Chương 158: Toàn thành mua lương (2)
Mộc Dật
15/12/2016
Chào mấy bộ khoái rời đi, được vài bước thì đứng khựng lại, y nhớ rồi, hôm mùng 1 Tết có đi lang thang có qua nha môn chơi, nhìn thấy hình truy nã của Phi Thử, sau đó va phải một thiếu nữ mặc váy trắng … giờ nghĩ lại, thiếu nữ đó có sách một cái giỏ mây, đi ra từ phía nhà lao.
Chẳng phải Cù lão thái gia có nhi tử đánh người nên bị huyện lão gia bắt giam hay sao?
Thiếu nữ đó chính là Bạch Chỉ Hàn, tuy lúc đó nàng che mặt, song y tin chắc mình không thể nhầm được, vẻ đẹp siêu phàm thoát tục đó, bất kỳ nam nhân nào nhìn qua một lần cũng khó mà quên được, huống hồ y không chỉ nhìn …
Tả Thiếu Dương đưa tay lên, cảm giác khi vào vòng eo nhỏ nhắn đó vẫn còn nguyên xi, mà hình như không phải chỉ có eo, còn có chỗ đàn hồi mềm mại tuyệt vời đó nữa, nha đầu răng thỏ đó mới chỉ chừng mười sáu mười bảy thôi, nhưng mà phát dục rất tốt, nghĩ tới thôi là nóng người.
Chả trách người ta lại có ác cảm với mình, Tả Thiếu Dương chẳng phải loại người thấy gái đẹp là mê, nhưng bị mỹ nhân tuyệt sắc như thế thù ghét thì chẳng ai muốn. Có điều chỉ biết cười khổ thôi, lúc ấy y chỉ hành động theo bản năng mà thôi, có điều thêm chuyện hiểu lầm hôm qua nữa, giờ có giải thích cũng vô ích.
Khẽ lắc đầu xua chuyện đó đi, bọn họ có lẽ chẳng gặp lại nhau nữa, y còn nhiều chuyện cần kíp.
Đã tới được mễ hành Khúc gia, nửa khu phố nhốn nháo toàn người là người, ai nấy cầm những cái bao tải to, tiếng chửi bới quát tháo vang lên liên hồi, kích động còn hơn đi biểu tình.
Tả Thiếu Dương tránh sang bên đường, đứng bậc thềm một cửa hiệu, nhón chân nhìn, chỉ thành ở đại môn treo tấm biển lớn viết “gạo đã bán hết”, đứng gác ở cửa là mấy bộ khoái đeo đao, có cả dân tráng, chẳng còn vẻ mặt hung ắc của người nhà quan như thường ngày, ai nấy trông có vẻ hết sức bất đắc dĩ.
Tuyết kèm mưa không lớn, nhưng lâu vẫn làm người ta ướt sũng toàn thân, nhiều người không mang ô, có mang chăng nữa thì trong cảnh hỗn loạn chen lấn này cũng ướt cả rồi, run lẩy bẩy trong gió lạnh, có điều chẳng ai lý tới, dùng ánh mắt mong đợi hướng về cánh cửa đóng kín kia, mồm thì la hét hăm dọa, tuy chỉ là nói xuông, phần nào phát tiết tuyệt vọng lo lắng trong lòng.
Tả Thiếu Dương lòng cũng nặng nề, chợt nhận ra trong đám đông có một nam tử trung niên mặc áo gấm, người này cao lớn khôi ngô, mặt vuông chữ điền, chính là Phó Đại Công, chủ hiệu tơ lụa Phó Ký, liền đi tới hỏi:
– Phó chưởng quầy đi mua lương thực à, có mua được không?
– Tả đại lang cậu cũng mua lương thực à …
Phó Đại Công cay đắng đáp:
– Trời còn chưa sáng đã đã dậy tới đây, khi đó vẫn còn gạo, nhưng người quá đông, ta không chen vào nổi, biển ghi mì đen, gạo thô 700 đồng một đấu.
Tả Thiếu Dương nghe mà giật mình:
– Đã tới giá đó rồi sao?
– Chưa hết, một canh giờ mà giá tăng lên tới năm lần, đều do mọi người mà ra, phía sau cứ la hét mua với gia cao hơn, nhưng bay giờ có trả hơn 1000 đồng thì cũng chẳng có gạo mà mua nữa.
Phó Đại Công nghiên răng nghiến lợi:
– Lúc đó ta sắp tới lượt rồi, vốn vét hết tiền bạc trong nhà, định mua nhiều chút đề phòng kể cả giá có cao hơn niêm yết, không ngờ lại có đội kỵ binh cùng bộ khoái nha môn mang vũ khí xông tới, đóng cửa mễ hành, tuyên bố toàn bộ gạo được quan binh triều đình mua hết, không bán ra nữa, tiếp đó lại có thêm quan binh lăm lăm đao kiếm tới kéo lương thực đi.
Không ngoài dự đoán, mấy vạn quan binh không có cái ăn đã giở trò ăn cướp với bách tính rồi, nhưng Hợp Châu vốn nghèo khó, bách tính bình thường không tích trữ lương thực trong nhà nhiều, bây giờ quan binh lấy hết rồi làm sao sống đây?
Phó Đại Công như kiếm được người phát tiết bi phẫn trong lòng, không cần Tả Thiếu Dương hỏi cũng nói:
– Ta đi cùng với mấy huynh đệ, cũng không phải tới hiệu này trước, mà tới thành đông cơ, thấy không có gạo liền chia nhau ra chạy mỗi người một hướng, tình hình nơi nào cũng giống nhau, đều trước tiên là bách tính tranh nhau mua, sau đó là quan binh tới chở đi hết. Từng xe từng xe lương thực mang đi, làm chưởng quầy khóc như cha chết mẹ chết.
– Họ cướp lương thực à?
– Không, trả tiền đáng hoàng, nhưng chỉ trả 200 đồng một đấu.
Tả Thiếu Dương nhíu mày:
– Thế có khác gì ăn cướp, giá lương thực trước khi tăng tới tận 360 đồng mà.
– Đúng thế, trừ một canh giờ đầu buổi sáng còn có người mua được gạo, sau đó quan binh lấy hết, còn Ngõa thị không chỉ gạo, phàm là cái gì mua được là đều bị người ta mua hết rồi. Ông trời ơi, không còn cái ăn, già trẻ trong nhà sống sao đây …
Tả Thiếu Dương không đành lòng nghe nữa, trong lòng y rất day dứt, y hiểu đây là thứ gọi là “tâm lý người sống sót”, đại khái khi tai nạn xảy ra, những người còn sống luôn mang theo cảm giác tội lỗi, lúc này y cũng thế, trong nhà y có rất nhiều lương thực, trong khi người khác mai thôi là không còn gì để ăn, y thuyết phục bản thân, mình không có lỗi, mình không sai, nếu mình không mua thì quan binh cũng tới cướp, chỉ thêm gia đình chết đói là nhà mình thôi.
Mình không có lỗi.
Nghĩ thế nhưng lòng cũng chẳng thể nhẹ nhõm hơn.
Tả Thiếu Dương cứ thế cầm ô đi xuyên qua những dòng người thần sắc hoảng loạn, chạy đi chạy lại cầm những cái túi gạo xẹp lép, người có ô, người không ô vẫn đứng thất thần giữa mưa tuyết không biết đi đâu về đâu.
Trên đường đi qua hai mễ hành đều thông báo “hết gạo”, lúc này không còn tiếng chửi bới nữa, thay vào đó là khóc lóc van nài. Tả Thiếu Dương đi tới nha môn châu phủ, cửa nha môn là quảng trường, chưa tới quảng trường đã bị binh sĩ mặc khải giáp ngăn chặn, chỉ sau một đêm mà các chốt canh, tháp canh đã dựng lên, có cả binh sĩ giương sẵn cung đe dọa, một không khí khẩn trương bao trùm khắp nơi.
Không nghi ngờ gì nữa chiến tranh sắp tới thật rồi.
Y tới Hằng Xương dược hành, nơi này vẫn rất bình tĩnh, hỏa kế ai làm việc nấy, khi y tới còn có người tới cầm hộ ô, mời y ngồi ở phòng khách đưa trà thơm lên.
Chúc Hùng nhi tử Chúc Dược Quỹ chẳng bao lâu đi ra, chắp tay nói:
– Đại lang, cậu tới rồi.
– Chúc huynh, lệnh tôn vẫn đi uống trà à?
– Ừ, ông ấy chỉ trừ khi nào bệnh nặng không rời giường được mới chịu nằm nhà thôi, còn đi được là còn tới quán trà.
– Dọc đường ta thấy toàn thành đã loạn rồi, mọi người tranh nhau mua lương thực, Chúc lão bá vẫn còn đi uống trà, đúng là nhàn vân dã, thật siêu nhiên. Hẳn nhà huynh đã chuẩn bị lương thực dư giả.
Chúc Hùng cười có chút miễn cưỡng, tay chỉ hỏa kế đang bận rộn làm việc:
– Lương thực thì nhà ta luôn chuẩn bị, có điều cậu nhìn đi, đông người thế kia, chỉ e là …
Hai người nói chuyện tình hình hiện tại một chút, sau đó đi vào phòng bào chế, tất cả thợ bào chế và hỏa kế đều bị bảo ra ngoài, cửa đóng chặt. Tả Thiếu Dương bắt đầu dạy Chúc Hùng bào chế thuốc, trước tiên đại thể nói về nguyên lý cùng vài yếu lĩnh để cho hắn có thể hình dung được, sau đó tự mình động thủ bào chế một lần cho hắn xem.
Chúc Hùng không có gì đặc biệt, thiếu cái hào khí gian giảo của Chúc Dược Quỹ, nhưng được ở trầm ổn vững vàng, là nhân tuyển hàng đầu để trông giữ cơ nghiệp, vì thế mà Chúc Dược Quỹ mới yên tâm giao Hằng Xương dược hành cho con để hưởng phúc nhàn sớm như thế. Hắn không chỉ lo việc kinh doanh, hắn cũng có kiến thức cơ bản về dược liệu, nên nắm bắt kiến thức Tả Thiếu Dương truyền thụ khá nhanh.
Chẳng phải Cù lão thái gia có nhi tử đánh người nên bị huyện lão gia bắt giam hay sao?
Thiếu nữ đó chính là Bạch Chỉ Hàn, tuy lúc đó nàng che mặt, song y tin chắc mình không thể nhầm được, vẻ đẹp siêu phàm thoát tục đó, bất kỳ nam nhân nào nhìn qua một lần cũng khó mà quên được, huống hồ y không chỉ nhìn …
Tả Thiếu Dương đưa tay lên, cảm giác khi vào vòng eo nhỏ nhắn đó vẫn còn nguyên xi, mà hình như không phải chỉ có eo, còn có chỗ đàn hồi mềm mại tuyệt vời đó nữa, nha đầu răng thỏ đó mới chỉ chừng mười sáu mười bảy thôi, nhưng mà phát dục rất tốt, nghĩ tới thôi là nóng người.
Chả trách người ta lại có ác cảm với mình, Tả Thiếu Dương chẳng phải loại người thấy gái đẹp là mê, nhưng bị mỹ nhân tuyệt sắc như thế thù ghét thì chẳng ai muốn. Có điều chỉ biết cười khổ thôi, lúc ấy y chỉ hành động theo bản năng mà thôi, có điều thêm chuyện hiểu lầm hôm qua nữa, giờ có giải thích cũng vô ích.
Khẽ lắc đầu xua chuyện đó đi, bọn họ có lẽ chẳng gặp lại nhau nữa, y còn nhiều chuyện cần kíp.
Đã tới được mễ hành Khúc gia, nửa khu phố nhốn nháo toàn người là người, ai nấy cầm những cái bao tải to, tiếng chửi bới quát tháo vang lên liên hồi, kích động còn hơn đi biểu tình.
Tả Thiếu Dương tránh sang bên đường, đứng bậc thềm một cửa hiệu, nhón chân nhìn, chỉ thành ở đại môn treo tấm biển lớn viết “gạo đã bán hết”, đứng gác ở cửa là mấy bộ khoái đeo đao, có cả dân tráng, chẳng còn vẻ mặt hung ắc của người nhà quan như thường ngày, ai nấy trông có vẻ hết sức bất đắc dĩ.
Tuyết kèm mưa không lớn, nhưng lâu vẫn làm người ta ướt sũng toàn thân, nhiều người không mang ô, có mang chăng nữa thì trong cảnh hỗn loạn chen lấn này cũng ướt cả rồi, run lẩy bẩy trong gió lạnh, có điều chẳng ai lý tới, dùng ánh mắt mong đợi hướng về cánh cửa đóng kín kia, mồm thì la hét hăm dọa, tuy chỉ là nói xuông, phần nào phát tiết tuyệt vọng lo lắng trong lòng.
Tả Thiếu Dương lòng cũng nặng nề, chợt nhận ra trong đám đông có một nam tử trung niên mặc áo gấm, người này cao lớn khôi ngô, mặt vuông chữ điền, chính là Phó Đại Công, chủ hiệu tơ lụa Phó Ký, liền đi tới hỏi:
– Phó chưởng quầy đi mua lương thực à, có mua được không?
– Tả đại lang cậu cũng mua lương thực à …
Phó Đại Công cay đắng đáp:
– Trời còn chưa sáng đã đã dậy tới đây, khi đó vẫn còn gạo, nhưng người quá đông, ta không chen vào nổi, biển ghi mì đen, gạo thô 700 đồng một đấu.
Tả Thiếu Dương nghe mà giật mình:
– Đã tới giá đó rồi sao?
– Chưa hết, một canh giờ mà giá tăng lên tới năm lần, đều do mọi người mà ra, phía sau cứ la hét mua với gia cao hơn, nhưng bay giờ có trả hơn 1000 đồng thì cũng chẳng có gạo mà mua nữa.
Phó Đại Công nghiên răng nghiến lợi:
– Lúc đó ta sắp tới lượt rồi, vốn vét hết tiền bạc trong nhà, định mua nhiều chút đề phòng kể cả giá có cao hơn niêm yết, không ngờ lại có đội kỵ binh cùng bộ khoái nha môn mang vũ khí xông tới, đóng cửa mễ hành, tuyên bố toàn bộ gạo được quan binh triều đình mua hết, không bán ra nữa, tiếp đó lại có thêm quan binh lăm lăm đao kiếm tới kéo lương thực đi.
Không ngoài dự đoán, mấy vạn quan binh không có cái ăn đã giở trò ăn cướp với bách tính rồi, nhưng Hợp Châu vốn nghèo khó, bách tính bình thường không tích trữ lương thực trong nhà nhiều, bây giờ quan binh lấy hết rồi làm sao sống đây?
Phó Đại Công như kiếm được người phát tiết bi phẫn trong lòng, không cần Tả Thiếu Dương hỏi cũng nói:
– Ta đi cùng với mấy huynh đệ, cũng không phải tới hiệu này trước, mà tới thành đông cơ, thấy không có gạo liền chia nhau ra chạy mỗi người một hướng, tình hình nơi nào cũng giống nhau, đều trước tiên là bách tính tranh nhau mua, sau đó là quan binh tới chở đi hết. Từng xe từng xe lương thực mang đi, làm chưởng quầy khóc như cha chết mẹ chết.
– Họ cướp lương thực à?
– Không, trả tiền đáng hoàng, nhưng chỉ trả 200 đồng một đấu.
Tả Thiếu Dương nhíu mày:
– Thế có khác gì ăn cướp, giá lương thực trước khi tăng tới tận 360 đồng mà.
