Chương 83: Phát Huy Thất Thường, Hàng Xóm Nhà Hắn, Chó Cũng Không Tha (3)
Thất Nguyệt Vị Thì
02/09/2022
Nháy mắt, trán Từ Tân Vân ứa ra mồ hôi lạnh.
“Thế tử điện hạ.”
“Tô huynh.”
“Từ huynh cũng là nhất thời nhanh miệng. Mong hai vị chớ nên trách tội.”
“Tại đây ta xin hướng hai vị nhận lỗi.”
Giờ khắc này, Vương Phú Quý mở miệng. Giọng nói của hắn không lớn, hướng về phía hai người hành lễ. Dù sao cục diện này là do hắn mà ra, xảy ra việc thế này hắn cũng có chút trách nhiệm.
“Vương huynh nói quá lời.”
“Việc này không có quan hệ gì với ngươi.”
“Cố mỗ ta cũng là người đọc sách. Nếu có người lấy lễ để tiếp đón thì Cố mỗ lễ lại ba phần. Nhưng nếu có người dám làm nhục Cố mỗ thì Cố mỗ cũng tuyệt đối không sợ.”
Cố Cẩm Niên mở miệng, nửa câu đầu ôn hòa là cho Vương Phú Quý mặt mũi.
Nhưng nửa câu sau, lập tức vô cùng băng lãnh.
Vừa dứt lời.
Sắc mặt Từ Tân Vân càng thêm trắng bệch.
“Từ huynh, còn không mau hướng thế tử điện hạ xin lỗi.”
“Ngươi còn ở đó làm gì?”
Lập tức có người mở miệng, vội vàng kéo Từ Tân Vân để hắn mau nói lời xin lỗi.
“Thế tử điện hạ.”
“Vừa rồi là Từ mỗ nói năng lỗ mãng. Mong thế tử điện hạ thứ tội.”
“Từ mỗ đã biết sai rồi.”
Nghe thấy có người hòa giải, Từ Tân Vân lập tức mở miệng, giọng nói cũng mang theo run rẩy.
Hắn thật không nghĩ đến đối phương chơi chiêu này.
Không phải hắn ngu ngốc nhất định phải khiêu chiến Cố Cẩm Niên mà là cảm thấy Cố Cẩm Niên thân là thế tử lại thêm bây giừo muốn dự thi vào thư viện Đại Hạ. Theo lý mà nói đều là người đọc sách.
Giữa những người đọc sách không phải đều ngươi một câu ta một câu sao. Nơi nào có chuyện động chút là diệt môn cả nhà như vậy?
Có cần khoa trương như vậy hay không?
“Cút ra khỏi thôn Tiểu Khê, chuyện này dừng ở đây. Nếu không thì đừng trách bản thế tử độc ác.”
Nghe thấy đối phương xin lỗi.
Cố Cẩm Niên cũng không hả giận.
Đối phương sợ hãi không phải do nhận thức được sai lầm mà là bị quyền lực hù dọa.
Cố Cẩm Niên không có cách nào khiến cho đối phương nhận biết sai lầm nhưng có thể để hắn hối tiếc không thôi.
Rời đi thôn Tiểu Khê đại biểu cho việc chủ động rút lui, từ bỏ tư cách tiến vào thư viện Đại Hạ.
Lần giáo huấn này đủ để hắn ghi nhớ cả đời.
“Thế tử điện hạ, điều này không khỏi có chút quá đáng sao?”
Nghe nói vậy, Từ Tân Vân thật sự có chút không cam lòng.
Mình có thể cút.
Nhưng để mình rời khỏi thôn Tiểu Khê thì hắn không cam tâm.
“Quá đáng?”
“Vậy ngươi cso biết ngươi nhục nhã một người đọc sách Nho đạo là tội danh gì sao?”
Cố Cẩm Niên mở miệng.
Trong chốc lát hạo nhiên chính khí từ cơ tehẻ trào ra, hình thành một cỗ khí thế, khiến cho bên trong nhã gian càng tăng áp lực hơn ức.
Mà đám người lại biến sắc.
“Đọc sách Ngưng Khí.”
“Ngươi thế mà đã đến Ngưng Khí rồi?”
“Thật không có khả năng.”
