Chương 51: Khóc lóc um sùm
Tiêu Lâm
27/05/2022
Tô Thê Thê và Tử Trúc đi xe ngựa đến trấn nam vương phủ, không ngờ người giữ cửa trấn nam vương không mở cho nàng, người trong cửa thấy nàng liền vung chổi, Tô Thê Thê tức muốn hộc máu.
"Cái tên trộm nhà ngươi, còn muốn về trộm đồ à? vương phủ đã không còn quan hệ gì với ngươi rồi, nếu không cút ta hất nước lên người của ngươi bây giờ." nữ nhân quét rác hung hăng nói.
Đám tùy tùng cũng cầm gậy lên, Tô Thê Thê thấy sợ, vội cùng Tử Trúc bỏ chạy.
Chỉ có thể trách cha ruột của mình, kêu mình đi trộm đồ, trộm không được còn mang tội, còn tưởng là về được an bình hầu phủ, không có công lao cũng có khổ lao đi vào, ai ngờ an bình hầu phủi tay không muốn dính đến nàng, còn sợ chuyện trộm đồ liên quan đến an bình hầu, đến cả cửa cũng không cho nàng vào.
Tô Thê Thê có chút phiền, càng khiến nàng bực chính là, lúc này đang lang thang trên đường, đến tiệm ăn ven đường cũng không cho nàng vào.
Từ một trinh tiết liệt nữ huyện chủ trở thành một kẻ xuất thân đê tiện còn trộm vặt, Tô Thê Thê dường như thành chủ đề bàn tán của người kinh thành.
Trước kia Tô Thê Thê ra ngoài thường đeo khăn che mặt, nhưng thân hình nhỏ đôi mắt đào hoa thì không thể nhận nhầm được.
Tô Thê Thê liếm môi một cái, ở Tĩnh Hư Quan cái gì cũng tốt, nhưng mà không thấy được Lục Phương Đình không được ăn thịt khiến nàng buồn chán, ra ngoài muốn tìm chút đồ ăn cũng không có, xunh quanh không biết ai dòm ngó, nàng không dám để Tử Trúc một mình đi mua đồ cho các nàng còn nàng đứng chờ, đành đáng thương mang theo Tử Trúc quay về Tĩnh Hư Quan.
Có lẽ ông trời thương Tô Thê thê, cùng Tử Trúc vừa ra khỏi thành, Tô Thê Thê liền thấy Lục Phương Đình, chính xác mà nói là xe ngựa Lục gia.
Bên cạnh xe ngựa là một công tử nhỏ cưỡi tiểu mã đi cạnh xe ngựa, nghiêng đầu nhìn trong xe ngựa, cười hì hì nói gì đó.
Bộ dạng tiểu công tử phi phàm, nhìn một cái có thể nhìn ra là nữ, đôi mắt hạnh phúc, không phải Cung Lạc Vân thì còn ai đây?
"Phương Đình ca ca, hôm nay ta dẫ ngươi đi săn, ta bắn tên rất chính xác." âm thanh thanh thúy của Cung Lạc Vân truyền đến, dường như sợ người không biết vậy.
Xung quanh đều im lặng nín thở, vì sợ chọc phải công chúa nhìn thì ngây thơ nhưng tính tình ngang ngược này.
"Lạc Vân muội muội, từ nhỏ đã giỏi cưỡi ngựa bắn cung, Phương Đình thật bội phục." Lục Phương Đình ôn thanh nói ra, Tô Thê Thê nghe thấy mà xém nghẹn ngào, đã bao lâu không nghe thấy tiếng của nàng rồi?
Vội mang kế sách cho Lục Phương Đình, không phải là không muốn tìm cơ hội gặp mặt nàng. Nàng đưa nàng ra ngoài, nói là diễn trò xong rồi, nhưng sau khi hưu xong, thì giống như là hưu thật, mặt cũng không thấy, đúng là tuyệt tình.
