Đại Hào Môn

Chương 318: Không biết trời cao đất dày

Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

22/08/2015

Cha, sao cha lại tới đây?

Nhìn thấy hai người nam nữ trẻ tuổi mặc thường phục kia, Vương Đại Hải lại cảm thấy không ổn, lấy can đảm hỏi.

- Đồ khốn khiếp!

Cảnh giam cấp hai bước nhanh tới bên Vương Đại Hải, không nói hai lời, xoay tròn cánh tay cho anh ta một bạt tai.

- Ba~!

Vương Đại Hải không thể ngờ tới cha mình sẽ động thủ trước mặt mọi người, không kịp chuẩn bị, lập tức bị lĩnh đủ một bạt tai. Một cái tát này của Cục trưởng Vương, nhưng đủ sức khiến Vương Đại Hải dù là cao lớn thô kệch, cũng là hét lên mà ngã xuống, bị một bạt tai rắn chắc này quật ngã xuống đất. Hai cái răng bay ra ngoài, nửa mặt lập tức sưng vù lên. Vương Đại Hải miệng đầy máu tanh, chỉ cảm thấy toàn bộ phần lợi đều buông lỏng ra, không ngừng giơ tay bưng kín, ánh mắt nhìn về phía cha sớm đã tràn ngập sự sợ hãi.

- Lâu ngày không dạy dỗ là ngươi liền gây chuyện. Ngươi tên khốn kiếp, ta mà không đến, ngươi dám đâm thủng trời một lỗ luôn đấy nhỉ!

Cục trưởng Vương giơ tay chỉ Vương Đại Hải, tức giận đến mức cả người run rẩy, hai mắt trừng trừng, mở đầu là chửi mắng một trận.

Vương Đại Hải hoàn toàn bị đánh cho mơ hồ, bưng lấy mặt không nói nên lời. Tuy nhiên nhìn thấy tư thế như vậy, y chính là đồ gà mờ đi nữa, cũng biết đã gây ra rắc rối. Không nghe cha y nói, "dám chọc trời thủng một lỗ"?

Cổ Đô lại là thành phố cấp phó tỉnh, cha y chính là Phó Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Công an, cán bộ lãnh đạo cấp giám đốc sở cứng rắn.

- Còng mấy người này lại, áp giải về cục, nhốt lại!

Cục trưởng Vương lập tức vung tay lên, quát.

Mấy người cảnh quan bậc cao đi cùng ông ta đến cùng đồng ý kêu lên, bước nhanh lên trước, hướng về mấy người cảnh sát mặc thường phục quát:

- Tự còng mình lại.

Đến cảnh quan cấp bậc này như họ, hơn nữa đến vội vàng, có thể vẫn không mang theo còng tay bên người.

Trong lúc này, mấy gã cảnh sát mặc thường phục đi theo Vương Đại Hải đến, làm sao còn dám nói nửa chữ "không", ngoan ngoãn lấy còng tay ra, ngoan ngoãn tự còng tay mình lại.

Cục trưởng Vương tự tay rút còng tay từ bên hông Vương Đại Hải ra, tự tay còng tay đứa con lại.

- Giải đi!

- Vâng!

- Cục trưởng Vương!

Mắt thấy mấy người cảnh sát sắp áp giải đám người Vương Đại Hải đi, người phụ nữ trẻ tuổi chừng ba mươi tuổi kia, bỗng nhiên kêu một tiếng.

Cục trưởng Vương vội vàng quay đầu lại, hạ giọng như hỏi ý:

- Trưởng phòng Tạ?

Trưởng phòng Tạ khẽ lắc đầu.

Cục trưởng Vương hiểu ý, hướng về một vị cảnh quan bậc cao khoát tay, ra hiệu bọn họ tạm thời không vội áp giải đám người Vương Đại Hải đi. Ý của Trưởng phòng Tạ rất rõ ràng, đều còn chưa gặp qua chính chủ, cứ tự ý xử lý đám người Vương Đại Hải như vậy, lại không biết người ta có vui hay không.

Càng là con ông cháu cha tai to mặt lớn lợi hại, càng không thích để người khác tự đưa ra quyết định cho mình.

Trưởng phòng Tạ và nam tử trẻ tuổi bên cạnh liếc nhau, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi về phía phòng 3026. Nam tử thanh niên kia thì theo sát phía sau.

- Trưởng phòng Tiêu, chào ngài. Tôi có thể vào được không?

Cho dù cửa phòng đã mở rộng như vậy, trước khi đi vào, Trưởng phòng Tạ vẫn rất lễ phép gõ cửa trước, nhẹ giọng hỏi.



- Trưởng phòng Tạ mời vào!

Tiêu Phàm chậm rãi để bình bát tạp ngọc trong tay xuống, ngồi thẳng người, cao giọng nói.

Trưởng phòng Tạ và nam tử thanh niên lúc này mới đi vào phòng.

- Chị họ, anh rể...

Lê thiếu sớm đã đứng dậy, hướng về phía Trưởng phòng Tạ và nam tử thanh niên kêu lên một tiếng, mặt đầy vẻ xấu hổ.

Trưởng phòng Tạ và nam tử thanh niên không hề nhìn gã lấy một cái, lập tức đi về phía Tiêu Phàm, mặt mỉm cười. Một mực chờ bọn họ đi đến trước mặt, Tiêu Phàm mới không vội vàng đứng dậy, giơ ra bắt tay với bọn họ.

- Trưởng phòng Tiêu, hai năm không gặp, ngày càng phong độ.

Trưởng phòng Tạ cầm tay Tiêu Phàm thật chặt, liên tục lắc đi lắc lại.

Vị chị họ này của Lê thiếu, nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi, dường như còn trẻ hơn so với Lê Lạc. Ăn mặc trang phục công sở nữ rất nghiêm chỉnh, mang một cặp kính mắt con đồi mồi, tóc ngắn ngang tai, cả người mang đậm dáng vẻ của người trí thức, hoàn toàn khác với Lê Lạc phô trương khoác lác. Được xem là mỹ nữ tài trí rất điển hình.

Nghe lời hàn huyên giữa cô và Tiêu Phàm, hình như quan hệ giữa họ rất thân quen, thật ra cũng chỉ quan hệ qua lại một lần. Tạ Minh Thu công tác ở ủy ban dân tộc tỉnh Tần Quan, là trưởng phòng của ban chính sách pháp quy Ủy ban nhân dân tỉnh. Hai năm trước, tỉnh Tần Quan tổ chức lễ tế "Hiên Viên đại đế" trọng đại, Ủy ban Dân tộc Quốc gia, ban Tôn giáo đều cử người tham dự, hưởng ứng hoạt động lớn. Tiêu Phàm đi theo dự lễ. Bên tỉnh Tần Quan phụ trách tiếp đón đoàn người của ban Tôn giáo, chính là vị trưởng phòng mỹ nữ tài trí của Ủy ban nhân dân tỉnh Tạ Minh Thu.

Tạ Minh Thu biết Tiêu Phàm là cháu đích tôn của Tiêu gia, sau đó có liên lạc qua điện thoại với anh ta một lần nữa. Muốn nhân cơ hội đến thủ đô công tác, hẹn Tiêu Phàm cùng nhau ăn một bữa cơm, đã bị Tiêu Phàm khéo léo từ chối. Tạ Minh Thu làm người cực kỳ khéo léo, từ thái độ này của Tiêu Phàm, lập tức liền hiểu được, Tiêu Phàm không có ý định quan hệ qua lại thân thiết với cô, thì cũng không miễn cưỡng nữa.

Kết mối thâm giao với những con ông cháu cha tai to mặt lớn này, cũng cần có duyên số đấy.

Sẽ không ngờ được, hai năm sau Tiêu Phàm lại đến Cổ Đô, hai bên lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế này, thật sự rất xấu hổ. Căn nguyên mối rắc rối này, đương nhiên đều phải trách Lê Lạc. Chỉ có điều lúc này, cũng không phải là lúc giáo huấn Lê Lạc.

- Trưởng phòng Tạ quá khen rồi.

- Trưởng phòng Tiêu, đây là chồng tôi Lưu Hồng, công tác ở huyện Chung Minh miền Đông.

Tạ Minh Thu giới thiệu nhanh với Tiêu Phàm nam tử trẻ tuổi bên người.

Lưu Hồng cũng khoảng ba mươi mấy tuổi, mang một cặp kính viền đen, cả người toát lên vẻ phong độ của người trí thức giống như Tạ Minh Thu. Tuy nhiên nhìn kỹ một chút, có thể phát hiện ra, trong vẻ phong độ trí thức của hai người đều lộ ra sự khôn khéo mơ hồ.

Lưu Hồng vốn là thư ký của Tạ Hồng Toàn, bố của Tạ Minh Thu. Bởi vì cưới được con gái của Bí thư Thành ủy, mới không tiện tiếp tục lưu lại văn phòng Thành ủy Cổ Đô công tác. Mấy năm trước dưới sự sắp xếp của Tạ Hồng Toàn, đi xa đến huyện Chung Minh lạc hậu ở miền Đông nhậm chức Bí thư huyện ủy. Theo ý của Tạ Hồng Toàn, người trẻ tuổi chính là phải rèn luyện nhiều, đứng mãi trong phòng lạnh, trưởng thành không nổi.

Hôm nay cũng là tình cờ, Lưu Hồng đang họp ở tỉnh, thì gặp phải việc này, đương nhiên cả hai người cùng chạy tới.

- Bí thư Lưu, xin chào!

Tiêu Phàm mỉm cười bắt tay với Lưu Hồng.

- Trưởng phòng Tiêu, ngài biết tôi?

Lưu Hồng kinh ngạc, vội vàng nói, đảo mắt nhìn về phía vợ. Tạ Minh Thu cũng là vẻ mặt kinh ngạc, khẽ lắc đầu, ra hiệu mình vẫn chưa nói cho Tiêu Phàm biết chức vụ của Lưu Hồng. Lại không biết làm cách nào Tiêu Phàm biết chức vụ của Lưu Hồng, chẳng lẽ đã sớm điều tra quan hệ của Tạ gia nhà họ rồi?

Vừa nghĩ đến đây, Tạ Minh Thu chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh.

Đây cũng thật không phải là cái gì tốt đẹp.

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Thất phẩm trường lại, bách lý vi hầu, tướng mệnh đương nhiên không giống người bình thường.

Cái gọi là "Tướng làm quan", cán bộ bình thường trong tay nắm giữ đại quyền, đúng là có tướng làm quan. Nhưng muốn nhìn rõ ra chức vụ như thế nào, đó không phải thầy tướng bình thường có thể làm được. Tiêu chân nhân đương nhiên có thể nhìn ra được.



- Trưởng phòng Tiêu thực hài hước...

Lưu Hồng lòng đầy lo sợ, miễn cưỡng cười cười, nói.

Anh ta cũng không tin "Tướng mệnh" gì gì đó. Chẳng lẽ đích tôn trưởng của Tiêu Gia, còn sẽ xem tướng không được cho người ta hay sao? Trăm phần trăm là trước đó nhất định đã tiến hành điều tra về bọn họ rồi.

Tiêu Phàm đương nhiên cũng sẽ không giải thích nhiều nữa, liền để cho bọn họ nghi thần nghi quỷ được rồi. Bọn họ trong lòng càng là không thành thực, thì ứng đối việc này càng thật cẩn thận.

- Trưởng phòng Tạ, Bí thư Tạ vẫn khỏe chứ? Tôi lần này đến Cổ Đô là việc riêng, không có đến nhà thăm hỏi Bí thư Tạ, thật là thất lễ rồi.

Tiêu Phàm theo lễ nghi xã giao nên có, nói.

Tạ Minh Thu vội vàng nói:

- Cảm ơn Trưởng phòng Tiêu quan tâm, cha tôi vẫn khỏe. Đến nhà thăm hỏi là không dám nhận rồi, Trưởng phòng Tiêu đến Cổ Đô, chúng tôi không có tiếp đón tốt, người thất lễ là chúng tôi chứ. Mong Trưởng phòng Tiêu thứ lỗi cho.

Tiêu Phàm khoát tay, nói:

- Trưởng phòng Tạ, đừng nói những lời khách khí như thế. Đã trễ thế này, còn kinh động đến hai vị, thật sự xin lỗi. Vị Lê tiên sinh này, là thân thích của Trưởng phòng Tạ sao?

Ánh mắt mọi người, cuối cùng đều hướng về Lê Lạc.

Lê Lạc sớm đã sợ tới mức choáng váng choáng đầu óc, chỉ muốn trốn ở một bên không lên tiếng. Lúc này cũng biết trốn không nổi, đành kiên trì cuống quít cúi người người về phía Tiêu Phàm, vẻ mặt cười làm lành, nói:

- Trưởng phòng Tiêu, rất xin lỗi rất xin lỗi, hiểu lầm hiểu lầm, thật là một sự hiểu lầm... Tôi, tôi thật sự không biết Uyển tiểu thư là bạn của ngài...

Không biết mới là lạ. Lê thiếu tuyên bố chính là muốn lấy tiền đập ngất bạn gái của "công tử bột".

Chỉ có điều vào lúc này, cũng chỉ có thể nói như vậy. Chẳng lẽ còn dám nói, tôi chính là nhìn ngươi không vừa mắt?

Tạ Minh Thu và Lưu Hồng vừa nghe liền hiểu được, thì ra là chuyện vì phụ nữ. Hơn nữa còn là Lê Lạc chủ động đi trêu chọc Tiêu Phàm, muốn cướp phụ nữ của Tiêu Phàm!

Đây thật là ông cụ sống thọ thắt cổ —— chê mệnh trường!

Tạ Minh Thu trong lòng khó xử. Nếu là người khác đắc tội như vậy với Tiêu Phàm, thế thì dễ giải quyết rồi. Mặc kệ người đó là ai, trước tiên bắt lại rồi hẵng nói. Lúc này không phải Cục trưởng Vương cục thành phố cũng đã cùng chạy tới, rất tiện xử lí.

Nhưng tên hấp tấp tìm đến chỗ chết này lại là em họ ruột của cô, con của em gái bố. Không nói đến muốn "cứu" Lê Lạc hay không, việc này cũng nhất định phải nghĩ cách giải quyết mới được. Bằng không, làm không tốt sẽ liên lụy đến Tạ gia.

- Trưởng phòng Tiêu, thật sự xin lỗi, Lê Lạc là em họ tôi, con của cô tôi... Tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, chưa va chạm nhiều với xã hội, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn. Xin Trưởng phòng Tiêu tha cho lần này, tôi nhất định dạy dỗ cậu ấy thật tốt.

Trong lúc này, Tạ Minh Thu trong lòng có chán ngán đi nữa, cũng chỉ có thể cố nén lửa giận, thẽ thọt khúm núm hướng về phía Tiêu Phàm cầu xin. Nếu cô là đàn ông, thì lại dễ giải quyết rồi, như Cục trưởng Vương, đi lên cho Lê Lạc một cái tát nổ như đom đóm trước rồi hẵng nói. Nhất định một cái tát này, Tiêu Phàm sẽ đỡ tức giận đi nhiều.

- Cô ruột?

Tiêu Phàm chất vấn một câu.

- Cô ruột. Cha tôi chỉ có hai huynh muội... Cho nên, bình thường em họ này của tôi hơi được nuông chiều. Lần này, nhất định dạy dỗ anh ta thật tốt, cho anh ta biết đạo lý làm người.

Tạ Minh Thu khẽ cắn môi, đáp.

Dù sao loại quan hệ thân nhất này, thì không thể giấu diếm được.

Lê Lạc không biết trời cao đất dày như vậy, nói tới Tạ Hồng Toàn cha của Tạ Minh Thu cũng thật sự có chút trách nhiệm. Tạ Hồng Toàn chỉ có hai đứa con gái, không có con trai, không tránh khỏi rất coi trọng đứa cháu trai ngoại này. Hơn nữa Lê Lạc miệng mồm lẻo mép, còn đẹp trai trắng trẻo, thì càng có được sự yêu chiều của Tạ Hồng Toàn. Nghiễm nhiên tự cho mình là "con ông cháu cha bậc nhất" ở thành phố Cố Đô.

- Được rồi, tôi biết rồi. Bí thư Lưu, Trưởng phòng Tạ, cảm ơn hai người muộn như vậy còn chạy tới... Tôi hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.

Trầm ngâm một lúc, Tiêu Phàm gật gật đầu, thản nhiên nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook