Chương 599: Trái tim ngọc nữ
Huỳnh Dị
21/03/2013
Trường An đầy trời mưa bụi bay. Phố phường như thoắt ẩn thoắt hiện, lúc xa lúc gần, mờ mờ ảo ảo. Có cảm giác toàn bộ không gian ngập tràn trong hơi nước.
Dưới một đêm mưa như thế, hai cao thủ kiệt xuất một già một trẻ đại biểu cho hai thế hệ cùng nhau thong thả tản bộ bên bờ kênh Vĩnh An.
Từ Tử Lăng than:
- Phải chăng Tà Vương muốn đến giết tại hạ?
Với sắc mặt bình tĩnh và phong thái của nhất phái tông sư siêu cao thủ, Thạch Chi Hiên lãnh đạm trả lời:
- Một sai lầm sao có thể lặp lại được, may mắn là ta đã kịp dừng lại trước khi quá muộn. Ài! Tử Lăng có lẽ biết mỗi lần ta ra tay đều phải đấu tranh nội tâm mãnh liệt. Nhưng cũng nhờ thế nên mới không phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Từ Tử Lăng nghe vậy liền hít vào một hơi lạnh. Nếu những gì Thạch Chi Hiên nói là sự thật thì trong cuộc chiến này gã có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình tuyệt không phải vì thương thế của đối phương chưa lành, mà là vì Thạch Thanh Tuyền, điểm yếu duy nhất của lão.
Nhưng làm sao Từ Tử Lăng biết được Thạch Chi Hiên nói thật hay không? Đối diện với gã lúc này có thể là Thạch Chi Hiên chỉ còn một điểm yếu, cũng rất có khả năng là một Tà Vương không còn bất cứ nhược điểm nào.
Thạch Chi Hiên mỉm cười:
- Tử Lăng ở Trường An tất có chuyện vô cùng quan trọng nên mới có thể tạm gác lại chuyện liên quan đến Thanh Tuyền, cứ nấn ná mãi chẳng chịu đến thăm nó.
Từ Tử Lăng thầm kêu cứu mạng. Thạch Chi Hiên trí tuệ cao vời vợi, nếu để lão nhìn ra được “tru Hương đại kế” của cả bọn thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Gã vội thay đổi chủ đề:
- Vãn bối có một chuyện vẫn luôn cảm thấy không hiểu, mong tiền bối chỉ giáo!
Thạch Chi Hiên gật đầu:
- Cứ tùy tiện nói ra đi, dù sao vẫn còn thời gian. Đêm nay đúng là một đêm bất thường, sẽ có người phải đổ máu.
Nghe lão nói mà Từ Tử Lăng lạnh cả sống lưng. Thạch Chi Hiên nhắc đến việc đầu rơi máu chảy cứ như nói chuyện phiếm thường ngày, chứng tỏ bản chất lãnh huyết vô tình của lão.
Gã nhíu mày hỏi:
- Có phải Tà Vương lấy việc giết người làm thú vui?
Thạch Chi Hiên tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Chuyện ngươi cảm thấy không hiểu là vấn đề này sao?
Từ Tử Lăng thở dài:
- Vãn bối thấy mơ hồ không hiểu một chuyện khác. Đó là vì sao tiền bối lại cho rằng vãn bối và lệnh thiên kim Thanh Tuyền là một đôi tình lữ có thể tiến tới chuyện hôn nhân hạnh phúc? Thật sự thì vãn bối và Thanh Tuyền tiểu thư chỉ là bằng hữu bình thường thôi.
Thạch Chi Hiên dừng bước, chắp tay sau lưng đứng trên bờ kênh Vĩnh An, ngưng thần nhìn cảnh đêm mưa mịt mờ ảm đạm ở bờ đối diện. Hai mắt tràn ngập những nỗi niềm thương cảm sâu sắc, lão thong thả trả lời:
- Thạch Chi Hiên này là kẻ từng trải, có thể nhìn lầm sao? Giống như năm đó ta gặp gỡ Bích Tú Tâm, ngươi bây giờ cũng không ngừng lừa dối bản thân mình. Trừ phi ngươi có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm cả đời không đến U Lâm tiểu trúc, Thạch Chi Hiên ta mới chịu thừa nhận mình đã nhận định sai lầm.
Đưa mắt nhìn Từ Tử Lăng, lão nhẹ giọng nói tiếp:
- Ta vẫn thường âm thầm nhìn nó từ xa, Thanh Tuyền chính là bản sao của mẹ nó. Lúc ngươi gặp Thanh Tuyền cũng giống như khi xưa ta gặp Tú Tâm, cảm giác của ngươi thế nào sao ta không rõ chứ! Nói cho ta biết, Tử Lăng ngươi lần đầu nhìn thấy Thanh Tuyền đã có cảm giác gì, có thể thật lòng nói ra không?
Từ Tử Lăng nằm mơ cũng không nghĩ tới việc Thạch Chi Hiên có thể tâm sự với gã trong một đêm mưa gió như thế này. Quần áo trên người đã sắp ướt sũng, từng hạt mưa lạnh giá rơi trên mặt, nhưng gã lại cảm thấy rất thống khoái.
Ấn tượng đầu tiên của gã với Thạch Thanh Tuyền là một cái gì đó hết sức mơ hồ. Rốt cuộc cái nhìn đó là lần đầu tiên gã nhìn thấy nàng hay là lúc thoáng thấy bóng nàng? Hay là khoảnh khắc một nửa khuôn mặt Thanh Tuyền lộ ra bên kia làn đường trong đêm Trung Thu ở Thành Đô năm ấy?
Gã giật mình đáp:
- Lần cuối cùng gặp nhau nàng mới cho vãn bối thấy dung mạo thực sự của mình. Vì vậy vãn bối không biết nên tính lần nào là lần đầu tiên.
Thạch Chi Hiên cười khổ:
- Thanh Tuyền à, con cũng biết đàn ông trong thiên hạ đều là lũ ngốc mà! Kẻ nào có thể hiểu được lòng con đây!
Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:
- Tà Vương nói vậy là có ý gì?
o0o
Khấu Trọng quay về Tư Đồ phủ lấy Tỉnh Trung Nguyệt và thay y phục dạ hành, một lúc nữa mới đến canh một. May sao vẫn còn chút thời gian để bàn đại kế giết chết Thạch Chi Hiên với Từ Tử Lăng trước khi Hầu Hy Bạch trở về, có hắn ở bên thì không tiện nói tới chuyện đó.
Gã nào biết người đợi mình không phải Từ Tử Lăng mà lại là Loan Loan, liền tháo bỏ mặt nạ xuống rồi mới bước vào phòng gặp nàng.
Mỹ nữ chân trần quỷ bí khó lường ấy đang ngồi dựa lưng vào ghế, gương mặt mang một vẻ đẹp đến mê người. Kẻ không biết về nàng khẳng định sẽ bị hút hồn, có điều Khấu Trọng lại đang ngùn ngụt lửa giận.
Nhìn thấy vẻ mặt không chút thân thiện của gã, Loan Loan nhíu mày rầu rĩ hỏi:
- Ta lại có chỗ nào đắc tội với Thiếu Soái ư?
Khấu Trọng ngồi xuống cách nàng một chiếc bàn, đoạn trầm giọng hỏi:
- Sao ngươi lại biết người đến chơi sáng nay là Thương Tú Tuần?
Ngọc dung chuyển lạnh, Loan Loan cất giọng không vui hỏi lại:
- Ngươi dựa vào cái gì mà kết luận ta biết người đến là Thương Tú Tuần?
Khấu Trọng giận dữ nói:
- Còn muốn ngụy biện sao? Nếu ngươi không biết đó là Thương Tú Tuần, sao cố ý để lại mùi thơm, hại ta và Lăng thiếu gia khốn khổ một phen?
Loan Loan mặt thoáng đổi sắc, tỏ vẻ nghĩ ngợi, rồi lại nhanh chóng hồi phục vẻ băng lãnh, nàng ta nhẹ giọng nói:
- Ta không tranh luận chuyện vô bổ với ngươi. Không muốn hợp tác với ta nữa phải không?
Khấu Trọng nghĩ lại thần tình mới rồi của nàng ta, điều đó chưa bao giờ xuất hiện trên ngọc dung của Loan Loan cả. Chuyện gì có thể gây ra sự kích động lớn như vậy với nàng? Liệu có liên quan tới Thiên Ma Đại Pháp không, do việc tu luyện nảy sinh vấn đề nên mới lưu lại mùi hương? Lẽ nào bọn họ đã hiểu sai nàng? Tuy vậy gã vẫn trầm giọng nói:
- Rất lấy làm tiếc! Chúng ta không thể tiếp tục hợp tác. Việc đó chưa bao giờ có kết quả tốt, lần này cũng sẽ không phải là ngoại lệ.
Loan Loan nhẹ nhàng hỏi:
- Thiếu Soái có muốn biết một chuyện không?
Khấu Trọng cười khổ:
- Nói đi! Còn muốn giở thủ đoạn gì nữa đây?
Đưa ánh mắt chăm chú nhìn màn mưa đêm ngoài cửa sổ, Loan Loan ôn nhu nói:
- Loan nhi không thể kiên nhẫn thêm nữa, phải giết chết Khấu Trọng ngươi thôi!
Khấu Trọng thất thanh la lên:
- Cái gì?
o0o
Thạch Chi Hiên nói cộc lốc:
- Đi theo ta!
Lão phi người qua bờ kênh, bất ngờ hạ mình xuống một chiếc khoái thuyền đậu bên bờ. Từ Tử Lăng không còn cách nào khác liền theo sát phía sau, tìm một chỗ trên sàn thuyền rồi ngồi xuống.
Thạch Chi Hiên hình như có cảm tình đặc biệt với kênh Vĩnh An. Đây là lần thứ ba Từ Tử Lăng cùng lão du ngoạn trên dòng kênh này. Trực giác của gã mách bảo rằng đối phương tạm thời không có ác ý, điều này khẳng định nội tâm của vị Ma môn đệ nhất cao thủ đang có sự dao động.
Khoái thuyền thong thả tiến về phía Dược Mã kiều và Vô Lậu tự.
Những hạt mưa bụi lất phất bay đầy trời, dòng nước tối đen dập dềnh nhè nhẹ, cây cối ven bờ biến thành những bóng đen mông lung. Đèn đuốc hai bên như hòa làm một cùng gió mưa, nhòa đi thành những quầng sáng lung linh.
Giọng nói tha thiết và chân thành của Thạch Chi Hiên vang lên:
- Thanh Tuyền vì không muốn khơi lên sự ham muốn của nam nhân đối với mình nên mới che đi gương mặt thật. Lần trước ở Thành Đô, nó không những để ngươi thấy được dung nhan mà còn ngồi bên tấu một khúc nhạc cho ngươi. Tình ý của nó đối với ngươi đã quá rõ ràng. Tử Lăng nói xem có phải là ngươi cực kỳ ngu ngốc không?
Từ Tử Lăng nghe mà lạnh sống lưng. Gã không ngờ Thạch Chi Hiên lại biết rõ câu chuyện giữa mình và con gái lão như vậy. Nhưng mặt khác, gã không nghĩ là lão nói đúng. Theo cảm nhận của gã, Thạch Thanh Tuyền chỉ đáp tạ việc gã trượng nghĩa cứu giúp, hơn nữa đó là lần gặp nhau cuối cùng nên nàng mới lộ vẻ đặc biệt quý mến. Hành động đó có thể mang theo một chút quyến luyến nam nữ, nhưng không hẳn là biểu lộ tình yêu như Thạch Chi Hiên vừa nói.
Nhớ lại quãng thời gian tuyệt đẹp bên nàng, cảm xúc trong lòng gã trào dâng như ngựa bất kham. Thời gian như trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, nhưng trong lòng gã tất cả những hình ảnh về nàng vẫn không chút phai mờ.
Thanh âm sầu cảm của Thạch Chi Hiên văng vẳng bên tai:
- Ta chọn Thành Đô làm nơi bồi dưỡng Hy Bạch là để được ở gần Thanh Tuyền, có thể thường xuyên bí mật đến thăm nó. Mỗi khi trong lòng nảy sinh ác niệm ta đều lập tức bỏ đi, đến khi nhớ nó chịu không nổi lại phải quay về Thành Đô. Ài! Nỗi thống khổ này thật không nên để người khác biết.
Từ Tử Lăng ngây người nhìn lão. Đến bây giờ gã mới minh bạch tại sao lão có thể biến Hầu Hy Bạch thành một lãng tử đa tình. Mỗi lần đến Thành Đô là một lần lão đã trở thành một Thạch Chi Hiên với bao nỗi niềm sâu kín.
Nhịn không được gã buột miệng hỏi:
- Trải qua nhiều biến cố như vậy, vì sao tiền bối vẫn không thể tỉnh ra khỏi cơn ác mộng đấu tranh cừu sát? Tiền bối đã biết mình nảy sinh ác niệm, chứng tỏ trong lòng vẫn còn phần thiện. Nếu đã vậy, tại sao không bỏ chỗ tối ra chỗ sáng?
Thạch Chi Hiên phì cười nói:
- Từ khi xuất đạo đến giờ, chưa có ai dám thẳng thắn giáo huấn ta như Tử Lăng. Ác niệm mà ta vừa nói chỉ liên quan đến Thanh Tuyền mà thôi. Còn chuyện đấu tranh cừu sát thì đã có từ ngàn xưa và cho tới nay cũng chưa bao giờ gián đoạn, tương lai vẫn sẽ tiếp diễn. Trong cuộc đời này kẻ mạnh tiêu diệt kẻ yếu, đó chính là quy luật sinh tồn, không thể xem là ác niệm được. Ngươi mở miệng khuyên ta, vậy cớ sao không can ngăn Khấu Trọng và Lý Thế Dân? Bọn chúng có lý tưởng của mình, Thạch Chi Hiên ta cũng có lý tưởng và trách nhiệm đối với Thánh môn. Mấy trăm năm nay, dưới sự áp bức và bài xích của đám người tự xưng là võ lâm chính thống, bọn ta chỉ có thể sống những tháng ngày tăm tối không có mặt trời. Giờ đây rốt cuộc thời cơ cũng đã tới, người có chí há để vuột mất một cách vô nghĩa sao?
Chợt lão lơ đãng hỏi:
- Tử Lăng có hứng thú xem ta giết một vài người không?
Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi lại:
- Tà Vương lẽ ra đã biết câu trả lời rồi chứ? Tiền bối không sợ tại hạ ngăn cản sao?
Thạch Chi Hiên mỉm cười:
- Ngươi sẽ thấy hài lòng và không ngăn trở khi ta xuống tay với lũ này. Bởi vì trong lòng ngươi, bọn chúng đều là những kẻ đáng chết, trong lòng ta cũng vậy.
Từ Tử Lăng trầm giọng hỏi:
- Là ai?
Thạch Chi Hiên thoải mái đáp:
- Đó là người của Đại Minh tôn giáo. Ta đối với Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh của bọn chúng rất có lòng hiếu kỳ. Nếu không giết người đoạt lấy, liệu bọn chúng có ngoan ngoãn dâng lên cho ta không?
Từ Tử Lăng trong lòng chấn động, không tưởng được người của Đại Minh tôn giáo cũng đến Trường An. Vì sợ trong những kẻ lão muốn giết có Đoạn Ngọc Thành, gã thầm hiểu sự lựa chọn duy nhất bây giờ là đi theo lão.
o0o
Loan Loan đứng dậy đi về phía gian trong.
Khấu Trọng ngạc nhiên chạy theo cất tiếng hỏi:
- Không phải ngươi vừa nói là muốn giết ta ư? Vì sao bộ dạng cứ như là sẽ vào phòng ngủ một giấc vậy?
Loan Loan dừng lại, lưng vẫn quay về phía gã, nàng than khẽ:
- Ta không phải đi ngủ mà là bỏ đi. Hai câu vừa rồi ta đã sớm nghĩ tới nhiều lần, đến bây giờ rốt cuộc cũng nói ra được, trong lòng cảm thấy rất thoải mái!
Khấu Trọng nhíu mày hỏi:
- Cuối cùng ngươi cũng đã chịu thú nhận rằng cái gọi là hợp tác chỉ là trò lừa đảo?
Loan Loan hờ hững đáp:
- Đúng rồi, là ta lừa ngươi! Khấu Trọng ngươi cũng biết bản thân mình đã trở thành địch nhân lớn nhất của Ma môn. Nếu để cho Tống Khuyết và ngươi hợp tác, thành quả sau bao nhiêu năm khổ cực của bọn ta rất có khả năng sẽ trôi theo dòng nước. Ta muốn giết ngươi, Thạch Chi Hiên cũng muốn giết ngươi. Ta khác Thạch Chi Hiên ở chỗ đối với ngươi có cảm tình đặc biệt, cho nên mới cố ý để cho ngươi hạ nhục, đến khi nào ta không nhẫn nhịn được nữa sẽ xuống tay hạ sát.
Khấu Trọng bật cười:
- Câu cuối cùng đó nếu để cho Thạch Chi Hiên nói ra thì còn hợp lý, chứ Loan Loan nàng vẫn thiếu chút tư cách đó.
Loan Loan bật tiếng cười trong veo như chuông, chứng tỏ đang chế giễu sự tự tin và vô tri của gã. Nàng nói rất từ tốn:
- Thiên hạ không có Khấu Trọng thì đâu còn hứng thú. Nhưng ta chẳng có sự lựa chọn nào khác, sau này đành phải dựa vào chính thực lực của mình để đối phó với Thạch Chi Hiên.
"Keng!”
Cùng lúc Tỉnh Trung Nguyệt rời khỏi vỏ, thân thể mềm mại của Loan Loan như cơn lốc xoay vụt hẳn lại, một chỉ đâm thẳng ra.
Khấu Trọng không có cơ hội bổ Tỉnh Trung Nguyệt xuống, cảm giác cơ thể bị nghiêng hẳn về bên trái. Với khả năng bình tĩnh tự tin khi lâm trận của gã mà cũng một phen hoảng sợ, hiểu rằng bản thân mình vừa động thủ đã rơi vào thế hạ phong.
Đúng như Từ Tử Lăng nói, Loan Loan đã luyện thành tầng cao nhất của Thiên Ma đại pháp. Ngay cả trước đây phải đối mặt với Chúc Ngọc Nghiên, gã cũng không rơi vào tình huống thân bất do kỷ đáng sợ này.
Thiên Ma trường khí đã được sinh ra rồi bao trùm lấy Khấu Trọng trước khi nàng xuất chỉ, khiến gã chưa thực sự cùng đối phương giao phong đã bị bó chân bó tay, có lực mà không thi triển được.
Khấu Trọng vội nhảy lui về sau, Thiên Ma trường khí đột nhiên hóa thành hơn mười cỗ kình khí tựa như những dải Thiên Ma đái vô hình nhưng hữu lực từ bốn phương tám hướng trói chặt gã lại.
Ma công như thế làm cho người ta kinh sợ đến cực điểm.
Loan Loan như đang hòa mình vào vũ điệu Thiên Ma kỳ diệu, phối hợp với tư thế như hoa như ngọc không chút sơ hở. Từng cái búng tay nhấc chân đều rung động lòng người. Mỗi một động tác đều hoàn mỹ đến cực điểm, nhưng bên trong lại ẩn tàng sát cơ mãnh liệt. Võ công được dung hợp từ cái thiện và cái ác đó khiến dù Khấu Trọng gắng gượng dùng hộ thân chân khí của bản thân để chống lại xiềng xích do kình khí của Loan Loan tạo ra cũng phải rơi vào thế chỉ biết chịu trận. Một chỉ đâm tới của Loan Loan lại phong tỏa đường tấn công của gã, buộc gã bỏ thế tấn công lui về phòng thủ.
Loan Loan mỉm cười nói:
- Thực lực chính là câu trả lời chuẩn xác nhất. Tuyệt học Thánh môn ta bác đại cao thâm, Khấu Trọng người khó mà tưởng tượng được.
Dứt lời chỉ hóa thành chưởng, cánh tay còn lại từ tay áo đưa ra, hai lòng bàn tay hướng vào nhau, tiếp đó bay lên như hồ điệp quấn quít vẫy cánh trong không gian chật hẹp. Tuy trước sau vẫn là chưởng tâm đối chưởng tâm, chỉ có điều động tác sống động biến hóa liên miên bất tuyệt làm người xem hoa mắt chóng mặt.
Loan Loan không ngừng tạo ra sức ép. Trường lực Thiên Ma đang vây khốn Khấu Trọng liên tục gia tăng một cách điên cuồng. Mặc dù gã đã tập trung tinh thần giới bị nhưng vẫn không nhìn ra thủ pháp của nàng.
Lớp sóng sau đè lên lớp sóng trước, cuối cùng Loan Loan cũng đã vượt qua Âm hậu Chúc Ngọc Nghiên để trở thành một kình địch khác của hai gã ngoài Thạch Chi Hiên.