– Đúng thế, trừ một canh giờ đầu buổi sáng còn có người mua được gạo, sau đó quan binh lấy hết, còn Ngõa thị không chỉ gạo, phàm là cái gì mua được là đều bị người ta mua hết rồi. Ông trời ơi, không còn cái ăn, già trẻ trong nhà sống sao đây …
Tả Thiếu Dương không đành lòng nghe nữa, trong lòng y rất day dứt, y hiểu đây là thứ gọi là “tâm lý người sống sót”, đại khái khi tai nạn xảy ra, những người còn sống luôn mang theo cảm giác tội lỗi, lúc này y cũng thế, trong nhà y có rất nhiều lương thực, trong khi người khác mai thôi là không còn gì để ăn, y thuyết phục bản thân, mình không có lỗi, mình không sai, nếu mình không mua thì quan binh cũng tới cướp, chỉ thêm gia đình chết đói là nhà mình thôi.
Mình không có lỗi.
Nghĩ thế nhưng lòng cũng chẳng thể nhẹ nhõm hơn.
Tả Thiếu Dương cứ thế cầm ô đi xuyên qua những dòng người thần sắc hoảng loạn, chạy đi chạy lại cầm những cái túi gạo xẹp lép, người có ô, người không ô vẫn đứng thất thần giữa mưa tuyết không biết đi đâu về đâu.
Trên đường đi qua hai mễ hành đều thông báo “hết gạo”, lúc này không còn tiếng chửi bới nữa, thay vào đó là khóc lóc van nài. Tả Thiếu Dương đi tới nha môn châu phủ, cửa nha môn là quảng trường, chưa tới quảng trường đã bị binh sĩ mặc khải giáp ngăn chặn, chỉ sau một đêm mà các chốt canh, tháp canh đã dựng lên, có cả binh sĩ giương sẵn cung đe dọa, một không khí khẩn trương bao trùm khắp nơi.
Không nghi ngờ gì nữa chiến tranh sắp tới thật rồi.
Y tới Hằng Xương dược hành, nơi này vẫn rất bình tĩnh, hỏa kế ai làm việc nấy, khi y tới còn có người tới cầm hộ ô, mời y ngồi ở phòng khách đưa trà thơm lên.
Chúc Hùng nhi tử Chúc Dược Quỹ chẳng bao lâu đi ra, chắp tay nói:
– Đại lang, cậu tới rồi.
– Chúc huynh, lệnh tôn vẫn đi uống trà à?
– Ừ, ông ấy chỉ trừ khi nào bệnh nặng không rời giường được mới chịu nằm nhà thôi, còn đi được là còn tới quán trà.
– Dọc đường ta thấy toàn thành đã loạn rồi, mọi người tranh nhau mua lương thực, Chúc lão bá vẫn còn đi uống trà, đúng là nhàn vân dã, thật siêu nhiên. Hẳn nhà huynh đã chuẩn bị lương thực dư giả.
Chúc Hùng cười có chút miễn cưỡng, tay chỉ hỏa kế đang bận rộn làm việc:
– Lương thực thì nhà ta luôn chuẩn bị, có điều cậu nhìn đi, đông người thế kia, chỉ e là …
Hai người nói chuyện tình hình hiện tại một chút, sau đó đi vào phòng bào chế, tất cả thợ bào chế và hỏa kế đều bị bảo ra ngoài, cửa đóng chặt. Tả Thiếu Dương bắt đầu dạy Chúc Hùng bào chế thuốc, trước tiên đại thể nói về nguyên lý cùng vài yếu lĩnh để cho hắn có thể hình dung được, sau đó tự mình động thủ bào chế một lần cho hắn xem.
Chúc Hùng không có gì đặc biệt, thiếu cái hào khí gian giảo của Chúc Dược Quỹ, nhưng được ở trầm ổn vững vàng, là nhân tuyển hàng đầu để trông giữ cơ nghiệp, vì thế mà Chúc Dược Quỹ mới yên tâm giao Hằng Xương dược hành cho con để hưởng phúc nhàn sớm như thế. Hắn không chỉ lo việc kinh doanh, hắn cũng có kiến thức cơ bản về dược liệu, nên nắm bắt kiến thức Tả Thiếu Dương truyền thụ khá nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.