Chương 46: Cẩm Niên, Lục Thúc Ngươi Đến Rồi 2
Thất Nguyệt Vị Thì
28/08/2022
“Vậy được.”
“Nhưng mà phụ thân, ta phải cảnh báo trước, Nếu hắn còn không nguyện ý đến thì ngài đừng đổ cơn giận lên đầu ta. Nếu ngài khi dễ người như vậy thì sau này đừng nghĩ ta giúp người làm việc.”
Cố Ninh Nhai vẻ mặt chân thành nói.
“Cút.”
Cố lão gia tử đạp một cước đến, không thèm để ý đến nhi tử này của mình.
Cố Ninh Nhai chịu một cước cũng không khó chịu, xoa mông trực tiếp ra ngooài, đi tìm Cố Cẩm Niên nói chút chuyện.
Đợi sau khi Cố Ninh Nhai rời đi.
Cố lão gia tử lẳng lặng ngồi trong chính điện, không biết đang nghĩ cái gì.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau.
Lại có một bóng người xuất hiện.
Là Lâm Dương hầu - Cố Thiên Chu, phụ thân của Cố Cẩm Niên.
Toàn bộ Cố gia, trụ cột vẫn là Cố lão gia tử nhưng thân là quốc công đứng đầu, chỉ cần không phải chuyện lớn gì thì Cố lão gia tử đều không cần đi tham gia.
Tất cả những chuyện lớn nhỏ này đều do Cố Thiên Chu đi xử lý.
Dù sao Cố lão gia tử thật sự đã già cũng cần cho người trẻ tuổi một chút đất diễn.
Cũng chính vì vậy mà Cố Thiên Chu dường như bận từ sớm đến khuya, lại thêm có quan hệ vô cùng tốt với Hoàng đế Vĩnh Thịnh thường xuyên xử lý sự vụ trong cung khó mà chăm sóc được Cố Cẩm Niên.
Đối với người trưởng tử này, Cố lão gia tử vẫn có chút áy náy trong lòng.
Dù sao hắn phải nhận áp lực lớn nhất, cũng là người mệt nhất hiểu chuyện nhất.
Nhưng rất nhanh, loại cảm khái này nháy mắt biến mất.
“Phụ thân.”
“Ngài xem đây là chuyện gì.”
“Ninh Nguyệt thế mà dám vụng trộm đưa Cẩm Niên vào trong cung.”
“Còn tự mình hướng bệ hạ cáo trạng, để bệ hạ giải oan cho Cẩm Niên.”
“Chuyện này cũng coi như xong, nhưng Cẩm Niên tiểu Vương bát đản còn dám xúi giục Thái Tôn điện hạ để người ta đi đập bể đầu Lễ bộ Thượng thư.”
“Đây không phải vô pháp vô thiên sao?”
“Phụ thân, việc này ngài có quản hay không. Ngài mặc kệ thì để ta. Ta cũng không tin, tiểu Vương bát đản này còn dám vô pháp vô thiên như thế.”
Giọng nói của Cố Thiên Chu vang lên, bên trong lời nói đối với Cố Cẩm Niên tràn đầy oán khí.
Những lời này vừa thốt ra, Cố lão gia tử đã dùng một tay đánh vào đầu Cố Thiên Chu.
“Ngươi gọi ai là tiểu Vương bát đản?”
“Niên nhi nếu là tiểu Vương bát đản vậy lão phu không phải là lão vương bát đản sao?”
“Còn có, đừng ở trước mặt lão phu giả vờ giả vịt, ngươi dám đánh đứa con quý báu kia sao?”
“Ngay cả thê tử của ngươi còn không quản được mà còn dám ở trước mặt lão phu bày trò.”
Cố lão gia tử có chút tức giận nói.
Trong lòng nhi tử hắn đang suy nghĩ gì sao hắn lại không biết,
“Phụ thân, ý người là gì?”
“Ta vì địa vị gia tộc ngươi không biết sao?”
Vừa nhắc đến thê tử, Cố Thiên Chu lập tức kiên cường lên. Chủ đề này hắn nhất định phải giảo biện thật tốt.
