Chương 514: Vật quy nguyên chủ
Huỳnh Dị
21/03/2013
Mỹ Diễm phu nhân thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên cất tiếng cười rồi khẽ nhún vai nói:
- Rốt cuộc cũng đã đến Long Tuyền! Thật tốt!
Từ lúc lên xe cho đến thời khắc này, Từ Tử Lăng ngồi bên cạnh thân thể thơm tho của Mỹ Diễm phu nhân mà vẫn không rõ trong hồ lô của nàng ta bán loại thuốc gì? Sự thực là tâm tư gã còn đang lấn cấn với lời chào “tạm biệt” của Sư Phi Huyên lúc sáng, nhất thời khó có thể dung nạp những việc khác.
Sư Phi Huyên cuối cùng đã muốn rời khỏi gã để quay về Tiên Sơn.
"Gia tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xử."
Hai câu này như để mô tả một cách chính xác nhất chuyện ái tình của gã và Sư Phi Huyên. Vừa hiện thực lại vừa hư vô, phát sinh và kết thúc trong cùng một chớp mắt, khiến người ta không rõ bắt đầu như thế nào, kết thúc ra làm sao. Hoặc giả không có bắt đầu mà cũng chẳng có kết thúc, bởi vì bắt đầu và kết thúc dung hòa vào làm một.
Mẹ của ta ơi! Ai mà không mất hồn kia chứ!
Rốt cuộc gã là kẻ ngốc, hay là người may mắn đã lĩnh hội được cảnh giới cao nhất của tình yêu? E rằng gã vĩnh viễn không thể xác định được.
Mỹ Diễm phu nhân ngạc nhiên hỏi:
- Từ công tử có tâm sự ư?
Từ Tử Lăng cười nhạt đáp:
- Long Tuyền đúng là một thành thị kỳ lạ khiến người ta khó quên. Xin hỏi phu nhân có gì chỉ giáo?
Người đánh xe là một hán tử trẻ tuổi thể hình cao lớn khôi ngô, khí độ thần thái tuyệt không phải hạng tầm thường, có lẽ là cao thủ hộ vệ của vị Y Ngô mỹ nhân này. Hiện giờ hắn đang cho xe chạy chậm rãi trên con đường vắt ngang qua Tuyền Kiều hướng về phía Đông thành.
Mỹ Diễm phu nhân lần này trang điểm giản dị, y phục toàn thân một màu vàng điểm xuyết thêm chiếc khăn lụa trên vai. Mái tóc nàng cột lại thành búi, trâm ngọc cài hờ, tạo nên một vẻ đẹp thanh tân khác.
Có điều sắp đẹp của Mỹ Diễm phu nhân hoàn toàn bất đồng với một Sư Phi Huyên không nhiễm bụi trần nhân gian. Nàng ta toát ra một thứ quyến rũ từ trong xương tủy, bao hàm sự ngang ngạnh, đối với nam nhân có sức khiêu khích và quyến rũ cực lớn.
Mỹ Diễm phu nhân chợt hé miệng cười khẽ, liếc mắt nhìn gã nói:
- Từ công tử thật là tuấn tú, nô gia chưa bao giờ gặp qua nam nhân nào văn nhã tiêu sái hơn công tử, nữ nhân nào nhìn thấy mà chẳng động tâm!
Từ Tử Lăng lấy làm lạ lùng, tuy nói nữ nhân trên đại thảo nguyên phong cách phóng khoáng, mạnh dạn nhiệt tình, nói chuyện thẳng thắn, nhưng không ngờ nàng ta lại không tỵ hiềm, tùy tiện bình phẩm một nam nhân mới chỉ quen biết sơ qua. Cô nàng còn nói thẳng là mình đã động tâm, cách diễn đạt trực tiếp đến mức khiến người ta phải giật mình kinh ngạc.
Từ Tử Lăng gượng cười đáp:
- Chẳng qua phu nhân chưa gặp Đa Tình công tử Hầu Hy Bạch thôi, đó mới thực sự là một nhân vật nho nhã phong lưu đa tài. Tiểu đệ chỉ có thể chạy theo đuôi hắn mà thôi.
Mỹ Diễm phu nhân khúc khích cười rồi cất giọng đưa đẩy:
- Từ công tử nói chuyện rất thú vị. Đã có công tử ngồi cạnh, nô gia làm gì còn rảnh mà nghĩ đến người khác?
Xe ngựa đã chạy khỏi làn rồi dừng lại nơi bóng râm của một khu rừng ven hồ bên cạnh thạch kiều. Hán tử đánh xe yên lặng an tọa, tựa như biến thành một pho tượng đá.
Từ Tử Lăng tuy không có tâm tình cùng nàng ta cười đùa, nhưng từ tận đáy lòng không thể không thừa nhận mỗi cái cau mày hay mỉm cười của Y Ngô mỹ nhân này đều nảy sinh sắc xuân, dụ hoặc phi thường. Khẽ nhíu mày kiếm, gã hỏi thẳng:
- Phu nhân có chuyện gì, sao không nói luôn ra?
Đôi mắt đẹp của Mỹ Diễm phu nhân như sóng nước lưu chuyển, nàng ta mỉm cười đáp:
- Từ công tử không nhẫn nại được à? Để nô gia nói ngắn gọn vậy, Ngũ Thải thạch phải chăng đang ở trên người công tử?
Từ Từ Lăng kêu thầm trong bụng, chỉ nói:
- Phải thì sao?
Mỹ Diễm phu nhân nhún vai nói:
- Sao công tử không mang Ngũ Thải thạch đưa cho Bái Tử Đình?
Từ Tử Lăng thản nhiên:
- Đêm nay chúng ta sẽ đưa Ngũ Thải thạch cho hắn như phu nhân đã giao phó.
Mỹ Diễm phu nhân xòe ngọc thủ nhỏ nhắn mềm mại, trong trắng đẹp đẽ khiến bất cứ kẻ nào sinh ra làm nam nhân cũng phải mơ mộng viễn vông, nói:
- Nô gia thay đổi chủ ý rồi! Thỉnh công tử vật quy nguyên chủ, nô gia đối với việc trượng nghĩa giúp đỡ của ba vị vĩnh viễn khắc ghi trong tim.
Ánh mắt Từ Tử Lăng bất giác hạ xuống trên bàn tay lay động lòng người của nàng. Đập vào mắt gã là những đường chỉ tay như được kẻ bởi người thợ khéo điêu khắc, chỉnh mà không rối. Gã chợt muốn tán dương những đường nét đó, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đau đầu. Ngũ Thải thạch là vật trao đổi quan trọng trong kế hoạch giao dịch với Bái Tử Đình, trả lại nàng thì không cam lòng, mà không trả lại càng không xong, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Mỹ Diễm phu nhân thấy gã ngây ngốc nhìn tay ngọc của mình liền ôn nhu nói:
- Công tử nếu như muốn chiếm Ngũ Thải Thạch làm của riêng, ta cũng chỉ biết tự trách mình đã nhìn nhầm người.
Lời nói này so với mắng té tát vào mặt gã còn sắc bén hơn. Những ý nghĩ tính toán lướt nhanh như chóp trong đầu Từ Tử Lăng, cuối cùng thầm thở dài, đưa tay vào túi móc ra Ngũ Thải Thạch đặt vào lòng bàn tay nàng. Nhưng hai ngón tay gã vẫn giữ chứ chưa buông ra, miệng khẽ mỉm cười hỏi:
- Phu nhân là nguyên chủ của Ngũ Thải thạch?
Mỹ Diễm phu nhân lộ ra một nụ cười ngọt ngào rung động lòng người, năm ngón tay co lại, nắm lấy phần dưới Ngũ Thải thạch, đầu ngón tay chạm nhẹ vào tay Từ Tử Lăng, vui vẻ nói:
- Công tử có biết lai lịch của viên đá này không?
Từ Tử Lăng đón nhận ánh mắt tỏa ra sắc thái đặc biệt ẩn chứa nét ngang tàng của nàng, đoạn mỉm cười đáp:
- Mong được nghe tường tận.
Mỹ Diễm phu nhân nói:
- Đây là biểu tượng lập giáo của Đại Minh tôn giáo chính thống ở Ba Tư, nguyên danh là Hắc Căn Ni Lặc, nghĩa là Quang Minh thạch. Năm mươi năm trước nó được Quang Minh sứ giả Lạp Ma mang đến đại thảo nguyên, sau khi phát sinh rất nhiều việc, qua tay nhiều người, đến gần đây mới lọt vào tay nô gia.
Từ Tử Lăng nhìn thẳng vào nàng không chớp mắt rồi nhíu mày hỏi:
- Vậy nguyên chủ chẳng phải là Lạp Ma sao?
Mỹ Diễm phu nhân vui vẻ đáp:
- Lạp Ma chính là gia sư!
Từ Tử Lăng thừ người ra rồi buông tay. Mỹ Diễm phu nhân thần sắc tràn đầy vui mừng hân thưởng, liếc mắt nhìn gã, thu hồi Ngũ Thải Thạch cất vào trong ngực áo rồi dịu dàng nói:
- Đa tạ Từ công tử, cả Thiếu Soái và Bạt Phong Hàn nữa. Nô gia nhất định sẽ không quên việc này.
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Phu nhân có thể cho tiểu đệ một lời giải thích hợp lý được không? Ban đầu tại sao lại phải nhờ chúng ta mang Ngũ Thải thạch giao cho Bái Tử Đình? Nếu như Ngũ Thải thạch trở thành vật trang sức trên vương miện của Bái Tử Đình thì giờ đây làm thế nào mà vật quy nguyên chủ được?
Mỹ Diễm phu nhân thỏ thẻ:
- Đều là do chỉ thị của sư tôn! Công tử đã hài lòng với lời giải thích này chưa?
Từ Tử Lăng ngạc nhiên, như vậy cũng có thể coi là giải thích sao? Tuy nhiên Ngũ Thải Thạch giờ đã ở trong tay nàng, sự thật là không thể giành lại được.
Bỗng nhiên gã chỉ muốn rời khỏi mỹ nữ có thể làm kẻ khác đau đầu này càng xa càng tốt, bởi nàng khiến gã nhớ tới Kỷ Thiến. Mỹ Diễm phu nhân so với Kỷ Thiến thì ít phong thái giang hồ hơn, nhưng lại vượt trội ở khí chất mê hoặc. Từ Tử Lăng thở dài:
- Phu nhân hãy cẩn thận, người Đại Minh tôn giáo ở Hồi Hột đang dốc toàn lực để đoạt lấy vật này, tình cảnh của phu nhân bây giờ chưa chắc đã tốt hơn lúc ở Thống Vạn là bao. Tại hạ xin cáo từ!
oOo
Khấu Trọng ngồi chưa ấm chỗ ở cuối chái nhà phía Nam, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Thuật Văn ra mở cửa. Khấu Trọng ngưng thần nhìn ra cửa sổ đằng trước, nghĩ thầm giả thiết là Thạch Chi Hiên tới thì mình nên bỏ chạy hay kiên trì ứng đấu đến cùng đây.
Cửa mở ra, rồi có tiếng Thuật Văn thi lễ:
- Thì ra là Ngự vệ trưởng đại giá thân lâm!
Khấu Trọng còn đang thầm nghĩ ai là Ngự vệ trưởng thì lập tức mình hổ chấn động, chỉ thấy Thượng Tú Phương cùng với nữ kiếm thủ trường túc Tông Tương Hoa đang sải bước tiến vào sân trong.
Khấu Trọng lúc này lại mong người đến là Thạch Chi Hiên, bởi vì gặp lão ít nhất gã còn có thể liều mạng được. Gã chợt cảm thấy rất kỳ quái, chẳng phải nàng cả đêm không ngủ sao? Vì sao vẫn còn tinh thần và khí lực đến tìm gã, vậy Tống Sư Đạo há không phải đã vồ hụt sao?
Nghĩ thế chứ gã thực sự cũng chỉ biết giơ đầu ra đón nhận, ngoài miệng cười nói:
- Tú Phương tiểu thư và Tông ngự vệ trưởng phượng giá quang lâm, làm rực sáng mái tranh của tiểu đệ. Hà! Xin mời vào uống ngụm trà nóng. Hà!
Thuật Văn tránh sang một bên để khỏi cản trở thị tuyến giữa hai nàng Thượng, Tông và Khấu Trọng đang hiên ngang bước ra từ Nam sương sảnh đối diện với đại môn.
Thượng Tú Phương dường như mới tắm ở suối nước nóng xong, dung nhan không có chút phấn son. Nàng vận một chiếc váy khoác ngoài màu xanh biếc, mái tóc thanh tú phủ vai, vẫn mỹ lệ say đắm lòng người như vậy. Vị tài nữ này đưa ánh mắt hàm chứa vạn nét phong tình lườm gã rồi hỏi:
- Hảo huynh đệ của huynh đâu?
Khấu Trọng trong lòng thầm kêu cứu mạng, chiến thuật tạc xuyên của Thượng Tú Phương so với gã lợi hại hơn nhiều lắm. Nàng chỉ liếc nhìn đã khiến cho gã hồn phách tan rã, thất điên bát đảo. Cứ như thế này thì cuối cùng phải giải quyết sao đây?
Gã cười khổ:
- Ta cũng đang muốn tìm hắn, thôi vào nhà rồi hãy nói!
Tông Tương Hoa chợt lên tiếng:
- Tú Phương tiểu thư có ước hẹn, chẳng qua vừa khéo đi ngang qua đây nên mới vào chào hỏi Thiếu soái thôi.
Thái độ của nàng tuy khách khí hữu lễ, nhưng vẫn có cảm giác lạnh như băng, cự tuyệt người ta từ ngoài ngàn dặm, hàm ẩn địch ý.
Mắt Khấu Trọng thuận đường quét xuống đôi chân dài của nàng ta như cố ý trêu tức, sau đó mới hướng về khuôn mặt xinh đẹp khiến gã khó dời mắt của Thượng Tú Phương, mỉm cười hỏi:
- Phải chăng ta nên nói rằng đêm nay hãy gặp mặt?
Thượng Tú Phương giận dỗi liếc mắt nhìn gã, đoạn quay sang Tông Tương Hoa nói:
- Mong Tông ngự vệ trưởng đợi một chút, ta và Thiếu soái có vài lời cần trao đổi.
Rồi nàng nhẹ nhàng rảo bước đến bên Khấu Trọng, kéo ống tay áo gã đi về phía Nam sương phòng trước mặt.
Khấu Trọng giống như bị ma ám ngoan ngoãn đi theo.
oOo
Trên con đường rất đông người qua lại, Từ Tử Lăng ngẩn ngơ lững thững quay về Tứ hợp viện.
Khai quốc đại điển mỗi ngày một tới gần. Sứ tiết đoàn của các nước trên đại thảo nguyên đến chúc mừng, cùng với người của các tộc nhân dịp náo nhiệt từ bốn phương tám hướng thi nhau tiến nhập Long Tuyền. Không khí háo hức không ngừng dâng cao, nhưng đồng thời cũng ấp ủ nhiều mối hiểm nguy.
Hiện tại Từ Tử Lăng phát giác bản thân đã mất đi hứng thú suy tư nghiền ngẫm những việc trước mắt.
Nếu bây giờ gã lập tức chạy tới Thánh Quang tự, khẩn cầu Sư Phi Huyên vĩnh viễn đừng rời bỏ mình, những ngày tháng sau này sẽ như thế nào? Từ Tử Lăng lại thầm thở dài, bởi vì gã biết mình tuyệt đối sẽ không thể biến những vọng tưởng đó trở thành hiện thực được.
Sư Phi Huyên bỏ đi, sự thực này khiến gã cảm thấy không còn việc gì đáng lưu luyến để làm, thậm chí đại thảo nguyên cũng mất đi mỵ lực thu hút.
Khi mới sơ ngộ Mỹ Diễm phu nhân tại Thống Vạn thành, gã đích thực cảm thấy nàng ta nhan sắc xinh đẹp, được ngắm nhìn chẳng những sẽ vơi đi sầu muộn, mà có thể còn khiến người ta cảm thấy vừa tán thưởng vừa ưa thích. Nhưng vừa rồi gặp lại, gã chỉ muốn mau mau chóng chóng tách khỏi nàng ta. Điều đó khiến Từ Tử Lăng hiểu rằng không một ai khác có thể bù đắp được chỗ trống mà Sư Phi Huyên lưu lại trong lòng mình.
Không phải gã suy sụp tinh thần, chỉ là nảy sinh cảm giác buồn chán trống rỗng. Vô luận làm bất cứ chuyện gì cũng không thể nguôi ngoai được cảm giác cô độc, nuối tiếc và mất mát ở trong lòng.
Đây là cái giá phải trả cho sự “hy sinh” bản thân để “thành toàn” cho Sư Phi Huyên.
Đột nhiên Từ Tử Lăng hiểu rằng mình đang bị hãm thân trong cái bẫy tình mà gã đã từng đề cập đến trước kia khi nói chuyện với Sư Phi Huyên, không có chút khí lực để thoát ra!
Một sự cô độc sau khi mất đi hết thảy mọi thứ.
Gã muốn mình lập tức biến mất, từ nay về sau không ai biết gã đang ở đâu, thậm chí tưởng rằng gã đã chết.
Ý nghĩ đáng sợ này khiến trong lòng gã dấy lên cảm giác không rét mà run, vội vã lắc đầu dập đi ngay lập tức. Trong quá khứ, cho dù có đơn độc một mình, gã cũng chưa bao giờ thấy cô quạnh. Vậy mà giờ phút này, sự chán chường và trống vắng đang xâm nhập tâm thần Từ Tử Lăng.
Đột nhiên hình ảnh Thạch Thanh Tuyền hiện lên trong lòng.
Ài! Liệu có đúng như lời Sư Phi Huyên đã nói, rằng gã không chịu tranh giành và nỗ lực phấn đấu vì hạnh phúc của bản thân?
Tất cả rồi sẽ qua đi, thời gian có thể khiến người ta từ xa lạ trở thành thân quen. Gã cũng có chút hận chính mình đã không thể giống như Sư Phi Huyên nhìn thấu mọi chuyện. Tất cả sự vật trên đời cũng như xuân mộng thu vân, biến hóa trong phút chốc, chớp mắt đã không còn vết tích.
Gã chợt nhớ tới việc cùng Sư Phi Huyên lắng nghe côn trùng hòa ca đêm trước. Trong sát na, tiếng người tiếng xe ngựa huyên náo, tiếng trống thúc giục như thủy triều đập vào màng nhĩ.
Gã chuyển hướng, đi về phía Thánh Quang tự.
oOo
Vừa bước qua bậc cửa, Thượng Tú Phương đã kéo gã dừng lại. Ở bên cạnh cửa, nơi tầm mắt của Tông Tương Hoa và Thuật Văn không nhìn thấy bọn họ, đột nhiên nàng ngả bờ vai mềm mại vào lòng gã, ôn nhu hỏi:
- Thiếu soái còn rảnh rỗi mà nhớ đến người ta không?
Khấu Trọng cười khổ trong lòng, nhớ lại tình cảnh tại Hách Liên bảo đối mặt với thiên binh vạn mã của Kim Lang quân, trong thời khắc tưởng rằng phải chết chắc bỗng nhớ đến nàng. Nhưng vấn đề là lúc đó gã còn nhớ đến cả Tống Ngọc Trí và Sở Sở, tức thì sinh ra nỗi đau đớn đứt ruột đứt gan. Mỹ nữ tài sắc song toàn này tựa như một ngọn lửa bừng bừng bốc cháy, có thể làm gã tan chảy, từ sắt cứng luyện thành chỉ mềm.
Gã cảm nhận được bên trong da thịt trơn tru mềm mại nơi bờ vai nàng là sức sống tràn trề của tuổi thanh xuân, hơi thở của nàng càng đầy ắp hương thơm mê người. Trước mắt gã là vành tai nhỏ nhắn trong trẻo hình cánh cung hoàn mỹ, hòa cùng dái tai xinh xắn tạo thành một sự kết hợp không tỳ vết.
Trời đất xoay chuyển nhảy múa. Bỗng nhiên Khấu Trọng phát giác hai tay đã ôm chặt Thượng Tú Phương vào lòng, gã mang cả cõi lòng ngổn ngang tâm sự đặt lên môi thơm của nàng. Một cảm giác kịch liệt tiêu hồn lạc phách đưa gã bay thẳng lên chín tầng mây.
Thân thể của Thượng Tú Phương run lên, ngọc thủ vô lực như chống cự mà vẫn đón nhận ấn nhẹ lên bờ vai rộng lớn của gã. Đôi môi Thượng Tú Phương đáp ứng lại cuồng liệt, sau một hồi đột nhiên nàng giật mình, vội đẩy gã ra.
Môi đã rời môi!
Thượng Tú Phương thở hổn hển, gương mặt đỏ hồng lên, gắt khẽ:
- Huynh...!
Khấu Trọng ngây ngốc như chú gà gỗ. Gã vẫn chưa hồi phục sau tư vị mê người vừa rồi, càng không rõ bản thân mình vì sao mất khống chế đến mức này, trong dạ một mớ rối bời.
Thượng Tú Phương nhấc tay sửa sang lại mái tóc bị gã làm cho tán loạn, thần sắc dần dần ổn định trở lại. Nàng nở một nụ cười xinh đẹp ngàn vẻ phong tình có thể làm cho nam nhân thiên hạ điên đảo mê say. Vẻ mặt rõ ràng trách cứ gã lớn mật mạo phạm nhưng lại hiển lộ nhu tình như nước chảy, tay phải vươn ra vỗ lên má gã, nàng nói:
- Không phải nói gì đâu! Đêm nay gặp!
oOo
Từ Tử Lăng thuần thục nhẹ bước xuyên qua những khóm cây, đến bên ngoài thiền thất trang nhã u tĩnh của Sư Phi Huyên trong Thánh Quang tự, lập tức nghe thấy thanh âm ngọt ngào tự nhiên truyền ra:
- Tử Lăng còn lời nào muốn nói ư?
Từ Tử Lăng mỉm cười, quay lưng ngồi xuống bậc đá thứ hai ngoài cửa tĩnh thất, thản nhiên đáp:
- Tiểu đệ vừa gặp Mỹ Diễm phu nhân của Đại Minh tôn giáo, chẳng biết như thế nào lại nghĩ thông suốt một số việc, rất muốn chia sẻ cùng Phi Huyên.
Sư Phi Huyên vui vẻ nói:
- Người ta đang lắng nghe đây!
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn hậu viện thanh tĩnh không nhiễm bụi trần được bao bọc trong rừng sâu của Thánh Quang tự, đoạn lên tiếng:
- Phi Huyên đã từng nói là không hiểu vì sao vợ chồng Kim Hoàn Chân không trực tiếp dẫn nàng đến Long Tuyền, còn muốn giả là cả hai đều bị giết, sau đó vẽ rắn thêm chân tìm Chu Lão Phương để đánh tráo...
Giọng nói ôn nhu của Sư Phi Huyên từ trong tĩnh thất phía sau truyền tới mà cứ như khẽ nói bên tai gã:
- Việc này có liên quan gì đến Mỹ Diễm phu nhân sao?
Từ Tử Lăng trả lời:
- Chuyện này phải bắt đầu từ lai lịch của Mỹ Diễm phu nhân. Sư tôn của nàng ta là người Ba Tư, có tên gọi Lạp Ma. Y chính là người của Đại Minh tôn giáo chính thống ở Ba Tư, năm mươi năm trước mang theo Ngũ Thải thạch đại biểu cho giáo này tới đại thảo nguyên. Ngũ Thải thạch tên thật là Quang Minh thạch, vốn là bảo vật lập giáo của Đại Minh tôn giáo.
Thanh âm Sư Phi Huyên vang lên đằng sau:
- Lạp Ma mang vật báu này đến nơi này, đương nhiên có lý do quan trọng, đúng không?
Từ Tử Lăng không quay đầu lại, hiểu rằng Sư Phi Huyên thông minh như băng tuyết đã đoán được suy luận của gã, liền trầm giọng nói tiếp:
- Lạp Ma phải đối phó với một người hoặc một nhóm người phản giáo từ Ba Tư chạy trốn tới đại thảo nguyên. Nhiệm vụ của y hiển nhiên đã thất bại, bởi vì những phản đồ đó đã mọc rễ tại Hồi Hột, sáng lập một Đại Minh tôn giáo khác, còn lập kế hoạch truyền bá vào Trung Nguyên. Vinh Giảo Giảo và Thượng Quan Long chính là những kẻ đi đầu trong số bọn chúng. Đại Tôn bây giờ, nếu không phải chính là phản đồ đó, thì cũng là truyền nhân của hắn.
Sư Phi Huyên đi tới sau lưng gã, thần thái tự nhiên ngồi xuống thềm đá phía trên một bậc, mỉm cười nhận xét:
- Tử Lăng đã suy đoán thì dù không trúng nhưng cũng không sai là mấy. Tuy vậy người ta vẫn chưa thấy có quan hệ gì với vợ chồng Kim Hoàn Chân.
Từ Tử Lăng quay đầu nhìn nàng rồi chậm rãi nói:
- Mấu chốt nằm trên người Chu Lão Phương, bởi vì hắn là một trong Ngũ Ma của Đại Minh tôn giáo Hồi Hột. Việc này nói lên một điều, rằng bất kể là Hiệt Lợi và Đại Minh tôn giáo bắt tay hợp tác hay hành động độc lập cũng đều có cùng một mục tiêu, chính là muốn đưa Phi Huyên vào chỗ chết.
Sư Phi Huyên dụng tâm suy nghĩ, nét mặt rung động lòng người, đoạn nói như không để ý đến ánh mắt Từ Tử Lăng đang ngưng chú trên khuôn mặt thanh tú của mình:
- Mời công tử nói tiếp!
Từ Tử Lăng quay đầu trở lại phía hậu viện, rồi nhìn lên một đóa phù vân lững lờ trôi qua trên bầu trời tự viện, miệng tiếp tục phân tích:
- Nhiệm vụ của Kim Hoàn Chân và Chu Lão Thán là muốn dẫn Phi Huyên đến Sơn Hải Quan để sát hại. Vợ chồng bọn họ sở dĩ phải trá tử, chính là muốn xong chuyện sẽ trút sạch trách nhiệm để thoát thân. Nào ngờ khéo quá nhưng lại không may, bọn ta đúng lúc đó xuất hiện tại Sơn Hải Quan, tức khắc đã phá hỏng kế hoạch của Hiệt Lợi. Nếu như Đỗ Hưng chịu nói thật, có lẽ lúc ấy chúng ta đã biết được Hiệt Lợi rất có khả năng đang ẩn tàng tại Sơn Hải Quan, nếu không có mặt ở đó hắn làm sao có thể giăng sẵn cạm bẫy tại Yến Nguyên Tập khiến ba người chúng ta thiếu chút nữa đã bị rơi vào rọ.
Sư Phi Huyên gật đầu tán thưởng:
- Một câu chuyện phức tạp đã được công tử phân tích rất thấu triệt, vừa chuẩn xác lại vừa dễ tưởng tượng.
Từ Tử Lăng gượng cười:
- Ta đầu óc chậm chạp mới đúng, phải lâu như vậy mới nghĩ thông được. Vợ chồng Kim Hoàn Chân lúc đó phải bí mật rời khỏi Sơn Hải Quan, tiếp tục truy tung Thạch Chi Hiên. Vì vậy chúng chỉ có cách nhờ Chu Lão Phương xuất mã, dẫn Phi Huyên đến Long Tuyền.
Sư Phi Huyên nhíu mày nói:
- Chu Lão Phương sắm vai Chu Lão Thán nói cho ta biết Kim Hoàn Chân bị Đại Minh tôn giáo bắt, chẳng phải là giá họa cho chính giáo phái của mình sao?
Từ Tử Lăng điềm nhiên đáp:
- Hư chính là thực, thực chính là hư, huống chi Đại Minh tôn giáo căn bản không sợ tội danh sát tử Phi Huyên. Chuyện này chỉ giúp chúng nhất cử thành danh. Bọn chúng cũng giống như Hiệt Lợi, không sợ bất kỳ hậu quả gì.
Sư Phi Huyên vẫn thắc mắc:
- Nói vậy nghĩa là Tử Lăng cho rằng Đại Minh tôn giáo hợp tác với Hiệt Lợi trong chuyện này ư? Nhưng tại sao Chu Lão Thán lại giết Chu Lão Phương?
Từ Tử Lăng lắc đầu:
- Khẳng định là Đại Minh tôn giáo đối lập với Hiệt Lợi.
Gã bất giác nhớ tới chuyện Liệt Hà tặng nhạc quyển cho Thượng Tú Phương.
Sư Phi Huyên lấy làm lạ nói:
- Vậy vì sao Chu Lão Phương lại có thể phối hợp hoàn mỹ vô khuyết như thế?
Từ Tử Lăng trầm giọng:
- Hắn hành sự theo mệnh lệnh của một kẻ đã biết rất rõ kế hoạch Hiệt Lợi. Người này rất có thể sở hữu hai thân phận. Thân phận bí mật chính là Đại Tôn hoặc Nguyên Tử của Đại Minh tôn giáo. Thân phận lộ ra bên ngoài là hắc đạo đại hào ở Đông Bắc, huynh đệ kết bái của Đỗ Hưng. Trên mình hắn tập hợp cả hắc ám lẫn quang minh.
Sư Phi Huyên nhẹ thở ra một tiếng:
- Hứa Khai Sơn!
Từ Tử Lăng hai mắt phát sáng như sao, chậm rãi nói:
- Bang chủ An Lạc bang nhân vì phát hiện ra bí mật này của hắn, nên toàn gia mới gặp phải đại họa diệt vong.
---------------------------------------------------------------
Tạm chú thích:
"Gia tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xử.": Nhà ở trong núi này, sâu trong mây không biết chỗ
Xem thêm:
Tùng hạ vấn đồng tử
Ngôn sư thái dược khứ
Chỉ tại thử sơn trung
Vân thâm bất tri xứ.
(Thơ của Giả Đảo (793-865))
Dịch Nghĩa
Dưới cây tùng hỏi thăm tiểu đồng, (tiểu đồng) nói rằng thầy đã đi hái thuốc. Chỉ ở trong núi này thôi, nhưng mây dày nên chẳng biết chỗ nào.
Dịch Thơ
Tìm ẩn sĩ không gặp
Gốc thông hỏi chú học trò
Rằng: thầy hái thuốc lò mò đi xa
Ở trong núi ấy thôi mà
Mây che mù mịt biết là đi đâu.
Tản Đà dịch.
Nguồn: (do bạn naihaichannhan cung cấp).
(Hết hồi 514).
- Rốt cuộc cũng đã đến Long Tuyền! Thật tốt!
Từ lúc lên xe cho đến thời khắc này, Từ Tử Lăng ngồi bên cạnh thân thể thơm tho của Mỹ Diễm phu nhân mà vẫn không rõ trong hồ lô của nàng ta bán loại thuốc gì? Sự thực là tâm tư gã còn đang lấn cấn với lời chào “tạm biệt” của Sư Phi Huyên lúc sáng, nhất thời khó có thể dung nạp những việc khác.
Sư Phi Huyên cuối cùng đã muốn rời khỏi gã để quay về Tiên Sơn.
"Gia tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xử."
Hai câu này như để mô tả một cách chính xác nhất chuyện ái tình của gã và Sư Phi Huyên. Vừa hiện thực lại vừa hư vô, phát sinh và kết thúc trong cùng một chớp mắt, khiến người ta không rõ bắt đầu như thế nào, kết thúc ra làm sao. Hoặc giả không có bắt đầu mà cũng chẳng có kết thúc, bởi vì bắt đầu và kết thúc dung hòa vào làm một.
Mẹ của ta ơi! Ai mà không mất hồn kia chứ!
Rốt cuộc gã là kẻ ngốc, hay là người may mắn đã lĩnh hội được cảnh giới cao nhất của tình yêu? E rằng gã vĩnh viễn không thể xác định được.
Mỹ Diễm phu nhân ngạc nhiên hỏi:
- Từ công tử có tâm sự ư?
Từ Tử Lăng cười nhạt đáp:
- Long Tuyền đúng là một thành thị kỳ lạ khiến người ta khó quên. Xin hỏi phu nhân có gì chỉ giáo?
Người đánh xe là một hán tử trẻ tuổi thể hình cao lớn khôi ngô, khí độ thần thái tuyệt không phải hạng tầm thường, có lẽ là cao thủ hộ vệ của vị Y Ngô mỹ nhân này. Hiện giờ hắn đang cho xe chạy chậm rãi trên con đường vắt ngang qua Tuyền Kiều hướng về phía Đông thành.
Mỹ Diễm phu nhân lần này trang điểm giản dị, y phục toàn thân một màu vàng điểm xuyết thêm chiếc khăn lụa trên vai. Mái tóc nàng cột lại thành búi, trâm ngọc cài hờ, tạo nên một vẻ đẹp thanh tân khác.
Có điều sắp đẹp của Mỹ Diễm phu nhân hoàn toàn bất đồng với một Sư Phi Huyên không nhiễm bụi trần nhân gian. Nàng ta toát ra một thứ quyến rũ từ trong xương tủy, bao hàm sự ngang ngạnh, đối với nam nhân có sức khiêu khích và quyến rũ cực lớn.
Mỹ Diễm phu nhân chợt hé miệng cười khẽ, liếc mắt nhìn gã nói:
- Từ công tử thật là tuấn tú, nô gia chưa bao giờ gặp qua nam nhân nào văn nhã tiêu sái hơn công tử, nữ nhân nào nhìn thấy mà chẳng động tâm!
Từ Tử Lăng lấy làm lạ lùng, tuy nói nữ nhân trên đại thảo nguyên phong cách phóng khoáng, mạnh dạn nhiệt tình, nói chuyện thẳng thắn, nhưng không ngờ nàng ta lại không tỵ hiềm, tùy tiện bình phẩm một nam nhân mới chỉ quen biết sơ qua. Cô nàng còn nói thẳng là mình đã động tâm, cách diễn đạt trực tiếp đến mức khiến người ta phải giật mình kinh ngạc.
Từ Tử Lăng gượng cười đáp:
- Chẳng qua phu nhân chưa gặp Đa Tình công tử Hầu Hy Bạch thôi, đó mới thực sự là một nhân vật nho nhã phong lưu đa tài. Tiểu đệ chỉ có thể chạy theo đuôi hắn mà thôi.
Mỹ Diễm phu nhân khúc khích cười rồi cất giọng đưa đẩy:
- Từ công tử nói chuyện rất thú vị. Đã có công tử ngồi cạnh, nô gia làm gì còn rảnh mà nghĩ đến người khác?
Xe ngựa đã chạy khỏi làn rồi dừng lại nơi bóng râm của một khu rừng ven hồ bên cạnh thạch kiều. Hán tử đánh xe yên lặng an tọa, tựa như biến thành một pho tượng đá.
Từ Tử Lăng tuy không có tâm tình cùng nàng ta cười đùa, nhưng từ tận đáy lòng không thể không thừa nhận mỗi cái cau mày hay mỉm cười của Y Ngô mỹ nhân này đều nảy sinh sắc xuân, dụ hoặc phi thường. Khẽ nhíu mày kiếm, gã hỏi thẳng:
- Phu nhân có chuyện gì, sao không nói luôn ra?
Đôi mắt đẹp của Mỹ Diễm phu nhân như sóng nước lưu chuyển, nàng ta mỉm cười đáp:
- Từ công tử không nhẫn nại được à? Để nô gia nói ngắn gọn vậy, Ngũ Thải thạch phải chăng đang ở trên người công tử?
Từ Từ Lăng kêu thầm trong bụng, chỉ nói:
- Phải thì sao?
Mỹ Diễm phu nhân nhún vai nói:
- Sao công tử không mang Ngũ Thải thạch đưa cho Bái Tử Đình?
Từ Tử Lăng thản nhiên:
- Đêm nay chúng ta sẽ đưa Ngũ Thải thạch cho hắn như phu nhân đã giao phó.
Mỹ Diễm phu nhân xòe ngọc thủ nhỏ nhắn mềm mại, trong trắng đẹp đẽ khiến bất cứ kẻ nào sinh ra làm nam nhân cũng phải mơ mộng viễn vông, nói:
- Nô gia thay đổi chủ ý rồi! Thỉnh công tử vật quy nguyên chủ, nô gia đối với việc trượng nghĩa giúp đỡ của ba vị vĩnh viễn khắc ghi trong tim.
Ánh mắt Từ Tử Lăng bất giác hạ xuống trên bàn tay lay động lòng người của nàng. Đập vào mắt gã là những đường chỉ tay như được kẻ bởi người thợ khéo điêu khắc, chỉnh mà không rối. Gã chợt muốn tán dương những đường nét đó, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đau đầu. Ngũ Thải thạch là vật trao đổi quan trọng trong kế hoạch giao dịch với Bái Tử Đình, trả lại nàng thì không cam lòng, mà không trả lại càng không xong, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Mỹ Diễm phu nhân thấy gã ngây ngốc nhìn tay ngọc của mình liền ôn nhu nói:
- Công tử nếu như muốn chiếm Ngũ Thải Thạch làm của riêng, ta cũng chỉ biết tự trách mình đã nhìn nhầm người.
Lời nói này so với mắng té tát vào mặt gã còn sắc bén hơn. Những ý nghĩ tính toán lướt nhanh như chóp trong đầu Từ Tử Lăng, cuối cùng thầm thở dài, đưa tay vào túi móc ra Ngũ Thải Thạch đặt vào lòng bàn tay nàng. Nhưng hai ngón tay gã vẫn giữ chứ chưa buông ra, miệng khẽ mỉm cười hỏi:
- Phu nhân là nguyên chủ của Ngũ Thải thạch?
Mỹ Diễm phu nhân lộ ra một nụ cười ngọt ngào rung động lòng người, năm ngón tay co lại, nắm lấy phần dưới Ngũ Thải thạch, đầu ngón tay chạm nhẹ vào tay Từ Tử Lăng, vui vẻ nói:
- Công tử có biết lai lịch của viên đá này không?
Từ Tử Lăng đón nhận ánh mắt tỏa ra sắc thái đặc biệt ẩn chứa nét ngang tàng của nàng, đoạn mỉm cười đáp:
- Mong được nghe tường tận.
Mỹ Diễm phu nhân nói:
- Đây là biểu tượng lập giáo của Đại Minh tôn giáo chính thống ở Ba Tư, nguyên danh là Hắc Căn Ni Lặc, nghĩa là Quang Minh thạch. Năm mươi năm trước nó được Quang Minh sứ giả Lạp Ma mang đến đại thảo nguyên, sau khi phát sinh rất nhiều việc, qua tay nhiều người, đến gần đây mới lọt vào tay nô gia.
Từ Tử Lăng nhìn thẳng vào nàng không chớp mắt rồi nhíu mày hỏi:
- Vậy nguyên chủ chẳng phải là Lạp Ma sao?
Mỹ Diễm phu nhân vui vẻ đáp:
- Lạp Ma chính là gia sư!
Từ Tử Lăng thừ người ra rồi buông tay. Mỹ Diễm phu nhân thần sắc tràn đầy vui mừng hân thưởng, liếc mắt nhìn gã, thu hồi Ngũ Thải Thạch cất vào trong ngực áo rồi dịu dàng nói:
- Đa tạ Từ công tử, cả Thiếu Soái và Bạt Phong Hàn nữa. Nô gia nhất định sẽ không quên việc này.
Từ Tử Lăng cười khổ:
- Phu nhân có thể cho tiểu đệ một lời giải thích hợp lý được không? Ban đầu tại sao lại phải nhờ chúng ta mang Ngũ Thải thạch giao cho Bái Tử Đình? Nếu như Ngũ Thải thạch trở thành vật trang sức trên vương miện của Bái Tử Đình thì giờ đây làm thế nào mà vật quy nguyên chủ được?
Mỹ Diễm phu nhân thỏ thẻ:
- Đều là do chỉ thị của sư tôn! Công tử đã hài lòng với lời giải thích này chưa?
Từ Tử Lăng ngạc nhiên, như vậy cũng có thể coi là giải thích sao? Tuy nhiên Ngũ Thải Thạch giờ đã ở trong tay nàng, sự thật là không thể giành lại được.
Bỗng nhiên gã chỉ muốn rời khỏi mỹ nữ có thể làm kẻ khác đau đầu này càng xa càng tốt, bởi nàng khiến gã nhớ tới Kỷ Thiến. Mỹ Diễm phu nhân so với Kỷ Thiến thì ít phong thái giang hồ hơn, nhưng lại vượt trội ở khí chất mê hoặc. Từ Tử Lăng thở dài:
- Phu nhân hãy cẩn thận, người Đại Minh tôn giáo ở Hồi Hột đang dốc toàn lực để đoạt lấy vật này, tình cảnh của phu nhân bây giờ chưa chắc đã tốt hơn lúc ở Thống Vạn là bao. Tại hạ xin cáo từ!
oOo
Khấu Trọng ngồi chưa ấm chỗ ở cuối chái nhà phía Nam, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Thuật Văn ra mở cửa. Khấu Trọng ngưng thần nhìn ra cửa sổ đằng trước, nghĩ thầm giả thiết là Thạch Chi Hiên tới thì mình nên bỏ chạy hay kiên trì ứng đấu đến cùng đây.
Cửa mở ra, rồi có tiếng Thuật Văn thi lễ:
- Thì ra là Ngự vệ trưởng đại giá thân lâm!
Khấu Trọng còn đang thầm nghĩ ai là Ngự vệ trưởng thì lập tức mình hổ chấn động, chỉ thấy Thượng Tú Phương cùng với nữ kiếm thủ trường túc Tông Tương Hoa đang sải bước tiến vào sân trong.
Khấu Trọng lúc này lại mong người đến là Thạch Chi Hiên, bởi vì gặp lão ít nhất gã còn có thể liều mạng được. Gã chợt cảm thấy rất kỳ quái, chẳng phải nàng cả đêm không ngủ sao? Vì sao vẫn còn tinh thần và khí lực đến tìm gã, vậy Tống Sư Đạo há không phải đã vồ hụt sao?
Nghĩ thế chứ gã thực sự cũng chỉ biết giơ đầu ra đón nhận, ngoài miệng cười nói:
- Tú Phương tiểu thư và Tông ngự vệ trưởng phượng giá quang lâm, làm rực sáng mái tranh của tiểu đệ. Hà! Xin mời vào uống ngụm trà nóng. Hà!
Thuật Văn tránh sang một bên để khỏi cản trở thị tuyến giữa hai nàng Thượng, Tông và Khấu Trọng đang hiên ngang bước ra từ Nam sương sảnh đối diện với đại môn.
Thượng Tú Phương dường như mới tắm ở suối nước nóng xong, dung nhan không có chút phấn son. Nàng vận một chiếc váy khoác ngoài màu xanh biếc, mái tóc thanh tú phủ vai, vẫn mỹ lệ say đắm lòng người như vậy. Vị tài nữ này đưa ánh mắt hàm chứa vạn nét phong tình lườm gã rồi hỏi:
- Hảo huynh đệ của huynh đâu?
Khấu Trọng trong lòng thầm kêu cứu mạng, chiến thuật tạc xuyên của Thượng Tú Phương so với gã lợi hại hơn nhiều lắm. Nàng chỉ liếc nhìn đã khiến cho gã hồn phách tan rã, thất điên bát đảo. Cứ như thế này thì cuối cùng phải giải quyết sao đây?
Gã cười khổ:
- Ta cũng đang muốn tìm hắn, thôi vào nhà rồi hãy nói!
Tông Tương Hoa chợt lên tiếng:
- Tú Phương tiểu thư có ước hẹn, chẳng qua vừa khéo đi ngang qua đây nên mới vào chào hỏi Thiếu soái thôi.
Thái độ của nàng tuy khách khí hữu lễ, nhưng vẫn có cảm giác lạnh như băng, cự tuyệt người ta từ ngoài ngàn dặm, hàm ẩn địch ý.
Mắt Khấu Trọng thuận đường quét xuống đôi chân dài của nàng ta như cố ý trêu tức, sau đó mới hướng về khuôn mặt xinh đẹp khiến gã khó dời mắt của Thượng Tú Phương, mỉm cười hỏi:
- Phải chăng ta nên nói rằng đêm nay hãy gặp mặt?
Thượng Tú Phương giận dỗi liếc mắt nhìn gã, đoạn quay sang Tông Tương Hoa nói:
- Mong Tông ngự vệ trưởng đợi một chút, ta và Thiếu soái có vài lời cần trao đổi.
Rồi nàng nhẹ nhàng rảo bước đến bên Khấu Trọng, kéo ống tay áo gã đi về phía Nam sương phòng trước mặt.
Khấu Trọng giống như bị ma ám ngoan ngoãn đi theo.
oOo
Trên con đường rất đông người qua lại, Từ Tử Lăng ngẩn ngơ lững thững quay về Tứ hợp viện.
Khai quốc đại điển mỗi ngày một tới gần. Sứ tiết đoàn của các nước trên đại thảo nguyên đến chúc mừng, cùng với người của các tộc nhân dịp náo nhiệt từ bốn phương tám hướng thi nhau tiến nhập Long Tuyền. Không khí háo hức không ngừng dâng cao, nhưng đồng thời cũng ấp ủ nhiều mối hiểm nguy.
Hiện tại Từ Tử Lăng phát giác bản thân đã mất đi hứng thú suy tư nghiền ngẫm những việc trước mắt.
Nếu bây giờ gã lập tức chạy tới Thánh Quang tự, khẩn cầu Sư Phi Huyên vĩnh viễn đừng rời bỏ mình, những ngày tháng sau này sẽ như thế nào? Từ Tử Lăng lại thầm thở dài, bởi vì gã biết mình tuyệt đối sẽ không thể biến những vọng tưởng đó trở thành hiện thực được.
Sư Phi Huyên bỏ đi, sự thực này khiến gã cảm thấy không còn việc gì đáng lưu luyến để làm, thậm chí đại thảo nguyên cũng mất đi mỵ lực thu hút.
Khi mới sơ ngộ Mỹ Diễm phu nhân tại Thống Vạn thành, gã đích thực cảm thấy nàng ta nhan sắc xinh đẹp, được ngắm nhìn chẳng những sẽ vơi đi sầu muộn, mà có thể còn khiến người ta cảm thấy vừa tán thưởng vừa ưa thích. Nhưng vừa rồi gặp lại, gã chỉ muốn mau mau chóng chóng tách khỏi nàng ta. Điều đó khiến Từ Tử Lăng hiểu rằng không một ai khác có thể bù đắp được chỗ trống mà Sư Phi Huyên lưu lại trong lòng mình.
Không phải gã suy sụp tinh thần, chỉ là nảy sinh cảm giác buồn chán trống rỗng. Vô luận làm bất cứ chuyện gì cũng không thể nguôi ngoai được cảm giác cô độc, nuối tiếc và mất mát ở trong lòng.
Đây là cái giá phải trả cho sự “hy sinh” bản thân để “thành toàn” cho Sư Phi Huyên.
Đột nhiên Từ Tử Lăng hiểu rằng mình đang bị hãm thân trong cái bẫy tình mà gã đã từng đề cập đến trước kia khi nói chuyện với Sư Phi Huyên, không có chút khí lực để thoát ra!
Một sự cô độc sau khi mất đi hết thảy mọi thứ.
Gã muốn mình lập tức biến mất, từ nay về sau không ai biết gã đang ở đâu, thậm chí tưởng rằng gã đã chết.
Ý nghĩ đáng sợ này khiến trong lòng gã dấy lên cảm giác không rét mà run, vội vã lắc đầu dập đi ngay lập tức. Trong quá khứ, cho dù có đơn độc một mình, gã cũng chưa bao giờ thấy cô quạnh. Vậy mà giờ phút này, sự chán chường và trống vắng đang xâm nhập tâm thần Từ Tử Lăng.
Đột nhiên hình ảnh Thạch Thanh Tuyền hiện lên trong lòng.
Ài! Liệu có đúng như lời Sư Phi Huyên đã nói, rằng gã không chịu tranh giành và nỗ lực phấn đấu vì hạnh phúc của bản thân?
Tất cả rồi sẽ qua đi, thời gian có thể khiến người ta từ xa lạ trở thành thân quen. Gã cũng có chút hận chính mình đã không thể giống như Sư Phi Huyên nhìn thấu mọi chuyện. Tất cả sự vật trên đời cũng như xuân mộng thu vân, biến hóa trong phút chốc, chớp mắt đã không còn vết tích.
Gã chợt nhớ tới việc cùng Sư Phi Huyên lắng nghe côn trùng hòa ca đêm trước. Trong sát na, tiếng người tiếng xe ngựa huyên náo, tiếng trống thúc giục như thủy triều đập vào màng nhĩ.
Gã chuyển hướng, đi về phía Thánh Quang tự.
oOo
Vừa bước qua bậc cửa, Thượng Tú Phương đã kéo gã dừng lại. Ở bên cạnh cửa, nơi tầm mắt của Tông Tương Hoa và Thuật Văn không nhìn thấy bọn họ, đột nhiên nàng ngả bờ vai mềm mại vào lòng gã, ôn nhu hỏi:
- Thiếu soái còn rảnh rỗi mà nhớ đến người ta không?
Khấu Trọng cười khổ trong lòng, nhớ lại tình cảnh tại Hách Liên bảo đối mặt với thiên binh vạn mã của Kim Lang quân, trong thời khắc tưởng rằng phải chết chắc bỗng nhớ đến nàng. Nhưng vấn đề là lúc đó gã còn nhớ đến cả Tống Ngọc Trí và Sở Sở, tức thì sinh ra nỗi đau đớn đứt ruột đứt gan. Mỹ nữ tài sắc song toàn này tựa như một ngọn lửa bừng bừng bốc cháy, có thể làm gã tan chảy, từ sắt cứng luyện thành chỉ mềm.
Gã cảm nhận được bên trong da thịt trơn tru mềm mại nơi bờ vai nàng là sức sống tràn trề của tuổi thanh xuân, hơi thở của nàng càng đầy ắp hương thơm mê người. Trước mắt gã là vành tai nhỏ nhắn trong trẻo hình cánh cung hoàn mỹ, hòa cùng dái tai xinh xắn tạo thành một sự kết hợp không tỳ vết.
Trời đất xoay chuyển nhảy múa. Bỗng nhiên Khấu Trọng phát giác hai tay đã ôm chặt Thượng Tú Phương vào lòng, gã mang cả cõi lòng ngổn ngang tâm sự đặt lên môi thơm của nàng. Một cảm giác kịch liệt tiêu hồn lạc phách đưa gã bay thẳng lên chín tầng mây.
Thân thể của Thượng Tú Phương run lên, ngọc thủ vô lực như chống cự mà vẫn đón nhận ấn nhẹ lên bờ vai rộng lớn của gã. Đôi môi Thượng Tú Phương đáp ứng lại cuồng liệt, sau một hồi đột nhiên nàng giật mình, vội đẩy gã ra.
Môi đã rời môi!
Thượng Tú Phương thở hổn hển, gương mặt đỏ hồng lên, gắt khẽ:
- Huynh...!
Khấu Trọng ngây ngốc như chú gà gỗ. Gã vẫn chưa hồi phục sau tư vị mê người vừa rồi, càng không rõ bản thân mình vì sao mất khống chế đến mức này, trong dạ một mớ rối bời.
Thượng Tú Phương nhấc tay sửa sang lại mái tóc bị gã làm cho tán loạn, thần sắc dần dần ổn định trở lại. Nàng nở một nụ cười xinh đẹp ngàn vẻ phong tình có thể làm cho nam nhân thiên hạ điên đảo mê say. Vẻ mặt rõ ràng trách cứ gã lớn mật mạo phạm nhưng lại hiển lộ nhu tình như nước chảy, tay phải vươn ra vỗ lên má gã, nàng nói:
- Không phải nói gì đâu! Đêm nay gặp!
oOo
Từ Tử Lăng thuần thục nhẹ bước xuyên qua những khóm cây, đến bên ngoài thiền thất trang nhã u tĩnh của Sư Phi Huyên trong Thánh Quang tự, lập tức nghe thấy thanh âm ngọt ngào tự nhiên truyền ra:
- Tử Lăng còn lời nào muốn nói ư?
Từ Tử Lăng mỉm cười, quay lưng ngồi xuống bậc đá thứ hai ngoài cửa tĩnh thất, thản nhiên đáp:
- Tiểu đệ vừa gặp Mỹ Diễm phu nhân của Đại Minh tôn giáo, chẳng biết như thế nào lại nghĩ thông suốt một số việc, rất muốn chia sẻ cùng Phi Huyên.
Sư Phi Huyên vui vẻ nói:
- Người ta đang lắng nghe đây!
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn hậu viện thanh tĩnh không nhiễm bụi trần được bao bọc trong rừng sâu của Thánh Quang tự, đoạn lên tiếng:
- Phi Huyên đã từng nói là không hiểu vì sao vợ chồng Kim Hoàn Chân không trực tiếp dẫn nàng đến Long Tuyền, còn muốn giả là cả hai đều bị giết, sau đó vẽ rắn thêm chân tìm Chu Lão Phương để đánh tráo...
Giọng nói ôn nhu của Sư Phi Huyên từ trong tĩnh thất phía sau truyền tới mà cứ như khẽ nói bên tai gã:
- Việc này có liên quan gì đến Mỹ Diễm phu nhân sao?
Từ Tử Lăng trả lời:
- Chuyện này phải bắt đầu từ lai lịch của Mỹ Diễm phu nhân. Sư tôn của nàng ta là người Ba Tư, có tên gọi Lạp Ma. Y chính là người của Đại Minh tôn giáo chính thống ở Ba Tư, năm mươi năm trước mang theo Ngũ Thải thạch đại biểu cho giáo này tới đại thảo nguyên. Ngũ Thải thạch tên thật là Quang Minh thạch, vốn là bảo vật lập giáo của Đại Minh tôn giáo.
Thanh âm Sư Phi Huyên vang lên đằng sau:
- Lạp Ma mang vật báu này đến nơi này, đương nhiên có lý do quan trọng, đúng không?
Từ Tử Lăng không quay đầu lại, hiểu rằng Sư Phi Huyên thông minh như băng tuyết đã đoán được suy luận của gã, liền trầm giọng nói tiếp:
- Lạp Ma phải đối phó với một người hoặc một nhóm người phản giáo từ Ba Tư chạy trốn tới đại thảo nguyên. Nhiệm vụ của y hiển nhiên đã thất bại, bởi vì những phản đồ đó đã mọc rễ tại Hồi Hột, sáng lập một Đại Minh tôn giáo khác, còn lập kế hoạch truyền bá vào Trung Nguyên. Vinh Giảo Giảo và Thượng Quan Long chính là những kẻ đi đầu trong số bọn chúng. Đại Tôn bây giờ, nếu không phải chính là phản đồ đó, thì cũng là truyền nhân của hắn.
Sư Phi Huyên đi tới sau lưng gã, thần thái tự nhiên ngồi xuống thềm đá phía trên một bậc, mỉm cười nhận xét:
- Tử Lăng đã suy đoán thì dù không trúng nhưng cũng không sai là mấy. Tuy vậy người ta vẫn chưa thấy có quan hệ gì với vợ chồng Kim Hoàn Chân.
Từ Tử Lăng quay đầu nhìn nàng rồi chậm rãi nói:
- Mấu chốt nằm trên người Chu Lão Phương, bởi vì hắn là một trong Ngũ Ma của Đại Minh tôn giáo Hồi Hột. Việc này nói lên một điều, rằng bất kể là Hiệt Lợi và Đại Minh tôn giáo bắt tay hợp tác hay hành động độc lập cũng đều có cùng một mục tiêu, chính là muốn đưa Phi Huyên vào chỗ chết.
Sư Phi Huyên dụng tâm suy nghĩ, nét mặt rung động lòng người, đoạn nói như không để ý đến ánh mắt Từ Tử Lăng đang ngưng chú trên khuôn mặt thanh tú của mình:
- Mời công tử nói tiếp!
Từ Tử Lăng quay đầu trở lại phía hậu viện, rồi nhìn lên một đóa phù vân lững lờ trôi qua trên bầu trời tự viện, miệng tiếp tục phân tích:
- Nhiệm vụ của Kim Hoàn Chân và Chu Lão Thán là muốn dẫn Phi Huyên đến Sơn Hải Quan để sát hại. Vợ chồng bọn họ sở dĩ phải trá tử, chính là muốn xong chuyện sẽ trút sạch trách nhiệm để thoát thân. Nào ngờ khéo quá nhưng lại không may, bọn ta đúng lúc đó xuất hiện tại Sơn Hải Quan, tức khắc đã phá hỏng kế hoạch của Hiệt Lợi. Nếu như Đỗ Hưng chịu nói thật, có lẽ lúc ấy chúng ta đã biết được Hiệt Lợi rất có khả năng đang ẩn tàng tại Sơn Hải Quan, nếu không có mặt ở đó hắn làm sao có thể giăng sẵn cạm bẫy tại Yến Nguyên Tập khiến ba người chúng ta thiếu chút nữa đã bị rơi vào rọ.
Sư Phi Huyên gật đầu tán thưởng:
- Một câu chuyện phức tạp đã được công tử phân tích rất thấu triệt, vừa chuẩn xác lại vừa dễ tưởng tượng.
Từ Tử Lăng gượng cười:
- Ta đầu óc chậm chạp mới đúng, phải lâu như vậy mới nghĩ thông được. Vợ chồng Kim Hoàn Chân lúc đó phải bí mật rời khỏi Sơn Hải Quan, tiếp tục truy tung Thạch Chi Hiên. Vì vậy chúng chỉ có cách nhờ Chu Lão Phương xuất mã, dẫn Phi Huyên đến Long Tuyền.
Sư Phi Huyên nhíu mày nói:
- Chu Lão Phương sắm vai Chu Lão Thán nói cho ta biết Kim Hoàn Chân bị Đại Minh tôn giáo bắt, chẳng phải là giá họa cho chính giáo phái của mình sao?
Từ Tử Lăng điềm nhiên đáp:
- Hư chính là thực, thực chính là hư, huống chi Đại Minh tôn giáo căn bản không sợ tội danh sát tử Phi Huyên. Chuyện này chỉ giúp chúng nhất cử thành danh. Bọn chúng cũng giống như Hiệt Lợi, không sợ bất kỳ hậu quả gì.
Sư Phi Huyên vẫn thắc mắc:
- Nói vậy nghĩa là Tử Lăng cho rằng Đại Minh tôn giáo hợp tác với Hiệt Lợi trong chuyện này ư? Nhưng tại sao Chu Lão Thán lại giết Chu Lão Phương?
Từ Tử Lăng lắc đầu:
- Khẳng định là Đại Minh tôn giáo đối lập với Hiệt Lợi.
Gã bất giác nhớ tới chuyện Liệt Hà tặng nhạc quyển cho Thượng Tú Phương.
Sư Phi Huyên lấy làm lạ nói:
- Vậy vì sao Chu Lão Phương lại có thể phối hợp hoàn mỹ vô khuyết như thế?
Từ Tử Lăng trầm giọng:
- Hắn hành sự theo mệnh lệnh của một kẻ đã biết rất rõ kế hoạch Hiệt Lợi. Người này rất có thể sở hữu hai thân phận. Thân phận bí mật chính là Đại Tôn hoặc Nguyên Tử của Đại Minh tôn giáo. Thân phận lộ ra bên ngoài là hắc đạo đại hào ở Đông Bắc, huynh đệ kết bái của Đỗ Hưng. Trên mình hắn tập hợp cả hắc ám lẫn quang minh.
Sư Phi Huyên nhẹ thở ra một tiếng:
- Hứa Khai Sơn!
Từ Tử Lăng hai mắt phát sáng như sao, chậm rãi nói:
- Bang chủ An Lạc bang nhân vì phát hiện ra bí mật này của hắn, nên toàn gia mới gặp phải đại họa diệt vong.
---------------------------------------------------------------
Tạm chú thích:
"Gia tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xử.": Nhà ở trong núi này, sâu trong mây không biết chỗ
Xem thêm:
Tùng hạ vấn đồng tử
Ngôn sư thái dược khứ
Chỉ tại thử sơn trung
Vân thâm bất tri xứ.
(Thơ của Giả Đảo (793-865))
Dịch Nghĩa
Dưới cây tùng hỏi thăm tiểu đồng, (tiểu đồng) nói rằng thầy đã đi hái thuốc. Chỉ ở trong núi này thôi, nhưng mây dày nên chẳng biết chỗ nào.
Dịch Thơ
Tìm ẩn sĩ không gặp
Gốc thông hỏi chú học trò
Rằng: thầy hái thuốc lò mò đi xa
Ở trong núi ấy thôi mà
Mây che mù mịt biết là đi đâu.
Tản Đà dịch.
Nguồn: (do bạn naihaichannhan cung cấp).
(Hết hồi 514).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.