Chương 225: Báu vật vô giá
Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
17/07/2015
Ba đổi một sao? Chú Trì, chú xác định thứ này có giá trị lớn như vậy thật sao?
Nghe xong lời Trì Bân nói, Uyển Thiên Thiên giật nảy mình, hơi kinh ngạc quét mắt qua cái hộp dưới nách mình một cái. Trì Bân đã nói vậy thì giá trị của nó không thể nhỏ được.
Trì Bân là ai?
Là “ Đại Tông Sư” Nam phái trộm mộ, cùng sư phụ Uyển Thiên Thiên nổi danh ngang nhau. Trong nhà ông giờ cất chứa vô vàn thứ tốt, tùy tiện xuất ra vài món đều có thể nói là vô giá.
Theo ý tứ của Trì Bân, chỉ cần Uyển Thiên Thiên mở miệng, bất kể cô muốn ba loại trân bảo nào, Trì Bân cũng sẵn sang đổi lấy.
- Có thật đáng giá vậy không, như vậy nguyên nhân tùy người rồi. Ví dụ như trong mắt chú Trì cháu là báu vật vô giá, nhưng trong mắt cháu, chú Trì thật sự cứt chó không bằng.
Trì Bân cười ha ha nói. Trong giọng nói mang rõ ý trêu đùa.
Uyển Thiên Thiên xinh đẹp như báu vật, người nam nhân nào thấy mà tim không đập thình thịch chứ?
- Chú Trì, nếu cháu muốn Bạch Khởi kiếm … chú cũng đồng ý đổi hay sao?
Uyển Thiên Thiên không thèm để ý lời trêu đùa của Trì Bân, rất nghiêm túc hỏi, một hơi tuôn ra tên tam kiện bảo vật.
- Mơ giữa ban ngày!
Trì Bân chưa trả lời, một nữ tử yểu điệu phía sau ông hừ lạnh một tiếng nói, giọng điệu cực kì khinh thường.
Trì Bân cười khổ, nói:
- Thiên Thiên, cháu thật tàn nhẫn. Thật muốn khoét thịt chú Trì ra rồi.
Uyển Thiên Thiên liền cười khanh khách.
Cô biết rằng cô có công phu sư tử ngoạm, Trì Bân cất chưa báu vật dù nhiều, nhưng mình lại nói ra tam bảo vật- vật có thể nói là “ trấn trạch tri bảo” của Trì Bân. Nó được coi như là bảo vật đáng giá nhất trong đống đồ quý giá cất giữ bên trong.
Ví dụ như Bạch Khởi kiếm, là bảo vật “ Việt Vương Câu Tiễn kiếm” nổi tiếng, nghe nói rất thông linh. Vì thanh bảo kiếm này, Lưu bát gia đã tự mình tới phía nam đàm phán với Trì Bân, đưa ra điều kiện giống hệt Trì Bân lúc này, nguyện ý đổi 3 lấy 1. Kết quả là bóng dáng Bạch Khởi kiếm không thấy đâu, Trì Bân cơ bản không cho Lưu Bát bước vào cửa.
Ai dám có chủ ý đánh vào mấy bảo vật này thì chẳng khác nào đòi mạng của Trì Bân.
- Chú Trì, không phải là chém gió cho oai đấy chứ? Cháu biết ngay chú luyến tiếc mà…
- Được. Chú đồng ý.
Uyển Thiên Thiên còn chưa nói xong, Trì Bân bỗng mở miệng nói.
Im lặng!
Bốn phía chợt im tĩnh, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, chỉ có gió đêm lạnh thấu xương gào thét thổi qua, mang theo âm thanh nghẹn ngào của một đám người.
Đường Huyên và Tống Hoàn hít một hơi khí lạnh, ngơ ngác nhìn nhau. Thật không dám nghĩ tơi Trì Bân lại có thể đáp ứng. Thật sự nguyện ý đem tam kiện báu vật vô giá đến đổi lấy cái hộp đen dưới nách của Uyển Thiên Thiên .
Cái hộp đen này rốt cuộc là bảo bối gì vậy?
Mặc dù từ lúc bọn họ mang nó từ dưới đất lên, nhưng vẫn còn chưa mở ra xem, rốt cuộc bên trong cất giấu cái gì thì không ai biết cả.
Nhưng Trì Bân nguyện ý tốn một cái giá lớn như vậy, nhất định không phải là nhỏ.
Hơn nữa, những gì Trì Bân làm lần này đã vượt ra ngoài dự đoán của mọi người. Lão vốn có thể xuống tay cướp lấy, nhân lúc Uyển Thiên Thiên đang đứng ở phía trước trong cung, một bước đoạt lấy cái hộp đen, nhưng lại cố tình trốn tại bên ngoài đánh lén. Thanh danh của ông trong giới trộm mộ mà nói, loại thủ đoạn quá bỉ ổi rồi.
Mặc dù nói trộm mộ không phải là ngành được người ta tôn kính, nhưng cùng “phong độ thân sĩ” cũng chẳng có quan hệ gì. Nhưng bất cứ ai trở thành nhân vật kiệt xuất, chung quy lại sẽ có chút kiêu căng và ngạo mạn.
Trì Bân lần này âm thầm đánh lén, ỷ lớn hiếp nhỏ, nam bắt nạt nữ, nếu lan truyền ra ngoài thì một chút thanh danh cũng chẳng còn.
Nhưng hiện tại Trì Bân lại không chút do dự dùng “ ba đổi một” để trao đổi điều kiện, hơn nữa dưới tình hình trao đổi điều kiện lại chiếm ưu thế tuyệt đối, điều này có thể nói rõ một vấn đề- trong chiếc hộp đen có một thứ vô cùng quan trọng.
Ít nhất đối với Trì Bân mà nói, so với tất cả những báu vật của ông ta phải lớn hơn nhiều.
- Hì hì, chú đáp ứng nhưng cháu không đáp ứng. Cháu xin lỗi. Đồ chơi này là cháu lấy được, cháu thích nó rồi, cái gì cháu cũng không muốn đổi.
Uyển Thiên Thiên khanh khách cười khẽ, trêu tức nói.
- Mặt cô không biết xấu hổ sao?
Lại là ả dáng người yểu điệu, miệng gào to, giọng lạnh như băng.
Người ta đều bảo, trời sinh mỹ nữ là oan gia, xem ra cũng chẳng phải là hư vô.
Uyển Thiên Thiên liếc ả một cái, không quan tâm.
- Nếu vậy thì chỉ có thể đắc tội.
Trì Bân dường như đã lường trước kết quả như vậy, cũng không quan tâm, chậm rãi đem vải bạt dài đang vác trên lưng đặt xuống. Có cảm giác rằngcái túi đó dường như rất nặng.
- Đi.
Uyển Thiên Thiên hạ giọng nói.
Đường Huyên và Tống Hoàn không chần chừ, đối mặt với Trì Bân từng bước từng bước thối lui xuống đường lớn.
Trì Bân không nói lời nào, cũng không ngăn cản.
Chỉ cần còn Uyển Thiên Thiên , thì vẫn còn cái hộp, những người khác chỉ là râu ria. Trì Bân hướng về phía chiếc hộp đen, chứ không hướng về phía Đường Huyênvà Tống Hoàn. Chỉ cần Uyển Thiên Thiên bằng lòng giao ra cái hộp, Trì Bân sẽ không làm khó Uyển Thiên Thiên .
Một trận rầm rầm của xích sắt vang lên, Trì Bân chậm rãi rút ra từ túi một “ Tam Tiết Côn”, ngân quang long lánh, vòng sắt móc nối với nhau kêu leng keng.
Trì Bân gập 3 đoạn cùng một chỗ, liền biến thành một khúc “Tề Mi Côn”.
Đây là binh khí do Trì Bân đặc chế, cùng ở một chỗ là Tề Mi Côn, còn khi mở ra lại là Tam Tiết Côn.
Trì Bân cầm Tề Mi Côn đứng đối diện với Uyển Thiên Thiên , nhẹ nhàng nói:
- Thiên Thiên, chú nói thật, chú không muốn động thủ. Cháu suy nghĩ thêm một chút đi, chú đã nói thì sẽ không nuốt lời đâu.
Dựa trên cục diện hiện nay, Trì Bân chiếm ưu thế rất lớn, bốn đấu một, bản thân Uyển Thiên Thiên còn đang bị trọng thương, trên cơ bản không có khả năng thắng được. Những lời này của Trì Bân cũng xuất phát từ nội tâm.
Không phải bất đắc dĩ thì ai muốn cùng kiếm Yên Chi so chiêu?
Uyển Thiên Thiên nhẹ nhàng cười, trong trẻo nhưng lạnh lùng dưới ánh trăng, bỗng nhiên một đạo hồng quang chợt lóe.
Yên Chi Kiếm!
- Chú Trì, cháu biết chú cùng sư phụ cháu đã luận võ qua, nhưng đó là chú cùng sư phụ cháu, hai ta còn chưa đánh qua lần nào đâu. Nghe nói âm dương côn pháp của chú Trì và âm dương nhãn của chú rất nổi tiếng, hôm nay vừa đúng lúc muốn thỉnh giáo chút.
Ngữ khí của Uyển Thiên Thiên vẫn điềm tĩnh như trước.
- Kiếm là Binh Trung Chi Vương, côn là vũ khí Trung Chi Tổ. Lấy Tổ Binh phá Vương Binh, cũng coi như là chính đạo.
Trì Bân đem côn trước ngực chậm rãi nói.
- Có thể phá được hay không, thì hai ta cùng nói. Chú Trì không cần phải đem lời nói vẹn toàn như vậy.
- Nói rất đúng, đều là danh sư xuất cao đồ, lúc trước cũng tôn sư luận võ bất phân thắng bại, hôm nay ta cũng không có nắm chắc được phần thắng. Thiên Thiên, nói thế nào thì chú vẫn là bề trên, không thể ỷ lớn bắt nạt bé. Nhu vậy đi, chúng ta lấy mười chiêu làm hạn định, trong vòng mười chiêu phân thắng bại, cháu thắng thì cháu đi, chú sẽ không ngăn cản.
Còn chú thắng, cháu để cái hộp lại, chú cũng không làm khó cháu, thế nào?
Trì Bân nói rất nghiêm túc.
Nói về luận sự, những lời này của Trì Bân quả rất công đạo. Những chuyện không thể đi cùng nhau liền đem nó lại cùng nhau, mùi vị lập tức trở nên có chút vấn đề.
Trì Bân ở đây giảng đạo lý nghĩa khí “ người đàn ông tốt”, nhưng thế nào lại đi mai phục ở lối ra cổ mộ, đột nhiên đánh lén đám người Uyển Thiên Thiên ?
Lời này nghe thì có vẻ “ đường hoàng” nhưng nói trắng ra thì chính là sợ khi Uyển Thiên Thiên đánh không lại, tính tình lưu manh bạo phát,liều lĩnh đem hủy chiếc hộp đen, ai cũng có thể nghĩ tới được.
Lấy tính cách của uyên Thiên Thiên mà nói, chuyện như vậy cô nhất định sẽ làm ra được, hơn nữa còn làm không nháy mắt.
Tôi không chiếm được, các người cũng đừng hòng chiếm được nó.
Vì vậy Trì Bân khi mở miệng mới để lại “ đường sống” cho Uyển Thiên Thiên , bất kể thắng thua, cô cũng không thể rời đi, tính mạng thì không ngại, chỉ tránh sao cho cô bé kia trong tình huống cấp bách mà liều mạng thôi.
- Chú Trì, chú cảm thấy cháu sẽ tin lời chú nói sao? Sau lưng đánh lén người ta chú còn làm được, còn cái chuyện chó má xui xẻo này chú còn không dám làm hay sao?
Uyển Thiên Thiên vẫn hi hi cười, nhưng lời nói lại không có nửa phần khách khí.
- Chết đến nơi rồi còn lắm chuyện!
Ả yểu điệu kia giận tím mặt, quát lên.
- Thất tỷ, nói chuyện cẩn thận, tròng mắt tôi rất nhỏ, thù rất dai đấy. Cô đắc tội tôi, cả đời này tôi sẽ nhớ rõ cô!
Uyển Thiên Thiên liếc ả một cái, không mặn không nhạt nói.
- Thật sao? Đời này? Ha ha, đời cô còn có mấy phút nữa chứ…
Ả duyên dáng cười ha ha.
- Lão Thất, cẩn thận!
Bỗng nhiên Trì Bân hô lên.
Bóng người Uyển Thiên Thiên chợt lóe, quang kiếm màu đỏ nhạt như sao băng trong đêm, hướng thẳng tới cái cổ trắng ngần của ả. Khoảng cách giữa Uyển Thiên Thiên và ả vốn chỉ có hơn 10 mét, thân pháp của Uyển Thiên Thiên lại quá nhanh, khoảng cách 10 mét biến mất trong giây lát, ả còn chưa phục hồi tinh thần, Yên Chi kiếm đã cách cổ mình chưa tới ba thước.
Ả chấn động, không kịp quát lớn chửi mắng, càng không kịp chống đỡ chỉ có thể đem hết khả năng nghiêng đầu sang một bên, sau đó là một tiếng đau đớn vang lên.
- Hừ.
Trong gió đêm, một cỗ mùi máu tươi thản nhiên bay ra.
Huyết quang đã đổ rồi!
- Con điếm thối…
Ả thét lên chói tai, chân dưới dùng sức, cấp tốc lui về phía sau. Mặc dù ả không cùng Yên Chi kiếm trực diện giao thủ, nhưng nghe nói thủ đoạn Yên Chi kiếm độc ác vô tình,uy danh hiển hách, một kiếm đắc thủ, lập tức sẽ như hình với bóng đuổi giết tới, đưa đối thủ vào chỗ chết.
Quả nhiên, màu đỏ nhạt của thanh kiếm lần nữa xẹt qua dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, tựa như sóng cuộn trong nước, tạo nên một đường kiếm yêu dã vô biên, thế đi lúc ẩn lúc hiện, hoàn toàn không có chút mạch lạc nào.
Ả kia cũng coi là một cao thủ khó lường, nhưng một bước mất đi cơ hội, ở dưới sự công kích của Yên Chi kiếm, nửa điểm chống đỡ cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn quang kiếm đỏ nhạt nhằm thẳng vào động mạch của mình cắt tới.
Chỉ cần nhẹ nhàng rạch một cái, “ đời này” của ả coi như kết thúc.
- Thiên Thiên, hạ thủ lưu tình!
Trì Bân gào to, dương Tề Mi Đoản Côn trong tay lên.
Ngay sau đó, cuồng phong gào thét.
Dường như trong cánh đồng bát ngát yên tĩnh chợt nổi lên lốc xoáy. Trong cuồng phong gào thét, là một đợt côn ảnh như sóng dữ nối tiếp nhau, che phủ đất trời mạnh mẽ đè xuống thân hình tinh xảo của Uyển Thiên Thiên .
Trong phút chốc, ả kia chỉ cảm thấy khó thở, thậm chí ngay cả thở cũng không thở được.
Nghe xong lời Trì Bân nói, Uyển Thiên Thiên giật nảy mình, hơi kinh ngạc quét mắt qua cái hộp dưới nách mình một cái. Trì Bân đã nói vậy thì giá trị của nó không thể nhỏ được.
Trì Bân là ai?
Là “ Đại Tông Sư” Nam phái trộm mộ, cùng sư phụ Uyển Thiên Thiên nổi danh ngang nhau. Trong nhà ông giờ cất chứa vô vàn thứ tốt, tùy tiện xuất ra vài món đều có thể nói là vô giá.
Theo ý tứ của Trì Bân, chỉ cần Uyển Thiên Thiên mở miệng, bất kể cô muốn ba loại trân bảo nào, Trì Bân cũng sẵn sang đổi lấy.
- Có thật đáng giá vậy không, như vậy nguyên nhân tùy người rồi. Ví dụ như trong mắt chú Trì cháu là báu vật vô giá, nhưng trong mắt cháu, chú Trì thật sự cứt chó không bằng.
Trì Bân cười ha ha nói. Trong giọng nói mang rõ ý trêu đùa.
Uyển Thiên Thiên xinh đẹp như báu vật, người nam nhân nào thấy mà tim không đập thình thịch chứ?
- Chú Trì, nếu cháu muốn Bạch Khởi kiếm … chú cũng đồng ý đổi hay sao?
Uyển Thiên Thiên không thèm để ý lời trêu đùa của Trì Bân, rất nghiêm túc hỏi, một hơi tuôn ra tên tam kiện bảo vật.
- Mơ giữa ban ngày!
Trì Bân chưa trả lời, một nữ tử yểu điệu phía sau ông hừ lạnh một tiếng nói, giọng điệu cực kì khinh thường.
Trì Bân cười khổ, nói:
- Thiên Thiên, cháu thật tàn nhẫn. Thật muốn khoét thịt chú Trì ra rồi.
Uyển Thiên Thiên liền cười khanh khách.
Cô biết rằng cô có công phu sư tử ngoạm, Trì Bân cất chưa báu vật dù nhiều, nhưng mình lại nói ra tam bảo vật- vật có thể nói là “ trấn trạch tri bảo” của Trì Bân. Nó được coi như là bảo vật đáng giá nhất trong đống đồ quý giá cất giữ bên trong.
Ví dụ như Bạch Khởi kiếm, là bảo vật “ Việt Vương Câu Tiễn kiếm” nổi tiếng, nghe nói rất thông linh. Vì thanh bảo kiếm này, Lưu bát gia đã tự mình tới phía nam đàm phán với Trì Bân, đưa ra điều kiện giống hệt Trì Bân lúc này, nguyện ý đổi 3 lấy 1. Kết quả là bóng dáng Bạch Khởi kiếm không thấy đâu, Trì Bân cơ bản không cho Lưu Bát bước vào cửa.
Ai dám có chủ ý đánh vào mấy bảo vật này thì chẳng khác nào đòi mạng của Trì Bân.
- Chú Trì, không phải là chém gió cho oai đấy chứ? Cháu biết ngay chú luyến tiếc mà…
- Được. Chú đồng ý.
Uyển Thiên Thiên còn chưa nói xong, Trì Bân bỗng mở miệng nói.
Im lặng!
Bốn phía chợt im tĩnh, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, chỉ có gió đêm lạnh thấu xương gào thét thổi qua, mang theo âm thanh nghẹn ngào của một đám người.
Đường Huyên và Tống Hoàn hít một hơi khí lạnh, ngơ ngác nhìn nhau. Thật không dám nghĩ tơi Trì Bân lại có thể đáp ứng. Thật sự nguyện ý đem tam kiện báu vật vô giá đến đổi lấy cái hộp đen dưới nách của Uyển Thiên Thiên .
Cái hộp đen này rốt cuộc là bảo bối gì vậy?
Mặc dù từ lúc bọn họ mang nó từ dưới đất lên, nhưng vẫn còn chưa mở ra xem, rốt cuộc bên trong cất giấu cái gì thì không ai biết cả.
Nhưng Trì Bân nguyện ý tốn một cái giá lớn như vậy, nhất định không phải là nhỏ.
Hơn nữa, những gì Trì Bân làm lần này đã vượt ra ngoài dự đoán của mọi người. Lão vốn có thể xuống tay cướp lấy, nhân lúc Uyển Thiên Thiên đang đứng ở phía trước trong cung, một bước đoạt lấy cái hộp đen, nhưng lại cố tình trốn tại bên ngoài đánh lén. Thanh danh của ông trong giới trộm mộ mà nói, loại thủ đoạn quá bỉ ổi rồi.
Mặc dù nói trộm mộ không phải là ngành được người ta tôn kính, nhưng cùng “phong độ thân sĩ” cũng chẳng có quan hệ gì. Nhưng bất cứ ai trở thành nhân vật kiệt xuất, chung quy lại sẽ có chút kiêu căng và ngạo mạn.
Trì Bân lần này âm thầm đánh lén, ỷ lớn hiếp nhỏ, nam bắt nạt nữ, nếu lan truyền ra ngoài thì một chút thanh danh cũng chẳng còn.
Nhưng hiện tại Trì Bân lại không chút do dự dùng “ ba đổi một” để trao đổi điều kiện, hơn nữa dưới tình hình trao đổi điều kiện lại chiếm ưu thế tuyệt đối, điều này có thể nói rõ một vấn đề- trong chiếc hộp đen có một thứ vô cùng quan trọng.
Ít nhất đối với Trì Bân mà nói, so với tất cả những báu vật của ông ta phải lớn hơn nhiều.
- Hì hì, chú đáp ứng nhưng cháu không đáp ứng. Cháu xin lỗi. Đồ chơi này là cháu lấy được, cháu thích nó rồi, cái gì cháu cũng không muốn đổi.
Uyển Thiên Thiên khanh khách cười khẽ, trêu tức nói.
- Mặt cô không biết xấu hổ sao?
Lại là ả dáng người yểu điệu, miệng gào to, giọng lạnh như băng.
Người ta đều bảo, trời sinh mỹ nữ là oan gia, xem ra cũng chẳng phải là hư vô.
Uyển Thiên Thiên liếc ả một cái, không quan tâm.
- Nếu vậy thì chỉ có thể đắc tội.
Trì Bân dường như đã lường trước kết quả như vậy, cũng không quan tâm, chậm rãi đem vải bạt dài đang vác trên lưng đặt xuống. Có cảm giác rằngcái túi đó dường như rất nặng.
- Đi.
Uyển Thiên Thiên hạ giọng nói.
Đường Huyên và Tống Hoàn không chần chừ, đối mặt với Trì Bân từng bước từng bước thối lui xuống đường lớn.
Trì Bân không nói lời nào, cũng không ngăn cản.
Chỉ cần còn Uyển Thiên Thiên , thì vẫn còn cái hộp, những người khác chỉ là râu ria. Trì Bân hướng về phía chiếc hộp đen, chứ không hướng về phía Đường Huyênvà Tống Hoàn. Chỉ cần Uyển Thiên Thiên bằng lòng giao ra cái hộp, Trì Bân sẽ không làm khó Uyển Thiên Thiên .
Một trận rầm rầm của xích sắt vang lên, Trì Bân chậm rãi rút ra từ túi một “ Tam Tiết Côn”, ngân quang long lánh, vòng sắt móc nối với nhau kêu leng keng.
Trì Bân gập 3 đoạn cùng một chỗ, liền biến thành một khúc “Tề Mi Côn”.
Đây là binh khí do Trì Bân đặc chế, cùng ở một chỗ là Tề Mi Côn, còn khi mở ra lại là Tam Tiết Côn.
Trì Bân cầm Tề Mi Côn đứng đối diện với Uyển Thiên Thiên , nhẹ nhàng nói:
- Thiên Thiên, chú nói thật, chú không muốn động thủ. Cháu suy nghĩ thêm một chút đi, chú đã nói thì sẽ không nuốt lời đâu.
Dựa trên cục diện hiện nay, Trì Bân chiếm ưu thế rất lớn, bốn đấu một, bản thân Uyển Thiên Thiên còn đang bị trọng thương, trên cơ bản không có khả năng thắng được. Những lời này của Trì Bân cũng xuất phát từ nội tâm.
Không phải bất đắc dĩ thì ai muốn cùng kiếm Yên Chi so chiêu?
Uyển Thiên Thiên nhẹ nhàng cười, trong trẻo nhưng lạnh lùng dưới ánh trăng, bỗng nhiên một đạo hồng quang chợt lóe.
Yên Chi Kiếm!
- Chú Trì, cháu biết chú cùng sư phụ cháu đã luận võ qua, nhưng đó là chú cùng sư phụ cháu, hai ta còn chưa đánh qua lần nào đâu. Nghe nói âm dương côn pháp của chú Trì và âm dương nhãn của chú rất nổi tiếng, hôm nay vừa đúng lúc muốn thỉnh giáo chút.
Ngữ khí của Uyển Thiên Thiên vẫn điềm tĩnh như trước.
- Kiếm là Binh Trung Chi Vương, côn là vũ khí Trung Chi Tổ. Lấy Tổ Binh phá Vương Binh, cũng coi như là chính đạo.
Trì Bân đem côn trước ngực chậm rãi nói.
- Có thể phá được hay không, thì hai ta cùng nói. Chú Trì không cần phải đem lời nói vẹn toàn như vậy.
- Nói rất đúng, đều là danh sư xuất cao đồ, lúc trước cũng tôn sư luận võ bất phân thắng bại, hôm nay ta cũng không có nắm chắc được phần thắng. Thiên Thiên, nói thế nào thì chú vẫn là bề trên, không thể ỷ lớn bắt nạt bé. Nhu vậy đi, chúng ta lấy mười chiêu làm hạn định, trong vòng mười chiêu phân thắng bại, cháu thắng thì cháu đi, chú sẽ không ngăn cản.
Còn chú thắng, cháu để cái hộp lại, chú cũng không làm khó cháu, thế nào?
Trì Bân nói rất nghiêm túc.
Nói về luận sự, những lời này của Trì Bân quả rất công đạo. Những chuyện không thể đi cùng nhau liền đem nó lại cùng nhau, mùi vị lập tức trở nên có chút vấn đề.
Trì Bân ở đây giảng đạo lý nghĩa khí “ người đàn ông tốt”, nhưng thế nào lại đi mai phục ở lối ra cổ mộ, đột nhiên đánh lén đám người Uyển Thiên Thiên ?
Lời này nghe thì có vẻ “ đường hoàng” nhưng nói trắng ra thì chính là sợ khi Uyển Thiên Thiên đánh không lại, tính tình lưu manh bạo phát,liều lĩnh đem hủy chiếc hộp đen, ai cũng có thể nghĩ tới được.
Lấy tính cách của uyên Thiên Thiên mà nói, chuyện như vậy cô nhất định sẽ làm ra được, hơn nữa còn làm không nháy mắt.
Tôi không chiếm được, các người cũng đừng hòng chiếm được nó.
Vì vậy Trì Bân khi mở miệng mới để lại “ đường sống” cho Uyển Thiên Thiên , bất kể thắng thua, cô cũng không thể rời đi, tính mạng thì không ngại, chỉ tránh sao cho cô bé kia trong tình huống cấp bách mà liều mạng thôi.
- Chú Trì, chú cảm thấy cháu sẽ tin lời chú nói sao? Sau lưng đánh lén người ta chú còn làm được, còn cái chuyện chó má xui xẻo này chú còn không dám làm hay sao?
Uyển Thiên Thiên vẫn hi hi cười, nhưng lời nói lại không có nửa phần khách khí.
- Chết đến nơi rồi còn lắm chuyện!
Ả yểu điệu kia giận tím mặt, quát lên.
- Thất tỷ, nói chuyện cẩn thận, tròng mắt tôi rất nhỏ, thù rất dai đấy. Cô đắc tội tôi, cả đời này tôi sẽ nhớ rõ cô!
Uyển Thiên Thiên liếc ả một cái, không mặn không nhạt nói.
- Thật sao? Đời này? Ha ha, đời cô còn có mấy phút nữa chứ…
Ả duyên dáng cười ha ha.
- Lão Thất, cẩn thận!
Bỗng nhiên Trì Bân hô lên.
Bóng người Uyển Thiên Thiên chợt lóe, quang kiếm màu đỏ nhạt như sao băng trong đêm, hướng thẳng tới cái cổ trắng ngần của ả. Khoảng cách giữa Uyển Thiên Thiên và ả vốn chỉ có hơn 10 mét, thân pháp của Uyển Thiên Thiên lại quá nhanh, khoảng cách 10 mét biến mất trong giây lát, ả còn chưa phục hồi tinh thần, Yên Chi kiếm đã cách cổ mình chưa tới ba thước.
Ả chấn động, không kịp quát lớn chửi mắng, càng không kịp chống đỡ chỉ có thể đem hết khả năng nghiêng đầu sang một bên, sau đó là một tiếng đau đớn vang lên.
- Hừ.
Trong gió đêm, một cỗ mùi máu tươi thản nhiên bay ra.
Huyết quang đã đổ rồi!
- Con điếm thối…
Ả thét lên chói tai, chân dưới dùng sức, cấp tốc lui về phía sau. Mặc dù ả không cùng Yên Chi kiếm trực diện giao thủ, nhưng nghe nói thủ đoạn Yên Chi kiếm độc ác vô tình,uy danh hiển hách, một kiếm đắc thủ, lập tức sẽ như hình với bóng đuổi giết tới, đưa đối thủ vào chỗ chết.
Quả nhiên, màu đỏ nhạt của thanh kiếm lần nữa xẹt qua dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, tựa như sóng cuộn trong nước, tạo nên một đường kiếm yêu dã vô biên, thế đi lúc ẩn lúc hiện, hoàn toàn không có chút mạch lạc nào.
Ả kia cũng coi là một cao thủ khó lường, nhưng một bước mất đi cơ hội, ở dưới sự công kích của Yên Chi kiếm, nửa điểm chống đỡ cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn quang kiếm đỏ nhạt nhằm thẳng vào động mạch của mình cắt tới.
Chỉ cần nhẹ nhàng rạch một cái, “ đời này” của ả coi như kết thúc.
- Thiên Thiên, hạ thủ lưu tình!
Trì Bân gào to, dương Tề Mi Đoản Côn trong tay lên.
Ngay sau đó, cuồng phong gào thét.
Dường như trong cánh đồng bát ngát yên tĩnh chợt nổi lên lốc xoáy. Trong cuồng phong gào thét, là một đợt côn ảnh như sóng dữ nối tiếp nhau, che phủ đất trời mạnh mẽ đè xuống thân hình tinh xảo của Uyển Thiên Thiên .
Trong phút chốc, ả kia chỉ cảm thấy khó thở, thậm chí ngay cả thở cũng không thở được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.