Chương 203: Em sẽ chờ anh
Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
13/07/2015
Trong căn phòng thuê nhỏ bé, Adger Lena lặng yên thu xếp hành lý.
Hôm nay cô phải rời khỏi đây, rời ngôi nhà nhỏ đã sinh sống gần một năm trời để trở về quê hương của cô, thủ đô Maxcova, Nga.
Đây là sắp xếp của Tiêu Phàm, dù Adger Lena không tình nguyện nhưng vẫn phải rời đi, bởi vì cô không còn có lựa chọn nào khác. Cô không phải công dân nước này. Hôm qua bộ phận tương quan đã chính thức thông báo cho cô, visa công tác của cô đã hết hạn, nói cô trong vòng bảy ngày phải xuất cảnh.
Kỳ thực công tác của Adger Lena chưa đến kỳ, vẫn còn tận hơn tháng nữa. Nhưng đây không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt chính là bộ phận tương quan đã nói như vậy, cô không muốn cũng phải rời đi.
Ở quốc gia này, nhiều khi quy định viết trên giấy không có người nhìn tới, lời của nhân viên bộ phận tương quan mới là quy định thật sự. Adger Lena sinh sống ở đây đã nửa năm, sớm đã biết rõ điều này.
Đây nhất định là do Tiêu Phàm sắp xếp.
Hắn không muốn mình tiếp tục ở nơi này, tiếp tục ở bên cạnh hắn.
Hắn đã chán ghét mình rồi.
Nghĩ tới đây, Adger Lena cười khổ một tiếng, sau đó cảm thấy vô cùng vô lý.
- Chán ghét?
Hắn còn chưa chạm qua mình, thì chán ghét sao lại có thể nói ra được chứ?
Không hiểu!
Adger Lena cảm thấy mình trước kia đi huấn luyện, học môn tâm lý học thật toi công, tâm tư của Tiêu Phàm cô hoàn toàn nhìn không ra, cô căn bản không biết trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Đây quả thực là một nam nhân thần bí.
Cho tới bây giờ, Tiêu Phàm là người duy nhất cô tiếp xúc thân mật, nhưng hắn lại không phải là loại đàn ông đó. Mấy tên đàn ông khác, vừa nhìn thấy cô lập tức sẽ biến thành “dã thú”, Adger Lena có thể cảm nhận được biến hóa cảm xúc của bọn họ. Đáng tiếc bọn họ không có cơ hội tiếp xúc Adger Lena.
Tiêu Phàm có cơ hội, ngay từ ngày mới nhìn thấy cô, Tiêu Phàm đã có cơ hội này. Thậm chí trong cuộc sống sau này, Adger Lena đã chủ động tạo ra cơ hội cho hắn để hắn giữ mình lại.
Đây đều là do đại tỷ chỉ dạy cô.
Nhưng tới giờ vẫn chưa phát sinh cái gì cả.
Tính toán thì là vậy. Adger Lena hi vọng trước khi cô rời khỏi quốc gia này có thể gặp lại Tiêu Phàm, dù chỉ là cái liếc mắt xa xa, Adger Lena cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Tiêu Phàm tuy rằng bí ẩn, nhưng Adger Lena thừa nhận, chỉ cần gặp được hắn, nội tâm sẽ liền cảm thấy an toàn. Người đàn ông này sẽ không để người khác làm tổn thương đến mình.
Về điểm này Adger Lena hoàn toàn không nghi ngờ.
Như vậy, Tiêu Phàm, hắn cũng thích mình phải không?
Nếu thích tại sao lại không cần cô thế này?
Đầu óc Adger Lena loạn hết cả lên, vài món hành lí đơn giản vậy mà tới giờ vẫn lung tung lộn xộn như cũ.
Hành lí của Adger Lena quả thực không nhiều lắm, chỉ có một ít quần áo tắm, vài đồ trang điểm đơn giản, hộ chiếu và một ít tiền. Mấy bộ quần áo diễn xuất lòe loẹt, màu sắc diễm lệ kia cô đều để lại, không có ý định đem theo. Về tới cố hương, cô sẽ không làm cái nghề này nữa, bất luận là quán bar nào, đều lung tung lộn xộn, quan hệ nam nữ hỗn loạn không thể chịu nổi.
Adger Lena tuyệt đối không thích loại cuộc sống như vậy.
Tiêu Phàm nói sau khi cô trở lại Maxcova, cô sẽ có cuộc sống hoàn toàn mới, tương lai tràn đầy ánh sáng mặt trời và hi vọng.
Mặc dù Adger Lena không rõ vì sao Tiêu Phàm lại có thể khẳng định như vậy, nhưng cô tin hắn. Cho tới tận bây giờ, Tiêu Phàm chưa lần nào gạt cô.
Thậm chí ngay cả ông chủ lớn và đại tỷ, người mà Adger Lena sợ tới tận xương tủy cũng phải trước mặt Tiêu Phàm nhận thua, đồng ý vô điều kiện cho cô tự do, hứa từ nay về sau sẽ không tới gây sự với cô nữa.
Cô thực sự đã được tự do.
Đây là điều Adger Lena tha thiết ước mơ bao nhiêu năm trời.
Thời điểm Adger Lena vẫn còn đang ngẩn người, thì tiếng mở cửa vang lên.
Tim Adger Lena nhảy dựng lên, lấy tốc độ nhanh nhất ra khỏi phòng ngủ, sau đó cô có thể thấy được người đàn ông đã khiến cô hồn khiên mộng nhiễu, mang theo nụ cười ấm áp đứng trước mặt cô.
Adger Lena bịt miệng mình lại, trong đôi mắt trong xanh thẳm là dòng nước mắt tràn bờ mi.
- Adger Lena, cầm lấy mấy thứ này đi.
Tiêu Phàm khẽ cười nói.
Hắn mang tới cho Adger Lena mấy túi thực phẩm, đa số đều là đồ ăn vặt.
Nhìn thấy đống đồ ăn vặt, nước mắt Adger Lena mới thôi rơi. Mấy thứ đồ ăn vặt này đều là thứ cô thích. Gần như tất cả những cô gái trẻ tuooit đều thích đồ ăn vặt, Adger Lena cũng không ngoại lệ. Adger Lena chỉ không ngờ Tiêu Phàm lại nhớ những thứ cô thích ăn, lại còn thường mua những đồ ăn vặt đó đến cho cô nữa.
- Vẫn chưa thu dọn xong sao? Lát nữa máy bay cất cánh, Tống Tham Tán sẽ ở phi trường đợi chúng ta.
Đi vào phòng ngủ nhìn thấy mọi thứ lung tung lộn xộn, Tiêu Phàm cười nói.
- Cái gì…Tống Tham Tán?
Adger Lena hơi thẫn thờ
Tiêu Phàm giải thích:
- Tống Tham Tán trú tại đại sứ quán ở Nga, hôm nay đi tới Maxcova nhận chức. Anh đã nhờ chị ấy trên đường chiếu cố em rồi. Sau khi về nhà, chị ấy sẽ giúp em tìm lại người thân. Em có gì khó khăn có thể tìm chị ấy. Chị ấy là một nữ sĩ rất nhiệt tình.
Quan hệ này đều là do Giang Vũ Thành tìm cho đấy.
Cha Giang Vũ Thành công tác ở bộ phận đối ngoại, lực ảnh hưởng của lão Giang chủ yếu là ở bên ngoại giao. Tống Tán cùng mẹ Giang Vũ Thành có quan hệ không tệ. Có điều hôm nay vừa vặn bà đi Maxcova nhận chức, có vị ngoại giao bí mật chiếu cố trên đường đi cho Adger Lena như vậy, Tiêu Phàm cũng yên lòng.
- Adger Lena, đây là chi phiếu ngoại tệ, mạng lưới trên toàn cầu đấy, bên trong có một trăm ngàn Euro, em cầm lấy. Sau khi tới Maxcova, không cần vội vã tìm việc làm gì, nhiệm vụ chủ yếu là tìm cho được mẹ em. Khoản tiền này có lẽ đủ cho em sống một thời gian. Nếu thấy không đủ thì gọi điện cho anh, anh sẽ cấp đủ tiền vào trong thẻ. Hiểu chưa?
Tiêu Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Adger Lena, đem chi phiếu nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay mềm mại của cô.
Adger Lena nhìn tấm chi phiếu trong tay, nước mắt như trân châu không ngừng lăn dài hai má, từng giọt từng giọt rớt xuống trên tay.
- Vì sao… anh lại tốt với em như vậy?
Adger Lena ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, hai mắt mông lung đẫm lệ thì thào hỏi.
Vì sao đối xử với em tốt như vậy, nhưng lại không cần em?
Tiêu Phàm cười, lấy tay lau đi nước mắt của cô. Adger Lena không trang điểm, nhưng vẫn đẹp tới kinh tâm động phách như trước, thậm chí so với lúc trang điểm còn xinh đẹp hơn, thanh tuần tự nhiên làm người nhìn cảm thấy thoát tục.
Adger Lena bắt lấy tay hắn, áp lên khuôn mặt của mình, hôn nhẹ lên mu bàn tay Tiêu Phàm, nước mắt nhanh chóng làm ướt dính mu bàn tay Tiêu Phàm.
- Chúng ta sau này còn có thể gặp lại không?
Thật lâu sau, Adger Lena mới ngước đôi mắt long lanh đẫm lệ lên, khàn khàn hỏi.
- Sẽ mà em.
Câu trả lời của Tiêu Phàm rất đơn giản nhưng lại rất chắc chắn.
- Sẽ là lúc nào?
- Không bao lâu nữa đâu em… Nào, thu dọn đồ mau lên, máy bay sắp cất cánh rồi, chúng ta không lầm chuyến bay đâu.
Adger Lena nhẹ nhàng gật đầu, buông tay Tiêu Phàm ra, dùng ống tay áo lau khô nước mắt, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tay chân trở nên rất nhanh nhẹn, vài phút đã thu dọn xong hành lí.
Hai người cùng đi ra rồi leo lên chiếc xe Mercedes Benz của Tiêu Phàm.
Trước khi dời đi, Adger Lena đã mở cửa sổ, có phần lưu luyến không thôi bèn quay lại nhìn một lát. Từ lúc bị người ta bắt cóc đi, cũng đã mười năm rồi, nhưng cuộc sống mấy tháng này lại khiến Adger Lena cảm nhận được sự sung sướng thực sự.
Tuy vẫn mang vẻ lo lắng cùng sợ hãi, nhưng thời điểm có Tiêu Phàm ở bên, cô mới cảm nhận được vui vẻ chân thực này.
Hai người rất mau đã tới sân bay.
Tống Tham Tán và bộ phận công tác của bà tới đưa tiễn bà đi, sớm đã ở đó chờ, nhìn thấy Tiêu Phàm và Adger Lena, Tống Tham Tán mỉm cười tiến lên nghênh đón.
Giống như lời nói của Tiêu Phàm, Tống Tham Tán là một nữ sĩ hiền lành, ước chừng 40 tuổi, mặc trang phục công sở màu lam nhạt, phong thái cực kì tao nhã, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một phụ nữ thành công và sự tự tin của phái nữ.
Tống Tham Tán là Tham Tán công sứ, trú tại đại sứ quán ,đứng sau lưng đại sứ ngoại giao khi đại sứ tạm thời rời cương vị hoặc trong tình huống đại sứ không thể thực thi nhiệm vị, công sứ sẽ phụ trách toàn bộ công tác của bộ sứ quán.
- Tiêu trưởng phòng.
Tống Tham Tán mỉm cười cùng Tiêu Phàm bắt tay, sau đó ánh mắt lập tức dừng ở trên mặt Adger Lena, thần sắc biểu lộ rõ sự kinh ngạc.
- Cô gái này là tiểu thư Adger Lena sao? Thật mĩ lệ!
Cách đặt câu của quan ngoại giao đặc biệt cẩn thận, vì thế Tống Tham Tán dùng từ “ mĩ lệ” thay cho từ “ xinh đẹp”, qua đó có thể thấy, Tống Tham Tán khen Adger Lena xuất phát từ nội tâm.
Mặc dù nước Nga là nơi mỹ nữ tụ hội, nhưng những cô gái mĩ lệ như thế này thì không có nhiều.
Adger Lena vội vàng cúi đầu chào Tống Tham Tán, sợ hãi cháo hỏi Tống Tham Tán. Xem bộ dạng cực kì đáng thương, càng làm cho người ta thêm mến.
- Chị Tống, Adger Lena dù là người Maxcova, nhưng đã xa quê nhiều năm rồi. Sau khi tới Maxcova, mong Tống tỷ chiếu cố cô ấy, nếu có vấn đề gì, bất cứ lúc nào chị cũng có thể gọi điện thoại cho em.
Tiêu Phàm mỉm cười nói.
Tống Tham ước chừng khoảng 40, lớn hơn hắn mười mấy tuổi, so với Giản Tú Hoa nhỏ mười mấy tuổi, Tiêu Phàm xưng hô với bà là “ chị”, phụ nữ bình thường khi qua 25 tuổi thường có xu hướng muốn đem mình trẻ hóa.
Dự đoán Tống Tham Tán cũng không ngoại lệ.
- Yên tâm đi, Tiêu trưởng phòng, chị sẽ cố hết sức.
Tống Tham Tán cười đáp.
Trong tình huống không trái với kỷ luật, cố gắng có quan hệ tốt với con cháu Tiêu gia tuyệt đối không có chỗ nào không tốt.
Phi cơ sắp cất cánh, Tống Tham Tán khách khí nói với Tiêu Phàm vài câu. Bà là quan ngoại giao, thủ tục kiểm tra an ninh sẽ đơn giản hơn nhiều so với Adger Lena nhất định phải đi qua lối kiểm tra an ninh để kiểm tra bình thường.
Adger Lena kéo va li nhỏ cẩn thận bước đi.
- Adger Lena, đi đi, máy bay sắp cất cánh rồi.
Tiêu Phàm mỉm cười vẫy tay với cô.
Adger Lena bỗng buông hành lý xuống, dang hai tay dài ôm lấy hắn, nước mắt tuôn ra.
- Tiêu Phàm, anh thích em không? Có thích không?
Adger Lena dán tại Tiêu Phàm bên tai, nghẹn ngào hỏi.
- Thích!
Tiêu Phàm vỗ nhè nhẹ lên lưng Adger Lena, hạ giọng nói.
- Em sẽ chờ anh, mãi mãi chờ anh, đời này kiếp này, em sẽ mãi chờ anh…
Hôm nay cô phải rời khỏi đây, rời ngôi nhà nhỏ đã sinh sống gần một năm trời để trở về quê hương của cô, thủ đô Maxcova, Nga.
Đây là sắp xếp của Tiêu Phàm, dù Adger Lena không tình nguyện nhưng vẫn phải rời đi, bởi vì cô không còn có lựa chọn nào khác. Cô không phải công dân nước này. Hôm qua bộ phận tương quan đã chính thức thông báo cho cô, visa công tác của cô đã hết hạn, nói cô trong vòng bảy ngày phải xuất cảnh.
Kỳ thực công tác của Adger Lena chưa đến kỳ, vẫn còn tận hơn tháng nữa. Nhưng đây không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt chính là bộ phận tương quan đã nói như vậy, cô không muốn cũng phải rời đi.
Ở quốc gia này, nhiều khi quy định viết trên giấy không có người nhìn tới, lời của nhân viên bộ phận tương quan mới là quy định thật sự. Adger Lena sinh sống ở đây đã nửa năm, sớm đã biết rõ điều này.
Đây nhất định là do Tiêu Phàm sắp xếp.
Hắn không muốn mình tiếp tục ở nơi này, tiếp tục ở bên cạnh hắn.
Hắn đã chán ghét mình rồi.
Nghĩ tới đây, Adger Lena cười khổ một tiếng, sau đó cảm thấy vô cùng vô lý.
- Chán ghét?
Hắn còn chưa chạm qua mình, thì chán ghét sao lại có thể nói ra được chứ?
Không hiểu!
Adger Lena cảm thấy mình trước kia đi huấn luyện, học môn tâm lý học thật toi công, tâm tư của Tiêu Phàm cô hoàn toàn nhìn không ra, cô căn bản không biết trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Đây quả thực là một nam nhân thần bí.
Cho tới bây giờ, Tiêu Phàm là người duy nhất cô tiếp xúc thân mật, nhưng hắn lại không phải là loại đàn ông đó. Mấy tên đàn ông khác, vừa nhìn thấy cô lập tức sẽ biến thành “dã thú”, Adger Lena có thể cảm nhận được biến hóa cảm xúc của bọn họ. Đáng tiếc bọn họ không có cơ hội tiếp xúc Adger Lena.
Tiêu Phàm có cơ hội, ngay từ ngày mới nhìn thấy cô, Tiêu Phàm đã có cơ hội này. Thậm chí trong cuộc sống sau này, Adger Lena đã chủ động tạo ra cơ hội cho hắn để hắn giữ mình lại.
Đây đều là do đại tỷ chỉ dạy cô.
Nhưng tới giờ vẫn chưa phát sinh cái gì cả.
Tính toán thì là vậy. Adger Lena hi vọng trước khi cô rời khỏi quốc gia này có thể gặp lại Tiêu Phàm, dù chỉ là cái liếc mắt xa xa, Adger Lena cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Tiêu Phàm tuy rằng bí ẩn, nhưng Adger Lena thừa nhận, chỉ cần gặp được hắn, nội tâm sẽ liền cảm thấy an toàn. Người đàn ông này sẽ không để người khác làm tổn thương đến mình.
Về điểm này Adger Lena hoàn toàn không nghi ngờ.
Như vậy, Tiêu Phàm, hắn cũng thích mình phải không?
Nếu thích tại sao lại không cần cô thế này?
Đầu óc Adger Lena loạn hết cả lên, vài món hành lí đơn giản vậy mà tới giờ vẫn lung tung lộn xộn như cũ.
Hành lí của Adger Lena quả thực không nhiều lắm, chỉ có một ít quần áo tắm, vài đồ trang điểm đơn giản, hộ chiếu và một ít tiền. Mấy bộ quần áo diễn xuất lòe loẹt, màu sắc diễm lệ kia cô đều để lại, không có ý định đem theo. Về tới cố hương, cô sẽ không làm cái nghề này nữa, bất luận là quán bar nào, đều lung tung lộn xộn, quan hệ nam nữ hỗn loạn không thể chịu nổi.
Adger Lena tuyệt đối không thích loại cuộc sống như vậy.
Tiêu Phàm nói sau khi cô trở lại Maxcova, cô sẽ có cuộc sống hoàn toàn mới, tương lai tràn đầy ánh sáng mặt trời và hi vọng.
Mặc dù Adger Lena không rõ vì sao Tiêu Phàm lại có thể khẳng định như vậy, nhưng cô tin hắn. Cho tới tận bây giờ, Tiêu Phàm chưa lần nào gạt cô.
Thậm chí ngay cả ông chủ lớn và đại tỷ, người mà Adger Lena sợ tới tận xương tủy cũng phải trước mặt Tiêu Phàm nhận thua, đồng ý vô điều kiện cho cô tự do, hứa từ nay về sau sẽ không tới gây sự với cô nữa.
Cô thực sự đã được tự do.
Đây là điều Adger Lena tha thiết ước mơ bao nhiêu năm trời.
Thời điểm Adger Lena vẫn còn đang ngẩn người, thì tiếng mở cửa vang lên.
Tim Adger Lena nhảy dựng lên, lấy tốc độ nhanh nhất ra khỏi phòng ngủ, sau đó cô có thể thấy được người đàn ông đã khiến cô hồn khiên mộng nhiễu, mang theo nụ cười ấm áp đứng trước mặt cô.
Adger Lena bịt miệng mình lại, trong đôi mắt trong xanh thẳm là dòng nước mắt tràn bờ mi.
- Adger Lena, cầm lấy mấy thứ này đi.
Tiêu Phàm khẽ cười nói.
Hắn mang tới cho Adger Lena mấy túi thực phẩm, đa số đều là đồ ăn vặt.
Nhìn thấy đống đồ ăn vặt, nước mắt Adger Lena mới thôi rơi. Mấy thứ đồ ăn vặt này đều là thứ cô thích. Gần như tất cả những cô gái trẻ tuooit đều thích đồ ăn vặt, Adger Lena cũng không ngoại lệ. Adger Lena chỉ không ngờ Tiêu Phàm lại nhớ những thứ cô thích ăn, lại còn thường mua những đồ ăn vặt đó đến cho cô nữa.
- Vẫn chưa thu dọn xong sao? Lát nữa máy bay cất cánh, Tống Tham Tán sẽ ở phi trường đợi chúng ta.
Đi vào phòng ngủ nhìn thấy mọi thứ lung tung lộn xộn, Tiêu Phàm cười nói.
- Cái gì…Tống Tham Tán?
Adger Lena hơi thẫn thờ
Tiêu Phàm giải thích:
- Tống Tham Tán trú tại đại sứ quán ở Nga, hôm nay đi tới Maxcova nhận chức. Anh đã nhờ chị ấy trên đường chiếu cố em rồi. Sau khi về nhà, chị ấy sẽ giúp em tìm lại người thân. Em có gì khó khăn có thể tìm chị ấy. Chị ấy là một nữ sĩ rất nhiệt tình.
Quan hệ này đều là do Giang Vũ Thành tìm cho đấy.
Cha Giang Vũ Thành công tác ở bộ phận đối ngoại, lực ảnh hưởng của lão Giang chủ yếu là ở bên ngoại giao. Tống Tán cùng mẹ Giang Vũ Thành có quan hệ không tệ. Có điều hôm nay vừa vặn bà đi Maxcova nhận chức, có vị ngoại giao bí mật chiếu cố trên đường đi cho Adger Lena như vậy, Tiêu Phàm cũng yên lòng.
- Adger Lena, đây là chi phiếu ngoại tệ, mạng lưới trên toàn cầu đấy, bên trong có một trăm ngàn Euro, em cầm lấy. Sau khi tới Maxcova, không cần vội vã tìm việc làm gì, nhiệm vụ chủ yếu là tìm cho được mẹ em. Khoản tiền này có lẽ đủ cho em sống một thời gian. Nếu thấy không đủ thì gọi điện cho anh, anh sẽ cấp đủ tiền vào trong thẻ. Hiểu chưa?
Tiêu Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Adger Lena, đem chi phiếu nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay mềm mại của cô.
Adger Lena nhìn tấm chi phiếu trong tay, nước mắt như trân châu không ngừng lăn dài hai má, từng giọt từng giọt rớt xuống trên tay.
- Vì sao… anh lại tốt với em như vậy?
Adger Lena ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, hai mắt mông lung đẫm lệ thì thào hỏi.
Vì sao đối xử với em tốt như vậy, nhưng lại không cần em?
Tiêu Phàm cười, lấy tay lau đi nước mắt của cô. Adger Lena không trang điểm, nhưng vẫn đẹp tới kinh tâm động phách như trước, thậm chí so với lúc trang điểm còn xinh đẹp hơn, thanh tuần tự nhiên làm người nhìn cảm thấy thoát tục.
Adger Lena bắt lấy tay hắn, áp lên khuôn mặt của mình, hôn nhẹ lên mu bàn tay Tiêu Phàm, nước mắt nhanh chóng làm ướt dính mu bàn tay Tiêu Phàm.
- Chúng ta sau này còn có thể gặp lại không?
Thật lâu sau, Adger Lena mới ngước đôi mắt long lanh đẫm lệ lên, khàn khàn hỏi.
- Sẽ mà em.
Câu trả lời của Tiêu Phàm rất đơn giản nhưng lại rất chắc chắn.
- Sẽ là lúc nào?
- Không bao lâu nữa đâu em… Nào, thu dọn đồ mau lên, máy bay sắp cất cánh rồi, chúng ta không lầm chuyến bay đâu.
Adger Lena nhẹ nhàng gật đầu, buông tay Tiêu Phàm ra, dùng ống tay áo lau khô nước mắt, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tay chân trở nên rất nhanh nhẹn, vài phút đã thu dọn xong hành lí.
Hai người cùng đi ra rồi leo lên chiếc xe Mercedes Benz của Tiêu Phàm.
Trước khi dời đi, Adger Lena đã mở cửa sổ, có phần lưu luyến không thôi bèn quay lại nhìn một lát. Từ lúc bị người ta bắt cóc đi, cũng đã mười năm rồi, nhưng cuộc sống mấy tháng này lại khiến Adger Lena cảm nhận được sự sung sướng thực sự.
Tuy vẫn mang vẻ lo lắng cùng sợ hãi, nhưng thời điểm có Tiêu Phàm ở bên, cô mới cảm nhận được vui vẻ chân thực này.
Hai người rất mau đã tới sân bay.
Tống Tham Tán và bộ phận công tác của bà tới đưa tiễn bà đi, sớm đã ở đó chờ, nhìn thấy Tiêu Phàm và Adger Lena, Tống Tham Tán mỉm cười tiến lên nghênh đón.
Giống như lời nói của Tiêu Phàm, Tống Tham Tán là một nữ sĩ hiền lành, ước chừng 40 tuổi, mặc trang phục công sở màu lam nhạt, phong thái cực kì tao nhã, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một phụ nữ thành công và sự tự tin của phái nữ.
Tống Tham Tán là Tham Tán công sứ, trú tại đại sứ quán ,đứng sau lưng đại sứ ngoại giao khi đại sứ tạm thời rời cương vị hoặc trong tình huống đại sứ không thể thực thi nhiệm vị, công sứ sẽ phụ trách toàn bộ công tác của bộ sứ quán.
- Tiêu trưởng phòng.
Tống Tham Tán mỉm cười cùng Tiêu Phàm bắt tay, sau đó ánh mắt lập tức dừng ở trên mặt Adger Lena, thần sắc biểu lộ rõ sự kinh ngạc.
- Cô gái này là tiểu thư Adger Lena sao? Thật mĩ lệ!
Cách đặt câu của quan ngoại giao đặc biệt cẩn thận, vì thế Tống Tham Tán dùng từ “ mĩ lệ” thay cho từ “ xinh đẹp”, qua đó có thể thấy, Tống Tham Tán khen Adger Lena xuất phát từ nội tâm.
Mặc dù nước Nga là nơi mỹ nữ tụ hội, nhưng những cô gái mĩ lệ như thế này thì không có nhiều.
Adger Lena vội vàng cúi đầu chào Tống Tham Tán, sợ hãi cháo hỏi Tống Tham Tán. Xem bộ dạng cực kì đáng thương, càng làm cho người ta thêm mến.
- Chị Tống, Adger Lena dù là người Maxcova, nhưng đã xa quê nhiều năm rồi. Sau khi tới Maxcova, mong Tống tỷ chiếu cố cô ấy, nếu có vấn đề gì, bất cứ lúc nào chị cũng có thể gọi điện thoại cho em.
Tiêu Phàm mỉm cười nói.
Tống Tham ước chừng khoảng 40, lớn hơn hắn mười mấy tuổi, so với Giản Tú Hoa nhỏ mười mấy tuổi, Tiêu Phàm xưng hô với bà là “ chị”, phụ nữ bình thường khi qua 25 tuổi thường có xu hướng muốn đem mình trẻ hóa.
Dự đoán Tống Tham Tán cũng không ngoại lệ.
- Yên tâm đi, Tiêu trưởng phòng, chị sẽ cố hết sức.
Tống Tham Tán cười đáp.
Trong tình huống không trái với kỷ luật, cố gắng có quan hệ tốt với con cháu Tiêu gia tuyệt đối không có chỗ nào không tốt.
Phi cơ sắp cất cánh, Tống Tham Tán khách khí nói với Tiêu Phàm vài câu. Bà là quan ngoại giao, thủ tục kiểm tra an ninh sẽ đơn giản hơn nhiều so với Adger Lena nhất định phải đi qua lối kiểm tra an ninh để kiểm tra bình thường.
Adger Lena kéo va li nhỏ cẩn thận bước đi.
- Adger Lena, đi đi, máy bay sắp cất cánh rồi.
Tiêu Phàm mỉm cười vẫy tay với cô.
Adger Lena bỗng buông hành lý xuống, dang hai tay dài ôm lấy hắn, nước mắt tuôn ra.
- Tiêu Phàm, anh thích em không? Có thích không?
Adger Lena dán tại Tiêu Phàm bên tai, nghẹn ngào hỏi.
- Thích!
Tiêu Phàm vỗ nhè nhẹ lên lưng Adger Lena, hạ giọng nói.
- Em sẽ chờ anh, mãi mãi chờ anh, đời này kiếp này, em sẽ mãi chờ anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.