Đại Hào Môn

Chương 314: Giá trên trời

Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

18/08/2015

Đám người bên ngoài đều kinh hãi.

- Diêm đại sư….

Lê Lạc không kịp tức giận, cả kinh, đưa đầu đến trước mặt người đàn ông trung niên, đè thấp giọng kêu lên, giọng điệu lộ ra ý nghi hoặc.

Lê Lạc tuyệt đối không cho rằng, Diêm đại sư vì giành thể diện cho mình mới chủ động tham gia báo giá. Lê thiếu cho dù có tự tin hơn đi chăng nữa, đối với cái này cũng là tự biết mình. Diêm đại sư làm như vậy, chỉ có thể chứng minh một vấn đề: Bản thân Diêm đại sư cảm thấy chiếc bình bát tạp ngọc này đáng giá một triệu hai trăm ngàn đồng.

Đây…đây rốt cuộc là thứ đồ gì?

Ngay cả nét mặt Nam Thúc Đồng đều đầy vẻ kinh ngạc, lại thêm một lần đánh giá chiếc bình bát tạp ngọc đang đặt trên đài đấu giá kia.

Không lẽ bản thân mình nhìn lầm rồi, chiếc bình bát tạp ngọc này quả thật là một thứ đồ tốt.

Nam Thúc Đồng lập tức ngầm lắc đầu. Vừa rồi gã quả thật đã tỉ mỉ giám định chiếc bình bát tạp ngọc kia, niên đại chắc chắn sẽ không sai, hoa văn điêu khắc trên chiếc bình bát tạp ngọc, mang theo đặc sắc của thời kì Tần Hán cực kỳ rõ ràng. Thứ đồ này là một cổ vật, có điều chất ngọc quá kém, nói trắng ra chẳng qua là một chiếc bình bát từ một tảng đá điêu khắc ra mà thôi, còn có nhiều tổn hại như vậy, bề ngoài cũng không tốt. Cứ xem như là mắt mình bị hỏng, niên đại của chiếc bình bát này cho dù càng thêm lâu đời, là cổ vật của thời kỳ Tây Chu, thậm chí thời kỳ Hạ Thương đi chăng nữa, dựa vào trạm trổ, chất ngọc và hình dáng bên ngoài này, cũng quả quyết không đáng giá một triệu hai trăm ngàn.

Diêm đại sư sắc mặt bình tĩnh, khẽ gật đầu.

Bên hiên bên kia, Uyển Thiên Thiên ngồi không yên, cũng không quan tâm đến “cảnh cáo” vừa nãy của Tân Lâm, lại tiến đến trước mặt Tiêu Phàm, vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, trong con ngươi đen láy, tràn đầy vẻ kinh ngạc.

- Này, đây rốt cuộc là cái gì?

- Tôi không biết.

Câu trả lời của Tiêu Phàm thiếu chút nữa làm cho Uyển Thiên Thiên phun ra máu.

Anh không biết?

Đại ca, anh ngay cả cái nay là cái gì cũng không biết, liền liều mạng đặt giá như vậy, anh chê tiền quá nhiều rồi sao? Hay là nói, anh cảm thấy mặt của Lê Lạc đáng giá nhiều tiền như vậy, nhất định phải bỏ ra một triệu hai trăm ngàn đi tát một cái hay sao?

- Đại thiếu gia?

Đường Huyên cũng không hiểu.

Đây quả thật đã vượt qua sự hiểu biết của cô đối với Tiêu Phàm, từ khi Đường Huyên lần đầu tiên ở Thất Tinh Trà Liêu nhìn thấy Tiêu Phàm, trong nội tâm đã nhận định, Tiêu Phàm là một cao nhân thực sự. Làm sao ngay cả một Tiêu chưởng giáo trầm ổn như núi, cũng sẽ làm ra chuyện không thể hiểu được như vậy?

Bên này đang xì xào bàn tán, người nam chủ trì trên đài đấu giá đã cất giọng vô cùng sung sướng tuyệt đỉnh kêu lên:

- Một triệu hai trăm ngàn đồng? Trời ơi, một triệu hai trăm ngàn đồng! Cảm tạ sự khảng khái của quý khách số 1! Còn có ai mua với giá nhiều hơn Một triệu hai trăm ngàn đồng không? Còn không? Một triệu hai trăm ngàn đồng lần thứ nhất…. Một triệu hai trăm ngàn đồng lần thứ hai….

- Một triệu ba trăm ngàn đồng!

Lần này người giơ tấm biển là Tân Lâm, ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, không mang theo chút sắc thái tình cảm nào. Tân Lâm cũng không biết chiếc bình bát tạp ngọc này rốt cuộc có chỗ nào không giống với đồ bình thường, cô chỉ cần biết một chuyện là đủ rồi: Tiêu Phàm đối với thứ đồ này, nhất định phải có được.

Thế thì không có cái giá gì đáng để nói, phải dùng toàn lực đi có được , cho dù phải “táng gia bại sản” cũng không tiếc.

Tuy nhiên Tân Lâm cũng đã âm thầm nhíu mày.

Thẻ ngân hàng của Tiêu Phàm, là do cô bảo quản, số dư trong thẻ chỉ có hơn một triệu bốn trăm ngàn, tiếp tục như thế này, nhiều nhất lại đấu giá thêm một vòng, thì sẽ không chống đỡ nổi nữa.

- Một triệu bốn trăm ngàn!

Bên kia báo giá, đều là người đàn ông trung niên Diêm đại sư kia.

Một lời nói đè thấp của Lê Lạc, trừ hai người họ, không có thêm người thứ ba nào có thể nghe thấy, cũng không có ai biết người đàn ông trung niên thần bí bên cạnh Lê Lạc này chính là “Diêm đại sư”. Hơn nữa, thời gian trước Diêm đại sư vẫn đang ở Thiết Môn, nhanh như vậy liền đến Cổ Đô, hình như dáng vẻ của Lê Lạc đối với y đều là vô cùng tôn kính.

Vẫn là rất bản lĩnh.



Trong chốc lát, bàn khách số 31 trở nên trầm mặc, bất luận là Tiêu Phàm hay Tân Lâm, đều không tiếp tục báo giá. Giám bảo đại sảnh lại truyền ra tiếng “ong ong” nói nhỏ, thậm chí còn có người chỉ chỉ trỏ trỏ sang bên này.

Xuất hiện loại trầm mặc này ở phiên đấu giá, là chuyện rất bình thường. Hoặc là giá của vật được bày đấu giá vượt qua dự kiến ban đầu của người tham gia đấu giá, hoặc là hết tiền rồi.

Lê Lạc cũng nhìn lướt sang phía bên này, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý không thể che dấu.

Ôn con, muốn đấu với ta!

Có đủ tư cách sao?

- Tân tỷ tỷ?

Uyển Thiên Thiên ngược lại có chút không nén được tức giận, nghiêng đầu nhìn về phía Tân Lâm, nghi ngờ hỏi.

Lúc trước là không hiểu ra sao cả tranh giành, hiện tại lại không hiểu thế nào lùi bước, vẫn phải cho một lí do chứ?

Đôi mi thanh tú của Tân Lâm hơi nhíu lại, thản nhiên nói:

- Tiền mặt trong thẻ không đủ.

Uyển Thiên Thiên lập tức nói:

- Cái này không sao, tiền em có…Em chỉ muốn biết, cái thứ đồ chơi này rốt cuộc là có chỗ nào đặc biệt?

Lòng hiếu kỳ của tiểu nha đầu hiện giờ tăng vọt, nếu như còn không làm rõ ràng nguyên nhân, làm không tốt sẽ “ầm” một tiếng, làm bom nổ trước mặt mọi người.

Tiêu Phàm nhẹ giọng nói:

- Chiếc bình bát này cực kỳ giống một bức họa đồ trên lưng con rùa ngọc.

- Hả ….

Nghe xong lời này, chẳng những Uyển Thiên Thiên chấn động, ngay cả Tân Lâm và Đường Huyên cũng đầy kinh ngạc.

Một lát sau, Uyển Thiên Thiên đè thấp giọng, vội vàng hỏi:

- Rùa ngọc? Bức họa đồ trên lưng của con rùa ngọc kia không phải là hết sức mơ hồ, nhìn không rõ sao?

- Tối hôm qua, tôi nhìn thấy rõ một bức trong đó.

Tiêu Phàm nhàn nhạt đáp. Tối qua, hắn ở trong phòng khách sạn lấy thần niệm lực chậm rãi thăm dò rùa ngọc, trong tâm trí hiện ra một bức họa đồ tương đối rõ ràng, cư nhiên cực kỳ giống chiếc bình bát tạp ngọc ở trước mặt. Điểm duy nhất không giống chính là, chiếc bình bát trong tâm trí của Tiêu Phàm, trong bình có luồng bảo quang lộ ra, dịu dàng đẹp đẽ, mà cái bình bát tạp ngọc trước mặt, lại không hề sáng bóng, vô cùng quê mùa. Trừ cái này ra, hình dạng, hoa văn của hai cái đều giống nhau như tạc. Hơn nữa, tối qua vừa mới ngộ ra bức họa đồ như vậy, tối nay ở hội giám bảo này liền gặp được “vật thật”, muốn làm cho Tiêu Phàm cho rằng đây chỉ là một sự trùng hợp, giữa hai cái này không có liên hệ nào, là tuyệt đối không thể.

Cái gọi là “huyền học”, coi trọng chính là cái trực giác nói không rõ, hiểu không ra bên trong thâm sâu đó.

- Có loại chuyện này sao?

Uyển Thiên Thiên ngay lập tức cực kỳ kinh ngạc, ngay sau đó lại trở nên hưng phấn không hiểu ra sao. Đôi mắt đen ngập nước mở tròn, bộ ngực nhu mỹ không ngừng phập phồng.

Lúc này, người nam chủ trì lại lớn tiếng “thúc giục”.

- Một triệu năm trăm ngàn đồng!

Uyển Thiên Thiên không hề do dự giơ tấm biển lên, dịu dàng hô.

- Một triệu sáu trăm ngàn đồng!

Người báo giá kế tiếp, đều là Diêm đại sư, Lê Lạc dường như đã “lui về phía sau màn” rồi.

Không khí của đại hội giám bảo , đã bắt đầu sôi trào, mỗi một lần báo giá, đều sẽ vang lên những tiếng xôn xao, càng ngày càng vang dội, thậm chí ngay cả ông chủ lớn có tiền bạc xa xỉ như ông chủ Long , đều theo mọi người kinh hô không ngừng.



Cảm xúc của quần chúng, vẫn luôn tương đối dễ bị loại hành vi có tính phi lí này làm cho kích động, cùng nhau “càn quấy”. Từ xưa đến nay, người Trung Quốc liền có câu “pháp luật không trách số đông”, dường như chỉ cần rất nhiều người cùng nhau gây chuyện, cho dù gây ra tai họa lớn, trách tội cũng không đến lượt đầu của mình, trời sập xuống sẽ có một cái cột cao chống đỡ.

Đây gọi là “súng bắn chim đầu đàn”.

- Một triệu bảy trăm ngàn đồng!

Uyển Thiên Thiên lại giơ tấm bảng lên, giọng nói trong trẻo mềm mại, không có một chút chần chừ do dự nào, làm cho người ta rất dễ cảm nhận được tình thế của cô là bắt buộc phải quyết tâm.

Đọ tiền nhiều với Tiêu đại thiếu sao? Không biết “dưới trướng” của hắn có cả một Yên Chi xã quên mình phục vụ sao? Nếu như ngay cả Yên Chi xã cũng trụ không được, vậy thì còn có cả một “ngân hàng Đại Sinh” kia kìa!

Bàn của vị khách số 1 bên kia bắt đầu do dự.

Sắc mặt của Diêm đại sư tuy rằng vẫn trấn định, trong mắt lại lóe ra tinh quang, hiển nhiên ở sâu trong nội tâm, đã không thể bình tĩnh giống như bề ngoài như vậy. Diêm đại sư cũng không ngờ, sẽ ở nơi nay đụng phải một đối thủ “ngoan cường” như Tiêu Phàm. Theo như quẻ bói lúc trước, rõ ràng hiển thị ra việc này “đắc lợi”. Lẽ nào thuật bói toán có sai lệch.

Bằng trực giác, Diêm đại sư liền có thể biết, vị nam tử trẻ tuổi bên phía đối phương kia cũng là một thuật sư, hơn nữa trình độ hẳn là không thấp.

Nhưng hắn lẽ nào cũng biết rõ bí mật động trời ẩn chứa bên trong chiếc bình bát này sao?

Diêm đại sư có chút không tin.

Bí mật động trời như vậy, làm sao có thể người nào cũng biết được? Ngay cả Diêm đại sư cũng là mới biết được không lâu trước đó, người nói bí mật này cho y, trong mắt Diêm đại sư, tuyệt đối là nhân vật giống như thần thánh. Phàm nhân bình thường làm sao có thể sánh được.

Lê Lạc cũng nhìn về phía Diêm đại sư, khuôn mặt âm trầm không lên tiếng.

Một triệu bảy trăm ngàn đồng, đã vượt xa giới hạn cao nhất mà Lê Lạc có thể tiếp nhận được. Nếu như không phải vì Diêm đại sư bất ngờ nhúng tay, Lê Lạc sớm đã từ bỏ lần đấu giá này. Cho dù bị người khác đánh vào mặt, cũng không thèm để ý nữa. Chỉ cần mấy tên này không “bỏ chạy” trong đêm, còn ở lại Cổ Đô thêm một buổi tối, Lê thiếu gia liền nắm chắc trăm phần trăm, nhất định sẽ đem thể diện đã bị mất tìm về gấp mấy lần.

Đến lúc đó, vẫn phải làm cho mấy tên ngoại lai không biết trời cao đất dày này biết Mã vương gia có mấy con mắt.

- Một triệu bảy trăm ngàn đồng lần thứ hai…

Người nam chủ trì phát ra giọng nói càng cao vút lại đang quanh quẩn không ngừng trong giám bảo đại sảnh, thậm chí còn có chút run nhẹ.

Một triệu bảy trăm ngàn đồng đã là mức giá cao nhất của đại hội giám bảo trong hai khóa gần đây.

- Một triệu tám trăm ngàn đồng!

Diêm đại sư rốt cuộc lại giơ tấm biển trong tay thêm một lần nữa.

- Oa, một triệu tám trăm ngàn đồng! Khách bàn số 1 quả là nhiều tiền thế lớn, thật là lợi hại lợi hại…. Một triệu tám trăm ngàn đồng, chiếc bình bát tạp ngọc này đã có người xuất ra giá cao nhất, còn có ai đưa ra giá cao hơn một triệu tám trăm ngàn đồng không? Còn có không? Nếu như không có ai đưa ra giá cao hơn, vậy thì bảo vật cuối cùng của tối hôm nay sẽ thuộc về sự sở hữu của khách quý bàn số 1. Một triệu tám trăm ngàn đồng lần thứ nhất! Một triệu tám trăm ngàn đồng lần thứ hai! Một triệu tám trăm ngàn đồng lần thứ ba…

- Hai triệu!

Uyển Thiên Thiên trực tiếp đứng lên, giơ tấm biển lên hô.

- Hai triệu!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc kêu lên.

Chỉ nghe rầm một tiếng, vị Mã tiên sinh hiến bảo vật kia đột nhiên che ngực, ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, thiếu chút nữa cả người liền co giật sùi bọt mép rồi.

Đối với cuộc sống bần cùng như thế này, những quần chúng bình thường luôn túng quẫn mà nói, hai triệu tệ quả thật là một con số có thể đập chết người.

Hiện trường lập tức xảy ra một trận hỗn loạn, ngay sau đó liền có nhân viên phục vụ và bảo vệ vây lại, nhanh tay véo vào nhân trung của ông ta. Mã tiên sinh chỉ là kích động quá mức, máu dồn lên não, lúc này mới đột nhiên ngất đi, nhất nhanh liền được cứu tỉnh trở lại, cười rất ngượng ngùng, không ngừng xin lỗi với mọi người.

- Xin lỗi, xin lỗi, làm mọi người chê cười rồi chê cười rồi….Hai triệu, trời ơi….

Mặc dù được cứu tỉnh, đôi mắt của Mã tiên sinh có chút đăm đăm, dường như vẫn có chút không chịu tin, chiếc bình bát tạp ngọc bình thường kia cuối cùng lại có người báo cái giá trên trời hai triệu tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook