Quyển 3 - Chương 141: Ngọc Hoàn vào kinh
Cách Ngư
20/03/2013
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Duệ đưa tiễn Đỗ Phủ ra ngoài kinh nhậm chức ở ngoài thành Trường An. Đỗ Phủ được trao cho chức quan Huyện lệnh Hà Bắc Đạo nổi tiếng, mà Trịnh Ưởng cùng đăng khoa với hắn lại đành buồn bực lưu lại kinh thành, được an bài làm một Triêu Tán Lang thất phẩm tầng dưới chót.
Trịnh Ưởng chắp tay có vẻ không vui, liền yên lặng đứng một bên.
Tiêu Duệ chắp tay cười:
- Chúc mừng Tử Mỹ huynh, từ nay về sau có thể cá bơi trong biển rộng, chim mặc sức bay trên trời, thi triển hết sở học trong lòng, mở ra chí lớn.
Đỗ Phủ xấu hổ nói:
- Đỗ Phủ có thể có hôm nay, nhiều lần được Tử Trường huynh tương trợ, cuộc đời này Đỗ Phủ luôn ghi nhớ trong tim. Đỗ Phủ sắp chia tay nơi này, không biết Tử Trường huynh có gì muốn dạy ta không?
Tiêu Duệ cười mà không đáp, chỉ đưa một chồng chi phiếu tới. Đỗ Phủ biến sắc, xua tay liên tục:
- Này sao có thể, Đỗ Phủ sao có thể dùng tiền của Tử Trường? Tuyệt đối không thể! Xin Tử Trường huynh nhanh thu lại, miễn cho tổn thương hòa khí huynh đệ ta và huynh.
- Tử Mỹ huynh, còn khách sáo với ta như vậy sao? Đây bất quá là ta tặng cho Tử Mỹ huynh một chút để làm việc mà thôi. Tử Mỹ huynh à, làm quan ở một huyện núi cao đường xa, lúc nào cũng đều phải tiêu dùng, số tiền này xem như ta cho Tử Mỹ huynh phòng thân chữa bệnh được rồi. Hơn nữa, thà rằng tiêu tiền huynh đệ, còn hơn đi tham ô mồ hôi nước mắt của nhân dân!
Tiêu Duệ chậm rãi nói, cứng rắn nhét chi phiếu mấy chục quán tiền vào ngực Đỗ Phủ.
Truyện "Đại Đường Tửu Đồ "
Đỗ Phủ chấn động toàn thân, yên lặng nhìn Tiêu Duệ, đột nhiên biến sắc, cúi người thi lễ:
- Đỗ Phủ thụ giáo, Tử Trường huynh nói như vậy, vi huynh ghi nhớ trong lòng. Cũng được, tiền của huynh đệ ngươi ta tiêu cũng không sao, dù sao tốt hơn so với dùng tiền của dân chúng là được rồi, ha ha.
Đỗ Phủ nửa thật nửa giả cười đùa ha ha. Tiêu Duệ âm thầm gật đầu, Đỗ Tử Mỹ cổ hủ này cuối cùng trải qua thời gian dài được hắn “dạy dỗ”, tính tình có chút thay đổi. Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối ném tấm chi phiếu này sau đó phất tay áo mà đi.
- Dương Minh, làm quan trong kinh tiền đồ rộng lớn. Huynh cần gì phải rầu rĩ không vui như thế?
Đỗ Phủ chuyển qua Trịnh Ưởng, cười vỗ vai hắn:
- Đỗ Phủ ở chỗ khác, trong kinh vẫn phải dựa vào Dương Minh huynh chứ.
Trịnh Ưởng thở dài một tiếng:
- Tử Mỹ huynh một đường bảo trọng. Bên trong kinh sư này, quan thất phẩm quá nhiều, Trịnh Ưởng ở lại bên trong kinh sư chỉ là quan lại bưng trà rót nước cho đám quyền quý. Một khi nghĩ đến điều này, trong lòng ta cũng không vui.
Đỗ Phủ mỉm cười:
- Tử Trường, Dương Minh, thời gian không còn sớm. Ta nên rời đi, hai vị như vậy quay về đi, chúng ta ngày sau nhất định sẽ có ngày gặp lại!
Đưa Đỗ Phủ đi xong. Tiêu Duệ quay về Yên La Cốc tiếp tục điều dưỡng, mà Trịnh Ưởng thì trở về một tòa trạch viện nhỏ Trịnh gia mới mua cho hắn trong kinh sư. Từ sau khi hắn đăng khoa, hắn mới to gan sai người trở về báo tin tức hắn thi đỗ. Năm trước hắn lưu lạc cánh cửa con hát, hạ nhân Trịnh Đồng đi theo hắn khuyên hết lời không được, đành quay về Kim Châu bẩm báo gia chủ. Phụ thân Trịnh Ưởng là Trịnh Lũng Thứ Sử Kim Châu nghe tin con mê luyến kỹ nữ mà không chú ý khoa thi, bại hoại gia phong, không khỏi giận tím mắt, trong cơn tức giận cũng không còn muốn trông nom hắn.
Mãi cho đến khi hắn đăng khoa, lại nghe tin hắn được đại danh đỉnh đỉnh môn sinh thiên tử Tiêu Duệ cứu, lại đề tên bảng vàng, cơn tức trong lòng Trịnh Lũng đã sớm tiêu tan không còn. Cái gọi là con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng. Trịnh Lũng xem xong thư nhà của Trịnh Ưởng, lại hỏi người tới kể lại hết thảy chuyện tương giao trải qua giữa Tiêu Duệ và Trịnh Ưởng. Vị gia chủ hiện giờ của Trịnh gia không khỏi mừng như điện, vội vàng phái quản gia vào kinh, mua cho Trịnh Ưởng một khu trạch viện, còn mua mấy gia phó thị nữ bắt đầu chiếu cố cuộc sống hàng ngày của hắn.
Càng khiến cho Trịnh Ưởng hưng phấn chính là, trong bức thư hồi âm, cha hắn không chỉ đồng ý chuyện hôn sự của hắn và Tiết Á Tiên, còn khen ngợi Tiết Á Tiên, cũng thông báo đã nhanh chóng chọn ngày tốt cho hai người thành thân vân vân. Trịnh Ưởng hiểu được, có thể làm cho vị phụ thân gia chủ Trịnh gia bảo thủ này nhận một con dâu ca kỹ, cũng không phải vì Trịnh Lũng cảm động chuyện của cô gái họ Tiết, mà bởi vì có Ngọc Chân điện hạ “làm mai mối” trong đó. Mặc kệ cô gái họ Tiết trước kia làm gì, nhưng cô gái họ Tiết hiện tại là người của Ngọc Chân, là người trong Quỳnh Lâm sơn trang Yên La Cốc. Có thể kết thân với Ngọc Chân, bất kể là đối với bản thân Trịnh Ưởng, hay là đối với Trịnh gia, ý nghĩa đều không nhỏ.
Vừa có thể thành toàn cho đứa con, lại không đắc tội Ngọc Chân điện hạ, Trịnh Lũng làm ra quyết định này, kỳ thật là hợp tình hợp lý. Nguyên nhân như vậy, tuy rằng Trịnh Ưởng ngạc nhiên vui mừng, nhưng cũng không ngoài dự đoán. Không ai hiểu rõ cha hắn hơn hắn, đây là một người coi trọng lợi ích gia tộc hơn hết thảy người trong Trịnh gia. Vì tương lai của Trịnh gia, vì không cho danh môn đại tộc kế thừa mấy trăm năm này suy tàn xuống, hắn có thể nói là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Không đế cập tới Trịnh Ưởng, lại nói Tiêu Duệ trở lại Yên La Cốc, thấy Ngọc Chân mang theo Lan nhi đang đứng ở cửa cốc dưới sườn núi muôn hồng nghìn tía trông ngóng. Thấy Tiêu Duệ tiến vào, trong mắt Lan nhi lóe ra một tia đỏ bừng, không khỏi cúi đầu thấp xuống. Ngọc Chân quay đầu liếc Lan nhi một cái, nhẹ nhàng thở dài:
- Lan nhi, bảo các nàng chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn.
Hiện giờ đã là cuối mùa xuân, cảnh xuân tươi đẹp, hoa tươi muôn màu nở rộ khắp nơi trong Yên La Cốc. Tiêu Duệ nhẹ nhàng bước trên mặt cỏ đi tới. Ngọc Chân ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, si ngốc nhìn hắn, một chút nhu tình trong lòng quanh quẩn biến thành dịu dàng nồng đậm:
- Đứa nhỏ, đến ngồi xuống, cảnh xuân tươi đẹp như vậy, thật sự làm cho người ta vui tai vui mắt. Ta còn chưa bao giờ phát hiện, cảnh xuân trong Yên La Cốc càng thêm mê người hơn nhiều so với cảnh thu.
Tiêu Duệ mỉm cười, cũng không nói gì thêm, vung áo bào, ngồi ngay đối diện nàng.
Gió xuân ấm áp, đám mây vạn dặm trên bầu trời, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên thân thể hai người, một người quần áo hoa lệ sáng lạn quyến rũ, một người quần áo thanh lịch phiêu nhiêu như tiên, mặt đối mặt ngồi trên bãi cỏ màu xanh, từ xa nhìn lại giống như một đôi thần tiên quyến lữ. Lan nhi chỉ huy mấy thị nữ đưa một chiếc bàn đến giữa hai người, lại bày lên một chút rượu và thức ăn trà bánh, sau đó mới lén lút liếc Tiêu Duệ một cái, yếu ớt thối lui.
Cách đó không xa, trong rừng cây rậm rạp sâu thẳm, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót trong trẻo dễ nghe. Trong khoảng khắc yên lặng và ấm áp này, hai người đều không muốn đánh vỡ, một người cúi người si ngốc mà nhìn một đóa hoa dại màu hống phấn trước người, người kia ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh im lặng không nói gì.
Một thị nữ vội vàng đi tới, chỉnh vạt áo kẽ chào:
- Điện hạ, công tử, ngoài cốc có một người gọi là Lệnh Hồ Xung Vũ đến báo, tỷ tỷ của Tiêu công tử và vị hôn thê Dương thị tới Trường An rồi, mời Tiêu công tử về phủ.
Lúc thị nữ nói chuyện, Tiêu Duệ vừa mới thu hồi ánh mắt trên trời xanh lại, nghe vậy không khỏi mừng rỡ, bỗng nhiên đứng lên, quay đầu chạy ra ngoài cốc. Chạy vài bước, đột nhiên nhớ tới mình có chút thất lễ, lúc này hắn mới dừng bước lại, trở lại cúi người thi lễ:
- Mẫu thân, Tiêu Duệ về phủ xem…
Khuôn mặt quyến rũ của Ngọc Chân hiện lên một chút u oán, nhưng lập tức bị nàng che dấu lại, nàng chậm rãi đứng dậy:
- Hay cho tiểu oan gia ngươi, vừa nghe nói vị hôn thê đến, liền không cần mẫu thân. Tốt lắm, tốt lắm, không cần mặt nhăn mày nhó, nhanh quay về đi, quay về đi --- lòng đều đã chạy mất, còn lưu lại làm gì?
- Ngày mai ta đi xem, vị cô nương Dương gia này có thể làm cho con ta sinh tử tương hứa, rốt cuộc là một tiên nữ giữa chốn nhân gian ra sao.
Ngọc Chân lại nói.
Tiêu Duệ cười xấu hổ, cũng không nói gì nữa, vội vàng rời đi.
Trong thư phòng Tiêu Duệ, Dương Ngọc Hoàn si ngốc nhìn bài thơ “hỏi thế gian tình là chi” do Trương Húc tự viết được Tú Nhi treo trên vách tường, lệ nóng tràn đầy trong mắt, bên tai yếu ớt quanh quẩn câu nói của Tú Nhi:
- Ngọc Hoàn tiểu thư, thiếu gia vì kháng hôn, không chỉ có kháng chỉ không theo, còn nửa đường rút kiếm tự đâm…
Ngọc Hoàn lau khô nước mắt, xoay người lại duyên dáng bước vào, quần áo trắng hơn tuyết. Dung mạo xinh đẹp tuyệt trần vô song, khí chất thanh tú xinh đẹp thanh lịch, một thân áo trắng tĩnh lặng, khuôn mắt xinh đẹp tuyệt trần tái nhợt, da thịt như băng tuyết, dáng đi tựa như đón gió, một người thanh lệ xuất trần tuyệt vời.
Nàng vỗ về giá sách, nâng khuôn mặt tuyệt mỹ lên nhìn lại, nơi đó, đặt một lọ Hoa Lộ Quỳnh Tương còn chưa có mở.
Nàng xem mà ngây ngốc. Mà giờ phút này Tiêu Duệ tiến đến cửa sao lại không phải nhìn xem mà ngây ngốc?
- Nửa năm không gặp, tuyệt thế dung nhan của Ngọc Hoàn không thay đổi chút nào, chỉ có điều tái hơn một chút, lại gầy đi rất nhiều, chắc là lo lắng vướng bận bản thân mình.
Tiêu Duệ yên lặng suy nghĩ:
- Nàng mặc quần áo trắng, quả nhiên như gió phất cây ngọc, trắng như chồi ngọc quỳnh, phong nhã không tầm thường, giống như tuyết liên hoa băng thanh ngọc khiết trên núi băng.
Tiêu Duệ bước đến một bước.
Ngọc Hoàn không quay đầu lại, nhưng thân mình mềm mại rõ ràng run rẩy giật mình:
- Là Tiêu lang sao?
Ngọc Hoàn chậm rãi xoay người lại, hai hàng nước mắt rơi xuống trên dung nhan khuynh quốc khuynh thành, nàng rốt cuộc không khống chế được tâm tình kích động của mình, đột nhiên nhào tới, khóc hô:
- Tiêu lang, chàng hù chết Ngọc Hoàn!
Tiêu Duệ gắt gao ôm cô gái vào lòng, giờ khắc này, hắn cảm nhận được thỏa mãn vô hạn.
- Tiêu lang, chúng ta không phải đã nói, không cho chàng chết sớm hơn ta một ngày, chàng nếu cứ đi như vậy, chàng khiến Ngọc Hoàn sống tiếp như thế nào?
- Tiêu lang, Ngọc Hoàn có thể không có hết thảy, nhưng không thể không có chàng!
- Tiêu lang à, Ngọc Hoàn đau trong lòng… Có thể được Tiêu lang đối đãi như thế, Ngọc Hoàn cầu nguyện trời cao khiến cho Ngọc Hoàn đời đời kiếp kiếp đều làm vợ chàng…
Tiêu Duệ vuốt ve bả vai mềm mại và mái tóc đen như mây của người ngọc trong ngực, lẳng lặng lắng nghe thiếu nữ phát ra tiếng nức nở quyến luyến thật sâu trong lòng và nhu tình như nước, nhưng lại không có chen ngang lời nào.
Tiêu Nguyệt dựa vào khung cửa, nước mắt lưng tròng nhìn đệ đệ và vợ của hắn, trong lòng cảm khái vạn lần. Thật lâu sau, nàng mới thản nhiên cười:
- Ta nói Tử Trường, Ngọc Hoàn, thời gian ôm ấp này cũng đủ rồi, hay là trước dùng chút cơm canh, những ngày an nhàn của hai người còn ở phía sau mà.
Mặt phấn của Ngọc Hoàn đỏ lên, vội vàng nhẹ nhàng đầy Tiêu Duệ ra, lui qua một bên. Tiêu Duệ vội vàng bước tới cúi người thi lễ:
- Tỷ tỷ, tỷ như nào cũng tới? Nhiều ngày không gặp, đệ đệ thực nhớ tỷ tỷ.
Tiêu Nguyệt thở dài một tiếng:
- Tử Trường à, đệ rốt cuộc là làm như thế nào, đệ có biết, đệ làm ầm ĩ như vậy một hồi, thiếu chút nữa hù chết ta và Ngọc Hoàn.
Tú Nhi mỉm cười đi đến:
- Thiếu gia, cơm canh đã chuẩn bị xong, có thể vào ngồi.
Tiêu Duệ dắt cánh tay nhỏ bé của Ngọc Hoàn:
- Đi, tỷ tỷ, để cho đệ đệ đón gió tẩy trần cho hai người hôm nay.
Trịnh Ưởng chắp tay có vẻ không vui, liền yên lặng đứng một bên.
Tiêu Duệ chắp tay cười:
- Chúc mừng Tử Mỹ huynh, từ nay về sau có thể cá bơi trong biển rộng, chim mặc sức bay trên trời, thi triển hết sở học trong lòng, mở ra chí lớn.
Đỗ Phủ xấu hổ nói:
- Đỗ Phủ có thể có hôm nay, nhiều lần được Tử Trường huynh tương trợ, cuộc đời này Đỗ Phủ luôn ghi nhớ trong tim. Đỗ Phủ sắp chia tay nơi này, không biết Tử Trường huynh có gì muốn dạy ta không?
Tiêu Duệ cười mà không đáp, chỉ đưa một chồng chi phiếu tới. Đỗ Phủ biến sắc, xua tay liên tục:
- Này sao có thể, Đỗ Phủ sao có thể dùng tiền của Tử Trường? Tuyệt đối không thể! Xin Tử Trường huynh nhanh thu lại, miễn cho tổn thương hòa khí huynh đệ ta và huynh.
- Tử Mỹ huynh, còn khách sáo với ta như vậy sao? Đây bất quá là ta tặng cho Tử Mỹ huynh một chút để làm việc mà thôi. Tử Mỹ huynh à, làm quan ở một huyện núi cao đường xa, lúc nào cũng đều phải tiêu dùng, số tiền này xem như ta cho Tử Mỹ huynh phòng thân chữa bệnh được rồi. Hơn nữa, thà rằng tiêu tiền huynh đệ, còn hơn đi tham ô mồ hôi nước mắt của nhân dân!
Tiêu Duệ chậm rãi nói, cứng rắn nhét chi phiếu mấy chục quán tiền vào ngực Đỗ Phủ.
Truyện "Đại Đường Tửu Đồ "
Đỗ Phủ chấn động toàn thân, yên lặng nhìn Tiêu Duệ, đột nhiên biến sắc, cúi người thi lễ:
- Đỗ Phủ thụ giáo, Tử Trường huynh nói như vậy, vi huynh ghi nhớ trong lòng. Cũng được, tiền của huynh đệ ngươi ta tiêu cũng không sao, dù sao tốt hơn so với dùng tiền của dân chúng là được rồi, ha ha.
Đỗ Phủ nửa thật nửa giả cười đùa ha ha. Tiêu Duệ âm thầm gật đầu, Đỗ Tử Mỹ cổ hủ này cuối cùng trải qua thời gian dài được hắn “dạy dỗ”, tính tình có chút thay đổi. Nếu là trước kia, hắn tuyệt đối ném tấm chi phiếu này sau đó phất tay áo mà đi.
- Dương Minh, làm quan trong kinh tiền đồ rộng lớn. Huynh cần gì phải rầu rĩ không vui như thế?
Đỗ Phủ chuyển qua Trịnh Ưởng, cười vỗ vai hắn:
- Đỗ Phủ ở chỗ khác, trong kinh vẫn phải dựa vào Dương Minh huynh chứ.
Trịnh Ưởng thở dài một tiếng:
- Tử Mỹ huynh một đường bảo trọng. Bên trong kinh sư này, quan thất phẩm quá nhiều, Trịnh Ưởng ở lại bên trong kinh sư chỉ là quan lại bưng trà rót nước cho đám quyền quý. Một khi nghĩ đến điều này, trong lòng ta cũng không vui.
Đỗ Phủ mỉm cười:
- Tử Trường, Dương Minh, thời gian không còn sớm. Ta nên rời đi, hai vị như vậy quay về đi, chúng ta ngày sau nhất định sẽ có ngày gặp lại!
Đưa Đỗ Phủ đi xong. Tiêu Duệ quay về Yên La Cốc tiếp tục điều dưỡng, mà Trịnh Ưởng thì trở về một tòa trạch viện nhỏ Trịnh gia mới mua cho hắn trong kinh sư. Từ sau khi hắn đăng khoa, hắn mới to gan sai người trở về báo tin tức hắn thi đỗ. Năm trước hắn lưu lạc cánh cửa con hát, hạ nhân Trịnh Đồng đi theo hắn khuyên hết lời không được, đành quay về Kim Châu bẩm báo gia chủ. Phụ thân Trịnh Ưởng là Trịnh Lũng Thứ Sử Kim Châu nghe tin con mê luyến kỹ nữ mà không chú ý khoa thi, bại hoại gia phong, không khỏi giận tím mắt, trong cơn tức giận cũng không còn muốn trông nom hắn.
Mãi cho đến khi hắn đăng khoa, lại nghe tin hắn được đại danh đỉnh đỉnh môn sinh thiên tử Tiêu Duệ cứu, lại đề tên bảng vàng, cơn tức trong lòng Trịnh Lũng đã sớm tiêu tan không còn. Cái gọi là con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng. Trịnh Lũng xem xong thư nhà của Trịnh Ưởng, lại hỏi người tới kể lại hết thảy chuyện tương giao trải qua giữa Tiêu Duệ và Trịnh Ưởng. Vị gia chủ hiện giờ của Trịnh gia không khỏi mừng như điện, vội vàng phái quản gia vào kinh, mua cho Trịnh Ưởng một khu trạch viện, còn mua mấy gia phó thị nữ bắt đầu chiếu cố cuộc sống hàng ngày của hắn.
Càng khiến cho Trịnh Ưởng hưng phấn chính là, trong bức thư hồi âm, cha hắn không chỉ đồng ý chuyện hôn sự của hắn và Tiết Á Tiên, còn khen ngợi Tiết Á Tiên, cũng thông báo đã nhanh chóng chọn ngày tốt cho hai người thành thân vân vân. Trịnh Ưởng hiểu được, có thể làm cho vị phụ thân gia chủ Trịnh gia bảo thủ này nhận một con dâu ca kỹ, cũng không phải vì Trịnh Lũng cảm động chuyện của cô gái họ Tiết, mà bởi vì có Ngọc Chân điện hạ “làm mai mối” trong đó. Mặc kệ cô gái họ Tiết trước kia làm gì, nhưng cô gái họ Tiết hiện tại là người của Ngọc Chân, là người trong Quỳnh Lâm sơn trang Yên La Cốc. Có thể kết thân với Ngọc Chân, bất kể là đối với bản thân Trịnh Ưởng, hay là đối với Trịnh gia, ý nghĩa đều không nhỏ.
Vừa có thể thành toàn cho đứa con, lại không đắc tội Ngọc Chân điện hạ, Trịnh Lũng làm ra quyết định này, kỳ thật là hợp tình hợp lý. Nguyên nhân như vậy, tuy rằng Trịnh Ưởng ngạc nhiên vui mừng, nhưng cũng không ngoài dự đoán. Không ai hiểu rõ cha hắn hơn hắn, đây là một người coi trọng lợi ích gia tộc hơn hết thảy người trong Trịnh gia. Vì tương lai của Trịnh gia, vì không cho danh môn đại tộc kế thừa mấy trăm năm này suy tàn xuống, hắn có thể nói là có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Không đế cập tới Trịnh Ưởng, lại nói Tiêu Duệ trở lại Yên La Cốc, thấy Ngọc Chân mang theo Lan nhi đang đứng ở cửa cốc dưới sườn núi muôn hồng nghìn tía trông ngóng. Thấy Tiêu Duệ tiến vào, trong mắt Lan nhi lóe ra một tia đỏ bừng, không khỏi cúi đầu thấp xuống. Ngọc Chân quay đầu liếc Lan nhi một cái, nhẹ nhàng thở dài:
- Lan nhi, bảo các nàng chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn.
Hiện giờ đã là cuối mùa xuân, cảnh xuân tươi đẹp, hoa tươi muôn màu nở rộ khắp nơi trong Yên La Cốc. Tiêu Duệ nhẹ nhàng bước trên mặt cỏ đi tới. Ngọc Chân ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, si ngốc nhìn hắn, một chút nhu tình trong lòng quanh quẩn biến thành dịu dàng nồng đậm:
- Đứa nhỏ, đến ngồi xuống, cảnh xuân tươi đẹp như vậy, thật sự làm cho người ta vui tai vui mắt. Ta còn chưa bao giờ phát hiện, cảnh xuân trong Yên La Cốc càng thêm mê người hơn nhiều so với cảnh thu.
Tiêu Duệ mỉm cười, cũng không nói gì thêm, vung áo bào, ngồi ngay đối diện nàng.
Gió xuân ấm áp, đám mây vạn dặm trên bầu trời, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên thân thể hai người, một người quần áo hoa lệ sáng lạn quyến rũ, một người quần áo thanh lịch phiêu nhiêu như tiên, mặt đối mặt ngồi trên bãi cỏ màu xanh, từ xa nhìn lại giống như một đôi thần tiên quyến lữ. Lan nhi chỉ huy mấy thị nữ đưa một chiếc bàn đến giữa hai người, lại bày lên một chút rượu và thức ăn trà bánh, sau đó mới lén lút liếc Tiêu Duệ một cái, yếu ớt thối lui.
Cách đó không xa, trong rừng cây rậm rạp sâu thẳm, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót trong trẻo dễ nghe. Trong khoảng khắc yên lặng và ấm áp này, hai người đều không muốn đánh vỡ, một người cúi người si ngốc mà nhìn một đóa hoa dại màu hống phấn trước người, người kia ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh im lặng không nói gì.
Một thị nữ vội vàng đi tới, chỉnh vạt áo kẽ chào:
- Điện hạ, công tử, ngoài cốc có một người gọi là Lệnh Hồ Xung Vũ đến báo, tỷ tỷ của Tiêu công tử và vị hôn thê Dương thị tới Trường An rồi, mời Tiêu công tử về phủ.
Lúc thị nữ nói chuyện, Tiêu Duệ vừa mới thu hồi ánh mắt trên trời xanh lại, nghe vậy không khỏi mừng rỡ, bỗng nhiên đứng lên, quay đầu chạy ra ngoài cốc. Chạy vài bước, đột nhiên nhớ tới mình có chút thất lễ, lúc này hắn mới dừng bước lại, trở lại cúi người thi lễ:
- Mẫu thân, Tiêu Duệ về phủ xem…
Khuôn mặt quyến rũ của Ngọc Chân hiện lên một chút u oán, nhưng lập tức bị nàng che dấu lại, nàng chậm rãi đứng dậy:
- Hay cho tiểu oan gia ngươi, vừa nghe nói vị hôn thê đến, liền không cần mẫu thân. Tốt lắm, tốt lắm, không cần mặt nhăn mày nhó, nhanh quay về đi, quay về đi --- lòng đều đã chạy mất, còn lưu lại làm gì?
- Ngày mai ta đi xem, vị cô nương Dương gia này có thể làm cho con ta sinh tử tương hứa, rốt cuộc là một tiên nữ giữa chốn nhân gian ra sao.
Ngọc Chân lại nói.
Tiêu Duệ cười xấu hổ, cũng không nói gì nữa, vội vàng rời đi.
Trong thư phòng Tiêu Duệ, Dương Ngọc Hoàn si ngốc nhìn bài thơ “hỏi thế gian tình là chi” do Trương Húc tự viết được Tú Nhi treo trên vách tường, lệ nóng tràn đầy trong mắt, bên tai yếu ớt quanh quẩn câu nói của Tú Nhi:
- Ngọc Hoàn tiểu thư, thiếu gia vì kháng hôn, không chỉ có kháng chỉ không theo, còn nửa đường rút kiếm tự đâm…
Ngọc Hoàn lau khô nước mắt, xoay người lại duyên dáng bước vào, quần áo trắng hơn tuyết. Dung mạo xinh đẹp tuyệt trần vô song, khí chất thanh tú xinh đẹp thanh lịch, một thân áo trắng tĩnh lặng, khuôn mắt xinh đẹp tuyệt trần tái nhợt, da thịt như băng tuyết, dáng đi tựa như đón gió, một người thanh lệ xuất trần tuyệt vời.
Nàng vỗ về giá sách, nâng khuôn mặt tuyệt mỹ lên nhìn lại, nơi đó, đặt một lọ Hoa Lộ Quỳnh Tương còn chưa có mở.
Nàng xem mà ngây ngốc. Mà giờ phút này Tiêu Duệ tiến đến cửa sao lại không phải nhìn xem mà ngây ngốc?
- Nửa năm không gặp, tuyệt thế dung nhan của Ngọc Hoàn không thay đổi chút nào, chỉ có điều tái hơn một chút, lại gầy đi rất nhiều, chắc là lo lắng vướng bận bản thân mình.
Tiêu Duệ yên lặng suy nghĩ:
- Nàng mặc quần áo trắng, quả nhiên như gió phất cây ngọc, trắng như chồi ngọc quỳnh, phong nhã không tầm thường, giống như tuyết liên hoa băng thanh ngọc khiết trên núi băng.
Tiêu Duệ bước đến một bước.
Ngọc Hoàn không quay đầu lại, nhưng thân mình mềm mại rõ ràng run rẩy giật mình:
- Là Tiêu lang sao?
Ngọc Hoàn chậm rãi xoay người lại, hai hàng nước mắt rơi xuống trên dung nhan khuynh quốc khuynh thành, nàng rốt cuộc không khống chế được tâm tình kích động của mình, đột nhiên nhào tới, khóc hô:
- Tiêu lang, chàng hù chết Ngọc Hoàn!
Tiêu Duệ gắt gao ôm cô gái vào lòng, giờ khắc này, hắn cảm nhận được thỏa mãn vô hạn.
- Tiêu lang, chúng ta không phải đã nói, không cho chàng chết sớm hơn ta một ngày, chàng nếu cứ đi như vậy, chàng khiến Ngọc Hoàn sống tiếp như thế nào?
- Tiêu lang, Ngọc Hoàn có thể không có hết thảy, nhưng không thể không có chàng!
- Tiêu lang à, Ngọc Hoàn đau trong lòng… Có thể được Tiêu lang đối đãi như thế, Ngọc Hoàn cầu nguyện trời cao khiến cho Ngọc Hoàn đời đời kiếp kiếp đều làm vợ chàng…
Tiêu Duệ vuốt ve bả vai mềm mại và mái tóc đen như mây của người ngọc trong ngực, lẳng lặng lắng nghe thiếu nữ phát ra tiếng nức nở quyến luyến thật sâu trong lòng và nhu tình như nước, nhưng lại không có chen ngang lời nào.
Tiêu Nguyệt dựa vào khung cửa, nước mắt lưng tròng nhìn đệ đệ và vợ của hắn, trong lòng cảm khái vạn lần. Thật lâu sau, nàng mới thản nhiên cười:
- Ta nói Tử Trường, Ngọc Hoàn, thời gian ôm ấp này cũng đủ rồi, hay là trước dùng chút cơm canh, những ngày an nhàn của hai người còn ở phía sau mà.
Mặt phấn của Ngọc Hoàn đỏ lên, vội vàng nhẹ nhàng đầy Tiêu Duệ ra, lui qua một bên. Tiêu Duệ vội vàng bước tới cúi người thi lễ:
- Tỷ tỷ, tỷ như nào cũng tới? Nhiều ngày không gặp, đệ đệ thực nhớ tỷ tỷ.
Tiêu Nguyệt thở dài một tiếng:
- Tử Trường à, đệ rốt cuộc là làm như thế nào, đệ có biết, đệ làm ầm ĩ như vậy một hồi, thiếu chút nữa hù chết ta và Ngọc Hoàn.
Tú Nhi mỉm cười đi đến:
- Thiếu gia, cơm canh đã chuẩn bị xong, có thể vào ngồi.
Tiêu Duệ dắt cánh tay nhỏ bé của Ngọc Hoàn:
- Đi, tỷ tỷ, để cho đệ đệ đón gió tẩy trần cho hai người hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.