Trong chốc lát, dường như sắc mặt của tất cả mọi ngưười đều thay đổi, ngoại trừ Tô Hoài Ngọc.
Người đọc sách có hai loại thân phận.
Một loại là thân phận Nho đạo, một loại là thân phận triều đình.
Thân phận triều đình chính là ngưười đọc sách qua thi cử đạt được công danh. Cho dù là không Ngưng Khí cũng không sao, có tài hoa là được. Về sau có thể tăng lên từ từ.
Mà thân phận Nho đạo thì phân chia cảnh giới. Mặc dù không có chức quan nhưng được người đọc sách trong thiên hạ tán thành.
Bởi vì thiên địa tán thành.
Vì vậy bên trong luật pháp Đại Hạ đã ghi chép rõ ràng: Người có cảnh giới Nho đạo được hưởng thụ đặc quyền chức quan cơ sở ngang nhau, quan phủ không được bắt.
Đồng thời nhục mà loại người đọc sách này thuộc về việc xúc phạm luật pháp, không phải tội nhỏ.
Nhưng chủ yếu nhất là bên trong những người vẫn đang đi học thì cảnh giới Nho đạo lớn hơn tất cả.
Bất kể ngươi là ai, không thể phạm thượng. Bởi vì thiên địa tán thành, cảnh giới Nho đạo của đối phương cao hơn ngươi chứng minh rằng người ta có tài hoa cùng năng lực nhiều hơn so với ngươi, đến mức được thiên địa tán thành.
Thật muốn làm loạn thì kết cục sẽ rất thảm, bị tất cả những người đọc sách xa lánh. Nói ngươi bất kính Thiên địa thì để xem ai dám làm bạn cùng ngươi.
Đám người kinh ngạc.
Thật sự không thể tin được loại người như Cố Cẩm Niên lại có thể Ngưng Khí.
Cái này thật bất khả tư nghị.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Từ Tân Vân không còn dũng khí cùng Cố Cẩm Niên tranh luận.
“Xin thế tử bớt giân.”
“Từ mỗ lập tức rời khỏi thôn Tiểu Khê.”
“Mong thế tử giơ cao đánh khẽ.”
Thấy cảnh này, Từ Tân Vân cũng không dám nói thêm gì.
Thần sắc hắn biệt khuất, từ trong cơ thể từng đạo oán khí xuất ra.
Xem ra bộ dáng rất khó chịu.
“Cút đi.”
Cố Cẩm Niên cũng lười để ý loại người này, trông thấy là không thoải mái.
Nghe vậy, Từ Tân Vân không dám nói nhảm, trực tiếp rời khỏi nhã gian.
Ba người còn lại cũng chỉ do dự một chút sau đó nhanh chóng đuổi theo, không muốn ở lại chỗ này.
Sau khi mấy người rời đi.
Cố Cẩm Niên thu liễn hạo nhiên chính khí vào cơ thể. Sau đó nhìn về phái Vương Phú Quý nói.
“Vương huynh, việc này là do Cố mỗ gây nên. Mong Vương huynh chớ nên trách tội.”
Gương mặt hắn ôn hòa, khiêm nhường hữu lễ, hoàn toàn không còn bộ dạng lăng lệ lúc nãy.
“Không sao, không sao. Cũng do bọn hắn chủ động khiêu khích trước. Tuy nói Vương mỗ sai, gặp người không quen. Cố huynh đến đây, mau mau nhập tọa.”
Vương Phú Quý rất thông minh. Mấy ngưười này mặc dù là tuấn kiệt các nơi nhưng không thể so với Cố Cẩm Niên.
Hắn tự nheien không có khả năng đi đắc tội Cố Cẩm Niên.
Nhưng đúng lúc này.
Giọng nói của Tô Hoài Ngọc lại vang lên.
“Theo lý thì đã kết thù.”
“Thế tử có thể diệt cỏ tận gốc. Miễn cho sau này rước lấy phiền phức không cần thiết.”
Hắn mở miệng, bình tĩnh nói.
Nháy mắt.
Tràng diện lại lần nữa yên tĩnh.
Cố Cẩm Niên càng không biết nói gì.
Khá lắm.
Có thể đừng nặng lệ khí như vậy hay không.
Truyền thống sảng văn không ai nhìn.
Cố Cẩm Niên có chút buồn bực, trong lòng phỉ nhổ.
Hắn cảm giác nếu Tô Hoài Ngọc đạt được cổ thụ thì oán khí còn không phải tầng tầng đi lên.
“Thế tử điện hạ.”
“Tô huynh.”
“Từ huynh cũng là nhất thời nhanh miệng. Mong hai vị chớ nên trách tội.”
“Tại đây ta xin hướng hai vị nhận lỗi.”
Giờ khắc này, Vương Phú Quý mở miệng. Giọng nói của hắn không lớn, hướng về phía hai người hành lễ. Dù sao cục diện này là do hắn mà ra, xảy ra việc thế này hắn cũng có chút trách nhiệm.
“Vương huynh nói quá lời.”
“Việc này không có quan hệ gì với ngươi.”
“Cố mỗ ta cũng là người đọc sách. Nếu có người lấy lễ để tiếp đón thì Cố mỗ lễ lại ba phần. Nhưng nếu có người dám làm nhục Cố mỗ thì Cố mỗ cũng tuyệt đối không sợ.”
Cố Cẩm Niên mở miệng, nửa câu đầu ôn hòa là cho Vương Phú Quý mặt mũi.
Nhưng nửa câu sau, lập tức vô cùng băng lãnh.
Vừa dứt lời.
Sắc mặt Từ Tân Vân càng thêm trắng bệch.
“Từ huynh, còn không mau hướng thế tử điện hạ xin lỗi.”
“Ngươi còn ở đó làm gì?”
Lập tức có người mở miệng, vội vàng kéo Từ Tân Vân để hắn mau nói lời xin lỗi.
“Thế tử điện hạ.”
“Vừa rồi là Từ mỗ nói năng lỗ mãng. Mong thế tử điện hạ thứ tội.”
“Từ mỗ đã biết sai rồi.”
Nghe thấy có người hòa giải, Từ Tân Vân lập tức mở miệng, giọng nói cũng mang theo run rẩy.
Hắn thật không nghĩ đến đối phương chơi chiêu này.
Không phải hắn ngu ngốc nhất định phải khiêu chiến Cố Cẩm Niên mà là cảm thấy Cố Cẩm Niên thân là thế tử lại thêm bây giừo muốn dự thi vào thư viện Đại Hạ. Theo lý mà nói đều là người đọc sách.
Giữa những người đọc sách không phải đều ngươi một câu ta một câu sao. Nơi nào có chuyện động chút là diệt môn cả nhà như vậy?
Có cần khoa trương như vậy hay không?
“Cút ra khỏi thôn Tiểu Khê, chuyện này dừng ở đây. Nếu không thì đừng trách bản thế tử độc ác.”
Nghe thấy đối phương xin lỗi.
Cố Cẩm Niên cũng không hả giận.
Đối phương sợ hãi không phải do nhận thức được sai lầm mà là bị quyền lực hù dọa.
Cố Cẩm Niên không có cách nào khiến cho đối phương nhận biết sai lầm nhưng có thể để hắn hối tiếc không thôi.
Rời đi thôn Tiểu Khê đại biểu cho việc chủ động rút lui, từ bỏ tư cách tiến vào thư viện Đại Hạ.
Lần giáo huấn này đủ để hắn ghi nhớ cả đời.
“Thế tử điện hạ, điều này không khỏi có chút quá đáng sao?”
Nghe nói vậy, Từ Tân Vân thật sự có chút không cam lòng.
Mình có thể cút.
Nhưng để mình rời khỏi thôn Tiểu Khê thì hắn không cam tâm.
“Quá đáng?”
“Vậy ngươi cso biết ngươi nhục nhã một người đọc sách Nho đạo là tội danh gì sao?”
Cố Cẩm Niên mở miệng.
Trong chốc lát hạo nhiên chính khí từ cơ tehẻ trào ra, hình thành một cỗ khí thế, khiến cho bên trong nhã gian càng tăng áp lực hơn ức.
Mà đám người lại biến sắc.
“Đọc sách Ngưng Khí.”
“Ngươi thế mà đã đến Ngưng Khí rồi?”
“Thật không có khả năng.”
Trong chốc lát, dường như sắc mặt của tất cả mọi ngưười đều thay đổi, ngoại trừ Tô Hoài Ngọc.
Người đọc sách có hai loại thân phận.
Một loại là thân phận Nho đạo, một loại là thân phận triều đình.
Thân phận triều đình chính là ngưười đọc sách qua thi cử đạt được công danh. Cho dù là không Ngưng Khí cũng không sao, có tài hoa là được. Về sau có thể tăng lên từ từ.
Mà thân phận Nho đạo thì phân chia cảnh giới. Mặc dù không có chức quan nhưng được người đọc sách trong thiên hạ tán thành.
Bởi vì thiên địa tán thành.
Vì vậy bên trong luật pháp Đại Hạ đã ghi chép rõ ràng: Người có cảnh giới Nho đạo được hưởng thụ đặc quyền chức quan cơ sở ngang nhau, quan phủ không được bắt.
Đồng thời nhục mà loại người đọc sách này thuộc về việc xúc phạm luật pháp, không phải tội nhỏ.
Nhưng chủ yếu nhất là bên trong những người vẫn đang đi học thì cảnh giới Nho đạo lớn hơn tất cả.
Bất kể ngươi là ai, không thể phạm thượng. Bởi vì thiên địa tán thành, cảnh giới Nho đạo của đối phương cao hơn ngươi chứng minh rằng người ta có tài hoa cùng năng lực nhiều hơn so với ngươi, đến mức được thiên địa tán thành.
Thật muốn làm loạn thì kết cục sẽ rất thảm, bị tất cả những người đọc sách xa lánh. Nói ngươi bất kính Thiên địa thì để xem ai dám làm bạn cùng ngươi.
Đám người kinh ngạc.
Thật sự không thể tin được loại người như Cố Cẩm Niên lại có thể Ngưng Khí.
Cái này thật bất khả tư nghị.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Từ Tân Vân không còn dũng khí cùng Cố Cẩm Niên tranh luận.
“Xin thế tử bớt giân.”
“Từ mỗ lập tức rời khỏi thôn Tiểu Khê.”
“Mong thế tử giơ cao đánh khẽ.”
Thấy cảnh này, Từ Tân Vân cũng không dám nói thêm gì.
Thần sắc hắn biệt khuất, từ trong cơ thể từng đạo oán khí xuất ra.
Xem ra bộ dáng rất khó chịu.
“Cút đi.”
Cố Cẩm Niên cũng lười để ý loại người này, trông thấy là không thoải mái.
Nghe vậy, Từ Tân Vân không dám nói nhảm, trực tiếp rời khỏi nhã gian.
Ba người còn lại cũng chỉ do dự một chút sau đó nhanh chóng đuổi theo, không muốn ở lại chỗ này.
Sau khi mấy người rời đi.
Cố Cẩm Niên thu liễn hạo nhiên chính khí vào cơ thể. Sau đó nhìn về phái Vương Phú Quý nói.
“Vương huynh, việc này là do Cố mỗ gây nên. Mong Vương huynh chớ nên trách tội.”
Gương mặt hắn ôn hòa, khiêm nhường hữu lễ, hoàn toàn không còn bộ dạng lăng lệ lúc nãy.
“Không sao, không sao. Cũng do bọn hắn chủ động khiêu khích trước. Tuy nói Vương mỗ sai, gặp người không quen. Cố huynh đến đây, mau mau nhập tọa.”
Vương Phú Quý rất thông minh. Mấy ngưười này mặc dù là tuấn kiệt các nơi nhưng không thể so với Cố Cẩm Niên.
Hắn tự nheien không có khả năng đi đắc tội Cố Cẩm Niên.
Nhưng đúng lúc này.
Giọng nói của Tô Hoài Ngọc lại vang lên.
“Theo lý thì đã kết thù.”
“Thế tử có thể diệt cỏ tận gốc. Miễn cho sau này rước lấy phiền phức không cần thiết.”
Hắn mở miệng, bình tĩnh nói.
Nháy mắt.
Tràng diện lại lần nữa yên tĩnh.
Cố Cẩm Niên càng không biết nói gì.
Khá lắm.
Có thể đừng nặng lệ khí như vậy hay không.
Truyền thống sảng văn không ai nhìn.
Cố Cẩm Niên có chút buồn bực, trong lòng phỉ nhổ.
Hắn cảm giác nếu Tô Hoài Ngọc đạt được cổ thụ thì oán khí còn không phải tầng tầng đi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.