Chương 137: Đặt cược
Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
30/06/2015
Cuộc thi đấu chó chính thức bắt đầu!
Trận đấu hôm nay áp dụng hình thức thi đấu là “hỗn chiến”.
Thông thường mà nói, đấu chó đều phải tiến hành giữa các giống chó cùng chủng loại, Bỉ Đặc đấu với Bỉ Đặc, chó Thổ Tá đấu với chó Thổ Tá, Đỗ Cao đấu với Đỗ Cao, chó ngao Tây Tạng đấu với chó ngao Tây Tạng, Caucasus đấu với Caucasus, Great Dane đấu với Great Dane .Thể chế thi đấu như vậy sẽ công bằng hơn.
Ví dụ như chó Caucasus, là giống chó khổng lồ, con chó đực nặng nhất là hơn một trăm cân; Còn giống chó Great Dane, con lớn nhất là ba mươi hoặc ba mươi lăm cân, hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc. Đương nhiên cũng không thể nói, giống chó nhỏ này nhất định đánh không lại giống chó to, cũng có trường hợp ngoại lệ. Nhưng trong nhiều trường hợp, giống chó có hình thể lớn hơn nhiều sẽ chiếm ưu thế vượt trội.
Cái gọi là “hỗn chiến”, chính là cuộc đấu chó của những giống chó cùng chủng loại chém giết trên sân khấu, không có hạn chế về cân nặng.
Mỗi hiệp đấu chó, thông thường là ba mươi phút.
Giống như các cuộc thi đấu thể thao của con người, đấu chó cũng có tuyển thủ hạt giống. Thông thường, tuyển thủ hạt giống sẽ không phân ra cùng một nhóm, cũng rất ít ra trận đầu tiên.
Nhưng hôm nay khách đến tham gia rất nhiều, những giống chó to lớn được mang theo cũng không ít. Xét thấy thời gian trận đấu không thể kéo dài nữa, những giống chó lên đài đều là “tuyển thủ hạt giống”.
Chó Thổ Tá mà Tề Bình mang đến chính là con chó ra sân vòng thứ nhất.
Đối thủ là một con Thổ Tá khác, do một ông chủ ở Yến Nam mang đến, thân cao khỏe mạnh, tứ chi phát triển, cũng rất uy phong lẫm liệt. Nghe nói đây cũng là một “quán quân khuyển”, giành danh hiệu vô địch ở hội triển lãm chó trong nước. Trong đại hội thi đấu chó ở Yến Nam, chưa từng thua trận.
- Thế nào, lão Tề?
Thấy con chó Thổ Tá bên kia, Tiểu Quế Tử vội vàng nhìn về phía Tề Bình hỏi.
Tề Bình rút ra một điếu thuốc, bình thản nói:
- Không sao, thắng chắc. Con chó này của tôi chưa từng thua trận.
Đến thủ đô đã hơn một tháng, lão Tề cố gắng uốn lưỡi nói tiếng Quan Thoại, cũng có chút giống phương ngữ Bắc Kinh.
- Tốt, vậy thì đặt hai trăm nghìn chứ? Nhị ca…
Tiểu Quế Tử rất hưng phấn.
- Ừ.
Tiêu Thiên gật đầu.
Hai trăm nghìn tiền đặt cược, Tiêu nhị ca vẫn thừa sức chơi được. Hơn nữa, lão Tề nói chắc như đinh đóng cột như vậy, nghe xong cũng hứng thú rồi.
Ngay sau đó, Tiểu Quế Tử liền vội vàng đứng lên, cầm điện thoại đặt cược.
Phía dưới khán phòng, nhân viên phục vụ đi tới đi lui, đứng giữa một đám khách thu tiền đặt cược.
Sở dĩ đại hội thi đấu chó hấp dẫn mọi người, nhân tố quan trọng chính là sự kích thích kép. Đấu chó rất kích thích, đánh cược càng kích kích hơn. Quan trọng chính là niềm vui lo được lo mất này, lúc chơi thì tim đập dồn dập.
Nghiêm Bác quan sát ở phía sau sân khấu, cười tủm tỉm.
Ý nghĩa của trò chơi này chính là kiếm tiền, mà kiếm nhiều tiền hơn so với nuôi chó. Cùng với danh tiếng nuôi chó của Nghiêm Bác ngày càng vang dội, khách đến cổ động cũng ngày càng đông. Trước đây, nửa tháng mớiđấu chó một lần, bây giờ một tuần hai lần. Cấp bậc của khách cũng ngày càng cao.
Nhìn xem, mấy vị “đại ca con ông cháu cha” vang danh thủ đô đều đến đông đủ rồi.
Tuy nói “đại ca con ông cháu cha” của thủ đô không chỉ có mấy người này, nhưng những người có thân phận, địa vị cao hơn Tiêu nhị thiếu, Uông nhị thiếu, Diệp đại thiếu, cũng hiếm khi được gặp. Người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi.
Cho dù đây không hoàn toàn là sản nghiệp của một mình Nghiêm Bác, nhưng Cơ tổng đối với anh em rất tốt. Nghiêm Bác đã sớm là triệu phú. Chừng hai năm nữa, ông chủ lớn Nghiêm Bác cũng sẽ bước vào hàng ngũ tỷ phú.
Nuôi mấy con chó liền trở thành tỷ phú. Đây là chuyện mà trước kia Nghiêm Bác nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chính sách tốt!
Tất cả mọi người đều có tiền. Họ tiêu tiền như nước, không làm càn một chút thì biết tiêu ở chỗ nào? Toàn bộ đều nhét trên bụng trắng như tuyết của những con quỷ nhỏ, cũng phải có năng lực mới được.
Chó Thổ Tá hiếu chiến, danh bất hư truyền.
Hai con chó vẫn chưa lên đài, cách cán song sắt, cũng đã gầm nhẹ “gâu gâu”, hướng đối thủ ra uy, thân mình kéo căng thẳng tắp, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi dây thừng trong tay nhân viên làm việc.
“…” một tiếng chiêng vang lên!
Nhân viên làm việc gỡ dây thừng, mở cổng sắt, mở ra lối đi vào đài đấu chó.
Hai con chó Thổ Tá cùng xông về phía trước.
- Vụt!
Cổng sắt của đài đấu chó cũng đã đặt xuống rồi.
Hai con chó Thổ Tá mới vừa rồi còn sốt ruột không chịu nổi muốn xông lên bắt đầu đánh giá đối thủ từ trên xuống dưới.
Tương đối mà nói, chó Thổ Tá là giống chó chiến đấu rất bình tĩnh. Ngoại trừ phát hiện những vật mới mẻ khiến nó cảm thấy ngạc nhiên, nó mới có thể phát ra âm thanh lớn. Xét về hình thể, chó Thổ Tá của Tề Bình to hơn một chút, con chó Thổ Tá của Yến Nam, khi ngắm một mình nó cũng rất khỏe mạnh. Nếu hai con đặt cùng một chỗ, thì lại hiện ra chênh lệch.
Kết quả chiến đấu cơ bản không có gì trì hoãn.
Ban đầu định thời gian thi đấu là ba mươi phút, nhưng năm sáu phút đã đấu xong rồi.
Con chó của Tề Bình toàn thắng, từ đầu đến cuối, nó toàn áp dụng thế tấn công, ngay từ đầu đã chiếm ưu thế rồi, càng về sau ưu thế càng rõ ràng. Cuối cùng con chó Thổ Tá của Yến Nam vẫy cái đuôi chạy chối chết, chạy quanh đài đấu chó, không dám ứng chiến nữa.
Nhân viên làm việc kịp thời dừng trận đấu.
- Lão Tề, mạnh mẽ quá!
Mặt mày Tiểu Quế Tử hớn hở, hướng Tề Bình giơ ra ngón tay cái.
Chỉ trong mấy phút liền kiếm được hai trăm nghìn.
Kiếm tiền nhanh hơn kinh doanh, không uổng phí chút sức lực nào.
Lão Tề cười ha ha chắp tay cảm ơn, nói:
- Quế thiếu gia, đây mới chỉ bắt đầu, làm nóng người mà thôi, trận đấu còn ở phía sau. Tối nay, mọi người không kiếm được gần hai triệu thì không tính là thắng tiền.
Tiêu Thiên và Giang Vũ Thành đều không nhịn được cười phá lên.
- Lão Tề, mạnh mẽ quá nhỉ.
- Đây đã coi là cái gì, chút tiền nhỏ nhoi như vậy, trong mắt mấy vị công tử, chỉ là một chút tiền tiêu vặt không phải sao? Đợi sau này lão Tề tôi làm kinh doanh ở thủ đô, chúng ta cùng nhau làm ăn. Tôi nhờ hào quang của mấy vị công tử đấy! Phát tài, ha ha.
Lời nói của Tề Bình rất khiêm tốn.
Có thể trong mắt y, những con ông cháu cha ở thủ đô này, tất cả đều xuất thân là tỷ phú.
Tiêu Thiên và Giang Vũ Thành liếc mắt nhìn nhau, cười mà không nói.
Mặc dù Tề Bình là bạn chí cốt của bọn họ, có một số “bí mật” tạm thời không thể cho y biết được. Nếu người làm ăn từ phương Nam tới biết xuất thân của Tiêu nhị ca còn không đến một triệu, chỉ sợ nhất thời sẽ coi thường Tiêu nhị ca.
Những người làm ăn à, ai nhiều tiền thì sùng bái người ấy.
Đây là chân lý không thể thay đổi.
Con ông cháu cha thiếu tiền tiêu, có lẽ đã nói rõ năng lực của bọn họ có hạn, chỉ là hào nhoáng bên ngoài.
Nhưng, nếu tối nay có thể thắng gần hai triệu thật, vậy thì tốt rồi, bỗng chốc tài sản tăng gấp đôi nha.
Con chó kế tiếp lên sân khấu là chó ngao mà Uông Thuật Văn mang tới, loài chó chiến đấu có nguồn gốc từ Ý, vô cùng mạnh mẽ.
Thủ đoạn kiếm tiền của Uông Thuật Văn giỏi hơn Tiêu Thiên rất nhiều. Lúc Uông nhị thiếu kiếm tiền, thường không quan tâm đến thể diện, xem như là một người theo chủ nghĩa thực dụng. Dù sao Uông gia còn có Uông nhất thiếu Uông Thuật Đô cũng không chịu thua kém. Trên chính trường có Uông nhất thiếu là đủ rồi, Uông nhị thiếu chỉ cần lo hưởng thụ tốt cuộc sống tốt đẹp.
Hơn nữa trưởng bối của Uông gia, dường như biết cách giải quyết hơn trưởng bối của Tiêu gia.
Uông Vĩ Minh không nghiêm túc, cứng nhắc như Tiêu Trạm. Trong các cán bộ lãnh đạo cấp cao, được coi là giỏi kiếm tiền. Hơn nữa chú hai Uông Vĩ Thành của Uông Thuật Văn rất yêu thương con cháu, lại là một nhà doanh nghiệp trung ương quy mô lớn, cũng không ngăn cản con cháu lão kiếm chút tiền lẻ, thậm chí có lúc còn giúp đỡ họ một tay.
Nếu là con cháu của Uông gia, thì đại biểu cho thể diện của Uông gia, quá keo kiệt sẽ bị người ta chê cười.
Đương nhiên, Uông Vĩ Thành còn có suy nghĩ khác. Uông Thuật Văn và Uông Phi đều là những kẻ ăn chơi trác táng, con ông cháu cha không thiếu tiền. Nếu không bọn họ cũng sẽ tìm cách kiếm tiền. Nói không chừng còn gây ra chuyện, không bằng chính mình giúp một tay, ít nhất sẽ không gây ra sai lầm.
Giống với trường hợp như vậy, trong con cháu nhà giàu sang quyền quý cũng không phải chưa từng xảy ra. Có mấy lần còn làm lớn chuyện, chẳng những liên lụy đến nhiều con ông cháu cha tiếng tăm lớn, muốn thoát ra cũng không được, thậm chí còn liên lụy đến lão gia, gây ra sóng gió lớn trong gia tộc.
Nói về gia sản, Uông nhị thiếu còn thua kém Diệp đại thiếu, nhưng cũng không khác nhau lắm.
Uông Thuật Văn ở trong biệt thự của mình, nuôi mấy con chó chiến đấu, lúc rảnh rỗi thì dẫn đến bãi săn Mộc Lan đấu một trận.
Bây giờ Uông Phi về nhà, cũng ở trong biệt thự đó của y, nữ nhân cũng nhiều hơn. Thể lực của Uông tam thật sự mạnh mẽ. Thậm chí khi ở trong bệnh viện, cũng không nhẫn nại được, gọi hai cô gái xinh đẹp đi cùng.
Uông nhị lại rất được hâm mộ.
Sớm biết như vậy, cũng nên bảo chú cho y đến Tây Bắc rèn luyện vài năm. Hồi nhỏ chịu chút khổ cực không hề gì, bây giờ không phải sướng rồi sao? Có tiền có quyền thế, các cô gái xinh đẹp tự lao đầu vào lửa như thiêu thân, nhưng thể lực lại không theo kịp. Chẳng trách Uông nhị thiếu buồn bực không thôi.
Cũng may còn có đấu chó, thú vui không cần tiêu tốn thể lực của y.
Một con chó chiến đấu khác cũng là chó ngao.
Mở đầu mấy hiệp này, xem như là cuộc triển lãm, cũng gọi là “vòng đấu bảng”. Chờ vòng đấu bảng của mấy hiệp này đấu xong, mới là trận hỗn chiến lớn của cuộc thi chọi chó.
- Nhị thiếu gia, trận này cũng mua điểm chứ?
Tề Bình châm một điếu thuốc, ở một bên hỏi, ánh mắt vô tình hay cố ý đảo qua trên mặt Đoạn Khổng Tước ở đối diện. Cặp mắt âm u của tiểu vương gia họ Đoạn nhìn về phía Tiêu Thiên, còn nhìn nhiều hơn so với lúc theo dõi trận đấu chó.
- Con chó kia của đối phương, hình như cũng không kém nhỉ.
Tiêu Thiên hơi do dự.
Hai con chó Thổ Tá vừa rồi, chỉ nhìn hình thể, thì con chó của Tề Bình rõ ràng chiếm ưu thế, đặt cược con chó đó, khá nắm chắc. Hiện tại xem ra, thể lực của hai con chó ngao là ngang nhau, rất khó phân ra cao thấp.
Tiểu Quế Tử cười nói:
- Chơi vui thôi, Uông Thuật Văn không đến nỗi làm mất thể diện như vậy chứ? Một trận cũng thắng không nổi.
Nhưng đây là thể diện của Uông nhị thiếu.
Tiêu Thiên cười nói:
- Vậy thì chơi một chút đi. Chúng ta vẫn đặt cược hai trăm nghìn. Nếu thua, cũng là số tiền thắng được, không đau lòng chút nào.
- Đúng vậy.
Giang Vũ Thành thật thà chất phác cũng gật đầu.
Cho dù Tiêu nhị ca và Uông nhị ca không chơi cùng nhau, nhưng cũng muốn Uông nhị ca giúp bọn họ kiếm chút tiền để tiêu.
Tiểu Quế Tử lại càng cao hứng, lập tức bắt lấy điện thoại đặt cược.
Lại nói, Tiểu Quế Tử đối với Uông nhị ca cũng vẫn có lòng tin, Uông nhị cần thể diện. Những người đặt cược ngồi dưới khán phòng, rõ ràng bớt đi một chút so với trận vừa rồi.
Mọi người đều không chắc chắn lắm.
Cũng không phải tất cả đều tin tưởng thể diện của Uông nhị ca. Những người thật sự biết lai lịch của Uông nhị thiếu không nhiều lắm.
Trận đấu chó này so với trận đấu đầu tiên đặc sắc hơn nhiều, hai con chó ngao vật lộn cùng một chỗ, khó phân thắng thua, máu tươi văng khắp nơi, không khí bên trong đấu trường lập tức lên cao trào. Tiếng gào thét, huýt sáo liên tục vang lên.
Tuy trận đấu nghiêng về một bên cũng rất thích, nhưng trận đấu mà sức lực ngang nhau thoạt nhìn thật sự quá đã.
Hai con chó chiến đấu hai mươi phút, cuối cùng cũng phân ra thắng bại.
Kết quả vô cùng bất ngờ, con chó ngao của Uông nhị thiếu bị thua.
Trong đấu trường lập tức yên tĩnh, không một tiếng động. Tiêu Thiên, Giang Vũ Thành, Tiểu Quế Tử, Tề Bình ngơ ngác nhìn nhau, đều hơi ủ rũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.