Chương 207: Có tướng chí tôn, nhưng không có mệnh thiên tử
Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
13/07/2015
Uông Thuật Đô dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, luôn luôn mỉm cười, dáng đi bình thản lạ thường, không hề giống với một chàng trai hai mấy tuổi. Nếu chỉ nhìn cái thần thái và cách đi đứng của cậu ta thì chắc chắn sẽ bị hiểu lầm là ba bốn mươi tuổi. Ẩn trong dáng vẻ hiền lành này là cái gì đó rất oai phong, càng lộ rõ cái phong thái của kẻ bề trên nắm mọi quyền hành và thân phận đời ba chính tông của cậu ta.
Đi cùng với Uông Thuật Đô cũng là một chàng trai trẻ, chừng trên dưới 30 tuổi, người không cao, thấp hơn Uông Thuật Đô khoảng nửa cái đầu, đeo một cặp kính gọng vàng rất nhã nhặn, mặc một bộ âu phục đen vừa vặn, vừa nhìn đã biết là một người rất thông minh.
- Đây là Tiết Đào – bạn của Uông Thuật Đô đang làm việc ở Hội giám sát chứng khoán.
Trần Dương ở một bên hạ giọng nói.
Cô đoán Tiêu Phàm có quen Uông Thuật Đô, dù sao hai nhà Tiêu – Uông cũng đều là nhất đẳng đại hào môn của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa này, người có thể sánh vai cùng hai con mãnh hổ này có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tiết gia thì kém hơn một chút, Tiết Đào lại là người khiêm tốn, rất ít khi xuất đầu lộ diện. Trần Dương liền giới thiệu cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
Thực ra Tiết Đào cũng là quen biết.
- Ở trong hội đó, Tiết Đào được mệnh danh là đa mưu túc trí, là nhân vật tầm cỡ đấy.
Trần Dương giải thích thêm một câu.
Ý muốn nói, Tiết Đào là quân sư của Uông Thuật Đô.
Tiêu Phàm lườm cô một cái.
- Đừng nhìn tôi, đây là sở thích của riêng tôi.
Trần Dương thản nhiên nói.
Cũng chỉ có thể là sở thích cá nhân, Nhạc Ca chắc chắn sẽ không hướng cho cô đi điều tra tìm hiểu về con cháu hào môn thế gia.
- Mấy vụ án mà tôi xử lý, đều có mấy người các anh tham dự vào.
Lúc nói câu này, Trần Dương bĩu môi, bộ dạng có chút khinh thường. Đám con cháu thế gia này càng ngày càng ồn ào kì cục, chuyện gì cũng dám vơ vào, với lại còn càng lúc càng hỗn loạn. Ví như Tiêu ca đứng cạnh cô đây, ngoài mặt có vẻ bình thường còn khiêm tốn hơn Tiết Đào. Tiết Đào tốt xấu gì cũng làm việc trong Hội giám sát chứng khoán, còn vị này lại trực tiếp làm ở cục Tôn Giáo, rất nghiêm túc, không một chút hàm hồ, trong nháy mắt đã thu phục sáu mạng người.
- Không giống.
Tiêu Phàm tự mình giải thích một câu.
- Có gì không giống chứ.
Trần Dương nói thầm một câu, tuy nhiên nghe ra thì cô chỉ là mạnh miệng mà thôi. Kì thật, trong lòng thừa nhận Tiêu Phàm và bọn họ quả thật không giống nhau. Tiêu Phàm nhúng tay vào vụ án Anjelina không phải vì lợi ích kinh tế mà là vì muốn giải cứu Anjelina.
Trần Dương nhận định Tiêu Phàm và Anjelina có quan hệ không tầm thường, có lẽ cô ta chính là tình nhân của hắn. Nhưng trong lòng Trần Dương, vẫn là rất thưởng thức diễn xuất của Tiêu Phàm. Vì người phụ nữ của mình, chẳng sợ phía trước là núi đao biển lửa hay là vực sâu vạn trượng cũng nhảy vào, tuyệt đối nghiêm túc.
Hắn không hề kiêng kị gì!
Một người đàn ông có thể vì một người con gái mà làm được điều này, người con gái đó cho dù vì anh ta mà chết, cũng là cam tâm tình nguyện.
- Đi thôi, chúng ta đi trước, để tránh cô Nhiêu lại đến mời anh.
Trần Dương nói.
Tiêu Phàm cười khẽ, Trần Dương bình thường làm việc năng nổ, tháo vát, tính cách mạnh mẽ, nhưng đối với đạo lí đối nhân xử thế lại chậm chạp. Nếu Uông Thuật Đô không tới, tối nay cho dù Tiêu Phàm vẫn luôn ở cùng với Trần Dương,Nhiêu Vũ Đình cũng không bao giờ đến can thiệp. Cô vốn là muốn tác hợp bon họ với nhau, nhưng Uông Thuật Đô đã đến rồi, Nhiêu Vũ Đình nhất định sẽ mời Tiêu Phàm đến nói chuyện.
Tối nay, khách đến tuy nhiều, nhưng luận về dòng dõi hiển hách, vẫn là hai nhà Tiêu – Uông có địa vị cao nhất.
Nhiêu Đình Vũ và trưởng tôn Uông gia chuyện trò vui vẻ, lại bỏtrưởng tôn Tiêu gia qua một bên. Về lý mà nói thì không nên, đây không phải là không tôn trọng Tiêu Phàm mà là không tôn trọng cả Tiêu gia. Truyền đến tai Tiêu Trạm, thậm chí Tiêu lão gia, có thể sẽ không tốt.
Thế này là thất lễ, Nhiêu Vũ Đình tuyệt đối không bao giờ làm.
Vô duyên vô cớ, đắc tội với Tiêu gia làm cái gì?
Uông Thuật Đô và Tiết Đào đến trước mặt Phương Lê và Nhiêu Vũ Đình cúi đầu chào hỏi. Buổi họp mặt tối nay, cho dù là làm ở biệt thự của Nhiêu Ngọc Sinh, trên danh nghĩa Nhiêu Ngọc Sinh mới là chủ nhà, nhưng có mặt Phương Lê và Nhiêu Vũ Đình ở đây thì trung tâm của buổi họp mặt không nghi ngờ chính là hai vợ chồng họ rồi.
Bàn về sức ảnh hưởng trong giới chính trị và giới thương mại, mọi người ở đây, không ai có thể so được.
Với Uông Thuật Đô, thái độ của Phương lê khác hẳn bình thường, thân mật bắt tay cậu ta, vui vẻ nói chuyện với cậu ta rất nhiều. Uông Thuật Đô tuy là vãn bối, nhưng ở trong nhóm thế gia kinh thành lại là tiếng lành đồn xa, từ trước đến nay lúc trưởng bối thế gia giáo dục con cháu mình đều được xếp vào là một trong những tấm gương sáng nhất.
Phương Lê xem trọng cậu ta cũng là điều đương nhiên.
Hiện nay Uông Thuật Đô tuy đang là cán bộ cấp địa phương, hơn nữa còn không phải làm chính thức ở ủy ban trung ương quốc gia, mà là làm việc tại văn phòng của đồng chí ủy viên thường vụ. Nhưng chỉ cần từ nay về sau cậu ta không phạm lỗi gì quá nghiêm trọng, chỉ cần Uông lão gia không gục ngã, có lẽ chỉ mười mấy năm sau, chàng trai trẻ này sẽ trở thành đại tướng nơi biên cương, nắm một bên quyền.
Bí thư tỉnh ủy ở tuổi ngoài bốn mươi cũng dần dần nhiều hơn.
Về điểm này, bất luận thế nào, Tiêu Phàm cũng không thể đánh đồng với Uông Thuật Đô được.
Nhiêu Vũ Đình cũng cùng hai người Uông Thuật Đô và Tiết Đào lịch sự hàn huyên, cô ngẩng đầu lên nhìn ra phía vườn hoa rộng lớn tìm Tiêu Phàm, nhìn thấy Tiêu Phàm và Trần Dương dắt tay nhau đi đến, liền nở nụ cười.
Đám con cháu thế gia này quả nhiên đều suy nghĩ nhanh nhẹn, gặp sự liền hiểu rõ.
- Tiêu Phàm, đến đây, giới thiệu với cậu... Vị này là Uông Thuật Đô, đại công tử của Bí thư Uông. Vị này là Tiết Đào, đại công tử của chủ nhiệm Tiết. Thuật Đô, Tiểu Tiết, đây là Tiêu Phàm, đại công tử của Bộ trưởng Tiêu.
Đợi Tiêu Phàm tới gần, Nhiêu Vũ Đình vừa cười vừa giới thiệu cho hai người.
Nhưng lại không giới thiệu Trần Dương.
Hôm nay, Trần Dương đến tham gia buổi họp mặt, mục đích duy nhất chính là “xem mặt”, Nhiêu Vũ Đình không có ý định kéo cô lẫn vào đám hỗn độn này, thân thế và công việc của Trần Dương không phù hợp để làm thế.
Nói năng kiêng kị, hay chính là phải chú ý một chút.
Uông Thuật Đô cười nói.
- Cô Nhiêu, cháu và Tiêu Phàm là bạn học. Trước đây chúng cháu đều học ở Bát Trung, cùng khóa không cùng lớp, trưởng phòng Tiết hơn chúng cháu hai khóa, mọi người đều là bạn cùng trường.
Về cơ bản, hầu hết con cháu thế gia đều học ở Bát Trung ở thủ đô.
Nhiêu Vũ Đình cười nói.
- Tôi lại làm điều thừa rồi, bạn học cũ với nhau giao lưu nhiều một chút.
- Đúng thế, cũng đến hai, ba năm không gặp nhau rồi…Tiêu Phàm, xin chào, xin chào.
Uông Thuật Đô chủ động đưa tay về phía Tiêu Phàm, mặt nở nụ cười vô cùng thân thiết. Nhìn qua không có ý gì là kiêu căng, nhưng lại không tự chủ nắm chặt tay hắn.
Đây cũng là tính cách của Uông Thuật Đô.
Chớ nhìn cậu ta bề ngoài nho nhã phép tắc, thật ra vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn. Bất kể là chuyện gì, dù là lúc nào, cũng nhất định sẽ nghĩ cách nắm quyền chủ động trong tay.
Nếu theo chính trị, điểm này nhất định phải chú ý.
Nước chảy bèo trôi, nói cười to nhỏ, quan một cũng ừ, quan tư cũng gật, quả nhiên mọi việc đều suôn sẻ, nhưng từ đầu đến cuối khó có thể trèo tới đỉnh cao, Uông Thuật Đô tin chắc chỉ có những người chủ động nắm bắt thời cơ mới có thể cười đến cuối cùng.
Tiêu Phàm mỉm cười bắt tay Uông Thuật Đô. Thuận tiện quan sát tướng mạo Uông Thuật Đô, trong mắt không tự chủ được thoáng lóe sáng.
Trên gương mặt cậu ta, Tiêu Phàm phát hiện ra một hiện tượng cực kì thú vị.
Uông Thuật Đô không ngờ lại “vô tướng”.
“Vô tướng” ở đây không phải là hoàn toàn không nhìn thấy tướng mạo, mà là nói tướng mạo bình thường. Uông Thuật Đô không có chỗ nào khác thường, không giàu sang, cũng không sống thọ, thành quả trên thương trường cũng có hạn.
Những điều này hoàn toàn không giống với những gì mà trước đây Tiêu Phàm thấy.
Lúc còn học ở Bát Trung, Tiêu Phàm đã từng đi theo Chỉ Thủy tổ sư học nghệ nhiều năm, đối với nghề xem tướng số vô cùng tinh thông. Uông Thuật Đô lúc đó đã từng hiện rõ là “Nhân vật trí dũng kiệt xuất”, đối lập với tướng mệnh của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm có mệnh thiên tử không có tướng chí tôn, Uông Thuật Đô thì có tướng chí tôn không có mệnh thiên tử.
Trong lịch sử, có một vài kiêu hùng trong triều đình chính là tướng mệnh này.
Cũng có tướng mệnh như thế, người nổi danh nhất phải kể tới là Tây Sở Bá Vương Hạng Võ.
Sau khi phá Hàm Dương, gia tộc Doanh Thị bị tiêu diệt, Hạng Võ uy chấn thiên hạ, lấy hiệu là “Bá Vương”, ngoài mặt tỏ ra tôn kính Sở Hoài Vương, cùng dốc sức vì thiên hạ, trên thực tế chuyên quyền độc đoán, phân đất phong hầu, nghiễm nhiên cao quý.
Cuối cùng ngay cả Thái Sử Công cũng vì y mà lập bản kỷ.
Lưu Bang – Cao tổ nhà Hán rất biết nghe lời, trở thành Hán Vương dưới tay Sở Bá Vương. Lúc ở yến tiệc Hồng Môn Yến, đơn thân độc mã chạy thoát thân, chật vật không chịu nổi, thiên hạ nhà Hán 400 năm thà nói là mượn sức mạnh nhà Tần còn hơn là nói mượn tay Bá Vương.
Mệnh tướng của kiêu hùng Sở Bá Vương không có gì đáng nghi.
Nhưng mấy năm không gặp, Uông Thuật Đô lại có thể biến thành “người vô tướng”.
Cho dù ý nghĩa sâu xa cuối cùng của việc xem tướng giống như dị kinh nằm ở hai chữ “thay đổi”, nhưng mệnh tướng của Uông Thuật Đô tuyệt đối không thể thay đổi nhanh thế được. Một kiêu hùng có tướng chí tôn điển hình, làm sao có thể trong mấy năm ngắn ngủi liền biến thành bình thường như thế?
Sự thay đổi tướng mạo của Uông Thuật Đô chỉ có thể có một lời giải thích – thiên cơ che giấu.
Còn như tướng mệnh của Uông Thuật Đô tại sao có thể được thiên cơ che giấu thì có rất nhiều khả năng. Nhưng khả năng lớn nhất chỉ có hai: thứ nhất, có người làm phép, che giấu thiên cơ tướng mệnh của cậu ta, không cho người ngoài tìm ra; thứ hai, mấy năm nay, Uông Thuật Đô đã trải qua một số chuyện nào đó không muốn người khác biết, làm cho thiên mệnh của cậu ta thay đổi, thiên cơ hỗn loạn, không thể tìm ra.
Khả năng thứ hai giống như Tiêu lão gia lúc này, “Càn khôn đại hoàn đan” ăn vào có thể đạt đến đại thành, ông có thể thay đổi vận mệnh, kéo dài tuổi thọ, cũng bởi vậy mà dẫn đến thiên cơ hỗn loạn, năng lực suy đoán của Tiêu Phàm cũng không nhìn ra được chút manh mối gì.
Nhưng lý trí cho Tiêu Phàm biết còn có một nguyên nhân quan trọng nhất nữa.
Nếu thật là như thế thì thú vị rồi đây.
Là ai muốn che giấu bí mật mệnh tướng của Uông Thuật Đô chứ?
Là muốn bảo vệ cậu ta hay hãm hại cậu ta?
Việc này thật làm người ta khó hiểu.
Lúc bắt tay Tiết Đào, Tiết Đào còn nhiệt tình hơn Uông Thuật Đô, vỗ cánh tay Tiêu Phàm, cười lớn nói:
- Tiêu Phàm, lâu lắm không gặp, cậu vẫn nhã nhặn như trước đây. Chắc mỗi ngày của cậu đều rất thoải mái, tự do tự tại, không như chúng tôi, suốt ngày bận rộn, vì sáu đấu gạo mà phải khom lưng
Từ Chấn Nam ở bên cạnh liền cười, rõ ràng mang theo ý châm chọc.
Cậu Tiết Đào này nói chuyện đức hạnh thế đấy, miệng không nói lời thô tục, nhưng là “miệng nam mô bụng một bồ dao găm”.
Đi cùng với Uông Thuật Đô cũng là một chàng trai trẻ, chừng trên dưới 30 tuổi, người không cao, thấp hơn Uông Thuật Đô khoảng nửa cái đầu, đeo một cặp kính gọng vàng rất nhã nhặn, mặc một bộ âu phục đen vừa vặn, vừa nhìn đã biết là một người rất thông minh.
- Đây là Tiết Đào – bạn của Uông Thuật Đô đang làm việc ở Hội giám sát chứng khoán.
Trần Dương ở một bên hạ giọng nói.
Cô đoán Tiêu Phàm có quen Uông Thuật Đô, dù sao hai nhà Tiêu – Uông cũng đều là nhất đẳng đại hào môn của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa này, người có thể sánh vai cùng hai con mãnh hổ này có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tiết gia thì kém hơn một chút, Tiết Đào lại là người khiêm tốn, rất ít khi xuất đầu lộ diện. Trần Dương liền giới thiệu cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
Thực ra Tiết Đào cũng là quen biết.
- Ở trong hội đó, Tiết Đào được mệnh danh là đa mưu túc trí, là nhân vật tầm cỡ đấy.
Trần Dương giải thích thêm một câu.
Ý muốn nói, Tiết Đào là quân sư của Uông Thuật Đô.
Tiêu Phàm lườm cô một cái.
- Đừng nhìn tôi, đây là sở thích của riêng tôi.
Trần Dương thản nhiên nói.
Cũng chỉ có thể là sở thích cá nhân, Nhạc Ca chắc chắn sẽ không hướng cho cô đi điều tra tìm hiểu về con cháu hào môn thế gia.
- Mấy vụ án mà tôi xử lý, đều có mấy người các anh tham dự vào.
Lúc nói câu này, Trần Dương bĩu môi, bộ dạng có chút khinh thường. Đám con cháu thế gia này càng ngày càng ồn ào kì cục, chuyện gì cũng dám vơ vào, với lại còn càng lúc càng hỗn loạn. Ví như Tiêu ca đứng cạnh cô đây, ngoài mặt có vẻ bình thường còn khiêm tốn hơn Tiết Đào. Tiết Đào tốt xấu gì cũng làm việc trong Hội giám sát chứng khoán, còn vị này lại trực tiếp làm ở cục Tôn Giáo, rất nghiêm túc, không một chút hàm hồ, trong nháy mắt đã thu phục sáu mạng người.
- Không giống.
Tiêu Phàm tự mình giải thích một câu.
- Có gì không giống chứ.
Trần Dương nói thầm một câu, tuy nhiên nghe ra thì cô chỉ là mạnh miệng mà thôi. Kì thật, trong lòng thừa nhận Tiêu Phàm và bọn họ quả thật không giống nhau. Tiêu Phàm nhúng tay vào vụ án Anjelina không phải vì lợi ích kinh tế mà là vì muốn giải cứu Anjelina.
Trần Dương nhận định Tiêu Phàm và Anjelina có quan hệ không tầm thường, có lẽ cô ta chính là tình nhân của hắn. Nhưng trong lòng Trần Dương, vẫn là rất thưởng thức diễn xuất của Tiêu Phàm. Vì người phụ nữ của mình, chẳng sợ phía trước là núi đao biển lửa hay là vực sâu vạn trượng cũng nhảy vào, tuyệt đối nghiêm túc.
Hắn không hề kiêng kị gì!
Một người đàn ông có thể vì một người con gái mà làm được điều này, người con gái đó cho dù vì anh ta mà chết, cũng là cam tâm tình nguyện.
- Đi thôi, chúng ta đi trước, để tránh cô Nhiêu lại đến mời anh.
Trần Dương nói.
Tiêu Phàm cười khẽ, Trần Dương bình thường làm việc năng nổ, tháo vát, tính cách mạnh mẽ, nhưng đối với đạo lí đối nhân xử thế lại chậm chạp. Nếu Uông Thuật Đô không tới, tối nay cho dù Tiêu Phàm vẫn luôn ở cùng với Trần Dương,Nhiêu Vũ Đình cũng không bao giờ đến can thiệp. Cô vốn là muốn tác hợp bon họ với nhau, nhưng Uông Thuật Đô đã đến rồi, Nhiêu Vũ Đình nhất định sẽ mời Tiêu Phàm đến nói chuyện.
Tối nay, khách đến tuy nhiều, nhưng luận về dòng dõi hiển hách, vẫn là hai nhà Tiêu – Uông có địa vị cao nhất.
Nhiêu Đình Vũ và trưởng tôn Uông gia chuyện trò vui vẻ, lại bỏtrưởng tôn Tiêu gia qua một bên. Về lý mà nói thì không nên, đây không phải là không tôn trọng Tiêu Phàm mà là không tôn trọng cả Tiêu gia. Truyền đến tai Tiêu Trạm, thậm chí Tiêu lão gia, có thể sẽ không tốt.
Thế này là thất lễ, Nhiêu Vũ Đình tuyệt đối không bao giờ làm.
Vô duyên vô cớ, đắc tội với Tiêu gia làm cái gì?
Uông Thuật Đô và Tiết Đào đến trước mặt Phương Lê và Nhiêu Vũ Đình cúi đầu chào hỏi. Buổi họp mặt tối nay, cho dù là làm ở biệt thự của Nhiêu Ngọc Sinh, trên danh nghĩa Nhiêu Ngọc Sinh mới là chủ nhà, nhưng có mặt Phương Lê và Nhiêu Vũ Đình ở đây thì trung tâm của buổi họp mặt không nghi ngờ chính là hai vợ chồng họ rồi.
Bàn về sức ảnh hưởng trong giới chính trị và giới thương mại, mọi người ở đây, không ai có thể so được.
Với Uông Thuật Đô, thái độ của Phương lê khác hẳn bình thường, thân mật bắt tay cậu ta, vui vẻ nói chuyện với cậu ta rất nhiều. Uông Thuật Đô tuy là vãn bối, nhưng ở trong nhóm thế gia kinh thành lại là tiếng lành đồn xa, từ trước đến nay lúc trưởng bối thế gia giáo dục con cháu mình đều được xếp vào là một trong những tấm gương sáng nhất.
Phương Lê xem trọng cậu ta cũng là điều đương nhiên.
Hiện nay Uông Thuật Đô tuy đang là cán bộ cấp địa phương, hơn nữa còn không phải làm chính thức ở ủy ban trung ương quốc gia, mà là làm việc tại văn phòng của đồng chí ủy viên thường vụ. Nhưng chỉ cần từ nay về sau cậu ta không phạm lỗi gì quá nghiêm trọng, chỉ cần Uông lão gia không gục ngã, có lẽ chỉ mười mấy năm sau, chàng trai trẻ này sẽ trở thành đại tướng nơi biên cương, nắm một bên quyền.
Bí thư tỉnh ủy ở tuổi ngoài bốn mươi cũng dần dần nhiều hơn.
Về điểm này, bất luận thế nào, Tiêu Phàm cũng không thể đánh đồng với Uông Thuật Đô được.
Nhiêu Vũ Đình cũng cùng hai người Uông Thuật Đô và Tiết Đào lịch sự hàn huyên, cô ngẩng đầu lên nhìn ra phía vườn hoa rộng lớn tìm Tiêu Phàm, nhìn thấy Tiêu Phàm và Trần Dương dắt tay nhau đi đến, liền nở nụ cười.
Đám con cháu thế gia này quả nhiên đều suy nghĩ nhanh nhẹn, gặp sự liền hiểu rõ.
- Tiêu Phàm, đến đây, giới thiệu với cậu... Vị này là Uông Thuật Đô, đại công tử của Bí thư Uông. Vị này là Tiết Đào, đại công tử của chủ nhiệm Tiết. Thuật Đô, Tiểu Tiết, đây là Tiêu Phàm, đại công tử của Bộ trưởng Tiêu.
Đợi Tiêu Phàm tới gần, Nhiêu Vũ Đình vừa cười vừa giới thiệu cho hai người.
Nhưng lại không giới thiệu Trần Dương.
Hôm nay, Trần Dương đến tham gia buổi họp mặt, mục đích duy nhất chính là “xem mặt”, Nhiêu Vũ Đình không có ý định kéo cô lẫn vào đám hỗn độn này, thân thế và công việc của Trần Dương không phù hợp để làm thế.
Nói năng kiêng kị, hay chính là phải chú ý một chút.
Uông Thuật Đô cười nói.
- Cô Nhiêu, cháu và Tiêu Phàm là bạn học. Trước đây chúng cháu đều học ở Bát Trung, cùng khóa không cùng lớp, trưởng phòng Tiết hơn chúng cháu hai khóa, mọi người đều là bạn cùng trường.
Về cơ bản, hầu hết con cháu thế gia đều học ở Bát Trung ở thủ đô.
Nhiêu Vũ Đình cười nói.
- Tôi lại làm điều thừa rồi, bạn học cũ với nhau giao lưu nhiều một chút.
- Đúng thế, cũng đến hai, ba năm không gặp nhau rồi…Tiêu Phàm, xin chào, xin chào.
Uông Thuật Đô chủ động đưa tay về phía Tiêu Phàm, mặt nở nụ cười vô cùng thân thiết. Nhìn qua không có ý gì là kiêu căng, nhưng lại không tự chủ nắm chặt tay hắn.
Đây cũng là tính cách của Uông Thuật Đô.
Chớ nhìn cậu ta bề ngoài nho nhã phép tắc, thật ra vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn. Bất kể là chuyện gì, dù là lúc nào, cũng nhất định sẽ nghĩ cách nắm quyền chủ động trong tay.
Nếu theo chính trị, điểm này nhất định phải chú ý.
Nước chảy bèo trôi, nói cười to nhỏ, quan một cũng ừ, quan tư cũng gật, quả nhiên mọi việc đều suôn sẻ, nhưng từ đầu đến cuối khó có thể trèo tới đỉnh cao, Uông Thuật Đô tin chắc chỉ có những người chủ động nắm bắt thời cơ mới có thể cười đến cuối cùng.
Tiêu Phàm mỉm cười bắt tay Uông Thuật Đô. Thuận tiện quan sát tướng mạo Uông Thuật Đô, trong mắt không tự chủ được thoáng lóe sáng.
Trên gương mặt cậu ta, Tiêu Phàm phát hiện ra một hiện tượng cực kì thú vị.
Uông Thuật Đô không ngờ lại “vô tướng”.
“Vô tướng” ở đây không phải là hoàn toàn không nhìn thấy tướng mạo, mà là nói tướng mạo bình thường. Uông Thuật Đô không có chỗ nào khác thường, không giàu sang, cũng không sống thọ, thành quả trên thương trường cũng có hạn.
Những điều này hoàn toàn không giống với những gì mà trước đây Tiêu Phàm thấy.
Lúc còn học ở Bát Trung, Tiêu Phàm đã từng đi theo Chỉ Thủy tổ sư học nghệ nhiều năm, đối với nghề xem tướng số vô cùng tinh thông. Uông Thuật Đô lúc đó đã từng hiện rõ là “Nhân vật trí dũng kiệt xuất”, đối lập với tướng mệnh của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm có mệnh thiên tử không có tướng chí tôn, Uông Thuật Đô thì có tướng chí tôn không có mệnh thiên tử.
Trong lịch sử, có một vài kiêu hùng trong triều đình chính là tướng mệnh này.
Cũng có tướng mệnh như thế, người nổi danh nhất phải kể tới là Tây Sở Bá Vương Hạng Võ.
Sau khi phá Hàm Dương, gia tộc Doanh Thị bị tiêu diệt, Hạng Võ uy chấn thiên hạ, lấy hiệu là “Bá Vương”, ngoài mặt tỏ ra tôn kính Sở Hoài Vương, cùng dốc sức vì thiên hạ, trên thực tế chuyên quyền độc đoán, phân đất phong hầu, nghiễm nhiên cao quý.
Cuối cùng ngay cả Thái Sử Công cũng vì y mà lập bản kỷ.
Lưu Bang – Cao tổ nhà Hán rất biết nghe lời, trở thành Hán Vương dưới tay Sở Bá Vương. Lúc ở yến tiệc Hồng Môn Yến, đơn thân độc mã chạy thoát thân, chật vật không chịu nổi, thiên hạ nhà Hán 400 năm thà nói là mượn sức mạnh nhà Tần còn hơn là nói mượn tay Bá Vương.
Mệnh tướng của kiêu hùng Sở Bá Vương không có gì đáng nghi.
Nhưng mấy năm không gặp, Uông Thuật Đô lại có thể biến thành “người vô tướng”.
Cho dù ý nghĩa sâu xa cuối cùng của việc xem tướng giống như dị kinh nằm ở hai chữ “thay đổi”, nhưng mệnh tướng của Uông Thuật Đô tuyệt đối không thể thay đổi nhanh thế được. Một kiêu hùng có tướng chí tôn điển hình, làm sao có thể trong mấy năm ngắn ngủi liền biến thành bình thường như thế?
Sự thay đổi tướng mạo của Uông Thuật Đô chỉ có thể có một lời giải thích – thiên cơ che giấu.
Còn như tướng mệnh của Uông Thuật Đô tại sao có thể được thiên cơ che giấu thì có rất nhiều khả năng. Nhưng khả năng lớn nhất chỉ có hai: thứ nhất, có người làm phép, che giấu thiên cơ tướng mệnh của cậu ta, không cho người ngoài tìm ra; thứ hai, mấy năm nay, Uông Thuật Đô đã trải qua một số chuyện nào đó không muốn người khác biết, làm cho thiên mệnh của cậu ta thay đổi, thiên cơ hỗn loạn, không thể tìm ra.
Khả năng thứ hai giống như Tiêu lão gia lúc này, “Càn khôn đại hoàn đan” ăn vào có thể đạt đến đại thành, ông có thể thay đổi vận mệnh, kéo dài tuổi thọ, cũng bởi vậy mà dẫn đến thiên cơ hỗn loạn, năng lực suy đoán của Tiêu Phàm cũng không nhìn ra được chút manh mối gì.
Nhưng lý trí cho Tiêu Phàm biết còn có một nguyên nhân quan trọng nhất nữa.
Nếu thật là như thế thì thú vị rồi đây.
Là ai muốn che giấu bí mật mệnh tướng của Uông Thuật Đô chứ?
Là muốn bảo vệ cậu ta hay hãm hại cậu ta?
Việc này thật làm người ta khó hiểu.
Lúc bắt tay Tiết Đào, Tiết Đào còn nhiệt tình hơn Uông Thuật Đô, vỗ cánh tay Tiêu Phàm, cười lớn nói:
- Tiêu Phàm, lâu lắm không gặp, cậu vẫn nhã nhặn như trước đây. Chắc mỗi ngày của cậu đều rất thoải mái, tự do tự tại, không như chúng tôi, suốt ngày bận rộn, vì sáu đấu gạo mà phải khom lưng
Từ Chấn Nam ở bên cạnh liền cười, rõ ràng mang theo ý châm chọc.
Cậu Tiết Đào này nói chuyện đức hạnh thế đấy, miệng không nói lời thô tục, nhưng là “miệng nam mô bụng một bồ dao găm”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.