Chương 268: Phong vân bất trắc, phúc họa khó lường
Mộc Dật
21/04/2018
Bạch Chỉ Hàn lặng người đi, té ra Tả Thiếu Dương
hoàn toàn không biết gì cả, còn nàng gán cho y bao nhiêu tội danh tồi
tệ. Bi Vàng chẳng quan tâm, nó kiếm được chỗ ấm áp rồi, rúc vào ngực áo
Bạch Chỉ Hàn gối đầu vào chỗ mềm mềm âm ấp ngủ tiếp, thời gian qua nó
chịu nhiều khổ cực rồi.
- Đúng là đáng tiếc ... Đã vậy đành bỏ chứ biết làm sao.
Nghê nghe xong chuyện mẫu thở vắn than dài một hồi, sau đó nắm tay Lương thị vỗ vỗ:
- Nếu lệnh lang còn chưa có nhân tuyển thích hợp thì cũng hay, lão thân có đấy, là thiên kim nhà đại quý nhé. Hôm nay lão thân nói là đi chơi giải khuây, kỳ thực là tới đây hỏi phu nhân chuyện này, chứ toàn thành vừa giết bao nhiêu người như vậy, đi đâu cũng thấy tang lễ ma chay, ai còn lòng dạ nào đi chơi nữa.
- Lão thái thái nói thật sao?
Lương thị mừng khôn siết, nếu được Nghê mẫu nhìn trúng thì tuyệt đối không phải là nhà bình thường, không sai được, nhưng lại ngần ngừ:
- Thế ... như thế tội Chỉ Nhi quá, con bé rất tốt, chịu thương chịu khó lại còn hiếu thuận ...
- Ài, nhưng không duyên không phận thì biết làm sao, hôn sự quan trọng nhất là môn đăng hộ đối, thứ đến không kém là hai bên hòa hợp, đừng miễn cưỡng nữa, nếu không tương lai trong nhà náo loạn càng không sống yên được.
- Vâng, lão gia và thiếp thân cũng nghĩ vậy cho nên không cưỡng ép Trung Nhi.
Nghê mẫu nói tới đó thì thầm:
- Cơ hội hiếm có không thể bỏ lỡ, trước tiên phu nhân cho ta biết, trong nhà có lương thực dư không, nếu không tiếp theo nói nữa cũng vô ích.
Trong phòng yên tĩnh, Bạch Chỉ Hàn lại tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe, thấy Nghê mẫu hỏi tới lương thực thì giật mình, do dự không biết có nên đi xuống ngăn cản hay không.
Chuyện này quan trọng, Lương thị đi ra ngó nghiêng ngoài cửa, quay trở về nói nhỏ:
- Lão thái thái không phải người ngoài nữa, thiếp thân nói thật, đừng truyền ra ngoài.
- Phu nhân yên tâm, Tả gia có ân cứu mạng với nhà ta, ta sao có thể hại mọi người được, nếu nói với người thứ ba sẽ bị trời đánh, chết không tử tế.
Nghê mẫu chỉ tay lên trời thề:
Người xưa rất sợ ông trời, tin lời thề độc, Lương thị cân nhắc nói:
- Thực ra không có lương dư đâu, nhưng mà được tướng quân ban thưởng cho 20 đấu lương, tiếc là Trung Nhi nó lòng dạ nhân hậu, đem mất mười đấu đi bán cho quan quân cứu tế bách tính, thành ra còn có mười đấu.
Cha con Tả Quý không nói cho Lương thị biết sự thực, sợ bà tiết lộ ra ngoài thì nguy, chuyện này tới Bạch Chỉ Hàn, Miêu Bội Lan cũng không hay biết. Song Bạch Chỉ Hàn không ngây thơ tin Tả Thiếu Dương lại đem gạo đi bán, không phải vì thành kiến cũ mà nàng nghĩ thế, thời gian qua nàng hiểu phần nào con người y, luôn đặt gia đình lên trên hết, giống với nàng.
Nghê mẫu gật gù:
- Thì ra là thế, có mười đấu là đủ lắm rồi, Tả gia có ba người thôi, mười đấu ăn vẫn dư, chuyện này thành đấy.
- Lão thái thái, rốt cuộc là khuê nữ nhà ai?
Lương thị tuy áy náy với Bạch Chỉ Hàn, song tất nhiên vẫn không gì quan trọng hơn nhi tử:
Nghê mẫu cười tủm tỉm:
- Nói ra có lẽ phu nhân cũng biết đấy, là khuê nữ Kiều viên ngoại ở tây thành.
- Kiều gia .. Có phải Kiều gia có tổ thượng làm quan lớn không?
Lương thị suốt ngày tính chuyện hôn sự cho nhi tử, cho nên đại đa số cô nương nhà gia thế ở Hợp Châu đều có nghe ngóng, nhưng không biết chi tiết.
- Đúng rồi, tổ thượng Kiều lão gia là biệt giá tòng ngũ phẩm của Tú Châu đó.
- Thế, thế thì cao quá.
Lương thị lắp bắp, Cù lão gia là quan lục phẩm mà không cơ cơ duyên thì Tả gia đã chẳng dám nghĩ tới chuyện kết thân nữa là, bây giờ còn là nhà tổ tiên làm quan ngũ phẩm, càng không thấy hi vọng nào cả:
- Nhưng mà người ta lại có chuyện cầu tới Tả gia, nên cơ hội lớn đấy.
- Hả, cầu tới Tả gia?
Lương thị nghi hoặc:
- Nhà họ, ái không còn lương thực.
- Không thể nào, Kiều gia có tiếng giàu có mà, thường ngày không nói, cho dù là vừa rồi có giao nộp lương thực chăng nữa, cũng phải đủ ăn một thời gian.
- Ôi trời phong vân bất trắc, người phúc họa khó lường mà, vừa rồi phản quân tấn công thành, lại giở trò cũ, gian tế trà trộn trong thành, thừa cơ bên ngoài đánh thành để đốt nhà đại hộ, lần đầu bao nhiêu nhà bị đốt, Kiều gia thoát được, lần này không may mắn thế nữa, phản quân không đánh được tới chân thành, nhưng mà Kiều gia lại bị gian tế đốt mất nhà, đội thủy long khi đó đã dồn hết tới cổng thành sẵn sàng đối phó với phản quân, cho nên không về kịp, cả đại trạch viện to lớn cháy thành đống đổ nát, cả nhà khóc chết đi sống lại.
- Thật là thảm quá.
Lương thị lau nước mắt cảm thán, bà là người mau nước mắt, dễ mủi lòng, không chịu được chuyện chua xót:
- Đúng thế, ai mà ngờ chứ, lần trước họa lớn qua được nên thiếu đề phòng, nhà cháy rồi đánh phải ở nhờ thân thích, rồi lệnh trưng thu lương thực công bố, thân thích không cho ở nữa, đi đâu cũng không ai tiếp nạp.
- Đúng là họa vô đơn chí mà.
- Cũng chẳng thể trách ai được, giờ người ta lo thân chẳng xong, sao chiếu cố tới được thân thích bằng hữu. Kiều lão gia hôm đó bị đốt cháy gần hết lương thực, may mà Kiều tiểu thư cơ trí, mặc kệ vàng bạc châu báu, xông vào biển lửa cứu ra được một bao lương thực, tạm thời còn có cái mà ăn, tiếc là Kiều tiểu thư ...
Nghê phu nhân nói tới đó hơi ngập ngừng:
Lương thị hỏi vội:
- Làm sao?
- À, không sao cả, chị bị thương một chút, có điều không hề gì nữa, tới Huệ Dân Đường nhà lão thân, lão đại nhà ta giúp ... Cũng gần ổn ...
- Vậy thì may quá, thế nhà cháy rồi, thân thích không cho ở nhờ, vậy họ ở đâu.
- Còn biết đi đâu, về nhà cũ dựng lều ở tạm thôi.
Lương thị cuống lên:
- Ai dà, mấy ngày qua trời tuyết lớn, thế sao được chứ?
- Thì thế đó, trước kia sức khỏe Kiều lão gia không tốt, thường hay tìm Nghê đại nhà lão thân xem bệnh, nên hai nhà khá thân thuộc, lần này Kiều tiểu thư cũng đến chữa thương mới biết chuyện, Kiều phu nhân nói chuyện với lão thân cứ khóc khóc mãi thôi, đến là thương.
Nghê mẫu nhìn phản ứng Lương thị biết chuyện tám phần là thành rồi:
- Đang nói tới đó thì nghe thấy bên ngoài huyên náo, kèn trống tưng bừng, ra xem mới biết là Tả công tử được quan binh hộ tống đi bán lương thực. Kiều lão gia nghe nói sự tích anh hùng của lệnh lang, cứ khen mãi, Kiều phu nhân thì nói, Tả gia mang mười đấu lương đi bán cho quan quân, khẳng định lương thực trong nhà không ít, không biết là còn dư nữa không? Kiều lão gia lại nói, dù Tả gia có dư thì cũng chẳng có gì để đổi ... Lão thân nghe tới đó lòng máy động nghĩ tới Tả công tử chưa thành thân, Kiều gia tiểu thư tuy không dám so với Bạch tiểu thư chứ ở thành Hợp Châu này lão thân dám khẳng định là không kém bất kỳ cô nương nào, gia thế cũng phù hợp. Thế nên lão thân mới ướm lời, bọn họ đồng ý, nói chỉ cần cấp lương thực nuôi sống gia đình là đồng ý thành thân.
- Thế ... Nhà họ có bao nhiêu khẩu?
Lương thị thận trọng hỏi:
- Ở Hợp Châu thì chỉ có ba người thôi, Kiều lão gia có hai nhi một nữ, hai nhi tử một buôn bán bên ngoài, quanh năm suốt tháng chạy đông chạy tây, một người nữa làm quan ở kinh thành, có điều không rõ chức vụ gì, dù sao cũng là kinh quan đấy. Bây giờ trong nhà chỉ có phu thê và nữ nhi, nha hoàn và phó bộc đều giải tán rồi, tuy còn hai người vẫn theo hầu hạ song là hạ nhân không không phải lo tới họ. Kiều tiểu thư năm nay tròn mươi lắm, rất nhiều người từng dạm hỏi, chỉ là hai nhi tử đều không có nhà, phu thê họ không nỡ xa khuê nữ sớm, cho nên giữ ở nhà. Tiểu cô nương hiểu chuyện, biết an ủi vỗ về người khác. Không phải nói quá đâu, lão thân gặp là thích ngay đó.
- Đúng là đáng tiếc ... Đã vậy đành bỏ chứ biết làm sao.
Nghê nghe xong chuyện mẫu thở vắn than dài một hồi, sau đó nắm tay Lương thị vỗ vỗ:
- Nếu lệnh lang còn chưa có nhân tuyển thích hợp thì cũng hay, lão thân có đấy, là thiên kim nhà đại quý nhé. Hôm nay lão thân nói là đi chơi giải khuây, kỳ thực là tới đây hỏi phu nhân chuyện này, chứ toàn thành vừa giết bao nhiêu người như vậy, đi đâu cũng thấy tang lễ ma chay, ai còn lòng dạ nào đi chơi nữa.
- Lão thái thái nói thật sao?
Lương thị mừng khôn siết, nếu được Nghê mẫu nhìn trúng thì tuyệt đối không phải là nhà bình thường, không sai được, nhưng lại ngần ngừ:
- Thế ... như thế tội Chỉ Nhi quá, con bé rất tốt, chịu thương chịu khó lại còn hiếu thuận ...
- Ài, nhưng không duyên không phận thì biết làm sao, hôn sự quan trọng nhất là môn đăng hộ đối, thứ đến không kém là hai bên hòa hợp, đừng miễn cưỡng nữa, nếu không tương lai trong nhà náo loạn càng không sống yên được.
- Vâng, lão gia và thiếp thân cũng nghĩ vậy cho nên không cưỡng ép Trung Nhi.
Nghê mẫu nói tới đó thì thầm:
- Cơ hội hiếm có không thể bỏ lỡ, trước tiên phu nhân cho ta biết, trong nhà có lương thực dư không, nếu không tiếp theo nói nữa cũng vô ích.
Trong phòng yên tĩnh, Bạch Chỉ Hàn lại tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe, thấy Nghê mẫu hỏi tới lương thực thì giật mình, do dự không biết có nên đi xuống ngăn cản hay không.
Chuyện này quan trọng, Lương thị đi ra ngó nghiêng ngoài cửa, quay trở về nói nhỏ:
- Lão thái thái không phải người ngoài nữa, thiếp thân nói thật, đừng truyền ra ngoài.
- Phu nhân yên tâm, Tả gia có ân cứu mạng với nhà ta, ta sao có thể hại mọi người được, nếu nói với người thứ ba sẽ bị trời đánh, chết không tử tế.
Nghê mẫu chỉ tay lên trời thề:
Người xưa rất sợ ông trời, tin lời thề độc, Lương thị cân nhắc nói:
- Thực ra không có lương dư đâu, nhưng mà được tướng quân ban thưởng cho 20 đấu lương, tiếc là Trung Nhi nó lòng dạ nhân hậu, đem mất mười đấu đi bán cho quan quân cứu tế bách tính, thành ra còn có mười đấu.
Cha con Tả Quý không nói cho Lương thị biết sự thực, sợ bà tiết lộ ra ngoài thì nguy, chuyện này tới Bạch Chỉ Hàn, Miêu Bội Lan cũng không hay biết. Song Bạch Chỉ Hàn không ngây thơ tin Tả Thiếu Dương lại đem gạo đi bán, không phải vì thành kiến cũ mà nàng nghĩ thế, thời gian qua nàng hiểu phần nào con người y, luôn đặt gia đình lên trên hết, giống với nàng.
Nghê mẫu gật gù:
- Thì ra là thế, có mười đấu là đủ lắm rồi, Tả gia có ba người thôi, mười đấu ăn vẫn dư, chuyện này thành đấy.
- Lão thái thái, rốt cuộc là khuê nữ nhà ai?
Lương thị tuy áy náy với Bạch Chỉ Hàn, song tất nhiên vẫn không gì quan trọng hơn nhi tử:
Nghê mẫu cười tủm tỉm:
- Nói ra có lẽ phu nhân cũng biết đấy, là khuê nữ Kiều viên ngoại ở tây thành.
- Kiều gia .. Có phải Kiều gia có tổ thượng làm quan lớn không?
Lương thị suốt ngày tính chuyện hôn sự cho nhi tử, cho nên đại đa số cô nương nhà gia thế ở Hợp Châu đều có nghe ngóng, nhưng không biết chi tiết.
- Đúng rồi, tổ thượng Kiều lão gia là biệt giá tòng ngũ phẩm của Tú Châu đó.
- Thế, thế thì cao quá.
Lương thị lắp bắp, Cù lão gia là quan lục phẩm mà không cơ cơ duyên thì Tả gia đã chẳng dám nghĩ tới chuyện kết thân nữa là, bây giờ còn là nhà tổ tiên làm quan ngũ phẩm, càng không thấy hi vọng nào cả:
- Nhưng mà người ta lại có chuyện cầu tới Tả gia, nên cơ hội lớn đấy.
- Hả, cầu tới Tả gia?
Lương thị nghi hoặc:
- Nhà họ, ái không còn lương thực.
- Không thể nào, Kiều gia có tiếng giàu có mà, thường ngày không nói, cho dù là vừa rồi có giao nộp lương thực chăng nữa, cũng phải đủ ăn một thời gian.
- Ôi trời phong vân bất trắc, người phúc họa khó lường mà, vừa rồi phản quân tấn công thành, lại giở trò cũ, gian tế trà trộn trong thành, thừa cơ bên ngoài đánh thành để đốt nhà đại hộ, lần đầu bao nhiêu nhà bị đốt, Kiều gia thoát được, lần này không may mắn thế nữa, phản quân không đánh được tới chân thành, nhưng mà Kiều gia lại bị gian tế đốt mất nhà, đội thủy long khi đó đã dồn hết tới cổng thành sẵn sàng đối phó với phản quân, cho nên không về kịp, cả đại trạch viện to lớn cháy thành đống đổ nát, cả nhà khóc chết đi sống lại.
- Thật là thảm quá.
Lương thị lau nước mắt cảm thán, bà là người mau nước mắt, dễ mủi lòng, không chịu được chuyện chua xót:
- Đúng thế, ai mà ngờ chứ, lần trước họa lớn qua được nên thiếu đề phòng, nhà cháy rồi đánh phải ở nhờ thân thích, rồi lệnh trưng thu lương thực công bố, thân thích không cho ở nữa, đi đâu cũng không ai tiếp nạp.
- Đúng là họa vô đơn chí mà.
- Cũng chẳng thể trách ai được, giờ người ta lo thân chẳng xong, sao chiếu cố tới được thân thích bằng hữu. Kiều lão gia hôm đó bị đốt cháy gần hết lương thực, may mà Kiều tiểu thư cơ trí, mặc kệ vàng bạc châu báu, xông vào biển lửa cứu ra được một bao lương thực, tạm thời còn có cái mà ăn, tiếc là Kiều tiểu thư ...
Nghê phu nhân nói tới đó hơi ngập ngừng:
Lương thị hỏi vội:
- Làm sao?
- À, không sao cả, chị bị thương một chút, có điều không hề gì nữa, tới Huệ Dân Đường nhà lão thân, lão đại nhà ta giúp ... Cũng gần ổn ...
- Vậy thì may quá, thế nhà cháy rồi, thân thích không cho ở nhờ, vậy họ ở đâu.
- Còn biết đi đâu, về nhà cũ dựng lều ở tạm thôi.
Lương thị cuống lên:
- Ai dà, mấy ngày qua trời tuyết lớn, thế sao được chứ?
- Thì thế đó, trước kia sức khỏe Kiều lão gia không tốt, thường hay tìm Nghê đại nhà lão thân xem bệnh, nên hai nhà khá thân thuộc, lần này Kiều tiểu thư cũng đến chữa thương mới biết chuyện, Kiều phu nhân nói chuyện với lão thân cứ khóc khóc mãi thôi, đến là thương.
Nghê mẫu nhìn phản ứng Lương thị biết chuyện tám phần là thành rồi:
- Đang nói tới đó thì nghe thấy bên ngoài huyên náo, kèn trống tưng bừng, ra xem mới biết là Tả công tử được quan binh hộ tống đi bán lương thực. Kiều lão gia nghe nói sự tích anh hùng của lệnh lang, cứ khen mãi, Kiều phu nhân thì nói, Tả gia mang mười đấu lương đi bán cho quan quân, khẳng định lương thực trong nhà không ít, không biết là còn dư nữa không? Kiều lão gia lại nói, dù Tả gia có dư thì cũng chẳng có gì để đổi ... Lão thân nghe tới đó lòng máy động nghĩ tới Tả công tử chưa thành thân, Kiều gia tiểu thư tuy không dám so với Bạch tiểu thư chứ ở thành Hợp Châu này lão thân dám khẳng định là không kém bất kỳ cô nương nào, gia thế cũng phù hợp. Thế nên lão thân mới ướm lời, bọn họ đồng ý, nói chỉ cần cấp lương thực nuôi sống gia đình là đồng ý thành thân.
- Thế ... Nhà họ có bao nhiêu khẩu?
Lương thị thận trọng hỏi:
- Ở Hợp Châu thì chỉ có ba người thôi, Kiều lão gia có hai nhi một nữ, hai nhi tử một buôn bán bên ngoài, quanh năm suốt tháng chạy đông chạy tây, một người nữa làm quan ở kinh thành, có điều không rõ chức vụ gì, dù sao cũng là kinh quan đấy. Bây giờ trong nhà chỉ có phu thê và nữ nhi, nha hoàn và phó bộc đều giải tán rồi, tuy còn hai người vẫn theo hầu hạ song là hạ nhân không không phải lo tới họ. Kiều tiểu thư năm nay tròn mươi lắm, rất nhiều người từng dạm hỏi, chỉ là hai nhi tử đều không có nhà, phu thê họ không nỡ xa khuê nữ sớm, cho nên giữ ở nhà. Tiểu cô nương hiểu chuyện, biết an ủi vỗ về người khác. Không phải nói quá đâu, lão thân gặp là thích ngay đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.