Đại Hào Môn

Chương 301: Kim cương vũ

Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

14/08/2015

Cũng khó trách Nhạc tổng hò hét hoành tráng, mười phần tự tin, thậm chí ngay cả xe đều không lái.

Hóa ra "Tốt Lại Đến" liền ở ngay phía sau của khách sạn Đại Đường Vương Triều, vòng qua hai cái ngõ nhỏ là đến.

Đây cũng là một hiện tượng rất hay gặp, bên cạnh rất nhiều khách sạn lớn, đều là những đường phố ngõ nhỏ không hề thu hút, gom góp tụ tập lại ở chỗ này, so với các khách sạn xa hoa rực rỡ, phảng phất giống như hai thế giới.

Rất ít khi hai khách sạn xa hoa lại mở bên cạnh nhau.

Cách khách sạn Đại Đường Vương Triều khoảng 100m, là một con phố bán đồ ăn vặt vô cùng náo nhiệt, ánh sáng đèn nê- ông lóe ra không ngừng, đoàn người hối hả, so với sự tụ tập các loại xe sang trước cửa khách sạn lớn, đại khí xa hoa hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, nhưng lại làm cho người ta có thêm một loại cảm giác thân mật.

- Đó , Lê thiếu gia, bên kia chính là quán ăn "Tốt Lại Đến".

Nhạc tổng chỉ vào một tiệm ở cách đó không xa.

Cửa tiệm đó có bốn tầng, thế nhưng mặt bằng của tiệm chỉ có một tầng, từ tầng hai trở lên là phòng ở, bên ngoài treo một tấm biển có mắc đèn nê ông, ba chữ "Tốt Lại Đến" nhấp nháy không ngừng, tấm biển và chữ đều rất nhỏ, không thu hút chút nào.

Lê thiếu dường như thật sự là lần đầu đến nơi này, nhìn xung quanh, dường như có chút mới lạ.

Đám người Tiêu Phàm lại hết sức tự nhiên.

Tiêu Phàm trước đây đi theo Chỉ Thủy tổ sư hành tẩu giang hồ, hoặc là cùng với Tân Lâm đi khắp nơi, thường xuyên đến những nơi như thế này, những nơi này là nơi mà các giáo phái tụ hội, nhân tình thế thái mọc lên, lớp lớp kỳ nhân dị sĩ xuất hiện, thỉnh thoảng sẽ có "kỳ ngộ". Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên thuần túy chính là nhân vật giang hồ, lại càng không cần nói nữa, rất nhiều tin tức tình báo đều là từ những nơi như thế này mà đến.

- Dường như rất náo nhiệt đó.

Lê thiếu liền cười nói, cố gắng hết sức đưa ra dáng vẻ cực kỳ hứng thú.

Trước mắt, anh ta cũng chỉ có thể dùng từ "náo nhiệt" một cách trau chuốt để biểu đạt cảm giác trong lòng mình. Nếu như anh ta khen không dứt đối với cái nơi như thế này, khó tránh hiện ra vẻ quá mức giả dối. Liếc mắt một cái liền bị Uyển Thiên Thiên nhìn thấu. Dựa vào thủ đoạn săn tình hái hoa của Lê thiếu, trình độ hiển nhiên không thấp kém như vậy.

- Náo nhiệt mới vui.

Uyển Thiên Thiên lập tức lại vui vẻ trở lại. Bước đi muốn nhún nhảy.

Cô thật sự thích môi trường như vậy, thích không khí như vậy. Mỗi lần ở trong môi trường này, Uyển Thiên Thiên đều có một loại khoái cảm giống như cá gặp nước, trong lòng cực kỳ phấn khích.

"Tốt Lại Đến" không hổ là đặc sản địa phương chính thống vang dang lẫm liệt, lúc này lại đúng vào giờ cơm, trong tiệm ăn vốn không lớn đã ngồi đầy ắp người, chỉ có ở phía bên ngoài con đường của tiệm còn hai bàn trống.

Một người phục vụ khoảng mười bảy mười tám tuổi mang theo một giọng nói phổ thông đặc sệt khẩu âm địa phương, sắp xếp cho đám người Tiêu Phàm ngồi ở một chiếc bàn dưới gốc cây bên cạnh lối người đi bộ, tùy tay quăng cho bọn họ một tấm thực đơn.

