Chương 4: Xuất Sơn
Huyết Lục Lam
11/01/2021
Đại Hải ở trong trường học tập nghiên cứu được 9 năm, cậu cảm thấy đã đến lúc rời trường đi tu tập, 2 mẹ đã không còn cậu muốn đi khắp 5 châu để thỏa trí tò mò. Nghĩ vậy cậu liền đến gặp hiệu trưởng.
- Cháu chào hiệu trưởng.
- Chào con, ngồi đi
Mắt hiệu trưởng nhẹ nhàng nhìn cậu ngồi xuống.
- Có chuyện gì vậy Đại Hải.
- Dạ con nghĩ mình 21 tuổi rồi con muốn ra ngoài trải nghiệm.
Hiệu trưởng ngạc nhiên
- Đi tôi luyện ah
- Dạ giờ 2 mẹ của con đã không còn nên con cũng muốn đi du ngoạn thiên hạ.
Hiệu trưởng gật gù
- Con lớn rồi nên ra ngoài để mở mang tầm mắt, có khi còn phát minh ra nhiều điều mới lạ. Thầy sẽ giúp con hết mức có thể.
Đại Hải vô cùng mừng vì chuyến đi này sẽ có rất nhiều điều thú vị.
- Con cám ơn thầy
- Được rồi, nếu không còn gì con có thể về nhà
Đại Hải vui vẻ về phòng của mình, thay đồ đi đến nhà mà 2 mẹ ở. Cậu ngồi ở đây thật lâu hồi tưởng thời gian ở cùng với mẹ, lúc 2 mẹ đến trường thăm cậu, nước mắt cậu rơi từ lúc nào không biết. Cậu sống rất tình cảm, thi thoảng trường cho nghỉ cậu lại về với 2 mẹ ăn bữa cơm gia đình, cả nhà vui vẻ trò chuyện. Cậu đi quanh nhà, xem lại từng phòng, sờ từng đồ vật. Một lúc sau cậu rời khỏi nhà đi .
Vừa đi cậu vừa nhìn ngắm lại phố phường nơi đây, nhớ lại hồi mới lên thành phố cậu vui biết bao nhiêu, chạy nhảy khắp nơi. Rảo bước chặp cậu tới mộ hai mẹ.
- Hai Mẹ, con tới thăm 2 người, sắp tới con đi xa không biết bao giờ mới trở lại.
Nói tới đây nước mắt cậu rơi, cậu không muốn đi, không muốn 2 mẹ ở đây cô đơn. Nhìn 2 mẹ, cậu dao động, suy nghĩ chặp cậu quyết định chắc không đi nữa, sợ 2 mẹ ở đây cô quạnh.
Cậu ở lại một lúc thì rời khỏi về phòng kí túc xá. Cậu đang dang dở dự án khuyếch đại pháp thuật lên 1 tỷ lần, mọi người không nghe nhầm đâu là 1 tỷ lần, đó là 1 kết ấn vô cùng phức tạp, tuy nhiên đây là dự án vô cùng bí mật của cậu, nếu thành công cậu sẽ thay đổi cả thế giới này, và là đại nhân vật đi vào lịch sử. Cậu lại ngồi vào bàn tiếp tục nghiên cứu.
Tự nhiên chính giữa trán cậu sáng lên, cậu thiếp đi trên bàn.
- Con trai
Trước mắt cậu là 2 mẹ
- Hai mẹ, sao hai người ở đây
- Đại Hải, hai mẹ sắp rời khỏi đây
- Hai mẹ đi đâu con đi với
- Con yêu, không được đâu, hai mẹ sắp chuyển kiếp, chúng ta sẽ trở về rừng Sinh Mạng để tái sinh lần nữa.
- Hai mẹ đi sao, còn con thì sao
- Con của mẹ 21 tuổi rồi, đã đến lúc con phải tự lập rời xa khỏi vòng tay của mẹ
- Nhưng con vẫn muốn gặp hai mẹ, hai mẹ ở lại đi.
Mẹ Đại hải mỉm cười
- Con ngoan, mẹ biết con muốn đi khắp nơi trên thế giới, hai mẹ không muốn con vì hai mẹ vương vấn lại nơi đây, hai mẹ cũng muốn ở lại che chở cho con nhưng như vậy con sẽ mãi không tự lập được.
Những giọt nước mắt rơi xuống, cậu không nỡ rời khỏi hai người.
- Con ngoan, hãy đi đến chân trời lớn, hãy làm điều tốt đừng hại người, mẹ mong con sẽ sống tốt gặp được người tử tế coi như mẹ mãn nguyện
Dứt câu hai mẹ dần biết mất
Giấc mơ chuyển cảnh đột ngột, cậu đang đứng ở nơi nào đó phía trước là một Nam nhân mờ ảo vô cùng xinh đẹp, nam nhân ấy đưa tay ra với Đại Hải rồi đột nhiên biến mất.
Ngẩng đầu cậu thấy trời đã tối mèm, hai mắt cậu còn ướt mèm.
- Chắc là 7h rồi, xuống nhà ăn đã, đói quá.
Nhà ăn trường Pan rất rộng lớn và tinh xảo, phong cách hoàng gia cổ điển, đèn chùm lớn ánh sáng lập lòe. Ở đây có rất nhiều đồ ăn được chế biến, kể cả trứng cá hồi cũng có, đó cũng là 1 trong những lí do học phí ở đây rất cao nếu không có học bổng.
- Chà chà heo quay, cá hồi nướng nhìn ngon ghê
Cậu lật đật đi đến chọn mói, mắt sáng hết cả lên.
- Ai đây ta, Đại Hải công tử hôm nay chiếu cố đến nhà ăn thường dân này thật phú quý cho mọi người.
Đại Hải nhìn lên thấy 1 nam thanh niên quen thuộc, cậu lại cúi xuống chọn đồ ăn không thèm đôi co với ng đó.
Cậu ta quê quá liền rời đi. Lại có một người nữa đến
- Đại Hải, nghe nói cậu sắp đi.
Đại Hải nghe tiếng biết là ai đang nói, cậu không thèm ngẩng đầu lên trả lời
- Đúng vậy
Cậu trả lời cụt ngủn
- Đại Hải, tôi đi với cậu được không
- Không
- Tại sao, tôi theo đuổi cậu lâu vậy cậu không thèm ngó tới, chắc cậu chỉ thích mấy người ở phố đèn đỏ Thương đảo đẹp đẽ đó.
- Không phải việc của cậu
Cậu bạn kia rời đi trong tức tối. Đại Hải nghe nói tới Thương đảo thấy tò mò
- ( Đó là nơi nào mà cậu ta nhắc đến vậy, có nhiều người đẹp lắm sao)
Cậu lại mặc kệ chọn đồ ăn rồi đến bàn ngồi xuống bắt đầu ăn. Có người cầm đĩa đến ngồi đối diện cậu.
- Đại Hải thầy có tin tốt cho em
Đại Hải ngẩng đầu lên thấy thầy hiệu trưởng cậu vui vẻ
- Có chuyện gì vậy thầy
- Thầy đã xin được giấy thông hành cho em, giấy này chính quốc vương làm ra có thể đi qua bất kì đâu trên thế giới mà không bị xét duyệt.
- Thật ạ, hay quá, em cám ơn thầy.
- Không có gì, khi đi em phải kí cam kết không phản bội Mộc quốc
- Thầy yên tâm em sẽ cam kết
Cậu cười hì hì, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm rồi chào nhau ra về.
- Cháu chào hiệu trưởng.
- Chào con, ngồi đi
Mắt hiệu trưởng nhẹ nhàng nhìn cậu ngồi xuống.
- Có chuyện gì vậy Đại Hải.
- Dạ con nghĩ mình 21 tuổi rồi con muốn ra ngoài trải nghiệm.
Hiệu trưởng ngạc nhiên
- Đi tôi luyện ah
- Dạ giờ 2 mẹ của con đã không còn nên con cũng muốn đi du ngoạn thiên hạ.
Hiệu trưởng gật gù
- Con lớn rồi nên ra ngoài để mở mang tầm mắt, có khi còn phát minh ra nhiều điều mới lạ. Thầy sẽ giúp con hết mức có thể.
Đại Hải vô cùng mừng vì chuyến đi này sẽ có rất nhiều điều thú vị.
- Con cám ơn thầy
- Được rồi, nếu không còn gì con có thể về nhà
Đại Hải vui vẻ về phòng của mình, thay đồ đi đến nhà mà 2 mẹ ở. Cậu ngồi ở đây thật lâu hồi tưởng thời gian ở cùng với mẹ, lúc 2 mẹ đến trường thăm cậu, nước mắt cậu rơi từ lúc nào không biết. Cậu sống rất tình cảm, thi thoảng trường cho nghỉ cậu lại về với 2 mẹ ăn bữa cơm gia đình, cả nhà vui vẻ trò chuyện. Cậu đi quanh nhà, xem lại từng phòng, sờ từng đồ vật. Một lúc sau cậu rời khỏi nhà đi .
Vừa đi cậu vừa nhìn ngắm lại phố phường nơi đây, nhớ lại hồi mới lên thành phố cậu vui biết bao nhiêu, chạy nhảy khắp nơi. Rảo bước chặp cậu tới mộ hai mẹ.
- Hai Mẹ, con tới thăm 2 người, sắp tới con đi xa không biết bao giờ mới trở lại.
Nói tới đây nước mắt cậu rơi, cậu không muốn đi, không muốn 2 mẹ ở đây cô đơn. Nhìn 2 mẹ, cậu dao động, suy nghĩ chặp cậu quyết định chắc không đi nữa, sợ 2 mẹ ở đây cô quạnh.
Cậu ở lại một lúc thì rời khỏi về phòng kí túc xá. Cậu đang dang dở dự án khuyếch đại pháp thuật lên 1 tỷ lần, mọi người không nghe nhầm đâu là 1 tỷ lần, đó là 1 kết ấn vô cùng phức tạp, tuy nhiên đây là dự án vô cùng bí mật của cậu, nếu thành công cậu sẽ thay đổi cả thế giới này, và là đại nhân vật đi vào lịch sử. Cậu lại ngồi vào bàn tiếp tục nghiên cứu.
Tự nhiên chính giữa trán cậu sáng lên, cậu thiếp đi trên bàn.
- Con trai
Trước mắt cậu là 2 mẹ
- Hai mẹ, sao hai người ở đây
- Đại Hải, hai mẹ sắp rời khỏi đây
- Hai mẹ đi đâu con đi với
- Con yêu, không được đâu, hai mẹ sắp chuyển kiếp, chúng ta sẽ trở về rừng Sinh Mạng để tái sinh lần nữa.
- Hai mẹ đi sao, còn con thì sao
- Con của mẹ 21 tuổi rồi, đã đến lúc con phải tự lập rời xa khỏi vòng tay của mẹ
- Nhưng con vẫn muốn gặp hai mẹ, hai mẹ ở lại đi.
Mẹ Đại hải mỉm cười
- Con ngoan, mẹ biết con muốn đi khắp nơi trên thế giới, hai mẹ không muốn con vì hai mẹ vương vấn lại nơi đây, hai mẹ cũng muốn ở lại che chở cho con nhưng như vậy con sẽ mãi không tự lập được.
Những giọt nước mắt rơi xuống, cậu không nỡ rời khỏi hai người.
- Con ngoan, hãy đi đến chân trời lớn, hãy làm điều tốt đừng hại người, mẹ mong con sẽ sống tốt gặp được người tử tế coi như mẹ mãn nguyện
Dứt câu hai mẹ dần biết mất
Giấc mơ chuyển cảnh đột ngột, cậu đang đứng ở nơi nào đó phía trước là một Nam nhân mờ ảo vô cùng xinh đẹp, nam nhân ấy đưa tay ra với Đại Hải rồi đột nhiên biến mất.
Ngẩng đầu cậu thấy trời đã tối mèm, hai mắt cậu còn ướt mèm.
- Chắc là 7h rồi, xuống nhà ăn đã, đói quá.
Nhà ăn trường Pan rất rộng lớn và tinh xảo, phong cách hoàng gia cổ điển, đèn chùm lớn ánh sáng lập lòe. Ở đây có rất nhiều đồ ăn được chế biến, kể cả trứng cá hồi cũng có, đó cũng là 1 trong những lí do học phí ở đây rất cao nếu không có học bổng.
- Chà chà heo quay, cá hồi nướng nhìn ngon ghê
Cậu lật đật đi đến chọn mói, mắt sáng hết cả lên.
- Ai đây ta, Đại Hải công tử hôm nay chiếu cố đến nhà ăn thường dân này thật phú quý cho mọi người.
Đại Hải nhìn lên thấy 1 nam thanh niên quen thuộc, cậu lại cúi xuống chọn đồ ăn không thèm đôi co với ng đó.
Cậu ta quê quá liền rời đi. Lại có một người nữa đến
- Đại Hải, nghe nói cậu sắp đi.
Đại Hải nghe tiếng biết là ai đang nói, cậu không thèm ngẩng đầu lên trả lời
- Đúng vậy
Cậu trả lời cụt ngủn
- Đại Hải, tôi đi với cậu được không
- Không
- Tại sao, tôi theo đuổi cậu lâu vậy cậu không thèm ngó tới, chắc cậu chỉ thích mấy người ở phố đèn đỏ Thương đảo đẹp đẽ đó.
- Không phải việc của cậu
Cậu bạn kia rời đi trong tức tối. Đại Hải nghe nói tới Thương đảo thấy tò mò
- ( Đó là nơi nào mà cậu ta nhắc đến vậy, có nhiều người đẹp lắm sao)
Cậu lại mặc kệ chọn đồ ăn rồi đến bàn ngồi xuống bắt đầu ăn. Có người cầm đĩa đến ngồi đối diện cậu.
- Đại Hải thầy có tin tốt cho em
Đại Hải ngẩng đầu lên thấy thầy hiệu trưởng cậu vui vẻ
- Có chuyện gì vậy thầy
- Thầy đã xin được giấy thông hành cho em, giấy này chính quốc vương làm ra có thể đi qua bất kì đâu trên thế giới mà không bị xét duyệt.
- Thật ạ, hay quá, em cám ơn thầy.
- Không có gì, khi đi em phải kí cam kết không phản bội Mộc quốc
- Thầy yên tâm em sẽ cam kết
Cậu cười hì hì, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm rồi chào nhau ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.