“Câm miệng.”
Cố lão gia tử hừ lạnh một tiếng, trong chớp mắt Cố Thiên Chu không phản ứng.
“Được rồi, cụ thê là chuyện gì nói nhanh một chút.”
Cố lão gia tử lên tiếng, không thèm để ý Cố Thiên Chu.
“Ngược lại không có chuyện gì.”
“Chủ yếu là Cẩm Niên xui khiến Thái Tôn điện hạ đập Dương Khai bị thương. Chuyện này nếu giải quyết không tốt thì không ổn.
“Còn nữa, bên phía Thái tử cũng không thể bàn giao được.”
Cố Thiên Chu ngượng ngùng nói.
“Có cái gì để bàn giao tốt, không tiện bàn giao?”
“Người Cố gia làm việc. Ngoại từ Thánh Thượng ra còn cần bàn giao với ai?”
Bản thân Thái Tôn ngoan cố cũng bị làm hư, đánh một trận là đúng. Thái Tử nếu không phục thì bảo hắn đến gặp lão phu. Lão phu thay hắn quất nhi tử hắn.”
“Về phần Dương Khai, chuyện nữ nhi của hắn đẩy Cẩm Niên xuống nước, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?”
Giọng nói của Cố lão gia tử lạnh lùng.
“Phụ thân.”
“Lời này của ngài không có vấn đề gì. Bên phía Thái Tử ta đi một chút là được.”
“Nhưng phía Dương Khai không được. Dù sao hắn cũng là viện trưởng thư viện Đại Hạ. Hành vi lần này của Cẩm Niên tất nhiên đã trêu chọc hắn. Chờ đến khi Cẩm Niên đi thư viện Đại Hạ thì chẳng phải gặp các loại làm khó dễ sao.”
Cố Thiên Chu có chút buồn bực. Hắn cảm thấy Thái Tử cũng không quan trọng. Dù sao Thái Tôn nghịch ngợm rút dừng lại liền dừng lại.
Nhưng Dương Khai lại khá phiền toái.
Không bao lâu nữa, Cố Cẩm Niên sẽ phải đi thư viện Đại Hạ. Bây giờ bản thân quan hệ hai nhà cũng không tốt. Bây giờ Cố Cẩm Niên nháo loạn như thế xem ra càng không tốt.
“Cũng không có gì.”
“Dương Khai hắn có gan lớn bằng trời cũng không dám nhằm vào Niên nhi.”
“Thật mặc vào tiểu hài có thể có biện pháp nào? Ai bảo Cố gia chúng ta không có người đọc sách?”
“Còn nữa không có chuyện hôm nay thì Dương Khai sẽ không tìm Cẩm Niên gây phiền phức sao?”
Cố lão gia tử để Cố Thiên Chu trầm mặc một phen.
Thật lâu sau, Cố Thiên Chu không nói lời nào.
Mà Cố lão gia tử hiểu rõ ý của Cố Thiên Chu, lập tức ngữ khí thoáng hòa hoãn nói.
“Thiên Chu, ta hiểu rõ ý tứ của ngươi.”
“Nhưng cũng cần phải cân nhắc thực tế.”
“Cẩm Niên không phải loại ham học, ngươi vì nó đã ghi thẳng vào danh sách học ở thư viện Đại Hạ đã là tận tâm tẫn trách.”
“Ngươi không phải loại ham học, nó cũng không phải loại ham học. Ngươi ép buộc Cẩm Niên đọc sách với nó mà nói không nhất định là chuyện tốt.”
Cố lão gia tử lên tiếng.
Mà Cố Thiên Chu lại lắc đầu.
“Phụ thân, đứa nhỏ Cẩm Niên này thông minh. Phu tử tán dương qua, đơn giản chính là bọn chúng thà học cái xấu thôi.”
“Đưa nó đi thư viện Đại Hạ, buộc nó học cái tốt. Cố gia cần một người đọc sách, không chỉ để bảo trụ Cố gia mà cũng có thể để nó bảo vệ chính mình.”
“Phụ thân, ngài cứ để cho ta tự quyết một lần đi. Nếu Cẩm Niên hận ta thì cứ để nó hận. Ta thà rằng để nó chịu khổ ba năm cũn không muốn nó hối hận cả đời.”
Cố Thiên Chu có chút cố chấp, lúc nói lời này thần sắc cũng hết sức nghiêm túc.
Đều đã nói đến như vậy.
Cố lão gia tử cũng có vẻ hơi trầm mặc.
Một lát.
Cố lão gia tử bất đắc dĩ thở dài nói.
“Vậy cứ theo ý ngươi đi.”
“Chỉ là việc đọc sách này ngươi cũng đừng kỳ vọng quá nhiều.”
“Đều tại ra để các ngươi ra sân đánh trận, Cố gia không có một ai sợ, để các ngươi đọc sách viết chữ.”
“Aiz.”
Cố lão gia tử thở dài.
Liên quan đến chuyện này hắn rõ ràng hơn ai hết.
Cố gia không có khả năng xuất hiện một người đọc sách.
Đối với câu nói này, Cố Thiên Chu không có bất kỳ dị nghị gì nhưng tận đáy lòng vẫn phải lẩm bẩm vài câu.
“Nhưng mà phải nhớ kỹ, dù như thế nào cũng đừng nhượng bộ quá mức.”
“Cố gia còn có một cơ hôi, bắt lấy cơ hội lần này có thể kéo dài đời thứ ba, không thẻ vì bỏ nhỏ mà mất lớn.”
Đến giờ khắc này, thần sắc Cỗ lão gia tử vô cùng chăm chú.
Nâng lên một chuyện rất trọng yếu.
“Hài nhi đã rõ.”
Cố Thiên Chu nhẹ gật đầu, hắn biết lời này của lão gia tử có ý gì.
Mà cùng lúc đó.
Ở chỗ thế tử.
Giọng nói Cố Ninh Nhai chậm rãi vang lên.
“Cẩm Niên.”
“Lục thúc của ngươi đến đây.”
Dựa theo giọng nói vang lên khiến Cố Cẩm Niên sắp chìm vào giấc ngủ bỗng nhiên tỉnh lại.
“Nhưng mà phụ thân, ta phải cảnh báo trước, Nếu hắn còn không nguyện ý đến thì ngài đừng đổ cơn giận lên đầu ta. Nếu ngài khi dễ người như vậy thì sau này đừng nghĩ ta giúp người làm việc.”
Cố Ninh Nhai vẻ mặt chân thành nói.
“Cút.”
Cố lão gia tử đạp một cước đến, không thèm để ý đến nhi tử này của mình.
Cố Ninh Nhai chịu một cước cũng không khó chịu, xoa mông trực tiếp ra ngooài, đi tìm Cố Cẩm Niên nói chút chuyện.
Đợi sau khi Cố Ninh Nhai rời đi.
Cố lão gia tử lẳng lặng ngồi trong chính điện, không biết đang nghĩ cái gì.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau.
Lại có một bóng người xuất hiện.
Là Lâm Dương hầu - Cố Thiên Chu, phụ thân của Cố Cẩm Niên.
Toàn bộ Cố gia, trụ cột vẫn là Cố lão gia tử nhưng thân là quốc công đứng đầu, chỉ cần không phải chuyện lớn gì thì Cố lão gia tử đều không cần đi tham gia.
Tất cả những chuyện lớn nhỏ này đều do Cố Thiên Chu đi xử lý.
Dù sao Cố lão gia tử thật sự đã già cũng cần cho người trẻ tuổi một chút đất diễn.
Cũng chính vì vậy mà Cố Thiên Chu dường như bận từ sớm đến khuya, lại thêm có quan hệ vô cùng tốt với Hoàng đế Vĩnh Thịnh thường xuyên xử lý sự vụ trong cung khó mà chăm sóc được Cố Cẩm Niên.
Đối với người trưởng tử này, Cố lão gia tử vẫn có chút áy náy trong lòng.
Dù sao hắn phải nhận áp lực lớn nhất, cũng là người mệt nhất hiểu chuyện nhất.
Nhưng rất nhanh, loại cảm khái này nháy mắt biến mất.
“Phụ thân.”
“Ngài xem đây là chuyện gì.”
“Ninh Nguyệt thế mà dám vụng trộm đưa Cẩm Niên vào trong cung.”
“Còn tự mình hướng bệ hạ cáo trạng, để bệ hạ giải oan cho Cẩm Niên.”
“Chuyện này cũng coi như xong, nhưng Cẩm Niên tiểu Vương bát đản còn dám xúi giục Thái Tôn điện hạ để người ta đi đập bể đầu Lễ bộ Thượng thư.”
“Đây không phải vô pháp vô thiên sao?”
“Phụ thân, việc này ngài có quản hay không. Ngài mặc kệ thì để ta. Ta cũng không tin, tiểu Vương bát đản này còn dám vô pháp vô thiên như thế.”
Giọng nói của Cố Thiên Chu vang lên, bên trong lời nói đối với Cố Cẩm Niên tràn đầy oán khí.
Những lời này vừa thốt ra, Cố lão gia tử đã dùng một tay đánh vào đầu Cố Thiên Chu.
“Ngươi gọi ai là tiểu Vương bát đản?”
“Niên nhi nếu là tiểu Vương bát đản vậy lão phu không phải là lão vương bát đản sao?”
“Còn có, đừng ở trước mặt lão phu giả vờ giả vịt, ngươi dám đánh đứa con quý báu kia sao?”
“Ngay cả thê tử của ngươi còn không quản được mà còn dám ở trước mặt lão phu bày trò.”
Cố lão gia tử có chút tức giận nói.
Trong lòng nhi tử hắn đang suy nghĩ gì sao hắn lại không biết,
“Phụ thân, ý người là gì?”
“Ta vì địa vị gia tộc ngươi không biết sao?”
Vừa nhắc đến thê tử, Cố Thiên Chu lập tức kiên cường lên. Chủ đề này hắn nhất định phải giảo biện thật tốt.
“Câm miệng.”
Cố lão gia tử hừ lạnh một tiếng, trong chớp mắt Cố Thiên Chu không phản ứng.
“Được rồi, cụ thê là chuyện gì nói nhanh một chút.”
Cố lão gia tử lên tiếng, không thèm để ý Cố Thiên Chu.
“Ngược lại không có chuyện gì.”
“Chủ yếu là Cẩm Niên xui khiến Thái Tôn điện hạ đập Dương Khai bị thương. Chuyện này nếu giải quyết không tốt thì không ổn.
“Còn nữa, bên phía Thái tử cũng không thể bàn giao được.”
Cố Thiên Chu ngượng ngùng nói.
“Có cái gì để bàn giao tốt, không tiện bàn giao?”
“Người Cố gia làm việc. Ngoại từ Thánh Thượng ra còn cần bàn giao với ai?”
Bản thân Thái Tôn ngoan cố cũng bị làm hư, đánh một trận là đúng. Thái Tử nếu không phục thì bảo hắn đến gặp lão phu. Lão phu thay hắn quất nhi tử hắn.”
“Về phần Dương Khai, chuyện nữ nhi của hắn đẩy Cẩm Niên xuống nước, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?”
Giọng nói của Cố lão gia tử lạnh lùng.
“Phụ thân.”
“Lời này của ngài không có vấn đề gì. Bên phía Thái Tử ta đi một chút là được.”
“Nhưng phía Dương Khai không được. Dù sao hắn cũng là viện trưởng thư viện Đại Hạ. Hành vi lần này của Cẩm Niên tất nhiên đã trêu chọc hắn. Chờ đến khi Cẩm Niên đi thư viện Đại Hạ thì chẳng phải gặp các loại làm khó dễ sao.”
Cố Thiên Chu có chút buồn bực. Hắn cảm thấy Thái Tử cũng không quan trọng. Dù sao Thái Tôn nghịch ngợm rút dừng lại liền dừng lại.
Nhưng Dương Khai lại khá phiền toái.
Không bao lâu nữa, Cố Cẩm Niên sẽ phải đi thư viện Đại Hạ. Bây giờ bản thân quan hệ hai nhà cũng không tốt. Bây giờ Cố Cẩm Niên nháo loạn như thế xem ra càng không tốt.
“Cũng không có gì.”
“Dương Khai hắn có gan lớn bằng trời cũng không dám nhằm vào Niên nhi.”
“Thật mặc vào tiểu hài có thể có biện pháp nào? Ai bảo Cố gia chúng ta không có người đọc sách?”
“Còn nữa không có chuyện hôm nay thì Dương Khai sẽ không tìm Cẩm Niên gây phiền phức sao?”
Cố lão gia tử để Cố Thiên Chu trầm mặc một phen.
Thật lâu sau, Cố Thiên Chu không nói lời nào.
Mà Cố lão gia tử hiểu rõ ý của Cố Thiên Chu, lập tức ngữ khí thoáng hòa hoãn nói.
“Thiên Chu, ta hiểu rõ ý tứ của ngươi.”
“Nhưng cũng cần phải cân nhắc thực tế.”
“Cẩm Niên không phải loại ham học, ngươi vì nó đã ghi thẳng vào danh sách học ở thư viện Đại Hạ đã là tận tâm tẫn trách.”
“Ngươi không phải loại ham học, nó cũng không phải loại ham học. Ngươi ép buộc Cẩm Niên đọc sách với nó mà nói không nhất định là chuyện tốt.”
Cố lão gia tử lên tiếng.
Mà Cố Thiên Chu lại lắc đầu.
“Phụ thân, đứa nhỏ Cẩm Niên này thông minh. Phu tử tán dương qua, đơn giản chính là bọn chúng thà học cái xấu thôi.”
“Đưa nó đi thư viện Đại Hạ, buộc nó học cái tốt. Cố gia cần một người đọc sách, không chỉ để bảo trụ Cố gia mà cũng có thể để nó bảo vệ chính mình.”
“Phụ thân, ngài cứ để cho ta tự quyết một lần đi. Nếu Cẩm Niên hận ta thì cứ để nó hận. Ta thà rằng để nó chịu khổ ba năm cũn không muốn nó hối hận cả đời.”
Cố Thiên Chu có chút cố chấp, lúc nói lời này thần sắc cũng hết sức nghiêm túc.
Đều đã nói đến như vậy.
Cố lão gia tử cũng có vẻ hơi trầm mặc.
Một lát.
Cố lão gia tử bất đắc dĩ thở dài nói.
“Vậy cứ theo ý ngươi đi.”
“Chỉ là việc đọc sách này ngươi cũng đừng kỳ vọng quá nhiều.”
“Đều tại ra để các ngươi ra sân đánh trận, Cố gia không có một ai sợ, để các ngươi đọc sách viết chữ.”
“Aiz.”
Cố lão gia tử thở dài.
Liên quan đến chuyện này hắn rõ ràng hơn ai hết.
Cố gia không có khả năng xuất hiện một người đọc sách.
Đối với câu nói này, Cố Thiên Chu không có bất kỳ dị nghị gì nhưng tận đáy lòng vẫn phải lẩm bẩm vài câu.
“Nhưng mà phải nhớ kỹ, dù như thế nào cũng đừng nhượng bộ quá mức.”
“Cố gia còn có một cơ hôi, bắt lấy cơ hội lần này có thể kéo dài đời thứ ba, không thẻ vì bỏ nhỏ mà mất lớn.”
Đến giờ khắc này, thần sắc Cỗ lão gia tử vô cùng chăm chú.
Nâng lên một chuyện rất trọng yếu.
“Hài nhi đã rõ.”
Cố Thiên Chu nhẹ gật đầu, hắn biết lời này của lão gia tử có ý gì.
Mà cùng lúc đó.
Ở chỗ thế tử.
Giọng nói Cố Ninh Nhai chậm rãi vang lên.
“Cẩm Niên.”
“Lục thúc của ngươi đến đây.”
Dựa theo giọng nói vang lên khiến Cố Cẩm Niên sắp chìm vào giấc ngủ bỗng nhiên tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.