Quyển 1 - Chương 5: Dương gia hữu nữ
Cách Ngư
20/03/2013
Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc
Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì
Ôn tuyền thuỷ hoạt tẩy ngưng chi (1)
……………..
Trường An hồi vọng tú thành đôi
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai.
Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu
Vô nhân tri thị lệ chi lai (2)
………………
Vô số câu thơ miêu tả thiên cổ mỹ nữ này lập tức hiện lên trong đầu Tiêu Duệ, hắn bất chợt có cảm giác không thể thở nổi.
Đúng rồi, đúng rồi.
Dương Ngọc Hoàn xuất thân là nhà quan lại, cụ tổ Dương Uông là Thượng Trụ Quốc và Lại bộ Thượng tư của Tùy triều, đời Đường sơ bị Lý Thế Dân giết chết. Phụ thân nàng là Dương Huyền Diễm, là Ti hộ Thục Châu. Khi nàng 10 tuổi thì phụ thân qua đời, gửi nàng nhờ tam thúc là Dương Huyền ở Dương gia Lạc Dương.
“Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành, dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức (1)”
Tiêu Duệ lấy lại bình tĩnh, thầm than một tiếng. Gờ này khắc này, chỉ sợ ngay cả bản thân Dương Ngọc Hoàn cũng tuyệt không thể tưởng được, chính mình ngày sau hóa thành phượng hoàng bay vào thâm cung, làm cho quân vương suốt ngày không lâm triều.
……………..
Dương Ngọc Hoàn hai tay đang cầm một vò rượu, thướt tha đi tới. Thấy Tiêu Duệ vẫn đang đứng si ngốc ven đường nhìn mình, không khỏi nhíu nhíu mày, nàng nhận biết thanh niên ra vẻ anh tuấn trước mắt này, biết tiếng xấu của hắn, không muốn để ý tới hắn, liền bước nhanh lên.
Đi một đoạn, nàng đột nhiên xoay người lại nói:
- Tiêu Duệ, ngươi là kẻ phóng đãng mà cũng dám có chủ ý với nô sao? Cẩn thận thúc phụ nhà ta tới phủ Thừa tướng kiện ngươi đó.
Thiếu nữ cũng không biết, gã thanh niên tai tiếng trước mặt này không phải đang nghĩ tới sắc đẹp của nàng, mà chính là vinh hoa phú quý và hô phong hoán vũ mà nàng hiện giờ chưa đạt tới. Là một kẻ xuyên qua thời không, “có khả năng tiên tri”, Tiêu Duệ suy nghĩ theo bản năng… liệu có nên tiếp cận vị Đại Đường đệ nhất phi này, phục vụ cho con đường thăng qua tiến chức hoặc tài phú làm ăn của mình sau này hay không?
Do dự, hơn nữa không quá quen thuộc với bộ áo dài của thời Đường, tư thế của hắn thực sự không được tự nhiên.
Dương Ngọc Hoàn không kìm nổi thản nhiên cười, sẳng giọng:
- Tính tình vẫn thế, mau trở về nhà cha vợ đi, nghe nói nếu về muộn, Lưu phu nhân sẽ đóng cửa phủ lại, không cho ngươi vào đâu.
Nụ cười tươi rói cực kỳ quyến rũ, tuyệt đối có ma lực làm tan rã thiên băng vạn tuyết. Tiêu Duệ nhìn xem ngẩn ngơ, không kìm nổi lẩm bẩm:
- Quả nhiên là “hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh”, lão Bạch quả nhiên không hề lừa gạt người.
Lời này truyền tới tai thiếu nữ, nàng cũng là một người hiểu biết chữ nghĩa, yêu thích thi văn, từ 12 tuổi đã bắt đầu nghe vô số lời khen tặng, nhưng những ngôn từ hoa lệ này của Tiêu Duệ lại lập tức khiến nàng động tâm.
Nàng tiến lên vài bước, thấy Tiêu Duệ vẫn đứng im như trước, không biết như thế nào, cũng không thể tiếp tục tức giận, chỉ đơn giản quay người lại, mỉm cười liếc hắn:
- Ngươi mà cũng nói được những lời như vậy cơ à! Hì hì, lão Bạch là ai thế?
- Á, lão Bạch là… là một bằng hữu của tại hạ.
Tiêu Duệ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó là che dấu quá khứ. Hắn cũng không thể nói cho nàng, đây là kinh điển Trường Hận Ca của đại thi hào Bạch Cư Dị đời sau viết riêng về nàng.
- Lão Bạch biết nô sao? À, vừa rồi ngươi nói… là cái gì?
Dương Ngọc Hoàn càng nghĩ càng cảm thấy những lời này có ý tứ, trong lòng mơ hồ cảm thấy những lời này rất có ‘duyên phận’ đối với mình.
Tiêu Duệ nhìn thiếu nữ xinh đẹp, thuần khiết Dương Ngọc Hoàn, rốt cuộc cũng quyết định chủ ý. Xuyên qua thời không tới thời thịnh thế Đại Đường, nếu có cơ hội kết bạn với phượng hoàng tuyệt mỹ lúc còn chưa cất cánh thế này, như vậy…
Bắt đầu từ lúc này, Tiêu Duệ quyết định cuộc đời mình sẽ đi theo Dương Ngọc Hoàn.
Hắn hắng giọng, sử dụng tài ăn nói của mình (giống như ở kiếp trước, hắn vẫn thường xuyên tới quán rượu tán gái, lừa gạt những thiếu nữ thiếu kinh nghiệm cũng không quá khó khăn):
- Tại hạ đã sớm nghe nói Dương cô nương mỹ mạo tuyệt luân, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Dương Ngọc Hoàn buông vò rượu trong tay, giơ tay ngọc lên chỉ vào Tiêu Duệ hì hì cười cười
- Tiêu Duệ, ngươi chỉ dùng hoa ngôn xảo ngữ như vậy lừa gạt nữ nhân chúng ta phải không? Hì hì, nô cũng không dễ bị lừa như vậy đâu.
Sắc mặt Tiêu Duệ hơi hơi đỏ lên
- Dương cô nương, tại hạ không có ý lừa gạt cô nương. Ha ha,… nếu cô nương nghĩ như vậy, tại hạ đành cáo từ trước.
Tiêu Duệ xoay người bước đi, hắn hiểu được, Dương Ngọc Hoàn lúc này vẫn chưa vào cung, hắn còn có thời gian để “tiếp cận, làm quen” với nàng.
Dương Ngọc Hoàn ngây người một chút, sẵng giọng:
- Sao ngươi nói đi là đi như vậy, thật là khó coi lắm. Này, nghe câu này của ngươi hình như vẫn còn nửa nữa, nói cho nô nghe nốt đi.
Tiêu Duệ mừng thầm, lẩm nhẩm nhớ lại trong đầu “Lão Bạch, không phải ta cố tình đạo văn của ngươi, chỉ là mượn tạm thôi, xin lỗi,… rất xin lỗi”
Xoay người lại, hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác mình cũng có chút không tự nhiên, tuy vậy lúc này cũng phải bất chấp thôi, cơ hội khó có mà!
- Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc
Ngự vũ đa niên cầu bất đắc.
Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành
Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức.
Thiên sanh lệ chất nan tự khí.
Nhất triêu tuyển tại quân vương trắc.
Hồi mâu nhất tiếu bách mị sanh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc.
Tám câu đầu tiên trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị bị Tiêu Duệ cắt ra, chậm rãi ngâm.
Dương Ngọc Hoàn nghe được ngây ngốc, thần sắc càng ngày càng kiều mỵ. Thật lâu sau, nàng mới dùng ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Duệ, băn khoăn:
- Ngươi nói tương lai nô có thể tiến cung phụng dưỡng Hoàng Thượng sao? Thím cũng nói như vậy, nhưng mà nô không muốn tiến cung đâu. Tuy nhiên, những câu thơ này của ngươi quả thực có sắc thái rất hay,… nô rất nghi ngờ là ngươi đọc ở đâu đó mang tới đâu trêu cợt nô?
- Ha ha, tiện mồm ngâm vậy thôi, Dương cô nương không chê đường đột là tốt rồi. Tại hạ tuy rằng bất tài, nhưng cũng không đến mức đi sao chép thơ văn của người khác.
Tiêu Duệ vội vàng quay mặt sang chỗ khác để che dấu nét đỏ trên mặt mình. Hắn không chút do dự, đi thẳng luôn.
Dương Ngọc Hoàn đứng ở đó, vẫn nhìn Tiêu Duệ đi ra thật xa mới lại cúi người bưng vò rượu lên, thướt tha trở về nhà. Tuy nhiên, lời nói ngọt ngào êm ái vẫn như không tan giữa không khí oi bức mùa hè…
- … một người thú vị…
Tâm tư thiếu nữ biến ảo rất nhanh, căn bản là không thể đoán nổi. Chính bản thân thiếu nữ hiện tại cũng không ý thức được rằng con người thú vị đó đã lặng lẽ mở cánh cửa trái tim nàng.
Tiêu Duệ chậm rãi đi theo "trí nhớ”, dọc theo đường lớn tới phủ Thừa tướng ở phía đông thành.
Không ngờ làm quen được với Dương Ngọc Hoàn, điều này làm cho trong lòng hắn không khỏi có chút mừng thầm, tự nhiên cảm thấy con đường tương lai rõ ràng lên rất nhiều. Đường phố hai bên cửa hàng san sát, ánh hoàng hôn thản nhiên chiếu lên những mái ngói hồng hoặc những tầng lầu lấp lóe, khiến cho cảnh chiều tà của thành Lạc Dương phồn thịnh càng thêm huyền ảo và thơ mộng.
Tiêu Duệ vừa đi vừa nhìn ngó những khuôn mặt hoặc sáng sủa, hoặc phong nhã, hoặc dễ chịu, hoặc lõi đời… của những người dân thời Đường. Ngựa xe như nước, dòng người cuồn cuộn, cách đó không xa còn mơ hồ truyền đến những tiếng quát tháo của tiểu thương, ngẫu nhiên còn có tiếng ngựa hí dài, Tiêu Duệ tự cảm thấy mình như đang ở trong một bức tranh vô cùng sặc sỡ với vô số sắc thái đa dạng, không kìm nổi dừng bước chân, ngẩng lên nhìn ánh tà dương, đôi mắt phức tạp như muốn nhìn thấy không gian, thời gian, quay trở lại thời đại của mình cách hiện tại hơn nghìn năm.
-----------------------
1. Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị
Hán Việt:
Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc
Ngự vũ đa niên cầu bất đắc
Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành
Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức
Thiên sinh lệ chất nan tự khí
Nhất triêu tuyển tại quân vương trắc
Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc
Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì
Ôn tuyền thuỷ hoạt tẩy ngưng chi
Thị nhi phù khởi kiều vô lực
Thuỷ thị tân thừa ân trạch thì
Vân mấn hoa nhan kim bộ dao
Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều
Thừa hoan thị yến vô nhàn hạ
Xuân tòng xuân du dạ chuyển dạ
Hậu cung giai lệ tam thiên nhân
Tam thiên sủng ái tại nhất nhân
Kim ốc trang thành kiều thị dạ
Ngọc lâu yến bãi tuý hoà xuân
Tỷ muội huynh đệ giai liệt thổ
Khả liên quang thái sinh môn hộ
Toại linh thiên hạ phụ mẫu tâm
Bất trọng sinh nam trọng sinh nữ
Ly cung cao xứ nhập thanh vân
Tiên nhạc phong phiêu xứ xứ văn
Hoãn ca mạn vũ ngưng ty trúc
Tận nhật quân vương khan bất túc
Ngư Dương bề cổ động địa lai
Kinh phá Nghê thường vũ y khúc
Cửu trùng thành khuyết yên trần sinh
Thiên thặng vạn kỵ tây nam hành
Thuý hoa dao dao hành phục chỉ
Tây xuất đô môn bách dư lý
Lục quân bất phát vô nại hà
Uyển chuyển nga mi mã tiền tử
Hoa điền uỷ địa vô nhân thu
Thuý kiều, kim tước, ngọc tao đầu
Quân vương yểm diện cứu bất đắc
Hồi khan huyết lệ tương hoà lưu
Hoàng ai tản mạn phong tiêu tác
Vân sạn oanh vu đăng Kiếm Các
Nga My sơn hạ thiểu nhân hành
Tinh kỳ vô quang nhật sắc bạc
Thục giang thuỷ bích Thục sơn thanh
Thánh chủ triêu triêu mộ mộ tình
Hành cung kiến nguyệt thương tâm sắc
Dạ vũ văn linh trường đoạn thanh
Thiên tuyền địa chuyển hồi long ngự
Đáo thử trừ trừ bất nhẫn khứ
Mã Ngôi pha hạ nê thổ trung
Bất kiến ngọc nhan không tử xứ
Quân thần tương cố tận triêm y
Đông vọng đô môn tín mã quy
Quy lai trì uyển giai y cựu
Thái Dịch phù dung Vỵ Ương liễu;
Phù dung như diện liễu như mi
Đối thử như hà bất lệ thuỳ
Xuân phong đào lý hoa khai nhật
Thu vũ ngô đồng diệp lạc thì
Tây Cung, Nam Nội đa thu thảo
Lạc diệp mãn giai hồng bất tảo
Lê viên đệ tử bạch phát tân
Tiêu Phòng a giám thanh nga lão
Tịch điện huỳnh phi tứ tiễu nhiên
Cô đăng khiêu tận vị thành miên
Trì trì chung cổ sơ trường dạ
Cảnh cảnh tinh hà dục thự thiên
Uyên ương ngoã lãnh sương hoa trọng
Phỉ thuỷ khâm hàn thuỳ dữ cộng
Du du sinh tử biệt kinh niên
Hồn phách bất tằng lai nhập mộng
Lâm Cùng đạo sĩ Hồng Đô khách
Năng dĩ tinh thành trí hồn phách
Vị cảm quân vương triển chuyển tư
Toại giao phương sĩ ân cần mịch
Bài không ngự khí bôn như điện
Thăng thiên nhập địa cầu chi biến
Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền
Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến
Hốt văn hải thượng hữu tiên sơn
Sơn tại hư vô phiếu diểu gian
Lâu các linh lung ngũ vân khởi
Kỳ trung xước ước đa tiên tử
Trung hữu nhất nhân tự Thái Chân
Tuyết phu hoa mạo sâm si thị
Kim khuyết tây sương khấu ngọc quynh
Chuyển giao Tiểu Ngọc báo Song Thành
Văn đạo Hán gia thiên tử sứ
Cửu hoa trướng lý mộng hồn kinh
Lãm y thôi chẩm khởi bồi hồi
Châu bạc ngân bình di lý khai
Vân kết bán thiên tân thuỵ giác
Hoa quan bất chỉnh há đường lai
Phong xuy tiên duệ phiêu phiêu cử
Do tự Nghê Thường vũ y vũ
Ngọc dung tịch mịch lệ lan can
Lê hoa nhất chi xuân đới vũ
Hàm tình ngưng thế tạ quân vương
Nhất biệt tâm dung lưỡng diểu mang!
Chiêu Dương điện lý ân ái tuyệt
Bồng Lai cung trung nhật nguyệt trường
Hồi đầu hạ vọng nhân hoàn xứ
Bất kiến Trường An kiến trần vụ
Duy tương cựu vật biểu thâm tình
Điến hạp kim hoa ký tương khứ
Thoa lưu nhất cổ, hạp nhất phiến
Thoa tích hoàng kim hạp phân điến
Đãn giao tâm tự kim điến kiên
Thiên thượng nhân gian hội tương kiến
Lâm biệt ân cần trung ký từ
Từ trung hữu thệ lưỡng tâm tri:
Thất nguyệt thất nhật Trường Sinh điện
Dạ bán vô nhân tư ngữ thì
"Tại thiên nguyệt tác tỵ dực điểu
Tại địa nguyện vi liên lý chi"
Thiên trường địa cửu hữu thì tận
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ
Dịch thơ: Tản Đà
Đức vua Hán mến người khuynh quốc
Trải bao năm tìm chuốc công tai
Nhà Dương có gái mới choai
Buồn xuân khóa kín chưa ai bạn cùng
Lạ gì của tuyết đông ngọc đúc
Chốn ngai vàng phút chốc ngồi bên
Một cười trăm vẻ thiên nhiên
Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son
Trời xuân lạnh suối tuôn mạch ấm
Da mỡ đông kỳ tắm ao Hoa
Vua yêu bận ấy mới là
Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay
Vàng nhẹ bước lung lay tóc mái
Màn phù dung êm ái đêm xuân
Đêm xuân vắn vủn có ngần
Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra
Suốt ngày tháng tiệc hoa vui mãi
Đêm xuân tàn, xuân lại còn đêm
Ba nghìn xinh đẹp chị em
Ba nghìn yêu quí chất nêm một mình
Nhà vàng đúc, đêm thanh ấm áp
Lầu ngọc cao, say ắp mầu xuân
Anh em sướng đủ mọi phần
Mà cho thiên hạ có lần rẻ trai
Vẳng tiên nhạc khắp nơi nghe biết
Làn gió đưa cao tít Ly cung
Suốt ngày múa hát thung dung
Tiếng tơ, tiếng trúc say lòng quân vương
Ầm tiếng trống Ngư Dương kéo đến
Khúc Nghê Thường tan biến như không
Chín lần thành khuyết bị tung
Nghìn xe, muôn ngựa qua vùng Tây Nam
Đi lại đứng hơn trăm dậm đất
Cờ thúy hoa bóng phất lung lay
Sáu quân rúng rắng làm rầy
Mày ngài trước ngựa lúc này thương ôi!
Ai người nhặt thoa rơi bỏ đất
Ôi! Thúy Kiều ngọc nát vàng phai
Quân vương bưng mặt cho rồi
Quay đầu trông lại, máu trôi lệ dàn
Gió tung bụi mê man tản mác
Đường thang mây Kiếm Các lần đi
Vắng tanh, dưới núi Nga My
Mặt trời nhạt thếch , tinh kỳ buồn tênh
Đát Ba Thục non xanh nước biếc
Lòng vua cha thương tiếc hôm mai
Thấy trăng luống những đau người
Đêm mưa đứt ruột, canh dài tiếng chuông
Phút trời đất quay cuồng vận số
Bánh xe rồng đến chỗ ngày xưa
Đất bùn chỗ chết còn trơ
Thấy đâu mặt ngọc ! Bây giờ Mã Ngôi!
Đầm vạt áo, vua tôi giọt lệ
Gióng dây cương, ngựa tế về đông
Cảnh xua dương liễu, phù dung
Vị Ương, Thái Dịch hồ cung vẹn mười
Phù dung đó, mặt ai đâu tá ?
Mày liễu đâu ? Cho lá còn như
Càng trông hoa liễu năm xưa
Càng xui nước mắt như mưa ướt đầm
Xuân đào lý gió đêm huê nở
Thu khi mưa rụng lá ngô đồng
Kìa Nam Uyển, nọ Tây Cung
Đầy thềm ai quét lá hồng thu rơi ?
Vườn lê cũ những ai con hát ?
Mái tóc coi trắng phớt lạ lùng
Những ai coi giữ tiêu phòng ?
Mày xanh thuở ấy nay cùng già nhăn
Trước cung điện nhìn sân đêm tối
Đom đóm bay gợi mối u sầu
Ngọn đền khêu đã cạn dầu
Khó thay, giấc ngủ dễ hầu ngủ xong !
Tiếng canh tối tùng tùng điểm trống
Năm canh dài chẳng giống đêm xưa
Sông Ngân lấp lánh sao thưa
Trời như muốn sáng, sao chưa sáng trời ?
Trên mái ngói sương rơi ướt lạnh
Trong chăn nằm bên cạnh nào ai ?
Cách năm sống thác đôi nơi
Thấy đâu hồn phách vãng lai giấc nồng ?
Khách đạo sĩ Lâm Cùng có gã
Chơi Hồng Đô phép lạ thần thông
Xót vì vua chúa nhớ nhung
Mới sai phương sĩ hết lòng ra tay
Cưỡi luồng gió như bay như biến
Trên trời xanh, dưới đến đất đen
Hai nơi bích lạc, hoàng tuyền
Dưới trên tìm khắp mơ huyền thấy chi !
Sực nghe nói tìm đi mé bể,
Có non tiên ngoài phía hư không
Rỡ ràng cung điện linh lung
Xa trông năm sắc mây lồng đẹp sao!
Trong tha thướt biết bao tiên tử
Một nàng tiên tên chữ Ngọc Chân
Mặt hoa da tuyết trắng ngần
Dáng như người ấy có phần phải chăng ?
Mái tây gõ cửa vàng then ngọc
Cậy đưa tin Tiểu Ngọc, Song Thành
Nghe tin sứ giả Hán Đình
Cửa hoa trong trướng giật mình giấc mơ
Cầm áo dậy, thẩn thơ buồn bực,
Mở rèm châu, bình bạc lần ra
Bâng khoâng nửa mái mây tà
Thềm cao xuống chiếc mũ hoa lệch đầu
Phớt tay áo bay màu ngọn gió
Giống Nghê Thường khúc múa năm xưa
Lệ dàn mặt ngọc lưa thưa
Cành lê hoa trĩu hạt mưa xuân đầm
Ngừng nước mắt âm thầm buồn bã
Đội ơn lòng, xin tạ quân vương
Từ ngày cách trở đôi phương
Vắng tanh tăm tiếng, mơ màng hình dong
Nơi đế điện dứt vòng ân ái
Chốn tiên cugn thư thái hàng ngày
Cõi trần ngoảnh lại mà hay
Tràng An chẳng thấy, thấy đầy bụi nhơ!
Lấy chi tỏ tình xưa thăm thú ?
Gửi cành hoa vật cũ cầm xuôi
Thoa vàng hộp khảm phân đôi
Nửa xin để lại nửa thời đem đi
Chỉ xin nguyện lòng ghi dạ tạc
Tựa hoa vàng bền chắc không phai
Thời cho cách trở đôi nơi
Nhân gian rồi với trên trời gặp nhau
Ân cần dặn mấy câu lâm biệt
Lời thề xưa lòng biết với lòng
Là đêm trùng thất ngồi chung
Trường Sinh sẵn điện vắng không bóng người
Xin kết nguyện chim trời liền cánh
Xin làm cây cành nhánh liền nhau
Thấm chi trời đất dài lâu
Giận này dặc dặc dễ hầu có nguôi ...
2. Quá Hoa Thanh cung kỳ 1 - Đỗ Mục
Hán Việt:
Trường An hồi vọng tú thành đồi,
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai.
Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,
Vô nhân tri thị lệ chi lai!
Bản dịch:
Đi qua cung Hoa Thanh kỳ 1 (Người dịch: Lê Nguyễn Lưu)
Trường An trông tựa gấm hoa thêu
Nghìn cửa trên nên đã mở đều
Ngựa ruổi bụi hồng, phi mỉm miệng
Ai hay vải tiến đã về triều !
Lục cung phấn đại vô nhan sắc
Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì
Ôn tuyền thuỷ hoạt tẩy ngưng chi (1)
……………..
Trường An hồi vọng tú thành đôi
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai.
Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu
Vô nhân tri thị lệ chi lai (2)
………………
Vô số câu thơ miêu tả thiên cổ mỹ nữ này lập tức hiện lên trong đầu Tiêu Duệ, hắn bất chợt có cảm giác không thể thở nổi.
Đúng rồi, đúng rồi.
Dương Ngọc Hoàn xuất thân là nhà quan lại, cụ tổ Dương Uông là Thượng Trụ Quốc và Lại bộ Thượng tư của Tùy triều, đời Đường sơ bị Lý Thế Dân giết chết. Phụ thân nàng là Dương Huyền Diễm, là Ti hộ Thục Châu. Khi nàng 10 tuổi thì phụ thân qua đời, gửi nàng nhờ tam thúc là Dương Huyền ở Dương gia Lạc Dương.
“Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành, dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức (1)”
Tiêu Duệ lấy lại bình tĩnh, thầm than một tiếng. Gờ này khắc này, chỉ sợ ngay cả bản thân Dương Ngọc Hoàn cũng tuyệt không thể tưởng được, chính mình ngày sau hóa thành phượng hoàng bay vào thâm cung, làm cho quân vương suốt ngày không lâm triều.
……………..
Dương Ngọc Hoàn hai tay đang cầm một vò rượu, thướt tha đi tới. Thấy Tiêu Duệ vẫn đang đứng si ngốc ven đường nhìn mình, không khỏi nhíu nhíu mày, nàng nhận biết thanh niên ra vẻ anh tuấn trước mắt này, biết tiếng xấu của hắn, không muốn để ý tới hắn, liền bước nhanh lên.
Đi một đoạn, nàng đột nhiên xoay người lại nói:
- Tiêu Duệ, ngươi là kẻ phóng đãng mà cũng dám có chủ ý với nô sao? Cẩn thận thúc phụ nhà ta tới phủ Thừa tướng kiện ngươi đó.
Thiếu nữ cũng không biết, gã thanh niên tai tiếng trước mặt này không phải đang nghĩ tới sắc đẹp của nàng, mà chính là vinh hoa phú quý và hô phong hoán vũ mà nàng hiện giờ chưa đạt tới. Là một kẻ xuyên qua thời không, “có khả năng tiên tri”, Tiêu Duệ suy nghĩ theo bản năng… liệu có nên tiếp cận vị Đại Đường đệ nhất phi này, phục vụ cho con đường thăng qua tiến chức hoặc tài phú làm ăn của mình sau này hay không?
Do dự, hơn nữa không quá quen thuộc với bộ áo dài của thời Đường, tư thế của hắn thực sự không được tự nhiên.
Dương Ngọc Hoàn không kìm nổi thản nhiên cười, sẳng giọng:
- Tính tình vẫn thế, mau trở về nhà cha vợ đi, nghe nói nếu về muộn, Lưu phu nhân sẽ đóng cửa phủ lại, không cho ngươi vào đâu.
Nụ cười tươi rói cực kỳ quyến rũ, tuyệt đối có ma lực làm tan rã thiên băng vạn tuyết. Tiêu Duệ nhìn xem ngẩn ngơ, không kìm nổi lẩm bẩm:
- Quả nhiên là “hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh”, lão Bạch quả nhiên không hề lừa gạt người.
Lời này truyền tới tai thiếu nữ, nàng cũng là một người hiểu biết chữ nghĩa, yêu thích thi văn, từ 12 tuổi đã bắt đầu nghe vô số lời khen tặng, nhưng những ngôn từ hoa lệ này của Tiêu Duệ lại lập tức khiến nàng động tâm.
Nàng tiến lên vài bước, thấy Tiêu Duệ vẫn đứng im như trước, không biết như thế nào, cũng không thể tiếp tục tức giận, chỉ đơn giản quay người lại, mỉm cười liếc hắn:
- Ngươi mà cũng nói được những lời như vậy cơ à! Hì hì, lão Bạch là ai thế?
- Á, lão Bạch là… là một bằng hữu của tại hạ.
Tiêu Duệ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó là che dấu quá khứ. Hắn cũng không thể nói cho nàng, đây là kinh điển Trường Hận Ca của đại thi hào Bạch Cư Dị đời sau viết riêng về nàng.
- Lão Bạch biết nô sao? À, vừa rồi ngươi nói… là cái gì?
Dương Ngọc Hoàn càng nghĩ càng cảm thấy những lời này có ý tứ, trong lòng mơ hồ cảm thấy những lời này rất có ‘duyên phận’ đối với mình.
Tiêu Duệ nhìn thiếu nữ xinh đẹp, thuần khiết Dương Ngọc Hoàn, rốt cuộc cũng quyết định chủ ý. Xuyên qua thời không tới thời thịnh thế Đại Đường, nếu có cơ hội kết bạn với phượng hoàng tuyệt mỹ lúc còn chưa cất cánh thế này, như vậy…
Bắt đầu từ lúc này, Tiêu Duệ quyết định cuộc đời mình sẽ đi theo Dương Ngọc Hoàn.
Hắn hắng giọng, sử dụng tài ăn nói của mình (giống như ở kiếp trước, hắn vẫn thường xuyên tới quán rượu tán gái, lừa gạt những thiếu nữ thiếu kinh nghiệm cũng không quá khó khăn):
- Tại hạ đã sớm nghe nói Dương cô nương mỹ mạo tuyệt luân, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Dương Ngọc Hoàn buông vò rượu trong tay, giơ tay ngọc lên chỉ vào Tiêu Duệ hì hì cười cười
- Tiêu Duệ, ngươi chỉ dùng hoa ngôn xảo ngữ như vậy lừa gạt nữ nhân chúng ta phải không? Hì hì, nô cũng không dễ bị lừa như vậy đâu.
Sắc mặt Tiêu Duệ hơi hơi đỏ lên
- Dương cô nương, tại hạ không có ý lừa gạt cô nương. Ha ha,… nếu cô nương nghĩ như vậy, tại hạ đành cáo từ trước.
Tiêu Duệ xoay người bước đi, hắn hiểu được, Dương Ngọc Hoàn lúc này vẫn chưa vào cung, hắn còn có thời gian để “tiếp cận, làm quen” với nàng.
Dương Ngọc Hoàn ngây người một chút, sẵng giọng:
- Sao ngươi nói đi là đi như vậy, thật là khó coi lắm. Này, nghe câu này của ngươi hình như vẫn còn nửa nữa, nói cho nô nghe nốt đi.
Tiêu Duệ mừng thầm, lẩm nhẩm nhớ lại trong đầu “Lão Bạch, không phải ta cố tình đạo văn của ngươi, chỉ là mượn tạm thôi, xin lỗi,… rất xin lỗi”
Xoay người lại, hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác mình cũng có chút không tự nhiên, tuy vậy lúc này cũng phải bất chấp thôi, cơ hội khó có mà!
- Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc
Ngự vũ đa niên cầu bất đắc.
Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành
Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức.
Thiên sanh lệ chất nan tự khí.
Nhất triêu tuyển tại quân vương trắc.
Hồi mâu nhất tiếu bách mị sanh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc.
Tám câu đầu tiên trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị bị Tiêu Duệ cắt ra, chậm rãi ngâm.
Dương Ngọc Hoàn nghe được ngây ngốc, thần sắc càng ngày càng kiều mỵ. Thật lâu sau, nàng mới dùng ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Duệ, băn khoăn:
- Ngươi nói tương lai nô có thể tiến cung phụng dưỡng Hoàng Thượng sao? Thím cũng nói như vậy, nhưng mà nô không muốn tiến cung đâu. Tuy nhiên, những câu thơ này của ngươi quả thực có sắc thái rất hay,… nô rất nghi ngờ là ngươi đọc ở đâu đó mang tới đâu trêu cợt nô?
- Ha ha, tiện mồm ngâm vậy thôi, Dương cô nương không chê đường đột là tốt rồi. Tại hạ tuy rằng bất tài, nhưng cũng không đến mức đi sao chép thơ văn của người khác.
Tiêu Duệ vội vàng quay mặt sang chỗ khác để che dấu nét đỏ trên mặt mình. Hắn không chút do dự, đi thẳng luôn.
Dương Ngọc Hoàn đứng ở đó, vẫn nhìn Tiêu Duệ đi ra thật xa mới lại cúi người bưng vò rượu lên, thướt tha trở về nhà. Tuy nhiên, lời nói ngọt ngào êm ái vẫn như không tan giữa không khí oi bức mùa hè…
- … một người thú vị…
Tâm tư thiếu nữ biến ảo rất nhanh, căn bản là không thể đoán nổi. Chính bản thân thiếu nữ hiện tại cũng không ý thức được rằng con người thú vị đó đã lặng lẽ mở cánh cửa trái tim nàng.
Tiêu Duệ chậm rãi đi theo "trí nhớ”, dọc theo đường lớn tới phủ Thừa tướng ở phía đông thành.
Không ngờ làm quen được với Dương Ngọc Hoàn, điều này làm cho trong lòng hắn không khỏi có chút mừng thầm, tự nhiên cảm thấy con đường tương lai rõ ràng lên rất nhiều. Đường phố hai bên cửa hàng san sát, ánh hoàng hôn thản nhiên chiếu lên những mái ngói hồng hoặc những tầng lầu lấp lóe, khiến cho cảnh chiều tà của thành Lạc Dương phồn thịnh càng thêm huyền ảo và thơ mộng.
Tiêu Duệ vừa đi vừa nhìn ngó những khuôn mặt hoặc sáng sủa, hoặc phong nhã, hoặc dễ chịu, hoặc lõi đời… của những người dân thời Đường. Ngựa xe như nước, dòng người cuồn cuộn, cách đó không xa còn mơ hồ truyền đến những tiếng quát tháo của tiểu thương, ngẫu nhiên còn có tiếng ngựa hí dài, Tiêu Duệ tự cảm thấy mình như đang ở trong một bức tranh vô cùng sặc sỡ với vô số sắc thái đa dạng, không kìm nổi dừng bước chân, ngẩng lên nhìn ánh tà dương, đôi mắt phức tạp như muốn nhìn thấy không gian, thời gian, quay trở lại thời đại của mình cách hiện tại hơn nghìn năm.
-----------------------
1. Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị
Hán Việt:
Hán hoàng trọng sắc tư khuynh quốc
Ngự vũ đa niên cầu bất đắc
Dương gia hữu nữ sơ trưởng thành
Dưỡng tại thâm khuê nhân vị thức
Thiên sinh lệ chất nan tự khí
Nhất triêu tuyển tại quân vương trắc
Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh
Lục cung phấn đại vô nhan sắc
Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh trì
Ôn tuyền thuỷ hoạt tẩy ngưng chi
Thị nhi phù khởi kiều vô lực
Thuỷ thị tân thừa ân trạch thì
Vân mấn hoa nhan kim bộ dao
Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều
Thừa hoan thị yến vô nhàn hạ
Xuân tòng xuân du dạ chuyển dạ
Hậu cung giai lệ tam thiên nhân
Tam thiên sủng ái tại nhất nhân
Kim ốc trang thành kiều thị dạ
Ngọc lâu yến bãi tuý hoà xuân
Tỷ muội huynh đệ giai liệt thổ
Khả liên quang thái sinh môn hộ
Toại linh thiên hạ phụ mẫu tâm
Bất trọng sinh nam trọng sinh nữ
Ly cung cao xứ nhập thanh vân
Tiên nhạc phong phiêu xứ xứ văn
Hoãn ca mạn vũ ngưng ty trúc
Tận nhật quân vương khan bất túc
Ngư Dương bề cổ động địa lai
Kinh phá Nghê thường vũ y khúc
Cửu trùng thành khuyết yên trần sinh
Thiên thặng vạn kỵ tây nam hành
Thuý hoa dao dao hành phục chỉ
Tây xuất đô môn bách dư lý
Lục quân bất phát vô nại hà
Uyển chuyển nga mi mã tiền tử
Hoa điền uỷ địa vô nhân thu
Thuý kiều, kim tước, ngọc tao đầu
Quân vương yểm diện cứu bất đắc
Hồi khan huyết lệ tương hoà lưu
Hoàng ai tản mạn phong tiêu tác
Vân sạn oanh vu đăng Kiếm Các
Nga My sơn hạ thiểu nhân hành
Tinh kỳ vô quang nhật sắc bạc
Thục giang thuỷ bích Thục sơn thanh
Thánh chủ triêu triêu mộ mộ tình
Hành cung kiến nguyệt thương tâm sắc
Dạ vũ văn linh trường đoạn thanh
Thiên tuyền địa chuyển hồi long ngự
Đáo thử trừ trừ bất nhẫn khứ
Mã Ngôi pha hạ nê thổ trung
Bất kiến ngọc nhan không tử xứ
Quân thần tương cố tận triêm y
Đông vọng đô môn tín mã quy
Quy lai trì uyển giai y cựu
Thái Dịch phù dung Vỵ Ương liễu;
Phù dung như diện liễu như mi
Đối thử như hà bất lệ thuỳ
Xuân phong đào lý hoa khai nhật
Thu vũ ngô đồng diệp lạc thì
Tây Cung, Nam Nội đa thu thảo
Lạc diệp mãn giai hồng bất tảo
Lê viên đệ tử bạch phát tân
Tiêu Phòng a giám thanh nga lão
Tịch điện huỳnh phi tứ tiễu nhiên
Cô đăng khiêu tận vị thành miên
Trì trì chung cổ sơ trường dạ
Cảnh cảnh tinh hà dục thự thiên
Uyên ương ngoã lãnh sương hoa trọng
Phỉ thuỷ khâm hàn thuỳ dữ cộng
Du du sinh tử biệt kinh niên
Hồn phách bất tằng lai nhập mộng
Lâm Cùng đạo sĩ Hồng Đô khách
Năng dĩ tinh thành trí hồn phách
Vị cảm quân vương triển chuyển tư
Toại giao phương sĩ ân cần mịch
Bài không ngự khí bôn như điện
Thăng thiên nhập địa cầu chi biến
Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền
Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến
Hốt văn hải thượng hữu tiên sơn
Sơn tại hư vô phiếu diểu gian
Lâu các linh lung ngũ vân khởi
Kỳ trung xước ước đa tiên tử
Trung hữu nhất nhân tự Thái Chân
Tuyết phu hoa mạo sâm si thị
Kim khuyết tây sương khấu ngọc quynh
Chuyển giao Tiểu Ngọc báo Song Thành
Văn đạo Hán gia thiên tử sứ
Cửu hoa trướng lý mộng hồn kinh
Lãm y thôi chẩm khởi bồi hồi
Châu bạc ngân bình di lý khai
Vân kết bán thiên tân thuỵ giác
Hoa quan bất chỉnh há đường lai
Phong xuy tiên duệ phiêu phiêu cử
Do tự Nghê Thường vũ y vũ
Ngọc dung tịch mịch lệ lan can
Lê hoa nhất chi xuân đới vũ
Hàm tình ngưng thế tạ quân vương
Nhất biệt tâm dung lưỡng diểu mang!
Chiêu Dương điện lý ân ái tuyệt
Bồng Lai cung trung nhật nguyệt trường
Hồi đầu hạ vọng nhân hoàn xứ
Bất kiến Trường An kiến trần vụ
Duy tương cựu vật biểu thâm tình
Điến hạp kim hoa ký tương khứ
Thoa lưu nhất cổ, hạp nhất phiến
Thoa tích hoàng kim hạp phân điến
Đãn giao tâm tự kim điến kiên
Thiên thượng nhân gian hội tương kiến
Lâm biệt ân cần trung ký từ
Từ trung hữu thệ lưỡng tâm tri:
Thất nguyệt thất nhật Trường Sinh điện
Dạ bán vô nhân tư ngữ thì
"Tại thiên nguyệt tác tỵ dực điểu
Tại địa nguyện vi liên lý chi"
Thiên trường địa cửu hữu thì tận
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ
Dịch thơ: Tản Đà
Đức vua Hán mến người khuynh quốc
Trải bao năm tìm chuốc công tai
Nhà Dương có gái mới choai
Buồn xuân khóa kín chưa ai bạn cùng
Lạ gì của tuyết đông ngọc đúc
Chốn ngai vàng phút chốc ngồi bên
Một cười trăm vẻ thiên nhiên
Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son
Trời xuân lạnh suối tuôn mạch ấm
Da mỡ đông kỳ tắm ao Hoa
Vua yêu bận ấy mới là
Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay
Vàng nhẹ bước lung lay tóc mái
Màn phù dung êm ái đêm xuân
Đêm xuân vắn vủn có ngần
Ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra
Suốt ngày tháng tiệc hoa vui mãi
Đêm xuân tàn, xuân lại còn đêm
Ba nghìn xinh đẹp chị em
Ba nghìn yêu quí chất nêm một mình
Nhà vàng đúc, đêm thanh ấm áp
Lầu ngọc cao, say ắp mầu xuân
Anh em sướng đủ mọi phần
Mà cho thiên hạ có lần rẻ trai
Vẳng tiên nhạc khắp nơi nghe biết
Làn gió đưa cao tít Ly cung
Suốt ngày múa hát thung dung
Tiếng tơ, tiếng trúc say lòng quân vương
Ầm tiếng trống Ngư Dương kéo đến
Khúc Nghê Thường tan biến như không
Chín lần thành khuyết bị tung
Nghìn xe, muôn ngựa qua vùng Tây Nam
Đi lại đứng hơn trăm dậm đất
Cờ thúy hoa bóng phất lung lay
Sáu quân rúng rắng làm rầy
Mày ngài trước ngựa lúc này thương ôi!
Ai người nhặt thoa rơi bỏ đất
Ôi! Thúy Kiều ngọc nát vàng phai
Quân vương bưng mặt cho rồi
Quay đầu trông lại, máu trôi lệ dàn
Gió tung bụi mê man tản mác
Đường thang mây Kiếm Các lần đi
Vắng tanh, dưới núi Nga My
Mặt trời nhạt thếch , tinh kỳ buồn tênh
Đát Ba Thục non xanh nước biếc
Lòng vua cha thương tiếc hôm mai
Thấy trăng luống những đau người
Đêm mưa đứt ruột, canh dài tiếng chuông
Phút trời đất quay cuồng vận số
Bánh xe rồng đến chỗ ngày xưa
Đất bùn chỗ chết còn trơ
Thấy đâu mặt ngọc ! Bây giờ Mã Ngôi!
Đầm vạt áo, vua tôi giọt lệ
Gióng dây cương, ngựa tế về đông
Cảnh xua dương liễu, phù dung
Vị Ương, Thái Dịch hồ cung vẹn mười
Phù dung đó, mặt ai đâu tá ?
Mày liễu đâu ? Cho lá còn như
Càng trông hoa liễu năm xưa
Càng xui nước mắt như mưa ướt đầm
Xuân đào lý gió đêm huê nở
Thu khi mưa rụng lá ngô đồng
Kìa Nam Uyển, nọ Tây Cung
Đầy thềm ai quét lá hồng thu rơi ?
Vườn lê cũ những ai con hát ?
Mái tóc coi trắng phớt lạ lùng
Những ai coi giữ tiêu phòng ?
Mày xanh thuở ấy nay cùng già nhăn
Trước cung điện nhìn sân đêm tối
Đom đóm bay gợi mối u sầu
Ngọn đền khêu đã cạn dầu
Khó thay, giấc ngủ dễ hầu ngủ xong !
Tiếng canh tối tùng tùng điểm trống
Năm canh dài chẳng giống đêm xưa
Sông Ngân lấp lánh sao thưa
Trời như muốn sáng, sao chưa sáng trời ?
Trên mái ngói sương rơi ướt lạnh
Trong chăn nằm bên cạnh nào ai ?
Cách năm sống thác đôi nơi
Thấy đâu hồn phách vãng lai giấc nồng ?
Khách đạo sĩ Lâm Cùng có gã
Chơi Hồng Đô phép lạ thần thông
Xót vì vua chúa nhớ nhung
Mới sai phương sĩ hết lòng ra tay
Cưỡi luồng gió như bay như biến
Trên trời xanh, dưới đến đất đen
Hai nơi bích lạc, hoàng tuyền
Dưới trên tìm khắp mơ huyền thấy chi !
Sực nghe nói tìm đi mé bể,
Có non tiên ngoài phía hư không
Rỡ ràng cung điện linh lung
Xa trông năm sắc mây lồng đẹp sao!
Trong tha thướt biết bao tiên tử
Một nàng tiên tên chữ Ngọc Chân
Mặt hoa da tuyết trắng ngần
Dáng như người ấy có phần phải chăng ?
Mái tây gõ cửa vàng then ngọc
Cậy đưa tin Tiểu Ngọc, Song Thành
Nghe tin sứ giả Hán Đình
Cửa hoa trong trướng giật mình giấc mơ
Cầm áo dậy, thẩn thơ buồn bực,
Mở rèm châu, bình bạc lần ra
Bâng khoâng nửa mái mây tà
Thềm cao xuống chiếc mũ hoa lệch đầu
Phớt tay áo bay màu ngọn gió
Giống Nghê Thường khúc múa năm xưa
Lệ dàn mặt ngọc lưa thưa
Cành lê hoa trĩu hạt mưa xuân đầm
Ngừng nước mắt âm thầm buồn bã
Đội ơn lòng, xin tạ quân vương
Từ ngày cách trở đôi phương
Vắng tanh tăm tiếng, mơ màng hình dong
Nơi đế điện dứt vòng ân ái
Chốn tiên cugn thư thái hàng ngày
Cõi trần ngoảnh lại mà hay
Tràng An chẳng thấy, thấy đầy bụi nhơ!
Lấy chi tỏ tình xưa thăm thú ?
Gửi cành hoa vật cũ cầm xuôi
Thoa vàng hộp khảm phân đôi
Nửa xin để lại nửa thời đem đi
Chỉ xin nguyện lòng ghi dạ tạc
Tựa hoa vàng bền chắc không phai
Thời cho cách trở đôi nơi
Nhân gian rồi với trên trời gặp nhau
Ân cần dặn mấy câu lâm biệt
Lời thề xưa lòng biết với lòng
Là đêm trùng thất ngồi chung
Trường Sinh sẵn điện vắng không bóng người
Xin kết nguyện chim trời liền cánh
Xin làm cây cành nhánh liền nhau
Thấm chi trời đất dài lâu
Giận này dặc dặc dễ hầu có nguôi ...
2. Quá Hoa Thanh cung kỳ 1 - Đỗ Mục
Hán Việt:
Trường An hồi vọng tú thành đồi,
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai.
Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,
Vô nhân tri thị lệ chi lai!
Bản dịch:
Đi qua cung Hoa Thanh kỳ 1 (Người dịch: Lê Nguyễn Lưu)
Trường An trông tựa gấm hoa thêu
Nghìn cửa trên nên đã mở đều
Ngựa ruổi bụi hồng, phi mỉm miệng
Ai hay vải tiến đã về triều !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.