Đột nhiên toàn thân Khấu Trọng lạnh ngắt. Nguyên lai là chiêu linh hoạt “Bất công” vốn kiêm cả công thủ, như thủ như công, nay đã biến thành tử chiêu. Như thể trường lực của Loan Loan đã phá đi chiêu “Bất công”.
Khấu Trọng vừa thầm kêu hỏng bét, đôi ngọc thủ mềm mại của Loan Loan đã thu lại rồi biến mất vào trong tay áo. Tiếp đó cả ống tay chợt phồng lên nhằm mặt gã phất tới, hướng tấn công vừa như chính diện lại vừa có cảm giác đi theo đường vòng cung, cao thâm khó lường.
Đồng thời Thiên Ma kình khí từ bốn hướng thu rút lại trung tâm, ép cho chân khí hộ thể của gã như muốn nổ tung. Màng nhĩ Khấu Trọng tràn ngập những tiếng rít xé gió đáng sợ. Gã có cảm giác như mình đang ở trong một cơn cuồng phong, không thể hành động tự nhiên như bình thường.
Khấu Trọng hét lên một tiếng điên cuồng, Tỉnh Trung Nguyệt đâm tới phía trước.
o0o
Sau khi bỏ thuyền lên bờ, Từ Tử Lăng theo Thạch Chi Hiên gặp nhà vượt nhà, cuối cùng dừng lại trước cổng chính của một tòa đại trạch tại phường Thanh Long ở phía Đông Nam thành.
Thạch Chi Hiên thần thái nhàn nhã mỉm cười nói:
- Người của Đại Minh tôn giáo đáng giận vô cùng, nhân lúc ta bệnh nặng tiềm nhập Trung Nguyên, thậm chí còn dám ly gián ta và Hư Ngạn. Tội của chúng thật đáng chết, đúng không?
Từ Tử Lăng thừa cơ hỏi:
- Ai là Đại Tôn của Đại Minh tôn giáo?
Thạch Chi Hiên không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Từ Lăng nghĩ đó là kẻ nào?
Gã tỏ vẻ đắn đo:
- Có phải là Hứa Khai Sơn?
Thạch Chi Hiên mỉm cười không đáp, chân bước thẳng đến cổng. Làm như không có chuyện gì xảy ra, lão nói:
- Sau khi phá cửa, ta gặp người giết người, ngay cả chó mèo cũng không tha. Tử Lăng có ý kiến gì không?
Từ Tử Lăng than:
- Tà Vương có nghĩ rằng trong đó cũng có những người vô tội không? Ví dụ như đám thị nữ được tuyển tại Trường An, hoặc một lũ lâu la không đáng cho Tà Vương phải ra tay chẳng hạn?
Thạch Chi Hiên lắc đầu:
- Cho nên việc tranh thiên hạ là của Khấu Trọng chứ không phải Từ Tử Lăng. Đại Minh tôn giáo không cho phép người ngoài trà trộn vào, huống chi lần này tới Trường An đều là những nhân vật chủ chốt. Ngươi có biết lí do bọn chúng đến nơi này không?
Từ Tử Lăng không có cách nào đoán được, chỉ đành lắc đầu thay vì trả lời.
Lúc này vừa qua canh một, dưới màn mưa bụi, đường đêm ngõ hẻm không một bóng người, nhà nhà tắt đèn tối om, hầu hết mọi người đều đang an giấc.
Thạch Chi Hiên nhẹ giọng nói:
- Bồ Tát lên nắm quyền, Đại Minh tôn giáo lại vì chuyện của Bái Tử Đình mà đắc tội với Đột Lợi và Hiệt Lợi, ở Tái Ngoại đương nhiên không còn chỗ dung thân. Hiện tại cơ hội duy nhất của chúng là lập một căn cứ tại Trung Thổ. Tên Bích Trần ngu xuẩn ấy không biết tự tôn, hắn muốn dựa vào Đại Minh tôn giáo để khuếch trương thế lực nên đã hỗ trợ bọn chúng trong chuyện này. Thật là đần độn hết chỗ nói! Muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu hạ thủ lưu tình thì cuối cùng kẻ chịu thiệt không chỉ là Thánh môn ta, mà còn là bách tính Trung Thổ.
Đến thời điểm này, Từ Tử Lăng không còn cảm thấy một Thạch Chi Hiên tà ác đầy mình. Lão chỉ là một kẻ có dã tâm, mọi hành động đều được suy xét cẩn thận. Gã nhắc lại:
- Tà Vương vẫn chưa nói ra nguyên nhân tại sao bọn chúng đến Trường An.
Thạch Chi Hiên nói thẳng:
- Đương nhiên là để truyền giáo! Mục đích của chúng là lập ra Đại Minh tự tại Trường An, giúp cho Thiện Mẫu Toa Phương có thể danh chính ngôn thuận tạo dựng cơ sở ban đầu, từ đó khuếch trương hình ảnh của Đại Minh tôn giáo ở nơi này.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Lý Uyên há để bọn chúng làm càn vậy sao?
Thạch Chi Hiên đáp:
- Tại Trung Thổ Đại Minh tôn giáo chưa hề ngang nhiên làm việc ác, giáo lý lại đơn giản không màu mè, sẽ dễ dàng thu thêm tín đồ. Hơn nữa bọn chúng còn có người đưa đường dẫn lối, đương nhiên cơ hội thành công sẽ rất lớn. Vì vậy ta quyết định sử dụng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai, một kích tiêu diệt hết Đại Minh tôn giáo. Đó cũng là lời cảnh cáo của Thạch Chi Hiên này đối với các hệ phái trong Thánh môn, thuận ta thì sống, chống ta thì chết.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Nhân vật đưa đường dẫn lối là ai?
Thạch Chi Hiên lạnh nhạt đáp:
- Đâu chỉ một người! Có thể cho ngươi biết trong đó có Đổng Thục Ni, mới được sủng ái nhờ vào việc sinh quý tử cho Lý Uyên. Vậy nên đó cũng xem như lời cảnh cáo đối với Dương Hư Ngạn.
Dứt lời lão đưa tay đặt lên cổng chính, ngưng tụ huyền công.
Tử Tử Lăng nhận xét:
- Nói như vậy, đại nghiệp thống nhất Thánh môn của Tà Vương không hề trôi chảy!
Thạch Chi Hiên thong thả đáp:
- Hoàn toàn ngược lại, tình thế đã trở nên ngày càng thuận lợi. Người trong Thánh môn bọn ta chỉ biết mưu lợi cá nhân. Khi bọn chúng hiểu rõ rằng thần phục ta mới là cái lợi lớn nhất thì đại nghiệp thống nhất Thánh môn của ta đã thành công quá nửa rồi.
Lão vận kình đẩy tới, cảnh cửa vỡ vụn rơi xuống đất, những âm thanh chát chúa vang lên trong đêm khuya vắng lặng.
Lối vào rộng mở.
Thạch Chi Hiên như thần chết đến lấy mạng chắp tay sau lưng bước tới.
Trong đầu Từ Tử Lăng vang lên câu nói của lão ban nãy.
“Tối nay sẽ có kẻ phải đổ máu!”
(Hết hồi 599).
Dưới một đêm mưa như thế, hai cao thủ kiệt xuất một già một trẻ đại biểu cho hai thế hệ cùng nhau thong thả tản bộ bên bờ kênh Vĩnh An.
Từ Tử Lăng than:
- Phải chăng Tà Vương muốn đến giết tại hạ?
Với sắc mặt bình tĩnh và phong thái của nhất phái tông sư siêu cao thủ, Thạch Chi Hiên lãnh đạm trả lời:
- Một sai lầm sao có thể lặp lại được, may mắn là ta đã kịp dừng lại trước khi quá muộn. Ài! Tử Lăng có lẽ biết mỗi lần ta ra tay đều phải đấu tranh nội tâm mãnh liệt. Nhưng cũng nhờ thế nên mới không phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Từ Tử Lăng nghe vậy liền hít vào một hơi lạnh. Nếu những gì Thạch Chi Hiên nói là sự thật thì trong cuộc chiến này gã có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình tuyệt không phải vì thương thế của đối phương chưa lành, mà là vì Thạch Thanh Tuyền, điểm yếu duy nhất của lão.
Nhưng làm sao Từ Tử Lăng biết được Thạch Chi Hiên nói thật hay không? Đối diện với gã lúc này có thể là Thạch Chi Hiên chỉ còn một điểm yếu, cũng rất có khả năng là một Tà Vương không còn bất cứ nhược điểm nào.
Thạch Chi Hiên mỉm cười:
- Tử Lăng ở Trường An tất có chuyện vô cùng quan trọng nên mới có thể tạm gác lại chuyện liên quan đến Thanh Tuyền, cứ nấn ná mãi chẳng chịu đến thăm nó.
Từ Tử Lăng thầm kêu cứu mạng. Thạch Chi Hiên trí tuệ cao vời vợi, nếu để lão nhìn ra được “tru Hương đại kế” của cả bọn thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Gã vội thay đổi chủ đề:
- Vãn bối có một chuyện vẫn luôn cảm thấy không hiểu, mong tiền bối chỉ giáo!
Thạch Chi Hiên gật đầu:
- Cứ tùy tiện nói ra đi, dù sao vẫn còn thời gian. Đêm nay đúng là một đêm bất thường, sẽ có người phải đổ máu.
Nghe lão nói mà Từ Tử Lăng lạnh cả sống lưng. Thạch Chi Hiên nhắc đến việc đầu rơi máu chảy cứ như nói chuyện phiếm thường ngày, chứng tỏ bản chất lãnh huyết vô tình của lão.
Gã nhíu mày hỏi:
- Có phải Tà Vương lấy việc giết người làm thú vui?
Thạch Chi Hiên tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Chuyện ngươi cảm thấy không hiểu là vấn đề này sao?
Từ Tử Lăng thở dài:
- Vãn bối thấy mơ hồ không hiểu một chuyện khác. Đó là vì sao tiền bối lại cho rằng vãn bối và lệnh thiên kim Thanh Tuyền là một đôi tình lữ có thể tiến tới chuyện hôn nhân hạnh phúc? Thật sự thì vãn bối và Thanh Tuyền tiểu thư chỉ là bằng hữu bình thường thôi.
Thạch Chi Hiên dừng bước, chắp tay sau lưng đứng trên bờ kênh Vĩnh An, ngưng thần nhìn cảnh đêm mưa mịt mờ ảm đạm ở bờ đối diện. Hai mắt tràn ngập những nỗi niềm thương cảm sâu sắc, lão thong thả trả lời:
- Thạch Chi Hiên này là kẻ từng trải, có thể nhìn lầm sao? Giống như năm đó ta gặp gỡ Bích Tú Tâm, ngươi bây giờ cũng không ngừng lừa dối bản thân mình. Trừ phi ngươi có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm cả đời không đến U Lâm tiểu trúc, Thạch Chi Hiên ta mới chịu thừa nhận mình đã nhận định sai lầm.
Đưa mắt nhìn Từ Tử Lăng, lão nhẹ giọng nói tiếp:
- Ta vẫn thường âm thầm nhìn nó từ xa, Thanh Tuyền chính là bản sao của mẹ nó. Lúc ngươi gặp Thanh Tuyền cũng giống như khi xưa ta gặp Tú Tâm, cảm giác của ngươi thế nào sao ta không rõ chứ! Nói cho ta biết, Tử Lăng ngươi lần đầu nhìn thấy Thanh Tuyền đã có cảm giác gì, có thể thật lòng nói ra không?
Từ Tử Lăng nằm mơ cũng không nghĩ tới việc Thạch Chi Hiên có thể tâm sự với gã trong một đêm mưa gió như thế này. Quần áo trên người đã sắp ướt sũng, từng hạt mưa lạnh giá rơi trên mặt, nhưng gã lại cảm thấy rất thống khoái.
Ấn tượng đầu tiên của gã với Thạch Thanh Tuyền là một cái gì đó hết sức mơ hồ. Rốt cuộc cái nhìn đó là lần đầu tiên gã nhìn thấy nàng hay là lúc thoáng thấy bóng nàng? Hay là khoảnh khắc một nửa khuôn mặt Thanh Tuyền lộ ra bên kia làn đường trong đêm Trung Thu ở Thành Đô năm ấy?
Gã giật mình đáp:
- Lần cuối cùng gặp nhau nàng mới cho vãn bối thấy dung mạo thực sự của mình. Vì vậy vãn bối không biết nên tính lần nào là lần đầu tiên.
Thạch Chi Hiên cười khổ:
- Thanh Tuyền à, con cũng biết đàn ông trong thiên hạ đều là lũ ngốc mà! Kẻ nào có thể hiểu được lòng con đây!
Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:
- Tà Vương nói vậy là có ý gì?
o0o
Khấu Trọng quay về Tư Đồ phủ lấy Tỉnh Trung Nguyệt và thay y phục dạ hành, một lúc nữa mới đến canh một. May sao vẫn còn chút thời gian để bàn đại kế giết chết Thạch Chi Hiên với Từ Tử Lăng trước khi Hầu Hy Bạch trở về, có hắn ở bên thì không tiện nói tới chuyện đó.
Gã nào biết người đợi mình không phải Từ Tử Lăng mà lại là Loan Loan, liền tháo bỏ mặt nạ xuống rồi mới bước vào phòng gặp nàng.
Mỹ nữ chân trần quỷ bí khó lường ấy đang ngồi dựa lưng vào ghế, gương mặt mang một vẻ đẹp đến mê người. Kẻ không biết về nàng khẳng định sẽ bị hút hồn, có điều Khấu Trọng lại đang ngùn ngụt lửa giận.
Nhìn thấy vẻ mặt không chút thân thiện của gã, Loan Loan nhíu mày rầu rĩ hỏi:
- Ta lại có chỗ nào đắc tội với Thiếu Soái ư?
Khấu Trọng ngồi xuống cách nàng một chiếc bàn, đoạn trầm giọng hỏi:
- Sao ngươi lại biết người đến chơi sáng nay là Thương Tú Tuần?
Ngọc dung chuyển lạnh, Loan Loan cất giọng không vui hỏi lại:
- Ngươi dựa vào cái gì mà kết luận ta biết người đến là Thương Tú Tuần?
Khấu Trọng giận dữ nói:
- Còn muốn ngụy biện sao? Nếu ngươi không biết đó là Thương Tú Tuần, sao cố ý để lại mùi thơm, hại ta và Lăng thiếu gia khốn khổ một phen?
Loan Loan mặt thoáng đổi sắc, tỏ vẻ nghĩ ngợi, rồi lại nhanh chóng hồi phục vẻ băng lãnh, nàng ta nhẹ giọng nói:
- Ta không tranh luận chuyện vô bổ với ngươi. Không muốn hợp tác với ta nữa phải không?
Khấu Trọng nghĩ lại thần tình mới rồi của nàng ta, điều đó chưa bao giờ xuất hiện trên ngọc dung của Loan Loan cả. Chuyện gì có thể gây ra sự kích động lớn như vậy với nàng? Liệu có liên quan tới Thiên Ma Đại Pháp không, do việc tu luyện nảy sinh vấn đề nên mới lưu lại mùi hương? Lẽ nào bọn họ đã hiểu sai nàng? Tuy vậy gã vẫn trầm giọng nói:
- Rất lấy làm tiếc! Chúng ta không thể tiếp tục hợp tác. Việc đó chưa bao giờ có kết quả tốt, lần này cũng sẽ không phải là ngoại lệ.
Loan Loan nhẹ nhàng hỏi:
- Thiếu Soái có muốn biết một chuyện không?
Khấu Trọng cười khổ:
- Nói đi! Còn muốn giở thủ đoạn gì nữa đây?
Đưa ánh mắt chăm chú nhìn màn mưa đêm ngoài cửa sổ, Loan Loan ôn nhu nói:
- Loan nhi không thể kiên nhẫn thêm nữa, phải giết chết Khấu Trọng ngươi thôi!
Khấu Trọng thất thanh la lên:
- Cái gì?
o0o
Thạch Chi Hiên nói cộc lốc:
- Đi theo ta!
Lão phi người qua bờ kênh, bất ngờ hạ mình xuống một chiếc khoái thuyền đậu bên bờ. Từ Tử Lăng không còn cách nào khác liền theo sát phía sau, tìm một chỗ trên sàn thuyền rồi ngồi xuống.
Thạch Chi Hiên hình như có cảm tình đặc biệt với kênh Vĩnh An. Đây là lần thứ ba Từ Tử Lăng cùng lão du ngoạn trên dòng kênh này. Trực giác của gã mách bảo rằng đối phương tạm thời không có ác ý, điều này khẳng định nội tâm của vị Ma môn đệ nhất cao thủ đang có sự dao động.
Khoái thuyền thong thả tiến về phía Dược Mã kiều và Vô Lậu tự.
Những hạt mưa bụi lất phất bay đầy trời, dòng nước tối đen dập dềnh nhè nhẹ, cây cối ven bờ biến thành những bóng đen mông lung. Đèn đuốc hai bên như hòa làm một cùng gió mưa, nhòa đi thành những quầng sáng lung linh.
Giọng nói tha thiết và chân thành của Thạch Chi Hiên vang lên:
- Thanh Tuyền vì không muốn khơi lên sự ham muốn của nam nhân đối với mình nên mới che đi gương mặt thật. Lần trước ở Thành Đô, nó không những để ngươi thấy được dung nhan mà còn ngồi bên tấu một khúc nhạc cho ngươi. Tình ý của nó đối với ngươi đã quá rõ ràng. Tử Lăng nói xem có phải là ngươi cực kỳ ngu ngốc không?
Từ Tử Lăng nghe mà lạnh sống lưng. Gã không ngờ Thạch Chi Hiên lại biết rõ câu chuyện giữa mình và con gái lão như vậy. Nhưng mặt khác, gã không nghĩ là lão nói đúng. Theo cảm nhận của gã, Thạch Thanh Tuyền chỉ đáp tạ việc gã trượng nghĩa cứu giúp, hơn nữa đó là lần gặp nhau cuối cùng nên nàng mới lộ vẻ đặc biệt quý mến. Hành động đó có thể mang theo một chút quyến luyến nam nữ, nhưng không hẳn là biểu lộ tình yêu như Thạch Chi Hiên vừa nói.
Nhớ lại quãng thời gian tuyệt đẹp bên nàng, cảm xúc trong lòng gã trào dâng như ngựa bất kham. Thời gian như trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, nhưng trong lòng gã tất cả những hình ảnh về nàng vẫn không chút phai mờ.
Thanh âm sầu cảm của Thạch Chi Hiên văng vẳng bên tai:
- Ta chọn Thành Đô làm nơi bồi dưỡng Hy Bạch là để được ở gần Thanh Tuyền, có thể thường xuyên bí mật đến thăm nó. Mỗi khi trong lòng nảy sinh ác niệm ta đều lập tức bỏ đi, đến khi nhớ nó chịu không nổi lại phải quay về Thành Đô. Ài! Nỗi thống khổ này thật không nên để người khác biết.
Từ Tử Lăng ngây người nhìn lão. Đến bây giờ gã mới minh bạch tại sao lão có thể biến Hầu Hy Bạch thành một lãng tử đa tình. Mỗi lần đến Thành Đô là một lần lão đã trở thành một Thạch Chi Hiên với bao nỗi niềm sâu kín.
Nhịn không được gã buột miệng hỏi:
- Trải qua nhiều biến cố như vậy, vì sao tiền bối vẫn không thể tỉnh ra khỏi cơn ác mộng đấu tranh cừu sát? Tiền bối đã biết mình nảy sinh ác niệm, chứng tỏ trong lòng vẫn còn phần thiện. Nếu đã vậy, tại sao không bỏ chỗ tối ra chỗ sáng?
Thạch Chi Hiên phì cười nói:
- Từ khi xuất đạo đến giờ, chưa có ai dám thẳng thắn giáo huấn ta như Tử Lăng. Ác niệm mà ta vừa nói chỉ liên quan đến Thanh Tuyền mà thôi. Còn chuyện đấu tranh cừu sát thì đã có từ ngàn xưa và cho tới nay cũng chưa bao giờ gián đoạn, tương lai vẫn sẽ tiếp diễn. Trong cuộc đời này kẻ mạnh tiêu diệt kẻ yếu, đó chính là quy luật sinh tồn, không thể xem là ác niệm được. Ngươi mở miệng khuyên ta, vậy cớ sao không can ngăn Khấu Trọng và Lý Thế Dân? Bọn chúng có lý tưởng của mình, Thạch Chi Hiên ta cũng có lý tưởng và trách nhiệm đối với Thánh môn. Mấy trăm năm nay, dưới sự áp bức và bài xích của đám người tự xưng là võ lâm chính thống, bọn ta chỉ có thể sống những tháng ngày tăm tối không có mặt trời. Giờ đây rốt cuộc thời cơ cũng đã tới, người có chí há để vuột mất một cách vô nghĩa sao?
Chợt lão lơ đãng hỏi:
- Tử Lăng có hứng thú xem ta giết một vài người không?
Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi lại:
- Tà Vương lẽ ra đã biết câu trả lời rồi chứ? Tiền bối không sợ tại hạ ngăn cản sao?
Thạch Chi Hiên mỉm cười:
- Ngươi sẽ thấy hài lòng và không ngăn trở khi ta xuống tay với lũ này. Bởi vì trong lòng ngươi, bọn chúng đều là những kẻ đáng chết, trong lòng ta cũng vậy.
Từ Tử Lăng trầm giọng hỏi:
- Là ai?
Thạch Chi Hiên thoải mái đáp:
- Đó là người của Đại Minh tôn giáo. Ta đối với Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh của bọn chúng rất có lòng hiếu kỳ. Nếu không giết người đoạt lấy, liệu bọn chúng có ngoan ngoãn dâng lên cho ta không?
Từ Tử Lăng trong lòng chấn động, không tưởng được người của Đại Minh tôn giáo cũng đến Trường An. Vì sợ trong những kẻ lão muốn giết có Đoạn Ngọc Thành, gã thầm hiểu sự lựa chọn duy nhất bây giờ là đi theo lão.
o0o
Loan Loan đứng dậy đi về phía gian trong.
Khấu Trọng ngạc nhiên chạy theo cất tiếng hỏi:
- Không phải ngươi vừa nói là muốn giết ta ư? Vì sao bộ dạng cứ như là sẽ vào phòng ngủ một giấc vậy?
Loan Loan dừng lại, lưng vẫn quay về phía gã, nàng than khẽ:
- Ta không phải đi ngủ mà là bỏ đi. Hai câu vừa rồi ta đã sớm nghĩ tới nhiều lần, đến bây giờ rốt cuộc cũng nói ra được, trong lòng cảm thấy rất thoải mái!
Khấu Trọng nhíu mày hỏi:
- Cuối cùng ngươi cũng đã chịu thú nhận rằng cái gọi là hợp tác chỉ là trò lừa đảo?
Loan Loan hờ hững đáp:
- Đúng rồi, là ta lừa ngươi! Khấu Trọng ngươi cũng biết bản thân mình đã trở thành địch nhân lớn nhất của Ma môn. Nếu để cho Tống Khuyết và ngươi hợp tác, thành quả sau bao nhiêu năm khổ cực của bọn ta rất có khả năng sẽ trôi theo dòng nước. Ta muốn giết ngươi, Thạch Chi Hiên cũng muốn giết ngươi. Ta khác Thạch Chi Hiên ở chỗ đối với ngươi có cảm tình đặc biệt, cho nên mới cố ý để cho ngươi hạ nhục, đến khi nào ta không nhẫn nhịn được nữa sẽ xuống tay hạ sát.
Khấu Trọng bật cười:
- Câu cuối cùng đó nếu để cho Thạch Chi Hiên nói ra thì còn hợp lý, chứ Loan Loan nàng vẫn thiếu chút tư cách đó.
Loan Loan bật tiếng cười trong veo như chuông, chứng tỏ đang chế giễu sự tự tin và vô tri của gã. Nàng nói rất từ tốn:
- Thiên hạ không có Khấu Trọng thì đâu còn hứng thú. Nhưng ta chẳng có sự lựa chọn nào khác, sau này đành phải dựa vào chính thực lực của mình để đối phó với Thạch Chi Hiên.
"Keng!”
Cùng lúc Tỉnh Trung Nguyệt rời khỏi vỏ, thân thể mềm mại của Loan Loan như cơn lốc xoay vụt hẳn lại, một chỉ đâm thẳng ra.
Khấu Trọng không có cơ hội bổ Tỉnh Trung Nguyệt xuống, cảm giác cơ thể bị nghiêng hẳn về bên trái. Với khả năng bình tĩnh tự tin khi lâm trận của gã mà cũng một phen hoảng sợ, hiểu rằng bản thân mình vừa động thủ đã rơi vào thế hạ phong.
Đúng như Từ Tử Lăng nói, Loan Loan đã luyện thành tầng cao nhất của Thiên Ma đại pháp. Ngay cả trước đây phải đối mặt với Chúc Ngọc Nghiên, gã cũng không rơi vào tình huống thân bất do kỷ đáng sợ này.
Thiên Ma trường khí đã được sinh ra rồi bao trùm lấy Khấu Trọng trước khi nàng xuất chỉ, khiến gã chưa thực sự cùng đối phương giao phong đã bị bó chân bó tay, có lực mà không thi triển được.
Khấu Trọng vội nhảy lui về sau, Thiên Ma trường khí đột nhiên hóa thành hơn mười cỗ kình khí tựa như những dải Thiên Ma đái vô hình nhưng hữu lực từ bốn phương tám hướng trói chặt gã lại.
Ma công như thế làm cho người ta kinh sợ đến cực điểm.
Loan Loan như đang hòa mình vào vũ điệu Thiên Ma kỳ diệu, phối hợp với tư thế như hoa như ngọc không chút sơ hở. Từng cái búng tay nhấc chân đều rung động lòng người. Mỗi một động tác đều hoàn mỹ đến cực điểm, nhưng bên trong lại ẩn tàng sát cơ mãnh liệt. Võ công được dung hợp từ cái thiện và cái ác đó khiến dù Khấu Trọng gắng gượng dùng hộ thân chân khí của bản thân để chống lại xiềng xích do kình khí của Loan Loan tạo ra cũng phải rơi vào thế chỉ biết chịu trận. Một chỉ đâm tới của Loan Loan lại phong tỏa đường tấn công của gã, buộc gã bỏ thế tấn công lui về phòng thủ.
Loan Loan mỉm cười nói:
- Thực lực chính là câu trả lời chuẩn xác nhất. Tuyệt học Thánh môn ta bác đại cao thâm, Khấu Trọng người khó mà tưởng tượng được.
Dứt lời chỉ hóa thành chưởng, cánh tay còn lại từ tay áo đưa ra, hai lòng bàn tay hướng vào nhau, tiếp đó bay lên như hồ điệp quấn quít vẫy cánh trong không gian chật hẹp. Tuy trước sau vẫn là chưởng tâm đối chưởng tâm, chỉ có điều động tác sống động biến hóa liên miên bất tuyệt làm người xem hoa mắt chóng mặt.
Loan Loan không ngừng tạo ra sức ép. Trường lực Thiên Ma đang vây khốn Khấu Trọng liên tục gia tăng một cách điên cuồng. Mặc dù gã đã tập trung tinh thần giới bị nhưng vẫn không nhìn ra thủ pháp của nàng.
Lớp sóng sau đè lên lớp sóng trước, cuối cùng Loan Loan cũng đã vượt qua Âm hậu Chúc Ngọc Nghiên để trở thành một kình địch khác của hai gã ngoài Thạch Chi Hiên.
Đột nhiên toàn thân Khấu Trọng lạnh ngắt. Nguyên lai là chiêu linh hoạt “Bất công” vốn kiêm cả công thủ, như thủ như công, nay đã biến thành tử chiêu. Như thể trường lực của Loan Loan đã phá đi chiêu “Bất công”.
Khấu Trọng vừa thầm kêu hỏng bét, đôi ngọc thủ mềm mại của Loan Loan đã thu lại rồi biến mất vào trong tay áo. Tiếp đó cả ống tay chợt phồng lên nhằm mặt gã phất tới, hướng tấn công vừa như chính diện lại vừa có cảm giác đi theo đường vòng cung, cao thâm khó lường.
Đồng thời Thiên Ma kình khí từ bốn hướng thu rút lại trung tâm, ép cho chân khí hộ thể của gã như muốn nổ tung. Màng nhĩ Khấu Trọng tràn ngập những tiếng rít xé gió đáng sợ. Gã có cảm giác như mình đang ở trong một cơn cuồng phong, không thể hành động tự nhiên như bình thường.
Khấu Trọng hét lên một tiếng điên cuồng, Tỉnh Trung Nguyệt đâm tới phía trước.
o0o
Sau khi bỏ thuyền lên bờ, Từ Tử Lăng theo Thạch Chi Hiên gặp nhà vượt nhà, cuối cùng dừng lại trước cổng chính của một tòa đại trạch tại phường Thanh Long ở phía Đông Nam thành.
Thạch Chi Hiên thần thái nhàn nhã mỉm cười nói:
- Người của Đại Minh tôn giáo đáng giận vô cùng, nhân lúc ta bệnh nặng tiềm nhập Trung Nguyên, thậm chí còn dám ly gián ta và Hư Ngạn. Tội của chúng thật đáng chết, đúng không?
Từ Tử Lăng thừa cơ hỏi:
- Ai là Đại Tôn của Đại Minh tôn giáo?
Thạch Chi Hiên không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Từ Lăng nghĩ đó là kẻ nào?
Gã tỏ vẻ đắn đo:
- Có phải là Hứa Khai Sơn?
Thạch Chi Hiên mỉm cười không đáp, chân bước thẳng đến cổng. Làm như không có chuyện gì xảy ra, lão nói:
- Sau khi phá cửa, ta gặp người giết người, ngay cả chó mèo cũng không tha. Tử Lăng có ý kiến gì không?
Từ Tử Lăng than:
- Tà Vương có nghĩ rằng trong đó cũng có những người vô tội không? Ví dụ như đám thị nữ được tuyển tại Trường An, hoặc một lũ lâu la không đáng cho Tà Vương phải ra tay chẳng hạn?
Thạch Chi Hiên lắc đầu:
- Cho nên việc tranh thiên hạ là của Khấu Trọng chứ không phải Từ Tử Lăng. Đại Minh tôn giáo không cho phép người ngoài trà trộn vào, huống chi lần này tới Trường An đều là những nhân vật chủ chốt. Ngươi có biết lí do bọn chúng đến nơi này không?
Từ Tử Lăng không có cách nào đoán được, chỉ đành lắc đầu thay vì trả lời.
Lúc này vừa qua canh một, dưới màn mưa bụi, đường đêm ngõ hẻm không một bóng người, nhà nhà tắt đèn tối om, hầu hết mọi người đều đang an giấc.
Thạch Chi Hiên nhẹ giọng nói:
- Bồ Tát lên nắm quyền, Đại Minh tôn giáo lại vì chuyện của Bái Tử Đình mà đắc tội với Đột Lợi và Hiệt Lợi, ở Tái Ngoại đương nhiên không còn chỗ dung thân. Hiện tại cơ hội duy nhất của chúng là lập một căn cứ tại Trung Thổ. Tên Bích Trần ngu xuẩn ấy không biết tự tôn, hắn muốn dựa vào Đại Minh tôn giáo để khuếch trương thế lực nên đã hỗ trợ bọn chúng trong chuyện này. Thật là đần độn hết chỗ nói! Muốn nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu hạ thủ lưu tình thì cuối cùng kẻ chịu thiệt không chỉ là Thánh môn ta, mà còn là bách tính Trung Thổ.
Đến thời điểm này, Từ Tử Lăng không còn cảm thấy một Thạch Chi Hiên tà ác đầy mình. Lão chỉ là một kẻ có dã tâm, mọi hành động đều được suy xét cẩn thận. Gã nhắc lại:
- Tà Vương vẫn chưa nói ra nguyên nhân tại sao bọn chúng đến Trường An.
Thạch Chi Hiên nói thẳng:
- Đương nhiên là để truyền giáo! Mục đích của chúng là lập ra Đại Minh tự tại Trường An, giúp cho Thiện Mẫu Toa Phương có thể danh chính ngôn thuận tạo dựng cơ sở ban đầu, từ đó khuếch trương hình ảnh của Đại Minh tôn giáo ở nơi này.
Từ Tử Lăng nhíu mày hỏi:
- Lý Uyên há để bọn chúng làm càn vậy sao?
Thạch Chi Hiên đáp:
- Tại Trung Thổ Đại Minh tôn giáo chưa hề ngang nhiên làm việc ác, giáo lý lại đơn giản không màu mè, sẽ dễ dàng thu thêm tín đồ. Hơn nữa bọn chúng còn có người đưa đường dẫn lối, đương nhiên cơ hội thành công sẽ rất lớn. Vì vậy ta quyết định sử dụng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai, một kích tiêu diệt hết Đại Minh tôn giáo. Đó cũng là lời cảnh cáo của Thạch Chi Hiên này đối với các hệ phái trong Thánh môn, thuận ta thì sống, chống ta thì chết.
Từ Tử Lăng hỏi:
- Nhân vật đưa đường dẫn lối là ai?
Thạch Chi Hiên lạnh nhạt đáp:
- Đâu chỉ một người! Có thể cho ngươi biết trong đó có Đổng Thục Ni, mới được sủng ái nhờ vào việc sinh quý tử cho Lý Uyên. Vậy nên đó cũng xem như lời cảnh cáo đối với Dương Hư Ngạn.
Dứt lời lão đưa tay đặt lên cổng chính, ngưng tụ huyền công.
Tử Tử Lăng nhận xét:
- Nói như vậy, đại nghiệp thống nhất Thánh môn của Tà Vương không hề trôi chảy!
Thạch Chi Hiên thong thả đáp:
- Hoàn toàn ngược lại, tình thế đã trở nên ngày càng thuận lợi. Người trong Thánh môn bọn ta chỉ biết mưu lợi cá nhân. Khi bọn chúng hiểu rõ rằng thần phục ta mới là cái lợi lớn nhất thì đại nghiệp thống nhất Thánh môn của ta đã thành công quá nửa rồi.
Lão vận kình đẩy tới, cảnh cửa vỡ vụn rơi xuống đất, những âm thanh chát chúa vang lên trong đêm khuya vắng lặng.
Lối vào rộng mở.
Thạch Chi Hiên như thần chết đến lấy mạng chắp tay sau lưng bước tới.
Trong đầu Từ Tử Lăng vang lên câu nói của lão ban nãy.
“Tối nay sẽ có kẻ phải đổ máu!”
(Hết hồi 599).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.