Tuy rằng khách rất nhiều, nhìn qua cảnh quan xung quanh vẫn rất được, không lộ vẻ dơ dáy bẩn thỉu quá mức.

Đây là tiền đề cơ bản nhất của ngành ẩm thực.

- Tiêu Phàm, anh ngồi ở đây đi.

Uyển Thiên Thiên lấy ở dưới bàn ra một chiếc ghế nhựa, đặt bên cạnh tàng cây. Vị trí này, tương đối mà nói, là nơi khuất nhất. Biết Tân Lâm là "vệ sĩ bên người" của Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên trong tiềm thức đã triển khai toàn bộ các phương diện cạnh tranh. Giống như cô chính miệng nói với Tân Lâm " Tân Lâm cô có thể làm việc gì cho Tiêu Phàm, tôi đều có thể làm cho anh ấy".

- Được.

Tiêu Phàm gật gật đầu.

Tân Lâm liền lấy một tấm khăn giấy trắng tinh từ trong túi ra, đem chiếc ghế nhựa kia lau sạch sẽ, Tiêu Phàm mới ngồi xuống, tất cả đều phối hợp hết sức ăn ý, nước chảy thành sông, không hề có chút gì là làm ra vẻ.



Tân Lâm và Uyển Thiên Thiên lập tức một trái một phải ngồi bên cạnh Tiêu Phàm. Đường Huyên lại ngồi cách bọn họ một chút, ngồi đối diện Tiêu Phàm. Cơ bản, bốn người không có góc chết thị giác nào.

Con ngươi của Lê Lạc nhẹ nhàng co rút lại một chút, giống như lơ đãng nhìn với Nhạc tổng một cái.

Từ những động tác diễn ra một cách tự nhiên của Uyển Thiên Thiên và Tân Lâm, có thể nhìn ra, một nam ba nữ này là một tổ, lấy Tiêu Phàm là chính. Nhất là cái người Tân Lâm không thích nói chuyện kia, gần như hoàn hoàn lấy Tiêu Phàm làm trung tâm. Xem chừng ý muốn đến "Tốt Lại Đến" ăn thịt dê ngâm bánh bao không nhân, kỳ thật là ý kiến của Tiêu Phàm, thông qua miệng của Tân Lâm để nói mà thôi.

Động tác lôi chiếc ghế nhựa đưa cho Tiêu Phàm của Uyển Thiên Thiên , cũng vô cùng lưu loát.

Lẽ ra, chỉ cần mọi người là bạn bè, trong một nhóm, ai kéo ghế cho ai, ai lau ghế cho ai, cũng là rất bình thường, không có gì là đặc biệt. Thế nhưng thông thường, mỹ nữ là đặc quyền, bình thường đều là đối tượng được hưởng thụ sự phục vụ. Thần thái của Tiêu Phàm lại thản nhiên như vậy, có thể thấy được, bọn họ trước giờ đều là như vậy, chủ yếu và thứ yếu rõ ràng.

Tên công tử bột này, chẳng lẽ thực sự là một nhân vật thâm tàng bất lộ sao?

Trong lòng Lê Lạc dâng lên một cảm giác như vậy. Thật lòng mà nói, khi ở khách sạn Đại Đường Vương Triều, trong mắt anh ta vốn dĩ không có Tiêu Phàm. Đây cũng là bện thường gặp của những người có vẻ hoành tráng, càng trâu bò lại càng kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Tuy nhiên ngay sau đó, trong lòng Lê Lạc liền bỏ qua cảm giác này. Phỏng chừng tên họ Tiêu này, chính là tương đối biết dỗ dành làm cho con gái vui vẻ mà thôi.

Thế giới bây giờ, phổ biến loại giả dạng thâm trầm.

Giống như ai không thích nói chuyện người đó liền rất hoành tráng.

Hoặc là, đem một đoạn lời chỉ có ba chữ phân làm ba lần để nói, cũng rất hoành tráng.

- Uyển tiểu thư, mọi người dùng chút gì đó đi.

Lê Lạc nói, không hề đi đụng vào tấm thực đơn có bọc giấy bóng kia, giọng điệu cũng có chút không được tự tại.

