Chương 474: Chương 474: Bệnh gấp loạn cầu y
Mộc Dật
29/08/2018
Suốt cả đên lúc thương cảm, lúc áy náy, chẳng ngủ được, sáng sớm vẫn phải theo Tôn Tư Mạc luyện tập, lần này không tới thảo phòng lớn ở tiền viện nữa, cùng Tôn Tư Mạc ngồi trong chòi bên ao nước.
Xong bài tập buổi sáng, cùng Tôn Tư Mạc rời hậu hoa viên, nơi này cực kỳ rộng, phải bằng toàn bộ trạch viện nhà y ở Hợp Châu, đình đài lầu gác không có mấy, rất nhiều các loại hoa cỏ kỳ quái, giả sơn quái thạch, còn cả từng bức tường cao, hành lang, nhấp nhô kỳ quái, tuy không hiểu lắm về cách bài bố hoa viên hay phong thủy, nhưng Thiếu Dương đủ đánh giá, cái hoa viên này chẳng ra cái thể loại gì.
Đi tới thiên lao, đích thân lao đầu và hai cấm tốt đứng ở cửa trực ban, ngoài ra còn có thị vệ đeo đao, nghe nói là do hoàng đế phái tới, Tả Thiếu Dương yên tâm hơn nhiều, điều này chứng tỏ hoàng đế đã chú ý tới, Đỗ Yểm không dám lừa bừa làm bậy nữa.
Chỉ cần ông ta phải ẩn nhẫn một thời gian, thời cơ của Tả Thiếu Dương sẽ tới.
Chân gia là thế gia hành y, bản thân Chân Quyền là danh y một đời, không phải chỉ có hư danh, sức khỏe Chân Quyền tiến triển tốt.
Tả Thiếu Dương từ thiên thiên lao ra, lập tức tới Đông Nam y quán, giao thư từ chức cho Liêu y giám, y chỉ là viên quan cửu phẩm bé tới không bé hơn được nữa, cho nên chuyện từ chức rất đơn giản.
Còn lý do, Đỗ gia cho y một lý do tốt, cứ nói là do bản thân trị bệnh chết người, cảm thấy không xứng đáng với chức vị này nữa.
Trong thái y thự.
Thái y lệnh Hà Trạch nhận được đơn từ chức của Tả Thiếu Dương, không biết xảy ra chuyện gì, vội mang phong thư tới bái phỏng Đỗ Yểm.
Tới Đỗ Phủ, Hà Trạch mới biết Đỗ Yểm ngã bệnh rồi, thái y đang khám, không thể tiếp khách. Đành để lại thư rồi cáo từ.
Bệnh của Đỗ Yểm tất nhiên là chứng phong độc phù thũng thiếu chút nữa từng lấy mạng ông ta.
Đỗ Yểm nhắm mắt dưỡng thần, lần này bệnh phát tác có vẻ đột nhiên, thực ra hai ngày trước đã có dấu hiệu, hoàng đế đã tức vị ba năm, địa vị củng cố, ở phương bắc, cuộc chiến với người Đột Quyết vẫn rất dữ dội, nhưng cơ bản đã chứng minh đại thế Đột Quyết đã qua, không còn khả năng xua quân uy hiếp kinh thành như trước kia nữa, cho dù lần này không thắng, thì Đột Quyết cũng chỉ còn phận chịu đòn mà thôi, chuẩn bị hướng mũi giáo về phía trong nước.
Triều vua nào triều thần đó, Đỗ Yểm hiểu, rất nhiều người hiểu, không ai muốn mình là đối tượng bị loại bỏ, đấu tranh càng lúc càng dữ dội, Đỗ Yểm biết, hoàng đế đang thả lỏng cho bọn họ tự tàn sát nhau, chỉ ngồi đợi thu thập tàn cuộc, cho nên tiêu hao không ít tinh lực bài bố.
Chuyện Tả Thiếu Dương là người của Vĩnh Gia trưởng công chúa, Đỗ Yểm tin y không dám lấy chuyện này ra nói dối, vẫn sai người đi xác thực, tới tìm cả ba nhà hối hôn, lẫn hai vị y quan, dùng cả biện pháp mềm lẫn cứng, chứng thực được chuyện này, Đỗ Yểm càng đau đầu, bệnh tình thêm nặng.
Khi cầm đơn xin từ chức của Tả Thiếu Dương, mới hiểu y thực sự cùng mình cắt đứt mọi liên quan, triệt để quyết liệt rồi, Đỗ Yểm dù không hạ lệnh giết Ngưu bả thức, nhưng không coi cái chết một bách tính ra cái gì, cho rằng hôm đó Tả Thiếu Dương tuổi trẻ nhất thời nóng giận, bên nặng bên nhẹ, người thông minh như y sẽ biết, ai ngờ y hoàn toàn trở mặt.
Chỉ là một y quan cửu phẩm, gia thế không có, may măn có vài chỗ dựa, chả là gì.
Nhưng bệnh của mình thì sao đây?
Đỗ Yểm không thể để bản thân bị trói buộc, thời gian qua ông ta vẫn tích cực tìm kiếm người có thể chữa được bệnh của mình, treo thưởng rất cao song vô ích, tới giờ vẫn chỉ có Tả Thiếu Dương chữa được bệnh này.
Thực ra còn huynh đệ Chân thị cũng chữa được, Đỗ Yểm không biết, có biết cũng chẳng dám để họ chữa bệnh cho mình nữa.
Đỗ Dần thấy bị bệnh tật hành hạ cắn răng ôm một hộp bạc tới Tả gia, xin y cứu phụ thân mình, nhưng Tả gia đã chuyển đi rồi, hỏi ra mới biết là đi trong đêm hôm đó, tới Tôn gia.
Đỗ Yểm hay tin lo lắm, ông ta nhớ rõ cái lần mình bệnh nặng sắp chết đó, nghĩ đã thấy sợ, lúc này nói hối hận gì cũng đã muộn, chỉ còn cách tu bổ thôi, bảo nhi tử Đỗ Dần mang thư từ chức cùng 500 lượng bạc tới Tôn gia bái phỏng, mời Tả Thiếu Dương trị bệnh cho mình, đợi nửa ngày trời Đỗ Dần cúi đầu ủ rũ trở về.
Nhìn sắc mặt nhi tử, Đỗ Yểm biết chuyện không lành, đến sức tức giận cũng không còn, càng lo, càng nóng ruột thì bệnh càng phát tác dữ dội, chỉ qua vài ngày, phù lan từ chân lên người, lên mặt, hơn nữa còn xuất hiện mụn nhọt, vì da trương phình, đụng vào là nát, không chữa nổi, tiểu tiện không ra, khổ không kể siết.
Thái y tới mấy vị, thay mấy đợt thuốc, chẳng có ý nghĩa gì.
Toàn bộ Đỗ gia nóng ruột vô cùng, nhị nhi tử Đỗ Kinh, hỏi Đỗ Dần:
- Đại ca, huynh nói với y, chỉ cần giúp cha trị bệnh, quan chức dưới ngũ phẩm bất kỳ vị trí nào, thoải mái cho y chọn.
- Nói rồi, ta còn còn thề độc sau này không ép y làm bất kỳ việc gì, nhưng y không cần quan, không cần tiền, chỉ cần hồi sinh cho Ngưu bả thức thì y tới chữa bệnh miễn phí.
Đỗ Kinh vỗ bàn đứng dậy:
- Vô lý, y đức của y để đâu rồi, y không cần quan cần tiền, đệ không tin y không cần cả thanh danh, để đệ đem hành vi thấy chết không cứu này nói với sĩ lâm, cùng nhau công kích phỉ nhổ.
Hắn xưa nay không quản chuyện, không làm quan, chỉ chuyên tâm lo học vấn, là một trong những tài tử nức tiếng của kinh thành.
Biết đệ đệ mang lối suy nghĩ của thư sinh, Đỗ Dần không trách, chỉ xua tay:
- Không được, chuyện này đệ không hiểu, đừng xen vào, hỏng chuyện.
Đỗ Kinh lại nghĩ kế khác:
- Hay là bắt y lại, cả đơn từ chức y tự nhận chữa bệnh chết người còn gì, đợi y vào tù rồi, ra điều kiện với y dễ hơn.
- Chuyện này nói lớn có thể lớn, nói nhỏ thì có thể nhỏ, y đã chủ động thừa nhận việc này rồi từ chức, chứng tỏ y không sợ. Nếu chúng ta làm vậy, chỉ khiến mâu thuẫn không cởi bỏ được thôi, đã nói rồi, đệ đừng xen vào.
Đỗ Dần nghĩ vẻ mặt Tả Thiếu Dương lúc dọa giết cả Đỗ gia mà khiếp sợ, vốn định dọa y một chút, chỉ là ả nữ nhân thôi, có gì to tát, ai ngờ y phản ứng dữ dội như vậy, đúng là thất sách, biết vậy nên ổn định y trước, không nên bức ép.
Trước nay bọn họ đều làm thế, đầu tiên là gây áp lực, sau đó dùng lợi ích vuốt ve, chưa bao giờ không hiệu quả, lần này tới Tả Thiếu Dương gặp trở ngại.
Hết cách, chỉ đành dùng đơn thuốc lần trước Tả Thiếu Dương để lại.
Uống liền ba ngày, không chỉ không đỡ hơn, càng thêm nặng.
Đỗ Dần vội dừng thuốc, tìm thái y hỏi, mới biết bệnh tái phát lần này đã khác, ngoài phong thủy ra còn thêm thâm độc tà xâm nhập, đây là chứng bệnh hỗn hợp, dùng thuốc cũ không hiệu quả, còn biến chứng.
Thái y này tuy biết gốc bệnh, nhưng kê đơn không đem lại hiệu quả ưng ý, thực ra y thuật những thái y kia không kém như vậy, quan trọng nhất là bọn họ trị bệnh cho hoàng thượng và đại thần, lấy "ổn" làm hàng đầu, không dám vượt giới hạn chút nào, nếu bệnh nhân có bề gì, thái y thự đem đơn thuốc ra phân tích, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm, vì thế không bao giờ họ dám dùng liều lượng mạnh. Thông thường cùng một bệnh, bách tính dùng thuốc ba ngày khỏi, vương công đại thần phải mất mười ngày, điều đó các thái y hiểu ngầm trong lòng không nói ra, mà đám vương công đại thần có nghe lời gièm pha gì thì thường hừ một tiếng nói "bệnh của ta đám bách tính sao so được.", cứ như bệnh không đủ nặng thì không thể hiện được thân phận của mình vậy.
Lần này bệnh Đỗ Yểm quá dữ dội, thái y toàn dùng thứ thuốc ôn hòa, cho nên không chữa được là điều hiển nhiên.
Thế nên thái y nào tới xem bệnh cũng chỉ lắc đầu nói, bệnh quá nặng, bọn họ không có cách nào.
Xong bài tập buổi sáng, cùng Tôn Tư Mạc rời hậu hoa viên, nơi này cực kỳ rộng, phải bằng toàn bộ trạch viện nhà y ở Hợp Châu, đình đài lầu gác không có mấy, rất nhiều các loại hoa cỏ kỳ quái, giả sơn quái thạch, còn cả từng bức tường cao, hành lang, nhấp nhô kỳ quái, tuy không hiểu lắm về cách bài bố hoa viên hay phong thủy, nhưng Thiếu Dương đủ đánh giá, cái hoa viên này chẳng ra cái thể loại gì.
Đi tới thiên lao, đích thân lao đầu và hai cấm tốt đứng ở cửa trực ban, ngoài ra còn có thị vệ đeo đao, nghe nói là do hoàng đế phái tới, Tả Thiếu Dương yên tâm hơn nhiều, điều này chứng tỏ hoàng đế đã chú ý tới, Đỗ Yểm không dám lừa bừa làm bậy nữa.
Chỉ cần ông ta phải ẩn nhẫn một thời gian, thời cơ của Tả Thiếu Dương sẽ tới.
Chân gia là thế gia hành y, bản thân Chân Quyền là danh y một đời, không phải chỉ có hư danh, sức khỏe Chân Quyền tiến triển tốt.
Tả Thiếu Dương từ thiên thiên lao ra, lập tức tới Đông Nam y quán, giao thư từ chức cho Liêu y giám, y chỉ là viên quan cửu phẩm bé tới không bé hơn được nữa, cho nên chuyện từ chức rất đơn giản.
Còn lý do, Đỗ gia cho y một lý do tốt, cứ nói là do bản thân trị bệnh chết người, cảm thấy không xứng đáng với chức vị này nữa.
Trong thái y thự.
Thái y lệnh Hà Trạch nhận được đơn từ chức của Tả Thiếu Dương, không biết xảy ra chuyện gì, vội mang phong thư tới bái phỏng Đỗ Yểm.
Tới Đỗ Phủ, Hà Trạch mới biết Đỗ Yểm ngã bệnh rồi, thái y đang khám, không thể tiếp khách. Đành để lại thư rồi cáo từ.
Bệnh của Đỗ Yểm tất nhiên là chứng phong độc phù thũng thiếu chút nữa từng lấy mạng ông ta.
Đỗ Yểm nhắm mắt dưỡng thần, lần này bệnh phát tác có vẻ đột nhiên, thực ra hai ngày trước đã có dấu hiệu, hoàng đế đã tức vị ba năm, địa vị củng cố, ở phương bắc, cuộc chiến với người Đột Quyết vẫn rất dữ dội, nhưng cơ bản đã chứng minh đại thế Đột Quyết đã qua, không còn khả năng xua quân uy hiếp kinh thành như trước kia nữa, cho dù lần này không thắng, thì Đột Quyết cũng chỉ còn phận chịu đòn mà thôi, chuẩn bị hướng mũi giáo về phía trong nước.
Triều vua nào triều thần đó, Đỗ Yểm hiểu, rất nhiều người hiểu, không ai muốn mình là đối tượng bị loại bỏ, đấu tranh càng lúc càng dữ dội, Đỗ Yểm biết, hoàng đế đang thả lỏng cho bọn họ tự tàn sát nhau, chỉ ngồi đợi thu thập tàn cuộc, cho nên tiêu hao không ít tinh lực bài bố.
Chuyện Tả Thiếu Dương là người của Vĩnh Gia trưởng công chúa, Đỗ Yểm tin y không dám lấy chuyện này ra nói dối, vẫn sai người đi xác thực, tới tìm cả ba nhà hối hôn, lẫn hai vị y quan, dùng cả biện pháp mềm lẫn cứng, chứng thực được chuyện này, Đỗ Yểm càng đau đầu, bệnh tình thêm nặng.
Khi cầm đơn xin từ chức của Tả Thiếu Dương, mới hiểu y thực sự cùng mình cắt đứt mọi liên quan, triệt để quyết liệt rồi, Đỗ Yểm dù không hạ lệnh giết Ngưu bả thức, nhưng không coi cái chết một bách tính ra cái gì, cho rằng hôm đó Tả Thiếu Dương tuổi trẻ nhất thời nóng giận, bên nặng bên nhẹ, người thông minh như y sẽ biết, ai ngờ y hoàn toàn trở mặt.
Chỉ là một y quan cửu phẩm, gia thế không có, may măn có vài chỗ dựa, chả là gì.
Nhưng bệnh của mình thì sao đây?
Đỗ Yểm không thể để bản thân bị trói buộc, thời gian qua ông ta vẫn tích cực tìm kiếm người có thể chữa được bệnh của mình, treo thưởng rất cao song vô ích, tới giờ vẫn chỉ có Tả Thiếu Dương chữa được bệnh này.
Thực ra còn huynh đệ Chân thị cũng chữa được, Đỗ Yểm không biết, có biết cũng chẳng dám để họ chữa bệnh cho mình nữa.
Đỗ Dần thấy bị bệnh tật hành hạ cắn răng ôm một hộp bạc tới Tả gia, xin y cứu phụ thân mình, nhưng Tả gia đã chuyển đi rồi, hỏi ra mới biết là đi trong đêm hôm đó, tới Tôn gia.
Đỗ Yểm hay tin lo lắm, ông ta nhớ rõ cái lần mình bệnh nặng sắp chết đó, nghĩ đã thấy sợ, lúc này nói hối hận gì cũng đã muộn, chỉ còn cách tu bổ thôi, bảo nhi tử Đỗ Dần mang thư từ chức cùng 500 lượng bạc tới Tôn gia bái phỏng, mời Tả Thiếu Dương trị bệnh cho mình, đợi nửa ngày trời Đỗ Dần cúi đầu ủ rũ trở về.
Nhìn sắc mặt nhi tử, Đỗ Yểm biết chuyện không lành, đến sức tức giận cũng không còn, càng lo, càng nóng ruột thì bệnh càng phát tác dữ dội, chỉ qua vài ngày, phù lan từ chân lên người, lên mặt, hơn nữa còn xuất hiện mụn nhọt, vì da trương phình, đụng vào là nát, không chữa nổi, tiểu tiện không ra, khổ không kể siết.
Thái y tới mấy vị, thay mấy đợt thuốc, chẳng có ý nghĩa gì.
Toàn bộ Đỗ gia nóng ruột vô cùng, nhị nhi tử Đỗ Kinh, hỏi Đỗ Dần:
- Đại ca, huynh nói với y, chỉ cần giúp cha trị bệnh, quan chức dưới ngũ phẩm bất kỳ vị trí nào, thoải mái cho y chọn.
- Nói rồi, ta còn còn thề độc sau này không ép y làm bất kỳ việc gì, nhưng y không cần quan, không cần tiền, chỉ cần hồi sinh cho Ngưu bả thức thì y tới chữa bệnh miễn phí.
Đỗ Kinh vỗ bàn đứng dậy:
- Vô lý, y đức của y để đâu rồi, y không cần quan cần tiền, đệ không tin y không cần cả thanh danh, để đệ đem hành vi thấy chết không cứu này nói với sĩ lâm, cùng nhau công kích phỉ nhổ.
Hắn xưa nay không quản chuyện, không làm quan, chỉ chuyên tâm lo học vấn, là một trong những tài tử nức tiếng của kinh thành.
Biết đệ đệ mang lối suy nghĩ của thư sinh, Đỗ Dần không trách, chỉ xua tay:
- Không được, chuyện này đệ không hiểu, đừng xen vào, hỏng chuyện.
Đỗ Kinh lại nghĩ kế khác:
- Hay là bắt y lại, cả đơn từ chức y tự nhận chữa bệnh chết người còn gì, đợi y vào tù rồi, ra điều kiện với y dễ hơn.
- Chuyện này nói lớn có thể lớn, nói nhỏ thì có thể nhỏ, y đã chủ động thừa nhận việc này rồi từ chức, chứng tỏ y không sợ. Nếu chúng ta làm vậy, chỉ khiến mâu thuẫn không cởi bỏ được thôi, đã nói rồi, đệ đừng xen vào.
Đỗ Dần nghĩ vẻ mặt Tả Thiếu Dương lúc dọa giết cả Đỗ gia mà khiếp sợ, vốn định dọa y một chút, chỉ là ả nữ nhân thôi, có gì to tát, ai ngờ y phản ứng dữ dội như vậy, đúng là thất sách, biết vậy nên ổn định y trước, không nên bức ép.
Trước nay bọn họ đều làm thế, đầu tiên là gây áp lực, sau đó dùng lợi ích vuốt ve, chưa bao giờ không hiệu quả, lần này tới Tả Thiếu Dương gặp trở ngại.
Hết cách, chỉ đành dùng đơn thuốc lần trước Tả Thiếu Dương để lại.
Uống liền ba ngày, không chỉ không đỡ hơn, càng thêm nặng.
Đỗ Dần vội dừng thuốc, tìm thái y hỏi, mới biết bệnh tái phát lần này đã khác, ngoài phong thủy ra còn thêm thâm độc tà xâm nhập, đây là chứng bệnh hỗn hợp, dùng thuốc cũ không hiệu quả, còn biến chứng.
Thái y này tuy biết gốc bệnh, nhưng kê đơn không đem lại hiệu quả ưng ý, thực ra y thuật những thái y kia không kém như vậy, quan trọng nhất là bọn họ trị bệnh cho hoàng thượng và đại thần, lấy "ổn" làm hàng đầu, không dám vượt giới hạn chút nào, nếu bệnh nhân có bề gì, thái y thự đem đơn thuốc ra phân tích, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm, vì thế không bao giờ họ dám dùng liều lượng mạnh. Thông thường cùng một bệnh, bách tính dùng thuốc ba ngày khỏi, vương công đại thần phải mất mười ngày, điều đó các thái y hiểu ngầm trong lòng không nói ra, mà đám vương công đại thần có nghe lời gièm pha gì thì thường hừ một tiếng nói "bệnh của ta đám bách tính sao so được.", cứ như bệnh không đủ nặng thì không thể hiện được thân phận của mình vậy.
Lần này bệnh Đỗ Yểm quá dữ dội, thái y toàn dùng thứ thuốc ôn hòa, cho nên không chữa được là điều hiển nhiên.
Thế nên thái y nào tới xem bệnh cũng chỉ lắc đầu nói, bệnh quá nặng, bọn họ không có cách nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.