Vì sao lại nhỏ yếu như vậy, sao lại che lấp như vậy?
Tô Thê Thê nhìn xe ngựa cũng không thấy được Lục Phương Đình, vành mắt lại đỏ lên, đành xoa vành mắt của mình, lộ ra kiên định.
"Phương Đình ca ca, ngươi yên tâm, ta đã cầu phụ hoàng đưa thần y Đại Tấn đến xem bệnh cho ngươi rồi, ngươi nhất định sẽ khỏi thôi." Cung Lạc Vân nói.
"Lạc Vân thật có tâm, Phương Đình đa tạ." Lục Phương Đình nói.
Cung Lạc Vân nghe xong Lục Phương Đình nói liền cong miệng cười, nhưng khi liếc nhìn một phụ nhân mặc đồ nữ tử cạnh xe ngựa liền tức giận, vung roi đánh lên, đánh vào thắt lưng của nàng, nàng kinh hô một tiếng ngã xuống đất, kéo xích sắt lại rồi lại điềm đạm đáng yêu đứng dậy.
Nữ nhân theo Lục Phương Đình này, chính là Lăng Hương kẻ đã mách lẻo khiến cho Tô Thê Thê bị đuổi khỏi vương phủ.
"Ai nha, ngươi đứng kiểu gì vậy? đứng trúng roi của ta, roi của ta xém bị ngươi làm hư rồi...." Cung Lạc Vân hai chân kẹp ngựa, vuốt roi nhếch miệng gắt giọng nói.
"..." Lăng Hương bò dậy, có nỗi khổ mà không nói được, Tô Thê Thê không tha cho nàng, nhưng Tô Thê Thê chỉ trừng mắt với nàng, mắng vài câu, phạt một chút, còn vị công chúa này, đánh cái nào cũng không nhẹ.
"Lăng Hương, ngươi không sao chứ? có mệt không? có muốn lên ngồi không?" Lục Phương Đình trên xe thân thiết nói.
"Nô tỳ không sao, tạ thế tử gia." bị Cung Lạc Vân trừng mắt, Lăng Hương muốn nói cũng không dám. Người này còn chưa gả đi, gả rồi nếu thành chủ mẫu, Lăng Hương cảm giác chắc mình sẽ bị hành đến chết.
"Lạc Vân, ngươi ở bên ngoài coi chừng nóng, chỗ này có trà, hay là ngươi và Lăng Hương đều vào trong xe ngựa đi, bên ngoài không tốt lắm." Lục Phương Đình hiển nhiên lo lắng nói.
"Ta cưỡi ngựa rất thoải mái, Lăng Hương đi bộ cũng rất thoải mái, còn muốn đi thêm chút nữa, có phải không Lăng Hương?" Cung Lạc Vân nghe Lục Phương Đình hỏi nàng có nóng không trong lòng liền thấy vui, nhưng còn kéo theo Lăng Hương liền khiến nàng tức không chỗ phát tiết.
"Đúng vậy, nô tỳ bên ngoài rất tốt, thế tử gia không cần lo lắng." Lăng Hương vội nói, giọng nói rất vui vẻ, dưới chân cũng đã lảo đảo, hiển nhiên do mới té, nhưng nàng chịu đau cũng không dám nói.
Xe ngựa Tô Thê Thê ở phía sau bọn họ, nghe vậy liền mở rộng tầm mắt, Cung Lạc Vân làm vậy cho hả giận, nhưng cũng khiến mình hả giận theo, thật không biết nên cảm tạ nàng hay là không đây.
Lăng Hương phản bội, Tô Thê Thê không đau lòng là giả, lúc đầu ở an bình hầu phủ, bên cạnh Tô Thê Thê không có ai, Lăng Hương giúp nàng làm nhiều việc, không ngờ Lăng Hương lại làm phản như thế, ngáng chân nàng, nếu không phải bọn họ thương lượng trước về việc bị hưu, thì Tô Thê Thê chắc bị Lăng Hương chọc tức chết rồi.
Một nha hoàn không thể làm chính phi được, đem mình cho đi, có khác gì người đến, có người tự hiểu rõ bản thân, liền giở trò quỷ, đâu phải ai cũng tốt được như nàng.
Tô Thê Thê không biết Lăng Hương có nhớ mình không? hiện tại nàng đang nghĩ cách làm sao xuất hiện soái một chút.
Nếu là ở đây, Lục Phương Đình còn trong xe ngựa, không có lý do gì đi ra, có khi Lục Phương Đình chưa ra, nàng đã bị xiên rồi, phải chờ thời cơ, Lục Phương Đình xuống xe, hộ vệ nghỉ ngơi nàng mới có thể khóc lóc chạy đến ôm được.
Tô Thê Thê tính toán cho Tử Trúc theo sau xe ngựa, dần đến một cái lều ngoài thành, chỗ đó có bóng cây, thấy xe ngựa Lục Phương Đình dừng lại, Tô Thê Thê cho xe ngựa chạy đến.
Lục Phương Đình đúng là xuống xe, nàng búi tóc đeo ngocjquan, mặc trường bào tơ lụa màu băng lam, đường viền vân trúc màu trắng, hông đeo đai ngọc, còn treo một cái ngọc bội, cùng một cái túi hương màu nhạt, tay cầm một cái quạt vẽ núi sông, thân hình thon dài, bước đi cũng thật phong nhã khí độ, đúng là công tử như ngọc thanh nhã, từng bước ung dung, so với gió mát còn khiến người ta thấy thoải mái hơn.
Lục Phương Đình xuống xe ngựa chỉ đứng đó, đã khiến Cung Lạc Vân và Lăng Hương ná thở nhìn đến ngây dại.
Tô Thê Thê xem còn ngây dại hơn, đồng thời, đau lòng muốn chết, ngực siết chặt quá, sắp thành mặt phẳng rồi a.
Trời nóng vậy, đúng là khó chịu quá.
Tô Thê Thê lại có chút oán trách nhìn thoáng qua Cung Lạc Vân còn đang hoa si, trời nóng vậy mà đi săn, đúng là kỳ cục.
Tận dụng cơ hội, mất rồi sẽ không quay lại được, Tô Thê Thê giật mình, nghĩ đến chuyện mình cần làn, vội vỗ mặt mình, kéo quần xuống xe ngựa.
"Phu quân ~" Tô Thê Thê xuống xe ngựa liền kéo âm dài ra, như là sợ người khác không biết vậy, nhào đến Lục Phương Đình ôm chặt.
"Ai đó? ai là phu quân của ngươi?" Lục Phương Đình tựa như bị kinh động, run giọng nói.
Thật ra nàng cũng bị kinh động, nàng không ngờ lại gặp được Tô Thê Thê ở chỗ này.
Tựa như từ trên trời giáng xuống, còn to gan ôm mình.
"Phu quân, thiếp biết lỗi rồi, van ngươi, phu quân, van ngươi thu hồi hưu thư được không? thiếp biết lỗi rồi mà! phu quân ~ thiếp xin thề, sau này tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa." Tô Thê Thê thảm thương khóc lóc nói, thân thể chưa khỏe phổi vẫn còn đau, nhưng tay vẫn không hạ lực ôm chặt Lục Phương Đình.
Lục Phương Đình cố gắng khống chế tay mình mới không đỡ Tô Thê Thê ôm lấy, thấy khóe mắt Tô Thê Thê hồng hồng, biết là nàng làm trò, lại nhịn không được mà đau lòng, thấy môi nàng mấp máy đã muốn hôn lên rồi, nàng so với tưởng tượng còn nhớ nàng nhiều hơn.
"Ngươi, nữ nhân này, không có thể diện không biết xấu hổ. Người đâu? không kéo nàng ra?" Cung Lạc Vân phản ứng kịp, tức đỏ mặt, nàng túm lấy y phục của Tô Thê Thê muốn kéo ra, còn gọi thêm người bên ngoài đến giúp.
Lăng Hương đi đường đã sớm mệt mỏi, Cung Lạc Vân đi đường hành hạ Lăng Hương cũng không hơn gì, Tô Thê Thê nương Lục Phương Đình tránh né, nhân cơ hội đem đồ mình chuẩn bị nhét vào tay áo Lục Phương Đình.
"Phu quân, sau này ta sẽ nghe lời ngươi nói, không dám ghen tỵ nữa, không dám đụng vào đồ của phu quân nữa, nếu phu quân cho ta về, ta nhất định nập 18 phòng thiếp, phu quân muốn cái gì, ta nhất định giúp phu quân. Phu quân, van ngươi, ta nhất định sẽ là hiền thê lương mẫu tốt." Tô Thê Thê khóc lóc nói, nhiệm vụ đã hoàn thành, hiện tại ôm thêm chút cho đã, vừa nói vừa cọ ngực Lục Phương Đình.
"Còn ra thể thống gì? ngươi phụ nhân này, thật không có giáo dưỡng, mau buông tay ra!" Lục Phương Đình cắn răng nói, người kia vừa đến liền túm Tô Thê Thê đẩy ra.
"Phu quân, phu quân ~ phu quân ~" Tô Thê Thê khóc lóc đẩy tay người nhìn Lục Phương Đình, lúc này nước mắt thật sự chảy ra, thực sự luyến tiếc, cũng không biết lần sau khi nào gặp.
"Duyên phu thê giữa ta và ngươi đã hết, ngươi đừng kêu loạn nữa, nếu ngươi còn dám như vậy nữa, ta sẽ cho ngươi dùng côn đánh ngươi, còn không mau cút đi! đi ngắm cảnh thôi cũng lộn xộn vậy rồi, Lục Phương Đình ta sao lại xúi quẩy vậy chứ?" Lục Phương Đình sợ Cung Lạc Vân hại Tô Thê Thê nên chê bai nói.
"Tô Thê Thê, ngươi còn không mau cút đi! đồ nữ nhân không biết xấu hổ!" Cung Lạc Vân vung roi lên đánh, Tử Trúc bên kia liền tới, tuy kéo được Tô Thê Thê, nhung cánh tay Tô Thê Thê vẫn trúng một roi, Lục Phương Đình mắt hơi híp lại nhưng không lên tiếng.
Tử Trúc đỡ Tô Thê Thê nhanh vào xe ngựa các nàng, rồi lái đi, Tô Thê Thê nhìn qua cửa xe trông Lục Phương Đình, thấy Cung Lạc Vân trợn mắt nàng mới rút về trong xe ngựa.
Tử Trúc đi về Tĩnh Hư Quan, Tô Thê Thê thở một cái, rồi lại nhìn ra cửa sổ xe, cái gì cũng không thấy nữa, chỉ còn lại mặt trời chói chang.
Tô Thê Thê vuốt ngực còn đau, lấy bình trà nhỏ bưng lên uống vài ngụm, mới đỡ hơn một chút.
"Lần này, xem như không uổng công, lấy được cái túi hương." Tô Thê Thê âm thầm vén tay áo lên, lấy ra một cái túi hương xanh nhạt, cái này vừa rồi ôm Lục Phương Đình tiện tay mò được, túi hương làm bằng lụa quý, là gấm Tứ Xuyên, mắc ngàn vàng, nói vậy chắc đồ bên trong cũng quý, phu quân mỹ nhân mang đồ bên mình, nhất định là luôn thưởng thức nó.
He he, lại có thêm đồ tưởng niệm, Tô Thê Thê vui vẻ cầm túi hương ngửi ngửi, muốn ngửi chút mùi của Lục Phương Đình, lại cảm giác không ổn, mở túi hương ra xem, thì thần sắc phức tạp không thôi.
"Cái tên trộm nhà ngươi, còn muốn về trộm đồ à? vương phủ đã không còn quan hệ gì với ngươi rồi, nếu không cút ta hất nước lên người của ngươi bây giờ." nữ nhân quét rác hung hăng nói.
Đám tùy tùng cũng cầm gậy lên, Tô Thê Thê thấy sợ, vội cùng Tử Trúc bỏ chạy.
Chỉ có thể trách cha ruột của mình, kêu mình đi trộm đồ, trộm không được còn mang tội, còn tưởng là về được an bình hầu phủ, không có công lao cũng có khổ lao đi vào, ai ngờ an bình hầu phủi tay không muốn dính đến nàng, còn sợ chuyện trộm đồ liên quan đến an bình hầu, đến cả cửa cũng không cho nàng vào.
Tô Thê Thê có chút phiền, càng khiến nàng bực chính là, lúc này đang lang thang trên đường, đến tiệm ăn ven đường cũng không cho nàng vào.
Từ một trinh tiết liệt nữ huyện chủ trở thành một kẻ xuất thân đê tiện còn trộm vặt, Tô Thê Thê dường như thành chủ đề bàn tán của người kinh thành.
Trước kia Tô Thê Thê ra ngoài thường đeo khăn che mặt, nhưng thân hình nhỏ đôi mắt đào hoa thì không thể nhận nhầm được.
Tô Thê Thê liếm môi một cái, ở Tĩnh Hư Quan cái gì cũng tốt, nhưng mà không thấy được Lục Phương Đình không được ăn thịt khiến nàng buồn chán, ra ngoài muốn tìm chút đồ ăn cũng không có, xunh quanh không biết ai dòm ngó, nàng không dám để Tử Trúc một mình đi mua đồ cho các nàng còn nàng đứng chờ, đành đáng thương mang theo Tử Trúc quay về Tĩnh Hư Quan.
Có lẽ ông trời thương Tô Thê thê, cùng Tử Trúc vừa ra khỏi thành, Tô Thê Thê liền thấy Lục Phương Đình, chính xác mà nói là xe ngựa Lục gia.
Bên cạnh xe ngựa là một công tử nhỏ cưỡi tiểu mã đi cạnh xe ngựa, nghiêng đầu nhìn trong xe ngựa, cười hì hì nói gì đó.
Bộ dạng tiểu công tử phi phàm, nhìn một cái có thể nhìn ra là nữ, đôi mắt hạnh phúc, không phải Cung Lạc Vân thì còn ai đây?
"Phương Đình ca ca, hôm nay ta dẫ ngươi đi săn, ta bắn tên rất chính xác." âm thanh thanh thúy của Cung Lạc Vân truyền đến, dường như sợ người không biết vậy.
Xung quanh đều im lặng nín thở, vì sợ chọc phải công chúa nhìn thì ngây thơ nhưng tính tình ngang ngược này.
"Lạc Vân muội muội, từ nhỏ đã giỏi cưỡi ngựa bắn cung, Phương Đình thật bội phục." Lục Phương Đình ôn thanh nói ra, Tô Thê Thê nghe thấy mà xém nghẹn ngào, đã bao lâu không nghe thấy tiếng của nàng rồi?
Vội mang kế sách cho Lục Phương Đình, không phải là không muốn tìm cơ hội gặp mặt nàng. Nàng đưa nàng ra ngoài, nói là diễn trò xong rồi, nhưng sau khi hưu xong, thì giống như là hưu thật, mặt cũng không thấy, đúng là tuyệt tình.
Vì sao lại nhỏ yếu như vậy, sao lại che lấp như vậy?
Tô Thê Thê nhìn xe ngựa cũng không thấy được Lục Phương Đình, vành mắt lại đỏ lên, đành xoa vành mắt của mình, lộ ra kiên định.
"Phương Đình ca ca, ngươi yên tâm, ta đã cầu phụ hoàng đưa thần y Đại Tấn đến xem bệnh cho ngươi rồi, ngươi nhất định sẽ khỏi thôi." Cung Lạc Vân nói.
"Lạc Vân thật có tâm, Phương Đình đa tạ." Lục Phương Đình nói.
Cung Lạc Vân nghe xong Lục Phương Đình nói liền cong miệng cười, nhưng khi liếc nhìn một phụ nhân mặc đồ nữ tử cạnh xe ngựa liền tức giận, vung roi đánh lên, đánh vào thắt lưng của nàng, nàng kinh hô một tiếng ngã xuống đất, kéo xích sắt lại rồi lại điềm đạm đáng yêu đứng dậy.
Nữ nhân theo Lục Phương Đình này, chính là Lăng Hương kẻ đã mách lẻo khiến cho Tô Thê Thê bị đuổi khỏi vương phủ.
"Ai nha, ngươi đứng kiểu gì vậy? đứng trúng roi của ta, roi của ta xém bị ngươi làm hư rồi...." Cung Lạc Vân hai chân kẹp ngựa, vuốt roi nhếch miệng gắt giọng nói.
"..." Lăng Hương bò dậy, có nỗi khổ mà không nói được, Tô Thê Thê không tha cho nàng, nhưng Tô Thê Thê chỉ trừng mắt với nàng, mắng vài câu, phạt một chút, còn vị công chúa này, đánh cái nào cũng không nhẹ.
"Lăng Hương, ngươi không sao chứ? có mệt không? có muốn lên ngồi không?" Lục Phương Đình trên xe thân thiết nói.
"Nô tỳ không sao, tạ thế tử gia." bị Cung Lạc Vân trừng mắt, Lăng Hương muốn nói cũng không dám. Người này còn chưa gả đi, gả rồi nếu thành chủ mẫu, Lăng Hương cảm giác chắc mình sẽ bị hành đến chết.
"Lạc Vân, ngươi ở bên ngoài coi chừng nóng, chỗ này có trà, hay là ngươi và Lăng Hương đều vào trong xe ngựa đi, bên ngoài không tốt lắm." Lục Phương Đình hiển nhiên lo lắng nói.
"Ta cưỡi ngựa rất thoải mái, Lăng Hương đi bộ cũng rất thoải mái, còn muốn đi thêm chút nữa, có phải không Lăng Hương?" Cung Lạc Vân nghe Lục Phương Đình hỏi nàng có nóng không trong lòng liền thấy vui, nhưng còn kéo theo Lăng Hương liền khiến nàng tức không chỗ phát tiết.
"Đúng vậy, nô tỳ bên ngoài rất tốt, thế tử gia không cần lo lắng." Lăng Hương vội nói, giọng nói rất vui vẻ, dưới chân cũng đã lảo đảo, hiển nhiên do mới té, nhưng nàng chịu đau cũng không dám nói.
Xe ngựa Tô Thê Thê ở phía sau bọn họ, nghe vậy liền mở rộng tầm mắt, Cung Lạc Vân làm vậy cho hả giận, nhưng cũng khiến mình hả giận theo, thật không biết nên cảm tạ nàng hay là không đây.
Lăng Hương phản bội, Tô Thê Thê không đau lòng là giả, lúc đầu ở an bình hầu phủ, bên cạnh Tô Thê Thê không có ai, Lăng Hương giúp nàng làm nhiều việc, không ngờ Lăng Hương lại làm phản như thế, ngáng chân nàng, nếu không phải bọn họ thương lượng trước về việc bị hưu, thì Tô Thê Thê chắc bị Lăng Hương chọc tức chết rồi.
Một nha hoàn không thể làm chính phi được, đem mình cho đi, có khác gì người đến, có người tự hiểu rõ bản thân, liền giở trò quỷ, đâu phải ai cũng tốt được như nàng.
Tô Thê Thê không biết Lăng Hương có nhớ mình không? hiện tại nàng đang nghĩ cách làm sao xuất hiện soái một chút.
Nếu là ở đây, Lục Phương Đình còn trong xe ngựa, không có lý do gì đi ra, có khi Lục Phương Đình chưa ra, nàng đã bị xiên rồi, phải chờ thời cơ, Lục Phương Đình xuống xe, hộ vệ nghỉ ngơi nàng mới có thể khóc lóc chạy đến ôm được.
Tô Thê Thê tính toán cho Tử Trúc theo sau xe ngựa, dần đến một cái lều ngoài thành, chỗ đó có bóng cây, thấy xe ngựa Lục Phương Đình dừng lại, Tô Thê Thê cho xe ngựa chạy đến.
Lục Phương Đình đúng là xuống xe, nàng búi tóc đeo ngocjquan, mặc trường bào tơ lụa màu băng lam, đường viền vân trúc màu trắng, hông đeo đai ngọc, còn treo một cái ngọc bội, cùng một cái túi hương màu nhạt, tay cầm một cái quạt vẽ núi sông, thân hình thon dài, bước đi cũng thật phong nhã khí độ, đúng là công tử như ngọc thanh nhã, từng bước ung dung, so với gió mát còn khiến người ta thấy thoải mái hơn.
Lục Phương Đình xuống xe ngựa chỉ đứng đó, đã khiến Cung Lạc Vân và Lăng Hương ná thở nhìn đến ngây dại.
Tô Thê Thê xem còn ngây dại hơn, đồng thời, đau lòng muốn chết, ngực siết chặt quá, sắp thành mặt phẳng rồi a.
Trời nóng vậy, đúng là khó chịu quá.
Tô Thê Thê lại có chút oán trách nhìn thoáng qua Cung Lạc Vân còn đang hoa si, trời nóng vậy mà đi săn, đúng là kỳ cục.
Tận dụng cơ hội, mất rồi sẽ không quay lại được, Tô Thê Thê giật mình, nghĩ đến chuyện mình cần làn, vội vỗ mặt mình, kéo quần xuống xe ngựa.
"Phu quân ~" Tô Thê Thê xuống xe ngựa liền kéo âm dài ra, như là sợ người khác không biết vậy, nhào đến Lục Phương Đình ôm chặt.
"Ai đó? ai là phu quân của ngươi?" Lục Phương Đình tựa như bị kinh động, run giọng nói.
Thật ra nàng cũng bị kinh động, nàng không ngờ lại gặp được Tô Thê Thê ở chỗ này.
Tựa như từ trên trời giáng xuống, còn to gan ôm mình.
"Phu quân, thiếp biết lỗi rồi, van ngươi, phu quân, van ngươi thu hồi hưu thư được không? thiếp biết lỗi rồi mà! phu quân ~ thiếp xin thề, sau này tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa." Tô Thê Thê thảm thương khóc lóc nói, thân thể chưa khỏe phổi vẫn còn đau, nhưng tay vẫn không hạ lực ôm chặt Lục Phương Đình.
Lục Phương Đình cố gắng khống chế tay mình mới không đỡ Tô Thê Thê ôm lấy, thấy khóe mắt Tô Thê Thê hồng hồng, biết là nàng làm trò, lại nhịn không được mà đau lòng, thấy môi nàng mấp máy đã muốn hôn lên rồi, nàng so với tưởng tượng còn nhớ nàng nhiều hơn.
"Ngươi, nữ nhân này, không có thể diện không biết xấu hổ. Người đâu? không kéo nàng ra?" Cung Lạc Vân phản ứng kịp, tức đỏ mặt, nàng túm lấy y phục của Tô Thê Thê muốn kéo ra, còn gọi thêm người bên ngoài đến giúp.
Lăng Hương đi đường đã sớm mệt mỏi, Cung Lạc Vân đi đường hành hạ Lăng Hương cũng không hơn gì, Tô Thê Thê nương Lục Phương Đình tránh né, nhân cơ hội đem đồ mình chuẩn bị nhét vào tay áo Lục Phương Đình.
"Phu quân, sau này ta sẽ nghe lời ngươi nói, không dám ghen tỵ nữa, không dám đụng vào đồ của phu quân nữa, nếu phu quân cho ta về, ta nhất định nập 18 phòng thiếp, phu quân muốn cái gì, ta nhất định giúp phu quân. Phu quân, van ngươi, ta nhất định sẽ là hiền thê lương mẫu tốt." Tô Thê Thê khóc lóc nói, nhiệm vụ đã hoàn thành, hiện tại ôm thêm chút cho đã, vừa nói vừa cọ ngực Lục Phương Đình.
"Còn ra thể thống gì? ngươi phụ nhân này, thật không có giáo dưỡng, mau buông tay ra!" Lục Phương Đình cắn răng nói, người kia vừa đến liền túm Tô Thê Thê đẩy ra.
"Phu quân, phu quân ~ phu quân ~" Tô Thê Thê khóc lóc đẩy tay người nhìn Lục Phương Đình, lúc này nước mắt thật sự chảy ra, thực sự luyến tiếc, cũng không biết lần sau khi nào gặp.
"Duyên phu thê giữa ta và ngươi đã hết, ngươi đừng kêu loạn nữa, nếu ngươi còn dám như vậy nữa, ta sẽ cho ngươi dùng côn đánh ngươi, còn không mau cút đi! đi ngắm cảnh thôi cũng lộn xộn vậy rồi, Lục Phương Đình ta sao lại xúi quẩy vậy chứ?" Lục Phương Đình sợ Cung Lạc Vân hại Tô Thê Thê nên chê bai nói.
"Tô Thê Thê, ngươi còn không mau cút đi! đồ nữ nhân không biết xấu hổ!" Cung Lạc Vân vung roi lên đánh, Tử Trúc bên kia liền tới, tuy kéo được Tô Thê Thê, nhung cánh tay Tô Thê Thê vẫn trúng một roi, Lục Phương Đình mắt hơi híp lại nhưng không lên tiếng.
Tử Trúc đỡ Tô Thê Thê nhanh vào xe ngựa các nàng, rồi lái đi, Tô Thê Thê nhìn qua cửa xe trông Lục Phương Đình, thấy Cung Lạc Vân trợn mắt nàng mới rút về trong xe ngựa.
Tử Trúc đi về Tĩnh Hư Quan, Tô Thê Thê thở một cái, rồi lại nhìn ra cửa sổ xe, cái gì cũng không thấy nữa, chỉ còn lại mặt trời chói chang.
Tô Thê Thê vuốt ngực còn đau, lấy bình trà nhỏ bưng lên uống vài ngụm, mới đỡ hơn một chút.
"Lần này, xem như không uổng công, lấy được cái túi hương." Tô Thê Thê âm thầm vén tay áo lên, lấy ra một cái túi hương xanh nhạt, cái này vừa rồi ôm Lục Phương Đình tiện tay mò được, túi hương làm bằng lụa quý, là gấm Tứ Xuyên, mắc ngàn vàng, nói vậy chắc đồ bên trong cũng quý, phu quân mỹ nhân mang đồ bên mình, nhất định là luôn thưởng thức nó.
He he, lại có thêm đồ tưởng niệm, Tô Thê Thê vui vẻ cầm túi hương ngửi ngửi, muốn ngửi chút mùi của Lục Phương Đình, lại cảm giác không ổn, mở túi hương ra xem, thì thần sắc phức tạp không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.