, gã không hề nghi ngờ, làm sao nghĩ ra được Tử Lăng ngươi đổ thuật lại lợi hại đến vậy.

Từ Tử Lăng thở dài, cười khổ đáp:-

- Ta thì chẳng biết nói sao đây!

Vân Ngọc Chân trầm mặc một lát, đoạn nhẹ nhàng hỏi:

- Khấu Trọng có đến không?

Từ Tử Lăng cảm giác không thể tin tưởng thị lần nữa, lắc đầu đáp:

- Bằng hữu của ta đến đây, nhưng không phải là Khấu Trọng”.

Vân Ngọc Chn lùi lại, nghiến răng trề môi cật vấn:

- Vậy thì khi trước tại Ba Lăng, ngươi tại sao không giết Hương Ngọc Sơn và ta?!

Từ Tử Lăng lập tức nổi tâm sự, mắt hổ xạ ra thần sắc bi ai, lắc đầu đáp:

- Ta không biết! Thật sự không biết! Nếu ta đối với Hương Ngọc Sơn không đủ lòng tàn nhẫn, thì với ngươi không nỡ xuống tay. Hà ! Đến giờ ta vẫn không minh bạch, tại sao ngươi yểm trợ Hương Ngọc Sơn hại ta ?

Vân Ngọc Chân cúi đầu, sắc mặt thê lương nói:

- Ngươi tin ta cũng được, không tin ta cũngược. Ta đích xác không tưởng sự tình phát triển đến mức này. Ta, Vân Ngọc Chân cũng đã gặp báo ứng, làm cho bạn thân rời xa, Cự Kình Bang chỉ còn chút hư danh, tồn tại qua ngày như đồ vô tích sự, ta tự căm ghét bản thân, tưởng đến mức như thế này sống còn khổ hơn chết, ta thật đã thất bại hoàn toàn rồi!

Từ Tử Lăng cau mày đáp:

- Ta xem bề ngoài ngươi vẫn còn phong quang lắm!

Vân Ngọc Chân nói:

- Đối với Hương Ngọc Sơn, ta chỉ là vật có giá trị lợi dụng. Hiện tại giá trị của ta đã giảm đi rất nhiều, bên cạnh gã mỹ nữ như mây, còn phú khả khuynh quốc, còn để Vân Ngọc Chân ta vào đâu! Chỉ hận thấu trời rằng ta tỉnh ngộ quá muộn, Hương Ngọc Sơn võ công không cao cường lắm nhưng nếu luận về âm mưu quỉ kế, chính là tối cao thủ trong các cao thủ, về mặt này ngươi còn biết rõ hơn ta mà.

Từ Tử Lăng ngầm suy tính thật kỹ, đoạn trầm giọng hỏi:

- Hương Ngọc Sơn dạo này ra sao ?

Gã có ý nói bản thân với tính hình hiện tại của Hương Ngọc Sơn hoàn toàn không hay biết, mong chờ Vân Ngọc Chân sẽ nói cho mình hay.

Vân Ngọc Chân trả lời:

- Từ khi lập đại kế cho quân Đại Lương bắc tiến, rồi ngươi và Khấu Trọng bỏ đi, Hương Ngọc Sơn không gặp mặt Tiêu Tiễn, viện cớ rằng bị ốm. Thực tế hắn tính bỏ Ba Lăng Bang, dùng gia tài hai chục năm tân khổ kinh doanh để lập môn hộ. Hắn không sợ ngươi báo phục, ngay cả ta cũng không biết được lý do ra sao.

Từ Tử Lăng đại khái lờ mờ hiểu được nguyên nhân, nói:

- Tiêu Tiễn cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, cha con họ Hương chỉ khơi khơi nói mấy câu vậy mà bỏ đi được hay sao ?

Vân Ngọc Chân nói:

- Đây là điều nghi hoặc lớn mà ta cũng chưa hiểu được. Theo ta dự đoán, hai bên đều là phường gian hoạt vì lợi chulại, một khi binh bại, Tiêu Tiễn cùng cha con họ Hương chắc không tử tế với nhau đâu. Hà, lẽ thường phú quí và quyền lực một khi đã được thử qua rồi thì sẽ rất khó quay lại cuộc sống bình đạm lúc trước. Cái tư vị của sự có rồi lại để mất thật là thứ khó chịu nhất với con người ta.

Từ Tử Lăng bắt đầu minh bạch rằng nữ tử này hiện tại tâm cảnh hoàn toàn bàng hoàng vô thức, thống khổ vô cùng. Gã nhẹ thở dài hỏi:

- Cô có tính toán kế hoạch gì không?

Vân Ngọc Chân nhiệt lệ trào dâng, cúi đầu lắc nhẹ trả lời:

- Ta không biết, giờ ta chẳng còn gì nữa. Thậm chí ta chẳng muốn nghĩ đến thứ gì nữa, nói từ nãy tới giờ tưởng đã phải dùng hết toàn thân khí lực rồi. Ôi chao, ngươi giết ta đi thôi!

Từ Tử Lăng cười khổ đáp:

- Nếu ta có thể hạ thủ, thì đã hạ thủ rồi.

Vân Ngọc Chân lau sạch nước mắt, nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi và Tiểu Trọng không tính đi Quan Trung đấy chứ?

Từ Tử Lăng lặng yên không nói gì.

Vân Ngọc Chân nói:

- Hương Ngọc Sơn cố ý sai người phát tán tin này đi khắp nơi, khiến thiên hạ không ai không biết. Nếu ngươi không thể hủy chuyến đi này, thì phải vạn phần cẩn thận. Người như ngươi và tiểu Trọng, thể hình và khí độ đều vạn người khó thấy một, rất khó che dấu hành tung.

Từ Tử Lăng trong lòng chợt dậy lên mối cừu hận với Hương Ngọc Sơn, tuy tâm tưởng không có ý đến hạ sát hắn, nhưng nếu có thể bóc trần ngành kinh doanh buôn người của Hương gia, lại hại hắn đến khuynh gia bại sản, hủy đi hệ thống đổ trường của hắn, thì đối với Hương Ngọc Sơn chắc chắn còn thống khổ hơn bị giết.

Vân Ngọc Chân nói:

- Tử Lăng có thể an bài để ta gặp mặt tiểu Trọng một lần không?

Từ Tử Lăng nói:

- Ngươi tốt nhất đừng nên gặp hắn, hắn tuyệt đối không gặp ngươi mà lại tử tế nghe ngươi nói đâu.

Vân Ngọc Chân vẻ mặt thê lương nói:



- Ta còn có gì mà phải sợ cơ chứ!

Từ Tử Lăng vươn mình đứng lên, nói:

- Ta trước hết phải tìm được hắn đã. Làm thế nào để tìm gặp lại cô?

*

*

Lôi Cửu Chỉ thấy Lại Triêu Quý đếm ra ba chục đĩnh hoàng kim đặt trên bàn, thì nhìn lại Lưu An hỏi:

- Tiền đặt cửa của ngươi đâu?

Lưu An lấy từ ống tay áo ra tám đĩnh hoàng kim, nói:

- Trần gia nếu có thể bảo ngân lượng của ta còn chưa đủ, tiểu nhân sẽ lập tức bỏ đi ngay.

Lôi Cửu Chỉ lắc mái đầu bạc, vui mừng nói lớn:

- Chúng ta sẽ lần lượt làm cái!

Linh Cô cầm bài đẩy đến giữa bàn, nhường cho 4 người cùng chia bài, thắp thêm 3 cây đèn, không khí náo nhiệt trở lại.

Lại Triêu Quý nhìn thủ thế của hai bên, Khấu Trọng rõ là tay mơ "dê béo", Lôi Cửu Chỉ thì còn chưa đến trình độ ấy, trong lòng vui vẻ, nói:

- Trần huynh muốn dùng đổ pháp nào, ta có một đề nghị mới, có thể giúp chúng ta đánh canh bạc này thật thống khoái.

Lôi Cửu Chỉ nhướn lông mày, lắc đầu đáp:

- Đổ bác dùng cách nào cũng có cái tiện của cách nấy, nên có thể tùy tiện canh cải.

Lại Triêu Quý hướng về Lưu An ngầm ra ám hiệu, rồi Lưu An cũng học theo cùng Khấu Trọng ra ám hiệu, Khấu Trọng khó khăn lắm mới kìm được tiếng cười, nhìn Lôi Cửu Chỉ nói:

- Trước hết thỉnh Cổ huynh đánh ra sao, rồi sau đó Trần lão sẽ quyết định lại. Ta đương nhiên theo ý kiến của nhị vị lão nhân gia.

Lôi Cửu Chỉ lầm bầm trong miệng, cũng không ra ý ngăn cản.

Lại Triêu Quý cố nén nỗi vui mừng, nói:

- Đổ pháp này hết sức phổ biến tại Cửu Giang, mỗi người lấy 8 quân bài, tùy ý soạn thành 4 đôi, so sánh với nhau để phân thắng phụ. Trước hết không cho người khác xem, soạn thành 4 đôi xong đồng thời lật bài, ai nhiều đôi thắng hơn là ăn, tính điểm để so sánh thì chỉ tính phần lẻ, ví dụ quân “ngũ” và quân “lục” cộng lại được 11 điểm thì chỉ tính là 1 điểm thôi. Nếu hai quân cộng lại bằng 10 điểm thì là điểm thấp nhất gọi là “bế thập”. Phương pháp này rất đơn giản và rõ ràng.

Khấu Trọng theo ám hiệu của Lưu An cũng phụ họa theo:

- Cách đánh bạc này rất hay, ta chơi cách này đi!

Lôi Cửu Chỉ nhìn chòng chọc vào thủ pháp thuần thục tráo bài của Linh Cô, miễn cưỡng khó khăn nói:

- Cũng được, nhưng nếu ai thắng cả 4 đôi, thì ăn gấp đôi tiền. Nhà cái mà toàn thắng thì ba nhà kia cũng phải trả gấp đôi, tính cả “thông cật” nữa”.

Linh Cô nở nụ cười mê hồn đáp:

- Trần lão bản hào sảng quá, cách đánh này thật kích thích.

Lôi Cửu Chỉ lấy từ trong túi ra nửa đĩnh bạc, đặt vào tay Linh Cô, thuận tay vuốt nhẹ, cười vang:

- Cô nương miệng lưỡi thật ngọt ngào quá!

Lại Triêu Quý và Lưu An cùng liếc thấy túi hắn lúc thoáng mở, ít nhất cũng có tới cả ngàn lượng, trong lòng mừng rỡ như mở cờ, dóng trống.

Linh Cô đầu mày cuối mắt lúng liếng, trước hết cất giọng oanh vàng ghé sát tai Lôi Cửu Chỉ hạ giọng cảm tạ, sau với tay lấy tập bài trên mặt bàn ra chia, quyết định ai làm nhà cái.

Cuộc bạc cuối cùng đã bắt đầu.

*

Từ Tử Lăng quay lại sòng bạc, Lâm Lãng đến bên gã thấp giọng nói:

- Lại Triêu Quý bắt đầu rồi đấy.

Từ Tử Lăng nhỏ giọng hỏi lại:

- Có phương pháp nào lánh đi tìm địa điểm ẩn nấp không, ta hiện tại bị nhiều người chú ý quá.

Lâm Lãng nói ra một địa chỉ, rồi dặn thêm:

- Cung gia tốt nhất là đi ngay đi, chờ tại chỗ đó sẽ có tin tức tốt của ta đưa tới.

Từ Tử Lăng gật đầu đáp ứng, nhằm hướng cửa lớn đi ra, đột nhiên thấy có người kèm bên cạnh, hương thơm theo tới, gã nhìn ra thấy một khuôn mặt kiều diễm đang nở nụ cười mê hồn, chính là mĩ nữ xuất thân đổ bác thế gia Hồ Tiểu Tiên đang vừa đi sóng đôi với gã vừa cười nói:

-Bằng vào tài nghệ đổ thuật kinh thế của Cung huynh, mà nô gia vẫn chưa nghe nói tới Cung huynh bao giờ, thấy có kỳ quái không. Cung huynh phát tài ở địa phương nào vậy?

Từ Tử Lăng khiêm tốn đáp:

- Chỉ là chút tiểu kỹ nhỏ mọn, phần nhiều là gặp được hạnh vận thôi, sao dám lọt vào pháp nhãn của Tiểu Tiên cô nương. Cung mỗ chỉ hoạt động ở vùng Vân Quý, rất ít khi vào Trung Nguyên.

Hồ Tiểu Tiên nhanh chóng buông áo gã ra, rời con đường chính ra khỏi phòng lớn, đi đến cạnh hồ cá, cười nhẹ đáp:

- Tiểu Tiên đối với Cung huynh tuyệt không có nửa phần địch ý, chỉ là tò mò thôi. Cung huynh bất tất phải cẩn trọng như vậy.

Từ Tử Lăng thấy nàng nói năng khách khí, nảy mối hảo cảm, nói:

- Tiểu Tiên cô nương thật có muốn biết xuất thân gia phái của ta không?



Hồ Tiểu Tiên lắc đầu đáp:

- Đây là việc riêng của Cung huynh, Tiểu Tiên không mong được biết, cũng không tiện hỏi. Chỉ mong Cung huynh tham gia Thiên Cửu Đổ Hội ngày mai, nhân vì Tiểu Tiên thua thiệt hôm nay vẫn chưa cam lòng.

Từ Tử Lăng ngưng bặt tiếng cười, đáp lại:

- Chuyện này do thượng cấp của ta quyết định, sự thật ta ngưng tay đã lâu, chỉ là hôm nay hứng đổ bác đột nhiên phát tác, không nhẫn nại được.

Hồ Tiểu Tiên thất vọng nói:

- Thật là đáng tiếc, hy vọng Cung huynh không bỏ lỡ. Tiểu Tiên nay phải đi xa đến tận Cửu Giang, quan trọng nhất là mong gặp Lôi Cửu Chỉ xưng danh Đổ Hiệp, người này đổ nghệ đã đạt đến xuất thần nhập hóa, đến cảnh giới có thể hô phong hoán vũ, Cung huynh có biết không?

Từ Tử Lăng không muốn lừa dối nàng, cười nhẹ nói:

- Câu hỏi này tại hạ có thể không trả lời được không?

Hồ Tiểu Tiên liếc ngang gã đáp:

- Cung huynh tổng thể xử sự đều cao thâm mạc trắc, nếu không phải huynh còn nguyên cả mười ngón tay, ta nhất định cho rằng huynh là họ Lôi này. Huynh là đối thủ ngang hàng của họ Lôi đó.

Từ Tử Lăng không còn biết nói gì, khẽ nhún vai, cung kính đáp:

- Đa tạ cô nương tán thưởng. Tại hạ có việc quan trọng bên mình, xin được cáo từ, mong cô nương thứ tội.

Nói xong lập tức bước đi.

Hồ Tiểu Tiên cười với theo:

- Hy vọng ngày mai gặp lại Cung huynh.

Mắt nhìn theo dáng Từ Tử Lăng rời xa, Hồ Tiểu Tiên trong lòng chợt dậy lên cảm giác khó tả.

Nam tử khó đoán tuổi này ngoại hình cao lớn thô tháp, tuy gương mặt chẳng có lấy nửa điểm anh tuấn, nhưng đích thực là uy vũ bức người, đầy sức hấp dẫn nam tính.

Lại thêm lời ăn tiếng nói văn vẻ hòa nhã, không cao ngạo chẳng thấp hèn, cử chỉ hành động tiêu sái tự nhiên, hơn nữa còn ổ kỹ siêu quần, hành tung đầy tính thần bí. Đây đúng là một lang quân mơ ước, bảo sao trái tim thiếu nữ chẳng đập loạn nhịp.

Trong hội ngày mai liệu còn gặp lại chàng chăng ?

*

*

Bài qua bài lại, bốn người đã đánh qua hơn chục tiếng bạc, mỗi người cầm cái không quá ba ván. Khấu Trọng theo chỉ dẫn của Lưu An cố tình đánh ván được ván thua, theo đúng cách thả mồi câu cá, dục cầm tiên túng. Đương nhiên chỉ để cho đối phương thắng nhỏ, không thiệt hại nhiều tiền bạc.

Theo cách của gã, người thắng thật là Lại Triêu Quý, thắng giả là Lôi Cửu Chỉ; còn với Lưu An và Lại Triêu Quý thì ngược lại hoàn toàn, Khấu Trọng mới là người thắng thật. Tình thế cuộc bạc phức tạp vi diệu.

Lần này đến lượt Lôi Cửu Chỉ làm cái, đến lúc lật bài, Lôi Cửu Chỉ bài ngoài cùng bên trái có “yêu tam” (3 điểm), “tam tam” (6 điểm), “ngũ lục” và “tứ ngũ”, trừ “tứ ngũ” chưa tính đến, còn lại bài của hắn đều là bài tốt. Còn về phần bài “tứ ngũ” lập thành nước bài “hồng cửu” 9 nút là bài điểm cao nhất.

“Yêu tam” cũng là nước bài lớn.

“Tam tam” còn được gọi là Thập nhị Vu Sơn, “ngũ lục” gọi là Sở Hán tương tranh. Theo đánh giá của hắn, đây chính là nước bài nhà cái ăn thông cật, tức là được ăn gấp bốn như thỏa thuận ban đầu.

Linh Cô bật tiếng thở dài thán phục, ghé hẳn nửa người mềm mại dựa vào Lôi Cửu Chỉ xem bài.

Lại Triêu Quý cùng Lưu An không động nét mặt, tuy nhiên đã nhanh tay nhanh mắt thi triển trò bịp, dùng thế tay “phím” điểm số với nhau, thống nhất cách lật bài so sánh, do Khấu Trọng hoàn toàn hợp tác nên không có vấn đề gì, bài cục đã hoàn toàn thao túng trong tay, tiếng bạc này cố ý muốn để Lôi Cửu Chỉ đại thắng, hòng dụ dẫn hắn những tiếng sau.

Lôi Cửu Chỉ đưa tay vuốt má Linh Cô, quay lại chiếu bạc lộ thần thái bất khả nhất thế, tốt lời cảm thán:

- Ái chà, vuốt má người đẹp xong chắc sẽ được tay thơm lật bài đây. Ba vị đã sẵn sàng đặt cược chưa?

Lưu An cười mơn:

- Trần lão bản đã sợ phải ngồi lại muộn hay sao ?

Lôi Cửu Chỉ cười đáp:

- Làm sao phải ngại muộn, chỉ là muốn về cùng mỹ nhân tìm chút vui thú thôi!

Linh Cô khanh khách cười tươi, bộ dạng lả lơi dụ hoặc người đến cực điểm.

Khấu Trọng chợt tỉnh ngộ, tưởng Linh Cô đang giở trò kỳ thật là Lại Triêu Quý ngầm thao túng, tại đại đổ trường lớn như thế này chắc chắn không bao giờ dung túng cho nhân viên công nhiên cười nói đưa đẩy với khách như thế. Đây chỉ sợ là Lại Triêu Quý và Lưu An đã ngầm yêu cầu Linh Cô mê hoặc Lôi Cửu Chỉ.

Lại Triêu Quý trên bàn còn hơn hai chục lượng hoàng kim, đưa tay đẩy cả ra giữa bàn, vẻ mặt bình thản nói:

- Trần huynh đã muốn đánh nhanh còn đi tìm vui chốn khác, chi bằng ta đánh tiếng bạc lớn, một tiếng rồi kết thúc luôn, ý Trần huynh ra sao ?

Lôi Cửu Chỉ cười vang đáp:

- Cổ huynh tính toán như chắc thắng rồi ấy nhỉ, nhưng chỉ có điều dù thắng tiếng bạc này cũng chỉ bằng nửa số bạc trên tay ta, đã hết tiền đâu mà bỏ đi được, Cổ huynh phải tính đến điểm này chứ ?

Lại Triêu Quý bình thản cho tay vào túi lấy thêm ra mười đĩnh vàng lớn, chất cả lên bàn như một trái núi nhỏ, cười hỏi:

- Bây giờ thì sao ?

Lôi Cửu Chỉ cùng Khấu Trọng cùng lộ thần sắc tham lam, mắt nhìn không chớp vào cả đống vàng trên bàn.

Lưu An liếc nhìn Khấu Trọng đầy ý nghĩa, rồi cũng đẩy hết 6 lượng vàng trước mặt ra, nói to:

- Ta theo hết tiếng bạc này.

Ba ng cùng lúc nhìn vào Khấu Trọng, Khấu Trọng trước hết lộ thần sắc do dự, sau cùng nghiến răng nói:

- Ta cũng theo với các vị tiếng bạc này

Lại Triêu Quý rút ống điếu ra, bật lửa châm một mồi thuốc, sau một hơi rít dài nói:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Đường Song Long Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook