Đại Hào Môn

Chương 261: Bàn bạc

Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

31/07/2015

Thêm nhiều “nhạc đệm” như vậy, bất luận như thế nào, buổi tiệc đính hôn này đều không thể nói là “ bình yên vô sự”, trưởng bối Lâm gia và Diệp gia ít nhiều đều có chút xấu hổ. Nhất là mẹ của Lâm Tịch Phàm, sau khi nghe “lời nói đùa” của Phương Do Mỹ, trên mặt mặc dù là ý cười vui vẻ, nhưng sự cảnh giác trong lòng lại tăng lên, không hề mở miệng hỏi thêm những vấn đề liên quan đến cá nhân Tiêu Phàm nữa.

Lâm gia cố nhiên cũng tính là hào môn thế gia của thành Bắc Kinh, so với Tiêu gia Phương gia mà nói,vẫn là không thể bì kịp. Trước mắt, đại đa số con cháu chính thống của Lâm gia đều chuyển sang giới thương nhân, luận về thế lực chính trị, so sánh với Phương gia chính là một trời một vực, về phần Tiêu gia, càng không cần nhắc tới. Lâm gia ở thời kì cường thịnh nhất, cũng không thể đi so sánh được với Tiêu gia.

Phương Do Mỹ chính miệng nói cô bé là bạn gái của “anh Tiêu Phàm”, mặc dù Nhiêu Vũ Đình cũng có quát mắng khuê nữ nhà mình, thế nhưng rốt cuộc có phải là “nói linh tinh”, có phải là nói đùa hay không, ai mà biết được ?

Bề ngoài giống như cô nương của Phương gia, gả cho thiếu gia của Tiêu gia, quả thực là quá xứng đôi rồi.

Nhất là ông cụ hai nhà đều đang tại thế, trên chính trị càng tăng thêm không ít.

Đương Nhiên, giữa Tiêu Phàm và Phương Do Mỹ, tuổi tác cách biệt có chút lớn, hẳn là chênh lệch khoảng mười mấy tuổi. Thế nhưng cũng không có gì, đằng trai tuổi tác hơi lớn một chút, từ trước đến giờ đều không có chướng ngại gì to tát. Hôn nhân của thế hệ cách mạng trước đây, tuổi tác chênh lệch giữa nam và nữ thậm chí còn vượt qua hai mươi tuổi. Mặc dù đó là tình hình đặc thù của thời đại chiến tranh tạo thành, thế nhưng cũng có thể giải thích, trong hào môn thế gia, người nam lớn hơn người nữ trong tầm mười tuổi, là hoàn toàn có thể chấp nhận, các bậc trưởng bối sẽ không đặc biệt để ý chuyện này.

Nếu chẳng may các bậc trưởng bối của Tiêu gia và Phương gia đều có ý này, bản thân mình còn cứng rắn muốn tham dự vào chuyện giới thiệu đối tượng cho Tiêu Phàm, đây chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?

Mà một câu Phương Do Mỹ vừa thốt ra đó, làm cho không khí của một bàn này càng thêm ly kỳ.

Giản Tú Hoa không biết vô tình hay cố ý quan sát Phương Do Mỹ, càng nhìn càng vui vẻ, càng về sau càng có chút vui vẻ ra mặt.

Con bé Tiểu Mỹ này, quả thật quá hợp với tâm ý của Giản Tú Hoa rồi, xuất thân gia đình không cần phải nói, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn kia đáng yêu biết bao, cần tướng mạo có tướng mạo, cần vóc dáng có vóc dáng….Đương nhiên, dáng người hơi thanh mảnh một chút, thế nhưng đây không phải là dáng người tuổi vị thành niên chưa phát triển hoàn toàn hay sao? Dáng người cao như vậy, chỉ cần một khi phát triển, tuyệt đối là trong thon thả không mất đi đầy đặn, sinh sản rất dễ dàng.

Tiểu Phàm nếu thật sự lấy được khuê nữ này, vậy thì thật quá tốt rồi.

Một điểm duy nhất khiến Giản Tú Hoa có chút không được vừa ý cho lắm chính là Phương Do Mỹ tuổi còn quá nhỏ, mới học cấp ba, đây nếu như phải đợi nó tốt nghiệp đại học gả cho Tiêu Phàm không phải là cần đến sáu bảy năm hay sao? Giản Tú Hoa muốn bế cháu nội, vậy thì vẫn phải đợi.

Chỉ có điều vì cuộc sống của con trai trong tương lai có thể thuận buồm xuôi gió, chờ thêm vài năm thì chờ thêm vài năm. Quan trọng bây giờ là phải đem chuyện này chắc chắn, không thể tin tiểu nha đầu này ăn nói lung tung. Vì một câu nói không đáng tin cậy như vậy, bắt Tiêu Phàm đợi vô ích sáu bảy năm, đến lúc đó tiểu nha đầu lại thay lòng, thích một người con trai khác, vậy thì không được.

Trong phút chốc, Giản Tú Hoa thoáng có chút suy tính thiệt hơn.

So với sự suy tính thiệt hơn của Giản Tú Hoa, tâm trạng của Nhiêu Vũ Đình càng không bình tĩnh, thỉnh thoảng lại trừng mắt lườm con gái một cái. Xem ra nha đầu này bị mình cưng chiều hư rồi lời gì cũng dám nói ra. Vốn dĩ Nhiêu Vũ Đình đối với Tiêu Phàm cũng rất có thành kiến, phỏng chừng chuyện này, khẳng định có liên quan đến Tiêu Phàm. Con gái yêu của nhà minh còn nhỏ tuổi nếu như không phải là bị “lừa dối mê hoặc”, làm sao có thể thốt ra những lời đó được?

Thế nhưng nhìn thấy Tiêu Phàm mặt đỏ tận mang tai, dáng vẻ đứng ngồi không yên quả thực không giống như làm bộ Nhiêu Vũ Đình mới tin, Tiêu Phàm và bản thân mình giống nhau, bị tiểu nha đầu này “tập kích bất ngờ” rồi. Dựa vào thân phận “đại sư”, chắc cũng không có chủ ý trên người Phương Do Mỹ .

Tiêu Phàm nhã nhặn điềm đạm, tuyệt đối không giống như giả vờ.

Thế nhưng “kẻ đầu têu” Phương Do Mỹ, giống như không có việc gì cứ việc ngồi bên cạnh Tiêu Phàm, ăn uống bình thường cười hi hi, không hề cảm thấy mình đã “gây họa”.

Không dễ dàng gì mới tan tiệc, Giản Tú Hoa vội vã tiến lên bên cạnh Nhiêu Vũ Đình cười nói:

- Vũ Đình à, trẻ con ở đâu cũng tùy ý nói đùa, em dù thế nào cũng đừng để trong lòng nhé….

Mặc dù trong lòng giản Tú Hoa vô cùng vừa ý tiểu cô nương của Phương gia, thế nhưng lời vẫn phải nói như vậy.

Bất luận thế nào, Phương Do Mỹ tuổi còn quá nhỏ, căn bản không phải lúc nên yêu đương, ai biết được trưởng bối Phương gia nghĩ như thế nào đây? Ngộ nhỡ hiểu lầm đây là ý của Phương Do Mỹ với Tiêu Phàm, vậy thì làm sao được.

Nhiêu Vũ Đình miễn cưỡng cười, nói:

- Chị, con bé Tiểu Mỹ này bị chiều hư rồi, thích nói đùa linh tinh….



- Mẹ, con không hề nói đùa…

Không ngờ Phương Do Mỹ ở bên cạnh lập tức mở miệng tỏ rõ lập trường, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.

- Con ….

Nhiêu Vũ Đình thật sự có chút tức giận

Trước mặt Giản Tú Hoa ở đây, con cho là cái gì cũng có thể nói linh tinh hay sao?

Đây nếu là “hứa hẹn” với Tiêu gia, đến lúc con cho dù hối hận đổi ý, chỉ sợ không dễ dàng như thế!

Tiêu Gia là có thể tùy tiện đùa hay sao?

Thật không biết nặng nhẹ!

Không ngờ ngay sau đó , Phương Do Mỹ lại toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười hì hì, bước tới khoác cánh tay của mẹ, nói:

- Mẹ , mẹ yên tâm đi, con sẽ nghiêm túc học hành, cố gắng đậu đại học, sẽ không làm lỡ sự nghiệp học hành…Những chuyện này, đợi con đậu đại học rồi nói, được không?

- Con tự nói đấy nhé!

Nhiêu Vũ Đình hung hăng trừng mắt lườm khuê nữ một cái, hầm hừ nói!

- Vâng, là con tự nói, tuyệt đối giữ lời! Con nếu như không đậu vào đại học trọng điểm, cả đời này không yêu đương, không kết hôn…

Phương Do Mỹ giơ tay lên, nói giống như “thề”, đoạn trước còn nghiêm trang, câu phía sau lại làm cho hai vị mẫu thân nghe được phải trợn mắt há hốc mồm, quả thực không biết nên dạy bảo như thế nào mới phải.

Một “đương sự” khác của chuyện này – đồng chí Tiêu Phàm, sớm đã lái xe Mercedes Benz lặng lẽ chuồn.

Đáng ra, Tiêu Phàm không đến mức không hiểu lễ phép như vậy, không đến tạm biệt cha mẹ một câu liền một mình chạy mất. Thế nhưng tình hình trước mắt quả thật đặc thù, Tiêu Phàm thật sự “ không dám” ở trước mặt trưởng bối đôi bên cùng Phương Do Mỹ xuất đầu lộ diện. Bởi vì khả năng rất lớn, hắn sẽ bị coi là “kẻ chủ mưu”, làm không tốt Nhiêu Vũ Đình còn hoài nghi hắn và Phương Do Mỹ giở trò gì, hại tiểu cô nương thần điên bát đảo, mất đi bản tính.

Tiêu Phàm rất rõ ràng, các triều đại đổi thay, thuật sư ở trên triều đình đều có tác dụng không nhỏ, thế nhưng bình thường, thuật sư đều rất khiêm tốn, tận lực ẩn thân sau màn. Quan viên triều đình đối với thuật sư cao minh, tình cảm cũng đặc biệt phức tạp, có thể nói là vừa kính vừa sợ, không dám đắc tội quá sâu cũng không dám thân cận quá, thật sự đối với thuật sư khăng khăng tin tưởng giao lòng mình ra, từ đầu đến cuối đều là con số rất nhỏ

Trước mắt Phương gia Lục gia đối với Tiêu Phàm hắn, chỉ sợ chính là loại tâm thái này.

Giống như Từ Chấn Nam đó, không thể không quyết một lòng đi theo Tiêu Phàm đến cuối cùng, cũng là không nhiều. Đó là bởi vì, tiền đồ vận thế sau này của Từ Chấn Nam, cùng với vận thế của Tiêu Phàm, liên kết chặt chẽ lại với nhau. Vận thế của Tiêu Phàm nếu như xuất hiện thay đổi không tốt nào đó, Từ Chấn cũng nhất định sẽ xui xẻo theo.

Bằng không, Tiêu Phàm làm sao có thể vì một người ngoài mà mượn đi hồng phúc của em trai mình đây?

Xem ra bản thân mình trong lúc vô tình ở trước mặt Phương Do Mỹ bày ra đủ loại tài nghệ như thần, bất tri bất giác đã hoàn toàn khuất phục được cô bé.

Nghĩ đến đây, Tiêu Phàm không khỏi cười khổ lắc lắc đầu.

Cái này thật sự không phải ý định ban đầu của Tiêu Phàm, Tiêu chân nhân không nông cạn đến mức phải dựa vào việc giả thần giả quỷ đi lừa gạt một tiểu nữ sinh trung học mười sáu mười bảy tuổi. Xem ra sau này phải chú ý duy trì khoảng cách nhất định với Phương Do Mỹ, tránh cho cô nàng càng lún càng sâu, cuối cùng khó có thể tự kềm chế.

Cũng là lỗi của Tiêu Phàm rồi.

Chỉ là vừa nghĩ đến sau này phải giữ khoảng cách với Phương Do Mỹ, Tiêu Phàm liền có chút phiền muộn.



Không hề nghi ngờ, ở trong lòng của Tiêu Phàm, rất thương yêu Phương Do Mỹ, cô bé quả thật rất đáng yêu . Mỗi lần khi ở cùng với Phương Do Mỹ , tâm trạng của Tiêu Phàm đều rất thoải mái, rất vui vẻ.

Có lẽ, cái này gọi là duyên phận

Mercedes Benz rời khỏi hội sở Hoa Nhài, không đi thẳng đến Chỉ Thủy Quan, mà là đến ngõ của Văn nhị thái gia ở. Từ Tần Quan trở về, Tiêu Phàm vẫn chưa đi bái kiến nhị sư huynh.

Mercedes Benz còn trên đường, tiếng rung của điện thoại liền vang lên, Tiêu Phàm cầm lên xem, là do Phương Do Mỹ gọi tới, hơi suy nghĩ một chút, vẫn là nhấn nút nghe.

- Tiểu Mỹ?

- Anh làm sao lại một mình chạy mất rồi.

Phương Do Mỹ ở đầu bên kia điện thoại rất không vui nói, Tiêu Phàm có thể tưởng tượng ra được, khuôn miệng xinh xắn đỏ hồng của cô bé đã bĩu lên.

- Anh còn có chút việc….

Tiêu chân nhân đành phải nói như thế, ý hoang mang muốn trốn tránh, khó có thể che dấu được.

- Em mặc kệ….dù sao hôm nay em cũng đã ở trước mặt mọi người tuyên bố rồi, em là bạn gái của anh. Từ giờ trở đi, em có quyền sử dụng các quyền lực của bạn gái. Anh không thể cự tuyệt.

Cô bé nghiêm trang nói, giọng điệu còn rất nghiêm túc.

- Tiểu Mỹ, đừng gây họa nữa. Cô Nhiêu còn chưa biết sẽ tức giận như thế nào đâu!

Tiêu Phàm lập tức lắc đầu cười khổ, nói

Tâm tư của cô bé, hắn thực sự là suy xét không ra, giờ khắc này bạn cảm thấy đã đoán được suy nghĩ trong nội tâm cô bé, ai biết ngay sau đó, cái đầu quả dưa tai quái kia, sẽ lại nghĩ ra ý nghĩ gì mới mẻ nữa đây? Nói không chừng với ý nghĩ lúc trước của cô bé hoàn toàn không giống nhau, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Cho nên Tiêu Phàm cũng không đi suy xét nữa, xem như đang nghe chuyện cười.

Chẳng lẽ hắn thật đúng là có thể đem Phương Do Mỹ trở thành bạn gái sao?

Cái khác không nói đến, ít nhất cũng phải đợi hai ba năm, đợi sau khi Phương Do Mỹ thi đậu đại học mới có thể suy nghĩ đến vấn đề này chứ?

- Ai , Tiêu đại sư, chuyện này anh thật sự đoán nhầm rồi. Hì hì…...Mẹ của em không hề tức giận. Hơn nữa, có thể đem con gái yêu gả vào Tiêu gia làm đại thiếu phu nhân, mẹ em dựa vào cái gì để tức giận? Đây không phải rất tốt sao? Em nói cho anh biết nhé, chính là khi nãy, mẹ của anh tìm mẹ em rồi, cùng nhau thì thầm to nhỏ đấy, không biết bàn bạc chuyện gì, Cô Giản nhìn em tới mức làm cho cả người em đều dựng hết lông tơ lên rồi….

- Hả?

Lần này, Tiêu chân nhân là sự thật chấn động, mồ hôi lạnh lập tức liền toát ra.

- Tiểu Mỹ, lời này không thể nói linh tinh, sẽ xảy ra vấn đề lớn đó.

- Em không nói linh tinh, hai người họ quả thật là bàn bạc rất lâu. Đương nhiên, cũng chưa chắc là bàn bạc chuyện của hai chúng ta. Chuyện của người lớn họ, một đứa trẻ con như em , làm sao mà hiểu được? Anh Tiêu Phàm, anh nói có phải không? Có điều nhìn qua, hai người họ đều cười rất vui vẻ đó, hì hì…

Cô bé ở điện thoại bên kia cười khanh khách.

Cười không dừng được làm cho Tiêu chân nhân cả người lông tóc dựng đứng, mồ hôi trên trán vã ra như tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook