Chương 149: Tình ngay lý gian (2)
Mộc Dật
15/12/2016
Thì ra nàng tên là Bạch Chỉ Hàn, đồng thời Tả Thiếu Dương suy đoán, nhi tử của Cù lão thái gia vì đánh người nên vào tù, có lẽ cô nương này nghi ngờ kẻ thù mua chuộc y hãm hại Cù lão thái gia, thực là sai một ly đi ngàn dặm, giờ sợ có lý không nói nổi nữa.
Tả Quý cũng ngượng ngùng lắm, không nghĩ chuyện bị bại lộ, giờ mấy người còn lại của Cù gia cũng nhìn ông với ánh mắt đề phòng, mặc dù phải thừa nhận y thuật mình không bằng con với ông là rất mất mặt, lúc này không còn cách nào khác:
– Cù lão thái gia, không dám giấu, với loại bệnh trúng gió này, nhi tử của lão phu còn hơn lão phu nhiều, cứ theo như đơn thuốc nó dùng là được.
Một sự bất tín vạn sự không tin, Bạch Chỉ Hàn không chấp nhận lời giải thích này:
– Hay ngươi nhà ta không có tiền, nên đổi thuốc tốt thành thuốc xấu để đối phó.
Tả Thiếu Dương hơi tức mình:
– Tiểu thư, cô nhìn cho rõ đi, nếu như cô nhận ra được vị thuốc, vậy phải biết rằng thuốc ta chọn còn đắt hơn thuốc của cha ta. Nếu nhà ta muốn đổi thuốc, làm sao lại đổi cái đắt lấy cái rẻ. Còn cô bảo ta nhận người khác sai phái hại ngoại tổ phụ cô thì xem đi, trong này có vị thuốc nào có độc không?
Tả Quý không chấp một cô nương, ông nói với Cù lão thái thái:
– Lão thái gia, thực sự có lỗi, tiểu nhi y thuật cao thâm, có điều nó còn quá trẻ, khó khiến người bệnh tin tưởng nên mới phải dùng cách bất đắc dĩ này, lão phu tuyệt không nói dối một lời.
Cù lão thái gia giờ mới lên tiếng:
– Chỉ Nhi, hai nhà chúng ta là hàng xóm lâu năm, xưa nay ngoại tổ phụ cháu luôn khám bệnh ở nơi này, đều rất tốt, Tả lang trung tận tâm, cháu đâu phải không biết.
– Trước kia là trước kia, lòng người dễ đổi thay, ngoại tổ phụ vì tin người mà thành ra thế này.
Bạch Chỉ Hàn lắc đầu, giọng có chút chua chát tang thương:
– Ngoại tổ mẫu, chúng ta đi thôi, tìm nhà khác khám bệnh cũng được mà.
Nghe nàng nói như thế, Tả Thiếu Dương bình tĩnh lại, người nhà bệnh nhân có giận là do mình sai trước, hít sâu một hơi, rời quầy thuốc, chắp tay nói:
– Bạch cô nương, ta tự ý đổi thuốc là lỗi của ta, chuyện này ta xin lỗi, nhưng thực sự ta không có ác ý, loại bệnh này ta biết chữa thế nào.
– Được rồi, không cần nói nữa, ngươi cứ theo phương thuốc của lệnh tôn mà bốc thuốc là được. Y thuật ngươi cao minh thì để lại mà khám cho người khác.
Tả Thiếu Dương tức không chỗ phát tiết, quay người đi lẩm bẩm:
– Đồ răng thỏ.
Ai ngờ vì tức giận nên y nói hơi to, người khác không nghe thấy nhưng Bạch Chỉ Hàn nghe rất rõ ràng, nàng xinh đẹp từ nhỏ bất kể là tán dương hay ghen tị thì không ai phủ nhận vẻ đẹp của nàng, chỉ tiếc rằng răng cửa hơi to, chỉ cần mở miệng là thấy ngay, cho nên bình thường nàng ít nói, một phần là do cha mẹ mất sớm, cuộc sống gặp nhiều gập ghềnh mà ra, hai là che đậy thiếu sót này, là nỗi đau thầm kín của nàng, là chuyện nàng kỵ húy nhất.
Xưa nay chưa từng có ai nói nàng răng to chứ đừng nói tới là còn bảo nàng răng thỏ, lại nói trước mặt mình, Bạch Chỉ Hàn tức run người, chỉ mặt Tả Thiếu Dương:
– Ngươi … Ngươi …
Bỏ mẹ, xem ra chọc vào nỗi đau của mỹ nhân rồi, nhưng lời đã nói ra chẳng thể thu lại, Tả Thiếu Dương gãi đầu:
– … Cái này, Bạch tiểu thư, ta thực sự không có ý khác, ta muốn chữa bệnh cho ngoại tổ phụ cô, nhưng cô lại không tin ta, ta nóng giận nên lỡ lời.
– Ngươi là đồ khốn kiếp vô sỉ.
Bạch Chỉ Hàn rốt cuộc cùng nói ra được:
Khốn kiếp? Vô sỉ? Cái này ở đâu ra vậy? Tả Thiếu Dương cũng nổi khùng:
– Này đừng tưởng có hai cái răng thỏ là có thể cắn người nhé, ta không sợ, cho cô biết, ta tuổi sói, chuyên ăn thỏ.
Những người còn lại không hiểu chuyện gì xảy ra, đặc biệt người Cù gia đưa mặt nhìn nhau, phải biết rằng Bạch Chỉ Hàn tuy cá tính mạnh mẽ, song nàng bao giờ to tiếng với ai, đừng nói là quát mắng người khác thế này, Cù lão thái tới kéo tôn nữ lại:
– Chỉ Nhi thôi đi, chữa bệnh cho ngoại tổ phụ cháu quan trọng hơn, người ta cũng đã giải thích rồi, cháu không nên nói người ta như thế.
Bạch Chỉ Hàn oan ức vô kể, bị người ta chửi lại còn bị ngoại tổ mẫu trách mắng, nhìn cha con Tả Quý càng thấy nhà này ngoài thành thật, bên trong gian trá, nói:
– Ngoại tổ mẫu, chúng ta đi thôi, khắp thành đều có hiệu thuốc, không cần ở đây để người ta coi thường.
Nói rồi lấy đơn thuốc Tả Quý kê cho vào lòng, móc ra hai đồng tiền đập trước mặt Tả Thiếu Dương:
– Đây là tiền thuốc … Đồ lang trung thối.
Đi tới đỡ ngoại tổ phụ dậy.
Thực ra Cù gia tới Quý Chi Đường là vì gần, hai là thói quen, cũng nghe Tả gia y thuật bình thường, không tin lắm, chuyện đã thế này rồi sợ ở lại người ta không hết lòng chữa bệnh cho nhà mình, Cù lão thái và Cù phu nhân trao đổi ánh mắt với nhau, nhân cơ hội nói:
– Thế này … Tả lang trung, có lỗi quá.
Tả Quý thở dài:
– Không sao, là chúng tôi không nói rõ, xin lỗi.
Mấy nữ nhân xúm lại đỡ Cù lão thái gia dậy đi, thấy mình làm đại mỹ nhân tức nghẹn lời, xem như cũng hả giận rồi, Cù lão thái gia trúng gió, nếu bỏ qua cơ hội chữa trị tốt nhất, e rằng sau này khôi phục cũng gian nan, lấy bệnh nhân làm trọng, Tả Thiếu Dương đuổi theo, tận lực nói chân thành lễ phép nhất có thể:
– Bạch cô nương, chuyện lúc nãy là do ta lỡ lời, xin lỗi cô lần nữa, nhưng ngoại tổ phụ cô vừa mới bệnh, nếu bây giờ lập tức dùng thuốc, cơ hội hồi phục rất lớn, nếu trì hoãn, sau này sẽ để lại di chứng, thậm chí là còn nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng thành kiến đã sinh ra, Tả Thiếu Dương càng tỏ ra đàng hoàng bao nhiêu, Bạch Chỉ Hàn càng thấy y giả dối bấy nhiêu, thậm chí không thèm quay đầu lại cái nào, tiếp tục dìu Cù lão thái gia bước đi. Những người còn lại chỉ hơi do dự, song không quay lại.
Tả Quý thở dài, gọi Tả Thiếu Dương quay lại, rút kinh nghiệm thấm thía nói:
– Người bệnh đã mất lòng tin, chữa trị khó hiệu quả, không va vấp thì không khôn ra được. Sau này nhà ta nên nói rõ, không nên ngầm đổi thuốc nữa, khiến người bệnh hiểu lầm, nói rõ là do con kê đơn, họ đồng ý thì chữa, không đồng ý thì thôi. Đừng để người ta cho rằng nhà ta làm chuyện không minh bạch thành ra không hay.
Tả Thiếu Dương gật đầu, dù sao còn ít tuổi, chưa thể trầm tính lão luyện như cha, chuyện hôm nay làm y rất ủ rũ, dù sao trước mặt giai nhân như vậy chẳng những không thể hiện được gì lại còn còn làm chuyện bung bét như thế:
– Con biết, nhưng người ta không tin con, thấy con kê đơn, chỉ sợ không muốn tới khám bệnh nữa.
Tả Quý mỉm cười:
– Dù thế nào cũng tốt hơn để người bệnh hiểu lầm. Hơn nữa, còn có thể tệ hơn cha làm trước kia hay sao, con học được y thuật từ lão thần tiên, đã cao minh hơn cha rồi, chỉ cần đừng kiêu ngạo, ỷ tài lơ lờ, dù bệnh nặng hai nhẹ đều cẩn thận, trị tốt cho người bệnh, rồi dần dần sẽ có người tín nhiệm vào y thuật của con.
Đây là lần đầu tiên Tả Quý chính diện thừa nhận y thuật của mình không bằng nhi tử, cổ vũ Tả Thiếu Dương trị bệnh. Người xưa có câu tái ông thất mã biết đâu lại là phúc, không có chuyện hiểu lầm hôm nay không biết bao giờ cha mới thực sự cho phép mình chưa bệnh, Tả Thiếu Dương vui lắm, hiểu với lão lang trung mà nói, đây là chuyện không hề dễ dàng:
– Cha, con hiểu, cha yên tâm, con ghi nhớ lời cha dặn, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của cha.
– Ừ ..
Xảy ra việc như thế, dù sao lòng vẫn để lại khúc mắc, tâm tình hai cha con đều không tốt, nhất là ảnh hưởng tới tình cảm làng xóm nhiều năm.
Tả Quý cũng ngượng ngùng lắm, không nghĩ chuyện bị bại lộ, giờ mấy người còn lại của Cù gia cũng nhìn ông với ánh mắt đề phòng, mặc dù phải thừa nhận y thuật mình không bằng con với ông là rất mất mặt, lúc này không còn cách nào khác:
– Cù lão thái gia, không dám giấu, với loại bệnh trúng gió này, nhi tử của lão phu còn hơn lão phu nhiều, cứ theo như đơn thuốc nó dùng là được.
Một sự bất tín vạn sự không tin, Bạch Chỉ Hàn không chấp nhận lời giải thích này:
– Hay ngươi nhà ta không có tiền, nên đổi thuốc tốt thành thuốc xấu để đối phó.
Tả Thiếu Dương hơi tức mình:
– Tiểu thư, cô nhìn cho rõ đi, nếu như cô nhận ra được vị thuốc, vậy phải biết rằng thuốc ta chọn còn đắt hơn thuốc của cha ta. Nếu nhà ta muốn đổi thuốc, làm sao lại đổi cái đắt lấy cái rẻ. Còn cô bảo ta nhận người khác sai phái hại ngoại tổ phụ cô thì xem đi, trong này có vị thuốc nào có độc không?
Tả Quý không chấp một cô nương, ông nói với Cù lão thái thái:
– Lão thái gia, thực sự có lỗi, tiểu nhi y thuật cao thâm, có điều nó còn quá trẻ, khó khiến người bệnh tin tưởng nên mới phải dùng cách bất đắc dĩ này, lão phu tuyệt không nói dối một lời.
Cù lão thái gia giờ mới lên tiếng:
– Chỉ Nhi, hai nhà chúng ta là hàng xóm lâu năm, xưa nay ngoại tổ phụ cháu luôn khám bệnh ở nơi này, đều rất tốt, Tả lang trung tận tâm, cháu đâu phải không biết.
– Trước kia là trước kia, lòng người dễ đổi thay, ngoại tổ phụ vì tin người mà thành ra thế này.
Bạch Chỉ Hàn lắc đầu, giọng có chút chua chát tang thương:
– Ngoại tổ mẫu, chúng ta đi thôi, tìm nhà khác khám bệnh cũng được mà.
Nghe nàng nói như thế, Tả Thiếu Dương bình tĩnh lại, người nhà bệnh nhân có giận là do mình sai trước, hít sâu một hơi, rời quầy thuốc, chắp tay nói:
– Bạch cô nương, ta tự ý đổi thuốc là lỗi của ta, chuyện này ta xin lỗi, nhưng thực sự ta không có ác ý, loại bệnh này ta biết chữa thế nào.
– Được rồi, không cần nói nữa, ngươi cứ theo phương thuốc của lệnh tôn mà bốc thuốc là được. Y thuật ngươi cao minh thì để lại mà khám cho người khác.
Tả Thiếu Dương tức không chỗ phát tiết, quay người đi lẩm bẩm:
– Đồ răng thỏ.
Ai ngờ vì tức giận nên y nói hơi to, người khác không nghe thấy nhưng Bạch Chỉ Hàn nghe rất rõ ràng, nàng xinh đẹp từ nhỏ bất kể là tán dương hay ghen tị thì không ai phủ nhận vẻ đẹp của nàng, chỉ tiếc rằng răng cửa hơi to, chỉ cần mở miệng là thấy ngay, cho nên bình thường nàng ít nói, một phần là do cha mẹ mất sớm, cuộc sống gặp nhiều gập ghềnh mà ra, hai là che đậy thiếu sót này, là nỗi đau thầm kín của nàng, là chuyện nàng kỵ húy nhất.
Xưa nay chưa từng có ai nói nàng răng to chứ đừng nói tới là còn bảo nàng răng thỏ, lại nói trước mặt mình, Bạch Chỉ Hàn tức run người, chỉ mặt Tả Thiếu Dương:
– Ngươi … Ngươi …
Bỏ mẹ, xem ra chọc vào nỗi đau của mỹ nhân rồi, nhưng lời đã nói ra chẳng thể thu lại, Tả Thiếu Dương gãi đầu:
– … Cái này, Bạch tiểu thư, ta thực sự không có ý khác, ta muốn chữa bệnh cho ngoại tổ phụ cô, nhưng cô lại không tin ta, ta nóng giận nên lỡ lời.
– Ngươi là đồ khốn kiếp vô sỉ.
Bạch Chỉ Hàn rốt cuộc cùng nói ra được:
Khốn kiếp? Vô sỉ? Cái này ở đâu ra vậy? Tả Thiếu Dương cũng nổi khùng:
– Này đừng tưởng có hai cái răng thỏ là có thể cắn người nhé, ta không sợ, cho cô biết, ta tuổi sói, chuyên ăn thỏ.
Những người còn lại không hiểu chuyện gì xảy ra, đặc biệt người Cù gia đưa mặt nhìn nhau, phải biết rằng Bạch Chỉ Hàn tuy cá tính mạnh mẽ, song nàng bao giờ to tiếng với ai, đừng nói là quát mắng người khác thế này, Cù lão thái tới kéo tôn nữ lại:
– Chỉ Nhi thôi đi, chữa bệnh cho ngoại tổ phụ cháu quan trọng hơn, người ta cũng đã giải thích rồi, cháu không nên nói người ta như thế.
Bạch Chỉ Hàn oan ức vô kể, bị người ta chửi lại còn bị ngoại tổ mẫu trách mắng, nhìn cha con Tả Quý càng thấy nhà này ngoài thành thật, bên trong gian trá, nói:
– Ngoại tổ mẫu, chúng ta đi thôi, khắp thành đều có hiệu thuốc, không cần ở đây để người ta coi thường.
Nói rồi lấy đơn thuốc Tả Quý kê cho vào lòng, móc ra hai đồng tiền đập trước mặt Tả Thiếu Dương:
– Đây là tiền thuốc … Đồ lang trung thối.
Đi tới đỡ ngoại tổ phụ dậy.
Thực ra Cù gia tới Quý Chi Đường là vì gần, hai là thói quen, cũng nghe Tả gia y thuật bình thường, không tin lắm, chuyện đã thế này rồi sợ ở lại người ta không hết lòng chữa bệnh cho nhà mình, Cù lão thái và Cù phu nhân trao đổi ánh mắt với nhau, nhân cơ hội nói:
– Thế này … Tả lang trung, có lỗi quá.
Tả Quý thở dài:
– Không sao, là chúng tôi không nói rõ, xin lỗi.
Mấy nữ nhân xúm lại đỡ Cù lão thái gia dậy đi, thấy mình làm đại mỹ nhân tức nghẹn lời, xem như cũng hả giận rồi, Cù lão thái gia trúng gió, nếu bỏ qua cơ hội chữa trị tốt nhất, e rằng sau này khôi phục cũng gian nan, lấy bệnh nhân làm trọng, Tả Thiếu Dương đuổi theo, tận lực nói chân thành lễ phép nhất có thể:
– Bạch cô nương, chuyện lúc nãy là do ta lỡ lời, xin lỗi cô lần nữa, nhưng ngoại tổ phụ cô vừa mới bệnh, nếu bây giờ lập tức dùng thuốc, cơ hội hồi phục rất lớn, nếu trì hoãn, sau này sẽ để lại di chứng, thậm chí là còn nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng thành kiến đã sinh ra, Tả Thiếu Dương càng tỏ ra đàng hoàng bao nhiêu, Bạch Chỉ Hàn càng thấy y giả dối bấy nhiêu, thậm chí không thèm quay đầu lại cái nào, tiếp tục dìu Cù lão thái gia bước đi. Những người còn lại chỉ hơi do dự, song không quay lại.
Tả Quý thở dài, gọi Tả Thiếu Dương quay lại, rút kinh nghiệm thấm thía nói:
– Người bệnh đã mất lòng tin, chữa trị khó hiệu quả, không va vấp thì không khôn ra được. Sau này nhà ta nên nói rõ, không nên ngầm đổi thuốc nữa, khiến người bệnh hiểu lầm, nói rõ là do con kê đơn, họ đồng ý thì chữa, không đồng ý thì thôi. Đừng để người ta cho rằng nhà ta làm chuyện không minh bạch thành ra không hay.
Tả Thiếu Dương gật đầu, dù sao còn ít tuổi, chưa thể trầm tính lão luyện như cha, chuyện hôm nay làm y rất ủ rũ, dù sao trước mặt giai nhân như vậy chẳng những không thể hiện được gì lại còn còn làm chuyện bung bét như thế:
– Con biết, nhưng người ta không tin con, thấy con kê đơn, chỉ sợ không muốn tới khám bệnh nữa.
Tả Quý mỉm cười:
– Dù thế nào cũng tốt hơn để người bệnh hiểu lầm. Hơn nữa, còn có thể tệ hơn cha làm trước kia hay sao, con học được y thuật từ lão thần tiên, đã cao minh hơn cha rồi, chỉ cần đừng kiêu ngạo, ỷ tài lơ lờ, dù bệnh nặng hai nhẹ đều cẩn thận, trị tốt cho người bệnh, rồi dần dần sẽ có người tín nhiệm vào y thuật của con.
Đây là lần đầu tiên Tả Quý chính diện thừa nhận y thuật của mình không bằng nhi tử, cổ vũ Tả Thiếu Dương trị bệnh. Người xưa có câu tái ông thất mã biết đâu lại là phúc, không có chuyện hiểu lầm hôm nay không biết bao giờ cha mới thực sự cho phép mình chưa bệnh, Tả Thiếu Dương vui lắm, hiểu với lão lang trung mà nói, đây là chuyện không hề dễ dàng:
– Cha, con hiểu, cha yên tâm, con ghi nhớ lời cha dặn, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của cha.
– Ừ ..
Xảy ra việc như thế, dù sao lòng vẫn để lại khúc mắc, tâm tình hai cha con đều không tốt, nhất là ảnh hưởng tới tình cảm làng xóm nhiều năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.