Chương 178: Đôi oan gia
Mộc Dật
15/12/2016
Không phải lúc khách khí, Tả Quý đồng ý ngay, Miêu mẫu sợ run cầm cập có khi chẳng nghe thấy gì, Miêu Bội Lan vội đáp:
– Vâng, đa tạ lão phu nhân.
Nói xong mọi người chia nhau hành động ngay, thu dọn gói gói đồ đạc, Bạch Chỉ Hàn nhìn một vòng, nói:
– Vậy ngoại tổ phụ thì làm sao, mọi người đều bỏ mặc à?
Cù lão thái thái sực tỉnh, mặt như đưa đám nhìn Tả Thiếu Dương, y xua tay:
– Không sao, thuốc còn đun chưa đủ giờ, uống cũng vô ích, mọi người chuyển đồ đi, ta ở lại đây theo dõi.
Lương thị chẳng mấy chốc đã gói ghém hành lý xong, nhanh là phải, nhà có cái gì đáng giá đâu, thuốc thang thì chỉ mang ít cần thiết nhất Tả Quý cho vào cái bọc rồi, còn lương thực rau dưa đã ở dưới hầm, khá an toàn. Miêu gia cũng tương tự, mỗi người đều vác một cái túi, đứa lớn túi lớn, đứa nhỏ túi nhỏ.
Mọi người bận rộn thì thuốc cũng đã xong, Tả Thiếu Dương bê ra, Bạch Chỉ Hàn từ lúc bị y bảo câm mồm thực thi rất triệt để, không nói với y câu nào, thậm chí chẳng thèm nhìn y luôn, ngay cả lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà cũng vậy, cho thấy tính cách cố chấp của nàng tới mức nào.
Bát thuốc bốc hơi nghi ngút, còn rất nóng, đặt ở ghế tròn đầu giường, Bạch Chỉ Hàn tựa hồ lẩm bẩm, có điều nói rất to:
– Không biết thìa ở đâu nhỉ, mình phải tìm thìa mới được.
Miêu Bội Lan nghe thấy, nhìn Tả Thiếu Dương mặt vờ như điếc lại nhìn Bạch Chỉ Hàn như đang nói chuyện với không khí, cảm thấy rất tức cười, chủ động đi lấy thìa cho nàng.
Bạch Chỉ Hàn nhận lấy nhỏ giọng cám ơn, cầm thìa nguấy đều thuốc chốc lát, múc một thìa, để lên miệng, đưa tới bên miệng Cù lão thái gia, nhẹ nhàng nói:
– Ngoại công, uống thuốc thôi, để nguội quá không tốt.
Cù lão thái gia đã hôn mê sâu làm sao nghe được nàng nói gì nữa, nhưng một chi tiết nhỏ cũng cho thấy nàng là rất lễ phép hiếu thuận, không vì ngoại tổ phụ mình không biết mà có chút thiếu hiếu lễ nào, làm Tả Quý, Lương thị ở đại sảnh đợi cho Cù lão thái gia uống thuốc xong là xuất phát càng gật đầu hài lòng vô cùng, chỉ có điều đau đầu là không hiểu vì sao, Bạch tiểu thư với ai cũng đúng mực hiền huệ, riêng nhi tử mình là được đặc cách, như chó với mèo, nhìn một cái thôi đã ngứa mắt.
Thuốc chẳng bao lâu đã uống xong, lúc này không chần chừ nữa, mọi người xúm lại giúp, cẩn thận bê cái giường từng bước ra bếp, tới ngõ sau nhà, rồi đi qua hậu viện Cù gia trạch viện, tới thẳng phòng ngủ của Cù lão thái gia đặt xuống.
Đây là lần đầu tiên Tả Thiếu Dương đi vào trạch viện thời cổ, chỗ này là hậu hoa viên, diện tích khá rộng rãi, không có ao nước, cầu nhỏ rồi chòi nghỉ như phong cách Giang Nam mà hoàn toàn chỉ có sân vườn, nhưng bố trí cực kỳ tinh xảo khéo léo, mỗi khoảnh đất trồng hoa hay rau củ lại được ngăn cách bởi những hòn giả sơn hàng rào tre.
Tối hôm đó Tả Thiếu Dương theo Tiêu Vân Phi leo lên nóc trạch viện này nói chuyện, khi ấy trời tối không nhìn thấy gì, không ngờ nó trang nhã như vậy.
Hậu hoa viên vốn để không, sau khi Bạch Chỉ Hàn tới nương nhờ mới lấy đây làm chỗ ở, nối liền với tiền sảnh bằng bức tường xây uốn lượn kiểu mây, hai bộ phân trước sau ngăn cách chỉ bằng cánh cửa duy nhất, đi qua con đường nhỏ, không gian phía trước thoáng đãng hẳn lên, thấy mười mấy căn phòng lớn nhỏ thấp thoáng trong bóng cây xanh. Một viện tử kiểu tứ hợp viện có ba gian phòng chính giữa là chỗ ở phu thê Cù lão thái gia, sương phòng hai bên để trống.
Sát bên là tiểu viện, không có bố cục tứ hợp viện, chỉ đúng dãy nhà duy nhất, đó là chỗ ở của nhi tử và thức phụ Cù lão thái gia. Chỉ có điều hiện con ông ta bị bắt vào đại lao, Cù lão thái thì trúng phong, Cù phu nhân vì thuận tiện chăm sóc nhị lão nên chuyển vào tứ hợp viện ở, nô bộc duy nhất trong nhà là Long Thẩm ở nhà gần cổng, trông cửa luôn.
Nhìn bên ngoài không nghĩ cái trạch viện xuống cấp này lại rộng rãi như thế, người ở trong đó, mọi huyên náo bên ngoài gần như cách tuyệt, tiếng ho hét chém giết nhỏ hơn rất nhiều.
Đám Nhị tử và Nhị Thảo, Tam Thảo còn ít tuổi, không biết sầu khổ là gì, thấy căn nhà đẹp đẽ như thế, ríu rít nói cười chạy chơi, mọi người bận rộn đưa Cù lão thái gia vào phòng, không ai quản chúng.
Đợi bố trí Cù lão thái gia xong, chuẩn bị an bài nơi ở cho mọi người mới phát hiện không thấy mấy đứa bé đâu cả, gọi khắp nơi mà không thấy trả lời.
Đại Tử vẫn cầm con dao canh cửa, nãy giờ nó đi sau đoạn hậu cho mọi người, không biết ba đứa đệ muội ở đâu, Miêu mẫu lo cuống lên, không phải sợ con có gì nguy hiểm, mà đây là nhà quan lão gia, được vào đây ở là tạ ơn trời đất rồi, phải hết sức cẩn thận, mỗi bước chân tựa hồ như trên băng mỏng, dù chân tập tễnh không giúp khiêng giường được vẫn bám sát từng bước, xem có giúp được chuyện lặt vặt nào không, ai ngờ mấy đứa con nghịch ngợm chạy mất, nhỡ làm hỏng một cành cây cọng cỏ thôi, thì quá phải tội.
Sợ lắm, nhưng không dám gọi to, Miêu mẫu cứ thế vừa đi vừa gọi, tới dưới gác nhỏ nhắn mới thấy ba đứa bé từ trong đám cây cỏ chạy ra, ta còn cầm cành hoa đuổi đánh nhau.
Ba hồn bảy vía bay mất một nửa, Miêu mẫu đi nhanh tới, tóm lấy đứa lớn nhất, vừa đánh đít vừa quát:
– Vứt mau đi, vứt mau đi, trời ạ, mấy đứa này, có biết đây là đâu không?
Ba đứa bé còn lại thấy mẹ nổi giận, hoảng hốt chạy hết ra đằng sau lưng Miêu Bội Lan nấp.
Nhị Tử bị đánh đau cũng không khóc, quật cường cắn răng nhịn. Miêu Bội Lan cũng mắng mấy đứa đệ muội cảnh cáo chúng không được chạy lung tung, không được phá phách. Đám Nhị Tử ríu rít vâng dạ, sợ tỷ tỷ còn hơn sợ mẹ.
Tả Thiếu Dương cũng theo mẹ con Miêu gia tìm mấy đứa trẻ, tìm được chúng là yên tâm rồi, Bi Vàng cũng đã chạy mất, nhưng không lo cho nó, chắc là thấy cái vườn rộn nên nó đi tìm cái ăn rồi, bây giờ Bi Vàng đã lớn không cần cho ăn nữa, nó biết tự tìm đồ ăn, còn giấu một đống hạt củ không rõ tên ở trong phòng Tả Thiếu Dương. Lúc này Tả Thiếu Dương mới để ý mấy cành hoa mà chúng ném xuống đất “phi tang”, í một tiếng chạy nhanh tới cầm lấy, hỏi gấp:
– Nhị Tử, đệ lấy nó ở đâu ra thế?
Nhị Tử vừa xoa mông vừa chỉ một tiểu lâu nhỏ nhắn:
– Ngay ở kia kìa.
Tả Thiếu Dương đưa mắt nhìn, tiểu lâu đó có hai tầng, phía dưới trừ ngô đồng, còn có ít hoa cỏ, bây giờ mới khai xuân, trừ một gốc mai ra thì những thứ hoa khác chưa nở. Bị cây cối che khuất tầm nhìn cũng không thấy thứ hoa này ở đâu, đi tìm Cù phu nhân hỏi:
– Bá mẫu, ta tới lầu gác kia được không?
Cù phu nhân đáp:
– Đó là khuê phòng của Chỉ Nhi đấy.
Ra là khuê phòng của Răng Thỏ, thế thì thôi vậy, Tả Thiếu Dương lại chỉ cành hoa trong tay mình hỏi:
– Quý phủ trồng loại hoa này sao?
Cù phu nhân lắc đầu:
– Không, trong nhà lâu rồi không ai chăm sóc hoa nữa, vườn tược đều chuyển sang trồng rau củ cả rồi, hoa cỏ do Chỉ Nhi trồng đấy, nó thích hoa lắm.
Tả Thiếu Dương vốn muốn tránh tiếp xúc với Bạch Chỉ Hàn tránh cả hai cùng khó chịu, nhưng thứ hoa này quá quan trọng, đành tìm nàng hỏi:
– Bạch tiểu thư, là cô trồng thứ hoa này à? Ở Hợp Châu ta chưa thấy bao giờ, làm sao cô có?
Bạch Chỉ Hàn dửng dưng hỏi:
– Tả công tử nói chuyện với ta đấy à?
Nha đầu này bị mình gọi là Răng Thỏ nhiều nên quên mất tên thật rồi à? Vừa nói một câu Tả Thiếu Dương muốn cãi nhau, cố nhịn:
– Đương nhiên rồi.
– Vậy ta trả lời có vi phạm lệnh cấm của công tử không thế?
Tả Thiếu Dương mới nhớ mình cảnh cáo nàng nếu muốn chữa bệnh cho Cù lão thái gia thì câm miệng, lúc đó hiển nhiên tức giận mà nói thôi, ai ngờ nha đầu này vin vào đó chơi ngược lại mình:
– Ta hỏi cô, cô trả lời không tính vi phạm cấm lệnh.
– Nhưng ta lại không muốn trả lời.
Tả Thiếu Dương tức vẹo mũi, đã không muốn trả lời còn phí công vòng vèo vậy làm gì?
– Vâng, đa tạ lão phu nhân.
Nói xong mọi người chia nhau hành động ngay, thu dọn gói gói đồ đạc, Bạch Chỉ Hàn nhìn một vòng, nói:
– Vậy ngoại tổ phụ thì làm sao, mọi người đều bỏ mặc à?
Cù lão thái thái sực tỉnh, mặt như đưa đám nhìn Tả Thiếu Dương, y xua tay:
– Không sao, thuốc còn đun chưa đủ giờ, uống cũng vô ích, mọi người chuyển đồ đi, ta ở lại đây theo dõi.
Lương thị chẳng mấy chốc đã gói ghém hành lý xong, nhanh là phải, nhà có cái gì đáng giá đâu, thuốc thang thì chỉ mang ít cần thiết nhất Tả Quý cho vào cái bọc rồi, còn lương thực rau dưa đã ở dưới hầm, khá an toàn. Miêu gia cũng tương tự, mỗi người đều vác một cái túi, đứa lớn túi lớn, đứa nhỏ túi nhỏ.
Mọi người bận rộn thì thuốc cũng đã xong, Tả Thiếu Dương bê ra, Bạch Chỉ Hàn từ lúc bị y bảo câm mồm thực thi rất triệt để, không nói với y câu nào, thậm chí chẳng thèm nhìn y luôn, ngay cả lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà cũng vậy, cho thấy tính cách cố chấp của nàng tới mức nào.
Bát thuốc bốc hơi nghi ngút, còn rất nóng, đặt ở ghế tròn đầu giường, Bạch Chỉ Hàn tựa hồ lẩm bẩm, có điều nói rất to:
– Không biết thìa ở đâu nhỉ, mình phải tìm thìa mới được.
Miêu Bội Lan nghe thấy, nhìn Tả Thiếu Dương mặt vờ như điếc lại nhìn Bạch Chỉ Hàn như đang nói chuyện với không khí, cảm thấy rất tức cười, chủ động đi lấy thìa cho nàng.
Bạch Chỉ Hàn nhận lấy nhỏ giọng cám ơn, cầm thìa nguấy đều thuốc chốc lát, múc một thìa, để lên miệng, đưa tới bên miệng Cù lão thái gia, nhẹ nhàng nói:
– Ngoại công, uống thuốc thôi, để nguội quá không tốt.
Cù lão thái gia đã hôn mê sâu làm sao nghe được nàng nói gì nữa, nhưng một chi tiết nhỏ cũng cho thấy nàng là rất lễ phép hiếu thuận, không vì ngoại tổ phụ mình không biết mà có chút thiếu hiếu lễ nào, làm Tả Quý, Lương thị ở đại sảnh đợi cho Cù lão thái gia uống thuốc xong là xuất phát càng gật đầu hài lòng vô cùng, chỉ có điều đau đầu là không hiểu vì sao, Bạch tiểu thư với ai cũng đúng mực hiền huệ, riêng nhi tử mình là được đặc cách, như chó với mèo, nhìn một cái thôi đã ngứa mắt.
Thuốc chẳng bao lâu đã uống xong, lúc này không chần chừ nữa, mọi người xúm lại giúp, cẩn thận bê cái giường từng bước ra bếp, tới ngõ sau nhà, rồi đi qua hậu viện Cù gia trạch viện, tới thẳng phòng ngủ của Cù lão thái gia đặt xuống.
Đây là lần đầu tiên Tả Thiếu Dương đi vào trạch viện thời cổ, chỗ này là hậu hoa viên, diện tích khá rộng rãi, không có ao nước, cầu nhỏ rồi chòi nghỉ như phong cách Giang Nam mà hoàn toàn chỉ có sân vườn, nhưng bố trí cực kỳ tinh xảo khéo léo, mỗi khoảnh đất trồng hoa hay rau củ lại được ngăn cách bởi những hòn giả sơn hàng rào tre.
Tối hôm đó Tả Thiếu Dương theo Tiêu Vân Phi leo lên nóc trạch viện này nói chuyện, khi ấy trời tối không nhìn thấy gì, không ngờ nó trang nhã như vậy.
Hậu hoa viên vốn để không, sau khi Bạch Chỉ Hàn tới nương nhờ mới lấy đây làm chỗ ở, nối liền với tiền sảnh bằng bức tường xây uốn lượn kiểu mây, hai bộ phân trước sau ngăn cách chỉ bằng cánh cửa duy nhất, đi qua con đường nhỏ, không gian phía trước thoáng đãng hẳn lên, thấy mười mấy căn phòng lớn nhỏ thấp thoáng trong bóng cây xanh. Một viện tử kiểu tứ hợp viện có ba gian phòng chính giữa là chỗ ở phu thê Cù lão thái gia, sương phòng hai bên để trống.
Sát bên là tiểu viện, không có bố cục tứ hợp viện, chỉ đúng dãy nhà duy nhất, đó là chỗ ở của nhi tử và thức phụ Cù lão thái gia. Chỉ có điều hiện con ông ta bị bắt vào đại lao, Cù lão thái thì trúng phong, Cù phu nhân vì thuận tiện chăm sóc nhị lão nên chuyển vào tứ hợp viện ở, nô bộc duy nhất trong nhà là Long Thẩm ở nhà gần cổng, trông cửa luôn.
Nhìn bên ngoài không nghĩ cái trạch viện xuống cấp này lại rộng rãi như thế, người ở trong đó, mọi huyên náo bên ngoài gần như cách tuyệt, tiếng ho hét chém giết nhỏ hơn rất nhiều.
Đám Nhị tử và Nhị Thảo, Tam Thảo còn ít tuổi, không biết sầu khổ là gì, thấy căn nhà đẹp đẽ như thế, ríu rít nói cười chạy chơi, mọi người bận rộn đưa Cù lão thái gia vào phòng, không ai quản chúng.
Đợi bố trí Cù lão thái gia xong, chuẩn bị an bài nơi ở cho mọi người mới phát hiện không thấy mấy đứa bé đâu cả, gọi khắp nơi mà không thấy trả lời.
Đại Tử vẫn cầm con dao canh cửa, nãy giờ nó đi sau đoạn hậu cho mọi người, không biết ba đứa đệ muội ở đâu, Miêu mẫu lo cuống lên, không phải sợ con có gì nguy hiểm, mà đây là nhà quan lão gia, được vào đây ở là tạ ơn trời đất rồi, phải hết sức cẩn thận, mỗi bước chân tựa hồ như trên băng mỏng, dù chân tập tễnh không giúp khiêng giường được vẫn bám sát từng bước, xem có giúp được chuyện lặt vặt nào không, ai ngờ mấy đứa con nghịch ngợm chạy mất, nhỡ làm hỏng một cành cây cọng cỏ thôi, thì quá phải tội.
Sợ lắm, nhưng không dám gọi to, Miêu mẫu cứ thế vừa đi vừa gọi, tới dưới gác nhỏ nhắn mới thấy ba đứa bé từ trong đám cây cỏ chạy ra, ta còn cầm cành hoa đuổi đánh nhau.
Ba hồn bảy vía bay mất một nửa, Miêu mẫu đi nhanh tới, tóm lấy đứa lớn nhất, vừa đánh đít vừa quát:
– Vứt mau đi, vứt mau đi, trời ạ, mấy đứa này, có biết đây là đâu không?
Ba đứa bé còn lại thấy mẹ nổi giận, hoảng hốt chạy hết ra đằng sau lưng Miêu Bội Lan nấp.
Nhị Tử bị đánh đau cũng không khóc, quật cường cắn răng nhịn. Miêu Bội Lan cũng mắng mấy đứa đệ muội cảnh cáo chúng không được chạy lung tung, không được phá phách. Đám Nhị Tử ríu rít vâng dạ, sợ tỷ tỷ còn hơn sợ mẹ.
Tả Thiếu Dương cũng theo mẹ con Miêu gia tìm mấy đứa trẻ, tìm được chúng là yên tâm rồi, Bi Vàng cũng đã chạy mất, nhưng không lo cho nó, chắc là thấy cái vườn rộn nên nó đi tìm cái ăn rồi, bây giờ Bi Vàng đã lớn không cần cho ăn nữa, nó biết tự tìm đồ ăn, còn giấu một đống hạt củ không rõ tên ở trong phòng Tả Thiếu Dương. Lúc này Tả Thiếu Dương mới để ý mấy cành hoa mà chúng ném xuống đất “phi tang”, í một tiếng chạy nhanh tới cầm lấy, hỏi gấp:
– Nhị Tử, đệ lấy nó ở đâu ra thế?
Nhị Tử vừa xoa mông vừa chỉ một tiểu lâu nhỏ nhắn:
– Ngay ở kia kìa.
Tả Thiếu Dương đưa mắt nhìn, tiểu lâu đó có hai tầng, phía dưới trừ ngô đồng, còn có ít hoa cỏ, bây giờ mới khai xuân, trừ một gốc mai ra thì những thứ hoa khác chưa nở. Bị cây cối che khuất tầm nhìn cũng không thấy thứ hoa này ở đâu, đi tìm Cù phu nhân hỏi:
– Bá mẫu, ta tới lầu gác kia được không?
Cù phu nhân đáp:
– Đó là khuê phòng của Chỉ Nhi đấy.
Ra là khuê phòng của Răng Thỏ, thế thì thôi vậy, Tả Thiếu Dương lại chỉ cành hoa trong tay mình hỏi:
– Quý phủ trồng loại hoa này sao?
Cù phu nhân lắc đầu:
– Không, trong nhà lâu rồi không ai chăm sóc hoa nữa, vườn tược đều chuyển sang trồng rau củ cả rồi, hoa cỏ do Chỉ Nhi trồng đấy, nó thích hoa lắm.
Tả Thiếu Dương vốn muốn tránh tiếp xúc với Bạch Chỉ Hàn tránh cả hai cùng khó chịu, nhưng thứ hoa này quá quan trọng, đành tìm nàng hỏi:
– Bạch tiểu thư, là cô trồng thứ hoa này à? Ở Hợp Châu ta chưa thấy bao giờ, làm sao cô có?
Bạch Chỉ Hàn dửng dưng hỏi:
– Tả công tử nói chuyện với ta đấy à?
Nha đầu này bị mình gọi là Răng Thỏ nhiều nên quên mất tên thật rồi à? Vừa nói một câu Tả Thiếu Dương muốn cãi nhau, cố nhịn:
– Đương nhiên rồi.
– Vậy ta trả lời có vi phạm lệnh cấm của công tử không thế?
Tả Thiếu Dương mới nhớ mình cảnh cáo nàng nếu muốn chữa bệnh cho Cù lão thái gia thì câm miệng, lúc đó hiển nhiên tức giận mà nói thôi, ai ngờ nha đầu này vin vào đó chơi ngược lại mình:
– Ta hỏi cô, cô trả lời không tính vi phạm cấm lệnh.
– Nhưng ta lại không muốn trả lời.
Tả Thiếu Dương tức vẹo mũi, đã không muốn trả lời còn phí công vòng vèo vậy làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.