Ở quán ăn hè phố như thế này, có thể có đồ ăn ra cái gì để chọn đây? Đem cái " Tốt Lại Đến" này nhổ tận gốc, chỉ sợ cũng không đủ ăn bữa cơm ở " Đại Đường Vương Triều". Lê thiếu muốn lộ ra hào khí đẹp trai, cao to, con nhà giàu của mình, cũng không có chỗ thi triển. Cái tiệm ăn tổ chim này còn cách Đại Đường Vương Triều gần như thế, hại Lê thiếu gia ngay cả muốn khoe chiếc xe Bentley đáng giá hơn bảy triệu tệ kia cũng không có cơ hội.

Lê thiếu thậm chí hoài nghi Tân Lâm chính là cố ý, không cho anh ta cơ hội khoe khoang.

- Đến đây, đương nhiên là ăn thịt dê ngâm bánh bao rồi. Phục vụ, cho chúng ta mỗi người một phần thịt dê ngâm bánh bao, tổng cộng bốn phần.Lê công tử, Nhạc tổng, hai người các vị muốn gọi cái gì, tự mình đích thân gọi.

Uyển Thiên Thiên cười nói.

- Tôi thì.Cũng cho phần thịt dê ngâm bánh bao không nhân, thêm mấy lon bia nữa.

Lê Lạc vốn dĩ chỉ định gọi mấy lon bia, anh ta thực sự có chút không quen thứ đồ ăn ở quán ăn hè phố này, có điều nói đến bên miệng lại sửa lại, cũng gọi một phần thịt dê ngâm bánh bao không nhân. Hiện tại anh ta muốn theo đuổi Uyển Thiên Thiên, trước mặt mỹ nữ giả bộ, sợ có chút không ổn. Nếu như muốn giả bộ, thời khắc chưa đến, vẫn cần đợi đến khi quan hệ đôi bên tiến thêm một bước, vậy mới nghiêm túc giả bộ một trận, một lần nhất định phải thu phục tiểu yêu tinh này.

- Nhạc tổng , còn ông?

- Ha ha, tôi đương nhiên cũng là một phần thịt dê ngâm bánh bao không nhân. Ai da, bánh bao không nhân này rất ngon, ăn như thế nào cũng đều không chán.

Lê thiếu người ta đều gọi thịt dê ngâm bánh bao không nhân, Nhạc tổng khẳng định phải hầu tiếp. Hơn nữa đến giờ này, Nhạc tổng vẫn thật sự có chút đói, gọi một phần thịt dê ngâm bánh bao không nhân cũng rất tốt, hình như có một thời gian không ăn rồi. Làm một người Cố Đô chính thống, lão Nhạc đối với bánh bao không nhân quả thật yêu thích không rời.

Uyển Thiên Thiên, Tân Lâm lại tự gọi thêm hai đĩa rau xào.

Lúc này mới giống như tư thế ăn món ăn vặt đặc sản.

Chỉ chốc lát, em gái phục vụ đưa bánh bao không nhân lên, trước mặt mỗi người bày một chiếc bánh bao không nhân, một cái bát.

- Tự xé ra.



Thịt dê ngâm bánh bao không nhân chính thống, tốt nhất là tự mình xé bánh bao không nhân, ít hay nhiều, xé nhỏ hay lớn tùy ý.

Lần này, Uyển Thiên Thiên cướp ngay trước mặt Tân Lâm, cầm chiếc bánh bao của Tiêu Phàm lại, bắt đầu xé, cười hỏi: - Nhỏ hay to? Bánh bao không nhân to như vậy đều xé sao?

Dáng vẻ rất tùy ý.

Lại nói đến chiếc bánh bao không nhân này cũng không phải rất lớn, người bình thường có thân hình cao như của Tiêu Phàm, ăn một cái có lẽ còn không đủ. Thế nhưng "sống chung" với Tiêu Phàm nhiều ngày như vậy, Uyển Thiên Thiên biết Tiêu Phàm lại bắt đầu tích cốc (tích cốc: một cách dưỡng thân cổ truyền, không ăn ngũ cốc), đối với mấy chuyện ăn uống này, không hề để ý. Một cái bánh bao không nhân, có lẽ còn ăn không nổi.

- Đều xé ra, nhỏ một chút.

Tiêu Phàm gật gật đầu, cũng rất tùy ý đáp. Liền cứ ngồi ở đó, không có chút lời khách khí nào.

Cỗ tức giận trong lòng Lê thiếu thực sự không rất thuận nữa rồi.

Anh em, cậu có thể là bạn trai của Uyển tiểu thư, có lẽ cậu quen cô ấy trước, cái này coi trọng duyên phận, tôi cũng không ghen tỵ với cậu. Thế nhưng cậu đây là thái độ gì, cư nhiên muốn một cô gái xinh đẹp như vậy xé bánh bao không nhân cho cậu, không có tay hay sao?

Đối với mỹ nữ làm sao có thể không quý trọng như vậy!

Nếu đổi lại là tôi, cô ấy muốn thế nào tôi đều nghe theo cô ấy, cho dù cô ấy muốn hái sao trên trời, tôi cũng lập tức bắc thang, tuyệt đối không có hai lời.

Nhạc tổng rất hiểu chuyện bèn cầm lấy bánh bao và cái bát trước mặt Lê thiếu. Chuyện xé bánh bao này, cũng không phải việc tốn thể lực gì, ai cũng có thể làm tốt, quan trọng là để ý thái độ.

- Tiêu tiên sinh, làm việc ở Bộ hay Ủy ban trung ương nào ở Bắc Kinh vậy?

Lê thiếu mỉm cười hỏi.

- Anh làm sao biết anh ta đi làm ở Bộ hay Ủy ban trung ương?

Mười ngón tay xanh mướt của Uyển Thiên Thiên hơi nhếch lên, một bên xé bánh bao, bên hỏi.

- Nhìn ra được, khí chất này của Tiêu tiên sinh, vừa nhìn đã biết không phải là người làm ăn. Trên thương trường không có thân sĩ nhã nhặn nho nhã như vậy, tôi đoán, hẳn là làm việc ở Bộ hoặc Uỷ ban trung ương quốc gia.

Cũng chỉ có làm việc ở Bộ và Ủy ban quốc gia, mới dưỡng thành một tâm thái tốt đẹp như vậy.

Lê thiếu mặc dù bản thân không ở trong thể chế phát triển, lại cũng biết, những cán bộ trẻ tuổi như thế này ở các Bộ Ủy ban trung ương quốc gia làm việc, trước mắt cán bộ địa phương, tâm thái là cao cỡ nào, loại cảm giác ưu việt đó gần như là tự phát.

Tiêu Phàm này, bảy tám phần là cán bộ cấp trưởng phòng của các Bộ các Uỷ ban quốc gia, đến Cố Đô, mới có thể có sự thanh tú ưu việt như vậy.

Lê thiếu hơi mỉm cười, đối với Tiêu Phàm có tăng thêm sự tán thưởng, thuận tay lấy điếu thuốc thơm và bật lửa trong túi ra, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt. Thuốc lá thơm thì thôi, chiếc bật lửa kia lại là màu bạc tinh khiết, dù ở dưới ánh đèn tờ mờ, cũng là phát sáng, rạng rỡ vô cùng.

Nhạc tổng đang xé bánh bao cho Lê thiếu lập tức hai mắt phát sáng, đặt chiếc bánh trong tay xuống, cầm chiếc bật lửa bạc nguyên chất của Lê Lạc, cẩn thận thưởng thức, chậc chậc trong miệng.

- Lê thiếu gia, đây là. "Kim Cương Vũ" số lượng có hạn của Dupont nước Pháp phải không? Nghe nói chiếc bật lửa này, vỏ là bạch kim, toàn thân trên dưới đều được khảm kim cương, số lượng có hạn toàn cầu, luôn luôn đắt, có phải không?

Lê Lạc cười cười, không thèm để ý chút nào, nói:

- Cũng không đắt, quy ra nhân dân tệ còn chưa đến năm trăm ngàn. Ánh mắt của Nhạc tổng nhìn trân trối, lập tức lắc đầu liên tục, cười khổ.

- Không đến năm trăm ngàn? Lê thiếu , xem anh nói kìa, đây không phải là xe, đây là bật lửa đó. Một chiếc Audi A4 , loại đẳng cấp nhất, hình như cũng chưa đến giá này thì phải?

Trong miệng Nhạc tổng phát ra tiếng hít hà, hình như đột nhiên răng bỗng rất đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook