Quyển 4 - Chương 176: Chín đại Tiết độ sứ tụ họp kinh đô
Cách Ngư
20/03/2013
Trận tuyết đầu tiên của năm Khai Nguyên thứ hai mưu ba nhẹ nhàng tung lên bay lan tràn trong trời đất. Tuyết rơi nhiều giống như lông ngỗng, gió lạnh thấu xương nổi lên. Ngoài thành Trường An, chỗ bình dã hơn mười cửa thành, không ngờ tụ tập một đám nha binh đến từ phiên trấn. Có quan binh hùng tráng mặt mày khói lửa dễ thấy đến từ khu tây bắc, cũng có sĩ tốt Giang Nam khuôn mặt thanh tú lạnh lùng nghiêm nghị mặc miên giáp dày, mạch đao lập lòe, trường thương ngang dọc, ngựa hí người vui, khiến cho tình thơ ý họa tuyết trắng mờ mịt này tăng thêm không ít sát khí không hài hòa.
Đám nha binh này dắt ngựa, tập hợp lại một chỗ, không nói chuyện với nhau, động tác mỗi người cực kỳ nhanh chóng xếp đặt lều trại dưới đất. Xem ra là muốn chuẩn bị đóng quân một đoạn thời gian ở đây. Đám thương nhân dân chúng lui tới trong cửa thành âm thầm nói trong lòng, lại đã cuối năm, lại đến thời gian Tiết độ sứ các trấn vào kinh yết kiến.
Nhưng cũng không ít dân chúng cẩn thận phát hiện. Năm nay, dường như đám Tiết độ sứ tới tương đối sớm, nói chung đến sớm hơn nửa tháng so với năm rồi.
Không người nào dám đi trêu chọc đám quân binh này. Bọn họ đều là thân binh thị vệ của Tiết độ sứ một trấn, mỗi người đều là lăn lộn trên chiến trường, võ nghệ cao cường tính nóng như lửa còn có vài phần kiêu ngạo ương ngạnh. Chẳng qua, cũng khó trách, Tiết độ sứ tại địa phương phiên trấn, ôm đồm quyền lực quân chính, đó trần trụi là hoàng đế một phương. Thân binh thủ hạ của bọn họ, nói trên ý nghĩa nào đó, ở phiên trấn không người nào dám dây, nhiều năm tự nhiên nuôi thành tính tình kiêu ngạo.
Tiết độ sứ Phạm Dương Bùi Khoan; Tiết độ sứ Hà Đông Điền Nhân Uyển; Tiết độ sứ Sóc Phương Vương Trung Tự; Tiết độ sứ Hà Tây Hoàng Phủ Duy Minh; Tiết độ sứ An Tây Phu Mông Linh; Tiết độ sứ Bắc Đình Lai Diệu, Tiết độ sứ Lũng Hữu Vương Chuy; Tiết độ sứ Kiếm Nam Chương Cừu Kiêm Quỳnh; Ngũ phủ kinh lược sứ Lĩnh Nam Phạm Thường Tại, chín Tiết độ sứ tề tụ kinh sư. Bọn họ vội vội vàng vàng đạp tuyết vào thành Trường An, lại không có lập tức trở lại phủ đệ của mình trong thành Trường An, cũng không tiến cung cầu kiến hoàng đế, cứ biến mất trong màn tuyết mờ mịt như vậy.
Thọ Vương phủ.
Ngày hôm nay Lý Mạo ngồi một mình trong phòng khách nhỏ, uống Ngũ Lương Ngọc Dịch ấm áp, sưởi lò than hừng hực, dù bận vẫn ung dung chờ đợi một số khách trọng yếu tới thăm. Hôm nay là một ngày đặc thù, bọn hạ nhân trong Thọ Vương phủ đều cân nhắc trong lòng, đều bận rộn trong cương vị của mình, lui tới chuyển rượu ngon và trái cây, Thọ Vương điện hạ muốn thiết yến chiêu đãi khách quý.
- Điện hạ. Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Ngũ phủ kinh lược sứ Lĩnh Nam Phạm Thường Tại, Tiết độ sứ Hà Đông Điền Nhân Uyển ba vị đại nhân đến rồi.
Một thị nữ kính cẩn đứng ở cửa phòng khách nhỏ giọng nói.
Trên khuôn mặt ôn hòa của Lý Mạo lóe ra vẻ thất vọng, cúi đầu nói:
- Chỉ có ba người bọn họ?
- Vâng, điện hạ.
- Ngươi lui ra đi, truyền bọn họ tiến vào.
Lý Mạo trầm ngâm một hồi, khoát tay áo, chậm rãi đứng dậy đi ra sảnh, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: ‘Vương Trung Tự, Hoàng Phủ Duy Minh, Vương Chuy ba tên cẩu vật này không ngờ còn chưa tới. Chẳng lẽ là đầu nhập về bên Khánh Vương kia?’
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lý Mạo không khỏi thay đổi. Ba người Vương Trung Tự vốn là phe Lý Anh. Sau này, Lý Anh rơi đài. Lý Mạo trước tiên phát ra lời mời nhiệt tình tới ba vị Tiết độ sứ “vô chủ” này, nhưng không được đáp lại nhiều lắm. Hắn lại không biết, ba người này gần đây xem hắn không nổi. Đối với loại hoàng tử dựa vào sự sủng ái của mẹ để lập nghiệp như hắn, trong lòng bọn họ cực kỳ xem thường.
Giờ phút này, phía sau biểu tượng hào nhoáng của Thịnh Đường kỳ thật đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mục nát.
Ruộng nương sát nhập mạnh mẽ, “đủ loại vương công quan lại cùng kẻ có quyền thế, cấu kết sắp xếp ruộng đất, thôn tính không câu thúc, không sợ phép tắc”. Cứ thế “dân không có việc làm, hộ khẩu điêu linh, chịu không nổi, di cư đất khác”. Hạn chế ruộng đất biến đổi, số lớn nông dân mất đi ruộng đất trở thành lưu dân. Thêm nữa, cuộc sống của giai cấp thống trị Đại Đường từng ngày đều thỏa thích múa hát và sắc đẹp, tùy ý tiêu xài. Thợ thủ công trong viện thêu thùa cho các quý phi trong cung đật tới bảy trăm người, tiền son phấn hàng năm của một mình Võ Huệ Phi tới hơn trăm vạn. Trong nhà vương hầu, “biệt thự mở rộng, lạm quyền nâng đỡ quan viên. Người hầu điều khiển xe ngựa, chiếu rọi kinh ấp, lần lượt khen ngợi tôn sùng lẫn nhau, mỗi lần xây dựng một nhà, hao phí ngàn vạn”. Mà lê dân bách tính thì sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng.
Như thế, mang đến hậu quả trực tiếp là thuế triều đình giảm xuống nhiều. Đường sơ hứng chịu loạn Tùy mạt, Đường Thái Tông chăm lo việc nước, khuyến khích nông tang, kinh tế xã hội phồn vinh chưa từng có, thuế lao nhẹ. Trong khoảng thời gian này, kinh tế nhảy vọt lên, hộ khẩu tăng lên từng năm. Kinh tế xã hội phồn vinh, mang đến tài chính đầy đủ. Thuế thu năm, tiền hơn hai trăm vạn quán, kê hơn một ngàn chín trăm tám mươi vạn thạch; lụa là điều động bình thường hơn bảy trăm bốn mưu vạn thất, tích trữ hơn vạn, vải bố một ngàn không trăm ba mươi lăn vạn đoạn. Nhưng số lượng thuế má tới thời cuối Khai Nguyên đã giảm mạnh không tới bảy phần cuối thời Trinh Quán. Mà phương diện chi phí cho hoàng thất và hưởng lạc lại gia tăng thật lớn, quân phí hộ bộ chuyển xuống đương nhiên là giảm từng năm.
Cho nên, chín đại Tiết độ sứ này của Đại Đường chia làm vài trận doanh dựa vào hoàng tử có thực lực. Hoàng tử cần Tiết độ sứ gia nhập liên minh để tăng cường cán cân quyền lực, mà những Tiết độ sứ độc bá một phương này thì cần các hoàng tử không ngừng duy trì tài lực. Tìm binh, luyện binh, trang bị vân vân, những thứ này đều cần một khoản tiền lương đáng kể, nhưng vẻn vẹn dựa vào quân phí hộ bộ vận chuyển tới, xa xa không đủ duy trì hoạt động quân vụ của một trấn. Dưới vạn bất đắc dĩ, Tiết độ sứ các trấn vì tiền mà lựa chọn “hợp tác” với các hoàng tử.
Mà, nguyên nhân cũng bởi Thọ Vương Lý Mạo, Khánh Vương Lý Tông cùng tới thái tử Lý Anh lúc trước, sau lưng đều có các thương nhân lớn chống đỡ. Hoàng tử cũng không có tiền, tiền của họ đều đến từ các thương nhân “quyên tặng”. Có tiền âm thầm trợ giúp Tiết độ sứ các trấn, mới được bọn họ “nguyện trung thành”.
Dưới tình huống trước mắt, thực lực Lý Mạo mạnh nhất, bởi sau lưng hắn là Gia Cát gia - nhà buôn lớn ở đất Thục, đồng thời còn có mấy thế gia thương nhân tài sản lớn quy thuận. Mà Khánh Vương thì không được. Khánh Vương trông cậy rất nhiều vào Tiên Vu Trọng Thông Kiếm Nam Đạo, nhưng Tiên Vu Trọng Thông đã bỏ mình, tất cả sản nghiệp của cải thân gia của hắn đều bị hoàng đế ban cho Lý Nghi.
Khánh Vương mất đi Tiên Vu Trọng Thông duy trì tài lực, như nào tranh đấu với ta? Theo lý, hắn dự tính ba Tiết độ sứ thuộc hạ của thái tử Lý Anh trước kia, thậm chí là ba Tiết độ sứ thủ hạ của chính Lý Tông, cũng có thể đầu nhập vào mình sau năm nay.
Nhưng mà, sự thật không phải thế. Hôm nay tới thăm, vẫn là ba người phe hắn như cũ, không có thêm ai. Lý Mạo càng nghĩ càng giận, hung hăng cắn chặt khớp hàm, sắc mặt âm trầm xuống. Mãi cho đến khi ba người Chương Cừu Kiêm Quỳnh xuyên qua hành lang kéo dài trong Thọ Vương phủ, đi tới phòng khách, hắn mới bình tĩnh lại, thay đổi một nụ cười điềm đạm, tự mình tới nghênh đón.
Mà đúng lúc này, trong một tòa thân vương phủ khác ở Trường An, Lý Tông đang mỉm cười tự mình xuyên qua màn tuyết dày đưa năm Tiết độ sứ sắc mặt nghiêm nghị, cả người hơi phát ra một chút sát khí, ra ngoài cửa lớn.
Làm cho Lý Tông không ngờ chính là, ngay sáng sớm hôm nay, không ngờ 6 Tiết độ sứ tới đây. Sau một phen yến ẩm, mặc dù không nói rõ, nhưng khách và chủ kỳ thật cũng biết, đây là một yến hội đầu nhập và quy thuận. Sau khi ăn xong tiệc rượu này, sáu người này sẽ chính thức đứng phía sau Lý Tông.
Bùi Khoan không có đi, Bùi Khoan là tâm phúc tuyệt đối của Lý Tông.
Tiễn bước năm Tiết độ sứ quyền cao chức trọng xưng bá một phương, Lý Tông mỉm cười đạp tuyết mà về. Trong mấy ngày nay, hắn cực kỳ buồn bực lại cực kỳ khó chịu, hôm nay xem như là một ngày tâm tình tốt nhất. Quay đầu thoáng nhìn Bùi Khoan khuôn mặt lo âu đứng trong gió tuyết, không khỏi cười nói:
- Bùi tiên sinh!
Lúc ở riêng, Lý Tông đều xưng Bùi Khoan là Bùi tiên sinh. Bùi Khoan người này văn võ song toàn, có phần tài cán, thái độ làm người chính trực. Khi hắn làm một cái huyện úy nhỏ ở Trường An, Lý Tông nghe được hắn tài cán siêu quần, nhiều lần lễ tiết kết giao. Bùi Khoan cảm động, hai người kết làm bạn thân, Lý Tông lấy lễ nghi thầy giáo để thay mặt. Sau này Bùi Khoan bay nhảy vọt lên trời, còn được làm Tiết độ sứ một trấn, theo lý mà trở thành tâm phúc thứ nhất của Lý Tông.
- Điện hạ, Bùi Khoan lo lắng…
Bùi Khoan do dự một chút, nói thẳng:
- Điện hạ. Những Tiết độ sứ này quy thuận điện hạ, đơn giản là mưu cầu một chút tài lực duy trì ở điện hạ. Nhưng điện hạ hiện giờ đã mất đi Tiên Vu Trọng Thông duy trì, Bùi Khoan lo lắng…
Lời ấy của Bùi Khoan chọc trúng chỗ đau của Lý Tông. Lý Tông lập tức tỉnh táo lại từ trong mộng cảnh hư ảo sáu Tiết độ sứ đến quy thuận, hung hăng nắm chặt tay, dậm chân:
- Đều là Tiêu Duệ kia. Nếu không có hắn, Tiên Vu Trọng Thông sao có thể gặp chuyện không may? Hãy chờ xem, chờ hắn trở lại trong kinh, bổn vương nhất định không tha cho hắn.
Bùi Khoan thở dài một tiếng:
- Điện hạ, phải bình tĩnh. Kỳ thật, điện hạ nên hiểu được, nếu không phải hoàng thượng có ý, chỉ bằng Tiêu Duệ, sao có thể động được Tiên Vu Trọng Thông? Theo Bùi Khoan xem, là hoàng thượng vạch kế, Tiêu Duệ bất quá là chấp hành mệnh lệnh hoàng thượng mà thôi…
- Nói như thế, chẳng lẽ phụ hoàng muốn đè ta…
Lý Tông hít sâu một hơi, mặc cho bông tuyết đầy trời rơi trên người hắn.
- Điện hạ, điều này cũng không hẳn… Chỉ có điều, việc cấp bách của điện hạ hiện tại là đạt được Tiêu Duệ duy trì. Điện hạ ngẫm lại xem, tuy rằng trước mắt chức vị Tiêu Duệ thấp kém, nhưng tài lực của hắn lại là kinh người. Chẳng những hắn có được tửu đồ khổng lồ, còn tiếp thu sản nghiệp Tiên Vu Trọng Thông. Hơn nữa có Ngọc Chân điện hạ đến đỡ, tại thương giới Đại Đường đã không có người nào có thể chống lại hắn. Điện hạ, Bùi Khoan nghĩ rằng, điện hạ hẳn nên cố gắng mượn sức Tiêu Duệ ---- không nên là địch!
Bùi Khoan kéo tay Lý Tông, hai người cùng nhau đi vào hành lang.
- Nhưng, Bùi tiên sinh, ngài cũng biết, Tiêu Duệ kia gần đây nhằm vào bổn vương… Hơn nữa, Hàm Nghi chính là muội muội ruột của Lý Mạo. Hắn chính là trượng phu Hàm Nghi, hắn sao có thể giúp ta?
Lý Tông buồn bực thở dài.
- Không phải vậy, chuyện tình thâm của Hàm Nghi công chúa với Tiêu Duệ, thiên hạ đều biết. Ta nghĩ, Hàm Nghi công chúa tuyệt đối sẽ không can thiệp vào hành động của Tiêu Duệ. Tiêu Duệ người này khác với người thường. Theo quan sát của Bùi Khoan, điện hạ chỉ cần chân thành đối đãi, sớm muộn gì hắn cũng ủng hộ điện hạ ---- đạo lý cũng rất đơn giản. Lý Mạo kia không tài vô năng, sao có thể so sánh với điện hạ? Trong các vị hoàng tử của hoàng thượng, chỉ có điện hạ mới có thể làm thái tử, tin tưởng Tiêu Duệ sẽ phân biệt nặng nhẹ.
Bùi Khoan cười:
- Điện hạ, đối đãi chân thành!
- Điện hạ ngẫm lại xem, nếu chí của điện hạ là xã tắc giang sơn, như vậy, Tiêu Duệ là nhân tài khó được. Trừ thực lực của hắn không nói, tương lai nếu có thể làm việc cho điện hạ, cũng có thể là một thần tử trọng yếu để điện hạ trị quốc ---- năm đó điện hạ còn tiết lễ kết giao với Bùi Khoan, huống chi là Tiêu Duệ?
Bùi Khoan lại thành khẩn nói.
Sau khi Lý Tông im lặng thật lâu, hỏi:
- Tiêu Duệ rất nhanh sẽ tới kinh sư nhỉ…
Đám nha binh này dắt ngựa, tập hợp lại một chỗ, không nói chuyện với nhau, động tác mỗi người cực kỳ nhanh chóng xếp đặt lều trại dưới đất. Xem ra là muốn chuẩn bị đóng quân một đoạn thời gian ở đây. Đám thương nhân dân chúng lui tới trong cửa thành âm thầm nói trong lòng, lại đã cuối năm, lại đến thời gian Tiết độ sứ các trấn vào kinh yết kiến.
Nhưng cũng không ít dân chúng cẩn thận phát hiện. Năm nay, dường như đám Tiết độ sứ tới tương đối sớm, nói chung đến sớm hơn nửa tháng so với năm rồi.
Không người nào dám đi trêu chọc đám quân binh này. Bọn họ đều là thân binh thị vệ của Tiết độ sứ một trấn, mỗi người đều là lăn lộn trên chiến trường, võ nghệ cao cường tính nóng như lửa còn có vài phần kiêu ngạo ương ngạnh. Chẳng qua, cũng khó trách, Tiết độ sứ tại địa phương phiên trấn, ôm đồm quyền lực quân chính, đó trần trụi là hoàng đế một phương. Thân binh thủ hạ của bọn họ, nói trên ý nghĩa nào đó, ở phiên trấn không người nào dám dây, nhiều năm tự nhiên nuôi thành tính tình kiêu ngạo.
Tiết độ sứ Phạm Dương Bùi Khoan; Tiết độ sứ Hà Đông Điền Nhân Uyển; Tiết độ sứ Sóc Phương Vương Trung Tự; Tiết độ sứ Hà Tây Hoàng Phủ Duy Minh; Tiết độ sứ An Tây Phu Mông Linh; Tiết độ sứ Bắc Đình Lai Diệu, Tiết độ sứ Lũng Hữu Vương Chuy; Tiết độ sứ Kiếm Nam Chương Cừu Kiêm Quỳnh; Ngũ phủ kinh lược sứ Lĩnh Nam Phạm Thường Tại, chín Tiết độ sứ tề tụ kinh sư. Bọn họ vội vội vàng vàng đạp tuyết vào thành Trường An, lại không có lập tức trở lại phủ đệ của mình trong thành Trường An, cũng không tiến cung cầu kiến hoàng đế, cứ biến mất trong màn tuyết mờ mịt như vậy.
Thọ Vương phủ.
Ngày hôm nay Lý Mạo ngồi một mình trong phòng khách nhỏ, uống Ngũ Lương Ngọc Dịch ấm áp, sưởi lò than hừng hực, dù bận vẫn ung dung chờ đợi một số khách trọng yếu tới thăm. Hôm nay là một ngày đặc thù, bọn hạ nhân trong Thọ Vương phủ đều cân nhắc trong lòng, đều bận rộn trong cương vị của mình, lui tới chuyển rượu ngon và trái cây, Thọ Vương điện hạ muốn thiết yến chiêu đãi khách quý.
- Điện hạ. Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Ngũ phủ kinh lược sứ Lĩnh Nam Phạm Thường Tại, Tiết độ sứ Hà Đông Điền Nhân Uyển ba vị đại nhân đến rồi.
Một thị nữ kính cẩn đứng ở cửa phòng khách nhỏ giọng nói.
Trên khuôn mặt ôn hòa của Lý Mạo lóe ra vẻ thất vọng, cúi đầu nói:
- Chỉ có ba người bọn họ?
- Vâng, điện hạ.
- Ngươi lui ra đi, truyền bọn họ tiến vào.
Lý Mạo trầm ngâm một hồi, khoát tay áo, chậm rãi đứng dậy đi ra sảnh, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: ‘Vương Trung Tự, Hoàng Phủ Duy Minh, Vương Chuy ba tên cẩu vật này không ngờ còn chưa tới. Chẳng lẽ là đầu nhập về bên Khánh Vương kia?’
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lý Mạo không khỏi thay đổi. Ba người Vương Trung Tự vốn là phe Lý Anh. Sau này, Lý Anh rơi đài. Lý Mạo trước tiên phát ra lời mời nhiệt tình tới ba vị Tiết độ sứ “vô chủ” này, nhưng không được đáp lại nhiều lắm. Hắn lại không biết, ba người này gần đây xem hắn không nổi. Đối với loại hoàng tử dựa vào sự sủng ái của mẹ để lập nghiệp như hắn, trong lòng bọn họ cực kỳ xem thường.
Giờ phút này, phía sau biểu tượng hào nhoáng của Thịnh Đường kỳ thật đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mục nát.
Ruộng nương sát nhập mạnh mẽ, “đủ loại vương công quan lại cùng kẻ có quyền thế, cấu kết sắp xếp ruộng đất, thôn tính không câu thúc, không sợ phép tắc”. Cứ thế “dân không có việc làm, hộ khẩu điêu linh, chịu không nổi, di cư đất khác”. Hạn chế ruộng đất biến đổi, số lớn nông dân mất đi ruộng đất trở thành lưu dân. Thêm nữa, cuộc sống của giai cấp thống trị Đại Đường từng ngày đều thỏa thích múa hát và sắc đẹp, tùy ý tiêu xài. Thợ thủ công trong viện thêu thùa cho các quý phi trong cung đật tới bảy trăm người, tiền son phấn hàng năm của một mình Võ Huệ Phi tới hơn trăm vạn. Trong nhà vương hầu, “biệt thự mở rộng, lạm quyền nâng đỡ quan viên. Người hầu điều khiển xe ngựa, chiếu rọi kinh ấp, lần lượt khen ngợi tôn sùng lẫn nhau, mỗi lần xây dựng một nhà, hao phí ngàn vạn”. Mà lê dân bách tính thì sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng.
Như thế, mang đến hậu quả trực tiếp là thuế triều đình giảm xuống nhiều. Đường sơ hứng chịu loạn Tùy mạt, Đường Thái Tông chăm lo việc nước, khuyến khích nông tang, kinh tế xã hội phồn vinh chưa từng có, thuế lao nhẹ. Trong khoảng thời gian này, kinh tế nhảy vọt lên, hộ khẩu tăng lên từng năm. Kinh tế xã hội phồn vinh, mang đến tài chính đầy đủ. Thuế thu năm, tiền hơn hai trăm vạn quán, kê hơn một ngàn chín trăm tám mươi vạn thạch; lụa là điều động bình thường hơn bảy trăm bốn mưu vạn thất, tích trữ hơn vạn, vải bố một ngàn không trăm ba mươi lăn vạn đoạn. Nhưng số lượng thuế má tới thời cuối Khai Nguyên đã giảm mạnh không tới bảy phần cuối thời Trinh Quán. Mà phương diện chi phí cho hoàng thất và hưởng lạc lại gia tăng thật lớn, quân phí hộ bộ chuyển xuống đương nhiên là giảm từng năm.
Cho nên, chín đại Tiết độ sứ này của Đại Đường chia làm vài trận doanh dựa vào hoàng tử có thực lực. Hoàng tử cần Tiết độ sứ gia nhập liên minh để tăng cường cán cân quyền lực, mà những Tiết độ sứ độc bá một phương này thì cần các hoàng tử không ngừng duy trì tài lực. Tìm binh, luyện binh, trang bị vân vân, những thứ này đều cần một khoản tiền lương đáng kể, nhưng vẻn vẹn dựa vào quân phí hộ bộ vận chuyển tới, xa xa không đủ duy trì hoạt động quân vụ của một trấn. Dưới vạn bất đắc dĩ, Tiết độ sứ các trấn vì tiền mà lựa chọn “hợp tác” với các hoàng tử.
Mà, nguyên nhân cũng bởi Thọ Vương Lý Mạo, Khánh Vương Lý Tông cùng tới thái tử Lý Anh lúc trước, sau lưng đều có các thương nhân lớn chống đỡ. Hoàng tử cũng không có tiền, tiền của họ đều đến từ các thương nhân “quyên tặng”. Có tiền âm thầm trợ giúp Tiết độ sứ các trấn, mới được bọn họ “nguyện trung thành”.
Dưới tình huống trước mắt, thực lực Lý Mạo mạnh nhất, bởi sau lưng hắn là Gia Cát gia - nhà buôn lớn ở đất Thục, đồng thời còn có mấy thế gia thương nhân tài sản lớn quy thuận. Mà Khánh Vương thì không được. Khánh Vương trông cậy rất nhiều vào Tiên Vu Trọng Thông Kiếm Nam Đạo, nhưng Tiên Vu Trọng Thông đã bỏ mình, tất cả sản nghiệp của cải thân gia của hắn đều bị hoàng đế ban cho Lý Nghi.
Khánh Vương mất đi Tiên Vu Trọng Thông duy trì tài lực, như nào tranh đấu với ta? Theo lý, hắn dự tính ba Tiết độ sứ thuộc hạ của thái tử Lý Anh trước kia, thậm chí là ba Tiết độ sứ thủ hạ của chính Lý Tông, cũng có thể đầu nhập vào mình sau năm nay.
Nhưng mà, sự thật không phải thế. Hôm nay tới thăm, vẫn là ba người phe hắn như cũ, không có thêm ai. Lý Mạo càng nghĩ càng giận, hung hăng cắn chặt khớp hàm, sắc mặt âm trầm xuống. Mãi cho đến khi ba người Chương Cừu Kiêm Quỳnh xuyên qua hành lang kéo dài trong Thọ Vương phủ, đi tới phòng khách, hắn mới bình tĩnh lại, thay đổi một nụ cười điềm đạm, tự mình tới nghênh đón.
Mà đúng lúc này, trong một tòa thân vương phủ khác ở Trường An, Lý Tông đang mỉm cười tự mình xuyên qua màn tuyết dày đưa năm Tiết độ sứ sắc mặt nghiêm nghị, cả người hơi phát ra một chút sát khí, ra ngoài cửa lớn.
Làm cho Lý Tông không ngờ chính là, ngay sáng sớm hôm nay, không ngờ 6 Tiết độ sứ tới đây. Sau một phen yến ẩm, mặc dù không nói rõ, nhưng khách và chủ kỳ thật cũng biết, đây là một yến hội đầu nhập và quy thuận. Sau khi ăn xong tiệc rượu này, sáu người này sẽ chính thức đứng phía sau Lý Tông.
Bùi Khoan không có đi, Bùi Khoan là tâm phúc tuyệt đối của Lý Tông.
Tiễn bước năm Tiết độ sứ quyền cao chức trọng xưng bá một phương, Lý Tông mỉm cười đạp tuyết mà về. Trong mấy ngày nay, hắn cực kỳ buồn bực lại cực kỳ khó chịu, hôm nay xem như là một ngày tâm tình tốt nhất. Quay đầu thoáng nhìn Bùi Khoan khuôn mặt lo âu đứng trong gió tuyết, không khỏi cười nói:
- Bùi tiên sinh!
Lúc ở riêng, Lý Tông đều xưng Bùi Khoan là Bùi tiên sinh. Bùi Khoan người này văn võ song toàn, có phần tài cán, thái độ làm người chính trực. Khi hắn làm một cái huyện úy nhỏ ở Trường An, Lý Tông nghe được hắn tài cán siêu quần, nhiều lần lễ tiết kết giao. Bùi Khoan cảm động, hai người kết làm bạn thân, Lý Tông lấy lễ nghi thầy giáo để thay mặt. Sau này Bùi Khoan bay nhảy vọt lên trời, còn được làm Tiết độ sứ một trấn, theo lý mà trở thành tâm phúc thứ nhất của Lý Tông.
- Điện hạ, Bùi Khoan lo lắng…
Bùi Khoan do dự một chút, nói thẳng:
- Điện hạ. Những Tiết độ sứ này quy thuận điện hạ, đơn giản là mưu cầu một chút tài lực duy trì ở điện hạ. Nhưng điện hạ hiện giờ đã mất đi Tiên Vu Trọng Thông duy trì, Bùi Khoan lo lắng…
Lời ấy của Bùi Khoan chọc trúng chỗ đau của Lý Tông. Lý Tông lập tức tỉnh táo lại từ trong mộng cảnh hư ảo sáu Tiết độ sứ đến quy thuận, hung hăng nắm chặt tay, dậm chân:
- Đều là Tiêu Duệ kia. Nếu không có hắn, Tiên Vu Trọng Thông sao có thể gặp chuyện không may? Hãy chờ xem, chờ hắn trở lại trong kinh, bổn vương nhất định không tha cho hắn.
Bùi Khoan thở dài một tiếng:
- Điện hạ, phải bình tĩnh. Kỳ thật, điện hạ nên hiểu được, nếu không phải hoàng thượng có ý, chỉ bằng Tiêu Duệ, sao có thể động được Tiên Vu Trọng Thông? Theo Bùi Khoan xem, là hoàng thượng vạch kế, Tiêu Duệ bất quá là chấp hành mệnh lệnh hoàng thượng mà thôi…
- Nói như thế, chẳng lẽ phụ hoàng muốn đè ta…
Lý Tông hít sâu một hơi, mặc cho bông tuyết đầy trời rơi trên người hắn.
- Điện hạ, điều này cũng không hẳn… Chỉ có điều, việc cấp bách của điện hạ hiện tại là đạt được Tiêu Duệ duy trì. Điện hạ ngẫm lại xem, tuy rằng trước mắt chức vị Tiêu Duệ thấp kém, nhưng tài lực của hắn lại là kinh người. Chẳng những hắn có được tửu đồ khổng lồ, còn tiếp thu sản nghiệp Tiên Vu Trọng Thông. Hơn nữa có Ngọc Chân điện hạ đến đỡ, tại thương giới Đại Đường đã không có người nào có thể chống lại hắn. Điện hạ, Bùi Khoan nghĩ rằng, điện hạ hẳn nên cố gắng mượn sức Tiêu Duệ ---- không nên là địch!
Bùi Khoan kéo tay Lý Tông, hai người cùng nhau đi vào hành lang.
- Nhưng, Bùi tiên sinh, ngài cũng biết, Tiêu Duệ kia gần đây nhằm vào bổn vương… Hơn nữa, Hàm Nghi chính là muội muội ruột của Lý Mạo. Hắn chính là trượng phu Hàm Nghi, hắn sao có thể giúp ta?
Lý Tông buồn bực thở dài.
- Không phải vậy, chuyện tình thâm của Hàm Nghi công chúa với Tiêu Duệ, thiên hạ đều biết. Ta nghĩ, Hàm Nghi công chúa tuyệt đối sẽ không can thiệp vào hành động của Tiêu Duệ. Tiêu Duệ người này khác với người thường. Theo quan sát của Bùi Khoan, điện hạ chỉ cần chân thành đối đãi, sớm muộn gì hắn cũng ủng hộ điện hạ ---- đạo lý cũng rất đơn giản. Lý Mạo kia không tài vô năng, sao có thể so sánh với điện hạ? Trong các vị hoàng tử của hoàng thượng, chỉ có điện hạ mới có thể làm thái tử, tin tưởng Tiêu Duệ sẽ phân biệt nặng nhẹ.
Bùi Khoan cười:
- Điện hạ, đối đãi chân thành!
- Điện hạ ngẫm lại xem, nếu chí của điện hạ là xã tắc giang sơn, như vậy, Tiêu Duệ là nhân tài khó được. Trừ thực lực của hắn không nói, tương lai nếu có thể làm việc cho điện hạ, cũng có thể là một thần tử trọng yếu để điện hạ trị quốc ---- năm đó điện hạ còn tiết lễ kết giao với Bùi Khoan, huống chi là Tiêu Duệ?
Bùi Khoan lại thành khẩn nói.
Sau khi Lý Tông im lặng thật lâu, hỏi:
- Tiêu Duệ rất nhanh sẽ tới kinh sư nhỉ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.